Vi Hãn gõ cửa vào liền nhìn thấy hai người ngồi yên lặng, sắc mặt đều có chút khó coi. Anh ta tuy tự biết mình đến không đúng lúc, vẫn làm vẻ mặt bát quái, tiêu sái bước tới hỏi: “Cãi nhau sao?”
Kỷ Tư Tuyền liếc mắt qua: “Liên quan gì đến anh!”
Vi Hạn bị dọa đến run người: “Tôi thật sự có việc, Từ bệnh khuẩn nói tôi đến hỏi cô đã sửa xong bản vẽ chưa?”
Kiều Dụ rất nhanh liền đứng dậy: “Hai người tiếp tục bàn luận, tôi đi trước.”
Kiều Dụ đi tới cửa lại thoáng quay đầu lại, nhìn bản vẽ hai người đang thảo luận lại tự liên tưởng đến chính mình, nhớ tới lúc anh từng cùng Kỷ Tư Tuyền chia sẻ chung ước mơ. Nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy phiền lòng, liền nhanh chóng đi ra.
Tử Bỉnh Quân đang đứng hút thuốc ở cuối hành lang, thấy Kiều Dụ bước tới thì gật đầu cười xem như chào hỏi. Kiều Dụ đi qua hỏi: “Có thể cho tôi một điếu không?”
Từ Bỉnh Quân chưa từng thấy Kiều Dụ hút thuốc, nhưng cũng không ngạc nhiên, chỉ đưa thuốc và lửa qua.
Kiều Dụ cho điếu thuốc vào miệng, chuẩn bị châm lửa thì trong nháy mắt bỗng dừng lại, rất nhanh dập tắt rồi cầm trong lòng bàn tay.
Từ Bỉnh Quân nhìn hành động của Kiều Dụ, cho tới giờ, anh ta chưa từng bao giờ thấy qua người đàn ông nào đưa thuốc đến miệng, chưa giải quyết xong mà còn cầm xuống tay.
Anh ta bỗng nổi hứng nói chuyện: “Kiều bộ trước vì nguyên nhân gì bỗng nhiên đổi nghề?”
Kiều Dụ nhìn ra bên ngoài cửa sổ bâng quơ mở miệng: “Kỹ thật cũng không coi là đổi nghề, nhưng cũng không thật sự làm đúng nghề, chẳng qua hồi đại học là tôi học kiến trúc chuyên nghiệp mà thôi.”
Từ Bỉnh Quân không tiếp tục truy hỏi, bỗng chuyển sang nói chuyện khác: “Kỷ Tư Tuyền và Vi Hãn trước đây lúc thi tuyển vào công việc này, là do tôi phỏng vấn”.
Lúc ấy tôi đi qua hành lang, thì nghe được Kỷ Tư Tuyền và Vi Hãn đang thảo luận bằng tiếng Trung, xung quanh là rất nhiều người đang xếp hàng chờ phỏng vấn. Tôi thuận tiện đi chậm lại nghe được vài câu. Tình hình lúc ấy thật ra có chút khẩn trương, áp lực cạnh tranh lớn, vậy mà hai người đó vẫn còn có thể đùa giỡn, vì xung quanh toàn những khuôn mặt nghiêm túc chờ phỏng vấn, nên họ lại càng nổi bật. Vi Hãn liếc sang người bên cạnh đang xem tài liệu, quay đầu tỏ vẻ khẩn trương, bắt đầu diễn: “Nếu lúc phỏng vấn, họ hỏi tôi vì sao lại chọn ngành kiến trúc này, tôi cũng chẳng biết trả lời sao”. Chắc do sợ người bên cạnh nhận ra ý diễu cợt, nên anh ta dùng tiếng Trung. Kỷ Tư Tuyền cũng rất phối hợp, cúi đầu tỏ vẻ suy nghĩ. Bỗng nhiên đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười. Lúc ấy tôi cảm thấy cô gái này thật sự xinh đẹp đến chói mắt. Nói khoa trương một chút thì là tôi cảm thấy toàn bộ hành lang bỗng sáng bừng.
Kiều Dụ cười rộ lên, anh có thể tưởng tượng được, cô mỗi lần bày trò đùa dai đều trưng ra vẻ mặt tinh quái.
Từ Bỉnh Quân không chờ Kiều Dụ nói tiếp, rất nhanh liền mở miệng: “Ngài có biết, cô ấy nói, trong ngành kiến trúc này, thông thường người ta sẽ thêm chữ “công” vào sau họ tên khi xưng hô, cho nên anh có thể trả lời người phỏng vấn là anh muốn ngày càng có nhiều người gọi anh là “công”. Để hình tượng “công” của anh ngày càng đi sâu vào lòng người. Tiếng Trung của Vi Hãn vài năm trước quả thật kém cỏi, còn hỏi lại cô ấy “công” là cái gì. Kỷ Tư Tuyền phải dùng tiếng Anh để giải thích, khiến Vi Hãn một phen kinh hỉ. Sau đó, Vi Hãn được gọi đi phỏng vấn trước, cô ấy nhìn bóng dáng của anh ta còn lắc đầu thở dài, Vi Hãn ơi là Vi Hãn, chỉ tiếc là anh và tôi giống nhau, đều không có cái tên thích hợp làm kiến trúc sư, mặc dù anh là “tái công”, nhưng cũng vẫn là “ngụy” (mình đoán Kỷ Tư Tuyền có ý ám chỉ tên Vi Hãn có chữ Ngụy, Ngụy Công – Ngụy công tử).
Từ Bỉnh Quân biểu đạt y như thật khiến Kiều Dụ cười lớn, có thể tưởng tượng được, trong mấy năm này, anh ta đã bị Kỷ Tư Tuyền cho lọt hố nhiều vô số kể.
Kiều Dụ mở miệng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Từ Bỉnh Quân hút một hơi, sau đó tắt thuốc rồi mới trả lời: “Sau đó, khi phỏng vấn, Vi Hãn thực sự trả lời như vậy, vẫn là dùng tiếng Trung, lúc ấy nghe hiểu được tiếng Trung có bao nhiêu tao nhã. Kỳ thật tôi lúc ấy có chút hiếu kỳ cô gái xinh đẹp như vậy vì sao lại học kiến trúc, sau xem qua sơ yếu lí lịch của cô ấy mới biết năm đầu tiên đại học cô ấy học y lâm sàng, cô gái nhỏ làm thầy thuốc so với làm kiến trúc sư thì còn tốt hơn nhiều, nên nhân thời điểm phỏng vấn đã hỏi cô ấy nghĩ thế nào về việc chuyển nghiệp. Cô ấy nói, vốn học y lâm sàng, nhưng…”
Kiều Dụ bỗng nhiên thu ý cười, nhìn ra cửa sổ nhẹ giọng nói tiếp: “Kỳ thi y học khó khăn như vậy, tôi nghĩ muốn đến khoa Kiến trúc xem một chút”.
Từ Bỉnh Quân cũng không giật mình: “Tôi lại hỏi cô ấy, kỳ thi của khoa Kiến trúc chẳng lẽ không khó?”
“Cô ấy nói…” Từ Bỉnh Quân lần này dừng lại, nhìn Kiều Dụ.
Kiều Dụ nhìn ly thủy tinh đang phản chiếu bóng mình, anh tựa hồ như thấy được năm đó cô gái nhỏ cúi đầu, không chớp mắt mà múa bút trên tờ giấy.
Kiều Dụ ánh mắt dần dần nhuốm ý cười, khẽ nhắm mắt nói: “Tuy rằng kỳ thi của khoa Kiến trúc cũng rất khó nhưng hán tử của khoa lại rất nhiều.”
Từ Bỉnh Quân thâm ý cười: “Ngài quả nhiên biết, nhưng tôi cảm thấy vẫn còn một câu, Kiều bộ, câu tiếp theo là gì vậy?”
“Câu tiếp theo? Mặc dù khoa kiến trúc hán tử rất nhiều,” Kiều Dụ quay đầu thoáng nhìn về phía văn phòng, sau mấy lớp kính, bóng hình kia cũng mới ngẩng đầu lên nhìn lại hướng này, ánh mắt kiên nghị chắc chắn: “Em cũng chỉ thích anh”.
Kỷ Tư Tuyền nhìn anh nói chuyện, gương mặt thoáng chút dị thường, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, tựa hồ như muốn hỏi anh đang nói gì.
Kiều Dụ rất nhanh lắc đầu cười.
Không rõ Từ Bỉnh Quân có hiểu điều anh đang nói, nhưng cũng không hỏi lại, tiếp tục mở miệng, “Ngài có biết, nhiều người cho rằng làm kiến trúc sư là vất vả, không thú vị, hai người kia nhìn có vẻ không cùng một loại, ấy vậy mà lại thành công cùng tiến vào công ty. Sau lại từ từ tiến lên nhóm có năng lực tốt nhất, hàng năm công ty phải dựa vào bọn họ để thu hút nguồn lao động giá rẻ là các thực tập sinh.”
Kiều Dụ bỗng nhiên ý thức được điều gì, nhìn về phía Từ Bỉnh Quân, trong ánh mắt có chút để ý: “Vì cái gì lại nói những điều này với tôi?”
Từ Bỉnh Quân vẻ mặt thoải mái: “Chính là đêm nay tự nhiên nghĩ tới muốn tìm ai đó nói một câu.”.
Kiều Dụ khẽ mỉm cười nhẹ tựa mây gió : “Rồi sau đó?”
“Sau đó, tôi nghĩ”, Từ Bỉnh Quân nhìn ánh mắt của Kiều Dụ, trầm trầm mở miệng, “Nếu Kiều Bộ lúc trước lựa chọn làm kiến trúc, hiện tại chúng ta có thể nhất quyết so cao thấp.”
Cho tới nay, khi nhắc tới Kỷ Tư Tuyền, Từ Bỉnh Quân đều gọi là “Tuyền hoàng”. Nhưng tối nay, từ đầu đến cuối, anh ta lại chỉ gọi thẳng tên cô.
Kiều Dụ tựa như bừng tỉnh: “Anh…”
Từ bệnh khuẩn bỗng nhiên nở nụ cười, đưa ngón trỏ lên môi, vẻ mặt thần bí: “Suỵt…”
Nói xong phẩy tay “Tôi muốn tiếp tục tăng ca”.
Kiều Dụ nhìn bóng dáng anh ta biến mất, thì ra người này đối với Kỷ Tư Tuyền cũng là có tâm tư.
Không biết sửa bao nhiêu lần, phương án rốt cục cũng được thông qua. Lãnh đạo yên tâm thoải mái đem toàn bộ quá trình giấy tờ rườm rà còn lại ném cho Kiều Dụ đi phối hợp.
Bạc Quý Thi đề nghị đi thực địa lần nữa trước khi quyết định. Tạ Ninh Thuần cả ngày buồn chán trong văn phòng, nghe nói đi ra ngoài lập tức phấn chấn chuẩn bị.
Việc thi công muốn tiến hành ngay, nhưng làng du lịch lại cách nội thành quá xa, không tiện đi lại, Kiều Dụ cùng hai bên thương lượng, để Duẫn Hòa Sướng thu xếp tại vị trí giữa nội thành và khu công trường, thuê hai biệt thự, một để nghỉ ngơi, một đề bàn công việc.
Kỷ Tư Tuyền đang lo không biết thu xếp thế nào cho Đại Miêu sau khi công trình khởi công thì nhận được điện thoại của Thẩm Thái Hậu nói bọn họ đã trở lại. Cô như trút được gánh nặng, xế chiều hôm đó liền mang Đại Miêu về nhà, thu thập chút hành lý đơn giản chuẩn bị đi.
Cô đứng ở bên cửa vẻ mặt trêu trọc bẩm báo “Thẩm thái hậu, lão Kỷ, con đi rồi, có việc gì liền gọi điện thoại cho con”.
Ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Đại Miêu đi phía sau. Kỷ Tư Tuyền nhíu mày: “Đi theo ta làm gì? Thẩm thái hậu đã trở lại, ngươi về sau không cần đi theo ta nữa.”
Đại Miêu cứ như vậy nhìn nàng.
Kỷ Tư Tuyền nghĩ nghĩ rồi như bừng tỉnh: “Ngươi không phải muốn đi theo ta để gặp Kiều Dụ chứ? Nhớ là ngươi họ Kỷ, không phải họ Kiều đâu.”
Thẩm thái hậu đang thu dọn đồ đạc, liền ngưng lại một chút, ngẩng đầu hỏi “Kiều Dụ là ai?”
Kỷ Tư Tuyền tự biết mình lỡ lời, cười giả lả: “Chẳng là ai cả, đối tác thôi.”
Thẩm thái hậu không dễ dàng bị qua mặt như vậy: “Đại Miêu rất thân với anh ta?”
Kỷ Tư Tuyền theo bản năng phủi sạch quan hệ: “Như thế nào lại thành thân thuộc. Đại Miêu vốn không thích gần người. Không quen, một chút cũng không gần.”
Thẩm thái hậu gọi to Đại Miêu một tiếng, Đại Miêu hoàn toàn không nhúc nhích: “vậy nó đi theo con làm gì?”
Kỷ Tư Tuyền ngồi xổm xuống, ra sức ôm Đại Miêu đẩy về hướng Thẩm thái hậu: “nó đại khái có chút luyến tiếc con.”
Thẩm thái hậu nhất quyết đuổi cùng giết tận: “nhưng là thường ngày, nó ngay cả liếc mắt nhìn con một cái cũng lười.”
Kỷ Tư Tuyền giận, kéo lấy hành lý, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường: “Ba, người xem mẹ kìa.”
Thẩm thái hậu khoanh tay trước ngực, mặt cười nguy hiểm. “Yo, đây là khoe con có ba, còn ta đã không còn phải không?”
Kỷ Tư Tuyền nhớ tới ông ngoại đã cưỡi hạc về Tây phương cực lạc, nhanh chóng buông Đại Miêu, lấy tay che miệng lại, mơ hồ mở miệng không rõ: “Con cái gì cũng chưa nói… Con phải đi rồi…”
Nói xong mở cửa chạy thoát ra ngoài, để lại Kỷ Mặc vẻ mặt vô tội, giơ hai tay lên tỏ vẻ chính mình cái gì cũng chưa làm.
Thẩm thái hậu nhìn thái độ khác thường của một người một mèo, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Ngoại trừ Bạc Quý Thi, những người còn lại đều đã đi qua làng du lịch, cũng không có nhiều hung phấn, thời điểm xuất phát cũng chính là giờ nghỉ trưa, trên xe, mọi người đều yên lặng nghỉ trưa hoặc xem điện thoại.
Mới ra khỏi nội thành, Tạ Ninh Thuần ngồi tại chỗ lớn tiếng ồn ào: “Dừng ở phía trước một chút, tôi muốn đi toilet.”
Lái xe nhìn qua kính: “Được.”
Bạc Quý Thi liếc nhìn cô ta một cái, “Không phải trước lúc xuất phát đã đi rồi sao?”
Tạ Ninh Thuần nhỏ giọng trả lời: “Em còn muốn đi nữa.”
Ai ngờ một chút của Tạ Ninh Thuần thành nửa ngày vẫn chưa thấy về, mọi người thoát khỏi cơn ngủ mơ màng, mở to mắt hỏi: “Sao lại ngừng? Nhanh như vậy đã đến?”
Vì để tránh nghi ngờ, Kỷ Tư Tuyền không cùng ngồi với Kiều Dụ. Cô ngồi ở đuôi xe, Kiều Dụ cùng Doãn Hòa Sướng ngồi cách đó mấy hàng ghế.
Sau trên xe lại có người sốt ruột.
“Chú lái xe, như thế nào còn chưa đi tiếp?”
“Có thể đến nơi trước giờ cơm tối không?”
Kiều Dụ cúi đầu phân phó Doãn thư ký đi xuống xem xét tình hình một chút.
Doãn Hòa Sướng rất nhanh liền trở về, sắc mặt xanh mét, tiến tới chỗ Bạc Quý Thi. Rốt cục vẫn là Kiều Dụ quản người tốt, tức giận đến như vậy vẫn còn có thể nhịn xuống khách khí nói: “Bạc tổng, ngài muốn xuống xem một chút không?”
Bạc Quý Thi tực hồ ý thức được vấn đề, rất nhanh gập máy tính, xuống xe.
Kiều Dụ thấp giọng hỏi Doãn Hòa Sướng vài câu, Doãn Hòa Sướng cau mày nói một câu gì đó, sau thấy Kiều Dụ vỗ vỗ vai anh ta.
Kiều Dụ theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Kỷ Tư Tuyền. Kỷ Tư Tuyền đang bày ra bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa.
Kiều Dụ bất đắc dĩ nhìn cô một cái.
Doãn Hòa Sướng ngồi một bên nhìn nhìn bỗng nhỏ giọng mở miệng: “Kiều bộ, Tuyền Hoàng kỳ thực nhân cách rất tốt, tuy rằng cũng là con gái, nhưng chưa bao giờ vin vào mình là con gái để mang lại phiền toái cho người khác.”
Kiều Dụ vui vẻ: “Cậu không phải không quá thích cô ấy sao?”
Doãn Hòa Sướng thành thật gật đầu, có chút khó khăn nói: “Vừa mới bắt đầu, quả thật có chút không thích, tôi cảm thấy cô ấy cao ngạo, sau tiếp xúc lâu, thấy cô ấy rất tốt, ít nhất sẽ không ỷ thế hiếp người. Còn có…”
“Còn có cái gì?”
“Còn có lần trước tôi nghe được, cô ấy trước mặt rất nhiều người, bảo hộ ngài.”
Kiều Dụ sửng sốt.