Gray cố gắng lái gần 1 cây số trước khi tay anh run đến nỗi anh phải dừng xe lại. Anh dựa đầu vào tay lái xe và nhắm mắt, cố cưỡng lại cơn hoảng hốt ập tới. Trời, anh sẽ phải làm gì đây? Anh chưa từng bị sợ như vầy bao giờ.
Nỗi đau và bối rối tràn ngập trong anh, và anh muốn như đứa con nít chạy đến vùi mặt vào lòng mẹ, gần giống như thằng nhóc nhà Devlin đã giấu mặt sau đôi chân khẳng khiu của chị nó. Nhưng anh không thể chạy đến với Noelle, ngay cả lúc anh còn là con nít, bà sẽ quay lưng với đôi tay nhỏ cố bám víu, và anh đã học biết để chạy đến với ba anh để được trấn an. Dù Noelle có cảm xúc, anh cũng không thể chạy đến bà để được nâng đỡ, vì bà sẽ tìm đến anh cho việc đó. Chăm sóc mẹ và em gái là trách nhiệm bây giờ của anh.
Tại sao Guy lại làm như vậy? Sao ông có thể bỏ đi được? Sự vắng mặt của ba anh, sự phản bội của ông làm Gray cảm thấy như tim anh bị ai giằng xé. Guy đã luôn có Renee, bà đã đề nghị gì với ông để có thể dụ ông quay lưng với con cái, sự nghiệp, tổ tiên? Gray đã luôn gần gũi với ba anh, đã lớn lên trong tình yêu thương của ông, đã luôn có được sự nâng đỡ, ủng hộ của ông như cội tùng vững chắc cho anh, nhưng tất cả tình yêu, sự hiện diện đầy an ủi của ông đã biến mất, và cùng với nó là nền tảng cuộc sống của anh. Gray thấy lo lắng. Anh mới 22 tuổi, các vấn đề lờ mờ hiện ra trước mắt anh khổng lồ như núi tảng. Noelle và Monica vẫn chưa biết chuyện, bằng cách nào đó, anh phải tìm can đảm để nói với họ. Anh phải là chỗ dựa cho họ, và anh phải gạt nỗi đau riêng của anh qua để tập trung lo chuyện kinh doanh của gia đình, không thì họ sẽ mất hết. Trường hợp này không giống như trường hợp Guy qua đời, vì nếu vậy, Gray sẽ là người thừa kế cổ phần, tiền bạc và quyền điều hành của ông. Nhưng bây giờ, Guy vẫn quản lý mọi thứ và ông đã biến mất. Sản nghiệp họ Rouillard sẽ sụp đổ, các nhà đầu tư và ban hội đồng quản trị sẽ nhân cơ hội mà giành lấy quyền lực. Gray sẽ phải tranh đấu như điên mới có thể may lắm giữ được một nửa những gì bây giờ họ đang có.
Anh, Monica và Noelle cũng có tài sản của riêng họ nhưng nó không nhiều. Guy đã đào tạo Gray khẩn cấp để anh biết tất cả mọi việc nhưng vẫn chưa trao quyền cho anh, trừ khi ông để lại thư từ ủy nhiệm cho Gray. Một hi vọng mong manh lóe lên. Bất kỳ giấy tờ gì, nếu có, sẽ ở trong phòng làm việc của Guy.
Nếu không, anh sẽ phải gọi Alex để nhờ ông giúp lên kế hoạch. Alex là một người thông minh, một luật sư tài giỏi, ông đã có thể có những văn phòng mang nhiều lợi tức hơn cho ông ở các vùng khác nhưng ông có tiền do gia đình yểm trợ nên ông không cần phải rời Prescott. Ông đã lo các vấn đề kinh doanh với Guy, và cũng là bạn tốt nhất của Guy nên ông biết nhiều hoặc nhiều hơn Gray về các tình huống như vậy.
Trời biết, Gray ảo não nghĩ, anh cần tất cả những sự giúp đỡ anh có thể có được. Nếu không có thư ủy nhiệm, anh may lắm thì có thể giữ được cái nhà che mưa cho cả gia đình.
Khi anh ngẩng đầu khỏi tay lái xe, Gray đã lấy lại được bình tĩnh, nỗi đau được đẩy sâu xuống đáy tim và ý chí quyết đoán trỗi dậy. Thề với Trời, mẹ anh và em anh đã đau khổ vì chuyện này đủ rồi, anh thà bị đày còn hơn để họ bị mất đi nhà cửa.
Anh vô số xe và lái đi, để lại những dư âm của tuổi thanh niên trên con đường đất mờ bụi.
Đầu tiên, anh lái xe đến văn phòng của Alex ở Prescott. Anh cần phải hành động nhanh để cứu vãn mọi thứ. Andrea mỉm cười khi anh bước vào, phụ nữ thường hay làm như vậy khi thấy anh. Gương mặt tròn hiền hậu của bà hơi ửng đỏ. Bà đã 45 tuổi, đủ lớn tuổi để làm mẹ anh, nhưng tuổi không có ý nghĩa với phản ứng bản năng của nữ giới khi thấy sự hiện diện đầy nam tính của anh.
Gray tự động mỉm cười đáp lại, nhưng đầu óc anh đầy những kế hoạch hình thành thật nhanh. “Có ai trong đó với Alex không? Tôi cần gặp ông ấy.”
“Không, ông ấy có 1 mình. Cậu vào đi.”
Gray bước ngang bàn của bà vào phòng Alex, đóng chặt cửa lại sau lưng anh. Alex nhìn lên từ núi tài liệu trật tự trên bàn ông rồi đứng ngay dậy. Gương mặt điển trai của ông căng thẳng. “Cậu có tìm thấy ông ấy chưa?”
Gray lắc đầu. “Renee Devlin cũng bỏ đi luôn.”
“Ôi Trời.” Alex ngồi sụp xuống ghế và nhắm mắt lại, tay ông day day sống mũi. “Tôi không thể tin được. Tôi không nghĩ ông ấy nghiêm túc . Trời ạ, sao ông ấy lại vậy? Ông ấy…” Alex ngừng lại và mở mắt ra, vẻ hơi bối rối.
“…sẵn đã lăng nhăng với bà ta,” Gray nói nốt câu một cách thẳng thừng. Anh bước ra phía cửa sổ và đứng cho tay vào túi quần, nhìn xuống con đường phía dưới. Prescott là một thị trấn nhỏ, chỉ khoảng 15 nghìn dân nhưng giao thông hôm nay hoạt động tấp nập quanh quảng trường tòa thị chính. Mọi người sẽ sớm nghe chuyện Guy Rouillard đã bỏ vợ con để đi trốn với mụ lẳng lơ nhà Devlin.
“Mẹ cháu biết chưa?” Giọng Alex căng thẳng.
Gray lắc đầu. “Chưa. Cháu sẽ nói cho mẹ và Monica biết khi về đến nhà.” Cảm giác ngạc nhiên, đau đớn ban đầu đã biến mất, để lại trong anh ý chí kiên cường đến tàn nhẫn và cảm giác lạnh lùng như anh đang đứng từ xa nhìn chính anh đang gặp chuyện rắc rối này. Sự xa vắng thể hiện trong giọng nói của anh, nghe bình thản và đều đặn. “Ba có để thư ủy nhiệm lại cho chú không?”
Cho đến lúc đó, rõ ràng Alex chỉ nghĩ đến những tác động cá nhân của hành động của Guy. Bây giờ, những rắc rối về pháp luật bắt đầu mở ra, mắt ông mở lớn đầy kinh hoàng. “Chết tiệt.” Ông buột miệng chửi thề. “Không, ông ấy không để gì cả. Nếu ông ấy để thư từ gì, tôi đã biết ông ấy nghiêm túc với ý định đó và đã ngăn cản ông ấy rồi.”
“Có thể có một lá thư ở bàn làm việc ở nhà. Ba có thể gọi trong 1 vài ngày tới. Nếu thế sẽ không có vấn đề gì về khía cạnh tài chính. Nhưng nếu không có thư nào hay ba không gọi… cháu không thể chờ. Cháu sẽ phải thanh lý mọi thứ càng nhiều càng tốt trong lúc còn có thể, trước khi tin này lan ra và giá cổ phiếu tụt dốc.”
“Ông ấy sẽ gọi,” Alex nói một cách yếu ớt. “Ông ấy phải làm như vậy. Ông ấy không thể bỏ những trách nhiệm tài chính dễ như vậy được. Liên quan đến cả 1 sản nghiệp mà!”
Gray nhún vai, mặt anh cẩn thận không để lộ một cảm xúc nào. “Ba bỏ gia đình rồi. Cháu không thể hi vọng sự nghiệp có ý nghĩa với ông ấy hơn là gia đình.” Anh ngừng lại. “Cháu không nghĩ ba sẽ quay lại hay gọi về. Cháu nghĩ ba có ý định từ bỏ mọi thứ và không bao giờ quay lại. Ba đã cố dạy cháu càng nhiều càng tốt và bây giờ thì cháu hiểu tại sao. Nếu ba có ý định quản lý mọi thứ, ba đã không làm như vậy.”
“Nếu vậy thì sẽ có thư ủy nhiệm chứ.” Alex khăng khăng. “Guy là một người kinh doanh khôn ngoan nên phải lo chuyện đó thôi.”
“Có thể, nhưng cháu còn phải lo cho mẹ và Monica. Cháu không thể chờ. Cháu phải thanh lý từ bây giờ và thu lại tiền càng nhiều càng tốt để cháu có vốn mà xây dựng lại từ đầu. Nếu không làm như thế, và ba không có thư ủy nhiệm, chúng cháu chẳng còn cái gáo mà ăn xin nữa.”
Alex nuốt nước miếng, nhưng ông gật đầu. “Được. Chú sẽ bắt đầu làm những gì chú có thể làm để bảo vệ vị trí hợp pháp của cháu nhưng chú phải nói với cháu điều này, trừ khi Guy liên hệ hoặc có thư ủy nhiệm, mọi thứ là một đống hỗn loạn. Mọi thứ sẽ bị ràng buộc trừ khi Noelle li dị ba cháu và tòa chia đôi tài sản, nhưng chuyện đó cũng cần nhiều thời gian.”
“Cháu sẽ phải lên kế hoạch cho trường hợp xấu nhất,” Gray nói, “cháu sẽ về nhà và tìm lá thư đó, nhưng đừng chờ đến khi chú nghe tin từ cháu mới bắt đầu phần của chú. Nếu không có thư, cháu sẽ gọi mấy tay buôn cổ phiếu để bắt đầu bán dần. Cách này hay cách khác, cháu sẽ báo chú ngay. Giữ kín mọi việc chờ điện thoại của cháu.”
Alex đứng dậy. “Thậm chí chú sẽ không cho Andrea biết chuyện nữa kìa.” Ông luồn tay vào tóc, một dấu chỉ chứng tỏ ông rất lo lắng vì ông không phải là người hay có biểu hiện lo sợ. Đôi mắt xám của ông đầy đau khổ. “Chú rất tiếc Gray à. Chú cảm thấy như đây là lỗi của chú vậy. Lẽ ra chú nên làm gì đó.”
Gray lắc đầu. “Đừng tự trách bản thân. Như chú đã nói, ai nghĩ ba nghiêm túc với ý định đó. Không, người đáng trách chỉ có ba và bà Renee Devlin.” Anh cười nhẹ. “Cháu không tưởng tượng nổi bà ta có gì hay để khiến ba bỏ rơi gia đình như vậy, nhưng rõ ràng là bà ta hay mà.” Anh ngừng lại, vẻ như chìm vào suy nghĩ đau thương của chính anh, rồi lắc đầu bước ra cửa. “Nếu tìm thấy gì, cháu sẽ gọi.”
Sau khi anh rời khỏi, Alex ngồi phịch xuống ghế, cử động của ông nặng nề và yếu đuối. Ông vừa kịp giữ vẻ bình thản khi Andrea bước vô, đầy vẻ tò mò. “Có chuyện gì với Gray vậy?”
“Không gì quan trọng. Chỉ là 1 vấn đề cá nhân cậu ấy muốn bàn với tôi.”
Bà thất vọng vì ông không tiết lộ với bà. “Tôi giúp được gì không?”
“Không. Mọi thứ sẽ ổn thôi.” Ông thở dài, và day day mắt. “Sao chị không đi ăn trưa rồi mua giúp tôi miếng sandwich hay cái gì đó. Tôi đang chờ điện thoại nên không thể bỏ đi được.”
“Được. Anh muốn mua gì?”
Ông xua tay. “Gì cũng được. Chị biết tôi thích gì mà. Làm tôi ngạc nhiên đi.”
Bà loay hoay ngoài chỗ làm việc của bà: tắt máy vi tính, cất các đĩa mềm đi, rồi cầm ví đi ra ngoài. Sau khi bà đi rồi, Alex chờ vài phút trước khi đi ra khóa cửa. Rồi ông ngồi xuống ghế của bà mở máy vi tính lên và nhanh lẹ đánh máy. “Mẹ kiếp, Guy,” ông thì thầm, “anh là thằng chó đẻ”.
Gray đậu chiếc Corvette trước bậc tam cấp dẫn vô cánh cửa đôi của tòa nhà, dù Noelle hay nhăn nhó khi anh làm vậy và thích xe của nhà phải được đậu cẩn thận và khuất mắt ở ga-ra sau tòa nhà. Đằng trước là để dành cho khách, và để không ai biết ai đang ở nhà qua việc nhìn xe đậu trước cửa. Vì thế, không ai phải bắt buộc thừa nhận là đang có ở nhà để phải miễn cưỡng đón khách không mời. Vài cách nghĩ của Noelle còn mang vẻ phong kiến thời nữ hoàng Victoria, thường thì anh chiều ý bà nhưng hôm nay anh có nhiều thứ quan trọng hơn để lo và đang vội.
Anh nhảy lên bậc thềm trong 2 bước và đẩy cửa mở ra. Monica có lẽ đã ngó ra từ cửa sổ phòng ngủ của cô, vì cô vội vã chạy xuống, vẻ lo lắng làm mặt cô nhăn nhó. “Ba vẫn chưa về!” Cô rít lên, liếc về phía phòng ăn nơi Noelle đang đủng đỉnh ăn bữa sáng muộn. “Sao anh đập bể cửa sổ phòng làm việc của ba rồi biến nhanh ra ngoài như mèo bị đốt đuôi vậy? Và tại sao anh lại đậu trước cửa? Mẹ không thích vậy mà.”
Gray không trả lời, anh nhanh nhẹn bước vô phòng làm việc của Guy, tiếng bước chân anh êm êm trên mặt thảm. Monica vội chạy theo anh, và ào vô phòng làm việc khi anh bắt đầu tìm kiếm từng giấy tờ một trên bàn làm việc của Guy.
“Em không tin chú Alex nói thật về chuyện ba đi đánh bài,” cô nói, môi cô hơi run. “Gọi chú ấy lại đi Gray và bắt chú ấy nói thật ba đang ở đâu.”
“Chờ 1 chút,” Gray nói nhỏ, không thèm nhìn lên cô. Không có giấy tờ nào trên bàn là thư ủy nhiệm cả. Anh bắt đầu mở các ngăn kéo.
“Gray!” Giọng cô hơi cao và gay gắt. “Chắc chắn việc tìm ba quan trọng hơn việc lục đồ của ba chứ.”
Anh ngừng lại, hít một hơi sâu và đứng thẳng dậy. “Monica, cưng à, ngồi qua đây và im lặng nào,” anh nói với giọng thật trìu mến nhưng nghiêm nghị. “Anh phải tìm một tờ giấy quan trọng mà có lẽ ba đã để ở đây. Anh sẽ nói chuyện với em trong vài phút nữa.”
Cô mở miệng định nói thêm gì đó nhưng anh nhìn cô và cô thay đổi ý định. Im lặng, vẻ hơi sửng sốt lộ ra trên mặt nhưng cô vẫn ngồi xuống và Gray tiếp tục việc tìm kiếm.
5 phút sau, anh ngồi xuống vẻ cay đẳng, thất bại. Không có thư nào cả. Chuyện thật khó hiểu. Tại sao Guy đã bỏ công ra dạy anh mọi thứ nhưng lại bỏ đi không để lại thư ủy nhiệm. Như Alex đã nói, Guy quá thông minh để không lo chuyện đó. Nếu ông định ở lại để tự quản lý, tại sao lại bỏ công đào tạo anh gấp rút như vậy? Có lẽ ông định trao hết quyền cho Gray nhưng cuối cùng lại đổi ý. Chỉ còn cách giải thích đó thôi. Trong trường hợp đó, họ sẽ có tin từ ông trễ nhất là trong vài ngày tới bởi vì các vấn đề kinh doanh của ông quá phức tạp để có thể chờ lâu hơn thế.
Nhưng, như anh đã nói với Alex, anh không thể cho rằng mọi việc sẽ được dàn xếp ổn thỏa. Anh không thể tưởng tượng Guy không lo cho việc kinh doanh, nhưng cho đến sáng nay anh cũng đâu tưởng tượng ông có thể bỏ rơi họ vì Renee Devlin. Việc không thể xảy ra cũng đã xảy ra rồi, sao anh có thể mù quáng tin vào ba anh thêm nữa? Trách nhiệm của anh đối với mẹ và em gái oằn nặng trên vai anh. Anh không thể đánh bạc với an nguy của họ được.
Anh với tay lấy điện thoại nhưng nó không còn ở đó. Lờ mờ anh nhớ ra đã quăng nó đi lúc sớm, và liếc nhìn cái cửa sổ nay đã được đóng gỗ che lại để chờ làm kính mới. Anh đứng lên ra chỗ hành lang lấy cái điện thoại trên cái bàn nằm ở chân cầu thang. Monica đi theo anh, vẫn im lặng nhưng tỏ vẻ bất bình với sự ngăn cấm của anh.
Anh gọi Alex trước, Alex bắt điện thoại ngay hồi chuông đầu tiên. “Không có thư,” Gray nói ngắn gọn. “Chú xem tìm luật sư thật giỏi cho cháu, và làm bất cứ việc gì để củng cố vị trí của cháu.” Luật sư giỏi có thể là không hiệu quả lắm nhưng có lẽ có thể nhờ được vài nhân vật quan trọng.
“Chú đã bắt đầu rồi,” Alex lặng lẽ nói.
Kế đó Gray gọi người lo mua bán cổ phiếu của anh. Anh hướng dẫn ngắn gọn và chi tiết. Nếu chuyện tồi tệ nhất xảy ra, anh muốn gom lại tất cả bằng tiền mặt.
Bây giờ là phần khó khăn nhất. Monica đang nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen mở lớn đầy hoảng hốt. “Có chuyện gì rồi, phải không?” cô hỏi.
Anh tự động viên bản thân rồi nắm tay Monica. “Đi tìm mẹ nói chuyện nào.” Anh nói.
Cô định hỏi thêm gì đó nhưng anh lắc đầu. “Anh chỉ có thể nói chuyện này 1 lần thôi,” anh nói, giọng vỡ ra.
Noelle đang thưởng thức tách trà cuối trong khi đọc mục xã luận của tờ báo New Orleans. Prescott có một tờ tuần báo nhỏ, trong đó thường đề cập về bà, nhưng tờ New Orleans mới đáng để chú ý. Tên bà thường xuyên được đề cập trên tờ này khiến nhiều người ở cộng đồng ở đây ganh tị. Bà diện đồ màu trắng, màu bà ưa thích nhất, mái tóc đen mượt kéo ra sau thành búi theo kiểu Pháp sang trọng. Bà trang điểm nhẹ nhưng hoàn hảo, trang sức ít nhưng đắt tiền. Không có gì là hợm hĩnh se sua ở Noelle, không 1 cái nơ, hay ren hay màu mè, chỉ sạch sẽ và cổ điển. Thậm chí móng tay bà cũng không sơn, chỉ bôi nước làm sáng móng.
Bà nhìn lên khi Gray và Monica bước vô phòng ăn, ánh mắt khẽ liếc bàn tay họ đang nắm chặt lấy nhau. Bà không có ý kiến, vì như vậy là thể hiện sự quan tâm, và do đó có thể mời gọi sự để ý của hai anh em. “Chào con, Gray,” bà đón anh với giọng nói hoàn hảo. Noelle có thể cực kỳ ghét một người nhưng người đó không bao giờ biết qua giọng nói của bà, nó không bao giờ thể hiện sự trìu mến, ấm áp, giận dữ hay bất cứ cảm xúc nào. Chuyện biểu hiện cảm xúc quá ư tầm thường và Noelle không bao giờ để bản thân bà bị hạ xuống tiêu chuẩn thấp kém đó. “Mẹ gọi thêm trà chứ?”
“Không, cám ơn mẹ. Con cần nói chuyện với mẹ và Monica, một chuyện lớn đã xảy ra.” Anh cảm thấy tay Monica run rẩy trong tay anh nên khẽ bóp tay cô trấn an.
Noelle bỏ tờ báo xuống. “Chúng ta có nên tìm chỗ kín đáo hơn không?” bà hỏi, ngại là một trong các người làm sẽ nghe lóm được chuyện riêng tư họ sẽ bàn.
“Không cần đâu.” Gray kéo ghế cho Monica, rồi đứng sau cô với tay đặt trên vai cô. Noelle sẽ thấy khó chịu và bối rối vì những cử chỉ này, nhưng nỗi đau Monica còn sâu sắc hơn nhiều. “Con không biết cách nào để làm chuyện này dễ chịu hơn. Ba không để thư từ hay bất cứ cái gì giống vậy nhưng dường như ba đã bỏ đi với Renee Devlin. Cả hai đã biến mất.”
Bàn tay thon thả của Noelle run rẩy trước ngực bà. Monica ngồi lặng như tượng, không một hơi thở.
“Mẹ chắc chắn ông ấy không đem theo hạng đàn bà như vậy đi công tác với ông.” Noelle nói với sự vững tin, bình thản. “Nghĩ xem chuyện đó coi sao được.”
“Mẹ -” Gray ngưng lại, cố kìm vẻ bất nhẫn. “Ba không đi công tác. Ba và Renee Devlin đã bỏ đi với nhau. Ông ấy sẽ không quay về nữa.”
Monica nấc lên và đưa hai tay bịt miệng lại để ngăn tiếng khóc. Mặt Noelle mất hết chút màu sắc còn sót lại, nhưng cử chỉ của bà thật chừng mực khi bà để tách trà vào đúng tâm của cái đĩa. “Mẹ chắc con lầm rồi, con ạ. Ba con không bao giờ muốn mang tiếng vì -“
“Trời ạ, thôi đi mẹ!” Gray gắt, mất bình tĩnh. “Ba không quan tâm cái con khỉ gì đến tiếng tăm của ông đâu. Nó quan trọng với mẹ thôi, còn ba thì không đâu!”
“Grayson, không cần phải ăn nói thô tục thế.”
Anh nghiến răng lại. Đúng là tiêu biểu mà, mẹ anh luôn phớt lờ điều mẹ anh thấy không vui để tập trung vào những chuyện vặt vãnh. “Ba bỏ đi rồi,” anh nói, cố tình nhấn mạnh lời anh. “Ba bỏ mẹ vì Renee. Họ đã bỏ đi với nhau, và ba sẽ không quay về nữa. Chưa ai biết cả nhưng có lẽ cả xứ sẽ hay chuyện này vào sáng mai thôi.”
Mắt bà mở lớn khi nghe câu cuối, và sự sợ hãi tràn ngập trong mắt bà khi nghĩ đến những nhục nhã sẽ đến cho người ở địa vị của bà. “Không,” bà thì thào, “ông ấy không thể xử vậy với mẹ.”
“Ba đã xử sự vậy đó. Ba bỏ đi rồi.”
Thẫn thờ, bà đứng lên, lắc đầu vẻ không tin. “Ông ấy… ông ấy bỏ đi thật ư?” bà hỏi với giọng yếu ớt. “Ông ấy bỏ mẹ vì thứ… đó…” không thể nói hết câu, bà đi nhanh khỏi phòng, gần như là chạy trốn.
Ngay khi Noelle vừa đi khỏi, ngay khi bà không còn ở đó để khó chịu với những biểu hiện cảm xúc, Monica rũ ra trên bàn và vùi mặt vào tay. Những tiếng nức nở phát ra từ cổ họng cô và người cô run lên. Giận mẹ gần bằng với giận ba, Gray quì xuống cạnh em gái anh và vòng tay ôm cô.
“Chuyện sẽ khó khăn nhiều,” anh nói, “nhưng chúng ta sẽ vượt qua thôi. Vài ngày tới anh sẽ bận lắm, để giải quyết công việc, nhưng anh sẽ luôn ở đây nếu em cần anh.” Anh không thể nói cho cô biết cơn thảm họa tài chính đang chờ đợi họ. “Anh biết em đau lắm nhưng chúng ta sẽ ổn lại thôi.”
“Em ghét ông ấy,” Monica thổn thức, giọng cô nghẹn ngào. “Ông ấy bỏ chúng ta vì… mụ điếm đó, em không bao giờ muốn gặp lại ông ấy!” Thình lình, cô đẩy anh ra, xô cái ghế đổ ra sàn và đứng lên. Cô vẫn khóc khi chạy khỏi phòng ăn, và anh nghe những tiếng nấc đau lòng vang vọng suốt đoạn đường lên lầu. Một vài giây sau, tiếng cửa phòng cô đóng sầm vang vang khắp tòa nhà.
Gray cũng muốn vùi mặt vào tay. Anh muốn đấm một cái gì đó, mặt của ba anh thì càng tốt. Anh muốn hét to lên. Hoàn cảnh bây giờ đã tệ rồi, tại sao Noelle lại phải làm nó tệ hơn chỉ vì sự lo lắng rằng bạn bà sẽ nghĩ gì? Tại sao bà không thể dù chỉ 1 lần là chỗ dựa cho con gái? Bà không thấy Monica cần bà như thế nào ư? Nhưng trước đây bà chưa bao giờ vì họ, lẽ nào bây giờ bà lại làm thế. Không như Guy, ít nhất thì Noelle không thay đổi.
Anh cần 1 li rượu, loại mạnh. Anh rời phòng ăn vô phòng làm việc tìm chai Scotch mà Guy luôn giữ trong tủ rượu sau bàn làm việc của ông. Oriane, người giúp việc lâu năm của nhà anh, đi ngang phòng để lên lầu với 1 đống khăn tắm trên tay, bà nhìn anh tò mò. Rồi những phỏng đoán của Oriane, với chồng bà Garron, người chuyên chăm sóc vườn và Delfina, bà đầu bếp sẽ sôi nổi đây. Họ nên được thông báo, đương nhiên rồi, nhưng anh không thể lập lại chuyện này thêm 1 lần nữa. Có lẽ sau khi anh uống xong li Scotch.
Anh mở tủ lấy chai rượu ra, và đổ một ít chất lỏng màu hổ phách vào cái ly thủy tinh. Mùi vị cay nồng của nó làm tê đầu lưỡi khi anh uống ngụm đầu tiên, rồi anh ngửa cổ uống cạn li chỉ với một cử động nâng ly nhanh gọn. Anh cần say, không cần mùi vị. Anh vừa rót thêm li thứ hai thì một tiếng rú xé không gian vang lên trên lầu, tiếp theo là tiếng Oriane gào tên anh không dứt.
Monica. Ngay khi vừa nghe tiếng hét của Oriane, Gray biết. Nỗi sợ hãi dâng nghẹn trong lồng ngực khi anh nhào khỏi phòng làm việc và nhảy 3 bậc 1, đôi chân khỏe mạnh thoăn thoắt chạy lên. Oriane chạy ào ra phía anh, mắt mở lớn kinh hoàng. “Cô cắt mạch máu, tệ lắm! Trời ơi, trời ơi, máu khắp mọi nơi…”
Gray đẩy bà ra chạy vô phòng Monica. Cô không ở trong giường nhưng cửa phòng tắm để mở, anh nhào tới, chỉ để chết trân nơi ngưỡng cửa.
Monica đã tự trang trí phòng ngủ và phòng tắm với màu hồng và ngọc trai nhìn khá nữ tính. Thường thường, nó làm Gray nhớ đến kẹo bông gòn, nhưng bây giờ, những miếng gạch hồng trên sàn nhà tắm được phủ lên một lớp màu đỏ. Monica ngồi bình thản trên nắp chiếc bồn cầu màu hồng, đôi mắt lớn của cô mở vô hồn khi cô nhìn ra cửa sổ. Tay cô xếp gọn trong lòng. Máu từ những vết cứa sâu cô tạo ra nơi 2 cổ tay thấm đẫm ngực và bụng cô, chảy xuống chân thành vũng trên sàn nhà.
“Em xin lỗi vì đã làm náo loạn,” cô nói với giọng thì thào xa vắng nghe lạnh người. “Em không nghĩ Oriane sẽ đêm khăn sạch lên.”
“Chúa ơi,” anh rên lên, và chộp lấy đống khăn Oriane đã làm rớt. Anh quì xuống trên 1 chân cạnh Monica và chụp lấy tay trái của cô. “Khỉ thật, Monica, anh sẽ phải đánh em sưng đít lên thôi!” Anh quấn 1 khăn quanh cổ tay rồi buộc thêm 1 cái khác thật chặt quanh nó.
“Mặc kệ em đi,” cô thì thào, cố giật tay ra, nhưng cô đã yếu một cách đáng lo ngại.
“Im đi!” anh nạt, nắm lấy cổ tay phải và quấn lấy nó y như tay trái. “Mẹ kiếp, sao em có thể ngốc nghếch như vậy?” Chuyện này, cùng với những chuyện đã xảy ra trong ngày làm anh muốn hết chịu nổi. Nỗi sợ cùng cơn giận trộn lẫn với nhau và dâng lên trong ngực anh khiến anh muốn nghẹn thở. “Em có bao giờ nghĩ về người khác ngoài em chưa? Em có bao giờ nghĩ anh có thể cần sự giúp đỡ của em, và mọi chuyện xảy ra cũng làm mọi người đau khổ giống như em chưa?” Anh gằn lời nói giữa hai hàm răng nghiến chặt và ôm bổng cô dậy, rồi chạy, ngang qua Noelle, người chỉ đứng sững nơi hành lang với vẻ ngơ ngác trên gương mặt trắng bệch, xuống lầu, ngang qua Oriane và Delfina đang đứng ôm nhau nơi chân thang.
“Gọi phòng khám và báo Bs Bogarde biết chúng tôi đang trên đường tới,” anh ra lệnh trong lúc bế Monica ra cửa trước và xuống bậc tam cấp nơi anh đậu chiếc Corvette.
“Em sẽ làm dính máu ra xe anh,” Monica yếu đuối phản đối.
“Anh bảo em im mà,” anh gắt. “Đừng nói trừ khi em có gì đáng để nói.” Có lẽ anh nên tỏ vẻ thông cảm hơn với người vừa cố tự tử, nhưng đây là em gái anh, và anh sẽ không thể để em anh lãng phí cuộc đời của em như vậy. Anh đang rất giận, một cơn giận mà anh đang cố hết sức để kiềm chế. Dường như cuộc đời anh đã lao thẳng xuống địa ngục trong vài giờ vừa qua, và anh chán ngấy việc những người anh yêu thương luôn làm những trò ngu ngốc.
Anh không buồn mở cửa xe, chỉ nghiêng người vô và đặt cô vô ghế rồi nhảy qua cô để vô ngồi sau tay lái. Anh đề máy, vô số và tiếng bánh xe nghiến trên đường khi anh chạy hết ga. Monica gục đầu yếu ớt lên cửa xe, mắt nhắm nghiền. Anh liếc cô đầy lo lắng, nhưng không dám phí thời gian để dừng lại. Cô trắng bệch, môi cô hơi tím. Máu đã thấm ướt mấy cái khăn, màu đỏ tương phản và nổi rõ trên nền màu trắng. Anh đã nhìn thấy các vết cắt, chúng không phải là những đường cứa nông, do sợ hãi và muốn gây chú ý hơn là thực sự muốn tự tử. Không, Monica đã thực sự muốn chết. Em gái anh có thể chết vì ba anh không cưỡng lại nổi mà phải đeo đuổi con điếm Devlin tóc đỏ.
Anh chạy đoạn đường 25 cây số chỉ trong vòng 10 phút. Bãi đậu xe đã kín nhưng anh dừng ở cửa sau của tòa nhà gạch 2 tầng và nhấn còi, rồi nhảy khỏi xe và bế Monica lên. Cô hoàn toàn lả đi, đầu cô gục gặc nơi vai anh và những giọt nước mắt nóng bỏng dâng lên trong mắt anh.
Cánh cửa mở ra và Bs. Bogarde chạy ra, theo sau là 2 nữ y tá. “Đưa cô ấy vô phòng đầu tiên bên phải,” ông nói và Gray quay ngang để đưa cô vô cửa. Sadie Lee Fanchier, nữ y tá trưởng, giữ cửa phòng khám mở để anh bế Monica vô, rồi nhẹ đặt cô lên bàn, chiếc bàn phủ khăn kêu cót két dưới sức nặng của cô.
Sadie Lee quấn miếng đo áp huyết quanh cánh tay Monica trong lúc BS. Bogarde gỡ bỏ những miếng khăn lông sơ cứu của Gray. Nhanh chóng bà bóp ống đo rồi nghe qua ống tai nghe áp nơi phía trong của cùi chỏ của Monica. “75/40”
“Bắt đầu truyền dịch,” Bs. Bogarde ra lệnh. “Glu-cô”. Người nữ y tá kia, Kitty, làm theo lệnh của bs.
Bs. Bogarde canh chừng cổ tay Monica trong lúc ông làm việc. “Cô ấy cần tiếp máu,” ông nói. “Nhanh. Chúng ta phải đưa cô ấy đến bịnh viện ở Baton Rouge, vì tôi không thể truyền máu ở đây. Cô ấy cần chuyên viên huyết học để may lại các mạch máu nữa. Tôi có thể giữ cô ấy ổn định nhưng không làm hơn thế được Gray à.”
Kitty treo bịch glu-cô trong suốt lên cây truyền dịch và gọn gàng đẩy mũi kim vào tay Monica. “Chúng ta không có đủ thời gian để gọi xe cứu thương đến đây,” người bác sĩ nói tiếp. “Chúng ta tự đưa cô ấy đi, bằng xe của tôi. Anh lái được chứ?” ông hỏi Gray, nhìn anh với ánh mắt sắc bén.
“Được.” Câu trả lời rõ ràng và không chút cảm xúc.
Bs. Bogarde cuốn chặt cổ tay Monica. “Được, cái đó sẽ làm cầm máu. Kitty, tôi cần vài cái chăn. Trải 1 cái trong ghế sau của xe tôi và đắp 1 cái lên Monica. Gray, bế cô ấy lên và cẩn thận bịch truyền dịch. Sadie Lee, gọi bịnh viện báo chúng tôi đang tới và gọi cảnh sát trưởng để họ dẹp đường.”
Nhẹ nhàng Gray bế em lên. Bs. Bogarde cầm bịch glu-cô trong 1 tay, tay kia cầm túi thuốc và bước ngang hàng với Gray khi anh bế Monica ra chiếc xe Chrysler 4 cửa của bác sĩ. Vị bác sĩ leo lên trước rồi giúp Gray cẩn thận đưa Monica vô băng sau. Ông treo bịch glu-cô lên 1 cái móc áo treo nơi cửa sổ và quì trên sàn xe.
“Đừng dằn xóc chúng tôi,” ông hướng dẫn khi Gray chen thân hình cao lớn của anh dưới tay lái xe, Bs Bogarde chỉ cao khoảng 1.65 mét nên cái ghế được kéo gần vô tay lái đến nỗi ngực Gray chạm tay lái. Nhưng anh không thể đẩy ghế lùi ra sau vì Bs Bogarde đang quì trên sàn xe. “Giữ tốc độ ổn định và chúng ta sẽ đến kịp. Bật đèn cứu thương lên.”
Gray không thích lái xe phụ từ phía sau nhưng anh không nói gì. Theo lệnh, anh rời phòng khám với tốc độ từ tốn hơn khi anh đến, dù bản năng của anh đang gào thét kêu anh nhấn hết ga. Chỉ vì ý nghĩ là chiếc xe rộng rãi này được chế tạo vì thoải mái hơn vì chạy tốt trên các loại đường và có thể sẽ không quẹo cua nếu anh chạy hết ga như cách anh chạy chiếc Corvette nên anh chạy với 1 tốc độ dễ chịu.
“Chuyện xảy ra thế nào?” Bs. Bogarde hỏi.
Gray liếc ông qua kính chiếu hậu. Vị bác sĩ là một người nhỏ nhắn, hoạt bát với đôi mắt xanh tinh anh. Dù mang tên đó, nhưng ông không phải là người Creole hay Cajun, ông khoảng 55 với mái tóc bạch kim, Gray biết ông suốt cả cuộc đời anh. Noelle không bao giờ đi khám ở chỗ ông, thích các bác sĩ thành phố ở New Orleans hơn, nhưng mọi người trong nhà đều đi khám ở chỗ ông dù chỉ là 1 vết trầy trẻ con hay cảm cúm hay gãy tay như Gray đã bị vào đợt tập huấn mùa xuân lúc anh mới 15 tuổi.
Gray không muốn nói hết với ông, muốn giữ việc im ắng thêm một lúc để người buôn cổ phiếu của anh có thời gian để bán và Alex lo xong các hồ sơ pháp lý, nhưng biết không thể hoàn toàn che giấu chuyện này. Anh đành nói chuyện chính yếu nhất cho bác sĩ nghe, chuyện mà có ảnh hưởng nhất. “Ba Mẹ li thân. Monica…” anh ngập ngừng.
Bs Bogarde thở dài. “Tôi hiểu rồi.” Mọi người trong xứ đều biết Monica yêu thương ba thế nào.
Gray tập trung lái xe. Bộ giảm xóc của chiếc Chrysler giúp giảm độ gập ghềnh của con đường và tiếng bánh xe trên đường thật êm ái. Cảm giác không thực anh cảm thấy hồi sớm giờ quay trở lại. Mặt trời hừng hực qua cửa sổ, thiêu đốt chân anh qua lớp quần jean, và những hàng thông cao vù vù lướt qua. Bầu trời trên cao tím thẫm. Nó đang là giữa hè và mọi thứ thật quen thuộc như chính gương mặt anh. Đó chính là chuyện lạ. Sao mọi thứ có thể y như cũ khi mà thế giới của anh hôm nay đã sụp đổ?
Đằng sau anh, Bs Bogarde kiểm tra mạch và áp huyết của Monica lần nữa. “Gray,” ông nói nhẹ nhàng. “Tốt nhất cậu nên tăng tốc.”