Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Chương 50

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố
Chọn tập

Bạc Trọng Dương tham gia lễ khởi công xong, trước khi rời đi còn cố tình gọi Kiều Dụ, không biết là tính chúc mừng hay vẫn là vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Kiều Dụ tới khách sạn, tìm đến phòng Bạc Trọng Dương thì thời gian vẫn còn sớm, thấy anh ta đang ngồi trên salon xem tin tức.

Bạc Trọng Dương thấy anh đi vào lập tức nở nụ cười xấu xa, gọi anh cùng vào xem.

Lại là cái tin tức kia. Trên màn hình là cảnh Bạc Quý Thi bị che sau lưng anh, trên mặt không rõ biểu tình, không thấy kinh hoảng, cũng không thấy sợ hãi, tựa hồ như đã sớm đoán được hết thảy.

Bạc Trọng Dương liếc mắt nhìn Kiều Dụ một cái. “Hạng mục làng du lịch là do con bé đổi bằng vài hạng mục nhỏ khác. Theo lâu như vậy, rốt cục đến lúc được nở mày nở mặt, cậu cho là vì sao mà nó không ra mặt trong lễ khởi công chính thức mà lại đi tham gia vào cái lễ khánh thành nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn đó? Vài ngày trước, nó còn gọi điện thoại về để cha tôi thu xếp cho nó đến tham dự lễ khởi công, rõ ràng biết ngày đó sẽ xảy ra chuyện. Người là do nó thuê, việc gì cũng do nó tự an bài, nó tự biên tự diễn, còn đem tội danh đổ lên đầu người khác, lấy tiến làm lùi, trò nó giỏi nhất chính là giả bộ nhu nhược yếu đuối để lôi kéo sự ủng hộ của người ta, tôi không tin là cậu lại không biết được điểm này. 1 năm trước, trong tay nó có một hạng mục lớn, để giữ thể diện, nó còn làm giả số liệu để tăng lợi nhuận, giờ chuyện đó đã bị bại lộ, nó còn lôi kéo cậu gây scandal để đánh lạc hướng dư luận. Cậu vì cái gì mà còn tiếp nhận nó? Kiều Dụ, cậu quá lương thiện rồi.”

Kiều Dụ vẻ mặt bình tĩnh:” Tất cả tôi đều biết. Tôi không phải lương thiện, tôi chỉ không muốn nợ cô ấy cái gì. Tôi cũng sẽ nói rõ ràng với cô ấy, sau vụ việc này, chúng tôi coi như đã thanh toán xong.”

“Không cần, tôi cũng nghe rõ rồi.” Bạc Quý Thi bỗng nhiên mở cửa tiến vào, nhìn Bạc Trọng Dương: “Baba nói em và anh cùng về.”

Bạc Trọng Dương nhún nhún vai: “Cứ vậy đi.”

Sau đó đứng lên vỗ vỗ bả vai Kiều Dụ rồi đi ra ngoài, dành không gian cho hai người.

Trên mặt Bạc Quý Thi không còn nét dịu dàng thường ngày, chăm chăm nhìn Kiều Dụ, Kiều Dụ không chút né tránh, cũng nhìn lại.

Bạc Quý Thi cười lạnh một tiếng: “Kiều Dụ, đôi khi em cảm thấy anh đặc biệt đáng sợ, căn bản em không dám đối mặt với anh. Anh biết không, trên người anh có một loại khí chất đặc biệt, lòng như gương sáng, nhìn thấu tất cả, vậy mà khuông mặt vĩnh viễn chỉ có một nụ cười nhạt. Anh không phải không rõ dụng tâm của em, mà vẫn có thể cười với em như cũ, tựa như cho đến nay dù có chuyện gì bực bội đến cỡ nào thì anh cũng vẫn cười được. Em những tưởng rằng bộ dáng của anh chính là như vậy, luôn giữ bộ dáng mỉm cười với mọi người, bao dung cả những điều xấu xa, dơ bẩn. Về sau em mới biết, anh cười với người khác cũng chẳng đại biểu cho cái gì, người thật sự được anh đối xử ôn nhu, dịu dàng chỉ có Kỷ Tư Tuyền mà thôi. Ôn nhu của anh, ẩn nhẫn của anh, tính khí trẻ con của anh tất cả chỉ dành riêng cho một người.”

Kiều Dụ tựa hồ không muốn cùng cô ta tiếp tục nói chuyện, liền tắt TV đứng lên: “Chuyện này qua rồi, chúng ta vẫn làm bạn. Em chuẩn bị xuống đi, lát nữa anh đưa em và Bạc Trọng Dương ra sân bay.”

Nói xong liền tính rời đi, lúc chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên bị Bạc Quý Thi ngăn lại: “Đừng mở! Bên ngoài đều là phóng viên, nếu bị bọn họ bắt được chúng ta cùng ở một phòng, thì không biết sẽ viết ra bao nhiêu điều khó nghe.”

Kiều Dụ quay đầu nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh.

Bạc Quý Thi yên lặng đối diện với anh, sau đó thấy anh không chút do dự mà nhấn nút mở cửa.

Trong hành lang không một bóng người.

Bạc Quý Thi cúi đầu cười khổ: “Kiều Dụ, em thật sự bại trong tay anh. Một chút cơ hội anh cũng không cho em. Quả thực là anh vừa mới có chút do dự, em lại nắm được nhược điểm của anh, anh nghĩ có thể đi dễ dàng vậy sao?”

Kiều Dụ bước ra, đứng ngoài nhìn cánh cửa từ từ khép lại che đi ánh mắt anh nhìn Bạc Quý Thi, nhẹ giọng nói với cô ta: “Thành ý lớn nhất một người đàn ông có thể đem lại cho một người con gái chính là sự trong sạch. Hơn nữa anh cũng tin em, tin tưởng vào bản tính lương thiện của em.”

Kỷ Tư Tuyền là người cuối cùng còn ngồi lại ăn cơm trong phòng khách. Cô ôm máy tính lướt web thì phát hiện tin tức về Kiều Dụ và Bạc Quý Thi đã sớm biến mất, tin tức rung chuyển trời đất hiện giờ là chuyện một diễn viên nổi tiếng kết hôn.

Kỷ Tư Tuyền tắt trang web, bắt đầu dùng máy tính phân loại tài liệu để lưu trữ. Sau khi hoàn thành, cô tính rời đi thì thấy ở góc màn hình có một thư mục. Cô bỗng dừng lại, nhìn thư mục đó thật lâu.

Sau không thể chịu được, cô liền mở ra. Bên trong có 6 thư mục khác, cái mới nhất cũng cách đây 6 năm. Cô mở đến thư mục thứ ba thì rất nhanh tìm được thứ mình muốn tìm, có cả tin tức mà cũng có cả video.

Kiều Dụ không nói sai, năm đó quả thật anh có đến họp tại tòa thị chính của một thành phố gần chỗ cô sống, thời gian trùng khớp, địa điểm trùng khớp.

Cô cho tới giờ cũng chưa từng dám nhìn kỹ, ngay cả ngó qua cũng không, chỉ máy móc thu thập tin tức mà thôi. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, cô mới đủ dũng khí mở ra xem.

Lúc ấy là phỏng vấn cả đoàn, kỳ thật anh đứng giữa một đám thanh niên tài tuấn (tài năng + tuấn tú) cũng không thể thấy được, nhưng cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của anh.

Anh hoặc theo đoàn người từ từ tiến qua màn ảnh, hoặc ngồi trống trải nơi phòng họp, lặng lẽ lắng nghe, ngẫu nhiên phát hiện ống kính chiếu về phía mình thì cũng không chút hoang mang mà chỉ mỉm cười.

Sau phóng viên nước ngoài phỏng vấn phỏng vấn trưởng đoàn đón tiếp hỏi ông ta thích nhất ai trong đoàn Trung Quốc.

Vị kia rất nhanh cho ra đáp án, là Kiều Dụ.

Nói anh nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng lại làm người ta cảm thấy thật sự đặc biệt. Nói anh khi không bị chú ý thì hoàn toàn có thể hòa lẫn trong đám đông. Nhưng khi được chú ý đến thì bất luận là ai cũng không thể che lấp vầng hào quang của anh.

Có phóng viên vì sự kiện này mà cố tình thông qua một nghị viên để tìm hiểu bí mật của Kiều Dụ.

Vị kia lại không hề ngạc nhiên chút nào đối với bí mật của Kiều Dụ. Ông ta nói, Kiều Dụ là thay đổi giữa chừng, do trưởng bối Nhạc gia và Kiều gia chỉ định, vượt qua thời kỳ ngủ đông dài, địa vị ngày càng cao, thế nhưng tính khí lại ngày càng trầm ổn, tuổi còn trẻ đã nuôi dưỡng khí độ, không tư lợi, cách nói năng không tầm thường, khí chất sạch sẽ, tướng mạo xuất chúng, lại khiêm tốn lễ phép, không ai là không thích.

Kỷ Tư Tuyền đọc đến đây thì mím môi mỉm cười, đúng vậy, không ai là không thích, cho nên lúc đó cô mời có thể hèn mọn mà an ủi chính mình.

Người thích anh nhiều như vậy, cô không thể vì lòng tham mà độc chiếm anh, thế nên bọn họ mới có thể tách ra.

Khi Kiều Dụ từ sân bay trở lại biệt thự thì đã là 11h. Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền đang ôm máy tính ngồi trên salon.

Cô không biết đang đọc cái gì, hơi hơi ngẩn người, khóe miệng còn khẽ cười, trên đầu, ngọn đèn tỏa ánh sáng ấm áp chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô, mang theo vẻ dịu dàng hiếm thấy, đại khái là cô mới tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, không trang điểm, khí chất sạch sẽ xuất trần, Kiều Dụ nhìn đến xuất thần.

Một lúc sau anh mới hoàn hồn, đổi giày, bước tới gần, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Kỷ Tư Tuyền phản xạ có điều kiện, a lên một tiếng liền đóng máy tính lại, rồi mới ngẩn đầu lên nhìn qua, một giây sau khôi phục lại như thường: “không nhìn gì cả.”

Nói xong liền ôm máy tính lẩn trốn. Kiều Dụ nhanh tay nhanh mắt ngăn cô lại, đem cô ấn trở lại xuống ghế, rồi chính mình cũng thuận thế mà ngồi xuống đối diện: “Anh có lời muốn nói.”

Kỷ Tư Tuyền gật đầu có ý bảo anh tiếp tục.

“Hạng mục này tiến hành đến bước này cũng coi như tạm ổn, dựa theo bản thiết kế rồi từ từ thi công là được. Trong tay anh còn có một số hạng mục khác, về sau không thể ngày ngày bên em, chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem tiến độ. Người em không thích thì tạm thời cũng đã đi rồi. Em cứ yên tâm công tác, cuối tuần được nghỉ anh sẽ đến thăm em.”

Nói xong liền tựa vào cánh tay của Kỷ Tư Tuyền bất động, tựa hồ mệt chết đi được.

Phần da thịt kề sát tay cô nóng bất thường, Kỷ Tư Tuyền im lặng một lát, bỗng nhiên hỏi: “Anh không phải là đang phát sốt sao? Như thế nào mà trán lại nóng như vậy?”

Mấy ngày nay nhiệt độ giảm, Kiều Dụ giống như có chút phát sốt.

Anh rất nhanh ngẩng đầu lên. “Có chút, nhưng không việc gì. Anh ngủ một chút là đỡ thôi, em cũng nghỉ sớm đi.”

Nói xong liền đứng lên.

Kỷ Tư Tuyền cũng đứng lên theo, nhỏ giọng nói thầm: “Tôi vốn cũng tính đi ngủ…”

Kiều Dụ bỗng nhiên như hiểu được điều gì, quay đầu nhìn cô, tươi cười có chút mơ hồ: “Em không phải là đang chờ anh quay lại đi?”

Kỷ Tư Tuyền đánh giá anh từ trên xuống dưới, mặt không chút thay đổi mà cho đáp án: “Anh nghĩ nhiều quá rồi.”

Nói xong hất cằm, lên lầu đi ngủ.

Kiều Dụ cười rồi cũng theo cô lên lầu.

Ngày hôm sau, Kỷ Tư Tuyền đi qua văn phòng của Kiều Dụ ngẫu nhiên nghe thấy anh thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, cô mặt không đổi sắc, tiếp tục tiêu sái bước tiếp.

Xế chiều hôm đó cô từ công trường trở về, lúc đi vào bếp tìm nước uống lại nghe thấy Kiều Dụ bên trong ho khan vài tiếng.

Cô nhíu mày rất nhanh tránh đi.

Kiều Dụ mới từ phòng bếp đi ra đã thấy trên bàn có mấy hộp thuốc, anh cầm lấy xem qua thì đều là thuốc để trị cảm mạo, ho khan. Anh nhìn quanh nhưng một bóng người cũng không thấy.

Mùa đông lặng lẽ đến, thời tiết ngày một lạnh, Kiều Dụ như đã nói, không ghé qua, nhưng thật ra mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Kỷ Tư Tuyền, nhưng đều không nhắc tới chuyện rốt cục đến khi nào cô mới tha thứ cho anh.

Kỷ Tư Tuyền mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giữa văn phòng và công trường, anh không nhắc cô cũng không chủ động đề cập đến.

Một hôm cuối tuần, lúc Kiều Dụ đi qua văn phòng của Tiêu Tử Uyên nghe thấy bên trong có tiếng nói, liền gõ cửa đi vào, sau đó thấy hai người một lớn một nhỏ.

Một lớn đang ngồi trước cửa sổ nhắm mắt lại phơi nắng, một nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trên một góc sofa xem một quyển sách sặc sỡ.

Nghe được tiếng gõ cửa, Tiêu Tử Uyên mở to mắt nhìn anh, Tiêu Vân Tỉnh ôm sách ngọt ngào gọi anh một tiếng Nhị thúc.

Kiều Dụ cười, lên tiếng trêu trọc Tiêu Tử Uyên: “Cái dạng này của cậu là không giống như đang tăng ca, như thế nào mà cuối tuần còn lên đây, hay hai cha con bị Tùy Ức đuổi ra khỏi nhà, không còn chốn nào để đi?”

Tiêu Tử Uyên mặc kệ anh, nhăm mắt lại tiếp tục phơi nắng, “Cũng không phải sai biệt lắm, vốn là định đi công viên, kết quả bệnh viện có việc kêu Tùy Ức quay lại, cố ấy liền từ bỏ hai bố con mà đi, về nhà thì quá phiền toái, nên đến đây, thuận tiện chờ cô ấy luôn.”

Kiều Dụ vẻ mặt đồng tình nhìn về phía Tiêu Vân Tỉnh. Tiểu tử kia bị vứt bỏ nhưng một chút uể oải cũng không có, lại rất biết điều, làm người ta sợ hãi mà than: “Cậu làm thế nào mà lại cho nó đọc sách, thằng bé mới có mấy tuổi thôi mà.”

Tiêu Tử Uyên quay đầu nhìn thoáng qua, “Cậu trước đây không phải cũng thế sao, tự mình ngồi một góc yên lặng đọc sách?”

Kiều Dụ nghe xong sửng sốt, nghĩ lại thì quả đúng thật như thế, “Cậu còn nhớ rõ a.”

Tiêu Tử Uyên gật đầu, nhìn Tiêu Vân Tỉnh, đôi mắt anh lên tình thương của người cha, “ Nhớ rõ, đặc biệt rõ. Nếu có thể lựa chọn, tôi thực sự muốn thằng bé sau này giống cậu.”

Kiều Dụ lần đầu tiên thấy có người cha nào lại nghĩ như vậy: “Cậu không hy vọng nó về sau giống cậu sao?”

Tiêu Tử Uyên lắc đầu, “Không hy vọng, nếu tôi không phải Tiêu Tử Uyên, giữa một đám người chỉ chọn lấy một thì tôi sẽ chọn cậu.”

Kiều Dụ vui vẻ: “Chọn tôi? Tôi thì có gì tốt?”

Tiêu Tử Uyên quay đầu nhìn anh, “Cậu còn nhớ không, năm đó, trên diễn đàn của trường có một cuộc bình chọn tìm đối tượng các cô gái muốn kết hôn nhất, kết quả cậu có số phiếu cao nhất.

Kiều Dụ vẻ mặt không nói nên lời nhìn anh: “Chỉ hơn cậu có một phiếu thôi mà, cậu lại nhớ nhiều năm đến vậy.”

Tiêu Tử Uyên nhìn anh, mặt không đổi sắc: “Một phiếu kia là do tôi bầu.”

Kiều Dụ thiếu chút nữa thì lật bàn: “Cậu… nhàm chán không có việc gì làm sao?”

Tiêu Tử Uyên nhớ lại: “Tôi vụng trộm ra sau khan đài xem, phiếu của cậu phần lớn là do nam sinh bầu.”

Kiều Dụ tựa hồ như hiểu được Tiêu Tử Uyên quanh co lòng vòng cả nửa ngày là có ý tứ gì. “Cậu tưởng tôi dở trò?”

Tiêu Tử Uyên không hề đùa giỡn, “Không phải ý đó, ý của tôi là, loại mà con gái thích thì thường dựa vào cảm tính, còn con trai thì dựa vào lí trí.”

Kiều Dụ rất hoài nghi người đàn ông trước mắt mình rốt cuộc có phải Tiêu Tử Uyên hay không: “Hôm nay sao lại cảm tính như vậy?”

Tiêu Tử Uyên nhìn vế phía thế giới nhỏ đang ngồi trên sofa, mặt có chút đăm chiêu: “Sau này làm cha, cậu sẽ hiểu.”

Kiều Dụ liếc anh một cái, có chút buồn cười: “Cậu nói nhiều như vậy là để khoe cậu có con trai còn tôi không có đi?”

Tiêu Tử Uyên mừng ra mặt “Cậu biết là tốt rồi.”

Chọn tập
Bình luận