Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Chương 57

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố
Chọn tập

Kỷ Tư Tuyền cũng không thật sự vứt quang gánh chạy lấy người, vài ngày sau liền về nước cùng Kiều Dụ tham dự tiệc báo công làng du lịch.

Tiệc báo công được tổ chức ở làng du lịch, đêm đó có rất nhiều người đến, Kiều Dụ đi một vòng mới phát hiện không thấy Kỷ Tư Tuyền.

Kỳ thật, so với anh, Từ Bỉnh Quân phát hiện ra không thấy Kỷ Tư Tuyền còn sớm hơn.

Khi Từ Bỉnh Quân tìm thấy cô, Kỷ Tư Tuyền đang ngồi ôm hai chânở trung tâm làng du lịch, bên cạnh tượng đá khắc hình chim ưng, vẻ xuất thần.

Cô quay lưng về phía anh ta hỏi: “Từ Bỉnh Quân, anh biết nam nhân vì sao lại đặc biệt chán ghét nữ nhân hay đa nghi và đố kị không?”

Cô hỏi một câu không đầu, không đuôi khiến Từ Bỉnh Quân không hiểu cái gì. “Vì sao vậy?”

Kỷ Tư Tuyền khẽ cười: “Vì chột dạ, vì nữ nhân thường đoán rất chuẩn. Đôi khi giác quan thứ 6 chính xác đến đáng sợ, ngay cả chính cô ấy cũng không dám tin.”

Từ Bỉnh Quân bỗng có dự cảm không tốt: “Cô muốn nói cái gì?”

Anh không nhìn ra biểu tình trên mặt Kỷ Tư Tuyền, chỉ nghe giọng nói của nàng có vẻ thoải mái: “Tôi biết anh thích tôi.”

Từ Bỉnh Quân cũng không phản bác: “Biết từ lúc nào?”

“Ngay từ đầu đã biết. Anh biết không, tôi ngay từ khi còn học sơ trung đã có thể nhận biết người nào thích tôi, chưa từng đoán sai.” Nói xong lại bỗng nhớ tới điều gì, liền sửa lại, “A, không đúng, Kiều Dụ là ngoại lệ, tôi không phát hiện được là anh ấy không phải không thích tôi, đại khái chính là, có quan tâm liền bị loạn.”

Từ Bỉnh Quân vốn là người rộng rãi, vừa mới bắt đầu anh ta đã biết mình và cô gái này không có duyên phận, anh ta thích là chuyện của anh ta, cô biết cũng tốt, không biết cũng không sao, anh ta cũng không lấy thế làm xấu hổ hay bất mãn.

Kỷ Tư Tuyền bỗng đứng lên cao, xoay người nhìn về phía anh ta: “Anh có biết tôi vì cái gì mà học kiến trúc không?”

Từ Bỉnh Quân không chút suy nghĩ liền trả lời: “Vì Kiều Dụ?”

Kỷ Tư Tuyền lắc đầu cười: “Không phải, bởi vì thích.”

Từ Bỉnh Quân cười cười gật đầu.

Kỷ Tư Tuyền lại hỏi: “Anh có biết tôi vì cái gì cố chấp muốn đi tiếp con đường kiến trúc này?”

Từ Bỉnh Quân chợt phát hiện, mặc dù anh ta đã quen cô nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không bắt kịp tư duy của cô, “Bởi vì thích?”

Kỷ Tư Tuyền bỗng tràn ý cười, ánh mắt trầm tĩnh mở miệng: “Không phải, bởi vì Kiều Dụ. Chúng tôi từng chung giấc mộng, anh ấy buông tay, tôi phải giúp anh ấy hoàn thành.”

Từ Bỉnh Quân dẫn dắt: “Đổi người khác cùng cô hoàn thành ước mơ có phải tốt hơn không?”

Kỷ Tư Tuyền cười một tiếng, khẽ lắc đầu: “Tôi đi trên con đường này không phải vì anh ấy, nhưng lại vì anh ấy mà tiếp tục đi con đường này. Chính bởi vì Kiều Dụ mới có giấc mộng này. Dù thay bằng người khác, dù có thực hiện được, đối với tôi mà nói, cũng không còn ý nghĩa gì. Kiều Dụ mới chính là giấc mơ của Kỷ Tư Tuyền.”

Từ Bỉnh Quân tựa hồ đoán được điều gì: “Rốt cục cô nói điều đó với tôi để làm gì?”

Kỷ Tư Tuyền hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, sau mới mở miệng: “Tôi muốn từ chức.”

Từ Bỉnh Quân cũng không ngoài ý muốn, “Cô biết không, người phụ trách hạng mục cô làm độc lập, lúc mới bắt đầu đã nói với tôi, nói tôi sẽ không giữ được cô, sớm muộn gì cô cũng bị người khác cướp đi. Tôi chờ cô nói những lời này đã lâu, chính là tôi không ngờ, người cướp cô đi lại là Kiều Dụ. Chuyện này Kiều Dụ có biết không?”

Kỷ Tư Tuyền lắc đầu: “Không biết.”

Từ Bỉnh Quân vẻ mặt trêu trọc, “Cứ như vậy mà che chở cho anh ta.”

Kỷ Tư Tuyền hất hất cằm: “Hậu cung không tham gia vào chính sự.”

Từ Bỉnh Quân sửng sốt, cười haha.

“Tôi không thể không nói nốt một câu”, Kỷ Tư Tuyền thật sự nhìn thẳng vào Từ Bỉnh Quân. “Nữ kiến trúc sư cùng Nam phụ trách kết cấu quả đúng là tử địch, chúng ta xem ra không vừa mắt nhau đã lâu.”

“…”

Từ Bỉnh Quân rời khỏi không được bao lâu, Kỷ Tư Tuyền liền nghe được phía sau lưng có tiếng bước chân cùng giọng nói mang ý cười:

“Như thế nào mà leo cao như vậy? Không sợ ngã sao?”

Ngoại trừ hai tòa nhà cao phía ngoài, khắp nơi trong làng du lịch đều sáng đèn, Kỷ Tư Tuyền ngửa đầu nhìn khu biệt viện đèn đuốc sáng trưng, mỗi viên đá trong biệt viện đều là tâm huyết của mọi người trong đội.

“Kiều Dụ, em tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh thi công đang vang lên. Lần đầu tiên em phụ trách thiết kế chính một hạng mục, lúc kết thúc cũng như vậy. Lúc ấy em đứng trên tầng cao nhất, đặc biệt muốn nói với anh, Kiều Dụ, xem đi, em rốt cục trên con đường này đã bỏ xa anh như vậy. Nhưng là hiện tại, em từng bước từng bước trở về tìm anh, có được không?”

Kiều Dụ đứng bên tượng đá chim ưng sửng sốt, một lúc sau mới giương mắt nhìn về phía cô, vẻ mặt vui thích, tươi cười ấm áp, chậm rãi vươn tay: “Xuống đi.”

Kỷ Tư Tuyền cúi đầu nhìn anh cười, không chút suy nghĩ liền nhảy xuống, nhào vào lòng anh.

Cái thời điểm còn trong trường học, anh cũng đưa tay muốn đỡ cô xuống, cô lúc ấy thà bị thương cũng nguyện không để anh chạm nửa phần, vậy mà giờ đây hoàn có thể không hề cố kỵ mà đón nhận anh. Thật sự quá khác biệt.

Sáng sớm hôm sau là đại hội tổng kết công trình, có không ít lãnh đạo cao cấp, đại diện bạc Thị là Bạc Chấn tự mình tham dự. Kiều Dụ là người phụ trách hạng mục mỉm cười nói lời cảm ơn sau cùng, “Các vị, còn có ai muốn hỏi gì không?”

Kỷ Tư Tuyền ngồi ở dưới cùng, miễn cưỡng dơ dơ tay: “Tôi có!”

Kiều Dụ trong lòng run lên, một loại cảm giác quen thuộc xuất hiện, đưa tay ý bảo cô hỏi.

Kỷ Tư Tuyền ngồi tại chỗ ung dung nhìn Kiều Dụ, mặt mày ẩn ý cười, “Em muốn hỏi, Kiều Dụ, anh rốt cục tính khi nào thì cưới em?”

Kiều Dụ bởi vì Kiều Diệp qua đời, ánh mắt vẫn mang vẻ u ám, trong nháy mắt, Kỷ Tư Tuyền nhìn thấy trong ánh mắt đó có niềm vui sướng trong trẻo chợt lóe lên.

Kiều Dụ nhìn lúm đồng tiền như hoa của Kỷ Tư Tuyền, đáy mắt còn có chút giảo hoạt quen thuộc, anh bỗng nhớ tới buổi xét tuyển hôm đó.

Năm ấy, cô cũng cười kiêu ngạo như vậy nói với anh, anh về sau chính là người của cô.

Trải qua nhiều năm như vậy, Kiều Dụ không chút tiến bộ, vẫn như trước, hoàn toàn sững sờ giữa hội trường, rồi lại ngây ngốc trở về phòng làm việc.

Tống Thừa An đột nhiên xuất hiện, “Này uy uy, cậu bình thường nhanh nhẹn như vậy, đến lúc mấu chốt mồm miệng lại đâu mất rồi?”

Kiều Dụ hoảng sợ: “Nga, ngại quá, ngài vừa nói gì vậy?”

Tống Thừa An vỗ vỗ mặt bàn, “Tôi nói ở đó có nhiều lãnh đạo tham dự. Kỷ Tư Tuyền làm như vậy có biết bao nhiêu là ảnh hưởng không tốt. Lại còn làm người của Bạc thị chê cười.”

“Ân…” Kiều Dụ không yên lòng đáp lời, nửa điểm áy náy thế nhưng đều không có, bỗng nhiên mở miệng: “Tống thúc, hỏi ngài một vấn đề.”

Tống Thừa An nghĩ anh rốt cục đã trở lại bình thường, gật gật đầu: “Cậu hỏi đi.”

“Bộ có quy định hay không, nếu tôi và Kỷ Tư Tuyền kết hôn, vì xung khắc lợi ích, chúng tôi sẽ không thể được phân công quản lý cùng một công trình? Nếu đúng như vậy, có phải tôi trước tiên cần làm báo cáo xin phép?”

Tống Thừa An đè nén cơn giận hỏi: “Cậu từ nãy đến giờ vẫn chỉ nghĩ về chuyện này?”

Kiều Dụ lắc đầu, “Cũng không hẳn là tất cả, còn có chuyện khác.”

Tống Thừa An mang theo chút hy vọng cuối cùng liền mở miệng: “Còn chuyện gì khác?”

Kiều Dụ tựa hồ có chút ngượng ngùng, “Còn về vấn đề xin nghỉ phép. Kết hôn cần chuẩn bị rất nhiều. Tôi đã nhiều năm không xin nghỉ, liệu lần này có thể dồn vào nghỉ luôn không?”

Tống Thừa An rốt cục bùng nổ, đem Kiều Dụ vứt ra ngoài cửa, “Cậu cút ra ngoài cho tôi. Tôi với cậu rõ ràng không thể nói chuyện được.”

Kiều Dụ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cửa đóng chặt, vô lực gõ vào: “Tống thúc, tôi còn vấn đề khác nữa. Nếu tôi kết hôn, liệu còn cần phải…”

Của lại mở, laptop của anh bị ném ra ngoài, “Về nhà hỏi cha cậu đi.”

Kiều Dụ sờ sờ mũi, có chút đăm chiêu, “Hỏi Kiều bí thư a…”

Kiều Dụ tự biết chuyện này không lừa được Kiều bí thư, xế chiều hôm đó liền đến văn phòng của Kiều Bách Viễn, anh ngồi trước mặt ông, vẻ mặt thấp thỏm hỏi, “Ba, chuyện này… ngài thông qua cho con đi?”

Kiều Bách Viễn sửng sốt, ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, Kiều Dụ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gần gũi với ông như vậy, tựa hồ đây mới là bộ dáng cha con nên có. Ông vẻ mặt nghiêm lại, nhíu mày, cực không tình nguyện mà ừ một tiếng.

Kiều Dụ nhận được sự đồng ý của ông, tâm trạng hồi phục, vẻ mặt hung phấn, cười hai tiếng, ngay sau đó liền bỏ chạy.

Kiều bí thư ngồi sau bàn làm việc, nội tâm rối loạn. Loại sự tình này, ông không biết làm sao mở miệng. Con trai ông cũng chưa bao giờ tùng làm qua loại chuyện đó. Hay thử gọi điện cho baba của Giang Thánh Trác? Giang Thánh Trác từ nhỏ đã nghịch ngợm, lão Giang hẳn là có kinh nghiệm.

Đồng thời ông cũng ngộ ra một chân lý, cái giai đoạn nghịch ngợm, cố tình gây sự này ai rồi cũng phải trải qua, vẫn là càng sớm trải qua càng tốt. Kiều Dụ trước đây đều là biết điều, nhu thuận hiếm có, vậy mà nay… Lớn như vậy mà còn muốn ông giúp nó dọn dẹp hậu quả, thật là… dọa người a!

Kiều Dụ luôn hợp với người của sở, sắp chia tay rồi, vì thế muốn vui vẻ một chút. Địa điểm tổ chức chính là trong biệt thự kia.

Vi Hãn đi thăm quan vài vòng xong, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Kỷ Tư Tuyền: “Tôi càng xem càng cảm thấy cô đúng là tự biên tự diễn. Đối phương là Kiều Dụ? Chính mình thiết kế nhà cho nam nhân của mình, lấy tiền của anh ta để thiết kế theo sở thích của chính mình, loại sự tình này chỉ mình cô làm được, nói nhỏ cho tôi biết, vụ này cô thu bao nhiêu?”

Kỷ Tư Tuyền vụng trộm ngắm Kiều Dụ đang cùng một đám người nói cười, nhỏ giọng nói ra một con số.

Vi Hãn bữu môi: “Đúng là kẻ ngốc lắm tiền.”

Kỷ Tư Tuyền đắc ý cười, bỗng nhiên đứng thẳng, vươn tay, chính thức mở miệng, “Vi công, đa tạ mấy năm nay đã chỉ giáo.”

Vi Hãn qua Từ Bỉnh Quân đã biết chuyện cô muốn từ chức, vẻ mặt uể oải. “Tuyền Hoàng, cô từ chức rồi, tôi về sau chỉ còn một mình đối mặt với đám người không thú vị kia, thật là không ý tư a.”

Kỷ Tư Tuyền vô tình nói tiếp một câu, “Vậy anh tới làm công cho tôi đi.”

Người nói vô tâm, người nghe có ý, Vi Hãn sờ sờ cằm, mắt sáng lên tựa hồ đã có kế hoạch.

Ăn cơm chiều xong, một đám ngồi nhàm chán, sau bỗng có người đề nghị: “Chúng ta chơi bàn xoay đi, tôi có mang đến.”

“Kiều bộ cũng học kiến trúc, cùng nhau chơi đi!”

Kiều Dụ liếc mắt nhìn Kỷ Tư Tuyền một cái, Kỷ Tư Tuyền liền khiêu khích nhìn lại.

Kiều Dụ gật đầu đồng ý. “Được.”

Trò bàn xoay này có thời rất phổ biến trong giới kiến trúc, chủ yếu xoay quanh các vấn đề biến thái khiến người chơi vừa yêu lại vừa hận. Mỗi người cầm một lá cờ, đến đề mục nào thì trả lời mục ấy, ai về đích trước thì là thắng.

Về sau, Kiều Dụ cùng Kỷ Tư Tuyền cùng dẫn đầu, khoảnh cách giữa hai người bất quá cũng chỉ vài bước.

Nhưng là đề mục càng về sau càng biến thái, đã có mấy mục chưa được trả lời.

Kiều Dụ là cao thủ đánh trường kỳ, Kỷ Tư Tuyền cảm thấy nếu cứ tiếp tục chơi như vậy, khẳng định bản thân sẽ bị mất mặt.

Ai ngờ Kiều Dụ bỗng nhiên rút lại lá cờ, mở miệng đề nghị, “Chúng ta ngưng chiến đi!”

Lời đề nghị này quả thật hợp ý cô, “Này, nói nghe một chút, vì sao lại ngừng?”

Kiều Dụ buông lá cờ, “Chúng ta theo lệ cũ mà xử lý đi.”

Kỷ Tư Tuyền không hiểu ra sao, “Thế nào là theo lệ cũ?”

Kiều Dụ rất nhanh trả lời: “Hòa thân!”

Nói xong Kỷ Tư Tuyền liền nhìn thấy một chiếc nhẫn từ từ được đeo vào ngón áp út của mình, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh.

Sườn mặt anh nghiêm nghị trầm ổn, ánh mắt thâm thúy, nhẹ nhàng nắm tay cô, chậm rãi mở miệng, “Dùng cái gì nói ân cần? Ước chỉ một đôi ngân.” (*)

(*) đây là 2 câu thơ hàm ý đôi chiếc nhẫn thay cho lời nguyện ước ân cần.

Cô theo bản năng lại sờ vành tai của mình.

Dùng cái gì trì chính là? Trong tai song minh châu.

Dùng cái gì nói ân cần? Ước chỉ một đôi ngân.

Kỷ Tư Tuyền mỉm cười, hóa ra trên đời còn có sáng kiến cầu hôn như vậy. Hòa thân?

Nụ cười ngây thơ mà hồn nhiên, hồn nhiên nhưng vẫn có chút yêu khí, Kiều Dụ trong lúc nhìn có chút thất thần.

Một lúc lâu sau Kỷ Tư Tuyền mới phản ứng lại, nhìn mọi người hỏi: “Các người có phải đã dàn xếp trước không?”

Mọi người ồn ào cười to, Từ Bỉnh Quân cũng cười nhìn bọn họ náo loạn.

“Cô xem, Kiều bộ vẫn chờ, cô cũng trả lời đi thôi.”

“Chính là, chúng tôi sau này liệu có phải thay đổi, gọi cô một tiếng Kiều phu nhân không?”

“Rốt cuộc có để chúng tôi sửa xưng hô hay không?”

“Haha…”

Kỷ Tư Tuyền cười mà như không cười nhìn Kiều Dụ, lẳng lặng hồi lâu, đến khi nhìn đáy mắt anh có chút khẩn trương, mới nở rộ nụ cười ấm áp tỏa nắng: “Gả cho anh.”

Kiều Dụ trong khoảnh khắc cả khuôn mặt tươi cười không có cách gì che dấu được, đáy mắt vụt lên ánh sáng ấm áp, từng bước tiến lên, gắt gao ôm cô vào ngực, thật lâu không buông.

Năm đó một cuộc điện thoại đã phá hỏng chuyện của bọn họ. Lời cầu hôn sau nhiều năm như vậy mới trở thành hiện thực, người con gái anh luôn nhớ thương đặt trong lòng rốt cuộc đã là của anh.

Chọn tập
Bình luận
× sticky