Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đêm Định Mệnh (After The Night)

Chương 7

Tác giả: Linda Howard

“Vâng, đúng thế. Tôi muốn mọi thứ được tiến hành dưới tên của người đại diện. Cám ơn ông, ông Bible. Tôi biết tôi có thể trông cậy vào ông.” Giọng Faith ấm áp và vui vẻ, như có nụ cười trên môi trong khi cô nói điện thoại và ông Bible có lẽ đã nhận ra điều đó vì câu trả lời của ông làm Faith bật cười. “Ông nên cẩn thận đó,” cô trêu, “ông nên nhớ là tôi quen với vợ ông đó.”

Cô cúp máy và trợ lý của cô, Margot Stanley, nhìn cô thảm não. “Tên già dê đó lại tán tỉnh cô nữa hả?”

“Tất nhiên rồi,” Faith hiền lành nói, “ông ấy luôn làm vậy mà. Nó tạo cho ông cảm giác vui vẻ khi nghĩ ông thật quỷ quái nhưng thực sự thì ông là 1 ông già dễ thương.”

Margot hứ cô “Dễ thương? Harley Bible dễ thương như con rắn chuông ấy. Thành thật đi, cô bỏ bùa đàn ông thì có.”

Faith nén lại để không hứ thật to đầy thô lỗ. Nếu Margot thấy Gray tống cổ cô ra khỏi xứ thế nào – lần thứ 2 – chị sẽ không nghĩ Faith “bỏ bùa” đàn ông. “Em chỉ tử tế với ông ấy, vậy thôi. Không có gì đặc biệt đâu. Và ông ấy không thể tệ như chị nghĩ, nếu không, công ty ông đã phá sản rồi.”

“Ông ta còn làm ăn được vì lão già đó là một nhà kinh doanh khôn ngoan,” Margot nói, “ông ta luôn có giác quan nhạy bén quỷ quái để tìm ra các bất động sản ngon lành ngay trước khi nó trở thành ngon ăn và mua với giá rẻ mạt. Ông ta là cái quái gì, mọi người đến với ông ta chỉ vì ông ta có những miếng đất họ muốn.”

Faith toét miệng cười. “Như chị nói đó, 1 nhà kinh doanh khôn ngoan. Nên ông ta luôn tử tế hết sức với em.”

Cô có thể kềm chế không háy Margot nhưng chị thì không. “Tôi chưa thấy tên đàn ông nào không tử tế với cô hết. Bao nhiêu lần cô bị cảnh sát chặn vì lái quá tốc độ rồi?”

“Tổng cộng?”

“Trong mấy tháng vừa rồi thôi được rồi.”

“À, hmmm… 4 lần, em nghĩ vậy. Nhưng chuyện đó là hơi bất thường, chỉ vì vừa rồi em phải di chuyển nhiều.”

“Ừ phải. Vậy bao nhiêu lần cô nhận vé phạt?”

“Không lần nào cả,” Faith thừa nhận. “Là sự trùng hợp thôi mà. Không khi nào em năn nỉ để thoát tội cả.”

“Cô đâu cần, đó mới là ý tôi muốn nói. Viên cảnh sát tiếp cận xe cô, cô đưa bằng lái xe cho anh ta và nói: tôi xin lỗi, tôi biết tôi đang chạy quá nhanh, kết quả là anh ta đưa lại bằng lái cho cô và dặn cô lái chậm lại vì anh ta ghét phải thấy gương mặt dễ thương của cô bị trầy xước vì tai nạn.”

Faith phá ra cười, vì lần đó Margot đã ở trong xe với cô khi cô bị chặn lại. Viên cảnh sát tuần tra ở bang Texas vừa được đề cập là một quý ông to lớn có phong thái từ các trường lớp truyền thống xưa ,với ria mép thật dầy và một giọng nói kéo dài như dây thừng buộc bò. “Đó là lần duy nhất 1 cảnh sát đã nói vậy về “gương mặt dễ thương” của em, đóng ngoặc kép mở ngoặc kép trích dẫn.”

“Nhưng tất cả bọn họ đều nghĩ thế. Thừa nhận đi. Có bao giờ cô bị vé chạy quá tốc độ không?”

“Thì không.” Faith cố nén sự buồn cười. Margot đã bị 2 vé phạt trong vòng 6 tháng nên bây giờ phải nghiêm ngặt tuân thủ tốc độ cho phép, điều chị rất ghét, vì vé thứ ba sẽ khiến chị tạm thời bị lấy lại bằng lái.

“Cô có thể cá là không ông cảnh sát nào chặn xe tôi lại đã nói gì về việc chạy chậm lại trước khi gương mặt dễ thương của tôi bị trầy xước,” Margot làu bàu. “Không, thưa sếp, họ toàn ra vẻ chuyên nghiệp: cho xem bằng lái, thưa cô. Cô đang chạy hơn 110 cây số/giờ trong vùng giới hạn 90 cây số/giờ. Ngày lên tòa sẽ là ngày này ngày nọ hoặc cô có thể đóng phạt bằng đường bưu điện vào ngày này ngày nọ và khỏi cần lên tòa.” Chị tỏ vẻ bất bình làm Faith phải quay đi để khỏi phì cười. Margot không thấy tức cười tí nào với 2 vé phạt của chị.

“Trong đời tôi chưa từng bị nhận vé phạt bao giờ,” Margot tiếp tục nói, vẻ cau có. Faith đã nghe câu này nhiều lần trước đó nên cô gần như có thể nói cùng với chị. “Tôi đã lái xe hơn nửa đời người mà không bị dù là vé phạt đậu trái phép, tự nhiên thình lình lại lãnh đủ mấy cái vé quỷ quái.”

“Chị làm như chị bị phạt nhiều đến có thể dùng vé phạt làm dấy gián tường ấy.”

“Đừng có cười. Hai vé là khá nghiêm trọng rồi, cái thứ ba là thảm họa đó. Tôi sẽ phải rùa bò ở 90 cây số/giờ trong 2 năm tới. Cô có biết nó sẽ ảnh hưởng lịch làm việc của tôi thế nào không? Tôi phải dậy sớm hơn và đi sớm hơn, vì giờ đi đâu cũng phải mất nhiều thời gian hơn!” Chị nói đầy đau khổ làm Faith chịu thua không dằn lại nữa, cô cười lăn ra.

Margot là người rất hay tếu. Chị 36 tuổi, li dị, và hoàn toàn không có ý định sống hoài như vậy. Faith không biết cô có thể làm được gì nếu không có chị. Khi cô gom đủ tiền để mua đại lý du lịch của cô hiện giờ, cô đã biết cách tìm khách hàng, nhưng dù với bằng quản trị kinh doanh cô có, sách vở và thực tế khác xa nhau nhiều, Margot đã là trợ lý của J.B. Holladay, chủ cũ của đại lý du lịch Holladay, đã sẵn sàng đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho Faith. Kinh nghiệm của chị thật vô giá. Chi đã nhiều lần ngăn ngừa Faith mắc những sai lầm nghiêm trọng trong vấn đề quản lý tài chính.

Trên hết là Margot đã trở thành 1 người bạn. Chị là 1 phụ nữ cao và gầy, với mái tóc bạch kim và 1 phong cách thời trang tuyệt vời. Chị không dấu chuyện chị đang tìm chồng mới: đàn ông rất rắc rối, nhưng họ có nhiều điểm hữu ích, đặc biệt là điểm đó, chị đã nói thế và tính chị cởi mở nên không khó có nhiều người hẹn hò. Các mối quan hệ xã hội của chị có thể làm những người có kinh nghiệm nhất thấy đuối sức. Chị than là Faith “bỏ bùa” đàn ông nhưng Faith thì ít hẹn hò còn chị thì ít ở nhà, có vẻ hơi quá, Faith nghĩ thế.

“Đừng cười,” Margot cảnh cáo. “Có ngày cô sẽ bị 1 nữ cảnh sát chặn lại và cô sẽ không còn may thế nữa.”

“Đúng là do may mắn thôi mà.”

“Đúng rồi,” Margot không thèm đeo đuổi đề tài đó nữa và nhìn cô tò mò. “Coi nào, vụ gì mà tìm nhà ở vùng Louisiana quạnh quẽ đó?”

“Prescott,” Faith mỉm cười chỉnh chị. “Nó là 1 thị trấn nhỏ ở phía Bắc Baton Rouge, gần đường biên giới bang Mississippi.”

Margot lại háy cô. “Thì tôi đã nói mà. Quạnh quẽ.”

“Nó là quê nhà của em. Em sinh ra ở đó.”

“Không phải chứ. Và cô lớn tiếng thừa nhận điều đó?” Margot hỏi với vẻ không tin của một người gốc Dallas.

“Em định dọn về quê,” Faith nhỏ nhẹ nói. “Em muốn sống ở đó.” Đây không phải là 1 quyết định đơn giản, cô sẽ quay lại dù hiểu rõ nhà Rouillard sẽ làm mọi cách để gây khó khăn cho cô. Cô chủ ý muốn ở gần Gray nhưng sự nguy hiểm của quyết định này làm cô thao thức hằng đêm. Bên cạnh chuyện tìm ra chuyện gì đã xảy ra với ba anh cách đây nhiều năm, cô còn những bóng ma quá khứ cần đối mặt và Gray là cái bóng lớn nhất. Anh đã làm cô đau khổ, cách này hay cách khác, gần hết cuộc đời cô và cô vẫn bị vướng trong những vòng xoáy cảm tính của tuổi thơ yếu đuối khi nghĩ tới anh. Trong tâm trí cô, anh quá lớn lao, quá quan trọng với đủ quyền lực để có thể hủy hoại cô hoặc nâng cô lên, và cuộc gặp vừa rồi đã không làm gì để phai nhạt ấn tượng đó. Cô cần được thấy anh như 1 người bình thường, tiếp xúc với anh trong sự bình đẳng của những người trưởng thành hơn là 1 cô gái trẻ yếu đuối, sợ hãi. Cô không muốn anh có quyền lực đó trên cô, cô muốn quên anh đi, 1 lần và mãi mãi.

“Chuyến đi Baton Rouge là nguyên nhân, phải không? Cô về tới đó rồi không kềm nổi nữa.” Margot không biết chuyện gì đã xảy ra 12 năm trước đây, không biết về tuổi thơ của Faith nhiều hơn việc cô là con nuôi và rất quý ba mẹ nuôi của cô. Faith không bao giờ nói chuyện về gia đình cô và chuyện quá khứ.

“Tôi đoán người ta nói về cội nguồn không sai mà.”

Margot ngả người ra ghế. “Cô định bán đại lý du lịch không?”

Giật mình Faith nhìn chị. “Không đời nào!”

Vẻ mặt Margot có vẻ hơi thư giãn hơn, và thình lình Faith nhận ra quyết định của cô đầy tính báo động thế nào với nhân viên của cô. “Mọi thứ sẽ vẫn hoạt động như cũ, với 2 ngoại lệ nhỏ,” cô nói.

“Nhỏ thế nào?” Margot hỏi với vẻ nghi ngờ.

“À, đầu tiên, em sẽ sống ở Prescott. Khi ông Bible tìm được nhà cho em, em sẽ mua máy fax, máy photo, máy vi tính để em có thể liên lạc bằng đường điện như em đang làm bây giờ.”

“Được, xong 1 cái, còn cái ngoại lệ kia?”

“Chị sẽ chịu trách nhiệm tất cả các chi nhánh. Có thể nói chị là giám đốc khu vực dù chỉ có 1 khu và 1 mình chị là giám đốc. Chị không ngại đi tới đi lui chứ?” Faith hỏi, bỗng nhiên thấy lo. Cô quên mất chuyện này khi lên kế hoạch.

Lông mày Margot nhướng lên vẻ không tin. “Tôi, ngại đi tới đi lui? Cưng à, cưng mất trí rồi sao? Tôi mê đi lắm mà. Cô có thể nói là tôi mở rộng địa bàn săn chồng, và Trời biết tôi đã đem đến cho hầu hết các tên đàn ông khỏe mạnh ở đây cơ hội tận hưởng cuộc sống thú vị. Chỉ là họ không may nếu tôi tìm được tên tốt số nào đó ở đâu đó kéo tôi bỏ cuộc chơi thôi. Ngoài ra, đi New Orleans đâu phải là chuyện khó.”

“Cả Houston và Baton Rouge nữa.”

“Cao bồi Houston, các tay Cajun chịu chơi ở Baton Rouge. Tuyệt, tuyệt.” Margot liếm môi. “Tôi sẽ phải quay về Dallas để nghỉ ngơi thôi.

Kế hoạch của cô tiến hành suôn sẻ vì Faith đã làm hết sức để đảm bảo như vậy. Cô thấy rất hài lòng với nỗ lực của cô, 14 tuổi cô cảm thấy bất lực nhưng bây giờ cô có nguồn vốn của cô, và 4 năm trong nghề kinh doanh đã giúp cô quen biết nhiều.

Với sự giúp đỡ của ông Bible, cô đã nhanh chóng chọn và mua 1 căn nhà nhỏ. Nó không ở Prescott nhưng nằm xa thị trấn vài dặm, ngay trên mé đất nhà Rouillard. Mua căn nhà này làm hổng 1 lỗ trong quỹ tiết kiệm của cô nhưng cô phải trả dứt để Gray không thể điều khiển mấy người cho mượn tiền mua nhà và gây khó khăn cho cô. Cô biết đủ để tiên đoán anh sẽ làm gì để gây bất lợi cho cô, để từ đó hóa giải hành động của anh. Cô cảm thấy vui thích vì đã khôn hơn anh và anh sẽ không biết gì cho đến khi quá trễ để ngăn cản cô.

Trong âm thầm và để cho người đại diện lo hết để tên của cô không bị lộ ra ở bất cứ nơi đâu mà có thể gây cảnh giác, cô lo xong chuyện cung cấp điện nước, dọn dẹp nhà rồi hân hoan chở đồ nội thất về nhà mới. Chỉ 1 tháng sau khi Gray đuổi cô khỏi xứ lần thứ 2, Faith dừng xe trước sân nhà cô và nhìn nó với vẻ tự mãn tột cùng.

Cô đã không nhắm mắt mua đại. Ông Bible đã thu xếp cho cô coi hình của ngôi nhà, từ trong ra ngoài. Ngôi nhà khá nhỏ, chỉ có 5 phòng và đã được xây từ những năm 50, nhưng gần đây được tu sửa lại cho hiện đại vì người chủ muốn bán nó. Và người chủ cũ đã tiến hành tu sửa rất tốt, phần hành lang phía trước chạy dọc hết sân, có 1 cái xích đu nằm ngày cuối hành lang như mời gọi người chủ mới ra sân tận hưởng ngày nắng đẹp. Quạt trần ở 2 đầu hành lang đảm bảo hơi nóng sẽ không gây khó chịu. Và mỗi phòng bên trong cũng có quạt trần.

Cả 2 phòng ngủ đều bằng nhau nên cô chọn cái trong cùng để ngủ và biến cái kia thành phòng làm việc tại nhà. Chỉ có 1 phòng tắm nhưng cô là người duy nhất sống ở đây nên cô không nghĩ sẽ có vấn đề với nó. Phòng khách và phòng ăn khá dễ chịu, nhưng phần tốt nhất của căn nhà là cái bếp. Rõ ràng nó được tân trang cách đây mấy năm vì cô không nghĩ ai chịu tốn từng đó tiền để xây cái bếp theo ý riêng khi chỉ cần 1 cái bếp đúng chuẩn thông thường là đã có thể bán được nhà mà không tốn nhiều tiền. Người nào đó đã rất thích nấu nướng. Cái bếp có thể nấu được 4 nồi cùng lúc, có lò nướng điện và có một máy hâm được gắn ốp tường. Tủ được làm từ trần xuống chạm đất dọc theo 1 bên tường và đủ rộng để cô chứa 1 năm lương thực nếu cô muốn. Thay vì xây 1 cái bàn ăn giữa bếp, người chủ cũ đã sắp 1 cái bàn gỗ khá cao ngay giữa nhà bếp, tạo chỗ thoải mái nấu nướng nếu có tiệc tùng hay chiêu đãi. Faith không mặn mà chuyện nấu ăn nhưng cô thích cái bếp. Thực sự thì cô thích cả cái nhà. Nó là nơi đầu tiên cô ở mà hoàn toàn thuộc về cô, căn hộ thì không tính vì cô đã thuê nó. Ngôi nhà này là của cô. Cô đã có 1 căn nhà thực sự.

Cô ngây ngất với niềm vui sướng khi lái xe vô Prescott mua rau quả về trữ và làm vài việc cần thiết. Nơi dừng chân đầu tiên của cô là tòa nhà thị chính nơi cô mua thuế đường bang Louisiana cho xe và nộp đơn xin bằng lái của bang. Kế đó là tiệm rau quả. Nó là 1 niềm vui nho nhỏ khi cô mua sắm mà không phải lo giá cả trong chính cái tiệm mà trước đây người chủ thường theo sau cô mỗi khi cô ghé tiệm, theo dõi từng cử chỉ của cô để chắc chắn cô không tuồn gì vô túi rồi bỏ đi không trả tiền. Tên ông ta là Morgan, Ed Morgan. Con trai út của ông ta học trong lớp của Jodie.

Ung dung cô chọn trái cây và đồ ăn, cho chúng vào bao ni-lông rồi buộc dây nhựa xanh quanh miệng bao. 1 người đàn ông tóc bạc dêo chiếc tạp dề lem luốc bước ra khỏi kho hàng với sọt chuối trên tay, đem đến sắp lên trên cái quầy gần trống trơn. Ông ta liếc cô, rồi lại nhìn lại, mắt mở lớn vẻ không tin.

Dù tóc ông ta đã ít hẳn và đổi màu, Faith không khó gì mà không nhận ra người đàn ông cô vừa nghĩ tới. “Chào ông Morgan,” cô vui vẻ nói trong khi đẩy xe hàng của cô ngang chỗ ông. “Ông khỏe không?”

“R-Renee,” ông lắp bắp, và có cái gì đó trong cách ông gọi tên mẹ cô làm Faith như hóa đá trong lòng và nhìn ông với cái nhìn khác. Trời ạ, không phải cả ông nữa chứ! Mà tại sao không? Guy Rouillard đâu phải lúc nào cũng rảnh và Renee không thuộc dạng phụ nữ biết từ chối nhu cầu của bản thân bà.

Nụ cười cô tắt hẳn, giọng cô lạnh lùng. “Không, không phải Renee. Tôi là Faith, con gái út của bà.” Cô thấy giận cho tuổi thơ của cô, thường xuyên bẽ mặt vì bị coi như rác, khi mà người đàn ông hay làm ra vẻ lớn chuyện theo dõi cô trong tiệm đã là 1 trong những con chó theo đuôi của mẹ cô.

Cô đẩy xe sang lối đi khác. Tiêm không lớn nên cô nghe được giọng ông xì xầm kể vợ nghe cô là ai. Không lâu sau, cô nhận thấy có người theo đuôi cô. Cô không nhận ra thằng bé, cũng đeo 1 cái tạp dề dài và lem luốc, và thường đỏ mặt ngại ngùng khi cô liếc nó, nhưng rõ ràng nó đã được bảo là phải chắc chắn không có gì vào túi cô thay vì vào xe.

Cô nổi nóng lên nhưng cố kềm lại và tự nhủ cứ thong thả. Khi cô đã mua xong mọi thứ trên danh sách đồ cần mua, cô đẩy xe ra tính tiền và bắt đầu bỏ đồ lên máy tính tiền.

Bà Morgan đứng quầy khi Faith vào tiệm nhưng ông Morgan đã thay vợ và vợ ông giờ đứng ngó ra chăm chú từ sau cái văn phòng nhỏ. Ông ta nhìn đống thực phẩm cô bỏ lên máy. “Tốt nhất cô nên có đủ tiền trả cho đống đồ này,” ông ta nói vẻ bực bội. “Tôi rất cẩn thận với người tôi để trả bằng chi phiếu.”

“Tôi luôn trả tiền mặt,” Faith lạnh lùng đáp trả. “Tôi cũng rất cẩn thận với người tôi để cho thấy số tài khoản của tôi.”

Phải 1 lúc ông ta mới nhận ra là đã bị xúc phạm, và đỏ bừng mặt. “Coi chừng lời nói của cô. Tôi không chấp nhận kiểu ăn nói đó trong tiệm của tôi, nhất là từ hạng như cô.”

“Vậy à.” Cô mỉm cười hạ giọng. “Ông đâu có kén khi dính dáng tới mẹ tôi, đúng không?”

Sắc đỏ trên mặt ông ta đột ngột biến mất như lúc nó đến, để lại nước da tái đầy mồ hôi trên mặt ông ta khi ông ta khẽ liếc nhanh về phía vợ mình. “Không biết cô đang nói gì nữa.”

“Được thôi. Coi như đề tài đó sẽ không bao giờ được nói đến nữa.” Cô rút ví chờ đợi. Ông ta bắt đầu tính tiền, bấm giá vô máy cho từng món. Faith nhìn giá ông ta bấm vô và ngăn ông ta lại. “Táo chỉ có 69 xu/500g không phải là 1 đô 69 xu.”

Ông ta lại đỏ mặt, vẻ giận dữ vì cô đã bắt lỗi được ông. Ít ra thì cô cho đó là lỗi chứ không phải cố tình lừa gạt. Cô chắc chắn sẽ kiểm tra mọi thứ trên phiếu tính tiền trước khi rời tiệm. Để ông ta biết mùi vị của việc bị coi là không thành thật là thế nào. Trước kia cô sẽ phải nhún nhường, chịu bị bẽ mặt đến tột cùng nhưng ngày đó đã qua lâu rồi.

Khi ông ta báo tổng số tiền, cô mở ví rút ra 6 tờ 20 đô. Thường thì cô chỉ tốn khoảng nửa số đó nhưng cô đã không mua gì sau khi đã xài hết đồ trong những ngày qua vì không muốn phải dọn chúng vô nhà mới nên bây giờ cô phải mua trữ lại. Cô thấy ông ta nhìn đống tiền mặt còn sót lại trong bóp và biết câu chuyện sắp lan truyền khắp xứ là Faith Devlin đã quay lại và khoe 1 cọc tiền bự đủ để làm nghẹt thở 1 con ngựa. Không ai sẽ nghĩ là cô có được nó cách chân chính.

Cô không thể dối lòng là cô không quan tâm người trong xứ sẽ nghĩ gì, cô luôn luôn quan tâm. Đó là 1 trong những lý do cô quay lại đây, để chứng tỏ với họ và với chính cô là không phải tất cả người họ Devlin đều là rác rưởi. Lý trí biết là cô là người đàng hoàng nhưng trong tim cô, cô chưa nhận ra điều đó, và sẽ không bao giờ nhận ra cho đến khi mọi người trong xứ đều chấp nhận cô. Cô không thể tách rời bản thân với Prescott; thị trấn này đã góp phần hình thành nên con người cô, và cô gắn bó với nó. Nhưng khao khát được chấp nhận bởi người trong xứ không có nghĩa là để mọi người sỉ nhục cô và coi chuyện đó chẳng có gì. Khi còn nhỏ, cô đã bướng bỉnh trong im lặng để làm theo cách của riêng cô, nhưng đã 12 năm rồi kể từ thời gian cô sống ở đây, cô đã lớn và học được cách bảo vệ bản thân.

Thằng nhóc đã theo dõi cô trong tiệm cũng chính là người mang các túi đồ ra xe cho cô. Nó khoảng 16 tuổi, cô đoán thế, tay chân vẫn lỏng khỏng kiểu con nít đang lớn, và dường như quá lớn so sánh với cả thân hình nó. “Em có họ hàng gì với nhà Morgan hả?” cô hỏi khi họ đi ra xe, thằng nhóc đẩy cái xe hàng đi song song với cô.

Nó hơi đỏ mặt khi được cô trực tiếp nói chuyện với nó. “À phải. Họ là ông bà của tôi.”

“Em tên gì?”

“Jason”.

“Tôi là Faith Hardy. Tôi từng sống ở đây và tôi mới dọn về đây lại.” Cô dừng cạnh xe cô và mở cốp xe. Như các thanh niên mới lớn khác, thằng nhóc quan tâm đến tất cả mọi thứ có 4 bánh xe và quan sát xe cô thật chăm chú. Cô đã mua 1 chiếc xe 4 cửa đáng tin cậy thay vì mua 1 chiếc xe thể thao, vì nó tiện cho công việc và lái xe thể thao thì phải có 1 tố chất gì đó, 1 thứ Faith chẳng bao giờ có. Cô đã luôn là người trưởng thành hơn số tuổi thật của cô, và sự vững chãi, đáng tin cậy thì quan trọng với cô hơn tốc độ và vẻ bề ngoài hào nhoáng. Nhưng xe của cô, 1 chiếc xe màu xanh lá xuất xứ từ châu Âu, chưa đầy 1 tuổi, vẫn có 1 phong cách riêng cộng với tính bền bỉ của nó.

“Xe đẹp đó,” Jason không ngại nhận xét khi chuyển đồ từ xe đẩy vào cốp xe.

“Cám ơn.” Cô cho nó ít tiền hoa hồng và nó nhìn tờ tiền với vẻ ngạc nhiên. Qua đó, cô có thể hiểu là chuyện cho tiền hoa hồng không thường xảy ra ở Prescott hoặc có lẽ mọi người thường tự đem đồ ra và thằng nhóc đã bị ép phải giúp cô để nó có thể kiểm tra xe cô có sạch sẽ hay chuyện đại loại giống vậy. Và cô nghiêng về lý do sau, sự tò mò của người ở thị trấn nhỏ thật không có giới hạn.

1 chiếc Cadillac nhỏ màu trắng quẹo vô bãi đậu xe khi Faith mở khóa cửa xe, nó vội thắng gấp khi đi ngang cô. Cô liếc lên và thấy 1 phụ nữ đang nhìn cô chằm chằm vẻ sững sờ. Phải mất vài phút cô mới nhận ra người đó là Monica Rouillard, hoặc có thể bây giờ cô ta đã có họ khác. Hai người phụ nữ đứng đối mặt và Faith nhớ rõ Monica đã luôn làm mọi cách để cư xử tệ hại với người nhà Devlin, chứ không như Gray, người đã khá bình thường đối với họ cho đến ngày Guy biến mất. Không hiểu sao, Faith cảm thấy 1 thoáng tội nghiệp, nếu nghi ngờ của cô là đúng, ba của họ đã chết và họ đã trải qua nhiều năm nay không hề biết chuyện gì đã xảy ra với ông. Người Devlin đã chịu khổ sở vì hành động của Guy nhưng người nhà Rouillard cũng bị đau khổ.

Dù ánh sáng trong chiếc Cadillac không rõ, Faith vẫn thấy được vẻ nhợt nhạt và căng thẳng của Monica khi cô ấy nhìn cô. Cuộc đối mặt này lẽ ra nên được hoãn lại, dù cô đã định làm theo kế hoạch của cô, cô vẫn thấy nó không cần thiết để phô trương sự có mặt của cô ở đây trước mặt người họ Rouillard. Quay đi, cô vào xe và đề máy. Monica đang chặn lối ra của cô nên cô không thể lùi xe nhưng chỗ đậu xe ở phía trước xe cô trống nên cô không cần lùi. Cô lái xuyên qua chỗ trống đó đi mất, để lại Monica ngồi đó nhìn theo cô không chớp.

Khi về tới nhà, cô thấy có nhiều bản fax đang chờ cô, tất cả đều do Margot gởi. Cô lo sắp đống rau quả vô tủ trước khi vô phòng làm việc để giải quyết các vấn đề mới xảy ra. Cô thích ngành du lịch, nó cũng có không ít khó khăn và những vấn đề nhức đầu nhưng do tính chất của ngành, thông thường các khách hàng hay vui vẻ và hứng khởi. Việc của đại lý là đảm bảo chuyến du lịch của khách được đặt chỗ cẩn thận, và họ có chỗ ở đàng hoàng, hay nhẹ nhàng hướng khách tránh xa những tour không phù hợp: ví dụ: 1 gia đình với con còn nhỏ sẽ không tìm được niềm vui trên 1 chuyến được tổ chức với mục đích giải trí hoàn toàn dành cho người lớn. Nhân viên của cô biết giải quyết những chuyện như vậy, nên hầu hết các vấn đề được trình lên Faith có tính chất khác: ngày trả lương sắp tới, giấy khai thuế cần được ký, và 1 đống các giấy tờ khác. Faith đã chọn lo vụ lương vì 4 văn phòng của cô ở các địa điểm khác nhau sẽ fax thông tin cần thiết cho cô vào mỗi sáng thứ Hai. Cô sẽ lo các giấy tờ, viết chi phiếu rồi gửi chuyển phát nhanh cho họ vào sáng thứ Tư. Cách giải quyết này khả thi, và làm việc ở nhà khiến cô thấy vui.

Bất tiện lớn nhất là cô vẫn phải dùng ngân hàng ở Dallas cho cả việc kinh doanh và chuyện cá nhân, nhưng cô đã tự bỏ phiếu chống lại ý định chuyển tài khoản của cô về Prescott hay Baton Rouge, vì nhà Rouillard có tầm ảnh hưởng rất rộng lớn. Cô không cần kiểm tra xem ngân hàng mới trong thị trấn có phải là của gia đình họ không vì chuyện đó không là vấn đề, sở hữu nó hay không thì Gray Rouillard vẫn có nhiều ảnh hưởng với nó. Ngân hàng thường có quy định và luật lệ của riêng nó nhưng ở thị trấn này, nhà Rouillard chính là luật. Gray có thể biết cô có bao nhiêu trong tài khoản, hay lấy được bản sao các tờ chi phiếu cô đã hủy 1 cách dễ dàng. Không nghi ngờ gì, Gray có thể gây rắc rối cho cô bằng cách trì hoãn việc trả chi phiếu đến giây phút cuối, và thậm chí có thể hồi trả chi phiếu của cô lại. Không, tốt nhất cứ giữ tài khoản ở Dallas.

Tiếng sỏi nghiến trên đường vào nhà cô làm cô nhìn ra cửa sổ, và thấy 1 chiếc Jaguar màu bạc bóng loáng dừng lại trước cửa. Thở dài, cô hạ màn cửa sổ xuống và đẩy ghế đứng dậy. Cô không cần phải coi ai bước ra khỏi xe để biết ai đã đến thăm, nhưng cô biết chắc cuộc thăm viếng này không vì mục đích chào mừng cô gia nhập xứ này.

Đi ra phòng khách, cô mở cửa khi vừa nghe tiếng bước chân ngoài hành lang. “Chào anh, Gray. Mời vào. Vậy là anh đã không lái chiếc Corvette nữa rồi.”

Vẻ ngạc nhiên ánh lên trong mắt anh khi anh bước qua ngưỡng cửa, sự cao lớn của anh làm cô thấy bị áp đảo ngay lập tức. Anh đã không nghĩ cô có thể bình tĩnh mời anh vào nhà, như thỏ thân thiện mời sói vào hang của nó vậy. Anh dài giọng: “có vẻ lúc này có nhiều thứ tôi đã bị chậm hơn hồi trước.”

Suýt nữa là cô buột miệng “và tôi nghĩ anh cũng giỏi hơn nữa,” nhưng cô cắn môi nén lại. Cô không nghĩ Gray đang cố tình nói chuyện lững lờ với cô, nếu cô hiểu như vậy, anh sẽ cho rằng đó là chuyện đương nhiên với người họ Devlin. Không, tuyệt đối không có chuyện tán tỉnh, trêu đùa giữa hai người.

Trời hôm nay khá nóng cho 1 ngày cuối xuân, và Gray mặc 1 chiếc áo sơ-mi trắng bằng vải cô-tông khá thoải mái không gài cúc cổ với quần ka-ki. Cô có thể nhìn thấy những sợi lông ngực xoăn đen nơi cổ áo để mở và ép mình ngó lơ chỗ khác, khi bỗng thấy cô thật khó thở. Anh đem vào ngôi nhà mùi mồ hôi nhẹ nhàng trộn lẫn với 1 mùi thơm thật nam tính. Cô ngơ ngẩn nghĩ khi hít thật sâu mùi thơm quyến rũ tinh tế của anh, chưa bao giờ cô có thể quyết định màu của mùi của anh, vì tác động của cơ thể anh lên giác quan của cô làm chúng bị xáo trộn, luôn luôn là thế, không có gì thay đổi hết. Lần gặp trước, không phải sự bất ngờ khi thấy anh làm cô chấn động đến thế, mà là những phản ứng của cô với anh trước đây vẫn còn đó, vẫn mạnh mẽ, không hề giảm đi cùng với thời gian và sự trưởng thành của cô. Cô nhìn lên anh trong sự giận dữ, bất lực âm thầm. Trời ạ, người đàn ông này đã vùi cô xuống đất đen, và sẽ không hề ngại ngần để làm như vậy thêm lần nữa, cô có bịnh gì không mà cứ gặp anh là cơ thể cô lại bừng bừng cảm giác phấn chấn?

Anh đứng sát cô, ngay bên trong cửa, nhìn cô chăm chú với đôi mắt đen thẳm. Cô bước né sang 1 bên để có chỗ thở. Anh quá cao lớn, cao hơn cô gần 30 cm với thân hình vận động viên rắn chắc gọn gàng. Cô cần phải kiễng chân lên mới có thể hôn được tới cần cổ mạnh mẽ rám nắng của anh. Ý tưởng dị thường đó làm cô sốc và run rẩy, và một cách bản năng, cô cố giữ nét mặt bình thường. Cô sẽ không bao giờ để anh biết cô đã bị anh thu hút, dù chỉ 1 thoáng, nó sẽ là vũ khí lợi hại để anh dùng chống lại cô.

“Thật là 1 sự ngạc nhiên,” cô dịu dàng nói, dù chẳng phải thế. “Mời anh ngồi. Anh muốn dùng cà phê hay trà?”

“Không cần khách sáo,” anh nói, tiến về phía cô và cô nghe thấy sự giận dữ lạnh lùng trong giọng nói của anh. “Cô làm gì ở đây?”

“Tôi sống ở đây,” cô trả lời, nhướng mày ngạc nhiên vẻ chế giễu. Cô đã không mong đợi cuộc đối đầu đến sớm như vậy, anh quả nhạy bén hơn cô nghĩ. Cô lại bước qua 1 bên để né anh, tuyệt vọng duy trì khoảng cách an toàn giữa 2 người, và lạnh người khi cô thấy anh nhận ra sự gần gũi của anh làm cô lúng túng. Cô dừng lại, cương quyết không để anh biết anh có thể áp đảo cô bằng cách đó, rồi quay sang nhìn thẳng vào anh. Cằm cô hơi nghếch lên, đôi mắt xanh bình thản, tự tin, dù phải cố gắng lắm nhưng cô cũng đã làm được.

“Sẽ không được lâu đâu. Cô đã phí thời gian và công sức để quay lại đây.”

Cảm thấy hơi thú vị, cô nói, “Dù có là anh thì anh cũng không thể ném tôi ra khỏi nhà của tôi được.”

Ánh mắt anh sắc lại khi anh nhìn quanh phòng khách ấm cúng gọn gàng. “Tôi đã mua nó,” cô nói thêm. “Không phải trả góp. Nó là của tôi hoàn toàn.”

Anh bỗng bật cười lớn làm cô giật mình. “Cô chắc đã li dị ông Hardy và moi sạch của ông ta rồi. Phải không?”

Faith cứng người. “Thành thật mà nói thì đúng như thế. Nhưng tôi không li dị ông ta.”

“Vậy cô đã làm gì? Tóm lấy 1 ông già gần đất xa trời? Ông ta có đứa con nào bị cô lừa lấy mất quyền thừa kế không?”

Mặt cô trắng bệch như 1 bức tượng. “Không, tôi bẫy được 1 anh chàng 23 tuổi trẻ trung khỏe mạnh, nhưng sau 1 năm lấy nhau, anh ấy bị tai nạn và qua đời.”

Môi anh mím lại. “Tôi xin lỗi,” anh nói ngắn gọn. “Lẽ ra tôi không nên nói vậy.”

“Đúng, anh không nên, nhưng tôi chưa bao giờ thấy người họ Rouillard quan tâm đến tâm trạng của người khác cả.”

Anh cười khẩy. “1 người họ Devlin nên cẩn thận khi lên án người khác, nhất là trong chuyện đó.”

“Tôi chưa bao giờ hại ai cả,” cô nói với một nụ cười khẽ đầy cay đắng. “Tôi chỉ là người đứng giữa 2 lằn đạn khi cuộc chiến nổ ra thôi.”

“Hoàn toàn ngây thơ hử? Cô còn khá nhỏ khi chuyện đó xảy ra, nhưng tôi có trí nhớ rất tốt, là cô đã lượn tới lượn lui trước mắt tôi và các cảnh sát, mặc mỗi chiếc áo ngủ mỏng manh mà chúng tôi có thể nhìn xuyên qua. Mẹ nào con nấy thôi, tôi dám nói vậy.”

Mắt Faith mở lớn, đầy giận dữ và xấu hổ, mặt cô đỏ bừng lên. Cô bước 2 bước thật nhanh tới chỗ anh và chỉ chỉ ngón tay vào ngực anh. “Anh còn dám nói thế với tôi!” cô nói, giọng nghẹn đi vì tức giận. “Tôi bị lôi khỏi giường giữa đêm khuya, ném ra sân như 1 miếng rác. Đừng nói!” cô cảnh cáo anh đầy gay gắt, khi anh mở miệng định đáp lại cô chính là như thế, và lại thúc ngón tay vào ngực anh. “Mọi thứ chúng tôi có đều bị quẳng ra ngoài, đứa em nhỏ của tôi hoảng sợ bám chặt lấy tôi. Tôi có thể làm gì? Tranh thủ thời gian để tìm quần áo của tôi và vô rừng thay đồ? Sao mấy người đàn ông tự coi là đứng đắn các người không quay đi đừng nhìn khi phải bị thấy quá nhiều?”

Anh nhìn xuống gương mặt giận dữ của cô, vẻ chăm chú rất kỳ lạ, rồi ánh mắt anh bỗng trở nên nồng nàn đắm đuối. Anh nắm lấy tay cô, nhấc nó khỏi ngực anh, nhưng anh không thả nó ra mà nắm lấy những ngón tay cô gọn gàng trong bàn tay chai sần của anh. “Cô có 1 ít máu nóng của người tóc đỏ, phải không nào?” anh hỏi với vẻ thú vị.

Sự đụng chạm của anh làm cô sốc như chạm phải điện. Cô cố giật tay ra nhưng anh chỉ càng nắm chặt thêm, giữ lấy cô không phí 1 chút sức. “Coi nào, đừng có cau có thế,” anh dài giọng. “Có thể cô nghĩ tôi sẽ đứng đây cho cô để dấu trên ngực tôi với móng tay của cô, nhưng tôi phải có tâm trạng khác cơ thì mới có thể thích như vậy.”

Faith trừng mắt với anh. Cô có thể tự chuốc nhục bằng cách cố gắng giằng co với anh trong vô vọng, hoặc cô có thể chờ đến khi anh quyết định thả cô ra. Bản năng bảo cô là đấu tranh để thoát khỏi cái va chạm nóng bỏng đáng sợ của anh, bởi bàn tay đã gây cho cô bất ngờ vì sự chai sần của nó, nhưng cô bắt cô đứng yên vì cảm nhận là anh sẽ thích xem cô cố gắng tự giải thoát thế nào. Rồi thình lình câu nói đầy ngụ ý của anh chợt sáng tỏ trong đầu cô, và mắt cô mở lớn vì bất ngờ. Lần này cô không hiểu lầm ý của anh chút nào.

“Thông minh đó,” anh nói, ánh mắt anh lướt xuống ngực cô. Anh từ tốn ngắm nhìn hình dáng bầu ngực của cô dưới làn áo sơ mi lụa màu xanh bạc hà. Cô nín thở, ánh mắt anh như một cái vuốt ve thật làm ngực cô có cảm giác râm ran. “Cô không muốn bắt đầu 1 cuộc giằng co mà cô không thể thắng chứ, phải vậy không? Mẹ cô có lẽ đã dạy cô biết là đàn ông sẽ cương cứng lên rất nhanh khi người đàn bà ngọ nguậy ngay cạnh người anh ta. Phải cô đã nghĩ đến việc quay lại đây để cô có thể theo bước chân mẹ cô? Cô có muốn làm người tình của tôi như bà ta là người tình của ba tôi không?”

Một cơn giận bừng lên nhanh chóng trong mắt cô, và cô vung cánh tay không bị nắm giữ lên với toàn bộ sức lực. Nhanh như 1 con rắn chuông, cánh tay kia của anh vung ra chặn lái cái tát và nắm giữ luôn tay đó của cô. Anh huýt sáo 1 tiếng nhỏ khi cảm nhận lực cô đã dồn vào cái tát. “Nóng nảy quá,” anh rầy cô, trông anh có vẻ đang rất thích chí với sự tức giận của cô. “Cô định đánh rụng hết răng của tôi đó à?”

“Phải,” cô gắt lên, răng nghiến chặt lại. Quên mất ý định của cô là không giằng co như ý anh muốn, cô giật tay cố thoát ra và kết quả duy nhất đạt được là làm cổ tay cô bầm tím. “Cút ra! Cút ra khỏi nhà tôi.”

Anh nhìn cô cười, và một cách dễ dàng làm cô hết ngọ nguậy bằng cách kéo cô sát vào anh. “Cô định làm gì? Ném tôi ra?”

Cô sững người, hoảng hốt khi thấy cơ thể anh phản ứng với sự giằng co của cô đúng theo lời anh nói. Không gì có thể nhầm lẫn được với phần cương cứng đang chạm vào bụng cô. Cô đành dùng đến vũ khí duy nhất cô còn là lời nói. “Nếu anh thả tôi ra, tên người rừng kia, tất cả những gì tôi sẽ làm là lấy đá chườm cổ tay tôi để chúng khỏi bầm lên.” Cô giận dữ đáp trả.

Anh nhìn xuống nơi những ngón tay dài của anh cuốn quanh cổ tay cô, khẽ nới lóng tay, anh cau mày khi thấy những vết đỏ đang nhanh chóng xuất hiện. “Tôi không có ý định làm đau cô,” anh nói, làm cô ngạc nhiên. Anh lập tức thả cô ra. “Cô có da như da con nít ấy.”

Cô lùi lại, xoa xoa cổ tay và nhất định không nhìn lên phần đằng trước quần của anh. Cái đó cần phải bị lờ đi. “Tôi đã đoán anh sẽ không bận tâm nếu anh làm tôi đau. Bây giờ thì anh đi ra đi.”

“Chờ 1 chút, tôi có vài điều cần nói.”

Cô nhìn anh lạnh lùng. “Vậy thì Trời ạ, nói rồi đi mau.”

Đôi mắt đen của anh ánh lên đầy đe dọa, và trước khi cô nhận ra, anh đã ở ngay trước mặt cô, nghịch ngơm nâng cằm cô lên. “Cô là 1 cô nhỏ gai góc, phải không nào? Có lẽ quá gai góc cho lợi ích của cô. Đừng có đấu với tôi, bé ạ, vì cô sẽ thua thôi. Tốt nhất cô nên thu dọn đồ rời khỏi nơi đây, nhanh như lúc cô dọn đến vậy. Tôi sẽ mua lại ngôi nhà với giá cô đã mua, để cô không bị thiệt hại gì. Cô không được đón tiếp ở đây, và tôi không muốn mẹ với em gái tôi đau lòng khi thấy cô diễu hành quanh đây như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm dấy lên chuyện xấu cũ và khiến mọi người không vui. Nếu cô ở đây, cô cũng sẽ chuốc lấy khổ sở. Cô sẽ không tìm được việc làm, và cô sẽ mau chóng nhận thấy cô không có bạn ở đây.”

Cô giật cằm khỏi tay anh. “Anh sẽ làm gì, xông khói cho tôi bỏ nhà chạy à?” cô chế giễu. “Tôi không còn là con bé 14 tuổi yếu đuối nữa, và anh sẽ thấy không dễ gì bắt nạt được tôi đâu. Tôi đang ở đây và tôi sẽ ở lại đây.”

“Chúng ta cứ chờ xem.” Ánh mắt đắm đuối của anh lại lướt xuống ngực cô và thình lình anh mỉm cười. “Nhưng cô nói đúng 1 chuyện: cô không còn 14 tuổi nữa.”

Rồi anh bỏ đi, để Faith đứng đó nhìn theo anh, tay nắm lại trong cơn giận bừng bừng cùng sự hoảng hốt ngập tràn. Cô không hề muốn anh chú ý cô như 1 người đàn ông chú ý 1 người đàn bà, không muốn ánh mắt si mê, nóng bỏng của anh hướng về phía cô, vì cô không chắc cô có thể cưỡng lại anh. Cô muốn bịnh với ý nghĩ rằng cô sẽ như mẹ trở thành tình nhân của 1 người họ Rouillard, như anh đã chế nhạo cô.

“Phải Renee không?” Monica lặng lẽ hỏi, dù trông cô rất căng thẳng. Cô đã gọi Gray từ tiệm rau củ của nhà Morgan, bối rối như chưa bao giờ anh thấy cô bối rối như vậy trong những năm kể từ ngày anh phải cho cô biết là ba của họ đã bỏ họ vì Renee. Monica đã tiến bộ rất nhiều kể từ ngày đó, nhưng ánh mắt u sầu của cô cho Gray biết nỗi đau vẫn còn rất đó, và cô chưa thể nguôi được.

“Không phải, nhưng đúng là 1 người họ Devlin.” Anh rót cho mình 1 ngụm Scotch nhỏ rồi ngửa cổ uống cạn, rồi lại rót thêm 1 ngụm nữa và lại uống cạn, cảm thấy anh cần nó sau cuộc gặp gỡ với Faith Devlin. Đúng hơn là Faith Devlin Hardy. 1 góa phụ. 1 góa phụ tóc đỏ trẻ đẹp, nóng bỏng đến nỗi anh muốn kiểm tra tay mình coi có bị vết bỏng nào không sau khi đã chạm vào cô. Anh đã làm cô bối rối vài lần nhưng phần lớn thời gian nói chuyện, cô đã tỏ ra lạnh nhạt tự tin làm anh muốn điên. Cô không chút lo lắng với lời đe dọa của anh, dù biết rõ anh không dọa suông.

Họ đang ngồi trong phòng làm việc của anh để uống vài ly trước bữa ăn tối, ít nhất là đối với Gray. Alex sẽ đến ăn cơm chung cùng gia đình và Noelle cũng sẽ xuống tham dự nên Monica và Gray đã tranh thủ vô đây bàn chuyện riêng.

Monica có vẻ không hiểu. “Không phải Renee? Em nghĩ đó là bà ấy, trông bà ấy không già đi chút nào. Thậm chí trông còn trẻ hơn. Ồ, em hiểu rồi…” Cô có vẻ đã hiểu ra. “1 trong 2 người con gái, phải không?”

“Cô con út, Faith. Cô ta luôn trông giống Renee hơn những người khác.”

“Cô ta làm gì ở đây?”

“Cô ta nói cô ta quay về đây sống.”

Vẻ hốt hoảng dâng đầy trong mắt Monica. “Không được! Mẹ sẽ không chịu nổi! Alex đã phần nào kéo được mẹ ra khỏi vỏ ốc của mẹ, nếu bây giờ mẹ nghe người Devlin quay trở về xứ này, không biết mẹ sẽ thu mình lại như thế nào nữa. Anh phải tống cổ cô ta đi, Gray!”

Gray nhăn mặt nhìn ly Scotch rồi uống 1 hơi cạn li. Cả xứ biết anh đã tống khứ nhà Devlin khỏi xứ này như thế nào. Nó chẳng phải là chuyện anh thấy tự hào gì, nhưng anh cũng chẳng ân hận đã làm thế, nhưng chuyện đó đã được tâng bốc lên thành huyền thoại của địa phương. Monica đã không có ở đó, đã không nhìn thấy sự xấu xí của đêm đó, cô chỉ thấy kết quả chứ không thấy cả quá trình. Do đó cô không có ký ức đêm đó hằn sâu trong não, nhưng nó luôn luôn đeo bám anh: sự hoảng hốt của Faith, tiếng hét kinh hoàng của thằng bé và những cố gắng đáng tội nghiệp của nó để bám lấy Faith, sự cố gắng trong tuyệt vọng của Faith khi cô cố thu nhặt đồ đạc của họ… và cả niềm ham muốn mạnh mẽ, phiền phức của những người đàn ông ở đó khi ngắm cô, khi bóng tối ẩn giấu tuổi đời non nớt của cô và chỉ bộc lộ sự giống nhau giữa cô và Renee.

Tim anh khẽ nhói lên khi anh nhận ra rằng đêm đó là sợi dây ràng buộc giữa họ, anh và Faith, 1 sự liên kết được tạo nên từ những ký ức chung của 2 người và nó không thể bị cắt đứt trừ khi 1 trong 2 người chết đi. Anh chưa bao giờ thực sự biết cô, và còn khoảng cách 12 năm giữa đêm đó với hiện tại, thế nhưng… anh đã không nghĩ về cô hay đối xử với cô như với 1 người lạ. Dường như hai người đã bắt đầu lại mối quan hệ lâu dài của họ. Họ không phải là người lạ của nhau, đêm định mệnh đó luôn tồn tại giữa họ.

“Đuổi cô ta đi lần này sẽ khó hơn nhiều,” anh bỗng lên tiếng. “Cô ta đã mua nhà của gia đình Cleburne và như cô ta đã nói thẳng cho anh biết, anh không thể đuổi cô ta ra khỏi nhà của cô ta.”

“Nếu cô ta đang mua nó, sẽ có cách để can thiệp vào chuyện mượn tiền mua nhà-“

“Anh không nói là cô ta đang mua nó, anh nói là cô ta đã mua nó. Có sự khác biệt đó em.”

Monica cau mày. “Ở đâu mà 1 người họ Devlin có được khoản tiền đó?”

“Có lẽ do bảo hiểm nhân thọ. Cô ta là 1 quả phụ. Họ của cô ta bây giờ là Hardy.”

“Thật là tiện cho cô ta,” Monica mỉa mai.

“Không, từ những gì anh hiểu, nó không phải như em nghĩ,” Gray nói và hồi tưởng lại Faith đã tái mặt thế nào khi anh đã nói câu gần gần như vậy. Anh nghe tiếng chuông cửa và giọng của Alex khi Oriane mở cửa cho ông. Giờ trò chuyện đã kết thúc. Anh vỗ vai Monica khi họ bước ra cửa. “Anh sẽ làm hết khả năng của anh để khiến cô ta bỏ đi, nhưng kết quả không thể biết trước được. Cô ta không giống như những người họ Devlin kia.”

Không, không giống 1 chút nào. Ngay cả khi cô còn là 1 thiếu nữ, chỉ cần nhìn cô cũng đủ làm cho anh cương cứng. Chuyện đó vẫn không thay đổi. Nhưng cô là 1 đối thủ đáng gờm hơn các thành viên còn lại trong gia đình của cô. Cô thông minh và chững chạc, dường như đã tự kéo cô ra khỏi vũng bùn mà gia đình cô đã luôn sống trong đó, bằng 1 biện pháp nào đó. Anh nể phục cô vì điều đó nhưng nó không làm mọi chuyện khác đi: cô vẫn phải ra đi. Monica đã lo lắng rằng sự hiện diện của cô sẽ có tác động đến Noelle nhưng anh thì lo lắng nó cũng sẽ ảnh hưởng đến Monica nữa.

Họ ra tới đại sảnh khi Noelle bước từ trên lầu xuống 1 cách duyên dáng để chào đón Alex, đưa má cho ông hôn và để ông đặt tay bà lên cánh tay ông – 1 sự đụng chạm nhỏ mà bà ít khi dành cho chồng. Sự tận tụy của Alex đã có tác động tốt đến Noelle, đã xoa dịu bớt nỗi đau đánh mất sự tự tin của bà, nhưng Gray không nghĩ nó có tác động tốt đến Alex. Vợ ông đã mất cách đây 15 năm, và lẽ ra ông nên tái giá, ông chỉ mới 41 tuổi lúc vợ mất. Có lẽ ông định tái giá 1 lúc nào đó, nhưng Guy bỏ đi và Alex, là 1 người bạn tốt nên ông đã quên mình để giúp đỡ gia đình Rouillard trong cơn hoạn nạn. Thậm chí sau khi Gray đã nhận được lá thư ủy nhiệm, anh vẫn phải mất 2 năm để củng cố vị trí của anh và Alex đã luôn ở bên anh, cùng anh thức đêm bàn chiến lược. Đối với Monica, ông đã trở thành 1 người cha thay thế Guy, và ông đã nhẫn nại dụ Noelle ra khỏi cơn trầm uất của bà. Và ông đã yêu Noelle 1 cách sâu đậm dù bà dường như chẳng biết gì.

Lẽ ra anh nên lường trước chuyện đó, Gray nghĩ trong khi ngắm mẹ anh. Bà vẫn yêu kiều, theo cách cổ điển, lạnh nhạt phù hợp với tính lãng mạn của Alex. Mái tóc sẫm màu của bà chỉ hơi bạc 1 chút và rất hợp với bà. Làn da của bà vẫn mịn màng và phẳng phiu. Nhưng không ai có thể nhầm lẫn số tuổi của bà. Nơi bà không có sự trẻ trung, không có tinh thần phấn khởi, nét buồn luôn phảng phất trong đôi mắt xanh của bà. Nhìn mẹ, nhìn Monica, nhìn Alex, Gray thầm rủa ba anh vì chuyện ông đã làm.

Alex kéo ghế cho Noelle ngồi và nói với Gray, “hôm nay tôi nghe được 1 tin đồn đáng chú ý, về 1 người họ Devlin.” Monica sững người, ánh mắt lo lắng của cô liếc về phía Noelle, người cũng đang sững sờ và mặt tái nhợt. Alex không nhìn thấy cử chỉ ra dấu cảnh cáo gọn lẹ của Gray. “Tôi tình cờ gặp Morgan và có vẻ như 1 trong hai cô con gái đã quay về sống ở thị trấn.”

Alex thẳng người lên, mắt ông nhìn thẳng vào mắt Gray, và Gray nhận ra rằng Alex đã cố tình lờ đi cử chỉ cảnh cáo của anh. Ông đã cố tình đề cập chuyện này, bắt Noelle phải đối mặt với nó. Ông đã làm vậy vài lần trước đây, nói về Guy khi Noelle thoái thác nhắc đến bất cứ chuyện gì về Guy. Có lẽ nó là 1 biện pháp đúng, có Trời biết, Alex đã có thể tạo được phản ứng nơi Noelle nhiều hơn Gray và Monica đã cố thử.

Tay Noelle ngập ngừng đưa lên cổ. “Quay… về?”

“Là cô con út, Faith,” Gray nói, giữ giọng thật bình thản. “Cô ta đã mua căn nhà của gia đình Cleburne và dọn vô đó.”

“Không.” Noelle quay ánh mắt đau đớn sang phía con trai. “Mẹ không thể… không thể chịu nổi chuyện đó.”

“Đương nhiên chị có thể,” Alex nói từ tốn, và ngồi xuống ghế của ông. “Chị không ra ngoài nói chuyện với ai trong xứ nên chị sẽ chẳng bao giờ gặp hoặc biết chuyện gì về cô ta. Không có lý do gì khiến chị không vui cả.”

Gray ngả lưng ra ghế, cố nén nụ cười. Anh và Monica có khuynh hướng đối xử với Noelle nhẹ nhàng, anh không thể làm khác dù đôi khi bà làm anh muốn điên. Nhưng Alex thì không chút ngại ngần. Ông không chút nao núng trong cố gắng dụ bà hoàn toàn ra khỏi vỏ ốc của bà để quay lại tham gia cộng đồng. Có lẽ ông đã đúng khi công khai đề cập chuyện này, và cách của Gray và Monica đã quá dè chừng.

Noelle lắc đầu, vẫn nhìn Gray. “Mẹ không muốn cô ta ở đây,” bà nói, năn nỉ 1 cách công khai. “Mọi người sẽ bàn tán… chuyện cũ lại sống lại và me không thể chịu được.”

“Chị sẽ không biết về nó,” Alex nói.

Bà rùng mình. “Tôi không cần phải nghe thấy mới biết chuyện gì đang diễn ra.”

Không, có lẽ không. Ai đã sống ở 1 thị trấn nhỏ sẽ hiểu rõ chuyện đồn đại thường được bàn tán thế nào và không có gì mà có thể bị lãng quên hoàn toàn.

“Làm ơn đi,” bà nói với Gray, đôi mắt xanh buồn bã. “Làm cho cô ta bỏ đi.”

Gray nhắp 1 ít rượu, cẩn thận giữ nét mặt bình thường. Anh bắt đầu thấy mệt mỏi với cách mọi người nghĩ anh có thể vẫy cây đũa thần và làm người khác biến mất. Trừ cách bắt cóc hay giết người, tất cả những gì anh có thể làm là khiến cuộc sống của Faith gặp càng nhiều khó khăn càng tốt. Lần này anh không có lý do hợp pháp, không lời buộc tội xâm nhập trái phép, không có gia đình của những kẻ trộm cắp say sưa để viên cảnh sát trưởng vui vẻ hộ tống ra khỏi xứ. Anh chỉ có 1 người phụ nữ trẻ kiên quyết 1 cách bướng bỉnh chôn chân ở đây.

“Không dễ đâu,” anh nói.

“Nhưng con có biết bao nhiêu ảnh hưởng… với viên cảnh sát trưởng, với ngân hàng…”

“Cô ta không mở tài khoản ở ngân hàng ở đây và viên cảnh sát trưởng không thể làm gì trừ khi cô ta vi phạm luật. Đến giờ thì cô ta chưa vi phạm gì cả.” Cô sẽ không mở tài khoản ở ngân hàng của anh, anh chợt nhận ra. Cô quá thông minh. Cô đã biết chính xác những gì cô sẽ phải đối mặt khi dọn trở lại Prescott, nếu không cô đã không mua trả ngay căn nhà của gia đình Cleburne. Cô đã thực hành các bước để ngăn chặn những kế hoạch anh có thể tiến hành chống lại cô. Anh phải nể phục cô như 1 đối thủ ngang hàng cho khả năng nhìn xa của cô. Anh sẽ kiểm tra, sẽ dùng nguồn lực của anh để chứng minh cô thực đã trả xong căn nhà chứ không phải trả góp, nhưng anh nghi là cô đã nói sự thật.

“Phải có cách gì đó,” Noelly tuyệt vọng nói.

Gray nhướng mày. “Con sẽ không giết người đâu,” anh dài giọng.

“Gray!” Sốc, bà nhìn anh trừng trừng. “Mẹ không đề nghị chuyện như vậy!”

“Vậy chúng ta có lẽ phải làm quen với ý nghĩ cô ta sẽ sống ở đây thôi. Con sẽ làm cho mọi thứ trở nên bất tiện cho cô ta nhưng chỉ thế thôi. Và con không muốn có người nào sáng trí nghĩ cách làm hại đến thân thể cô ta,” anh nói, nhìn Monica và mẹ anh thật nghiêm khắc. Có thể họ không làm như vậy nhưng anh không thể không cảnh cáo. “Nếu chúng ta tống cổ được cô ta theo cách của con thì tốt, nhưng con không muốn cô ta bị tổn hại.” Anh không muốn tự hỏi về ý nghĩ lạ đời của anh muốn bảo vệ 1 người họ Devlin. Cuộc đời Faith đã chịu đủ đau khổ rồi, anh nghĩ, nhớ về cô gái hoảng sợ giữa ánh đèn sáng choang phát ra từ những xe cảnh sát đang vây chung quanh.

“Như là mẹ với em sẽ làm chuyện như vậy không bằng,” Monica nói như bị xúc phạm.

“Anh không nghĩ các người sẽ làm, nhưng anh muốn nói cho rõ để khỏi có sự hiểu lầm.”

Delfina mang món đầu tiên ra: súp dưa leo, và như có sự đồng ý âm thầm, đề tài đó được ngưng lại, trong cảm giác buồn cười của Gray. Không có gì trong nhà mà Oriane và Delfina không biết khi nó vừa mới xảy ra, nhưng Noelle và Monica đều đồng lòng làm theo cách cổ điển là không bàn chuyện riêng trước mặt người hầu. Anh không tin người nào làm việc cho nhà anh coi họ là 1 “người hầu”, nhất là Delfina. Bà đã làm việc ở đây lâu lắm rồi theo như anh nhớ, và đã từng dùng thìa gỗ gõ vào tay anh mỗi khi bà bắt gặp anh chôm bánh tráng miệng bà làm cho Monica ăn trưa ở trường.

“Không dễ đâu,” anh nói.

“Nhưng con có biết bao nhiêu ảnh hưởng… với viên cảnh sát trưởng, với ngân hàng…”

“Cô ta không mở tài khoản ở ngân hàng ở đây và viên cảnh sát trưởng không thể làm gì trừ khi cô ta vi phạm luật. Đến giờ thì cô ta chưa vi phạm gì cả.” Cô sẽ không mở tài khoản ở ngân hàng của anh, anh chợt nhận ra. Cô quá thông minh. Cô đã biết chính xác những gì cô sẽ phải đối mặt khi dọn trở lại Prescott, nếu không cô đã không mua trả ngay căn nhà của gia đình Cleburne. Cô đã thực hành các bước để ngăn chặn những kế hoạch anh có thể tiến hành chống lại cô. Anh phải nể phục cô như 1 đối thủ ngang hàng cho khả năng nhìn xa của cô. Anh sẽ kiểm tra, sẽ dùng nguồn lực của anh để chứng minh cô thực đã trả xong căn nhà chứ không phải trả góp, nhưng anh nghi là cô đã nói sự thật.

“Phải có cách gì đó,” Noelly tuyệt vọng nói.

Gray nhướng mày. “Con sẽ không giết người đâu,” anh dài giọng.

“Gray!” Sốc, bà nhìn anh trừng trừng. “Mẹ không đề nghị chuyện như vậy!”

“Vậy chúng ta có lẽ phải làm quen với ý nghĩ cô ta sẽ sống ở đây thôi. Con sẽ làm cho mọi thứ trở nên bất tiện cho cô ta nhưng chỉ thế thôi. Và con không muốn có người nào sáng trí nghĩ cách làm hại đến thân thể cô ta,” anh nói, nhìn Monica và mẹ anh thật nghiêm khắc. Có thể họ không làm như vậy nhưng anh không thể không cảnh cáo. “Nếu chúng ta tống cổ được cô ta theo cách của con thì tốt, nhưng con không muốn cô ta bị tổn hại.” Anh không muốn tự hỏi về ý nghĩ lạ đời của anh muốn bảo vệ 1 người họ Devlin. Cuộc đời Faith đã chịu đủ đau khổ rồi, anh nghĩ, nhớ về cô gái hoảng sợ giữa ánh đèn sáng choang phát ra từ những xe cảnh sát đang vây chung quanh.

“Như là mẹ với em sẽ làm chuyện như vậy không bằng,” Monica nói như bị xúc phạm.

“Anh không nghĩ các người sẽ làm, nhưng anh muốn nói cho rõ để khỏi có sự hiểu lầm.”

Delfina mang món đầu tiên ra: súp dưa leo, và như có sự đồng ý âm thầm, đề tài đó được ngưng lại, trong cảm giác buồn cười của Gray. Không có gì trong nhà mà Oriane và Delfina không biết khi nó vừa mới xảy ra, nhưng Noelle và Monica đều đồng lòng làm theo cách cổ điển là không bàn chuyện riêng trước mặt người hầu. Anh không tin người nào làm việc cho nhà anh coi họ là 1 “người hầu”, nhất là Delfina. Bà đã làm việc ở đây lâu lắm rồi theo như anh nhớ, và đã từng dùng thìa gỗ gõ vào tay anh mỗi khi bà bắt gặp anh chôm bánh tráng miệng bà làm cho Monica ăn trưa ở trường.

Monica bắt đầu kể Alex nghe về 1 chương trình tài liệu thú vị cô đã coi trên tv. Gray nhìn sang Noelle để bắt chuyện và sững người khi thấy nước mắt tuôn lặng lẽ trên mặt bà. Bà vẫn đang bình thản ăn súp, chiếc muỗng đưa lên hạ xuống nhịp nhàng trong khi bà khóc.

Alex theo Gray vô văn phòng của anh sau bữa ăn tối và họ cùng bàn chuyện công việc khoảng nửa tiếng trước khi Gray gượng gạo nói, “Monica với cháu đã định không nói cho mẹ biết về Faith.”

Alex nhăn mặt. “Tôi cũng đã đoán thế. Tôi biết nó không phải chuyện tôi nên chen vào -” Gray hừ nhẹ, làm Alex khẽ cười trước khi nói tiếp. “Nhưng bà ấy không thể tiếp tục trốn tránh cả đời.”

“Không thể? Mẹ đã làm việc đó rất tốt trong suốt 12 năm qua đó chứ.”

“Nếu bà ấy không tham gia vào cộng đồng, tôi nhất định sẽ đem cộng đồng đến với bà. Có lẽ bà ấy sẽ nhận ra rằng bà ấy không thể thoát khỏi nó nên tốt nhất là tham gia vào.”

“Chúc chú may mắn,” Gray nói 1 cách thật lòng.

Alex nhìn anh tò mò. “Cháu thực sự sẽ tìm cách làm cho Faith bỏ đi?”

Gray ngả người ra ghế và để chân lên bàn, uể oải như 1 con báo đang buồn ngủ, thư giãn nhưng vẫn nguy hiểm. “Chắc chắn là cháu sẽ thử, nhưng cháu đã nói sự thật với mẹ. Đúng luật thì cháu không làm gì được nhiều.”

“Tại sao không để cô ta yên?” Alex hỏi, và thở dài. “Tôi nghĩ cuộc đời của cô ta đã đủ vất vả rồi, đâu cần mọi người cố tình gây khó thêm cho cô ta.”

“Chú gặp cô ta rồi chứ?”

“Chưa. Tại sao?”

“Cô ta trông giống Renee đến nỗi có thể là chị em sinh đôi với bà ta,” Gray nói. “Là người mang họ Devlin đã đủ tồi tệ mà vẻ bề ngoài của cô ta như thế…” Anh lắc đầu. “Cô ta sẽ khuấy động các chuyện cũ, và không chỉ chuyện trong gia đình cháu. Renee Devlin đã dạo chơi khắp xứ mà.”

“Tôi vẫn nghĩ nên cho cô ta 1 cơ hội,” Alex cãi. “Nếu cô ta đang cố tu chỉnh, cản trở cô ta là 1 chuyện đáng xấu hổ.”

Gray lắc đầu. “Cháu phải nghĩ đến mẹ và em Monica. Họ quan trọng với cháu hơn 1 cô nàng xấu xa đang cố hoàn lương.”

Alex nhìn anh đầy thất vọng. Gray là 1 người cứng rắn và là 1 kẻ thù nguy hiểm, nhưng anh luôn xử sự công bằng. Sự mất tích của Guy đã đẩy anh vào hoàn cảnh phải kề vai gánh lấy trách nhiệm kinh tế của gia đình cũng như trách nhiệm về mặt tinh thần, sự bình yên của các thành viên trong nhà. Gray đã luôn là 1 thanh niên sôi nổi, vui vẻ, quậy phá cho đến đêm đó, chỉ qua 1 đêm anh đã trở nên cứng rắn hơn, quyết liệt hơn. Tính hài hước của anh vẫn còn sự nham nhở, táo bạo khi anh chịu đùa, nhưng phần lớn thời gian anh rất nghiêm nghị. Gray là người hiểu rõ thế lực rộng lớn của anh và không bao giờ ngại dùng nó. Trong giới làm ăn, nếu Guy được kính trọng thì Gray được mọi người ngưỡng mộ và dè chừng như cách mọi người xử sự với 1 tướng cướp.

“Cháu bảo bọc họ quá kỹ,” Alex nói. “Noelle và Monica sẽ không suy sụp nếu Faith Devlin sống ở Prescott đâu. Họ không thích chuyện đó nhưng họ sẽ học để chấp nhận nó thôi.”

Gray nhún vai. Có lẽ, hừ, có thể anh đã quá bảo bọc họ, nhưng Alex không phải là người đã chứng kiến Monica chảy máu đến chết, hay thấy Noelle đã hoàn toàn suy sụp tinh thần thế nào. Lúc Alex bắt đầu giúp dụ Noelle rời khỏi phòng của bà, ít nhất lúc đó bà đã nói chuyện lại và ăn uống lại.

“Tôi bỏ cuộc,” Alex nói, và lắc đầu. “Cháu cứ làm việc cháu muốn làm, nhưng hãy nghĩ 1 điều: nương tay với cô ta 1 chút.”

Khuya đêm đó, ngồi 1 mình trong van phòng với chân vẫn gác lên bàn trong tư thế quen thuộc của anh, trong khi đọc bản báo cáo tài chính về 1 số cổ phiếu anh đã mua, Gray thấy thật khó tập trung. Không phải do rượu Scotch; anh đã rót cho anh 1 ly khi bắt đầu làm việc cách đây 2 tiếng, và ly rượu vẫn còn gần đầy. Sự thật thì anh không thể gạt bỏ chuyện với Faith Devlin ra khỏi đầu. Những giọt nước mắt lặng lẽ của Noelle đã lay động anh 1 cách mạnh mẽ hơn những gì lời nói của bà có thể làm. Nếu Faith không đáng bị đau khổ, thì mẹ anh và em gái anh cũng không. Họ cũng là nạn nhân vô tội và Monica đã suýt mất mạng. Anh không thể quên chuyện đó, và anh không thể thấy họ không vui mà không cố làm một cái gì đó để ngăn ngừa chuyện đó.

Và sự thật là nếu Faith ở lại Prescott, Noelle và Monica sẽ đau khổ và buồn bã hơn bây giờ họ đã đau khổ và buồn bã.

Gray mệt mỏi nhìn mức rượu Scotch còn trong ly. Có lẽ uống cạn nó rồi, anh sẽ quên đi cảm giác ấm áp và đầy sức sống của Faith trong tay anh, quên đi mùi hương ngọt ngào tươi mát của cô đã đi thẳng vào đầu anh và làm anh quay cuồng vì ham muốn. Có lẽ nếu anh uống cạn chai rượu khốn kiếp, anh có thể quên đi sự thôi thúc được luồn tay vào mái tóc đỏ như lửa của cô, sự khao khát được nếm đôi môi đầy đặn của cô. Anh nhớ đến làn da mịn màng và mỏng manh anh mới đụng nhẹ cũng đã để lại dấu, đôi vú tròn lẳn, săn chắc, với đôi núm có thể thấy rõ quá lớp áo ngực của cô. Cô có tố chất đó, 1 tố chất không thể định nghĩa được mà chính Renee cũng đã có – sự quyến rũ một cách tự nhiên đã thu hút đàn ông đến với bà như đá nam châm. Faith không quá bộc lộ ra như Renee, cô đã cố giảm nó đi với những bộ quần áo đàng hoàng nhưng điều đó càng làm cho nét quyến rũ của cô tinh tế hơn chứ không bớt đi. Trông Faith Hardy giống như 1 công nương quý phái nhưng cuồng nhiệt khi ở trên giường và anh thật tệ nếu không làm cô được thỏa mãn.

Nếu cô không bỏ đi, có khả năng cư dân Prescott sẽ bị sốc mất trí và Noelle sẽ bối rối gấp 10 lần bây giờ vì 1 chuyện ngoạn mục: thêm 1 tên đàn ông nhà Rouillard có quan hệ yêu đương nóng bỏng với 1 người đàn bà họ Devlin.

Bình luận