Kỷ Tư Tuyền thẹn quá hóa giận, phụng phịu trừng mắt nhìn Kiều Dụ: “Cười cái gì mà cười, tôi đang tức giận, nghiêm túc một chút!”
Kiều Dụ nắm tay phải đặt bên miệng ho nhẹ một tiếng, nhìn cô: “Tự kiểm điểm xong rồi?”
Kỷ Tư Tuyền đứng thẳng lưng nhìn không chớp mắt: “Tôi cần tự kiểm điểm cái gì?”
Kiều Dụ bỗng nhiên thu lại ý cười, vẻ mặt trịnh trọng mở miệng: “Ngày đó anh không tốt, anh nên giải thích với em, Kỷ Tư Tuyền, thật xin lỗi”
Kỷ Tư Tuyền không nghĩ tới anh sẽ giải thích với cô như vậy, vốn cô định mượn đề tài để nói chuyện của mình, cô nhíu mày, bỗng nhiên không biết nói gì tiếp.
Kiều Dụ thật quan tâm chuyển đề tài: “Có điều là tại sao đã lâu như vậy, em vẫn không nhớ được mấy lệnh tắt kia?”
Kỷ Tư Tuyền nhìn chằm chằm mặt đất nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Tôi lười , không muốn nhớ”
. . .Em sợ nếu em nhớ kỹ sẽ thấy không có vấn đề gì hỏi anh, anh sẽ thật sự từ từ tiêu biến trong thế giới của em. Em không nhớ được, sẽ vẫn hỏi anh, mặc kệ anh có trả lời hay không, anh sẽ vẫn ở đó. . .
Kiều Dụ nhìn cô hồi lâu, bóng hình cô yếu ớt trong đêm tối càng hiện lên gầy gò bất lực, nhưng vẫn như trước cố gắng tỏ ra quật cường, tựa như chỉ cần mở miệng cô đều không thừa nhận, liền vĩnh viễn không bị đánh ngã, quật cường đến mức khiến người ta đau lòng.
Anh bỗng nhiên tiến lên nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, thanh âm vang lên trong hành lang vắng vẻ cực kỳ trầm thấp: “Anh không biết qua nhiều năm như vậy, khi em tăng ca ban đêm, em mở miệng hỏi lệnh tắt biểu hiện đường biên , nhưng không ai trả lời, em có cảm giác như thế nào”
Kỷ Tư Tuyền cứng nhắc tựa vào ngực anh, có cảm giác gì ư? Lúc mới bắt đầu là rơi nước mắt khắp khuôn mặt, số lần nhiều hơn thì là chết lặng, còn theo bản năng hỏi ra, sau đó lại mỉm cười tự giễu, bởi vì cô biết rằng vốn dĩ không có người trả lời.
Lúc đó có nhiều đồng nghiệp là người nước ngoài, chỉ là biết cô bỗng nhiên nói ra một câu tiếng Trung, sau đó sững sờ ở đó thật lâu cũng không hoàn hồn, lại không biết câu nói có nghĩa gì, nếu nghe không hiểu, cô cũng căn bản không cần tìm cớ che dấu cái gì, tùy tiện nói một câu lấy lệ cho qua.
Trong lòng cô chua xót khó có thể kìm nén, lại như trước cậy mạnh híp mắt nhìn ngọn đèn xa xa: “Không có sao, tôi đã thành thói quen. Tôi hỏi, không ai trả lời, bởi vì anh không có ở đó. Sự tình không phải vốn dĩ nên là cái dạng này sao? Tại sao tôi lại muốn hỏi, bởi vì chính tôi không nhớ được, đều là lỗi của chính tôi. Năm đó cũng là tôi trêu chọc anh, cho nên tôi đáng đời, tất cả đều là lỗi của tôi, Kiều Dụ, không liên quan đến anh”
Kiều Dụ biết cô đang trách anh, mỗi lời cô nói đều là đang trách anh, anh không sợ cô trách anh, anh chỉ sợ cô thật liền như vậy buông xuống. D.đ.l.q.đ. Mỗi lời của cô thật sự đâm sâu vào trong trái tim anh, tay không tự giác được ôm chặt cô, một chữ cũng không nói được.
Những năm tháng đó dây dưa lưu luyến, sau đó lại rất nhiều ngày đêm trời nam đất bắc, làm sao có thể cùng anh không có nửa điểm liên quan chứ.
Cái ôm của anh ấm áp, hơi thở mát lạnh, quen thuộc như lúc ban đầu, ở gần như vậy, tựa như cô chỉ hơi vươn tay ra là có thể chạm vào anh, có thể trở lại những ngày tháng hạnh phúc trước kia.
Chợt ánh mắt của cô nhìn thấy bóng dáng một người cách đó không xa, người đó không biết đã đứng ở đó bao lâu, cô cùng người đó nhìn nhau rất lâu, sau đó khuôn mặt mới không chút thay đổi đẩy đẩy Kiều Dụ, thần sắc sớm khôi phục như bình thường: “Có người”
Kiều Dụ buông cô ra quay đầu nhìn lại, lại thuận thế nắm tay cô.
Bạc Quý Thi mang theo mấy gói to đứng ở ngoài cách mấy bước, nhìn vào tay của hai người cười cười: “Biết mọi người tăng ca, tôi đến đưa chút đồ ăn khuya, hai người tiếp tục đi, tôi sẽ giữ lại hai phần cho hai người”
Nói xong đi nhanh vào văn phòng.
Hai người bỗng nhiên có chút xấu hổ, không có cách nào tiếp tục.
Kiều Dụ nhìn cô: “Đói bụng không?”
Kỷ Tư Tuyền nhíu mày gật đầu: “ừm”
Kiều Dụ nắm tay cô định trở về: “Vậy đi ăn thôi”
Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên vung lên đầu, vẻ mặt kiêu ngạo phụng phịu, có phần ý tứ thà chết không chịu khuất phục: “Tôi mới không ăn đồ của cô ta mua”
Kiều Dụ thở dài, dở khóc dở cười với cô không có chút biện pháp, nửa là bất đắc dĩ nửa là sủng nịnh nhìn cô: “Em thật là. . . . . “
Kiều Dụ nâng tay nhìn thời gian, lúc này cơ bản bên ngoài không bán gì nữa, nghĩ nghĩ liền nắm tay cô ra ngoài.
Kỷ Tư Tuyền vừa kêu Đại Miêu theo kịp vừa hỏi: “Đi đâu?”
Hơn mười phút sau, Kỷ Tư Tuyền ở trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm, hơi nóng hừng hực đang vây quanh lấy người đàn ông kia, chỉ cảm thấy có gì không đúng.
Kiều Dụ rất nhanh liền bưng vỉ hấp đi ra, đưa cho cô đôi đũa: “Nếm thử chút”
Một đám sủi cảo tôm nằm trong vỉ hấp, cái nào màu sắc cũng trắng tinh trong suốt, ngửi thấy mùi vị ngon miệng, Kỷ Tư Tuyền gắp một cái thử một miếng, tiện đà nhét cả vào miệng, ăn ngon ánh mắt nheo lại.
Cô ăn hai cái sau đó mới thấy Kiều Dụ ngồi ở bên cạnh vẫn đang nhìn cô, khóe miệng đầy ý cười.
“Tại sao anh không ăn?”
“Anh không đói, em ăn đi”
“Đây là anh làm à?”
“Không phải, còn nhớ lúc trước anh nói với em, muốn dẫn em đi nhà hàng của gia đình không? Là từ nơi đó mang về đây. Ngày đó. . . . . . Vốn muốn mời em tới nhà ăn cơm, em không tới, để ở trong tủ lạnh đã lâu, có phải ăn không ngon?”
“Ăn rất ngon!”
“Lần sau đưa em đi ăn, ăn đồ tươi mới tốt”
Nhà hàng ăn của gia đình, khi còn đi học Kiều Dụ đã muốn đưa cô đến, chỉ là sợ cô cảm nhận được thân phận của anh, k.y.l.q.đ, liền nghĩ chờ tới khi tốt nghiệp đưa cô đi, ai ngờ rốt cuộc vẫn chưa có cơ hội.
Kỷ Tư Tuyền ăn rất nhanh, sau khi ăn xong Kiều Dụ rửa bát, cô đứng ở một bên giám sát, thỉnh thoảng vẩy ít bọt nước xà phòng lên tay Kiều Dụ.
Cô bỗng nhiên nhớ tới khi vừa về nước, ở nhà Tùy Ức, cô đứng ở ngoài phòng bếp, nhìn Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức cũng ở trong phòng bếp như vậy, lúc ấy cô rất ngưỡng mộ.
Tim đập thình thịch chỉ là khoảnh khắc thăng hoa, có lẽ củi gạo dầu muối là cả đời mới không thể xóa nhòa.
Kiều Dụ thấy cô thất thần tưởng cô nhàm chán, liền nghiêng đầu nói với cô: “Bên trong nồi bên kia có chè, em tự lấy đi”
Kỷ Tư Tuyền quay người đi lấy bát: “Ừm, anh ăn không?”
Kiều Dụ tiếp tục rửa bát: “Anh không ăn”
Một lát sau, Kiều Dụ bỗng nhiên mở miệng, âm thanh rất nhỏ, giống như là sợ làm cô kinh sợ: “Kỷ Tư Tuyền”
Cô đang chuyên tâm ăn, mơ hồ đáp lại: “Gì vậy?”
“Em rốt cuộc khi nào mới có thể tha thứ cho anh?”
Anh vẫn như trước đưa lưng về phía cô rửa bát, tiếng nước chảy vang lên không ngừng, động tác trong tay cũng không ngừng, tựa như chỉ là thuận miệng nhắc tới, cô lại bỗng nhiên đang vui vẻ bị bất ngờ.
“À”. Kỷ Tư Tuyền buông bát, cảm xúc bỗng nhiên hạ xuống: “Bọn họ chắc ăn cũng xong rồi, tôi nên trở về tiếp tục tăng ca, đi trước đây”
Kiều Dụ lập tức vọt tới, đi theo ra khỏi phòng bếp: “Anh tiễn em”
Đại Miêu bốn chân chỏng vó nằm trên thảm ngủ đến rối tinh rối mù, Kiều Dụ trưng cầu ý kiến của Kỷ Tư Tuyền: “Để nó nghỉ ở đây đi?”
Kỷ Tư Tuyền gật gật đầu: “Được”
Vừa ra khỏi thang máy liền gặp một đám người, có lẽ là đồng nghiệp của Kiều Dụ, cùng anh chào hỏi lúc sau vẻ mặt bát quái nhìn chằm chằm Kỷ Tư Tuyền.
Kỷ Tư Tuyền không chút ngượng ngùng nhìn lại, ngược lại làm người ta có chút ngượng ngùng.
Kiều Dụ nắm tay cô qua, cười mở miệng: “Bạn gái tôi”
“À à, ha ha, bạn gái, thật xinh đẹp!”
“Cám ơn, chúng tôi đi trước đây”
Hai người vừa đi được mấy bước chợt nghe thấy âm thanh thảo luận phía sau.
“Kiều bộ có bạn gái lúc nào vậy? Chưa nghe nói”
“Không biết”
“Cô gái kia là ai vậy, nhìn có chút quen mắt”
“. . . . . .”
Đi xa một chút Kỷ Tư Tuyền mới bỏ tay anh ra: “Kiều Dụ, lần sau anh còn chiếm tiện nghi của tôi, tôi sẽ đánh anh!”
Kiều Dụ nhíu mày: “Trước kia em chiếm tiện nghi của anh, anh còn chưa nói cái gì?”
“. . . . . .” Kỷ Tư Tuyền liếc anh một cái rồi xoay người đi lên trước.
Cái gọi là vay mượn, sớm hay muộn cũng phải trả.
Hai người một đường không nói gì, đến dưới lầu làm việc, Kỷ Tư Tuyền dừng lại: “Được rồi, anh trở về đi”
Kiều Dụ ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng trong lầu: “Anh cũng không có việc gì, cùng em đi lên đi”
Kỷ Tư Tuyền lắc đầu: “Xem tình hình khẳng định phải tăng ca đến trời sáng, ngày mai anh còn bận, không cần vất vả. Huống hồ Đại Miêu còn đang ở nhà anh, nó ở một mình anh cũng không yên tâm”
Kiều Dụ không nhắc lại đề tài vừa rồi nữa, gật đầu: “Được, vậy em vào đi”
Kiều Dụ nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền vào thang máy mới xoay người quay về, đi vài bước lại dừng lại, bỗng nhiên mở miệng: “Tứ tiểu thư gần đây có sở thích theo dõi người khác sao?”
Bạc Quý Thi rất nhanh từ trong bóng tối bước ra, ngượng ngùng mỉm cười: “Lại bị phát hiện”
Kiều Dụ xoay người nhìn cô: “Tìm tôi có việc gì?”
Bạc Quý Thi và Kỷ Tư Tuyền không giống nhau, d.đ.L.Q.Đ, Kỷ Tư Tuyền là người đại khí tiêu sái, mà Bạc Quý Thi làm cái gì đều là quanh co nói chữ, tối nay khi cô mang thức ăn khuya đến Kiều Dụ liền biết cô ta có lời muốn nói.
“Hôm nay cha em gọi điện thoại mắng em một tiếng, nghe khẩu khí của ông hình như là bị Kiều bí thư nhà anh cự tuyệt đề nghị ‘đám hỏi’ của ông ấy. Trước kia ông ấy đã muốn Bạc Trọng Dương cưới em gái anh, đẫn đến quan hệ thông gia Kiều Bạc, đáng tiếc không thành, sau lại liền ra sức tác hợp hai chúng ta, tính toán làm thông gia Kiều Bạc, đáng tiếc. . . . . Lại là hoa trong gương, trăng trong nước”
Kiều Dụ khẽ cười một tiếng: “Kỳ thật như vậy cũng tốt, nói sớm một chút, đối với tất cả mọi người đều tốt”
Bạc Quý Thi cười đến dịu dàng lại nghịch ngợm: “Là tốt cho anh? Tránh cho Kỷ Tư Tuyền hiểu lầm hai chúng ta”
Nụ cười của Kiều Dụ càng sâu thêm, tựa hồ còn cảm xúc hỗn loạn khác bên trong: “Hai chúng ta vỗn dĩ không có khả năng làm cho cô ấy hiểu lầm, huống chi cô cũng nên tìm một người chăm sóc cô đi”
Bạc Quý Thi vừa thật vừa giả nhăn trán, vẻ mặt buồn rầu: “Nhưng mà cứ như vậy tôi không có biện pháp cùng Kiều gia nối quan hệ, đã không có lực ảnh hưởng của Kiều gia con đường về ượng càng khó đi”
Kiều Dụ thực ra không sợ cô ta mưu tính thế lực Kiều gia, anh chỉ sợ cô ta có mưu tính khác, nghe xong trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra: “Về sau nếu cần tôi giúp, có thể nói thẳng”
Bạc Quý Thi không khách khí, cực nhanh mở miệng: “Vậy anh giúp tôi, cưới tôi đi”
Kiều Dụ sửng sốt: “Không được dùng chuyện này làm trò đùa. Cùng người mình thích mới có thể kết hôn, nếu chỉ đơn thuần vì lợi ích mà ràng buộc cả hai thì với ai cũng đều không tốt”
“Đơn thuần vì lợi ích. . . . . ” Bạc Quý Thi có chút đăm chiêu lặp lại câu đó, rất nhanh nhoẻn miệng cười: “Được rồi, không đùa với anh nữa, tôi còn có việc, đi trước”