Chuyện yêu đương năm đó của cô với Kiều Dụ, chưa từng nói qua với người nhà. Lần trước đưa Đại Miêu về cũng là lỡ miệng, hơn nữa lần này Tam Bảo đào ngũ theo địch, cô tin rằng với trí thông minh vô địch và tình thương vô bờ bến của Thẩm Phồn Tinh nhất định sẽ đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.
Vì thế, Kỷ Tư Tuyền chột dạ, luôn ở lì tại công trường, đợi đến tận chiều ngày Trừ tịch mới dám về nhà.
Trong lúc đó, Thẩm Phồn Tinh hoàn toàn âm thầm. Đên một cú điện thoại cũng không gọi cho cô.
Lúc cô về đến nhà, Thẩm Phồn Tinh đang chỉ đạo lão Kỷ bao bánh sủi cảo, thấy nàng vẻ mặt liền kinh ngạc, “Con sao lại ở đây?”
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt ủy khuất: “Con cố ý trở về mừng năm mới cùng hai người mà.”
Thẩm Phồn Tinh khoát tay, “Không cần con phải quan tâm, vài năm nay con không ở đây, chúng ta đã sớm quen rồi. Con ở chỗ này không tiện, đi ra ngoài chơi đi.”
Kỷ Tư Tuyền nhìn bên ngoài trời đã tối đen, nghĩ lại bên ngoài gió lạnh, vẻ mặt đau khổ: “Cuối năm rồi, ngài bảo con đi chơi chỗ nào được?”
Thẩm Phồn Tinh nhìn cô cười một chút: “Năm trước lúc mẹ gọi con về ăn tết, lúc đó con đang đi chơi ở đâu, thì năm nay cũng đến đó chơi tiếp đi.”
Kỷ Tư Tuyền rên lên một tiếng đã bị đuổi khỏi cửa. Cô đứng bên cạnh máu huyết phun trào.
Thẩm Phồn Tinh quả là nhỏ nhặt. Không phải chỉ là vài năm không về nhà ăn tết thôi sao?
Kiều gia đem trừ tịch năm nay náo nhiệt hơn năm trước một chút.
Kiều Dụ đưa Kiều Diệp từ bệnh viện trở về, Kiều bí thư khó có được ngày vui, vợ chồng Giang Thánh Nhác, Kiều Nhạc Hi cũng mang cặp sinh đôi long phượng về Nhạc Chuẩn ăn cơm tất niên.
Ăn cơm tất niên xong, Kiều Nhạc Hi đã bị Kiều Bách Viễn đuổi về Giang gia. Dù sao con gái đã gả đi rồi, năm mới về nhà bố mẹ đẻ đã khó nói nổi, lại còn kéo theo cả con trai người ta.
Hai vị lão nhân luôn nghỉ ngơi bình thường, mười giờ đêm, đúng giờ ngủ, xong cơm tất niên liền về phòng nghỉ ngơi.
Kiều Bách Viễn quanh năm suốt tháng chỉ có được mấy ngày nghỉ, nhìn quanh một lạt vẻ mặt ủ rũ, liền ngủ lại tại Nhạc gia.
Kiều Diệp tinh thần cũng không phải thật tốt, Kiều Dụ với anh nói chuyện một lát rồi cũng đưa anh trở lại bệnh viện nghỉ ngơi.
Lúc Kiều Dụ từ bệnh viện đi ra liền gọi điện thoại cho Kỷ Tư Tuyền. Cô đang ngồi giữa quảng trường gió lạnh, xem một đám thanh niên đầy sức sống, chờ đếm số ngược.
Kiều Dụ đến quảng trường, từ xa đã thấy cô quấn áo lông thật dày, vẻ mặt vô tình, đứng nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Anh đi qua, xoa xoa đầu cô: “Sao không trở về nhà, ở đây làm gì?”
Kỷ Tư Tuyền thở dài, vẻ mặt ủy khuất: “Mẹ em nói, phải đếm số ngược xong mới được về nhà.”
Kiều Dụ cảm thấy buồn cười: “Đây là quy định gì vậy?”
Kỷ Tư Tuyền liếc anh một cái, mang theo u ám mà mở miệng: “Đại khái là trừng phạt em vì mấy năm nay không về nhà ăn tết.”
“Ách…” Kiều Dụ chột dạ, những lời này nghe như rất có quan hệ tới anh.
Kiều Dụ bất đắc dĩ phải theo chờ cô đếm số ngược, đếm xong liền đưa cô về nhà.
Ai ngờ lúc hai người đang nói chuyện dưới lầu, lại bị Kỷ Mặc và Thẩm Phồn Tinh đi từ ngoài về bắt gặp.
Kỷ Tư Tuyền có chút trở tay không kịp, cô không dám nhắc đến tên Kiều Dụ , ấp úng dùng 5 chữ đơn giản để giới thiệu 2 bên:
“Bạn con. Bố mẹ em.”
Thẩm Phồn Tinh đánh giá Kiều Dụ từ trên xuống dưới, mặt mày anh tuấn, ánh mắt trầm tĩnh, khẽ mỉm cười kêu một tiếng chú dì, thời điểm cười rộ lên mặt mũi lộ chút ôn nhu. Bà quay đầu nhìn kỷ Tư Tuyền, thật ra đây đúng là kiểu Kỷ Tư Tuyền thích.
Thẩm Phồn Tinh nhìn bao lâu, Kỷ Tư Tuyền liền nín thở bấy lâu. Thẩm Phồn Tinh đánh giá xong nhưng không nói gì, chỉ ném cho Kỷ Mặc một ánh mắt.
Kỷ Mặc ngầm hiểu, ho nhẹ một tiếng rồi nhìn Kiều Dụ, vẻ mặt chân thành hỏi: “Nhóc con, biết chơi mạc chược không?”
Kỷ Tư Tiều thiếu chút nữa quỳ xuống lạy hai người, giờ mới biết hóa ra bọn họ đi ra ngoài để tìm đối thủ mạc chược, nhưng không tìm được nên đành quay về. “Ba, mẹ, coi như xong rồi, người ta còn phải về nhà mừng năm mới nữa mà.”
Thẩm Phồn Tinh không thèm để ý đến cô, quay đầu hướng về phía Kiều Dụ mở miệng, “Chỉ đánh vài vòng thôi, rất nhanh mà.”
Kiều Dụ căn bản không phản ứng lại, ánh mắt tự cầu phúc của Kỷ Tư Tuyền cũng bị Kỷ Mặc và Thẩm Phồn Tinh mặc kệ từ lâu.
Theo Kiều Dụ vào cửa, Kỷ Tư Tuyền bắt đầu kinh hồn táng đảm.
Kỷ Mặc tùy ý thả một câu: “Nhóc con lần đầu đến đây, muốn thăm quan một chút không?” Khiến Kỷ Tư Tuyền run như cầy sấy, cảm thấy như đây cũng là một phép thử.
Lấy hiểu biết của Thẩm thái hậu về Kỷ Tư Tuyền mà nói, cô nhất định sẽ không cho phép bản thân thừa dịp bà không có nhà mà mang nam nhân về.
Kiều Dụ sờ sờ Đại Miêu đang ôm chân anh, nhìn Kỷ Tư Tuyền ánh mắt đầy ý tứ, không do dự, mặt không đổi sắc mà trả lời: “Đúng vậy, là lần đầu tiên con đến.”
Sau 4 người lại chơi mạt chược, ngoại trừ Kỷ Tư Tuyền lòng dạ không yên, đánh lung tung, 3 người còn lại vẻ mặt sung sướng, vốn tất cả đều tốt đẹp, cho đến khi…
Thẩm thái hậu sau khi đánh vài vòng đã nhìn Kiều Dụ rất vừa mắt, cười hỏi: “Nhóc con họ gì?”
Kỷ Tư Tuyền trong lòng oán than 1 tiếng, rốt cục ngày đó cũng đến.
Kiều Dụ lặng lẽ đặt tay xuống dưới bàn, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, ngón tay vỗ nhẹ trấn an cô, vẻ mặt thản nhiên đón nhận ánh mắt của Thẩm Phồn Tinh, nhẹ giọng mở miệng. “Gọi con là Kiều Dụ.”
Thẩm Phồn Tinh bỗng nhiên ném quân bài trong tay xuống. vẻ tươi cười trên mặt cũng phai nhạt vài phần, nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Kỷ Mặc thế nhưng thật ra là đang thưởng thức màn ứng phó của Kiều Dụ. Cái tên Kiều Dụ này, vài ngày trước, Thẩm Phồn Tinh có đề cập đến, con gái mình vì hắn mà nguyện lưu lạc vài năm bên ngoài cũng không chịu về. Ông vốn có chút mâu thuẫn, chuyện tình cảm của Kỷ Tư Tuyền vốn luôn do cô làm chủ, ông chưa bao giờ phải lo lắng, hôm nay nhìn thấy động tác của 2 người, lại càng chắc chắn mình không cần phải lo lắng.
Kỳ Tư Tuyền ở dưới bàn thò chân đá đá Kỷ Mặc, Kỷ Mặc nhìn sắc mặt của Thẩm Phồn Tinh, cân nhắc một chút, thấy không khí lạnh nhạt liền mở miệng phá vỡ bố cục: “Ta đói bụng, nấu giáo tử (?) ăn đi, Tuyền Tuyền con thấy sao?”
Kỷ Tư Tuyền dùng sức gật đầu: “Con cũng đã sớm đói bụng. Me, người đi nấu giáo tử đi.”
Cô sợ nếu bà còn tiếp tục ngồi ở đây thì cô liền thật sự phải uống thuốc trợ tim.
Thẩm Phồn Tinh đảo mắt nhìn qua ba người, sau đó bỏ vào bếp đi nấu giáo tử.
Một thái hậu đứng nấu giáo tử, bên cạnh có 3 người theo hầu.
Thẩm thái hậu nhìn giáo tử đang được khuấy tròn trong nồi nước nóng, bỗng nhiên mở miệng hỏi vấn đề thứ nhất, không đề cập chuyện cũ, chỉ hỏi về chuyện trước mắt: “Vậy có thể nói quan hệ hai người giờ là bạn trai bạn gái?”
Kiều Dụ liếc mắt nhìn Kỷ Tư Tuyền một cái, mở miệng trả lời: “Chưa phải, con vẫn còn đang theo đuổi.”
Thẩm thái hậu không rõ là đứng về bên nào, cũng liếc Kỷ Tư Tuyền một cái rồi bình luận: “Cũng là con bé luôn ra vẻ, già mồm.”
Kỷ Tư Tuyền khóe miệng giật giật, trong lòng gào thét, Con già mồm như vậy là giống ai? Chẳng phải là giống mẹ đi?
Lời này đương nhiên cô không dám nói ra, chỉ biết vâng lời đứng đó T-T.
Kỷ Tư Tuyền không biết cha mẹ nhà người ta khi gặp phải loại sự tình này sẽ phản ứng như thế nào, nhưng tóm lại nhất định không phải là loại phản ứng lạnh nhạt như của Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm thái hậu lại yên lặng khuấy giáo tử, sau đó nói: “Được rồi, có thể ăn rồi.”
Nói xong liền bắt đầu tìm muôi vớt, vừa tìm vừa lẩm bẩm: “Như thế nào lại không thấy, ta nhớ rõ ràng để chỗ này.”
Kiều Dụ nghe được liền mở một ngăn trong tủ bát, “Ở trong này, con lần trước dùng xong thì dọn vào đây.”
Không khí nháy mắt tràn ý xấu hổ, bốn người trừng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau cả nửa ngày, Thẩm thái hậu thấy mưu kế đã thành thì đắc ý ra mặt: “Lần trước dùng xong? Trừ lần trước ra còn có bao nhiêu lần nữa?”
Kỷ Tư Tuyền khóc không ra nước mắt, vẻ mặt chỉ tiếc không thể rèn sát thành thép, lườm Kiều Dụ.
Kiều Dụ thật sự xấu hổ, anh thật sự đã lĩnh giáo được mức độ lợi hại của vị thái hậu này.
Cũng may sau đó thái độ của Thẩm thái hậu cũng trở lại bình thường, liền dùng ngón tay thon dài chọc chọc vào trán của Kỷ Tư Tuyền: “Con dám thừa dịp bọn ta đi vắng mang nam nhân về nhà, con chết chắc rồi.”
Kiều Dụ thấy trán cô rất nhanh hồng hồng một mảng, có chút đau lòng, vài lần định đưa tay chắn giúp cô một chút nhưng đều bị ánh sáng của Thẩm thái hậu làm chùn bước.
Đại khái là Kiều Dụ đã trải qua một đêm trừ tịch kinh động tới mức gà bay chó sủa. Sau đó Kỷ Tư Tuyền cúi đầu đưa anh xuống lầu, Kiều Dụ một tay cầm tay cô, một tay xoa trán cô, xoa lên bị đỏ, cau mày nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Không nói đến thì không sao, nói đến Kỷ Tư Tuyền liền tức giận, trừng mắt liếc anh: “Anh còn nói nữa! Đều tại anh! Anh nhất định là cố ý! Không việc gì sao lại đi thu dọn cái muôi? Về sau nói chuyện với Thẩm thái hậu phải cẩn thận. Nói không chính xác câu nào, liền bị bà đào hố.”
Kiều Dụ đến giờ chưa từng thấy Kỷ Tư Tuyền e ngại người nào, nhịn không được, cười vói cô: “Xem tình huống ngày hôm nay, em còn nghĩ sẽ có về sau sao?”
Kỷ Tư Tuyền sửng sốt, bỗng nhiên thu hồi vẻ mặt hung dữ, đau khổ hỏi anh: “Kiều Dụ, giờ căn bản em không dám về nhà, làm sao đây?”
Ngày đầu tiên năm mới, Kỷ Tư Tuyền đứng trước cửa nhà mình cùng Kiều Dụ rối rắm nhìn nhau không nói gì.
Kiều Diệp chung quy vẫn không vượt qua được mùa đông này, chỉ còn cách lập xuân có vài ngày.
Sáng sớm hôm đó, trời còn tối, Kiều Dụ liền nhận được điện thoại của bệnh viện, rất nhanh liền xuất hiện trước cửa phòng bệnh, nhìn bác sĩ trưởng miệng hé ra rồi đóng vào, hoàn toàn không nghe được ông ta đang nói gì.
Ôn Thiếu Khanh nhẹ nhàng kéo ống tay áo của bác sĩ trưởng ý bảo ngừng, sau đó kéo Kiều Dụ ra một góc sáng sủa, chỉ nói một câu: “Đi từ đem rồi, ra đi rất nhẹ nhàng.”
Kiều Dụ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cằm cong lên sắc bén cứng rắn, một lúc sau mới mở miệng: “Cho tôi biết điều này để tôi nói ba tôi, cho người vui vẻ, yên lòng sao?”
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu: “Đều không phải, tôi chỉ cảm thấy cậu so với bọn họ sẽ sáng suốt hơn.”
Kiều Dụ gật đầu, vẻ mặt bình thản: “Tôi ra ngoài gọi điện.”
Sáng sớm mùa đông trời lạnh thấu xương, anh đi thang máy xuống lầu, dùng sức hít lấy vài hớp khí lạnh, dùng toàn bộ khí lực nhấn số điện thoại. Anh phải mở miệng thế nào đây?
Điện thoại mới vang một tiếng, Kiều Bách Viễn đã nhận rất nhanh.
Kiều Dụ dừng một chút, “Ba, ngài đã rời giường sao?”
Kiều Bách Viễn có chút kỳ quái, “Vừa mới rời giường, làm sao vậy, mới sáng sáng đã gọi điện rồi?”
“Con nói người đừng kích động.” Vài chữ kia Kiều Dụ không có cách gì nói ra, Kiều Bách Viết tựa hồ đã có linh cảm, vẫn im lặng chờ anh mở miệng.
Cuối cùng Kiều Dụ cắn rang phun ra: “Anh cả đi rồi, ngài đến bệnh viện một chuyến đi.”
Tiếng nói vừa dứt, hai bên đều yên lặng.
Qua thật lâu Kiều Dụ mới nghe thấy tiếng Kiều Bách Viễn truyền đến: “Được, ta lập tức đến ngay.”
Kiều Dụ gọi điện thoại cho Kiều Nhạc Hi, là Giang Thánh Trác nhận máy.
“Nhạc Hi đã dậy chưa?”
“Vẫn chưa, đêm qua bọn trẻ nháo, cô ấy mới ngủ được một lát.”
“A…”
“Anh hai, có việc gì không?”
“Chuyện này cũng không có gì. Chờ con bé tỉnh, nói với nó hai người bọn em mau đến đây.”
Giang Thánh Trác nghe ra có điều không thích hợp, bỗng nhiên mở miệng: “Anh chờ một chút, em lập tức đi gọi cô ấy.”
Kiều Nhạc Hi cau mày nhận điện thoại, giây tiếp theo, nước mắt liền tuôn như mưa, ngây ngốc nhìn Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác biết mình đã đoán đúng, không nói lời nào, chỉ đem cô ôm vào lòng.
Ôn Thiếu Khanh khẽ bước ra ngoài, nhìn Kiều Dụ gác điện thoại, dần dần ngồi sụp xuống, tay phải nắm chặt điện thoại, tay trái che mặt, run nhè nhẹ.