Ăn cơm xong, khi Kiều Dụ đưa Kỷ Tư Tuyền đến lầu làm việc nhận được điện thoại của Giang Thánh Trác.
“Anh đến thăm Nhạc Hi được không, anh cũng biết phụ nữ có thai vốn đã mẫn cảm, cảm xúc không ổn định, lúc trở về cô ấy một mực ở trong phòng sinh hờn dỗi”
Kiều Dụ đáp lại một tiếng, mau chóng qua thăm, Giang Thánh Trác nhìn thấy anh đến cứu viện thì giống như trút được gánh nặng.
Kiều Dụ ở ngoài gõ cửa, bên trong không có phản ứng gì.
Anh lại gõ cửa tiếp: “Nhạc Hi, anh hai vào được không?”
Nói xong mới mở cửa vào liền nhận được một cái gối ôm bay tới, Kiều Nhạc Hi ngồi trên thảm trải sàn cạnh giường tràn đầy ủy khuất trừng mắt với anh: “Anh hai, em ghét anh!”
Kiều Dụ trao đổi ánh mắt với Gianh Thánh Trác đang ở bên ngoài, đóng cửa lại đi đến ngồi trên đất dựa vào giường, giống như trước đây, hai anh em ngồi sóng vai nhau: “Cô ấy cũng từng nói câu này, Kiều Dụ, em ghét anh! Cô ấy là Kỷ Tư Tuyền, là người con gái tiêu sái đại khí nhất mà anh gặp, không có dáng vẻ kệch cỡm, cũng không dối trá âm hiểm, rất có tài hoa, kỳ thật hai người bọn em có nhiều điểm tương đồng, ví như không nói những lời hoa mỹ, không thích thì tuyệt đối không ủy khuất chính mình mà tươi cười đón nhận”
Kiều Nhạc Hy hung hăng liếc anh một cái: “Em mới không phải!”
Kiều Dụ nhìn em gái duy nhất này đầy ý nuông chiều, mỉm cười nói: “Được được được, em không phải. Chuyện của anh và cô ấy, anh không nói qua với người khác, bởi vì anh cảm thấy đây là chuyện của hai người, hà tất phải nói cho người khác. Chỉ là hiên tại anh muốn nói với em, bởi vì em là em gái của anh, cô ấy là người anh yêu, anh hy vọng hai người các em có thể giống như người một nhà yêu thương lẫn nhau”
Kiều Nhạc Hy túm góc áo Kiều Dụ: “Anh hai, em không thích cô ấy. Không phải cô ấy chỉ xinh đẹp một chút thôi sao, nếu cô ấy không xinh đẹp anh còn thích cô ấy không?”
Kiều Dụ nhíu mày: “Cái này, anh thật sự không biết nên trả lời thế nào. Bởi vì khi anh thích cô ấy cũng là bộ dạng này, anh cũng không biết là bởi vì cô ấy đẹp mới thích cô ấy hay là vì thích cô ấy nên mới thấy cô ấy đẹp”
Kiều Nhạc Hy biết giả thiết này quả thật rất vớ vẩn, vẻ mặt thất bại cúi đầu.
Kiều Dụ chậm rãi mở miệng: “Bọn anh là bạn học đại học, cô ấy học sau anh một khóa, là cô ấy theo đuổi anh, anh không biết cô ấy thích anh ở điểm nào, vừa bắt đầu còn cho là cô ấy đang đùa dai, giống như những người chêu chọc gọi ‘Anh hai’ trước đây, anh cũng không để trong lòng. Em đã gặp qua rồi, cô ấy rất xinh đẹp, trong trường người theo đuổi cô ấy cũng rất nhiều, anh nghĩ thời gian dài thì cô ấy chán cũng sẽ buông tha. Thời gian dài em sẽ phát hiện, cô ấy tuy rằng ngạo mạn, nhưng đối với người khác rất đứng đắn, khi có dịp sẽ giúp người khác, cũng không phải không có nguyên tắc, gặp những người hoặc sự việc không quen thì tuyệt đối không nén giận. Khi cô ấy nói với anh muốn buông tha, anh biết cô ấy là lạt mềm buộc chặt, nhưng anh vẫn là rơi vào tay cô ấy. Sau đó. . . . . . sau đó chính là bởi vì sức khỏe của anh cả nên anh không thể cùng cô ấy đi nước ngoài học kiến trúc. Anh không nói nguyên nhân rõ ràng với cô ấy, cô âý cho rằng anh vì con đường làm qun nên mới vứt bỏ cô ấy, liền không quay đầu bước đi. Mãi cho đến gần đây cô ấy về nước, bọn anh mới có liên hệ một lần nữa, nhưng cô ấy vẫn oán giận anh chuyện năm đó, bọn anh chưa ở cùng một chỗ được, chuyện là như vậy”
Kiều Nhạc Hy mở miệng hỏi: “Tại sao anh không nói cho cô ấy biết?”
“Khi đó không nói với cô ấy bởi vì anh sợ cô ấy sẽ vì anh mà bỏ lỡ cơ hội xuất ngoại, cô ấy có tài hoa như vậy, vì anh mà bỏ lỡ giấc mơ của mình, anh sẽ đau lòng”
“Vậy khi cô ấy trở về, anh lại không nói rõ với cô ấy, nói rõ ràng thì cô ấy sẽ không trách anh”
Kiều Dụ quay đầu nhìn cô một cái, có chút do dự nhưng vẫn mở miệng nói ra: “Em còn nhớ. . . . . . Ngày đó mẹ gặp chuyện không may không? Em được cha đưa đến nhà Thánh Trác, thư ký của cha đến trường tìm anh cả đưa đến nhà ông ngoại. Anh là vì tan học sớm nên về trước, khi đó đã bị bỏ quên. Ông ngoại nghĩ cha sẽ đi tìm anh, cha lại nghĩ ông ngoại sẽ đi tìm anh, nhưng ai cũng chưa đi tìm anh. Khi anh về đến nhà, trong cũng không có ai, sau đó liền nhìn thấy mẹ nằm trong bồn tắm đầy máu, thân thể đã lạnh. Lúc ấy anh còn quá nhỏ, đã sớm bị hù dọa, chỉ biết ngây ngốc đợi người đến tìm anh. Anh nhất định không nhắc đến, bởi vì anh biết mọi người đều có nhiều áy náy, kỳ thật lúc ấy anh ở nhà rất sợ, nhưng so với sự áy náy của mọi người, anh cảm thấy cũng không vấn đề. Với chuyện đó cũng giống nhau, lúc trước cô ấy nghĩ anh vì tiền đồ mới không cùng cô ấy đi du học, cũng là do anh khiến cho cô ấy nghĩ như vậy, lúc trước cô ấy nghĩ anh buông tay trước, cho nên cô ấy cũng không quay đầu lại, bây giờ cô ấy trở về, nếu anh nói rõ chân tướng, cô ấy sẽ áy náy, anh không muốn cô ấy áy náy. Ở năm tháng đẹp nhất của người con gái, anh đã không cho cô ấy điều tốt nhất, cô ấy bây giờ sớm đã trải qua những điều tốt nhất trên đời rồi, mấy năm nay anh chưa vì cô ấy làm cái gì, chỉ có thể làm điều này”
Mẹ Kiều tự vẫn là nỗi đau mà người nhà họ Kiều không muốn đụng vào, Kiều Nhạc Hy bỗng nhiên khóc òa, nắm lấy tay Kiều Dụ: “Anh hai, thực xin lỗi, lúc đó mọi người quên mang anh đi, thực sự rất xin lỗi”
Kiều Dụ vỗ vai cô, cầm khăn tay lau nước mắt của cô, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, khóc cái gì, chuyện đã qua lâu rồi, chúng ta đều nên buông xuôi thôi”
Kiều Dụ dừng một chút rồi lại tiếp tục mở miệng: “Năm đó em ra nước ngoài, Giang Thánh Trác nói với anh, cậu ta sợ tình yêu của cậu ta quá sâu đậm cũng không thể ngăn cản một bờ vai bên cạnh em. Anh làm sao lại không sợ được? Tính tình của cô ấy rất bướng bỉnh, nhất định tránh né mặt anh và tin tức của anh, anh sợ động tác của anh sẽ làm cô ấy chống cự gay gắt, cho nên cái gì anh cũng không dám làm. Em đã từng ỏ nước ngoài, cái gọi là cô đơn và vất vả này rõ ràng nhất, nhưng bởi vì trong lòng em có Giang Thánh Trác , em cũng biết rõ trong lòng cậu ta có em, cho nên em không sợ. Còn cô ấy cái gì cũng không chắc chắn, năm đó cũng mang theo hiểu lầm anh bỏ cô ấy mà ra đi, nhưng vẫn lẻ loi một mình đợi anh. Hiện giờ cô ấy cự tuyệt tất cả cám dỗ để quay lại, cô ấy chịu quay lại đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, còn anh hai chưa thật sự làm cái gì vì cô ấy, chỉ điểm này anh đã vạn kiếp bất phục. Cho nên, em có thể vì anh hai, thử thích cô ấy được không?”
Kiều Nhạc Hy khóc thút thít đến hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Kiều Dụ, cuối cùng gật đầu một cái.
Lúc Kiều Dụ đi ra, Giang Thánh Trác làm bộ mặt chân chó tiễn đến cửa: “Em dỗ một ngày cô ấy cũng chả thèm để ý đến, sao anh một giờ đã thu phục được, anh hai, anh làm cách nào?”
Kiều Dụ thở dài: “Loại chuyện này. . . . . . Người đàn ông nào đối mặt với người phụ nữ mình thích, đều không có biện pháp nào”
Giang Thánh Trác tựa như nghe ra thâm ý khác, cười xấu xa mở miệng: “Cho nên anh bây giờ muốn đi dỗ một người nào đó một chút biện pháp cũng không có?”
Kiều Dụ trên xe bèn hạ kính cửa xe : “Anh đi thăm anh trai”
Giang Thánh Trác nghe xong liền thu lại nụ cười, nhìn theo Kiều Dụ rời đi.
Khi Kiều Dụ đến, Kiều Diệp đang ngồi trước mày tính nhìn cái gì đó, thấy anh bước vào, liền khép mày tính lại để sang một bên: “Tại sao đã muộn như vậy còn tới đây, không phải đã nói rồi sao, bận thì không cần tới”
Kiều Dụ ngồi trên giường bệnh: “Đã lâu không tới, muốn đến thăm anh”
Kiều Diệp ngày càng gầy, thấy Kiều Dụ buồn thầm trong lòng.
“Nghe nói. . . . . . . Cô gái em thích đã quay về?”
Kiều Dụ sửng sốt: “Nghe Nhạc Hy nói sao?”
Kiều Diệp thuận thế đáp: “À, đúng, nghe Nhạc Hy nói. Thế nào, có hy vọng không?”
Kiều Dụ thở dài: “Vẫn còn tức giận, có điều em sẽ cố gắng”
Kiều Diệp vỗ vai anh: “Được được, cố lên!”
Hai anh em lại tùy tiện tán gẫu chuyện khác, khi Kiều Dụ định đi Kiều Diệp bỗng nhiên gọi anh lại.
“Kiều Dụ!”
“Hả?”
Kiều Diệp hỏi chân thành: “Em có cái gì muốn anh trai làm cho em không?”
Kiều Dụ có chút kinh ngạc lắc đầu: “Không có, anh, dưỡng bệnh cho tốt, không cần lo lắng”
Kiều Diệp gật đầu: “Được”
Kiều Dụ như dự cảm được cái gì, có chút bất an hỏi: “Còn anh, anh có muốn em làm điều gì cho anh không?”
Kiều Diệp cười rộ lên: “Nói qua rồi, em thay anh chăm sóc cha, chăm sóc em gái”
Kiều Dụ bằng lòng đáp lại: “Biết rồi, vậy em đi trước”
Sau khi Kiều Diệp mở máy tính ra, nhìn thấy sơ đồ phác thảo mà Kỷ Tư Tuyền gửi cho anh, khẽ mỉm cười.
Bị hầm suốt mấy đêm, phương án rốt cuộc cũng ra lò. Kỷ Tư tuyền và Từ Bỉnh Quân cùng Vi Hãn bước đầu đã ổn định phác thảo, nhưng khi Kỷ Tư Tuyền ở cuộc họp trình bày xong, kết quả không được tốt.
Tạ Trữ Thuần mở miệng trước tiên, giọng nói khinh thường xen lẫn châm chọc khiêu khích: “Tên tuổi của Tuyền Hoàng vang danh như vậy, tôi còn nghĩ có nhiều cái hay ho lắm, nhưng chẳng qua cũng chỉ như vậy. Không phải văn phòng nổi tiếng nước ngoài sao, tại sao một chút đều không nhìn ra”
Là tiền của đại gia, Kỷ Tư Tuyền nhẫn nhịn: “Trung Quốc có văn hóa của mình, kiến trúc Trung Quốc cũng có văn hóa thiết kế chi tiết và địa hình của mình, không nên cùng phía sau kiến trúc phương tây xin ân huệ”
“Cũng không tồi, có lẽ tôi đã kỳ vọng quá cao, cũng không có muốn kinh diễm như vậy” Bạc Quý Thi chần chừ mở miệng, tiện đà nhẹ nhàng bâng quơ đem vấn đề quăng sang Kiều Dụ: “Kiều Bộ cảm thấy được không?”
Kiều Dụ im lặng không lên tiếng, lật từng tờ phương án được in ra trên tay.
Trong lúc nhất thời phòng họp tĩnh lặng không tiếng động.
Từ Bỉnh Quân và Vi Hãn liếc nhìn nhau, vừa muốn mở miệng, chợt nghe thấy giọng nói của Kỷ Tư Tuyền, cô nhìn phía trước, mặt không có chút thay đổi mở miệng:
“Từng có một người đã nói với tôi, sở dĩ chức năng cơ bản nhất của kiến trúc chính là nơi che chở, nhu cầu an toàn và thoải mái là cơ bản nhất, đừng để cho những thiết kế và sáng tạo vẻ bề ngoài hữu danh vô thực che lấp mục đích ban đầu, tác dụng và mỹ quan phải cân bằng lẫn nhau, không được lẫn lộn đầu đuôi. Kiến trúc không phải là đột nhiên cao chót vót, mà là cùng với người và vật xung quanh phối hợp hoàn chỉnh mà thành, khi đó tôi còn không cho là đúng, sau đó tôi đã thấy nhiều kiến trúc như vậy, gặp qua nhiều kiến trúc sư vĩ đại như vậy, lúc đó tôi mới ý thức được lời nói của anh ấy là đúng. Tôi vẫn cho rằng ở trên phương diện kiến trúc tôi đã rất hiểu biết, sau đó tôi mới biết anh ấy mới là người có hiểu biết nhất, tôi lĩnh ngộ chỉ là mặt ngoài, anh ấy mới là người lĩnh ngộ kiến trúc đích thực”
Tạ Trữ Thuần vẻ mặt khinh thường: “Người đó là ai? Là người trong nghành? Rất nổi tiếng?”
Trong phút chốc, thần sắc Kỷ Tư Tuyền ảm đạm, nhếch khóe miệng, gượng gạo trả lời: “Anh ấy chuyển nghành rồi”
Tạ Trữ Thuần cười nhạo: “Thật buồn cười, vậy cái người mà từ miệng cô nói đó có tin tưởng được không? Là người hồ đồ làm không nổi việc mới chuyển ngành?”
Từ Bỉnh Quân bỗng nhiên mở miệng: “Lĩnh ngộ thâm sâu như thế, xem ra rất thông suốt, tôi còn thật sự muốn biết ai nói điều này xem có thể có cơ hội kết bạn hay không”
Kỷ Tư Tuyền nhìn chăm chú về phía Kiều Dụ, Kiều Dụ rốt cuộc cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Là tôi nói”
Vừa nói xong, lại là một không gian yên lặng.