Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đêm Định Mệnh (After The Night)

Chương 11

Tác giả: Linda Howard

Faith cúp máy, đôi lông mày cau lại vẻ khó hiểu. Đây đã là lần thứ 6 cô gọi ông Pleasant mà không ai trả lời. Ông không có thư ký riêng, bà Pleasant từng làm nhiệm vụ đó và ông đã không đành lòng tìm người thay bà sau khi bà mất. Ông Pleasant đã rời khỏi nhà trọ, đúng hơn là chỉ có chìa khóa treo trên móc cửa còn mọi thứ đều đã biến mất. Căn phòng đã được trả tiền trước nên không có gì không bình thường trong chuyện đó. Cô cũng đã từng làm vậy không chỉ 1 lần.

Chuyện không bình thường là ông đã không gọi cô mà ông nói là ông sẽ gọi. Cô không tin ông đã quên. Ông sẽ gọi nếu chuyện gì đó không hay. Với tình trạng sức khỏe của ông, cô lo ông đang ở trong bịnh viện nào đó và quá yếu để gọi cho cô. Ông có thể đang hấp hối mà cô không hay biết. Ý nghĩ ông chết trong cô quạnh làm cô đau lòng. Ai đó ít nhất nên ở bên cạnh để nắm tay ông như cô đã nắm tay Scottie.

Ngoài chuyện lo lắng về ông, cô không biết ông đã tìm được gì chưa hay đã nói chuyện với ai. Cô sẽ phải tự tiếp tục mà không có lợi thế của những câu trả lời ông đã có được.

Cô không có khái niệm rõ ràng là phải làm gì, tìm kiếm dấu vết gì, thậm chí là hỏi gì – cho là người ta chịu nói chuyện với cô. Những người duy nhất may ra chịu trả lời cô là những người mới đến xứ này mà họ thì chắc không biết gì. Những người cũ sẽ biết nhưng họ sẽ nghe theo lệnh của Gray phản đối tất cả mọi thứ liên quan tới cô.

1 ý nghĩ chợt đến và cô mỉm cười hứng khởi. Có 1 người , ít nhất sẽ nói chuyện với cô – dù miễn cưỡng nhưng vẫn sẽ nói.

Cô chải lẹ mái tóc và cuộn mái tóc dầy thành 1 búi trên đỉnh đầu, gài vài cái kẹp tăm giữ lấy, và để vài cọng lòa xòa nơi gáy và quanh gương mặt. Cô thường chỉ làm như thế. Vài phút sau khi đã quyết định, cô lên đường vô Prescott, đến tiệm rau của Morgan.

Như cô đã nghĩ, bà Morgan thấy cô ngay lúc cô bước vô tiệm. Faith phớt lờ bà và rảo bước về quầy sữa ở cuối tiệm, an toàn tránh xa khỏi đôi tai thính của bà ta. Không lâu thì Ed bước vội về dọc theo lối đi, gương mặt bự của ông ta mệt mỏi và căm phẫn. “Có lẽ cô không hiểu được nhiều,” ông ta nói, hậm hực dừng lại trước mặt cô. “Ra khỏi tiệm ngay. Cô không thể mua ra ở đây.”

Faith vẫn không nao núng, cô nhìn ông ta cười lạnh lùng. “Tôi không đến đây để mua gì cả. Tôi muốn hỏi ông vài câu.”

“Nếu cô không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát trưởng,” ông ta nói nhưng vẻ mặt hơi lo lắng.

Việc ông ta nhắc đến cảnh sát trưởng làm bụng cô quặn lại, có lẽ ông ta muốn cô phản ứng như vậy. Cô đứng thẳng và ép mình phớt lờ lời đe dọa. “Nếu ông trả lời tôi,” cô nói lặng lẽ,” tôi sẽ đi ngay trong vài phút. Nếu không, vợ ông có thể biết những điều ông không muốn bà ta biết.” Nói về đe dọa, cô cũng có vài câu của riêng cô.

Ông ta tái mặt và nhìn vội về phía trước tiệm vẻ lo lắng. “Tôi không biết cô đang nói gì?”

“Được thôi. Câu hỏi của tôi không liên quan đến mẹ tôi. Tôi muốn biết về Guy Rouillard.”

Ông ta chớp mắt, vẻ ngạc nhiên. “Về Guy?” Ông ta hỏi lại.

“Ông ấy đã quen ai khác mùa hè đó?” cô hỏi. “Tôi biết mẹ tôi không phải là người duy nhất. Ông còn nhớ lời đồn gì không?”

“Sao cô muốn biết chuyện đó? Không quan trọng ông ấy quen ai, người ông ấy bỏ đi cùng là Renee chứ đâu phải ai khác.”

Cô nhìn đồng hồ. “Tôi thấy ông còn 2 phút trước khi vợ ông ra đây coi chuyện gì đang diễn ra.”

Ông ta trừng mắt với cô nhưng cũng miễn cưỡng nói. “Tôi nghe nói ông ấy còn quen Andren Wallice, thử ký của Alex Chelette. Alex là bạn thân nhất của ông ấy. Nhưng không biết có thật không vì bà ta chẳng chút đau khổ gì khi Guy bỏ đi. Có 1 người tiếp viên ở quán Jimmy Jo tôi không nhớ tên nhưng Guy có hẹn hò vài lần. Cô ta không còn ở đó nữa. Nghe nói ông ấy cũng tán tỉnh Yolanda Foster. Guy lăng nhăng lắm. Tôi không thể nhớ tất cả những người ông ấy đã quen hay thời gian nào ông ấy quen họ 1 cách chính xác.”

Yolanda Foster, bà ấy phải là vợ của ông quận trưởng cũ. Con trai của họ, Lane đã ở trong nhóm hay đeo theo Jodie khi chúng muốn được vui vẻ nhưng không bao giờ nói chuyện với chị khi gặp nơi công cộng.

“Chuyện phổ biến ở đây là gì?” cô hỏi. “Có ông chồng ghen tương nào không?”

Ông ta nhún vai và lại liếc về phía trước tiệm. “Có lẽ ông quận trưởng đã biết nhưng Guy đóng góp rất nhiều cho cuộc tranh cử của ông quận trưởng nên tôi không nghĩ Lowell Foster sẽ làm rộn nhiều thậm chí có biết Yolanda đã… tiếp thu của đóng góp.” Ông ta cười khẩy và Faith nghĩ sao mà cô ghét ông ta thế.

“Cám ơn những thông tin này,” cô nói và quay lưng bỏ đi.

“Cô sẽ không tới nữa chứ?” ông ta hồi hộp hỏi.

Cô ngừng lại nhìn ông ta vẻ suy nghĩ. “Có lẽ không,” cô nói. “Gọi tôi nếu ông nhớ ra thêm tên nào.” Rồi cô bước nhanh khỏi tiệm không buồn ngó bà Morgan trên đường cô đi ra.

2 tên, thêm khả năng của người tiếp viên vô danh. Cũng là 1 sự khởi đầu. Nhưng điều làm cô hứng thú là sự đề cập đến Alex Chelette, bạn thân nhất của Guy. Ông ta sẽ có thể trả lời hầu hết các câu hỏi của cô.

Gia đình Chelette là 1 trong những gia đình giàu có lâu đời trong xứ – không được bằng nhà Rouillard, nhưng chẳng ai trong xứ được bằng cả. Cô biết tên họ nhưng không thể nhớ nổi gì về họ. Cô chỉ mới 14 khi cô bỏ đi và là người khép kín hơn những người khác, gần như cô đã cố ở 1 mình càng nhiều càng tốt. Cô chỉ chú ý đến những người có liên hệ trực tiếp đến gia đình cô, và với những gì cô còn nhớ, cô chưa bao giờ gặp ai thuộc họ Chelette. Nhưng Alex có thể vẫn sống ở vùng này, ngoài lý do của Guy Rouillard ra, thì còn lý do truyền thống: những nhà giàu có lâu đời thường chỉ ở 1 chỗ.

Cô bước đến trạm điện thoại công cộng ở cuối bãi đậu xe và tìm họ Chelette. Danh sách ghi rõ “Alex Chelette, luật sư.” Trên hàng đó là dòng chữ “Chelette và Anderson, phòng Luật sư”.

Nghĩ là bây giờ thì tiện hơn bất cứ lúc nào khác nên cô lấy ra 25 xu bỏ vô máy và quay số của văn phòng Luật. 1 giọng thánh thót vang lên ngay hồi chuông thứ 2.

Faith nói, “Tên tôi là Faith Hardy. Ông Chelette có thể gặp tôi hôm nay được không?”

Có 1 sự ngập ngừng thoáng qua báo cho Faith biết là tên cô đã được nhận ra, rồi giọng thánh thót vang lên. “Ông ấy ở ngoài tòa suốt buổi sáng, nhưng ông ấy có thể gặp cô vào buổi trưa lúc 1:30, nếu tiện cho cô.”

“Vậy được. Cám ơn bà.” Khi cô gác máy, Faith tự hỏi không biết giọng thánh thót ấy có phải của Andrea Wallice, người đã là thư ký của ông Chelette khi chuyện đó xảy ra không, hay là 1 người nào khác.

Cô còn dư 3 tiếng, trừ khi cô muốn lái xe về nhà rồi quay lại sau. Bụng cô cồn cào nhắc cô là miếng bánh mì nướng cô ăn lúc 6:30 sáng đã tiêu tan. Cô tự hỏi không biết cô có được phục vụ trong nhà hàng ở xứ này không, hay thế lực của Gray cũng đã vươn tới đây. Cô nhún vai. Bây giờ là lúc cô sẽ được biết.

Có 1 quán cà phê nhỏ ngay quảng trường. Cô chưa từng ghé đó, cô nghĩ khi đậu xe gần như ngay trước cửa vào quán. Cô chưa bao giờ ăn ở ngoài cho đến khi cô đến sống với nhà Greshams, và họ đã giới thiệu cô với sự tuyệt vời của nhà hàng. Nghĩ đến họ làm cô mỉm cười khi cô bước vào quán cà phê mát mẻ, hơi tối, cô làm 1 ghi chú nhỏ trong đầu là tối nay sẽ gọi cho họ. Cô đã cố giữ liên lạc, gọi họ ít nhất 1 tháng 1 lần và cũng đã sắp tới ngày rồi kể từ lần cuối họ nói chuyện.

Khách tự tìm chỗ ngồi nên Faith chọn 1 bàn gần cuối quán. 1 phụ nữ trẻ với gương mặt ưa nhìn, phốp pháp, hối hả chạy đến với tờ thực đơn. “Cô muốn uống gì?”

“Trà chanh đường.” Xu hướng chung là trà sẽ có đá, trừ khi đặc biệt yêu cầu trà nóng. Thường sự lựa chọn là trà có đường hay không có đường.

Người tiếp viên chạy đi lấy trà và Faith cúi xuống nhìn tờ thực đơn bằng nhựa. Cô chỉ vừa quyết định chọn món salad với thịt gà khi 1 người dừng lại cạnh bàn. “Cô là Faith Devlin phải không?”

Faith căng thẳng, tự hỏi không biết cô sẽ bị mời đi hay không. Cô nhìn lên người phụ nữ đang đứng cạnh cô. “Phải, là tôi.” Trông chị ta quen quen, mắt nâu, tóc nâu, cằm hơi vuông, và má lúm đồng tiền. Chị ta hơi nhỏ người, chỉ khoảng 1.6m và có tính sôi nổi của 1 người đội trưởng đội cổ vũ.

“Tôi đã nghĩ vậy. Cũng khá lâu rồi nhưng khó mà quên được mái tóc màu đó.” Chị ta mỉm cười. “Tôi là Halley Bruce – bây giờ là Halley Johnson. Tôi đã học chung với cô hồi trước.”

“Phải rồi!” Vừa nghe tên chị ta là cô nhớ ngay. “Tôi nhớ ra chị rồi. Chị khỏe không?” Halley chưa bao giờ là bạn của cô, cô không có bạn, nhưng Halley chưa bao giờ tham gia vào những trò trêu đùa tàn nhẫn mà Faith đã phải chịu đựng. Ít nhất thì chị ta cũng xã giao với cô.

Tuy nhiên, ánh mắt chị bây giờ hoàn toàn thân thiện. “Chị ngồi chung nhé?” Faith mời.

“Chỉ được vài phút thôi,” Halley nói và ngồi xuống đối diện với Faith. Người tiếp viên trở lại bàn đem trà cho Faith và ghi nhận yêu cầu món salad với gà của cô. Khi họ còn lại 1 mình, Halley mỉm cười đau khổ. “Gia đình chồng tôi mở quán này và tôi quản lý nó cho họ. Tôi đang chờ người giao hàng sắp đến và tôi sẽ ra phải nhận hàng.”

Vì Gray đã biết về công ty du lịch của cô, chẳng có lý do gì để không nói về nó, nên Faith nói, “tôi trốn việc đi chơi. Tôi có 1 đại lý du lịch ở Dallas và tôi thật sự nên báo người quản lý của tôi nơi tôi sẽ đi nhưng tôi đã quên gọi trước khi rời nhà.”

Nói ra nghề nghiệp và câu xã giao xong, cả hai mỉm cười nhìn nhau coi nhau bình đẳng. Faith bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng. Ngay cả sau khi cô đến ở với nhà Greshams và vô trung học, cô vẫn không có người bạn nào, lúc đó cô luôn e dè và thu mình lại, quá sợ hãi để kết bạn. Mãi đến khi cô vô đại học cô mới bắt đầu có bạn và sự chấp nhận cô của các bạn cùng phòng trọ đã làm cô hân hoan. Đầu tiên cô còn ngại ngùng nhưng cô đã nhanh chóng hòa nhập, vui vẻ tham dự vào những hoạt động nữ tính của tuổi của cô: thức đêm nói chuyện, trêu đùa, cười ầm lên, trao đổi quần áo và đồ trang điểm, cuống cuồng chuẩn bị đi học, soi gương chung trong phòng tắm, v.v. Và lần đầu tiên cô đã tham gia vào 1 cuộc phân tích không đoạn kết về những bí mật khó hiểu của nam giới – hay đúng hơn là cô lắng nghe và mỉm cười với sự ngây thơ của các bạn. Dù lúc đó nhiều bạn của cô đã làm chuyện đó rồi, còn Faith vẫn còn con gái, cô vẫn cảm thấy già hơn, từng trải hơn. Họ vẫn nhìn phái nam qua cặp kính màu hồng lãng mạn trong khi cô không có bất kỳ ảo tưởng nào nữa.

Nhưng tình bạn vẫn luôn đem đến niềm vui đặc biệt cho cô và cô nhìn Halley Johnson với hi vọng tìm được tình bạn mới đang nhen nhóm trong cô.

“Cô đã dọn đi đâu lúc cô bỏ đi?” Halley hỏi với vẻ bình thường về hoàn cảnh Faith rời bỏ Prescott.

“Beaumont, Texas. Rồi Austin khi tôi bắt đầu ĐH, sau đó là Dallas.”

Halley thở dài. “Tôi chưa bao giờ sống ở đâu khác ngoài nơi này, tôi không nghĩ sẽ làm vậy bao giờ. Tôi từng nghĩ đến chuyện du lịch nhưng rồi Joel và tôi kết hôn và mấy đứa bé ra đời. 1 trai 1 gái, và như vậy là dừng được rồi. Còn cô?”

“Tôi là 1 quả phụ,” Faith nói, ánh mắt hơi tối lại với bóng dáng 1 nỗi buồn cô luôn cảm thấy khi nghĩ đến Kyle, ra đi quá trẻ và vô ích. “Tôi kết hôn ngay khi tốt nghiệp ĐH và anh ấy qua đời trong 1 tai nạn xe trong năm đó. Chúng tôi chưa có đứa con nào.”

“Thật khó cho cô.” Có sự đồng cảm chân thành trong giọng Halley. “Tôi rất tiếc. Tôi chỉ có thể tưởng tượng nó sẽ thế nào nếu tôi mất Joel. Anh làm tôi đôi khi muốn điên nhưng anh luôn là chỗ dựa của tôi khi tôi cần anh.” Halley im lặng 1 lúc rồi 1 nụ cười nở trên gương mặt chị. “Điều gì đã đem cô về lại Prescott? Tôi có thể tưởng tượng người ta bỏ Prescott đi Dallas chứ không làm chuyện ngược lại.”

“Nó là quê nhà. Tôi muốn quay lại đây.”

“À, tôi không muốn tò mò hay bất lịch sự nhưng tôi nghĩ Prescott là nơi cuối cùng cô muốn sống. Sau những gì đã xảy ra, ý tôi là vậy.”

Faith liếc nhanh Halley nhưng không thấy vẻ nham hiểm gì, chỉ là hơi dò hỏi như chị ta không thể hiểu Faith là người như thế nào.

“Nó không phải tốt đẹp gì,” cô trả lời và quyết định cô cũng có thể thẳng thắn như Halley. “Tôi không biết chị đã nghe chưa, nhưng Gray Rouillard sẽ không thích nếu anh ấy biết chị tiếp đón tôi. Tôi cho rằng anh ấy đã loan tin cho các tiệm là anh ấy không muốn họ buôn bán gì với tôi hết.”

“Ồ, tôi có nghe,” Halley nói rồi toét miệng cười, vẻ dò hỏi gần như biến mất. “Nhưng tôi thích tự nhận xét mọi người.”

“Tôi không muốn gây rắc rối cho chị.”

“Không đâu. Gray không phải là người hay thù oán.” Chị ngừng lại. “Tôi có thể thấy cô không đồng ý với tôi. Đúng là tôi không muốn anh ta như 1 kẻ thù của tôi nhưng anh ta sẽ không trở nên nhỏ mọn vì cô đã ăn món salad với gà ở đây.”

“Mọi người trong xứ đều coi trọng lời anh ấy nói.”

“Anh ta có nhiều ảnh hưởng lắm,” Halley đồng ý.

“Nhưng không với chị?”

“Tôi không nói thế. Chỉ là tôi nhớ cô lúc còn ở trường. Cô không giống những người khác. Nếu bây giờ là Jodie, cô ấy sẽ không được ngồi ở đây để chờ món salad của cô ấy. Nhưng cô thì luôn được đón chào ở đây.”

“Cám ơn. Nhưng nếu có rắc rối thì cho tôi biết.”

“Tôi không lo về chuyện đó đâu.” Halley mỉm cười khi người tiếp viên đặt đĩa salad lên bàn. “Nếu anh ta muốn làm khó chuyện đó, anh ta sẽ nói thế. Có 1 điều về Gray là: cô không bao giờ phải đoán dò anh ta. Anh ta luôn nói điều anh ta định làm và làm điều anh ta đã nói.”

Thư ký của Alex Chelette vẫn là Andrea Wallice, theo như bảng tên trên bàn làm việc của bà. Người phụ nữ ngồi sau bàn trông vẫn ưa nhìn dù ở lứa tuổi trên dưới 50, gương mặt bà hợp với số tuổi của bà, mái tóc điểm bạc được cắt ngắn ôm gọn khuôn mặt trông khá thanh lịch. Nhìn bà, cố bớt đi mười mấy năm tuổi, Faith vẫn không thể tưởng tượng được bà là dạng phụ nữ mà Guy Rouillard sẽ đeo đuổi. Ông ta thường thích dạng phụ nữ sôi nổi, chứ không phải như người phụ nữ bé nhỏ với ánh mắt tò mò này.

“Cô trông giống mẹ,” cuối cùng Andrea lên tiếng, đầu hơi nghiêng sang 1 bên để ngắm gương mặt Faith. “Có vài điểm khác nhưng phần lớn thì cô có thể là bà ta, đặc biệt với nước da và màu tóc của cô.”

“Bà biết mẹ tôi?” Faith hỏi.

“Chỉ nhìn thấy thôi.” Bà ta chỉ ghế so-fa. “Mời cô ngồi. Alex chưa đi ăn trưa về tới.”

Ngay khi Faith vừa ngồi xuống thì cánh cửa phòng mở ra và 1 người đàn ông mảnh khảnh và ưa nhìn bước vào. Ông ta mặc com-lê, là 1 điều hơi lạ ở Prescott, trừ khi người đó là luật sư vừa mới ở tòa suốt sáng. Ông liếc Faith và sững lại rõ ràng, rồi tỏ vẻ thư thái và một nụ cười điểm nhẹ trên môi ông. “Cô phải là Faith rồi. Trời biết, cô không thể là ai khác được, trừ khi Renee phát hiện Suối Tiên.”

“Tôi cũng nghĩ thế,” Andrea nói và quay sang ông ta, trong 1 thoáng, không giấu được ánh mắt của bà. Faith vội nhìn xuống. Từ ánh mắt đó, cô rất nghi ngờ chuyện Andrea từng có dính líu với Guy, vì người bà yêu là sếp của bà. Cô tự hỏi không biết ông Chelette có biêt không, và nhanh chóng quyết định là ông không biết, vì không có dấu hiệu gì nơi ông cả.

“Mời vào,” ông mời và hướng Faith vào văn phòng của ông trước ông rồi đóng cửa lại. “Tôi biết chúng tôi có vẻ bất lịch sự khi bàn tán về cô như vậy. Tôi xin lỗi. Chỉ là sự giống nhau quá rõ ràng, nhưng cùng lúc sự khác biệt cũng rất rõ ràng.”

“Ai dường như cũng có phản ứng đó khi mới nhìn thấy tôi,” cô thừa nhận và mỉm cười với ông. Alex Chelette rất dễ gây thiện cảm. Ông thuộc dạng đẹp lão, luôn mảnh khảnh như thế và sẽ gầy hơn với thời gian. Mái tóc sẫm đã bạc nơi thái dương và có nhiều nếp nhăn nơi khóe đôi mắt xám nhưng trông ông nhìn như khoảng giữa 40 hơn là ở độ tuổi xấp xỉ 50 của ông. Ông có mùi nhẹ nhàng như cỏ mới được xén.

“Mời ngồi,” ông nói và ngồi vào ghế của mình. “Tôi có thể giúp gì được cho cô?”

Faith ngồi xuống trên bộ so-fa bằng da. “Thật ra thì tôi đến vì mục đích cá nhân và tôi vừa nhận ra là tôi không nên dùng thời gian làm việc của ông-“

Ông lắc đầu mỉm cười. “Là sự hân hạnh cho tôi. Bây giờ nói tôi nghe chuyện gì làm cô bận tâm. Phải Gray không? Tôi đã cố thuyết phục cậu ta để yên cho cô nhưng cậu ta rất lo lắng cho mẹ và em gái mình và không muốn họ phải đau khổ.”

“Tôi hiểu vị trí của Gray rất rõ,” Faith lạnh nhạt nói. “Đó không phải là lý do tôi đến đây.”

“Ồ?”

“Tôi muốn hỏi ông vài điều về Guy Rouillard. Ông là bạn thân nhất của ông ta, phải không?”

Ông cười nhẹ. “Tôi đã nghĩ thế. Chúng tôi lớn lên cùng nhau.”

Cô có nên cho ông biết là Guy đã không hề bỏ đi cùng Renee không? Cô cân nhắc rồi bỏ ý định đi. Trông ông có vẻ thân thiện đó, nhưng cô không thể quên ông là bạn già của gia đình Rouillard. Cô phải giả thiết rằng mọi việc cô nói với ông sẽ được báo ngay cho Gray.

“Tôi tò mò về ông ta,” cuối cùng cô nói, “Tối đó đã làm tan nát gia đình tôi cũng như gia đình Gray. Ông ta là người thế nào? Tôi biết ông ta không chung thủy với mẹ tôi cũng như với vợ ông ta, vậy tại sao ông ta thình lình bỏ hết mọi thứ, gia đình, sự nghiệp, để được ở cùng với mẹ tôi?”

“Tôi không tin cô thật sự muốn tôi trả lời câu hỏi đó,” ông nói vẻ gượng gạo. “Nói 1 cách lịch sự nhất có thể thì Renee là 1 người phụ nữ thú vị, ít nhất là đối với đàn ông. Về chuyện thân xác, bà ta…, ừ thì Guy rất bị lôi cuốn bởi sự hấp dẫn của Renee.”

“Nhưng ông ta sẵn đã có bà rồi. Không có lý do gì để họ phải bỏ đi.”

Alex nhún vai, 1 cử chỉ rất Pháp. “Bản thân tôi cũng không hiểu nữa.”

“Tại sao ông ta không li dị?”

“Tôi cũng lại không có câu trả lời cho câu hỏi đó. Có lẽ vì tín ngưỡng của ông ta: Guy không đi lễ thường nhưng ông có niềm tin mạnh mẽ hơn cô có thể tưởng. Có lẽ ông ta nghĩ sẽ dễ cho Noelle hơn nếu ông ta không li dị bà ấy, nếu ông ta chỉ trao lại mọi thứ cho Gray rồi bỏ đi. Đơn giản là tôi không biết.”

“Trao mọi thứ cho Gray?” Faith lập lại. “Ý ông là gì?”

“Tôi rất tiếc,” ông nhẹ nhàng. “Tôi không thể tiết lộ những chuyện kinh doanh của thân chủ tôi.”

“Đương nhiên rồi.” Nhanh chóng cô quay lại chuyện kia. “Ông có nhớ gì về mùa hè đó không? Guy có hẹn hò với ai nữa không?”

Ông có vẻ giật mình. “Tại sao cô muốn biết?”

“Như tôi nói, tôi bận tâm đến người đàn ông này. Bởi vì ông ta, tôi đã không gặp mẹ từ ngày đó. Ông ấy có đáng yêu không? Ông ấy có chút nhân cách nào không hay chỉ là hạng sở khanh?”

Ông nhìn cô chăm chú 1 lúc, 1 nỗi đau hiện lên trong đôi mắt ông. “Guy là người đàn ông đáng yêu nhất trên thế giới,” cuối cùng ông trả lời. “Tôi đã yêu quý ông ấy như anh em mình. Ông ấy luôn hài hước, hóm hỉnh nhưng nếu tôi cần ông ấy cho bất cứ chuyện gì, ông ấy sẽ ở đó trong nháy mắt. Cuộc hôn nhân của ông ấy với Noelle là 1 sự thất vọng đối với ông ấy nhưng tôi vẫn ngạc nhiên khi ông ấy bỏ đi vì ông ấy rất gần gũi với Gray và Monica. Ông ấy là 1 người chồng tệ hại nhưng là 1 người cha tuyệt vời.” Ông nhìn xuống tay mình. “Đã 12 năm rồi,” ông dịu dàng nói. “Và tôi vẫn nhớ ông ấy.”

“Ông ấy có bao giờ gọi về không?” cô hỏi. “Hay liên hệ với gia đình cách nào khác không?”

Ông lắc đầu. “Theo tôi biết thì không.”

“Còn ai khác ông ấy đã hẹn hò vào mùa hè đó, ngoài Yolanda Foster?”

1 lần nữa, câu hỏi của cô làm ông giật mình. Lông mày ông nhíu lại, và vẻ không bằng lòng thể hiện trong giọng nói của ông khi ông lên tiếng. “Chuyện đó không quan trọng. Như tôi luôn nói với Gray, nó là chuyện quá khứ rồi, quên nó đi. Mùa hè đó đã có rất nhiều chuyện đau thương, làm nó sống lại chẳng đem lại điều gì tốt cho ai hết.”

“Tôi không thể quên nó khi không ai trong xứ chịu quên nó đi. Dù tôi có thành công thế nào, đàng hoàng ra sao, nhiều người vẫn nghĩ tôi là thứ rác rưởi.” Giọng cô hơi run ở những lời cuối cùng. Cô không định để sự tự chủ bị dao động nên cô thấy vừa bối rối vừa bực mình vì đã để nó xảy ra. Nhưng đôi khi, niềm đau không thể được kiềm chế hoàn toàn.

Alex có lẽ đã nhận ra điều đó vì vẻ mặt ông thay đổi và ông bỗng rời ghế đến ngồi cạnh cô và cầm lấy cả 2 tay cô. “Tôi biết thật là khó cho cô,” ông dịu dàng nói. “Họ sẽ thay đổi suy nghĩ khi họ biết rõ cô hơn. Và cuối cùng Gray cũng sẽ nguôi ngoai. Như tôi đã nói, cậu ấy xử sự như vậy vì cậu ấy lo lắng cho gia đình cậu ấy thôi, về cơ bản cậu ấy là 1 người rất công bình.”

“Và quyết liệt,” Faith thêm vô.

1 nụ cười rầu rĩ xuất hiện trên mặt ông. “Cả tính đó nữa. Nhưng không phải là tàn nhẫn. Tin tôi đi. Nếu có gì tôi có thể làm để thay đổi suy nghĩ của cậu ấy, tôi hứa tôi sẽ làm.”

“Cám ơn ông,” Faith nói. Đó không phải là lý do cô đến đây gặp ông nhưng ông đã quá cẩn thận không tiết lộ chuyện riêng tư của thân chủ và bạn của ông. Tuy vậy, cuộc thăm viếng này không phải hoàn toàn lãng phí, cô có thể yên tâm loại tên Andrea khỏi danh sách của cô.

Cô tạm biệt rồi lái về nhà, vừa đi vừa nghĩ về mớ thông tin cô đã thu thập được hôm nay. Nếu Guy đã bị giết, Lowell hay Yolanda Foster có lẽ là những người đáng bị nghi ngờ hơn hết. Cô tự hỏi làm cách nào cô có thể tìm cách gặp họ. Và cô tự hỏi ông Pleasant đang ở đâu, có an toàn không.

“Hôm nay tôi đã gặp Faith,” Alex nói tối đó khi ông cùng Gray xem xét 1 số giấy tờ. Ông cầm ly brandy của ông lên và chăm chú nhìn Gray qua miệng ly. “Sự giống nhau quả kỳ lạ, lúc mới nhìn, nhưng nhìn lần thứ hai thì không ai có thể nhầm lẫn cô ta với Renee. Thật lạ, phải không, khi Renee đẹp hơn nhưng Faith lại quyến rũ hơn?”

Gray nhìn lên, dôi mắt anh có vẻ hiểu ý khi bắt gặp ánh mắt xám của Alex. “Có, cháu đã để ý thấy cô ấy quyến rũ thế nào, nếu đó là điều chú muốn hỏi. Chú gặp cô ấy ở đâu?” Anh cầm ly Scotch ưa thích của mình lên, tận hưởng vị đắng của nó trên đầu lưỡi.

“Tại văn phòng của tôi. Cô ấy đến để hỏi về Guy.”

Gray suýt sặc. Anh đặt mạnh ly xuống bàn làm rượu sóng sánh 1 cách nguy hiểm lên sát miệng ly. “Cô ấy làm gì? Cô ấy muốn biết về ba để làm quái gì?” Ý nghĩ Faith hỏi bất cứ chuyện gì về ba anh làm anh giận dữ cay đắng. Nó như 1 phản xạ tự nhiên, trong 1 thoáng, cô không phải là Faith, 1 nhân cách, mà là 1 người họ Devlin, với tất cả những thứ xấu xa gợi lên bởi cái họ đó. Bản thân anh đang khao khát cô với 1 sự ham muốn mãnh liệt làm anh vừa hoảng hốt vừa khinh ghét chính mình, dù anh biết anh sẽ làm thỏa mãn sự ham muốn đó nếu có khả năng, nhưng anh không muốn chuyện gì về cô liên quan tới gia đình anh. Anh không muốn Monica hay Noelle bị dính líu tới cô và anh chắc chắn không muốn cô hỏi gì về ba của anh. Guy đã bỏ đi. Sự mất tích của ông, sự phản bội của ông, là 1 vết thương luôn âm ỉ 1 cách nguy hiểm và chỉ cần 1 vết xước nhẹ cũng sẽ chảy máu.

“Cô ấy muốn biết ba cháu như thế nào, có từng liên hệ với nhà sau đó, đã quen ai khác mùa hè năm đó.”

Giận dữ, Gray nửa chồm khỏi ghế, định đến nhà cô ngay bây giờ để xả giận với cô. Alex đặt tay lên cánh tay anh cản lại. “Cô ấy có quyền được biết,” ông ôn tồn nói. “Hay ít nhất là quyền được tò mò.”

“Còn lâu cô ấy mới có quyền đó,” Gray gắt.

“Cô ấy cũng đã không gặp mẹ mình từ lúc đó.”

Gray khựng lại, rồi ngồi xuống trở lại. Alex nói đúng, khỉ thật. Sự thật giằng xé anh, nhưng anh phải thừa nhận sự thật đó. Ít nhất thì lúc ba anh bỏ đi, anh cũng đã là 1 thanh niên trưởng thành, dù không có kinh nghiệm trong công việc, còn Faith chỉ mới 14 tuổi, yếu ớt, dễ thương tổn như 1 đứa trẻ. Anh không biết gì về cuộc sống của cô trong giai đoạn giữa thời điểm đó và bây giờ, trừ chuyện cô là 1 quả phụ và làm chủ 1 công ty du lịch thành đạt, nhưng anh dám cá đến đồng xu cuối cùng của anh là thời gian đó không dễ chịu chút nào. Sống với Amos và 2 thằng anh lưu manh cũng như cô chị ăn chơi của cô cũng không dễ chịu chút nào. Nhưng ít nhất lúc đó Renee đã ở với họ.

“Để cô ấy yên đi Gray,” Alex nói nhẹ nhàng. “Cô ấy xứng đáng được đón tiếp tốt hơn so với những gì cô ấy đang nhận được, mà 1 phần là do lỗi của cháu.”

Gray lại cầm ly lên và xoay xoay chỗ rượu còn trong ly, nhìn chăm chú vào đáy sâu màu hổ phách của ly. “Cháu không thể,” anh trầm giọng nói. Anh đứng lên và đem theo cái ly đến cửa sổ, nơi anh đứng nhìn bóng mình phản chiếu trên tấm kính, và nhìn ra xa hơn nữa. “Cô ấy phải đi thôi, trước khi cháu làm chuyện thực sự sẽ tổn thương Monica và mẹ.”

“Chẳng hạn như…?” Alex hỏi vẻ không hiểu.

“Có thể nói là, khi liên quan tới Faith, cháu như bị kẹt giữa đá tảng và 1 chỗ cứng. Đá tảng là nhà cháu, còn chỗ cứng…” anh nhìn xung quanh vẻ giận dữ vừa tự giễu, “… thì trong quần cháu đây.”

Hoảng hốt, Alex nhìn anh. “Trời ạ.”

“Chắc do di truyền.” Đó là lời giải thích duy nhất cho chuyện này, anh nặng nề nghĩ. Anh đã được thừa hưởng cái đó của ba anh. Chỉ cần để trước nó 1 người đàn bà Devlin là nó cương cứng lên. Không, không phải bất kỳ người đàn bà họ Devlin nào, 2 người kia làm anh lạnh người. Nhưng Faith… Không có gì trong người anh lạnh khi cô ở trong vòng 2 cây số.

“Cháu không thể đối xử với mẹ cháu như vậy,” Alex thì thầm. “Sự nhục nhã sẽ giết chết bà ấy.”

“Mẹ kiếp, cháu biết vậy! Đó là lý do cháu muốn Faith bỏ đi, trước khi cháu làm chuyện ngu ngốc.” Anh quay lại nhìn Alex, vẻ giận dữ và tự giễu vẫn vương trong mắt anh. “Sự thu hút không chỉ có ở phía cháu, khỉ thật. Nó sẽ dễ dàng hơn nếu nó là như vậy. Cháu đã đến nhà cô ấy tối hôm nọ để đưa ra 1 đề nghị với cô ấy: nếu cô ấy không muốn rời xứ này, cháu sẽ mua nhà cho cô ấy ở thị trấn kế bên, miễn là nó không thuộc xứ này. Như thế, tụi cháu có thể qua lại mà không làm ai tổn thương. Có 1 ông già đang ở đó ăn tối với cô ấy, và cháu đã nổi cơn ghen, lên án cô ấy đã có bồ già.” Anh lắc đầu, khẽ tự cười mình. “Chú tin được không? Ông ấy yếu như 1 cây tăm, diện đồ như người ở thập niên 50, vậy mà những gì cháu có thể nghĩ là ông ấy đang cố dụ cô ấy lên giường.”

“Ông già nào?” Alex hỏi, vẻ tò mò. “Người nào tôi quen không?”

“Ông ấy từ New Orleans đến. Họ là Pleasant. Cháu đang điên quá nên không nhớ cô ấy có nói tên của ông ta không. Ông ấy nói là đối tác kinh doanh.”

“Phải vậy không?”

Gray nhún vai. “Có thể. Faith làm chủ 1 công ty du lịch và cô ấy có chi nhánh ở New Orleans.”

“Làm chủ nó?”

“Cô ấy tự làm được đấy chứ, phải không chú?” Lại nữa, lại cái cảm giác tự hào khốn kiếp đó nữa. “Cô ấy bắt đầu ở Dallas. Cháu không biết cô ấy có bao nhiêu chi nhánh nhưng cháu đang nhờ người tìm thêm thông tin về cô ấy. Cháu nghĩ vài ngày nữa sẽ có báo cáo.”

“Cháu có tính phá hoại việc kinh doanh của cô ấy nếu cô ấy không chịu đi không?” Alex hỏi, nhưng không gay gắt như Gray đã mong đợi.

“Không. Vì 1 lý do, cháu không khốn nạn đến thế. Lý do khác là nếu cháu làm như vậy, coi như cháu hôn tạm biệt với bất cứ cơ hội nào giữa cháu và cô ấy.” Môi anh khẽ nhếch lên cười khổ sở. “Chú tự quyết định lý do nào là quan trọng hơn.”

Alex không mỉm cười đáp lại. “Tình huống này thật gay. Nếu cháu đã cam đoan và quyết định phải có được cô ấy-“

“Cháu đã cam đoan và quyết định rồi,” Gray nói và ngửa cổ uống cạn phần rượu còn lại.

“- thì cô ấy không thể sống ở đây. Noelle sẽ đau khổ lắm.”

“Cháu lo về Monica hơn là mẹ.”

Alex chớp mắt như ông đã quên mất Monica. Có thể lắm vì mọi sự quan tâm của ông đều dành cho Noelle. Đương nhiên ông biết chuyện Monica đã từng tự tử không thành, vì sau những ồn ào nơi phòng khám của BS Bogarde, chẳng thể nào giữ kín chuyện được, mà Monica cũng chẳng buồn che giấu các vết cứa nơi cổ tay cô. Cô quá tự tin để hèn nhát mặc áo tay dại hay đeo vòng tay bản lớn.

“Bây giờ Monica mạnh mẽ hơn trước nhiều,” cuối cùng Alex nói. “Nhưng Noelle thì không có gì để tựa vào hết. Lúc đầu hay lúc này cũng vậy, tôi vẫn nghĩ bà ấy nên đối mặt với sự thật để tiếp tục sống, nhưng nếu bà ấy biết cậu quan hệ với Faith – không, bà ấy sẽ không chịu nổi đâu. Bà có thể tự tử lắm.”

Gray lắc đầu, ngạc nhiên vì Alex đã quen biết Noelle từng ấy năm mà vẫn không nhận ra rằng bà quá yêu bản thân để làm gì hại mình. Sự mù quáng của tình yêu làm cho ông chỉ nhìn thấy vẻ hoàn hảo, nét đẹp xa vời của bà. Đó là do tính lãng mạn của ông, 1 đặc tính kỳ lạ đối với 1 người hành nghề luật sư.

“Cô ấy phải đi thôi,” Alex nói 1 cách tiếc nuối.

Bình luận
× sticky