Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đêm Định Mệnh (After The Night)

Chương 6

Tác giả: Linda Howard

Mười hai năm sau, Faith Devlin Hardy trở lại Prescott, Louisiana.

Sự tò mò đã là bạn đồng hành của cô trên con đường lái đến đó từ Baton Rouge, và cô đã không nghĩ sâu xa hơn lí do của sự trở về này. Không có gì quen thuộc trên con đường trở về, vì khi cô còn sống ở Prescott, cô ít khi đi xa hơn cái xứ nhỏ bé đó nên không có ký ức nào trỗi dậy để nối quá khứ với hiện tại, cô gái nhỏ và người phụ nữ.

Nhưng khi cô đi ngang bảng báo hiệu còn bao nhiêu km nữa đến thành phố Prescott, khi những ngôi nhà xuất hiện san sát nhau, tạo nên những con đường và khu xóm thật sự, khi những cánh rừng thông nhường chỗ cho những trạm xăng, những cửa tiệm nhỏ, cô cảm thấy một sự căng thẳng bắt đầu hình thành trong cô. Nó phát triển mạnh dần khi cô lái đến quảng trường của thị trấn, với tòa nhà thị chính bằng gạch đỏ vẫn không thay đổi gì so với trí nhớ của cô. Xe hơi vẫn đậu mọi nơi quanh quảng trường và những chiếc ghế công viên vẫn được xếp hai bên đường, để những ông già tụ tập ở đó vào những ngày hè nóng nực, nương náu dưới bóng mát rậm rạp của các cây sồi già trồng nơi đó.

Đương nhiên cũng có vài sự thay đổi. Vài tòa nhà mới, và một vài tòa nhà cũ đã biến mất. Những vườn hoa đã được trồng ở các góc của quảng trường, có lẽ do Câu lạc bộ Phụ nữ thực hiện, những cánh cúc tím hình dáng buồn cười đang gật gù chào khách bộ hành.

Nhưng, phần lớn mọi thứ vẫn như cũ và sự khác biệt nhỏ chỉ càng làm nổi bật những gì quen thuộc với cô. Niềm đau trong ngực cô lớn dần cho đến khi cô không thể thở nổi và tay cầm lái của cô run lên. Một cảm giác ngọt ngào mãnh liệt lan ra toàn thân. Quê hương.

Cảm giác quá sâu sắc đến nỗi cô phải ngừng xe, nhẹ nhàng điều khiển nó vào một chỗ đậu trước tòa thị chính. Tim cô đập thình thịch, và cô hít vài hơi thật sâu để trấn tĩnh lại. Cô đã không mong đợi cảm giác này, đã không nghĩ đến cái nguồn cội mà cô tưởng đã bị chặt bỏ nhiều năm trước đây. Nó làm cô run rẩy, nó làm cô hứng khởi. Cô đã quay lại đây bởi sự tò mò muốn biết cho rõ chuyện gì đã xảy ra sau khi nhà Devlin đã bị cưỡng bức rời khỏi xứ, không lý do nào khác hơn, nhưng cảm giác thuộc về nơi đây lớn dần và đẩy lùi sự tò mò.

Nhưng cô không thược về nơi đây, cô tự nhủ. Dù cô đã sống ở đây, cô chưa bao giờ thuộc về nó. chỉ là sống qua ngày thôi. Bất cứ khi nào cô đi vào 1 cửa tiệm trong thị trấn, cô đều bị theo dõi chặt chẽ vì ai cũng biết nhà Devlin sẽ chôm bất cứ thứ gì không được buộc chặt lại. Chuyện đó là không chấp nhận được.

Tuy biết vậy, cô không quan tâm. Bản năng, giác quan của cô nhận ra đây là nơi chôn nhau cắt rốn. Mùi nồng nàn đầy màu sắc ở đây không nơi nào trên trái đất có được, cảnh tượng ở đây đã in sâu trong tâm trí cô từ lúc cô sinh ra, ảnh hưởng nhẹ nhàng của địa hình địa lý ở đây ghi dấu trong từng tế bào của cô, nói rằng đây chính là nhà. Cô đã sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. Ký ức của cô về Prescott tuy đắng cay nhưng nó vẫn níu kéo cô với 1 sợi dây vô hình mà cô đã không hề biết có tồn tại. Cô không muốn điều này. Cô chỉ muốn thỏa trí tò mò, muốn khép lại quá khứ để cô có thể toàn tâm xây dựng tương lai.

Quyết định quay trở lại không dễ dàng với cô chút nào. Lời của Gray Rouillard vẫn cháy bỏng trong trí nhớ của cô như anh chỉ mới thốt ra ngày hôm qua chứ không phải 12 năm trước đây. Đôi khi cô trải qua mấy ngày liền không nghĩ gì đến anh, nhưng nỗi đau vẫn còn đó – âm ỉ, kìm chế nhưng luôn tồn tại như một người bạn trung thành. Quay về đây làm cho ký ức trở nên mới lại, và cô nghe giọng anh vang lên trong tâm trí cô: Cô là đồ rác rưởi.

Cô lấy hơi thật sâu, hít lấy mùi xanh ngọt ngào quen thuộc của tuổi thơ. Tự chủ lại, cô từ từ quan sát quảng trường, làm quen lại với những cảnh quan một thời cô biết rõ hơn lòng bàn tay cô.

Vài tiệm dọc theo quảng trường đã được tân trang lại, phần trước của 1 siêu thị nhỏ đã được xây bằng gạch và gỗ tùng, với cánh cửa đôi bằng gỗ dầy. Một tiệm Mc Donald thay vào chỗ của tiệm Dairy Dip trước đây. Một ngân hàng mới đã được xây và cô cá là nó thuộc về họ Rouillard.

Mọi người đi qua và liếc nhìn cô đầy tò mò như cách người ở thị trấn nhỏ hay làm khi thấy người lạ, nhưng không ai nhận ra cô. Cô không nghĩ họ sẽ nhận ra cô, 12 năm đã biến đổi cô từ một đứa con nít thành 1 phụ nữ, và cô đã tự thay đổi từ bất lực thành đầy tài năng, từ nghèo khó thành sung túc. Trong bộ vét màu kem, với mái tóc đỏ, dầy, búi lên thanh lịch và đôi mắt được che lại bởi cặp kính mát, không có gì nơi cô khiến mọi người nhớ về Renee Devlin.

Thật là mỉa mai, Faith nghĩ: Renee đã làm nhiều việc tội lỗi mà mọi người gán cho bà, nhưng bà hoàn toàn không có trách nhiệm trong việc gây ra tội đã khiến nhà Devlin bị đuổi khỏi xứ: Bà đã không bỏ trốn với Guy Rouillard.

Chính sự tò mò về việc Guy đã làm gì khi đó khiến Faith quay trở lại Prescott sau từng ấy năm rời xa. Có phải ông đã đi với người tình mới và sau vài ngày thì quay lại rồi ngạc nhiên với sự náo loạn mà ông đã gây ra? Có phải ông đã thi uống say, hay chơi bài thua phải chạy bộ thật xa? Faith muốn được biết. Cô muốn đối mặt với ông, nhìn thẳng vào mắt ông và nói cho ông biết sự vô trách nhiệm của ông đã khiến cô phải trả giá thế nào.

Cô nhìn quảng trường tòa thị chính mà thực sự chẳng thấy gì, vì ký ức bỗng chợt ùa về. Gia đình cô đã phân tán sau đêm kinh hoàng đó. Họ đã lái thật xa xuống tận Baton Rouge trước khi dừng lại nghỉ đêm và ngủ ngay trong xe. Amos đã ở lại trên xe tải của ông, Russ và Nicky trong xe tải của họ, Jodie theo sau trong chiếc xe xập xệ của chị. Faith và Scottie ở trong xe của Jodie và Scottie đã ngủ trong lòng của Faith.

Nghĩ lại, hầu hết những gì cô còn nhớ là cảm giác xấu hổ và sợ hãi. Vài ký ức như đông lại, rõ mồn một trong đầu cô: ánh đèn chói mắt của các xe tuần tra, giây phút kinh hoàng khi cô bị lôi khỏi giường và đẩy ra khỏi cửa, tiếng thét của Scottie. Đôi khi cô vẫn như cảm thấy cách tay em bám chặt lấy cô, cảm thấy cơ thể em run lên sợ sệt nép vào chân cô. Nhưng ký ức sâu sắc nhất luôn vang vọng trong đầu cô với sự rõ ràng đầy đau đớn chính là khi Gray nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ làm cô muốn tê người.

Cô nhớ đã hốt hoảng cố gom mớ của cải ít ỏi của họ lại. Cô nhớ chuyến xe dài dằng dặc trong đêm tối, dù nó không thực sự là dài, nhưng cuộc hành trình như không thể chấm dứt, mỗi giây giãn ra làm mỗi phút kéo dài thành giờ. Cô không nhớ mình đã ngủ, thậm chí khi họ đến Baton Rouge, cô đã ngồi chết trân, đôi mắt cay xè nhìn vào vô tận, ôm thân hình ấm áp của Scottie trong lòng cô.

Khi trời mới vừa hừng sáng, 1 cảnh sát đã kêu họ rời khỏi bãi đậu xe mà họ đã dừng lại, và đoàn lữ hành nghèo khổ nhỏ bé lại tiếp tục lên đường. Họ đến Beaumont, Texas và dừng lại thêm lần nữa. Amos thuê 1 phòng ở nhà trọ trong khu tồi tàn nhất thành phố và 6 người bọn họ chen chúc vô đó. Ít nhất họ cũng được cái chỗ che đầu.

1 tuần sau, vào 1 buổi sáng họ thức dậy và phát hiện Amos đã bỏ đi, như Renee đã bỏ đi, dù Amos ít ra cũng đem theo quần áo của ông. Nicky và Russ đã giải buồn bằng cách tiêu hết số tiền ít ỏi của họ vào bia và say ầm ĩ. Không lâu sau đó, Russ cũng bỏ đi.

Nicky đã cố gắng, công nhận là anh đã cố gắng, anh chỉ mới 18 tuổi nhưng khi bất thình lình đối mặt với trách nhiệm chăm sóc 3 đứa em, anh nhận làm tất cả việc nào anh có thể. Jodie cũng phụ giúp bằng cách làm việc trong các quán đồ ăn nhanh, nhưng dù có chị giúp đỡ, nó vẫn không đủ. Không lâu sau đó, các nhà hoạt động xã hội đến và Faith, Jodie và Scottie được đem về cho hội từ thiện của bang lo. Nicky phản đối vài lời nhưng Faith có thể nói là anh gần như thở phào nhẹ nhõm. Cô đã không bao giờ gặp lại anh nữa.

Được nhận nuôi không phải là một giải pháp: Jodie và Faith quá lớn, và không ai muốn Scottie. Điều tốt nhất họ có thể hi vọng là được cùng ở trong 1 nhà từ thiện, để Faith có thể chăm sóc Scottie. Họ đã không được điều tốt nhất đó, nhưng biện pháp thứ hai cũng hiệu quả, ít nhất là cho Faith. Jodie được 1 nhà nhận nuôi và Faith với Scottie đến ở 1 nhà khác. Mọi trách nhiệm chăm sóc Scottie dồn lên vai cô nhưng vì cô đã chăm sóc em từ khi em mới sinh, chuyện đó không là gánh nặng với cô. Đó cũng là điều kiện để hai chị em được nhận nuôi cùng với nhau, và cô đã làm việc hết sức để làm tròn lời hứa của cô.

Jodie không ở lâu với bất kỳ nhà nào, mà đổi nhà khoảng 2 lần. Faith thấy cô may mắn về chuyện này: nhà Greshams không khá nhưng họ sẵn lòng chia sẻ những gì họ có với những đứa con nuôi. Lần đầu tiên trong đời, Faith hiểu được những người đàng hoàng sống thế nào, và cô hấp thu lối sống đó như miếng xốp hút nước. Không lúc nào cô không thấy vui vẻ khi đi học về tới ngôi nhà sạch sẽ, ngửi mùi bữa tối đang được nấu nướng. Quần áo của cô tuy không mắc tiền, nhưng gọn gàng, trang nhã vì nhà Greshams đã dùng số tiền họ được trả do nhận nuôi dưỡng cô để lo cho cô. Ở trường, không ai gọi cô là “con Devlin rác rưởi”. Cô đã học biết được cuộc sống trong 1 một ngôi nhà tràn đầy tình yêu và sự tôn trọng là thế nào, trái tim đói khổ của cô đắm chìm trong điều kỳ diệu này.

Scottied cũng được yêu quý, và họ mua đồ chơi mới cho em, dù không lâu thì em bắt đầu yếu hẳn đi. Đối với Faith, sự tốt lành bao bọc Scottie trong những ngày tháng ngắn ngủi còn lại của cuộc đời em quý giá biết bao. Trong một thời gian, em đã thực sự được hạnh phúc. Noel đầu tiên từ lúc Renee bỏ đi đem đến cho Scottie nhiều niềm vui: em ngồi hàng giờ, quá mệt để chạy chơi, nhưng em vui vẻ ngồi nhìn các ánh đèn nhấp nháy trên cây Giáng sinh. Và em ra đi vào tháng 1, một cách nhẹ nhàng trong giấc ngủ. Faith đã biết thời gian gần kề và đã bắt đầu ngủ đêm trong chiếc ghế cạnh giường em. Một cái gì đó, có lẽ là sự thay đổi trong nhịp thở của em làm cô thức giấc. Cô cầm lấy bàn tay mũm mĩm của em, giữ lấy nó khi hơi thở của em ngày càng ngắt quãng và cuối cùng nhẹ nhàng ngưng hẳn. Cô vẫn tiếp tục giữ lấy tay em cho đến khi cô cảm nhận em lạnh dần và chỉ khi đó, cô đi đánh thức nhà Greshams.

Cô sống gần 4 năm trong gia đình Greshams tử tế. Jodie hoàn thành bậc trung học, lấy chồng ngay, và dọn nhà đến thành phố Houston huy hoàng. Faith còn lại 1 mình, tất cả những người thân thực sự của cô đã bỏ đi. Cô tập trung vào việc học, phớt lờ bọn con trai đeo bám liên tục đòi hẹn hò với cô. Cô quá mệt mỏi, quá tê dại với những biến cố cuộc đời cô, để ném mình quay cuồng trong những mối quan hệ xã hội của tuổi thanh niên. Nhà Greshams đã cho cô thấy sự ổn định và sự kính trọng có ý nghĩa như thế nào, ngọt ngào ra sao và đó là tất cả những gì cô muốn cho chính cô. Để được như vậy, cô đã tập trung hết sức lực xây dựng lại từ đống tro tàn của cuộc đời cô. Sau những giờ học tập không ngừng, cô được là học sinh xuất sắc nhất của trường và được học bổng ở 1 trường ĐH nhỏ. Rời nhà Greshams thật không dễ dàng nhưng quỹ phúc lợi của bang không tiếp tục trả chi phí nuôi cô nữa, cô phải tự sống. Cô làm 2 việc bán thời gian để nuôi thân trong khi đi học nhưng Faith không ngại làm việc nhiều, vì cô không biết gì khác ngoài làm việc cả.

Năm cuối ở ĐH, cô yêu 1 sinh viên vừa ra trường, Kyle Hardy. Họ hẹn hò khoảng 6 tháng rồi kết hôn sau ngày Faith tốt nghiệp 1 tuần. Trong 1 thời gian ngắn, Faith ngất ngây với hạnh phúc, chắc chắn là những giấc mơ của cô cuối cùng đã thành hiện thực. Nhưng ước mơ không bao giờ tồn tại lâu, thậm chí không lâu bằng cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cô. Faith đã hình dung đến việc ổn định, trang trí 1 căn hộ xinh xắn và tiết kiệm cho tương lai gồm có những đứa con, 1 ngôi nhà xinh và 2 chiếc xe. Mọi việc đã không được như dự tính. Dù công việc mới đầy trách nhiệm, Kyle vẫn tiếp tục tận hưởng những giờ bù khú, tận hưởng cuộc sống thoải mái anh quen từ lúc còn là sinh viên. Một đêm kia, anh đã đi quá đà và trong khi lái xe về nhà từ 1 quán rượu, xe anh đã lao xuống cầu. May mắn là không có xe nào khác bị dính nạn chung, sau khi khám xác, người ta thấy lượng cồn trong máu anh cao gấp 2 lần mức cho phép.

Ở tuổi 22, Faith lại cô độc 1 lần nữa. Cô đau buồn nhưng lại kiên trì xây dựng lại cuộc đời. Cô có bằng quản trị kinh doanh và 1 khoản tiền nhỏ từ bảo hiểm nhân thọ của Kyle, cũng như tiền trợ cấp từ công ty của anh. Cô dọn đến Dallas và xin được việc trong 1 đại lý du lịch nhỏ, 2 năm sau, đại lý đó thuộc về cô. Nó đã được mở rộng chi nhánh ra Houston; nên Faith đã tin tưởng và mạnh dạn dùng vốn mở thêm 1 chi nhánh nữa ở New Orleans. Và vui mừng khi thấy việc kinh doanh phát triển đều đặn.

Cô đã đạt được sự vững mạnh về mặt tài chính và nó là 1 điều tuyệt vời như cô từng tưởng tượng, nhưng cô luôn cảm thấy 1 nỗi trống vắng đau đáu trong cuộc sống. Cô cần sự ổn định về mặt tình cảm nữa. Cô không muốn quan hệ yêu đương với ai hết, hai người đàn ông cô dám yêu, Gray Rouillard và Kyle Hardy, đều đã dạy cô biết nó nguy hiểm như thế nào. Nhưng cô vẫn còn gia đình cô ngoài đó, ở đâu đó, và cô muốn tìm họ.

Mơ hồ cô nhớ bà ngoại cô đã sống ở khu Shreveport, Faith có thể nhớ đã gặp bà 1 lần trong đời, và khi đội công tác xã hội ở Texas cố liên hệ với bà ngoại, họ đã không thể tìm bà. Nhưng đội công tác xã hội có quá nhiều việc và quá ít nhân viên, và đã bỏ cuộc sau 1 cuộc tìm kiếm không hệ thống. Faith có nhiều thời gian hơn, và quyết tâm hơn. Cô bắt đầu liên hệ mọi nơi, may mắn là chẳng có nhiều người họ Amsteads ở khu Shreveport. Cuối cùng cô đã tìm được 1 người anh em họ ở bên phía họ nội của nhà Amsteads và biết là Jeanette Amsteads đã dọn đến Jackson, Mississippi, khoảng 10 hay 12 năm trước, ngay khi cô gái đầu của bà xuất hiện.

Faith đã bị sốc. Mẹ cô, Renee là con gái lớn nhất trong nhà. Nhưng Renee đã bỏ đi với Guy, chuyện gì đã xảy ra mà bà phải quay lại tìm mẹ mình? Guy vẫn còn ở với bà hay đã quay lại với tổ ấm của ông? Nhiều năm đã qua từ đêm kinh hoàng ở Prescott và thời điểm hiện tại. Từ những gì cô biết, Guy có thể đã về sống hạnh phúc với gia đình trong khi gia đình của cô thì bị xé nát, phá tan tành.

Faith gọi Phòng Thông tin lấy số của bà ngoại cô và gọi cho bà. Thật ngạc nhiên, chính Renee trả lời điện thoại. Thậm chí sau từng ấy năm, cô vẫn còn nhớ giọng bà. Giật mình, hồi hộp, cô xưng tên cô. Cuộc đối thoại ban đầu còn lúng túng nhưng cuối cùng Faith cũng lấy đủ can đảm để hỏi Renee chuyện gì đã xảy ra với Guy Rouillard.

“Chuyện gì?” giọng Renee đầy chán chường. “Jodie đã kể mẹ nghe chuyện hoang đường là mẹ và ông ấy bỏ đi với nhau mà thậm chí mẹ không biết. Mẹ chán làm bị bông chịu đòn của Amos và sống khốn cùng, và trời biết Guy Rouillard sẽ chẳng chịu làm gì để thay đổi điều đó nên mẹ bỏ đi, đến Shreveport và dọn vô ở với bà ngoại. Dì con Wilma sống ở Jackson nên khoảng 1 tháng sau, chúng tôi dọn đến đây luôn. Mẹ không gặp Guy Rouillard.”

Faith không thể hiểu hết mọi chuyện ngay lập tức, có quá nhiều ý nghĩ bay lượn trong đầu cô. Jodie rõ ràng đã tìm được mẹ, nhưng không ai trong hai người chịu bỏ sức liên hệ với Faith. Renee có thể đón hai đứa con nhỏ nhất của bà khỏi nhà bố mẹ nuôi, nhưng bà đã bằng lòng để họ ở đó. Faith để ý thấy bà không buồn hỏi đến Scottie nữa.

Rồi còn bí mật về Guy Rouillard: Có lẽ ông ấy đã không bỏ đi với Renee nhưng vẫn bỏ đi, ít nhất là tạm thời và sự ra đi của ông đã khơi nguồn cho các sự kiện làm biến đổi cuộc đời cô. Khó hiểu và tò mò, Faith quyết định tìm cho ra chuyện gì đã xảy ra. Ở tuổi 14, cô đã thực sự bị ném khỏi nhà trong đêm tối như một mẩu rác, và cô đã sống với nỗi đau này từ giây phút đó. Cô muốn khép lại quá khứ để có thể tiếp tục với tương lai.

Do đó cô ngồi đây, đậu xe ngay quảng trường tòa thị chính Prescott, đắm chìm trong ký ức và lãng phí thời gian. Có lẽ sẽ không khó để tìm ra Guy Rouillard đã đi đâu chỉ riêng ngày đó, ngày có tính quyết định đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời cô.

Việc đầu tiên cô cần làm là tìm một nơi ở qua đêm. Sáng nay cô đã bay vô Baton Rouge lo việc kinh doanh ở đó rồi thuê xe lái đến Prescott. Trời đã xế, và cô cảm thấy mệt. Sẽ không mất nhiều thời gian để tìm ra điều cô cần tìm nhưng cô không muốn phải lái xe về lại Baton Rouge khi cô có thể tìm chỗ trọ tại đây.

Cách đây 12 năm đã có 1 nhà trọ ở Prescott nhưng lúc đó thậm chí nó đã hơi tồi tàn và có lẽ giờ không còn ở đó. Nó nằm ở phía đông thị trấn, trên đường dẫn ra đường liên bang I-55.

Cô hạ kính xe và gọi 1 phụ nữ đang đi trên đường. “Làm ơn, có chỗ nào để trọ trong thị trấn không?”

Người phụ nữ dừng lại, bước về phía xe của cô. Bà khoảng giữa 40 và 50, trông có vẻ quen quen nhưng Faith không nhớ nổi là ai. “Có, có,” người phụ nữ trả lời, và quay ra chỉ. “Đi đến góc quảng trường và quẹo phải. Khoảng hơn 2 cây số thôi.”

Có vẻ như vẫn là cái nhà trọ cũ. Faith mỉm cười. “Cám ơn”.

“Không có gì.” Người phụ nữ mỉm cười gật đầu và quay ra đi bộ tiếp.

Faith lùi xe khỏi bãi đậu và cho xe tham gia vào luồng giao thông chậm rãi trên đường. Prescott bây giờ vẫn không hối hả hơn nhiều so với 12 năm trước đây. Trong 2 phút cô đã tới nhà trọ. Nó vẫn ở chỗ cũ nhưng không phải là cái nhà trọ cũ. Cái này trông mới, chỉ khoảng 1, 2 năm không hơn nhưng sang trọng hơn nhiều. Nó vẫn chỉ có 1 tầng dù cái này được xây theo hình chữ U vòng quanh 1 khu vườn nằm ngay trung tâm, nơi có thác nước róc rách và hoa đua nở. Nó không có hồ bơi nhưng cô không quan tâm. Cái thác nước nhìn hay hơn.

Tiếp tân là 1 người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi và bảng tên của ông là “Reuben”. Trí nhớ được khơi dậy, và cái họ bật ra trong đầu cô để đi cùng với cái tên ông ta: Rueben Odell. Một trong các cô con gái của ông đã học cùng lớp với Faith. Ông nói huyên thuyên trong khi cầm thẻ tín dụng của cô để gạt thẻ tính tiền. Ông liếc nhìn cái tên trên thẻ vẻ tò mò nhưng không có gì cái tên Faith D. Hardy có thể gợi nhớ cho ông. Faith không phải là cái tên phổ biến nhưng có lẽ ông thậm chí hồi đó chẳng biết tên của cô là gì, nên đương nhiên bây giờ không nhận ra nó.

“Tôi sẽ lấy cho cô phòng 12,” ông nói, lấy chìa khóa khỏi móc. “Nó nằm ở phía sau khu vườn, xa đường nên cô không phải lo bị phiền bởi tiếng ồn xe cộ.”

“Cám ơn,” Faith mỉm cười và gỡ kính mát ra để ký tên vào hóa đơn thẻ. Ông chớp mắt khi thấy nụ cười của cô, vẻ mặt ông có vẻ thân thiện thêm chút nữa.

Cô đậu xe ở phía cuối vườn, ngay trước phòng 12. Khi mở cửa phòng, cô khá ngạc nhiên: phòng lớn hơn đa số phòng khách sạn, với 1 ghế so-fa nhỏ và bàn cà phê ngay gần cửa phòng, và 1 chiếc giường king size hơi sâu phía trong phòng. Cái bàn tv hơi dài với 1 cái tv ở 1 đầu, đầu kia làm bàn viết, được kê gần phòng tắm. Trong phòng trang điểm có chỗ treo quần áo khá rộng rãi, có bàn trang điểm và 2 bồn rửa mặt, phòng đủ lớn để 2 người làm vệ sinh cùng lúc mà không đụng trúng nhau. Cô nhìn vô phòng tắm nghĩ là nó sẽ có 1 bồn tắm đúng tiêu chuẩn, nhưng ngạc nhiên khi thấy một chỗ tắm đứng khá thoải mái với cửa trượt. Vì cô chưa bao giờ tắm bồn nên cô hài lòng khi phòng tắm có thêm chỗ rộng rãi. Tóm lại, cái nhà trọ nhỏ này được hơn so với bình thường.

Cô mở giỏ đồ nhỏ chứa kem đánh răng, bàn chải, mấy món đồ linh tinh của phụ nữ và 1 bộ đồ cô đem theo để thay, soạn ra, rồi bắt đầu tính kế hoạch hành động. Không có vấn đề gì với việc tìm những điều cô cần tìm, miễn là không ai nhận ra cô là người họ Devlin. Thị trấn nhỏ thường có trí nhớ dai và Prescott đã hoàn toàn thuộc về nhà Rouillard, từ hồn đến xác.

Cách dễ nhất và không gây chú ý nhất có lẽ là đến thư viện và tìm các tờ báo cũ. Nhà Rouillard thường xuyên lên báo, nếu Guy đã trở về sau cuộc dạo chơi nhỏ của ông để làm việc như bình thường, cô sẽ không phải đọc nhiều số báo trước khi tìm thấy tin của ông.

Cô coi đồng hồ và thấy là cô không có nhiều hơn 1 tiếng để làm việc cô cần làm, từ những gì cô nhớ về cái thư viện nhỏ, vào mùa hè, nó sẽ đóng cửa lúc 6 giờ, và nơi thị trấn nhỏ này, có lẽ chuyện này chẳng có thay đổi gì. Cô đang đói nhưng việc cần làm ngay thì phải làm ngay, đồ ăn có thể chờ, nhưng thư viện thì không.

Thật kỳ lạ cách trí óc chọn lựa thứ cần nhớ, cô chưa bao giờ ở nhà trọ này khi cô sống ở đây, và thường đi thư viện khi cô có cơ hội, nhưng cô nhớ vị trí của nhà trọ trong khi không nhớ nổi địa điểm cái thư viện ở đâu. Cô lấy ra cuốn điện thoại niên giám nhỏ từ hộc tủ ngăn kéo và tìm địa chỉ, sau 1 lúc thì cô nhớ ra địa điểm. Lấy bóp và chìa khóa, cô ra xe lái xuống phía cuối thị trấn. Trước kia, thư viện nằm sau bưu điện, nhưng khi cô đến nơi, cô sững sờ khi nó đã biến mất.

Cô nhìn quanh và thở phào nhẹ nhõm. 1 tấm bảng lớn trước tòa nhà mới nằm kề bên cái bưu điện thông báo nó là Thư viện Prescott. Người xây dựng nó đã không thèm đến sự hào nhoáng của kiến trúc hiện đại mà dùng kiến trúc hình cột như thời La mã, 1 tòa nhà 2 tầng bằng gạch đỏ với 4 cột trắng đằng trước, và những rèm cửa cuốn trên các cửa sổ cao hơn 2 mét. Có rất nhiều chỗ đậu xe, có lẽ nhiều hơn cần thiết vì chỉ có 3 cái trong bãi, xe của Faith là 4, cô đậu ngay trước cửa và vội vàng đi đến cánh cửa đôi của tòa nhà. Biển báo bên trái cửa thông báo cô đã đúng về giờ mở cửa của thư viện: 9 giờ sáng đến 6 giờ tối.

Người thủ thư là một phụ nữ nhỏ hơi đẫy đà và thân thiên, và chẳng có vẻ gì quen thuộc đối với Faith. Cô đi đến bàn và hỏi chỗ cất báo cũ.

“Ngay đằng đó,” người thủ thư nói, bước ra từ phía sau bàn, “đương nhiên mọi thứ đều có trên đĩa vi tính hết rồi. Cô có định tìm ngày nào đặc biệt không? Tôi sẽ chỉ cô cách tìm thông tin và cách in.”

“Thật cám ơn chị,” Faith nói. “Tôi muốn bắt đầu với báo cách đây 10 năm, nhưng có lẽ tôi sẽ tìm thêm tin cũ hơn một chút.”

“Không thành vấn đề. Cũng nhờ cách đây mấy năm Ngài Rouillard đã khăng khăng đòi mọi thứ phải được vi tính hóa khi chúng tôi dọn vô tòa nhà này. Phải nói thật, hệ thống của nó đã khá lỗi thời rồi, bây giờ thì mới tốt hơn và dễ dàng hơn.”

“Ngài Rouillard?” Faith hỏi, giữ giọng bình thường dù tim cô nhảy rộn. Vậy là Guy đã quay lại.

“Gray Rouillard,” người thủ thư trả lời. “Gia đình đó gần như làm chủ thành phố này – nói cho cùng là toàn bộ xứ này nhưng anh ta rất tử tế.” Chị ta ngừng lại. “Cô người vùng này chứ?”

“Cách đây nhiều năm rồi,” Faith đáp. “Nhà tôi dọn đi khi tôi còn nhỏ. Tôi nghĩ tôi sẽ tìm lịch sử gia đình coi có thông tin của họ hàng của ba mẹ tôi không. Chúng tôi mất liên hệ với họ sau nhiều năm nhưng tôi đang làm hệ thống cây gia đình và tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra với họ.” Câu giải thích nghĩ-ra-trong-lúc-khẩn-cấp này cũng không tệ. Mọi người khi cố gắng tìm họ hàng, họ luôn dùng các bản tin lưu trên máy vi tính, ít nhất là từ kinh nghiệm của riêng cô. Và từ những gì cô thu thập được, lắng nghe mọi người nói chuyện và trao đổi các thông tin tìm được cuối cùng đã giúp cô tìm được bà cố mấy đời Ruby bên họ ngoại và việc tìm thông tin như vậy gần như làm cô mê mẩn.

Và cô đã dò trúng đài vì người thủ thư tươi tỉnh hẳn. “Chúc may mắn nhen. Tôi hi vọng cô sẽ tìm được họ. Tôi là Carlene DuBois. Nếu cần gì thì gọi tôi. Nhưng chúng tôi đóng cửa lúc 6 giờ, và cô còn không đầy 1 giờ.”

“Không cần lâu vậy đâu,” Faith nói, trong khi tìm kiếm trong trí nhớ xem có chút ấn tượng gì về gia đình DuBois trong xứ. Không có chút nào, có lẽ họ dọn đến sau khi nhà Devlin đã bỏ đi trong ô nhục.

Khi còn lại 1 mình, cô nhanh chóng dò tìm thông tin trong hồ sơ lưu trữ, từng trang từng trang của tờ tuần báo Prescott, bắt đầu từ ngày họ được hộ tống rời khỏi xứ. Cô tìm thấy nhiều thông tin về Gray, và dù cố phớt lờ chúng, cô thấy cô không thể. Dù đêm định mệnh cách đây thật lâu đã xóa tan những ưu ái cô dành cho anh, cô vẫn không thể quên được anh, hình ảnh của anh luôn vương vấn trong tâm trí cô như một chiếc răng sâu đôi khi cần phải lo nghĩ về nó.

Không cưỡng lại được sự dụ dỗ của những vương vấn đó, cô dò lại chỗ cô đã thấy tên của Gray. Tờ tuần báo Prescott không bao giờ đăng tin xúc phạm hay làm giảm uy tín của nhà Rouillards – phần đó dành cho báo chí của Baton Rouge và New Orleans, nhưng chuyện đi đứng hằng ngày của gia đình đó đều được báo cáo để những người muốn biết được thỏa trí tò mò, mà hầu như cả xứ đều muốn biết. Hai tin ngắn đầu tiên chỉ đề cập Gray đã dự hội thảo này, hội nghị kia. Cái thứ ba trong phần Kinh tế, và sững sờ, Faith đọc nó 2 lần mới hiểu được.

Không ai có thể thấy có gì đáng báo động hay thậm chí không bình thường trong câu “…Gray Rouillard , người đã tiếp quản sự nghiệp của gia đình, đã bỏ phiếu chống…”

Tiếp quản sự nghiệp gia đình. Tại sao anh lại làm thế? Guy lẽ ra vẫn còn quản lý mọi thứ vì dù gì, tất cả là của ông mà. Faith liếc ngày tháng trên tờ báo. Ngày 5 tháng 8, chưa đầy 3 tuần sau khi Renee bỏ đi. Chuyện gì đã xảy ra?

Cô tắt phần tư liệu và ngồi trong ghế nhìn sững cái màn hình đen thui. Cô đã trở lại Prescott để kết thúc những chuyện còn chưa rõ ràng, để mọi thứ lại được ổn định như cũ. Không ai thèm nhớ người nhà họ Devlin, sự vắng mặt của họ chỉ được nhớ để đem đến sự nhẹ người cho xứ rồi để bị lãng quên, nhưng Faith đã không thể quên. Cô đã nghĩ rằng, một khi cô thấy lại Prescott, thấy không ai nhớ họ hay thậm chí nhận ra họ, thì đổi lại cô sẽ quên được xứ này. Nếu cô chạm mặt Guy Rouillard thì càng tốt hơn nữa. Cô chưa bao giờ trách Gray vì việc anh đã làm, cô đã nhìn thấy nỗi đau trên mặt anh, nghe thấy nó trong giọng nói của anh. Nhưng Guy, có… cô trách ông, và Renee. Thậm chí dù họ không bỏ đi cùng nhau, Renee đã bỏ rơi các con của bà, và sự vô trách nhiệm của Guy đã gây nên nhiều đau khổ.

Nhưng Gray đã tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Thay vì kết thúc mọi việc, cô lại tìm thấy 1 chuyện dở dang khác. Tại sao Gray lại đứng ra gánh trách nhiệm đó?

Cô đứng dậy đi tìm Carlene DuBois. Bàn tiếp tân trống trơn, và cả thư viện hình như cũng vậy. “Chị DuBois?” Faith gọi, giọng cô loãng ra và tan biến vào các hàng sách. Nhưng Carlene nghe thấy cô vì tiếng gót giày cao su chị kêu rin rít trên sàn gạch.

“Ở đây,” chị vui vẻ gọi, bước ra từ sau 1 hàng các sách tham khảo. “Cô tìm thấy cái cô cần chứ?”

“Dạ thấy, cám ơn chị. Nhưng tôi để ý thấy có một chuyện khác làm tôi thắc mắc. Nó chỉ là 1 bản tin ngắn nhưng nó nói là Gray Rouillard đã tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Chuyện này hơi lạ vì cách đây 12 năm, Gray mới chỉ khoảng trên dưới 20…”

“À đúng vậy. Chắc cô bỏ đi trước khi chuyện động trời xảy ra, hoặc cô còn quá nhỏ để để ý mấy chuyện như vậy. Chúng tôi dọn đến đây khoảng, ừ, 11 năm trước, và lúc đó nó vẫn là đề tài nóng bỏng, nói cho cô biết.”

“Chuyện động trời gì?” Faith hồi hộp, sự tò mò của cô trở thành lo lắng. Có gì không đúng rồi.

“Chuyện gì à? Thì Guy Rouillard bỏ đi cùng người tình. Tôi không biết bà ta là ai nhưng mọi người đều nói bà ta chỉ là hạng cặn bã. Ông ấy chắc phải bị lú lẫn, tôi phải nói vậy, để quay lưng với gia đình và sản nghiệp như vậy.”

“Ông ấy không bao giờ quay lại à?” Faith không thể che giấu sự bất ngờ, nhưng Carlene không lấy làm lạ.

“Không ai thấy dù chỉ 1 cọng tóc của ông ta. Khi ông ta đi là đi luôn. Vài người nói vợ ông ta cũng đủ khiến 1 người đàn ông bỏ trốn nhưng tôi thì không chắc, vì tôi chưa gặp bà ta bao giờ. Người ở đây nói bà ta không rời nhà từ ngày ông ta bỏ đi. Ông ta cũng chẳng buồn liên hệ với con cái ông ta nữa.”

Faith bủn rủn. Guy Rouillard rất yêu thương con cái, dù cho ông cảm thấy sao về vợ đi nữa , thì chẳng ai có thể nghi ngờ việc ông yêu thương Gray và Monica thế nào.

“Tôi nghĩ bà Rouillar đã li dị ông ta rồi?” cô hỏi nhưng Carlene lắc đầu.

“Không hề. Có lẽ bà muốn ông ấy không thể lấy vợ lần nữa, nếu ông ấy muốn. Hơn nữa, dù cậu Gray còn trẻ, cậu ấy gánh lấy trách nhiệm và mọi thứ vẫn tiếp tục như lúc Ngài Rouillard còn ở đây, có lẽ còn tốt hơn, theo những người ở đây nhận xét.”

“Tôi còn nhỏ quá nên không nhớ gì về anh ấy,” Faith dối. “Tôi chỉ nhớ anh ấy gần như người hùng của xứ này, chơi bóng cho ĐH Louisiana, đại khái vậy.”

“Ôi, cưng à, để chị nói em nghe, chẳng thay đổi mấy đâu,” Carlene nói, và đưa tay phẩy phẩy người chị. “Trời ạ, cậu này được điểm 10 tuyệt đối trên bảng điểm của tôi nha. Cậu ta làm tim tôi run lên dù tôi lớn hơn cậu ta tới 10 tuổi và sắp trở thành bà ngoại rồi!” Chị đỏ mặt nhưng bất ngờ mỉm cười ranh mãnh. “Có thể là do đôi mắt đầy si mê như đang trong phòng ngủ, hay mái tóc. Cũng có thể là do đôi mông săn chắc đó!” Chị mơ màng thở dài. “Cậu ta là 1 lãng tử, đúng thế, nhưng ai thèm để ý?”

“Anh ta có biết chị ngưỡng mộ anh ta không?” Faith trêu.

“Cưng à, tất cả phụ nữ xứ này đều ngưỡng mộ cậu ta, và có, cậu ta biết, cậu quỷ đó.” Carlene lại cười tinh quái. “Ông xã tôi trêu tôi là ông ấy sẽ đi xỏ lỗ tai để cạnh tranh với cậu ấy.”

Gray xỏ lỗ tai? Faith thấy cô bắt đầu mơ màng nên rùng mình trấn tĩnh lại. Những gì cô tìm được thật bất ngờ, và cô cần ở 1 mình để suy nghĩ mọi chuyện thật kỹ.

Cô liếc nhìn đồng hồ. “Sắp tới giờ đóng cửa, tôi nên đi thôi. Cám ơn chị đã giúp tôi, chị DuBois. Rất vui được gặp chị.”

“Chị cũng vậy.” Carlene ngừng lại. “Xin lỗi, chị chưa biết tên em.”

Vì cô đã không nói ra. Nhưng Faith thấy không có lý do gì để không nói. “Tôi là Faith Hardy,” cô trả lời.

“À, rất vui được biết em, Faith. Thật là 1 cái tên đẹp và truyền thống. Không còn nghe tên này ở đâu nữa.”

“Không, tôi không nghĩ thế.” Faith lại nhìn đồng hồ. “Chào chị. Cám ơn sự giúp đỡ của chị.”

“Bất cứ lúc nào em cần.”

Faith lái xe về lại nhà trọ, trên đường cô dừng ở McDonald mua 1 cái sandwich. Cô không thích đồ ăn nhanh nhưng không muốn đi ăn tiệm vì sợ ở đó có người nhận ra cô, nên cô đành ăn tạm. Cô ăn 1 nửa rồi thảy phần còn lại vô thùng rác, quá lo âu để ngon miệng.

Guy Rouillard đã bỏ đi. Nhưng nếu ông không đi cùng Renee, chuyện gì đã xảy ra với ông?

Faith nằm trong giường nhìn lên trần nhà, đầu cố phân tích mọi việc. Guy không thể quay lưng với gia đình, của cải, nhà cửa mà không có 1 lý do gì. Mọi người đã nghĩ Renee là lý do nhưng Faith biết không phải thế. Và thậm chí ông có đơn giản là quá chán ngán cuộc hôn nhân của ông, sao ông không li dị? Người Rouillard có đạo nhưng li dị không phải là không được, trừ khi ông muốn lấy vợ khác. Nhưng ông không bao giờ tỏ vẻ không hạnh phúc? Sao lại không chứ? Thế giới của ông đã luôn đúng như ông muốn. Cô không thể nghĩ ra lý do gì khiến ông bỏ đi cách đột ngột, không 1 lời và không thèm liên hệ với gia đình.

Trừ khi ông đã chết.

Khả năng này, không, xác suất chuyện này xảy ra thật quá bất ngờ. Faith cảm thấy muốn bịnh với ý tưởng cô vừa nghĩ và phản đối nó ngay. Đơn giản là ông ấy đã bỏ đi, vài ngày rồi thình lình bị bịnh, hoặc có thể bị tai nạn, nhưng nếu theo 2 khả năng này thì ông lẽ ra đã được tìm thấy, nhận dạng và gia đình đã được thông báo. Chuyện đó đã không xảy ra. Guy Rouillard đã biến mất, vào đêm mẹ cô bỏ đi.

Trời ạ, không lẽ Renee giết ông ấy? Faith ngồi bật dậy và lơ đãng vò tóc. Cô không thể gạt bỏ ý nghĩ này, dù cô không tin mẹ cô có thể làm chuyện đó. Renee có lương tâm của 1 con mèo hoang, nhưng bà không bao giờ là người bạo lực.

Vậy thì Amos? Faith có thể hình dung điều đó dễ hơn. Nếu ông nghĩ ông có thể thoát tội, Amos có thể làm bất cứ chuyện gì. Nhưng cô nhớ đêm đó rất rõ: Amos đã lảo đảo về nhà lúc 9 giờ, đã té lên té xuống xỉn và chửi thề với cô vì Renee không có nhà. Cả Russ và Nicky đều say và về nhà sau đó. Có thể 1 trong 2 người đã giết Guy Rouillard hay thậm chí có thể cả hai cùng làm? Nhưng không có gì khác thường tối đó, và Faith thề là họ đã ngạc nhiên giống cô khi Renee đã không về nhà. Hơn nữa, thực tế thì họ chẳng quan tâm mẹ cô đã ngủ với Guy; Amos cũng không.

Vậy ai có khả năng đó? Có thể là bà Rouillard. Có thể Noelle đã giết chồng bà vì không chịu nổi sự bất trung của ông, dù từ các bài báo thì ông đã lăng nhăng từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân của họ và bà dường như chẳng bao giờ để tâm, thậm chí còn thấy dễ chịu. Chuyện ông qua lại với Renee đã diễn ra nhiều năm rồi, sao bất thình lình bà lại phản đối? Không, Faith không tin Noelle đủ bận tâm để trách mắng ông chứ đừng nói đến chuyện rắc rối hơn là giết ông.

Vậy chỉ còn lại 1 người: Gray.

Cô quyết liệt phản đối ý tưởng này. Không, không phải Gray. Cô còn nhớ vẻ mặt anh thế nào khi anh đến túp lều sáng hôm đó, và khi anh trở lại vào đêm kinh khủng đó. Cô còn nhớ cơn giận của anh, sự căm ghét không nguôi của anh. Gray đã nghĩ ba anh bỏ đi với mẹ cô và anh đã rất giận dữ.

Nhưng Gray là người được lợi nhiều nhất từ cái chết của ba anh. Sau khi Guy đi rồi, anh đã thừa hưởng sản nghiệp nhà Rouillard và đã làm anh thêm giàu có, theo những gì chị thủ thư nói. Anh đã được huấn luyện từ ngày anh mới sinh để nối bước ba anh, lẽ nào anh mệt mỏi vì chờ đợi và quyết định dẹp Guy qua 1 bên?

Ý nghĩ trong đầu Faith nháo nhào như sóc bị nhốt trong lồng, đang hết sức lắc các thanh rào. Cánh cửa phòng bị lay động dưới sức lắc mạnh và cô giật mình, chồm dậy hoảng hốt. Sao ai lại ghé đến phòng cô? Không ai biết cô ở đâu, nên không thể có tin nhắn cho cô từ văn phòng của cô. Cô đứng dậy đi ra cửa nhưng không mở. Không có lỗ nhìn ra ngoài, cô để ý. “Ai đó?”

“Gray Rouillard.”

Tim cô suýt ngừng đập. Đã 12 năm kể từ khi cô nghe được giọng nói nồng ấm đó nhưng cô vẫn bủn rủn khi nghe thấy nó, sự phấn khích trộn lẫn với nỗi sợ hãi. Anh đã làm cô tổn thương sâu sắc hơn bất cứ ai trong cuộc đời cô, nhưng anh vẫn có khả năng làm sống dậy các tế bào trong cơ thể cô chỉ với giọng nói của anh. Anh làm cô như đứa trẻ 14 tuổi cô từng là, run rẩy, xúc động bởi anh ngay gần bên. Và luôn luôn, luôn luôn, ký ức không thể quên khi anh nói “cô là đồ rác rưởi” là 1 sự tương phản xấu xa, lôi kéo cô theo hướng ngược lại. Cô không bao giờ tìm thấy được sự thăng bằng khi có liên quan đến Gray, không bao giờ có thể quên anh, dù trong mơ hay trong ác mộng.

Anh đến đây giờ này làm da cô nổi gai ốc. Có phải cô đã gọi anh đến với ý nghĩ của cô? Cô đứng đó lâu quá nên cánh cửa lại rung lên dưới nắm đấm của anh.

“Mở cửa.” Trong giọng điệu của anh có sự uy quyền đanh thép của người quen được phục tùng, ngay lập tức, và nhất định là phải như thế.

Cẩn trọng, cô gỡ dây xích khóa cửa và mở ra, và nhìn lên người đàn ông cô đã không gặp 12 năm qua. Không thành vấn đề. Không thành vấn đề bao lâu đã trôi qua, cô vẫn nhận ra anh. Anh đứng đó nơi ngưỡng cửa, làm cao không thèm vào và sự tác động của sự hiện diện của anh làm cô hụt hơi.

Anh to lớn hơn cô còn nhớ, nhưng 1.93m luôn cao hơn vì cô phải nhìn lên. Eo và hông anh vẫn gọn nhưng ngực và vai anh nở nang hơn, vì đã đạt được sự rắn chắc của người đàn ông trưởng thành. Và anh thực sự là đàn ông, tất cả nét trai trẻ đã biến mất. Mặt anh gầy hơn, gai góc hơn, mạnh mẽ hơn với nét hằn rõ ràng nơi khóe miệng và vài vết nhăn của sự chín chắn nơi đuôi mắt.

Cô nhìn lên gương mặt phong trần của anh và hiểu tại sao Carlene DuBois đã run lên khi nhắc tên anh. Mái tóc đen của anh dài hơn lúc trước cô từng thấy, được kéo gọn ra sau gáy và buộc lại. 1 chiếc bông tai kim cương nhỏ lấp lánh nơi lỗ tai trái của anh. Ở tuổi 22, trông anh đã thật ấn tượng. Ở tuổi 34, trông anh đầy nguy hiểm, 1 tên lãng tử bẩm sinh từ tính cách đến bề ngoài. Nhìn anh, cô cảm thấy nóng bừng người nhưng cơ thể cô lại run rẩy, tim cô bỗng đập mạnh đến nỗi cô lo là anh có thể nghe thấy tiếng nó đập. Cô nhận ra các triệu chứng này, và cô ghét căn bịnh của cô. Trời, không lẽ số cô khổ thế, cứ nhìn thấy hay nghe thấy Gray Rouillard là cô lại nhũn ra như con chi chi cho đến hết đời? Tại sao cô không thể vượt qua được phản ứng trẻ con còn sót lại đó?

Trên chiếc mũi thẳng cương nghị, đôi mắt đen đa tình của anh nhìn cô lạnh lùng.

Đôi môi gợi cảm của anh mím lại khi anh nhìn xuống cô. “Faith Devlin,” anh nói, “Reuben đã nói đúng, cô giống mẹ thật.”

Nhưng nếu anh đã thay đổi thì cô cũng có sự đổi thay. Dù phải cay đắng nhiều nhưng cô đã tạo được cho cô bản lĩnh tự tin. Cô mỉm cười lạnh nhạt với anh và nói “Cám ơn.”

“Đó không phải là 1 lời khen ngợi. Tôi không biết lý do cô quay về đây, nhưng đó không phải là 1 vấn đề. Nhà trọ này là của tôi. Cô không được đón tiếp ở đây. Cô có 30 phút để thu dọn và rời khỏi đây.” Anh cười với cô nhưng nó không hẳn là 1 nụ cười vì nó đầy sự nguy hiểm. “Hay là tôi phải gọi cảnh sát trưởng thêm 1 lần nữa để tống khứ cô đi?”

Ký ức đêm đó quay trở lại với cả hai người, mạnh mẽ đến nỗi gần như chạm vào nó được. Trong 1 thoáng, cô lại thấy ánh đèn, lại cảm thấy nỗi sợ hãi bối rối, nhưng cô cưỡng lại không để anh làm cô hốt hoảng. Thay vào đó, cô nhún vai duyên dáng và quay lưng đi, bước về phía phòng thay đồ, nơi cô gọn lẹ thu dọn đồ đạc bỏ vào giỏ xách và lấy bộ quần áo duy nhất của cô khỏi móc áo. Cảm nhận rõ ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, Faith khoác bộ vét lên cánh tay, xỏ giầy, nhặt bóp và ung dung đi lướt qua anh với vẻ bình thản không đổi.

Khi cô lái xe rời nhà trọ trở về Baton Rouge, anh vẫn đứng ở cửa nhìn theo cô.

Faith Devlin! Phải chăng quá khứ đã được lập lại?

Gray đứng nhìn theo ánh đèn phát ra từ đuôi xe của cô đến khi chúng khuất khỏi tầm nhìn. Khi Reuben gọi báo anh là 1 phụ nữ nhìn rất giống Renee Devlin đã đăng ký phòng ở nhà trọ, cô ấy đăng ký dưới tên là Faith D. Hardy, và ông không nghi ngờ chút nào về việc cô là ai. Vậy là 1 trong những người họ Devlin cuối cùng đã tập trung đủ cam đảm để quay lại Prescott! Anh không ngạc nhiên người đó là Faith. Cô đã luôn có nghị lực hơn hẳn những người còn lại trong đám đó gộp lại. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ để cô ở lại.

Anh quay vào căn phòng sáng đèn mà cô đã từ bỏ chỉ sau vài phản đối nhỏ. Không, đúng hơn là không có sự phản đối ầm ĩ nào, khỉ thật. Nếu anh muốn gây chiến, cô đã không chịu chiều anh. Cô thậm chí chẳng buồn yêu cầu hoàn trả tiền phòng. Chỉ trong chớp mắt, cô đã thu dọn hết hành lý rồi bỏ đi. Tất cả diễn ra không lâu hơn 1 phút, mẹ kiếp, anh không nghĩ nó kéo dài tới 30 giây.

Cô đã bỏ đi, và ngoại trừ tấm khăn trải giường hơi nhàu, căn phòng vẫn tinh tươm như cô chưa từng ở đây, nhưng sự hiện diện của cô vẫn còn vương lại. Không khí trong phòng ngọt ngào dịu dàng lấn át đi mùi quen thuộc của các phòng khách sạn, và máu anh sôi lên trong sự phản ứng 1 cách bản năng với mùi thơm đó. Đó là mùi đàn bà, 1 mùi rất chung nhưng lại cũng rất riêng của chính cô. Anh bước sâu hơn vào phòng, như bị lôi kéo bởi mùi hương độc đáo đó, mũi anh phập phồng như con ngựa đực đánh hơi.

Faith Devlin. Chỉ nghe tên cô là anh nhớ lại đêm định mệnh đó và anh lại hình dung thấy cô, im lặng chịu đựng, với mái tóc đỏ dài xõa tung trên bờ vai, và thân hình mảnh mai trong chiếc áo đầm ngủ mỏng manh, bỏ bùa mê lên các cảnh sát và bản thân anh. Khi ấy cô chỉ là một đứa con nít, nhưng lạy Chúa lòng lành, cô đã toát lên vẻ quyến rũ của mẹ cô ngay khi còn ở lứa tuổi ấy.

Khi cô mở cửa phòng ra, và khi anh vừa nhìn thấy lại cô, anh đã sững sờ. Cô trông giống Renee đến nỗi anh muốn bóp cổ cô, nhưng cùng lúc chẳng có gì để có thể nhầm cô với mẹ cô được. Faith cao hơn mẹ một chút, nhưng vẫn mảnh khảnh chứ không đầy đặn như bà, dù cô đã phát triển một cách khả ái trong 12 năm qua, kể từ khi anh thấy cô lần cuối cùng. Cô vẫn có nước da và màu tóc giống Renee: mái tóc dày đỏ sậm, đôi mắt xanh với ánh vàng mơ màng, làn da mỏng mịn. Nhưng cái làm anh nổi điên là sự quyến rũ tự nhiên không chút cố gắng của cô, và cảm giác không tự chủ của chính anh với sự quyến rũ đó. Không phải là vì những gì cô đã nói hay làm, hay thậm chí là quần áo cô đã mặc, chúng chỉ là một bộ đồ vét khá phong cách; 1 người Devlin mặc vét, Trời ạ! Không, nó là sự quyến rũ rất tự nhiên, xuất phát từ bên trong, mà chính Renee cũng có. Cô con gái lớn – anh không thể nhớ tên cô ta – không có được sức thu hút mãnh liệt đó. Cô ta đã luôn dễ dãi, hời hợt, không chút hấp dẫn. Faith thì khác, rất gợi cảm. Không quá mức như Renee nhưng cũng rất mãnh liệt. Anh đã nhìn vào đôi mắt mèo xanh của cô và nghĩ đến cái giường ngay sau lưng cô, nghĩ đến chăn gối nhàu nát và thân xác nóng bỏng, nghĩ đến cô trần truồng nằm dưới anh và cảm thấy đùi cô cuốn chặt lấy hông anh khi anh tìm thấy lối vào êm ái giữa chân cô để đẩy sâu vào…

Gray toát mồ hôi và cất tiếng chửi thề thật lớn trong căn phòng vắng. Khỉ thật, anh cũng tệ như ba anh vậy! Mới cho anh ngửi thấy mùi là anh đã sẵn sàng quên hết mọi thứ trong sự vội vàng muốn chiếm hữu người đàn bà họ Devlin. Không, không phải tất cả đàn bà họ Devlin, anh thầm chỉnh lại. Ít ra thì anh cũng tạ ơn Trời vì điều đó. Anh đã thấy sự hấp dẫn của Renee nhưng anh cưỡng lại nó không chút khó khăn, với lại ý tưởng cùng chung đụng với người đàn bà của ba anh khiến anh kinh tởm. Không có gì ở người con gái lớn thu hút được anh. Nhưng Faith thì…. Nếu cô là ai khác chứ không phải là người Devlin, anh sẽ không ngơi nghỉ đến khi anh có được cô trong giường để cùng cô ân ái cuồng nhiệt.

Nhưng cô là người họ Devlin, và chỉ nhắc đến cái tên đó là anh nổi giận. Gia đình anh đã tan nát vì Renee và anh không thể tha thứ hay quên chuyện đó. Làm sao quên được khi anh sống chung nằng ngày với hậu quả của sự bỏ rơi gia đình của Guy. Mẹ anh đã thu mình lại đến khi bà chỉ còn là cái vỏ của chính bà trước đây. Trong 2 năm liền bà không ra khỏi phòng ngủ, và bây giờ vẫn từ chối đi ra khỏi nhà dù đã hẹn khám bác sĩ ở New Orleans khi thỉnh thoảng bà bị ốm. Gray đã mất ba nhưng thực tế anh còn mất luôn cả mẹ.

Noelle đã trở thành cái bóng im lặng, buồn tẻ suốt ngày quanh quẩn trong phòng. Chỉ có Alex Chelette có thể khiến bà mỉm cười và mắt bà hơi linh động. Gray đã phát hiện cách đây khá lâu là Alex đã yêu mẹ anh, nhưng đó chỉ là tình tuyệt vọng. Không những Noellee không thấy được sự tận tâm của ông, mà dù bà có thấy được, bà cũng chẳng làm gì. Bà đã lấy Guy Rouillard, vậy là xong. Li dị là chuyện không tưởng. Đôi khi Gray tự hỏi không biết Noelle còn ôm ấp hi vọng là Guy sẽ quay lại không. Bản thân anh thì từ lâu đã chấp nhận sự thật là anh sẽ không bao giờ gặp lại ba anh nữa. Nếu Guy định quay về, ông đã không gửi thư ủy quyền cho Gray, lá thư mà Gray nhận được sau khi ông bỏ đi 2 ngày. Nó đã được gửi qua bưu điện tại Baton Rouge vào ngày ông bỏ đi, lời lẽ trong thư ngắn gọn và đi thẳng vào trọng tâm, không có chút riêng tư nào. Ông thậm chí không ký “Thương, ba của con” mà dùng ngữ điệu lịch sự trong công việc “Trân trọng, Guy A. Rouillard”. Khi anh đọc nó, anh hiểu rằng Guy đã vĩnh viễn biến mất khỏi đời anh và đó là lần đầu tiên và duy nhất mắt anh cay xè vì ông.

Anh không biết anh có thể làm được gì nếu không có Alex trong những tháng đầu đầy khó khăn, khi mà anh phấn đấu để củng cố vị trí của anh với các nhà đầu tư và ban hội đồng quản trị. Alex đã hướng dẫn anh vượt qua những khó khăn tiềm ẩn, cùng anh đấu tranh giành lấy quyền lợi, và tận sức giúp Noelle và Monica. Alex đã đau khổ vì mất đi người bạn thân thiết, và Gray và Alex đã trở nên thân thiết như người 1 nhà. Ông đã thực sự bị sốc khi Guy vì Renee mà quay lưng lại với gia đình và thậm chí không nói 1 lời tạm biệt.

Trong nhiều phương diện, Monica bây giờ mạnh mẽ hơn hồi trước nhiều. Cô không còn đòi hỏi phải được quan tâm hay quá phụ thuộc vào người khác như lúc trước. Cô đã lặng lẽ xin lỗi Gray vì chuyện cô tự tử, và trấn an anh là cô sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Nhưng nếu cô mạnh mẽ hơn, thì cô cũng xa cách hơn, như cơn chấn động đau thương tột cùng đó đã thiêu đốt sạch sẽ tình cảm của cô, để lại nơi cô sự bình thản nhưng lạnh lùng. Cô tỏ ý quan tâm đến công việc của anh và dần trở thành người trợ tá tuyệt vời cho anh, và anh hoàn toàn tin tưởng vào ý kiến và khả năng của cô. Nhưng cô sống gần như ẩn dật giống Noelle. Monica vẫn tham gia vào xã hội, cô đặc biệt quan tâm đến vẻ bề ngoài và thường xuyên thay đổi kiểu tóc, và cố gắng diện đẹp. Nhưng nhiều năm rồi cô không hẹn hò. Lúc đầu Gray nghĩ cô xấu hổ vì chuyện cô tự tử và sẽ thấy dễ chịu hơn khi vết thẹo ở cổ tay phai dần. Nhưng cô vẫn không hẹn hò sau đó và Gray nhận ra rằng không phải sự xấu hổ đã giữ chân cô ở nhà, đơn giản là Monica không quan tâm đến chuyện quen biết ai cả. Cô dự tất cả các buổi tiệc liên quan đến công việc, nhưng từ chối tất cả các lời mời có tính riêng tư. Cô thường xuyên tránh né những đề nghị của anh về chuyện hẹn hò trở lại. Tất cả những gì anh có thể làm để củng cố sự tự tin của cô là cho cô biết anh tín nhiệm cô trong công việc, và trả cho cô 1 mức lương tốt để cô thấy bằng chứng thực sự giá trị của cô và hiểu được cảm giác độc lập.

Nhưng năm ngoái, viên cảnh sát trưởng mới đến, Michael McFane, đã bằng cách nào đó mời được cô đi chơi với anh ta. Và từ lúc đó Monica đã thường xuyên đi chơi với anh ta. Gray mừng đến nỗi anh muốn phát khóc. Có thể, chỉ là có thể, Monica cuối cùng sẽ có được 1 cuộc sống bình thường.

Không, anh sẽ không bao giờ quên những gì nhà Devlin đã gây ra cho gia đình anh. Và nếu may mắn, anh sẽ không bao giờ gặp lại Faith Devlin nữa.

Cám ơn. Từ đầu đến cuối cô chỉ nói mỗi câu này, ngoài câu hỏi ai đang ngoài cửa. Cô thật lạnh lùng, bí ẩn, đã nhìn anh với vẻ hơi giễu cợt và điệu bộ không hề thay đổi khi nghe anh dọa. Nếu cô không tự bỏ đi, có lẽ anh đã gọi nhờ cảnh sát trưởng, vì bản thân anh không thể đụng vào cô, anh sẽ mất tự chủ và anh hiểu rõ điều này.

Bây giờ cô đã là 1 phụ nữ trưởng thành, không còn là đứa nhỏ anh còn nhớ. Cô luôn khác hẳn với những người còn lại của nhà Devlin, một sinh vật kỳ lạ của núi rừng, đã lớn lên đầy quyến rũ như mẹ cô. Hiển nhiên một tên ngốc nào đó đã nghĩ như vậy vì sự thật là họ của cô bây giờ là Hardy chứng tỏ cô đã lập gia đình. Anh đã để ý tay cô, mảnh mai, duyên dáng và được chăm sóc cẩn thận, và anh đã thấy buồn cười một cách châm biếm vì sự vắng mặt của chiếc nhẫn cưới trên tay cô. Renee cũng không đeo nhẫn cưới, nó hạn chế phong cách của bà. Rõ ràng con gái bà cũng nghĩ như vậy, ít nhất khi cô du lịch 1 mình mà không có Ông Hardy đi cùng.

Nhìn cô cũng có vẻ giàu có nữa. Như 1 con mèo, cô đã đáp xuống vững vàng trên đôi chân của cô. Gray không hề ngạc nhiên. Đó là 1 tài năng đặc biệt của phụ nữ họ Devlin: họ luôn tìm được người để bảo bọc cho họ. Chồng Faith phải là người chịu chi, tội nghiệp hắn. Anh tự hỏi đã bao nhiêu lần cô bỏ chồng ở nhà để đi ngao du như thế.

Và anh tự hỏi tại sao cô quay lại Prescott. Cô đâu còn gì ở đây: không gia đình, không bè bạn. Nhà Devlin đâu có kết bạn, chỉ có tạo ra những nạn nhân. Cô phải biết là ở đây cô sẽ không được đón chào với vòng tay rộng mở. Có lẽ cô nghĩ cô có thể lẻn vô mà không ai biết, nhưng dân ở đây có trí nhớ dai và việc cô giống mẹ là quá rõ ràng. Reuben đã nhận ra cô ngay khi cô bỏ kính mát ra.

Mà sao cũng được. Anh đã giúp xứ này thoát khỏi bọn vô lại Devlin lần thứ hai, và với ít rắc rối hơn so với lần đầu cách đây 12 năm. Anh chỉ ước chi cô đã không quay lại, để không làm sống lại ký ức sâu sắc của những phản ứng không tự chủ của anh đối với cô, để không thay thế hình ảnh của cô trong tưởng tượng của anh: 1 cô gái nhỏ, bằng hình ảnh của cô bây giờ, 1 phụ nữ. Anh ước anh đã không nghe thấy giọng cô mềm mại, lạnh nhạt khi nói “cám ơn”.

Faith lái xe từ từ theo con đường tối, không cho phép cô dừng lại dù cô đang run rẩy như lá trước gió. Cô không muốn phản ứng cơ thể cô làm chủ được cô. Cô đã rất khó khăn mới quen được với cách Gray nghĩ về cô, đương đầu với cú sốc và nỗi đau đó cách đây nhiều năm rồi. Cô sẽ không để anh làm tổn thương cô lần nữa, hay là thắng được cô. Cô không có sự lựa chọn nào mà phải rời nhà trọ, vì cô đã thấy quyết tâm đến tàn nhẫn trong mắt anh và biết anh không nói suông về chuyện kêu cảnh sát tống cổ cô đi. Sao anh phải dọa suông chớ, khi mà anh đã không hề ngại ngần đuổi cả nhà cô đi? Tuy nhiên, sự phục tùng đầy lạnh nhạt của cô lúc đó không có nghĩa là anh đã thắng.

Việc anh đem viên cảnh sát trưởng ra đã không làm cô sợ. Điều làm cô sợ và giận là phản ứng mạnh mẽ của cô đối với Gray. Dù đã nhiều năm trôi qua, sau những gì anh đã gây ra cho gia đình cô, cô vẫn yếu ớt như 1 con cún con không kềm được cảm giác với anh. Chuyện này làm cô giận điên. Cô đã không xây dựng lại đời cô để anh lại hạ cô xuống đáy như rác rưởi, để bị tống cổ càng sớm càng tốt.

Những ngày tháng cô bị bắt nạt đã qua lâu rồi. Đứa bé im lặng yếu đuối là cô ngày xưa đã chết vào 1 đêm mùa hè nóng nực cách đây 12 năm. Faith vẫn là người ít nói nhưng cô đã học được cách tồn tại thế nào, dùng ý chí và nghị lực của cô ra sao để đạt được những gì cô muốn trong đời. Cô thậm chí đã đủ tự tin để đôi khi bộc lộ tính nóng nảy cuồng nhiệt thường được gán cho người tóc đỏ. Nếu anh muốn thoát khỏi cô, Gray đã phạm phải 1 sai lầm khi ép buộc cô đi. Anh sẽ sớm học được rằng hành động tưởng như là rút lui của cô chỉ có nghĩa là cô đang thay đổi nước cờ để tấn công từ một góc độ khác.

Cô sẽ không để anh xua đuổi được cô lần nữa. Không chỉ là chuyện danh dự của cô mà cô còn phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Guy. Cô không thể quên chuyện đó, không thể bỏ qua được.

1 kế hoạch bắt đầu hình thành trong bộ não linh hoạt của cô và 1 nụ cười khẽ nở trên môi cô khi cô lái xe. Gray sẽ phát hiện là anh bị phục kích khi đã muộn. Cô sẽ dọn về Prescott và anh sẽ không thể làm gì để ngăn cản cô bởi vì cô sẽ làm âm thầm không để anh biết. Thời điểm để cô đối diện với bóng ma quá khứ, để củng cố sự tự trọng đã chín mùi. Cô sẽ chứng tỏ bản thân với cái xứ đã coi thường cô để từ đó cô có thể quên đi quá khứ.

Và cô muốn chứng tỏ với Gray là anh đã sai về cô ngay từ lúc đầu. Cô khao khát điều đó mãnh liệt đến nỗi cô có thể nếm được vị chiến thắng ngọt ngào trong miệng. Vì khi còn bé cô đã yêu anh đắm say, vì anh đã là người thi hành án đầy nghiêm khắc và tàn nhẫn, có thể nói thế, vào đêm mà anh tống cổ họ ra khỏi xứ, nên anh đã trở nên quan trọng quá mức trong tâm trí cô. Chuyện đó là không nên, cô lẽ ra đã phải quên anh, nhưng sự thật luôn tồn tại: cô sẽ không cảm thấy cô khác rác rưởi là mấy nếu Gray không thừa nhận là cô là người đàng hoàng, có đạo đức và thành đạt.

Cô không chỉ muốn tìm xem chuyện gì đã xảy ra với Guy. Có lẽ lúc mới đầu là thế, hoặc có lẽ cô đã tự lừa dối bản thân, nhưng bây giờ thì cô đã hiểu.

Cô muốn về nhà.

Bình luận
× sticky