Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đêm Định Mệnh (After The Night)

Chương 16

Tác giả: Linda Howard

Anh bế cô lên phía hiên trước nhà, nơi có các cánh cửa lưới bao bọc, bảo vệ họ khỏi muỗi và côn trùng cắn. Sợ mất vía vì sự xuất hiện bất ngờ của anh, và nỗi sợ đó không hề giảm bớt khi cô nhận ra anh, Faith không thể làm gì hơn là bám chặt vào vai anh khi anh nhấc cô lên trong tay và gọn gàng bế cô ngang bãi cỏ, về phía ngôi nhà nghỉ.

Gần như ngay lập tức, cô bị đắm chìm dưới ngọn sóng ham muốn mạnh mẽ, và lý trí hay ý chí gì cũng biến mất. Phản đối không còn là 1 chọn lựa khi nhu cầu của cơ thể cô, lâu nay bị đè nén, giờ dấy lên dẫn đầu, đẩy các suy nghĩ qua 1 bên. Cô run rẩy khi anh thả chân cô xuống và để cơ thể cô trượt xuống dọc theo cơ thể anh, sự cọ sát ngọt ngào làm cô bị kích thích đến đau đớn. Đã đến lúc. Ôi Trời, đã quá hạn rồi. Cô muốn anh với 1 sự khao khát mù quáng, dữ dội không còn có thể trì hoãn lâu hơn, nên cô ôm ghì lấy anh, cơ thể cô mềm mại, sẵn sàng.

Anh đẩy cô dựa sát vào 1 trong những cái cột vuông được dùng làm trụ chống mái hiên, ghì sát cô vào nó. Dù ánh trăng khá tỏ, trên chỗ hiên vẫn hơi tối, mùi hương nồng nàn của mùa hè quyện lấy mùi hương đàn ông nồng nàn của anh. Hơi thở anh gấp gáp và dồn dập khi anh áp sát vào cô, ấn mạnh cơ thể của anh vào cơ thể mềm mại cô đang dâng hiến. Anh luồn tay vào tóc cô, giữ đầu cô giữa đôi bàn tay mạnh mẽ, to lớn của anh, để cố định cô khi anh đẩy mạnh lưỡi anh vào miệng cô. Anh đã hoàn toàn bị kích thích, dương vật anh cương cứng, áp sát vào bụng cô.

Faith rên lên trong miệng anh, quằn quại, cố nhấc người lên để cô có thể ôm ấp cái vật cứng ngắc đó giữa phần chữ V mềm mại giữa chân cô. Cô đau đớn và trống rỗng, trống rỗng đến nỗi sự ẩm ướt dâng lên với nhu cầu được anh lấp đầy.

Áo sơ-mi của anh không gài cúc. Phần vai của anh nơi cô bấu vào thì còn được che lại, nhưng phần ngực thì để trần. Cô có thể cảm nhận được làn da anh, ướt át vì mồ hôi, cảm nhận được sự ram ráp của những sợi lông ngực của anh. Ngực cô căng lên, núm vú của cô cương cứng, đau đớn với nhu cầu được vuốt ve.

Anh rời môi cô, thở dốc, cơ bắp nơi ngực anh gồng lên với mỗi hơi anh thở. Faith liếm đôi môi sưng mọng, nếm anh trên môi cô, rồi kéo cổ anh để anh trở lại với cô. Anh vâng lời ngay, môi anh mạnh mẽ, nghiến ngấu, làm cô kích thích hơn những gì cô từng được biết.

Anh đặt cả 2 tay lên ngực cô, nhẹ bóp chúng và cảm giác đê mê làm cô rên lên vì khoái cảm và khao khát, nhưng chỉ vài giây sau, như vậy lại chưa đủ. Anh biết nhu cầu của cô, hay có lẽ nhu cầu của chính anh cũng giống thế, vì anh giật mạnh áo cô làm cúc áo bay tung tóe, những tiếng lốp bốp vang to trong sự im lặng đang bao trùm họ. Với 1 tay, anh gỡ móc áo ngực của cô rồi đẩy áo qua 1 bên, để lộ ra đôi gò ngực săn chắc, vun cao cho đôi môi đói khát, thèm muốn của anh. Anh luồn tay dưới mông cô và nâng cô lên, môi anh hé mở trượt dài xuống ngực cô, để lại 1 đường ẩm ướt nơi môi anh lướt qua. 1 núm vú cương cứng phơi bày và anh mút nó thật mạnh, làm ngực cô râm ran với sự đê mê đến đột ngột và cô rướn người lên như muốn đẩy anh ra. Anh đáp lại bằng cách siết chặt cô hơn, bấu chặt lấy mông cô và chà sát dương vật của anh vào vùng chữ V giữa chân cô. Cử động đầy dục vọng của anh giải phóng cơn bão trong cô, và cô cảm thấy mình trượt dần vào cơn cực khoái dữ dội.

Cô cưỡng lại nó, cô không muốn cơn sốt cuồng dại này kết thúc sớm. Cô thu người lại về phía cây cột, cố kéo hông cô rời khỏi cái dương vật cứng ngắc đó. Cô không thể, cánh tay anh luồn dưới mông cô giữ cô sát vào anh, không chừa cho cô 1 chỗ di chuyển nào, thậm chí là để khép chân lại. Chỗ đó của cô ngày càng căng lên, nặng nề, căng lên, căng lên…

Anh thả cô đứng xuống 1 lần nữa và giật váy cô, tốc nó lên tận eo cô. Faith yếu ớt dựa vào cây cột, các giác quan của cô quay cuồng với tốc độ và sự mãnh liệt của điều đang xảy ra. Lờ mờ cô nhớ đến lần cô nhìn anh làm tình, chậm chạp và dịu dàng, giọng nói ấm áp của anh cất lên những lời trìu mến, dụ dỗ, an ủi. Cô đã nghĩ lần này cũng sẽ như thế, nhưng thay vào đó, cô như bị cuốn vào 1 cơn lốc xoáy, ném mạnh đến chóng mặt vào 1 lĩnh vực hoàn toàn xa lạ. Họ lao vào nhau như hai con thú, không thể chậm lại hay chen bất cứ sự dịu dàng nào vào cuộc mây mưa, và cô không quan tâm. Nhu cầu của cô quá mạnh mẽ, quá cấp thiết.

Tay trái anh túm váy cô và giữ nó sang 1 bên, trong khi tay phải của anh kéo quần lót của cô xuống. Khí đêm nhẹ mơn man đôi mông trần của cô, làm cô cảm thấy quá lộ liễu và cô run lên trong tay anh. Anh đẩy quần lót của cô xuống tới đầu gối, rồi nhấc 1 chân đang đi ủng của anh lên, đạp giữa nó và đẩy nó hoàn toàn tụt xuống. Cô nghe tiếng vải bị xé rách rồi miếng vải nhỏ đó rơi xuống chân cô, và anh nhấc cô lên khỏi nó.

Anh tựa người cô vào cây cột, kéo đùi cô rộng ra và đẩy hông anh sát vào. Đầu Faith ngả ra sau, cô nghe tiếng cô thở hổn hển khi cô đau đớn chờ đợi cú đẩy mạnh vô để lấp đầy sự trống rỗng trong cô, để làm dịu đi sự khao khát sâu thẳm nơi cô. Tay anh cuống lên giữa cơ thể 2 người: anh loay hoay với sợi dây nịt, rồi nút quần jeans của anh, những đốt tay anh nhẹ quét qua chỗ cơ thể cô đang ẩm ướt, căng phồng làm cô rên lớn khát khao. Cuối cùng anh cũng mở xong khóa quần, và dương vật căng cứng của anh đang bị kìm hãm bật ra, đẩy mạnh vào những nếp gấp giữa chân cô.

“Anh muốn giao hợp với em,” anh thì thầm theo bản năng, giọng anh thấp và khàn khàn khi anh đẩy cô cao hơn 1 chút, chỉnh lại vị trí của cô. “Dể anh vào. Mau.” Tay anh vẫn ở giữa cơ thể 2 người, những ngón tay rành rẽ vuốt ve chỗ đó ẩm ướt của cô. Rồi anh tìm thấy lối vào mềm mại, ẩm ướt và đẩy 1 ngón tay vào sâu trong cô, tạo thêm chất nhờn để giúp cô sẵn sàng cho sự xâm nhập của anh. Faith rùng mình, tay cô quấn chặt lấy cổ anh khi ngón tay dài đó mân mê những tế bào cực kỳ nhạy cảm và làm bùng nổ cơn khoái cảm trong cô. Những cơ bắp bên trong siết chặt ngón tay xâm nhập của anh, siết chặt, vuốt ve, và Gray buột miệng chửi thề trong sự kích thích tột cùng. Không thể chờ lâu hơn, anh rút ngón tay ra và hướng cái đầu dương vật to lớn vào chỗ của nó.

Faith khựng lại, hóa đá bởi áp lực quá lớn giữa chân cô khi anh bắt đầu đẩy vô. Cơn sốt khao khát giảm dần, bị xua tan bởi sự hoảng hốt. Trong 1 thoáng tỉnh táo, cô nhớ lại tiếng kêu sợ hãi của Lindsey Partain bởi sự xâm nhập của anh, và bây giờ cô hiểu tại sao. Rồi mọi ý nghĩ tan biến mất, toàn bộ tư tưởng của cô tập trung vào cái vật to lớn đang tiến sâu vào cơ thể cô với mỗi cú đẩy hông mạnh mẽ của anh. Anh rên lên bởi sự khó khăn của hành động xâm nhập vào cơ thể cô, toàn bộ cơ thể anh căng lên vì căng thẳng và kiềm chế.

Cô ngọ nguậy trong vòng tay anh như con sâu bị mắc vào lưỡi câu, từ cổ họng phát ra những tiếng nghèn nghẹn đầy lo sợ. Gray dừng lại, mồ hôi nhỏ giọt từ mặt anh xuống thành những vết nho nhỏ trên bầu ngực cô. Thật cố gắng, anh tìm lại sự tự chủ, cố gắng đó làm anh đau đớn.

“Suỵt, suỵt” anh thì thầm, môi anh áp vào chiếc cằm duyên dáng của cô. Giọng anh nhẹ như hơi thở, trấn an cô và nhanh chóng tan biến vào làn gió đêm. “Không sao đâu, bé à. Em được mà. Đứng yên và để anh đẩy vô, anh sẽ không làm em đau đâu, anh sẽ thật chậm và nhẹ nhàng.” Khi anh nói, anh bắt đầu di chuyển hông của anh tới lui, những cử động nhẹ nhàng dụ cơ bắp trong cô thư giãn, cho phép cú đẩy vô kế đó được sâu hơn, vào trong sự co thắt ẩm ướt, nóng bỏng, tuyệt vời của cô. Cô rên lên, run rẩy trong vòng tay anh. Anh cảm thấy cơ thể cô ưỡn lên theo bản năng để đón nhận anh, anh cố kềm hành động đó nhưng anh quá trễ: 1 cử động xoay người nhẹ nhưng đau nhói đẩy cô vô anh hoàn toàn, và dương vật của anh vô sâu hết cỡ trong cô, sự bao bọc nóng bỏng của cơ thể cô làm anh cảm thấy toàn bộ cơ thể anh muốn nổ tung.

Người cô run lên. Cô lả đi yếu ớt trong tay anh, đầu cô ngả về sau như bông hoa bị gãy gục. Sự kềm chế hết sức trong anh tan vỡ. Hông anh chuyển động tới lui nhanh và mạnh hơn, cô lơ lửng, chỉ được đỡ bởi thân hình đang di chuyển cuồng nhiệt của anh và cây cột gỗ ở sau lưng cô. Không biết trong bao lâu, các giác quan của cô đã thu hẹp lại và chỉ tập trung vào tiếng tim cô đập thình thịch và sự thúc đẩy mạnh mẽ của cơ thể anh vào cô, không mệt mỏi. Tay cô nắm chặt áo anh, vò lấy nó khi cô cố chịu đựng, thân thể cô không tự chủ mà lắc lư theo chuyển động của anh.

Rồi anh dừng lại, 1 tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng anh, khi cơ thể anh nhận ra sự rút lui cả thể xác lẫn tinh thần nơi cô. “Không,” anh giận dữ nói. “Anh không để em rút lui đâu, tới đi em, bé cưng, anh muốn cảm thấy em đạt được cực khoái.”

Faith cố nói, gì cũng được, như là: em không thể, nhưng không lời nào thoát ra được. Cực khoái, cách đây vài giây đã căng tràn trong cô, bây giờ dường như ngoài tầm với. Cô cảm thấy bị giãn ra, đâm sâu đau đớn, và không 1 chút khoái cảm.

Nhưng anh thay đổi tư thế, anh móc tay xuống đưới đùi cô và mở chân cô rộng ra, sức nặng của cơ thể anh ép cô vào cây cột gỗ. Cô cảm thấy cơ thể cô hoàn toàn mở ra và không thể kềm lại hay phản ứng gì với những cú đẩy của anh. Anh mau chóng thả 1 tay ra, với xuống tìm cái núm nhỏ ở ‘bướm’ của cô, dùng ngón cái và ngón trỏ mở những nếp gấp bảo vệ ra để lộ cái núm. Anh thay đổi tư thế lần nữa, tiến sâu hơn vào trong cô để anh cọ sát vào cái núm đó và anh bắt đầu đẩy vô.

Như sét đánh trúng người, hơi nóng tập trung vào giữa chân cô. Cô không hề có được sự tự vệ nào với cơn lốc khoái cảm mạnh mẽ ùa tới với mỗi cú đẩy của anh. Anh biết rõ anh đang làm gì, quyết liệt đẩy cô đến cực khoái. Trong vài giây, sự ham muốn lại bừng lên mạnh mẽ trong cô, và chưa đầy 1 phút, cô hét lên khi cực khoái ập đến, người cô cong lên, run rẩy trong tay anh. Nó cứ tiếp nối nhau tràn tới, và cô không biết gì khác nữa, người cô nhũn ra.

Những cơn co bóp trong cô chưa giảm đi thì của anh bắt đầu, và anh ưỡn mạnh người lên dưới áp lực của nó, đầu anh ngửa ra sau, cổ anh gồng lên khi anh run rẩy và co giật. Từ ngực anh phát ra 1 tiếng rên thật trầm, khàn rồi lại thêm 1 tiếng, 1 tiếng nữa, hòa nhịp với sự rung động của hông anh.

Sau đó, cả hai đều im lặng, chỉ có tiếng thở gấp gáp và thỉnh thoảng 1 tiếng rên khẽ không tự chủ khi 1 giây thần kinh nào đó rung lên với dư chấn của khoái cảm. Faith như người ngủ mê, đầu cô ngả vào vai anh. Anh cũng lả người nặng nề trong tay cô, chỉ còn cây cột gỗ đỡ hai người. Nơi da thịt trần trụi của hai người chạm nhau, mồ hôi dán dính họ lại. Quần áo của họ ẩm ướt và rối tung. Cô cảm thấy tê liệt như cô vừa trải qua 1 cuộc chiến.

Nhịp thở anh chậm lại và anh gắng gượng, như mỗi cử động là 1 sự ráng sức. Tim anh đập thình thịch nơi ngực cô, mỗi nhịp chậm và nặng nề. Anh cẩn thận rút ra khỏi người cô, giữ cô đứng vững khi cô hơi run rẩy vì ngay cả khi sự ướt át của cơn cực khoái của anh đã làm cho cử động đó nhẹ nhàng hơn, các tế bào sưng phồng của cô thả anh ra với sự khó khăn gần bằng lúc cô đón nhận anh.

Gray sững người, chấn động hết cả tinh thần vì sự mãnh liệt của những gì vừa xảy ra. Đó không phải là làm tình. Anh đã nhiều lần làm chuyện này, nhiều đến không đếm nổi, vì khoái cảm, đôi khi nhẹ nhàng, đôi khi thô bạo, như 1 cơn đói dai dẳng nhưng dễ dàng được thỏa mãn. Còn chuyện anh vừa làm với Faith, nó mạnh mẽ và vô tận, như 1 cơn tuyết lở, 1 ngọn lửa thiêu đốt anh nhưng cơ thể anh đã lại sẵn sàng muốn cô lần nữa. Anh có thể cảm thấy cơ thể bé bỏng của cô run rẩy trong tay anh, và anh muốn nằm xuống bên cạnh cô, dỗ dành cô để rồi lại được xâm nhập sâu vào trong cô 1 lần nữa. Anh muốn làm như vậy tha thiết đến nỗi tim gan anh quặn thắt lại. Và vì anh không tin anh có thể cưỡng lại được nên anh đành buông tay, rời khỏi cô.

Run rẩy, và chỉ có 1 ý nghĩ đến với anh. “Trời ạ,” anh nói, giọng vẫn khàn khàn sau cơn cực khoái dữ dội. “Nếu giao hợp với Renee là như thế, anh hiểu tại sao ba không thể rời bỏ bà ta.”

Faith sững người, sự ấm áp dễ chịu của cuộc ái ân của 2 người trở nên băng giá với câu nói chua cay của anh. Cô không trả lời sự xúc phạm tàn nhẫn của anh dù nó làm cô đau. Nếu anh muốn làm cô thấy mình hạ cấp, anh đã thành công đáng nể. Đau khổ và nhục nhã dâng đầy trong cô, buộc cô cắn chặt răng lại để nén cơn buồn nôn thình lình ập tới. Khi làm chuyện đó, cô cảm thấy như linh hồn cô đã rời bỏ cô, nhưng đối với anh thì nó đã là – cái gì? 1 biện pháp trả thù? Anh không thể trả thù Renee, nên anh trút lên người con gái bà ta?

Cô loay hoay mặc lại đồ mà không nhìn anh. Áo ngực cô xoắn lại nhưng cô vẫn ráng cài lại được. Không còn cái cúc nào trên áo của cô nên cô túm 2 vạt áo buộc lại ở eo. Cô cúi xuống định nhặt quần lót mặc vô nhưng nó đã rách không thể cứu vãn. Mặt cô đỏ lên nhưng may thay, trời đêm giúp cô giấu đi sắc màu nhục nhã đó khỏi bị anh thấy.

Lặng lẽ, cô luồn cái quần lót rách vào túi của cái váy rồi quay người bước đi với hết sự tự trọng cô có thể gom được trong hoàn cảnh đó. Không được nhiều. Làm sao 1 phụ nữ có thể có tự trọng khi cô ta vừa được làm tình trong tư thế đứng với tất cả sự dịu dàng, duyên dáng mà 1 thủy thủ 6 tháng lênh đênh sông nước dùng để giao hợp với 1 con điếm trong 1 con hẻm? Chân cô nhũn ra như cọng mì, háng cô đau nhức vì bị xô đẩy, và tệ hơn nữa là tinh dịch của anh ướt nhẹp trên đùi cô.

Cô mở cánh cửa lưới và lảo đảo bước xuống thềm. Cái đèn pin vẫn nằm nơi cô làm rớt nó, ánh sáng của nó chiếu lên các lá cỏ và côn trùng ào tới vì bị ánh sáng đó quyến rũ. Cô nhặt nó lên, và va phải anh khi cô đứng thẳng dậy. Anh di chuyển như 1 cái bóng, cô nghĩ thầm, cô đã không nghe anh rời khỏi hiên nhà. Cô bước vòng qua anh và anh nắm tay cô kéo lại.

“Em nghĩ em đang đi đâu vậy?”

“Trở lại xe của tôi.”

Anh cười khẩy. “Nếu anh không để em một mình đi về lúc ban ngày, thì em có thể chắc chắn là em sẽ không được làm vậy vào ban đêm.”

Cô có thể cảm thấy sự căng thẳng, giận dữ nơi anh, nhưng cô quá mệt mỏi và yếu ớt để lo về điều đó. Nhẹ nhàng cô gỡ tay anh, vẫn không nhìn anh. “Tôi đã lớn lên lang thang khắp khu rừng này, tôi không cần được hộ tống.”

“Lên xe đi,” anh nói, vẫn giọng êm đềm nhưng đanh thép khi anh đã quyết 1 việc gì và sẽ không đổi ý. “Anh đưa em về.”

Xe? Faith ngẩn ngơ nhìn chung quanh. Mãi đến giờ, cô đã không có thời gian để tự hỏi anh đến đây bằng cách nào. Giờ thì cô đã nhìn thấy chiếc Jaguar, đậu bên hông ngôi nhà nghỉ thay vì ở sân. Như mọi khi, cô đến đây từ phía bên kia nên cô đã không thấy nó. Nếu cô đã thấy cái xe, cô sẽ không bao giờ rời sự an toàn của khu rừng.

Anh đẩy cô về phía xe anh, và Faith không phí thời gian để tranh cãi, cô chỉ muốn tránh xa anh, và cách nhanh nhất là nhịn và làm theo ý anh cho xong.

Anh mở cửa xe và giục cô vô xe với 1 tay để nơi lưng cô. Faith ngồi xuống, nhẹ nhõm vì không phải đứng trên đôi chân run rẩy nữa. Anh bước vòng qua xe rồi ngồi vào ghế lái, đôi tay mạnh mẽ của anh điêu luyện đề máy và vô số. “Em đã đậu xe ở chỗ hôm trước?” anh hỏi, giọng anh vẫn âm ỉ sự giận dữ.

“Phải,” cô nói nhỏ, rồi im lặng. Giữ im lặng có vẻ như là cách an toàn nhất và dễ làm nhất, nên cô tập trung nhìn ra đám cây lướt qua ngoài cửa sổ xe.

Vì con đường vòng quanh hồ, nối với đường cao tốc nên anh phải đi hướng khác để quẹo vô con đường dẫn đến nhà cô. Lái đến đó không nhanh hơn cô đi bộ là mấy, nhưng vì sự căng thẳng mà cô thấy vui là cô đã không phải đi bộ, nếu không cô sẽ vấp ngã bởi mỗi hòn đá, rễ cây trên đường cô đi.

Chiếc Jaguar nhẹ nhàng ôm cua và xe của cô hiện ra trong tầm mắt. Cô rờ chìa khóa và chạm vào cái túi trống không. Hoảng hốt quặn lên trong lòng cô. “Tôi bị mất chìa khóa rồi,” cô yếu ớt nói. Đương nhiên rồi, váy cô gần như đã tốc lên tới đầu cô. Chỉ có phép lạ mới giữ chùm chìa khóa lại trong túi thôi.

“Đây,” và 1 đống nhỏ leng keng rơi trên lòng cô. “Anh đã nhặt nó lại.”

Bàn tay lạnh cóng của cô nắm chặt chùm chìa khóa trong khi Gray dừng chiếc Jaguar cạnh xe cô. Cô mở cửa ra trước khi anh có thể trả số và tắt máy. Cô ào ra, phớt lờ yêu cầu chờ anh, và cuống quít tìm chiếc chìa khóa xe. Cô tìm thấy, tra vào ổ khóa và mở cửa xe. Gray bước ra khỏi xe, vòng qua trước nó và tiến lại phía cô. Cô giằng cửa ra và leo vào trong.

Anh gọi “Faith,” nhưng cô dập vội chìa khóa vô máy và đề xe, rồi vô số và bắt đầu chạy đi trong khi cánh cửa vẫn còn mở. Cô với qua và sập nó vào, giằng nó khỏi tay Gray, rồi cô lùi xe thật nhanh ra đường đến khi có chỗ đủ rộng để cô quay đầu xe, để anh đứng lại đó.

Gray đứng giữa đường nhìn ánh đèn trước xe cô đảo lung tung khi cô điều khiển chiếc xe, dõi theo 2 chấm đỏ ở sau xe của cô đến khi chúng biến mất. Tay anh co lại thành nắm đấm, siết chặt với nỗ lực kềm chế anh không leo lên xe và đuổi theo cô. Cô quá run rẩy, đã thu mình lại, nếu bị áp lực thêm, cô sẽ tan ra mất. Nếu anh đuổi theo, dám chắc cô sẽ lao vô 1 cái cây nào đó.

Anh quay lại xe mình, thầm chửi thề giận dữ. Nếu anh có thể với ra sau để tự đá mình, chắc anh đã làm rồi. Trời ạ, hết chuyện mà anh lại chọn ngay câu ngu ngốc, hoàn toàn tàn nhẫn để mà nói! Sự mỉa mai của chuyện này không hề bị anh bỏ qua. Anh đã dỗ ngọt biết bao phụ nữ đến nỗi không thể nhớ nổi, mà không ai trong số họ quan trọng đối với anh. Nhưng với Faith, người làm tim gan anh rối bời, anh lại xoay sở tìm được chuyện tệ hại nhất để nói. Cô đã ngay lập tức thu mình lại, tất cả ngọn lửa tuyệt vời trong cô biến thành tro, gương mặt của cô bình thản nhưng vô hồn như mặt 1 con búp bê. Anh đã nhìn thấy vẻ mặt đó 1 lần, vào 1 đêm anh không thể nào quên, và anh đã thề với Trời là anh sẽ không bao giờ thấy nó lần nữa.

Những chuyện dồn dập trong ngày đã khiến anh cảm thấy 1 chút chấn động. Đầu tiên là nhìn thấy con mèo chết tiệt bị phanh thây trên bàn bếp của Faith, rồi sự bực tức khi anh cố gắng thuyết phục cô là cô đang bị nguy hiểm, mẹ kiếp, và chỉ vì lợi ích của cô mà cô nên rời Prescott. Nói với cô chuyện đó như nói chuyện với cây cột điện, trừ ra là cây cột điện ít nhất sẽ không cãi lại. Cô đã thể hiện vẻ bướng bỉnh đó, cằm hếch lên và nhất quyết không thay đổi lập trường. Rồi Alex làm ầm chuyện Faith ở trong xe với anh như cô là bịnh dịch sao đó, và Monica đã nhìn anh như anh đã tạt nước lạnh vào mặt cô vậy.

Anh lái xe ra hồ để được 1 mình, và anh đã ngồi trước hiên nhà, dựa lưng vào tường, ngắm trăng soi mặt nước và sắp xếp lại các chuyện phiền toái trong ngày, khi anh thấy Faith đi ngang, nhẹ nhàng như 1 cái bóng. Anh đã nhìn chằm chằm, không dám tin vào mắt mình, cố cưỡng lại cơn giận bừng lên vì cô rõ ràng đã đi xuyên rừng vào ban đêm, vì chắc chắn cô không lái xe đến đây. Cô đã đi thẳng ra nhà để thuyền, đèn pin trong tay chiếu rọi khắp nhà để thuyền. Cô đang tìm cái quái gì vậy? Đây là lần thứ 2 cô tìm tòi lung tung và bị anh bắt gặp.

Và rồi dục vọng bừng lên, xua đi mọi chuyện khác. Anh đã cảnh cáo cô, và sự thật là cô đang ở đây nói lên rằng cô sẵn sàng trả giá đó.

Anh muốn tin là anh có thể dừng lại nếu cô nói không, nhưng anh mừng là cô đã không nói gì. Thay vào đó, cô đã quằn quại như cô muốn hòa tan vào anh, và đầu anh muốn nổ tung. Cô thật ngọt ngào và nóng bỏng, cơ thể cô ưỡn lên dưới cái vuốt ve của anh, miệng cô dịu dàng và man dại. Lúc đó, không ai và không có gì có thể kéo anh khỏi cô, và bây giờ anh vẫn còn run rẩy với kết quả sau đó.

Anh đã nói cô thánh thiện, và đã hoàn toàn đúng. Anh lắc đầu, cố hiểu những gì anh mới học biết được về cô tối nay. Faith Devlin Hardy, con gái của 1 tên bợm và 1 con điếm, nhưng cô không uống rượu, không hút thuốc và không ngủ lang. Cô có lẽ vẫn còn con gái khi lập gia đình, và Gray bỗng chắc chắn là anh là người đàn ông duy nhất cô đã cùng ân ái từ khi chồng cô chết. Với tất cả sự hưởng ứng cuồng nhiệt của cô đối với anh, cô vẫn là 1 người đứng đắn, không phán xét người khác nhưng chắc chắn là tự tạo cho chính cô 1 chuẩn mực nghiêm ngặt.

Đương nhiên là bởi ba mẹ của cô, lớn lên như cô đã lớn, Faith đã quyết định là cô sẽ không bao giờ như họ.

Chuyện đó hoàn toàn ổn đối với anh, miễn là cô đừng kềm chế hay xa rời anh. Anh có cảm giác đó chính xác là điều cô sẽ làm, và không đời nào anh để cô thực hiện được điều đó.

Đừng nghĩ về chuyện đó. Đừng nghĩ về anh ta.

Faith thức dậy sớm sau 1 đêm trằn trọc suốt, mắt cô nặng trĩu, mệt như cô chưa từng lên giường ngủ vậy. Cô đã không nghĩ đến Gray suốt tối qua, phớt lờ cảm giác râm ran nơi cơ thể cô bởi những hành động của anh, thậm chí không nghĩ đến anh khi cô tắm để xóa đi chứng cớ của những hành động đó. Nhưng lý trí thì thế, còn tiềm thức của cô vẫn phản bội cô và đón anh vào trong giấc mơ của cô, để cô thức dậy và thấy mình tìm anh, cơ thể cô lại run lên với niềm khao khát mạnh mẽ.

4 năm qua, nhu cầu xác thịt của cô đã bị dồn nén như không tồn tại, nhưng với Gray, cô không có sự tự chủ nào hết. Cô nên thừa nhận điều đó. Tối qua, anh đã kiên quyết kích thích cô, buộc cô lên tới đỉnh mà cô đã chưa từng được biết, và bây giờ cơ thể của cô đòi hỏi thêm. Không thành vấn đề là cô vẫn hơi đau và cử động khó khăn, hay anh đã làm đau tâm trí cô với những lời đau lòng đó, cô muốn anh. Cô muốn thêm những giây phút khoái cảm dữ dội đó. Cô đã không biết chuyện đó sẽ là như thế, và sự khám phá đó làm cô cảm thấy ngạc nhiên lẫn xấu hổ.

Anh đã xử sự với cô như với 1 con điếm. Anh đã quyến rũ Lindsey Partain với sự kiên nhẫn, dịu dàng, và Faith đã chứng kiến điều đó nên cô thấy rõ sự khác biệt. Anh đã thì thầm lời tình tứ bằng tiếng Pháp với Lindsey, còn với cô, những từ tiếng Anh thô thiển. Rõ ràng, chỉ những người cùng đẳng cấp của anh mới được quan tâm. Hồn cô rúm ró vì nhục nhã nhưng cơ thể cô đã sẵn sàng đòi hỏi sự đối xử thô bạo đó thêm. Có lẽ anh đã đúng khi xử sự như vậy. Có lẽ những gì cô được thừa kế lâu nay nằm ngủ im lìm, giờ đã thức dậy.

Anh sẽ không để yên cho cô. Cô biết điều đó rõ như biết tên của cô vậy. Anh đã cố gắng khuyên cô dọn đi khỏi Prescott để họ được ở cùng nhau, nhưng có lẽ cách ngược lại sẽ hiệu quả hơn. Cô có thể thử nhưng cô sẽ không thể hoàn toàn né anh, và cô không biết lòng tự trọng của cô có thể chấp nhận bao nhiêu cuộc đụng độ với anh nữa.

Cô vẫn còn phải tìm ra người đã giết Guy. Giờ không còn là vì cô, mà là vì Gray. Gia đình Guy xứng đáng được biết ông đã không bỏ rơi họ. Cô đã không thể vô nhà để thuyền, nhưng cô cần làm thế. Cô cần phải kiểm tra với trinh sát Ambrose xem có tin gì của ông Pleasant. Cô cần hỏi thêm nhiều câu hỏi, buộc tên sát nhân phải hành động, vì chỉ khi ông ta rục rịch, cô mới có thể bắt được ông ta.

Bình luận