Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đêm Qua Anh Ở Đâu?

Chương 17

Tác giả: Lauren Weisberger

Anh uốn mình sang phía cô và choàng ôm lấy cô. “Thế có bao giờ trong đầu em chợt nảy ra ý nói ‘Julian, ông xã yêu của em ơi, em muốn mình âu yếm nhau. Anh để ý đến em được không?’ thay vì tìm cớ cãi cọ nhau không em?”

Cô lắc đầu ra dấu không.

“Tất nhiên là không rồi,” anh nói với một tiếng thở dài. “Em thật sự lo lắng đến đời sống chăn gối của chúng mình hay đó chỉ là cái cách thử phản ứng thôi?”

“Vâng, chỉ là để thử phản ứng thôi” cô nói dối.

“Và em không có bầu đấy chứ?”

“Không,” cô nói, giọng to hơn chủ định. “Chẳng có bầu bí gì đâu anh.” Cô nén lòng không hỏi anh xem nếu thực cô có bầu thì có phải là điều tệ nhất trên đời không. Dù sao thì họ cũng đã cưới nhau được năm năm rồi…

Họ hôn chúc nhau ngủ ngon (anh phải chịu đựng làn kem dưỡng ẩm của cô với cái nhăn mũi và tiếng làu bàu cường điệu), và cô đợi mười phút cần thiết cho đối lúc hơi thở của anh đều đều rồi khoác áo choàng vào và rón rén đi vào bếp. Sau khi kiểm tra xem cửa trước đã khóa chưa (nó đã được khóa), cô đến chỗ máy vi tính để lướt Internet.

Ngay từ khi mới có Facebook, cô đã bằng lòng chỉ tập trung thời gian lên mạng của mình vào thế giới bao la của mục Theo Dõi Bạn Trai Cũ mà thôi. Đầu tiên, cô tìm kiếm một nhúm bạn trai có quan hệ lâu dài từ trường phổ thông và đại học, thêm một gã người Venezuela mà cô hẹn hò vài tháng ở cao học chẳng ra một mối tình thoáng qua nhưng cũng không hẳn là một mối tình thực sự (giá mà tiếng Anh của gã khá hơn tí chút…) và cập nhật tình hình của họ. Cô rất mừng khi thấy tất cả bọn họ trông đều có vẻ sập xệ hơn hồi cô quen biết họ, và cô cứ mãi băn khoăn một điều mà tất cả những cô gái ở tuổi hai mươi đều băn khoăn: chính xác thì tại sao hầu hết các cô gái cô biết trông đều xinh hơn hồi đi học trong khi tất cả bọn con trai trông béo hơn, hói hơn và già hơn rất rất nhiều.

Vài tháng đã qua đi như vậy trước khi cô trở nên quan tâm vào những thứ khác ngoài những tâm ảnh của hai anh em sinh đôi mà cô hẹn hò ở buổi khiêu vũ năm cuối phổ thông, và chẳng bao lâu sau cô bắt đầu gom góp bạn bè ở mọi giai đoạn đời cô: mẫu giáo ở Boston khi cha mẹ cô còn đang học cao học, trại hè ở Poconos, trung học phổ thông ở ngoại ô Philadelphia; vô số bạn bè và người quen từ trường Đại học Cornell và khóa học thạc sĩ của cô ở bệnh viện; và hiện tại là đồng nghiệp ở cả bệnh viện lẫn trường Huntley. Và mặc dù cô đã quên mất sự tồn tại của biết bao bạn cũ nếu tên họ không xuất hiện trên thư mục thông báo của cô, nhưng cô vẫn luôn háo hức nối lại quan hệ xem mười hoặc thậm chí hai mươi năm đã làm thay đổi những gì.

Đêm nay cũng không phải là ngoại lệ: cô chấp nhận yêu cầu kết bạn từ một người bạn thời thơ ấu mà gia đình đã chuyển đi chỗ khác khi họ học cấp hai và cô nôn nóng lướt qua tiểu sử sơ lược ghi lại mọi chi tiết về bạn (độc thân, tốt nghiệp Đại học Colorado ở Boulder, hiện đang sống tại Denver, có vẻ thích đạp xe trên núi và những chàng tóc dài) và gửi cho cô gái đó một tin nhắn ngắn gọn đầy phấn khỏi mà cô biết có thể vừa là đầu tiên vừa là cuối cùng trong sự “tái ngộ” của họ.

Cô nhấn nút Trang chủ quay về mục Tin nóng và lướt nhanh qua tình trạng cập nhật của bạn bè về trò cao bồi, những mốc quan trọng của con cái họ, những ý tưởng về bộ trang phục lễ Halloween của họ, niềm vui của họ vì “TGEF (2)”, và những bức ảnh chụp ở những kỳ nghỉ từ khắp nơi trên thế giới mà họ tung lên mạng. Tận đến khi cô cuộn cửa sổ xuống cuối trang hai cô mới thấy cập nhật của Leo, tất nhiên là viết chữ hoa toàn bộ, cứ như gã muốn gào vào mặt cô vậy.

(2) TGIF: viết tắt của cụm “Thank God It’s Friday” (Ơn Chúa hôm nay thứ Sáu rồi!)

Leo Walsh… CHUẨN BỊ SẴN SÀNG CHO BUỔI CHỤP ẢNH JULIAN ALTER NGÀY MAI!! SOHO. NHỮNG CHÂN DÀI NÓNG BỎNG. AI MUỐN GHÉ QUA HÃY NHẮN TIN CHO TÔI NHÉ…

Hãi. Hãi, hãi, hãi. May thay hộp email đến của cô báo hiệu thư đến trựớc khi cô kịp chăm chú vào mấy dòng cập nhật thô thiển của Leo.

Email mới là từ Nola. Đó là thư đầu tiên (à thực ra là thứ hai: thư đầu tiên chỉ vởn vẹn vài chữ: “HÃY CỨU TỚ THOÁT KHỎI ĐỊA NGỤC NÀY!!!”) mà Brooke nhận được từ Nola kể từ khi cô nàng lên đường, và cô háo hức mở nó. Biết đâu lại có cơ may là cô nàng đang vui vẻ? Không, điều này là bất khả thi. Những kỳ nghỉ của Nola thiên về trượt tuyết trên dãy núi Alps, tắm nắng tại bờ biển St.Tropez, tiệc tùng ở Cabo. Nói chung đó là những kỳ nghỉ thường xuyên, xa xỉ và thể nào cũng có một gã tất ham thích chuyện chăn gối mà cô nàng chỉ vừa mới gặp và hầu như chẳng bao giờ gặp lại sau khi từ kỳ nghỉ quay về. Brooke thật không thể tin nổi khi Nola thông báo đã đăng ký theo một đoàn đi du lịch Việt Nam, Campuchia, Thái Lan và Lào… một mình. Nghỉ ở các khách sạn hai sao hoặc nhà nghỉ và đi lại bằng xe buýt. Một chiếc ba lô trên lưng trong ba tuần lễ. Hoàn toàn thiếu vắng những nhà hàng sang trọng được gắn sao Michelin(3), dịch vụ xe đưa đón của thành phố và những tiệm làm móng giá hàng trăm đô la một lần. Cơ hội để tiệc tùng trên du thuyền của người bạn mới hoặc đi một đôi giày Louboutin là con số không. Brooke gắng khuyên cô nàng từ bỏ ý định bằng cách cho cô nàng xem những bức ảnh tuần trăng mật ở Đông Nam Á của mình, những bức ảnh cận cảnh ăn thịt côn trùng lạ và vật nuôi làm cảnh, và một bộ sưu tập các nhà xí xổm mà họ bắt gặp, nhưng Nola khăng khăng một mực đến tận gây phút cuối rằng điều đó chẳng hề gì. Brooke sẽ không nói ra “đã bảo mà” nhưng xét những gì viết trong email thì mọi thứ diễn ra hệt như dự đoán.

(3) Michelin: hãng nổi tiếng với cuốn sách Red Guides hướng dẫn về các nhà hàng, khách sạn lâu đời nhất và nổi danh nhất ở Châu Âu. Sao Michelin là danh hiệu mà cuốn sách này gắn cho các nhà hàng vì nghệ thuật nấu ăn.

Gửi lời chào từ Hà Nội, một thành phố đông đúc đến mức làm cho ga tàu điện ngầm của New York vào giờ cao điểm trông giống như mùa nghỉ chơi golf vậy. Mới đến ngày thứ năm và tớ không hiểu có sống sót nổi đến ngày cuối không. Đi tham quan thắng cảnh thực tế thì thú vị lắm, nhưng cái đoàn này giết tớ chết mất. Mỗi ngày họ thức dậy với một sức sống mới – đối với họ thì không có chuyến đi bằng xe buýt nào là quá dài, không có chợ nào là quá đông, thiếu điều hòa nhiệt độ cũng chẳng là gì cả. Hôm qua tớ tức quá và bảo tay trưởng đoàn rằng tớ vui lòng trả thêm tiền để ở riêng phòng sau năm buổi sáng cô ả cùng phòng với tớ dậy sớm một tiếng rưỡi đồng hồ để chạy thể dục sáu dặm trước khi ăn sáng. Một trong những kiểu người “tôi không thấy tự tin nếu tôi không tập tành”. Thật bệnh hoạn. Thật là phong hóa suy đồi. Thật là độc địa đối với lòng tự trọng của tớ về mọi mặt, như cậu biết rõ đấy. Thế là cô ta bị loại ra, việc này làm tớ nghĩ rằng tớ đã tiêu tốn năm trăm đô la một cách khôn ngoan nhất từ bé đến giờ. Ngoài ra chẳng còn gì mấy để viết nữa. Đất nước này xinh đẹp, tất nhiên, và luôn thú vị, nhưng nói cho chính xác, người đàn ông độc thân dưới bốn mươi tuổi duy nhất trong đoàn tớ lại đi cùng với mẹ anh ta (người mà, tình cờ, tớ lại rất quý – có lẽ tớ nên cân nhắc lại chăng???). Tớ định hỏi cậu xem mọi việc bên đó thế nào, nhưng vì cậu chẳng màng viết cho tớ lấy một lần kể từ khi tớ đi đến giờ nên tớ không nghĩ rằng lân này có gì khác. Dù sao mặc lòng, tớ nhớ cậu và hy vọng rằng chí ít thì trên phương diện hạn hẹp không đáng kể nào đó cậu đang phải trải qua thời gian tồi tệ hơn tớ đấy. xoxo, tớ.

Chẳng mất mấy nỗi để Brooke trả lời.

Nola yêu quý nhất đời.

Tớ sẽ không nói là tớ đã bảo cậu rồi đâu nhé. Thật ra là, quên câu đó đi – chắc chắn tớ sẽ nói. THÌ TỚ ĐÃ BẢO CẬU THẾ RÔI MÀ! Thế cậu nghĩ nó là cái cóc khô gì? Chả lẽ bức ảnh 8×10 chụp con bọ cạp màu sắc rõ nét chẳng có tác động gì đến cậu à? Xin lỗi cậu vì tớ là bạn-trao-đổi-thư-từ tồi tệ nhất trên đời này nhé. Tớ thậm chí chẳng có lấy một cái cớ tử tế nào cả. Ở đấy chả có gì đáng nói mấy. Công việc vẫn làm tớ điên cuồng – tớ phải làm thay ca rất nhiều cho mọi người đi nghỉ phép, hy vọng sau này tớ được lấy ngày nghỉ khi bọn tớ có thể đi chơi. Julian đi công tác cả tuần nay, mặc dù tớ đoán rằng chuyến đi đó hiệu quả vì album đạt kết quả tốt không ngờ. Mọi việc kỳ kỳ thế nào ấy. Anh ấy có vẻ xa cách. Tớ đang quy kết việc đó cho… chết tiệt, tớ chả biết nữa. Bạn thân nhất của tớ ở đâu khi tớ cần một kịch bản hay? Hãy cứu giúp một cô gái khờ đây!

Thế nhé, tớ chuẩn bị đăng xuất khỏi mạng để cả hai chúng mình đỡ cực nhé. Đã bắt đầu đếm từng ngày mong cậu trở về và chúng mình sẽ đi ăn đồ Việt Nam. Tớ sẽ mang đến một nậm nước thần bí mờ ảo và cậu sẽ cảm thấy như cậu vẫn còn đang đi nghỉ vậy. Sẽ vui tưng bừng đấy. Hãy bảo trọng và ăn chút cơm thay tớ nhé. Xoxo, tớ

Tái bút: Cậu đã tìm được cơ hội mặc mấy cái xa rông đồ thừa mà tớ nài cậu mang theo chỉ để cậu cầm đi cho khuất mắt tớ chưa?

Tái tái bút: Phải nói rằng tớ hết lòng ủng hộ cậu tiến tới anh chàng đó/ bất kỳ chàng nào đi du lịch cùng với mẹ nhé.

“Em yêu, em làm gì ở đấy vậy?” anh hỏi bằng giọng ngái ngủ trong lúc rót một ít nước cho mình. “Sáng ra Facebook vẫn còn nguyên ở đấy mà.”

“Em có vào Facebook đâu!” cô nói vẻ giận dỗi. “Em không ngủ được nên ra đấy viết thư cho Nola. Em nghĩ là cô ấy không ưa những người bạn đồng hành.”

“Về giường thôi em.” Anh bắt đầu uống nước và quay trở về phòng ngủ.

“Được rồi, em sẽ vào ngay,” cô nói vọng ra, nhưng anh đã đi khuất.

***

Brooke tỉnh dậy ngay khi có tiếng động trong căn hộ, ngồi bật dậy trên giường và dỏng hết tai lên, hoảng hốt cho đến khi cô nhớ ra rằng đêm hôm đó Julian đang ở nhà. Họ không đi Ý, thay vào đó Julian làm một tour đến những đài phát thanh lớn trong thành phố, gặp gỡ các DJ, biểu diễn các trích đoạn trong phòng thu và trả lời câu hỏi của những thính giả gọi điện đến. Một lần nữa, anh lại lặn một mạch hai tuần lễ liền.

Cô trở mình xem đồng hồ cạnh giường, việc này trở nên vất vả hơn vì Walter đang lếm cái lưỡi nóng ấm của nó trên mặt cô và cô không thể tìm được cặp kính của mình. Ba giờ mười chín phút sáng. Anh làm cái quái gì mà thức đến tận bây giờ khi sáng ra họ phải dậy sớm đến thế chứ?

“Được rồi, đi nào,” cô nựng con Walter, nó đang vẫy đuôi rối rít và nhảy cỡn lên trong cơn hưng phấn bất ngờ lúc nửa đêm. Brooke choàng áo lên và khẽ khàng đi vào phòng khách, nơi Julian đang ngồi trong bóng tối chơi keyboard, mặc độc chiếc quần đùi và đeo tai nghe. Dường như anh chẳng tập khúc gì mà chỉ chơi một cách lơ đễnh, mắt anh dán vào bức tưòng đối diện với đi văng và đôi tay anh lướt trên phím đàn hoàn toàn vô thức. Nếu không biết rõ anh thì có lẽ cô đã tưởng rằng anh đang mộng du hoặc phê thuốc. Cô ngồi xuống bên cạnh anh trước cả khi anh nhận thấy sự có mặt của cô.

“Kìa em,” anh nói và kéo tai nghe xuống cổ như một chiếc khăn quàng. “Anh làm em thức giấc à?”

Brooke gật đầu. “Dù sao thì âm thanh để chế độ câm,” cô nói và chỉ vào chiếc keyboard được nối vào tai nghe, “vì thế em không chắc là em đã nghe thấy gì.”

“Những cái này,” Julian nói và giơ lên một nắm đĩa CD. “Một phút trước anh vừa đánh rơi chúng. Anh xin lỗi nhé.”

“Không sao đâu.” Brooke dịch sát lại gần. “Anh có sao không? Có chuyện gì thế?”

Julian choàng tay qua vai cô nhưng dường như không bớt phiền muộn chút nào. Cặp lông mày anh nhíu sát lại nhau. “Anh nghĩ rằng anh rất căng thẳng. Cho đến nay anh đã thực hiện vô số buổi phỏng vấn nhưng không có buổi nào lớn như buổi ở chương trìnhToday.”

Brooke nắm lấy tay anh, siết chặt và nói, “Anh sẽ rất tuyệt, anh yêu ạ. Nói thật lòng, anh có năng khiếu bẩm sinh với cái vụ truyền thông này đấy.” Có thể điều đó hoàn toàn không phải là sự thật – vài buổi phỏng vấn truyền hình mà cô xem Julian thực hiện từ bấy đến nay có phần hơi lúng túng vụng về – nhưng nếu có lúc nào đó cần phải nói dối…

“Em buộc lòng phải nói điều đó. Vì em là vợ anh.”

“Anh rất đúng, em phải nói điều đó. Nhung em cũng nói điều đó thật lòng. Anh sẽ rất tuyệt cho xem.”

“Chương trình truyền trực tiếp và phát sóng toàn quốc. Sáng nào cũng có hàng triệu người xem nó. Thế mới kinh khủng làm sao?”

Brooke chúi vào ngực anh để anh không nhìn thấy v. “Anh chỉ việc đi ra sân khấu và làm việc của mình. Họ sẽ có sân khấu đặt ngoài trời với toàn những khách vãng lai hò hét, và sẽ chẳng cảm thấy gì khác biệt so với biểu diễn trong chuyến lưu diễn cả. Khán giả còn không đông bằng thế ấy chứ, thật đấy.”

“Ít hơn.”

“Sao cơ?”

“Khán giả ‘ít hơn thế nhiều’ chứ không phải là ‘không đông bằng thê’.” Julian cười yếu ớt.

Brooke cấu anh. “Đấy là cái mà em được thưởng vì cố gắng an ủi anh đấy hử? Chinh lại ngữ pháp à? Thôi nào, đi ngủ đi anh.”

“Ích gì chứ? Chẳng phải chúng mình sắp phải đến đó ngay bấy giờ à?”

Brooke nhìn đồng hồ trên đầu DVD. Ba giờ ba mươi lăm phút. “Chúng mình có thể ngủ khoảng, ờ, cứ cho là năm mươi phút nữa trước khi mình chuẩn bị đi. Họ sẽ gửi xe đến đón lúc năm giờ mười lăm phút.”

“Chúa ơi. Hiểm ác quá đi mất.”

“Bập bập. Em nghĩ là chúng mình chỉ ngủ được bốn mươi lăm phút thôi. Đừng có nghĩ rằng bấy giờ anh là người nổi tiếng thì anh không phải dắt chó của anh đi vệ sinh đâu nhé.”

Julian rên lên.

“Đi nào, anh sẽ thấy khá hơn nếu ngả lưng một chút dù là anh không ngủ được,” Brooke nói và đứng lên kéo tay anh.

Julian đứng dậy hôn lên má cô. “Em vào trước đi, anh đấy.”

“Julian…”

Anh lóe lên một nụ cười nữa, nụ cười lần này thật tươi. “Đừng có bạo chúa thế, bà ơi. Anh có cần xin phép để vào nhà vệ sinh không em? Anh sẽ vào ngay.”

Brooke giả đò bực bội. ”‘Bạo chúa á? Đi thôi, Walter, mình trở về giường và để yên cho bố ngồi trên bồn cầu mà tải các ứng dụng của iPhone nhé.” Cô hôn phớt lên môi Julian và chúm miệng hôn kêu làm hiệu cho Walter đi theo cô.

Điều tiếp theo mà Brooke nhận thức được là đồng hồ báo thức nổi kèn bài “All the Single Ladies”, và cô ngồi bật dậy trên giường, đinh ninh rằng thế nào họ cũng lỡ hết mọi việc. Cô nhẹ người khi thấy đồng hồ mới chỉ bốn giờ mười lăm sáng và nhoài sang định đánh thức Julian, nhưng cô chỉ thấy đống chăn ngổn ngang và con chó Tây Ban Nha nằm ườn ra. Walter nằm ngửa bốn chân giơ lên trời, đầu gối trên chiếc gối của Julian y như một con người. Nó hé một mắt nhìn Brooke như muốn nói Tôi có thể quen với kiểu này được, trước khi nhắm mắt lại và thở ra một tiếng đầy thởa mãn. Brooke vùi mặt vào cổ nó rồi nhón chân đi vào phòng khách, chắc mẩm sẽ thấy Julian ngồi ở chính chỗ cô để lại anh lúc trước. Thay vì thế, cô nhìn thấy tia sáng le lói dưới chân cửa phòng vệ sinh nhỏ dành cho khách, và khi cô tiến lại gần để hỏi xem anh có ổn không, cô nghe tiếng ói mửa không lẫn vào đâu được. Khổ thân anh bị suy sụp, cô nghĩ với một cảm giác lẫn lộn vừa thương cảm cho Julian vừa nhẹ lòng vì cô không phải là người sắp phải trả lời phỏng vấn. Nếu tình thế đảo ngược, cô không nghi ngờ gì rằng cô sẽ ở trong chính phòng vệ sinh đó, nôn ọe và cầu xin thần thánh phù hộ.

Cô nghe tiếng nước chảy một chốc và sau đó cánh cửa mở để lộ ra bộ mặt nhợt nhạt đẫm mồ hôi của chồng. Anh lấy mu bàn tay chùi miệng và cho cô thấy vẻ mặt nửa chán ngán nửa lại hơi hơi thích thú.

“Anh yêu, anh thấy trong người thế nào? Em lấy gì đó cho anh nhé? Chút bia gừng được không?

Julian ngồi phịch xuống chiếc ghế bên bàn ăn mini cho hai người của họ và luồn những ngón tay vào mái tóc. Brooke nhận thấy gần đấy tóc anh dường như có vẻ dày hơn, hầu như không còn bị lưa thưa trên đỉnh đầu như năm ngoái nữa. Chắc là do kiểu tóc điệu nghệ mà chuyên gia tạo mẫu tóc và trang điểm đã tạo cho anh, những người hẳn đã phát hiện ra cách che giấu hoặc ngụy trang nó. Dù họ làm gì đi nữa thì điều đó cũng đã có hiệu quả. Khi không bị sao nhãng vì vệt hói nho nhỏ, ánh mắt ta sẽ lập tức dán vào hai lúm đồng tiền dễ thương kia.

“Anh thấy sợ,” anh tuyên bố. “Anh không chắc là anh có thể làm được điều này.”

Brooke quỳ xuống bên cạnh anh, hôn lên má anh và nắm cả hay bàn tay anh vào tay mình. “Anh sẽ tuyệt lắm, anh yêu ơi. Việc này sẽ cực kỳ có lợi cho anh và album của anh mà.”

Trong một tích tắc Brooke nghĩ có lẽ anh khóc mất. May thay, anh vặt một quả chuối từ đĩa đựng hoa quả giữa bàn và bắt đầu ăn chậm rãi.

“Và em nghĩ rằng thật ra phần phỏng vấn sẽ thoảng qua như gió nhẹ ấy mà. Ai cũng biết rằng anh ở đó là để biểu diễn. Anh sẽ hát bài ‘For the Lost’, và đám đống sẽ cuồng nhiệt lên, thậm chí anh sẽ quên rằng máy quay đang chĩa vào mình, và rồi người ta sẽ lên sân khấu gặp anh và hỏi cảm giác của anh thế nào khi bỗng nhiên trở thành ngôi sao hoặc điều gì tương tự như thế. Anh sẽ đọc lời thoại của anh, rằng anh yêu mến tất cả những người hâm mộ biết bao, và rồi kế đến phần thời tiết của Al. Ngon như ăn kẹo ấy, em thề đấy!”

“Em nghĩ thế à?”

Cặp mắt khẩn cầu của anh nhạc Brooke nhớ rằng đã bao lâu nay cô không dỗ dành anh như thế, và cô luôn nhớ việc đó đến mức nào. Đấng phu quân ngôi sao nhạc rock vẫn cứ là đấng phu quân hay lo lắng bồn chồn của cô.

“Em biết chứ! Lại đây nào, anh hãy đi tắm và em sẽ làm cho anh ít trứng và bánh mì nướng nhé. Nửa giờ nữa xe sẽ đến đón và mình đừng có trễ. Được không anh?”

Julian gật đầu. Anh vò tóc cô khi đứng lên đi vào phòng tắm mà không nói thêm lời nào. Anh bị lo lắng bồn chồn trước mỗi buổi biểu diễn, cho dù đó là số diễn thường lệ ở một quán bar trường đại học hay sân khấu nhỏ ở một địa điểm kín đáo hoặc trước một đám đông khổng lồ ở sân vận động của đội Midwestem, nhưng Brooke không thể nhớ đã bao giờ thấy anh như thế chưa.

Cô nhảy vào vòi sen tắm khi anh trèo ra, và cô định khích lệ anh thêm vài lời nhưng rồi nghĩ có thể im lặng một chút lại hay hơn. Lúc cô tắm xong, Julian đã đưa Walter ra ngoài, và cô nhanh chóng mặc bộ đồ dễ tìm nhất mà cô thấy đảm bảo cử động được thoải mái mà lại không khó coi: chiếc áo len dáng dài trùm lên quần legging bó sát đi với đôi bốt gót thấp cổ ngắn đến mắt cá chân. Cô là người chấp nhận quần legging muộn màng, nhưng từ khi cô nhượng bộ mua chiếc quần co dãn đẹp tuyệt và thoải mái đầu tiên, Brooke không bao giờ ân hận. Sau nhiều năm vật lộn cố ních vào những chiếc quần jean cạp trễ chật căng, những chiếc jupe bó chặt và những chiếc quần xêp ly lúc nào cũng có cảm giác như cái mở êtô cặp xung quanh eo cô, cô thấy quần legging là vật mà Chúa bù lại cho toàn thể chị em phụ nữ trên đời. Lần đầu tiên, một thứ gì đó đang mốt lại thực sự tôn dáng cô lên thật hoàn hảo bằng cách che giấu bớt đoạn giữa và phần hậu không lấy gì làm xuất sắc lắm và cùng lúc lại làm nổi bật cặp chân dài khá đẹp của cô lên. Mỗi ngày mặc nó vào là cô thầm cảm ơn những người đã thiết kế ra nó và thầm cầu xin để những chiếc quần đó còn trụ mốt lâu thêm chút nữa.

Chặng đường lái xe từ nhà họ đến tòa nhà Rockefeller Center qua nhanh. Lúc sáng sớm thế này thì xe cộ rất ít, và tiếng động duy nhất là tiếng những ngón tay Julian gõ táp táp vào tay ghế bằng gỗ. Leo gọi báo rằng gã đang đợi họ ở phòng thu, ngoài ra chẳng ai nói lấy một lời. Tận đến lúc chiếc xe tấp vào bên cạnh cửa thì Julian mới siết tay Brooke chặt đến nỗi cô phải mím miệng để khỏi thốt ra tiếng kêu.

“Anh sẽ rất tuyệt,” cô thầm thì với anh trong lúc một cậu trai trong bộ đổng phục nhân viên phục vụ đeo tai nghe dẫn họ tới phòng xanh (4).

(4Nguyên văn “greenroom”: phòng dành riêng cho nghệ sĩ ở hậu trường trường quay hoặc nhà hát.

“Đây là truyền hình trực tiếp và phát sóng toàn quốc,” Julian đáp lại, mắt anh nhìn thẳng phía trước. Trông anh còn nhợt nhạt hơn lúc trước đó nữa, và Brooke thầm cầu khẩn rằng anh sẽ không nôn thốc nôn tháo một lần nữa.

Cô lấy một gói viên nhai Pepto (5) trong ví ra, kín đáo tách hai viên từ vỉ và ấn vào tay Julian. “Anh nhai những viên này đi,” cô nói nhỏ.

(5) Pepto: viên thuốc dạng nhai để giảm các triệu chứng ợ hơi nóng, khó tiêu, buồn nôn, tiêu chảy và một số triệu chứng khó chịu khác.

Họ đi qua vài trường quay, tất cả đều phả ra hơi lạnh buốt làm mát cho các phóng viên truyền hình dưới ánh đèn sân khâu nóng rực, và Julian siết mạnh tay hơn. Họ quẹo góc, đi qua một chỗ trông tựa như một mỹ viện tạm thời nơi có ba người phụ nữ đang sắp xếp vật dụng làm tóc và trang điểm, và được dẫn vào một phòng có vài chiếc ghế bành, hai chiếc đi văng kiểu uyên ương và một bữa ăn sáng nhẹ tự chọn. Trước đấy Brooke chưa bước chân vào bất kỳ một phòng xanh dành riêng nào bao giờ, và mặc dù căn phòng này mang tên như thế trên cửa nhưng mọi thứ trong phòng được trang hoàng với gam màu be và màu tím hoa cà. Chỉ có mỗi Julian là xanh lét.

“Cậu ấy đến rồi kìa!” Leo oang oang, giọng gã phải to hơn mức cần thiết đến ba mươi đề-xi-ben chứ không ít.

“Tôi sẽ, ờ, quay lại đưa anh vào làm tóc và trang điểm ngay khi các thành viên khác của ban nhạc có mặt ở đấy,” cậu phục vụ nói với vẻ lúng túng. “Hãy, hừm, uống chút cà phê hoặc gì đó.” Cậu ta biến nhanh.

“Julian, sáng nay chúng mình sao nhỉ? Cậu sẵn sàng chưa? Trông như cậu chưa sẵn sàng thì phải. Cậu có ổn không đấy?”

Julian gật đầu, Brooke thấy anh có vẻ không vui khi gặp Leo hệt như cô. “Ổn,” anh lẩm bẩm.

Leo vỗ lên lưng Julian rồi kéo anh về phía hành lang để chuyện trò khích lệ. Brooke tự lấy cho mình một ly cà phê và ngồi vào một chiếc ghế ở góc cách xa mọi người nhất. Cô quan sát căn phòng và cố gắng phỏng đoán về những vị khách mời buổi sáng hôm đó: một bé gái, xét cả chiếc vĩ cầm mà cô bé giữ chặt lẫn thái độ kiêu kỳ thì có vẻ đó là một thần đồng âm nhạc, biên tập viên của một tạp chí nam giới đang cùng người làm PR của minh tập nói về mười mẹo giảm cân mà anh ta dự định sẽ thảo luận trong chương trình; một tác giả nổi tiếng với các cuốn truyện dành cho nữ giới đang cầm cuốn sách mới nhất của cô ta trên một tay và điện thoại trên tay kia, trông tẻ ngắt tẻ ngơ trong lúc lướt qua danh sách các cuộc gọi.

Những thành viên khác của bạn nhạc đến rải rác trong vòng mười lăm phút sau, mỗi người khéo sao đều xuất hiện với vẻ vừa mệt mỏi vừa phấn khích. Họ xì xụp uống cà phê rồi lần lượt vào phòng trang điểm làm tóc, và trước khi Brooke kịp đánh giá thêm lần nữa xem Julian có trụ nổi không thì họ đã bị đẩy vào vũ điệu chào mừng những người hâm mộ và kiểm tra âm thanh lần cuối. Đó là một buổi sáng mùa thu se lạnh và khán giả cực kỳ đông đảo. Vào lúc họ bắt đầu diễn, đúng tám giờ sáng, khán giả đã lên đến trên một ngàn người, hầu hết là nữ giới ở độ tuổi từ mười hai đến năm mươi, và dường như tất cả mọi người đều hô to tên Julian. Brooke chằm chằm nhìn vào màn hình trong phòng xanh, cố nhắc nhỏ mình rằng Julian – vào chính thời khắc này – đang có mặt trên màn hình khắp nước Mỹ, thì cậu phục vụ đến hỏi cô có muốn xem phần phỏng vấn bên trong trường quay không.

Brooke đứng phắt lên theo chân cậu trai trẻ xuống một tầng cầu thang để vào trong trường quay quen thuộc mà cô nhận ra do nhiều năm xem chương trình này. Hơi lạnh tức thời ập vào người cô.

“Ôi, trường quay đẹp quá. Vì lý do nào đó mà tôi cứ nghĩ họ sẽ phỏng vấn anh ấy bên ngoài trước mặt khán giả cơ.”

Cậu phục vụ giơ vài ngón tay lên tai nghe, lắng nghe và gật đầu. Cậu ta quay lại phía Brooke nhưng dường như không thực sự nhìn cô. “Bình th họ sẽ làm như thế nhưng hôm nay gió đập phá micro.”

“Rõ rồi,” Brooke nói.

“Chị có thể ngồi ngay đấy,” cậu ta nói và chỉ một chiếc ghế gập giữa hai máy quay đồ sộ. “Giây lát nữa thôi họ sẽ vào và lên hình” cậu ta xem đồng hồ bấm giờ treo trên một sợi dây quàng quanh cổ – “chưa đầy hai phút nữa thôi. Điện thoại di động của chị tắt rồi đấy chứ?”

“Ờ, tôi bỏ nó ở tầng trên rồi. Ồ, chỗ này hay quá nhỉ!” Brooke nói. Trước đấy cô chưa từng đến trường quay truyền hình nào, nói gì đến một trường quay nổi tiếng như thế này. Có cảm giác hơi hồi hộp khi ngồi đó quan sát những người quay phim và những người làm kỹ thuật âm thanh và các nhà sản xuất đeo tai nghe chạy nhốn nháo xung quanh để chuẩn bị. Cô đang quan sát một người đàn ông thay những chiếc đệm ghế đi văng lồng phồng bằng những cái khác nhỏ và căng hơn thì một luồng không khí bên ngoài đột ngột tràn vào cùng với tiếng huyên náo. Khoảng một tá người bước qua cánh cửa trường quay và Brooke trông thấy Julian được kèm sát hai bên là Matt Lauer và Meredith Vieira (6). Trông anh hơi bối rối và lấm tấm mồ hôi phía trên môi, nhưng anh đang cười vì cái gì đó và lắc đầu.

(6) Hai người dẫn chương trình Today.

“Một phút ba mươi giây!” một giọng nữ oang oang trên loa.

Đêm

Nhóm người bưóc vào ngay trước mặt cô, và trong giấy lát Brooke chỉ dán mắt vào những gương mặt quen thuộc của các phát thanh viên truyền hình. Nhưng rồi Julian gặp mắt cô và gửi cho cô một nụ cười lo âu. Anh thầm thì gì đó với cô, mặc dù không đoán được là gì. Cô ngồi trên chiếc ghế mà cậu phục vụ đã chỉ cho cô. Ngay lập tức hai người nữa đột ngột tiến đến gần anh, một người chỉ cho anh cách cài micro vào sau áo, và người kia thoa nhẹ lớp phấn lên khuôn mặt bóng mồ hôi của anh. Matt Lauer cúi xuống thì thầm gì đó với Julian, anh cười to, và rồi ông ta rời khỏi sân khấu. Meredith ngồi lên ghế đối diện với Julian và mặc dù Brooke chẳng nghe thấy họ nói gì, nhưng có vẻ như Julian khá thoải mái với bà. Cô cố hình dung xem ngay lúc này a phải hồi hộp đến mức nào, toàn bộ chuyện này gây cảm giác cực kỳ kinh hoảng và phi thực tế ra sao, và chỉ cần nghĩ đến đó cũng đủ làm cô thấy nôn nao phát ốm lên rồi. Cô ấn móng tay vào lòng bàn tay và cầu mong mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ.

“Còn bốn mươi lăm giây nữa là phát trực tiếp!”

Có cảm giác như chỉ mới mười giây trôi qua, nhưng một sự yên tĩnh tuyệt đối bao trùm lên trường quay và Brooke thấy một đoạn quảng cáo thuốc Tylenon trên màn hình trước mặt cô. Đoạn quảng cáo này kéo dài khoảng ba mươi giây, rọi những hợp âm của đoạn nhạc mở màn chương trình Today bắt đầu vang lên, và giọng nói ở loa phóng thanh bắt đầu đếm ngược. Ngay lập tức cả phòng lặng ngắt, trừ Meredith đang lướt qua những mẩu giấy ghi chép và liếm lưỡi lên hàng răng cửa trên để kiểm tra lại dấu son môi.

“Năm. Bốn. Ba. Hai. Và bắt đầu phát trực tiếp!” Vào đúng giây phút giọng nói hô lên từ “và” thì ai đó bật những cụm đèn cực lớn phía trên trường quay và cả trường quay tức thì tràn ngập ánh sáng chói chang nóng bỏng. Đúng lúc đó, Meredith nở nụ cười tươi rói và quay về phía máy quay đang nhấp nháy đèn xanh và đọc từ màn hình phóng chữ dành riêng cho phát thanh viên.

“Chào mừng mọi người trở lại với chương trình! Với các bạn khán giả vừa mới tham gia chương trình của chúng tôi, xin giới thiệu rằng chúng tôi may mắn mời được một trong những ngôi sao trẻ hiện rất nổi tiếng trên sân khấu âm nhạc hôm nay, ca sĩ kiêm nhạc sĩ Julian Alter. Anh đã lưu diễn cùng Maroon 5 trước khi thực hiện chuyến lưu diễn của riêng anh, và album đầu tay của anh chiếm vị trí thứ tư trên bảng xếp hạng Billboard.” Bà quay về phía Julian và nụ cười của bà tươi thêm. “Và anh vừa tặng cho chúng ta một màn diễn tuyệt hay với bài hát ‘For the Lost’ của anh. Julian, anh thật tuyệt vời! Cảm ơn vì anh tham gia chương trình cùng chúng tôi hôm nay”

Anh nhoẻn cười, nhưng Brooke có thể thấy sự căng thẳng trên đôi môi và cái cách bàn tay trái của anh bám chặt vào tay ghế. “Cảm ơn vì đã mời tôi. Tôi rất sung sướng được có mặt ở đây.”

“Tôi phải nói rằng tôi rất thích bài hát đó, Meredith nói với cả tấm lòng nồng nhiệt. Brooke bị thôi miên vào cách trang điểm của bà, nhìn trực diện có vẻ giả tạo và dày cộp phấn son nhưng lên hình thật hoàn mỹ và xinh đẹp. “Anh có thể nói cho chúng tôi biết một chút là vì đâu anh sáng tác ca khúc này không?”

Khuôn mặt Julian thoắt trở nên sống động và anh nghiêng người về phía trước ghế ngồi. Toàn thân anh có vẻ thư giãn trong lúc anh miêu tả nguồn cảm hứng để viết bài “For the Lost”.

Bốn phút tiếp theo vụt qua nhanh như chớp. Julian đã vượt qua được những câu hỏi như anh đã được phát hiện như thế nào, mất bao lâu để ghi âm album nhạc của anh, anh có tin rằng sẽ có những ý kiến phản hồi và sự quan tâm đáng kinh ngạc đó không. Cuộc tập huấn để làm việc với giới truyền thông đã tìm được kết quả: những câu trả lời của anh hài hước và khiêm tốn một cách duyên dáng mà lại không hề có vẻ như được một nhóm người biên soạn sẵn (mặc dù thực tế là chúng đã được soạn sẵn). Anh luôn giữ cho mắt mình nhìn thẳng vào mắt người đối thoại, tỏ vẻ thoải mái mà không thiếu phần kính trọng, và có lúc đã cười quyến rũ với Meredith Vieira đến nỗi chính bà đã gần như khúc khích mà nói “Tôi có thể hiểu rằng tại sao anh lại được các fan nữ trẻ tuổi hâm mộ nhiều đến thế.” Chỉ đến khi Meredith cầm một cuốn tạp chí nào đó về những người nổi tiếng, cuốn tạp chí chắc hẳn nằm úp mặt trên chiếc bàn giữa họ, và giở nhanh đến một trang được đánh dấu sẵn, lúc đó Julian mới ngưng cười.

Brooke nhớ cái đêm Julian từ cuộc tập huấn truyền thông về nhà và bảo cô rằng đó là môn quan trọng nhất mà anh đã từng học. “Ta không buộc phải trả lời câu hỏi của họ, nếu ta không thích câu hỏi đó, ta sẽ tiếp tục trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà ta muốn trả lời. Chẳng nhất thiết phải liên quan gì đến cầu hỏi vừa nếu ra. Yêu cầu duy nhất là ta truyền đạt những thông tin mà ta muốn chia sẻ. Lấy lại quyền chủ động đối với cuộc phỏng vấn. Đừng để họ ép ta vào cái thế trả lời bất kỳ điều gì khó chịu hoặc bất tiện. Chỉ cần cười và thay đổi chủ đề. Nhiệm vụ của phóng viên là làm cho cuộc phỏng vấn tiến triển suôn sẻ không vấp váp, và họ sẽ không kêu ca khi ta từ chối trả lời một câu hỏi đâu. Đấy là chương trình truyền hình buổi sáng chứ không phải cuộc tranh luận của các nguyên thủ, vì thế chỉ cần ta bình tĩnh và tươi cười vui vẻ là ta đã thành công. Ta sẽ không bao giờ bị dồn vào thế bí hay bị bắt buộc nếu ta không trả lời những câu hỏi mà ta không thích.”

Từ đêm đó dường như đã cả năm rồi, và Brooke chỉ cầu sao để lúc này Julian có thể lấy được sự tự tin y như vậy. Anh hãy bám vào kịch bản, cô thầm nhắc nhủ, và đừng để bà ta thấy anh toát mồ hôi.

Meredith gấp đôi cuốn tạp chí lại, lúc này Brooke có thể thấy đó là cuốn US Weekly, rồi chìa một trang cho Julian xem. Bà ta chỉ vào một tấm ảnh ở góc trên cùng bên phải, tấm ảnh mà thoạt nhìn Brooke đã thấy rằng đó không phải là bức ảnh nổi tiếng với cô nàng Layla. Julian đang cười, nhưng trông anh bối rối.

“À phải rồi” anh nói chẳng đâu vào đâu, vì trước đó Meredith chưa đưa ra câu hỏi nào cả. “Bà xã xinh đẹp của tôi đấy.”

Ôi không, Brooke nghĩ. Meredith đang chỉ bức anh Brooke và Julian khoác tay nhau tươi cười hạnh phúc trước máy ảnh. Máy quay phóng to bức ảnh và lúc này Brooke đã có thể nhận ra những chi tiết: chiếc đầm len đen thường trực của cô, Julian trông không được thoải mái trong chiếc quần âu và áo sơ mi cài kín cúc, cả hai bọn họ đang nâng cao ly rượu vang… họ đang ở đâu nhỉ? Cô nghiêng người về phía trước ghế ngồi để dán mắt vào màn hình gần nhất và cô lập tức nhận ra ngay. Bữa tiệc sinh nhật mừng cha cô sáu mươi lăm tuổi. Bức ảnh chắc hẳn phải được chụp ngay sau khi Brooke đề nghị nâng cốc chúc mừng, vì cô và Julian đang đứng trước một bàn toàn những người đang ngồi. Ai có thể là người chụp bức ảnh đó nhỉ, và đúng hơn là, tại sao tạp chí US Weekly lại quan tâm đến nó?

Rồi máy quay hạ xuống thấp một chút và cô nhìn thấy bức ảnh có tựa đề “Bầu bí mà vẫn rượu chè?” Cô cảm thấy bụng cuộn lên vì hoảng hốt và lo lắng khi nhận ra rằng số mới của US Weekly đó chắc là ra đúng vào ngày hôm nay, và chưa một ai trong ê kíp của Julian kịp thấy nó.

“Đúng rồi, tôi đã đọc thấy rằng anh và Brooke vợ anh đã lấy nhau khoảng… đến nay là năm năm phải không?” Meredith hỏi và nhìn Julian. Anh chỉ gật đầu, rành rành là lo lắng không hiểu cái cách hỏi này dẫn đến đâu.

Meredith nghiêng lại gần Julian nói với nụ cười rất tươi, “Vậy tại đấy anh có thể xác nhận điều này trước nhất không?”

Julian nhìn lại bà chằm chằm, mắt gặp mắt bà, nhưng có vẻ như anh cũng chẳng hiểu mô tê gì như Brooke vậy. Xác nhận điều gì? Brooke biết rằng anh chưa kịp hiểu hết toàn bộ cái câu “bầu bí” đó và ắt hẳn anh nghĩ rằng anh đang bị lục vấn về tình trạng hôn nhân của mình.

“Gì ạ?” Câu trả lời không thật lưu loát cho lắm, nhưng Brooke chẳng thể trách anh được. Chính xác là bà ta đang hỏi cái gì nhỉ?

“À, chúng tôi không khỏi băn khoăn rằng có phải vợ anh đang hãnh diện khoe bụng bầu không.” Meredith cười ngoác, như thể hiển nhiên sẽ có một câu trả lời khẳng định, chẳng phải hỏi hiếc gì cả.

Brooke hít vào gấp gáp. Chắc chắn đó không phải điều cô chờ đợi, và Julian tội nghiệp có vẻ sắp sửa nhái lại cụm từ “bụng bầu” cứ như anh phải trả lời câu hỏi đó bằng tiếng Nga vậy. Tuy rằng lúc này không phải là lúc dáng cô chuẩn nhất trong đời, nhưng hoàn toàn chắc là cô không nghĩ rằng trông mình như đang có thai. Đó chỉ là một góc chụp vụng về lấy từ phía dưới phô ra lớp vải phồng lên một cách kỳ dị ở vùng eo nơi chiếc váy được thắt đai chặt. Thế thì sao nào?

Anh loay hoay trên ghế, sự lo âu của anh dường như chỉ càng khẳng định câu hỏi của bà ta là đúng.

“Ồ thôi nào, anh có thể nói với chúng tôi ở đây. Đó sẽ là một năm đầy sự kiện đối với anh – album đầu tay ra mắt công chúng và em bé! Tôi chắc rằng những người hâm mộ sẽ rất thích được biết chắc chắn…”

Phải mất một giây Brooke mới nhận ra rằng mình đang nín thở. Có thật điều này đang diễn ra không? Bà ta nghĩ họ là ai kia chứ? Một cặp Brangelina(7) ư? Có ai thực sự quan tâm đến việc họ sắp có con không? Mà việc này thì liên quan gì đến ai? Chẳng lẽ trong bức ảnh trông cô to vật vã đến nỗi chỉ có thể giả định là cô sắp có con được thôi ư? Và trên hết, nếu cả cái nhloại chết tiệt này giả định là cô có bầu, thì tấm ảnh đó làm cô trông như một bà bầu nghiện rượu vậy. Thật là quá quắt đến mức không thể tin được.

(7) Brangelina: tên gọi tắt cặp vợ chồng diễn viên điện ảnh nổi tiếng của Mỹ Brad Pitt và Angelina Jolie.

Julian mở miệng định nói gì đó, nhưng dường như nhớ ra những lời chỉ dẫn phải cười và trả lời bằng bất kỳ điều gì anh muốn, anh nói, “Tôi rất yêu vợ tôi. Nếu thiếu sự ủng hộ tuyệt vời của cô ấy thì chắc hẳn đã không có gì xảy ra cả.”

Không có cái gì? Brooke những muốn hét lên. Việc lựa chọn thời điểm quá là không phù hợp để mang cái thai không hề có thật ấy ư? Hay là chuyện vợ anh uống rượu trong lúc trông tưởng như đang có thai?

Sự im lặng lúng túng chỉ kéo dài vài giây mà tưởng chừng như vô tận, và rồi Meredith cảm ơn Julian, nhìn thẳng vào máy quay, đề nghị mọi người hãy mua album mới của anh, và cắt cảnh để chuyên sang quảng cáo. Brooke chỉ mang máng thấy những ánh đèn sáng chói được làm dịu xuống và Meredith gỡ bỏ micro của bà ta ra rồi đứng dậy. Bà chìa một tay về phía Julian – trông anh có vẻ choáng – nói vài lời mà Brooke không thể nghe thấy, và nhanh chóng rời khỏi trường quay. Cả tá người bắt đầu tíu tít xung quanh trường quay, kiểm tra dây nhợ, đẩy các máy quay và thay các bìa kẹp tài liệu. Julian vẫn ngồi nguyên tại chỗ, trông anh chẳng khác gì vừa mới bị người ta lấy xẻng nện vào đầu.

Brooke đứng dậy và sắp sửa tiến về phía Julian thì Leo hiện ra trước mặt cô.

“Cậu bé của chúng ta rất khá, cô có thấy thế không Brooke? Chỉ hơi kỳ cục tí chút ở câu hỏi cuối cùng, nhưng chẳng có gì to tát cả.”

“Ừmm.” Brooke chỉ nhăm nhăm đi đến với Julian, nhưng cô liếc thấy Samara, người huấn luyện truyền thông và hai trợ lý hình ảnh đang đi kèm Julian ra ngoài để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp tới của anh. Trước khi cái buổi sáng tệ hại hết nói này kết thúc thì anh còn phải hát hai bài hát nữa, một vào lúc tám giờ bốn mươi lăm phút và một lúc chín giờ ba mươi.

“Cô muốn ra ngoài hay muốn xem chương trình từ phòng xanh? Có lẽ cô muốn thư giãn một chút, kiểu như đứng dậy đi lại ấy?” Leo liếc mắt đểu cáng, có cảm giác trông trắng trợn hơn mọi khi nhiều.

“Anh nghĩ tôi đang có thai à?” cô hỏi, giọng sửng sốt.

Leo giơ cả hai tay lên trời. “Tôi đâu có hỏi. Đó là việc của cô, cô biết đấy. Cứ cho rằng đó không phải là thời điểm thích hợp nhất đối với sự nghiệp của Julian, nhưng mà này, tôi nghĩ là trẻ em sẽ ra đời khi nào chúng đã sẵn sàng…”

“Leo này, tôi sẽ rất cảm kích…”

Điện thoại di động của Leo đổ chuông và gã lôi nộ từ trong túi ra nâng niu như thể nó là cuốn Kinh Thánh vậy. “Tôi phải nhận cú điện thoại này đã,” gã nói và quay bước ra ngoài.

Brooke đứng chôn chân tại chỗ. Cô thậm chí không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Julian đã gần như khẳng định việc có thai tưởng tượng trên chương trình truyền hình trực tiếp toàn quốc. Cậu phục vụ đã chào đón họ sáng nay xuất hiện bên cạnh Brooke.

“Này! Tôi đưa chị quay về phòng xanh được không? Họ đang sắp xếp cho cảnh quay tiếp tới nên mọi việc ở đấy sẽ lu bù lắm,” cậu ta vừa nói vừa kiểm tra tấm bìa kẹp tài liệu của mình.

“Được chứ, thế thì còn gì bằng. Cảm ơn,” Brooke nói với vẻ biết ơn.

Cô lặng lẽ theo cậu thanh niên lên cầu thang rồi đi dọc một hành lang dài. Cậu ta mở cánh cửa phồng xanh cho cô và Brooke ngờ rằng có lẽ cậu ta đã nói “chúc mừng” trước khi bỏ đi, nhưng cô không chắc lắm. Ghế của cô đã bị một người đàn ông mặc bộ đầu bếp màu trắng từ đầu đến chân chiếm mất, vì vậy cô ngồi xuống một chiếc ghế khác duy nhất còn trống.

Cô bé thần đồng với chiếc vĩ cầm nhìn lên cô. “Cô đã biết đó là gì chưa ạ?” cô bé hỏi với giọng cao chói lói như vừa mới hít quả bóng bơm khí heli vậy.

“Cháu nói gì cơ?” Brooke liếc nhìn đứa trẻ, không chắc có phải mình đã nghe chính xác điều nó nói không.

“Cháu hỏi là,” cô bé háo hức nói, “cô đã biết cô đang mang thai gì chưa. Em trai hay em gái ạ?”

Miệng Brooke há hốc vì choáng.

Mẹ cô bé cúi xuống thì thầm gì đó vào tai cô bé, chắc hẳn bà nói rằng câu hỏi của cô bé là thô lỗ hoặc không phù hợp, nhưng cô bé chi trợn mắt nhìn lại. “Con chỉ hỏi cô ấy đang mang thai con gì thôi mà!” cô bé kêu lên the thé.

Brooke cố gắng giữ bình tĩnh. Có lẽ trêu chọc một tí cho vui cũng được – Chúa mới biết rồi đấy gia đình và bạn bè cô có vui như thế không. Cô dõi mắt quanh phòng để đảm bảo rằng không có ai đang dởng tai nghe và cúi xuống. “Cô sẽ có bé gái,” cô thì thầm mà chỉ cảm thấy hơi tội lỗi một chút vì nói dối một đứa trẻ. “Và cô chỉ hy vọng một điều là bé sẽ đáng yêu hệt như cháu”

Những cuộc gọi từ gia đình và bạn bè bắt đầu dồn dập đến trong lúc trên xe về nhà và tiếp tục không ngừng trong nhiều ngày. Mẹ cô tuyên bố rằng dù bà tự ái vì biết tin này qua truyền bình nhưng dù sao bà cũng sung sướng ngấy ngất khi cô con gái duy nhất của bà rốt cuộc cũng sẽ được làm mẹ. Cha cô vui mừng vì bức ảnh chụp trong bữa tiệc sinh nhật ông được đưa lên truyền hình toàn quốc và lăn tăn không biết tại sao ông và Cynthia không nhận ra điều đó sớm hơn. Mẹ Julian thi đưa ra ý kiên có thể dự đoán trước, “Ô, hay nhỉ! Chúng ta chắc chắn cảm thấy chưa đủ già để lên chức ông bà!” Randy hào phóng đề nghị đưa đứa con trai tương lai của Brooke vào đội bóng nhỏ của bọn trẻ con trong họ Greene mà anh đang dự kiến trong đầu, còn MicheUe thì tình nguyện nhận việc trang hoàng phòng trẻ cho em bé. Nola rất điên tiết vì Brooke không tâm sự với cô trước nhất, mặc dù cô thú thật rằng cô sẽ dễ tha thứ hơn nếu con bé con mang. Và tất cả mọi người không trừ một ai đều phê bình vụ ly rượu, duy có một số người nhẹ nhàng hơn những người khác mà thôi.

Cô cảm thấy còn tệ hơn cả việc bị mất thể diện là việc phải thuyết phục cả nhà mình, cả nhà Julian, tất cả đồng nghiệp và bạn hữu của họ rằng thứ nhất là cô không có bầu bí gì cả, hai là cô sẽ không bao giờ uống rượu trong suốt thai kỳ giả định của mình. Đó là sự sỉ nhục. Ấy vậy mà cô cảm thấy họ vẫn còn hoài nghi. Thứ duy nhât có hiệu quả – cái thật ra làm mọi người thôi tò mò ngay chỉ trong nửa giây đồng hồ – là số tiếp theo của tạp chí US Weekly trưng ra một tấm ảnh của một tay săn ảnh chụp Brooke đang đi mua sắm lặt vặt tại siêu thị Gristedes trong khu vực gần nhà cô. Rõ ràng bụng cô trông phẳng hơn, nhưng đó không phải chi tiết làm nên mánh khóe. Trong ảnh cô đang cầm một giở hàng đựng chuối, bốn hộp sữa chua, chai nước khoáng Poland Spring một lít, một chai dung dịch lau kính, và có vẻ như là một hộp băng vệ sinh Tampax. Nhãn hiệu Pearl, siêu thấm, nếu người ta tò mò muốn biết, và nó được khoanh tròn bằng bút đánh dấu đen đậm với lời ghi chú đập vào mắt “Nhà Alter làm gì có em bé!” cứ như thể tờ tạp chí đó thông qua nghiệp vụ thám tử nào đó đã điều tra ra ngọn ngành việc này.

Nhờ vào nghiệp vụ báo chí kiệt xuất đó, cả nhân loại đã biết cô không có bầu mà lại có kinh nguyệt ra nhiều hơn bình thường. Nola thấy toàn bộ việc đó thật buồn cười đến nôn ruột; Brooke thì không thể đừng nghĩ rằng tất cả mọi người kể từ cậu bạn trai năm lớp mười cho đến ông nội đã chín mươi mốt tuổi của cô – đó là còn chưa kể các cô cậu thanh thiếu niên, các bà nội trợ, những người hay đi lại bằng máy bay, những người đi mua sắm lặt vặt, những người đến các thẩm mỹ viện, những người đến tiệm làm móng và những người đặt tạp chí đó ở vùng Bắc Mỹ – đã chia sẻ sự riêng tư đến từng chi tiết về chu kỳ kinh nguyệt của cô. Thậm chí cô còn chưa nhìn thấy tay thợ ảnh! Từ hôm đó trở đi, cô đặt hàng trên mạng tất cả các sản phẩm có liên quan đến tình dục, kinh nguyệt hoặc tiêu hóa.

May sao, Ella, em bé nhà Randy và Michelle đã làm mọi người sao nhãng hẳn. Bé ra đời, như ơn phước từ trời cao, hai tuần sau cái bi kịch của chương trình Today, và cô bé đã lịch sự chào đời đúng ngày lễ Halloween, vì vậy đã cho họ cái cớ tuyệt hảo để từ chối bữa tiệc hóa trang của Leo. Brooke không thể không cảm thấy cực kỳ biết ơn cô cháu gái mới của mình được. Giữa những câu chuyện kể đi kể lại về việc sinh nở (Michelle vỡ ối trong lúc họ đang ngồi trong một nhà hàng Ý, cấp tập lao vào bệnh viện đủ để đợi thêm mười hai tiếng đồng hồ nữa, lời của chủ nhà hàng Campanelli cho Ella ăn miễn phí suốt đời), những bài học quấn tã cho trẻ, và việc đếm những ngón tay ngón chân của bé, Brooke và Julian dần dần không còn là tâm điểm chú ý nữa. Chí ít thì cũng là trong gia đình họ.

Họ là bà cô và ông chú mẫu mực, đã đến được bệnh viện sớm trước khi đứa bé ra đời và đã nhớ mang theo hai tá bánh vừng vòng New York và lườn cá hồi đủ để cho cả khoa sản ăn. Ngay cả Julian cũng tỏ ra vui mừng với sự kiện đó, anh thầm thì vào tai Ella rằng đôi tay nhỏ xinh của bé như sinh ra để chơi dương cầm vậy. Cô sẽ luôn nghĩ về bé Ella như khoảnh khắc bình yên hạnh phúc sau cùng ngay trước cơn dông tố khốc liệt.

10

Phô má lúm đồng tiền như cậu trai mới lớn

Điện thoại di động của Brooke đổ chuông khi cô đanghì hụi kéo con gà tây nặng cả chục cân vào căn hộ và cố gắng lôi nó lên trên bàn bếp.

“A lô,” cô nói trong lúc đang thu dọn những thứ không cần thiết trong tủ lạnh để lấy chỗ cho con chim khổng lồ này.

“Brooke à? Samara đây.”

Cô bị bất ngờ. Trước đó Samara chưa từng, chưa khi nào gọi điện cho cô. Chị ta muốn gọi để biết họ nghĩ thế nào về trang bìa tạp chí Vanity Fair chăng? Tạp chí này vừa mới ra đến quầy báo và Brooke không thể rời mắt khỏi nó được. Cô nghĩ về nó là nghĩ đến một Julian ngày xưa, mặc quần jean và áo phông trắng bó sát, đội một trong những chiếc mũ len mà anh ưa thích và nhoẻn cười theo đúng cái cách phô ra hai lúm đồng tiền dễ thương lạ lùng của anh. Trong cả nhóm chụp ảnh thì trông anh đáng yêu

“Ồ, chào chị! Trông anh ấy thật tuyệt trên trang bìa Vanity Fair phải không chị? Ý tôi là tôi không ngạc nhiên, nhưng trông anh ấy quá…”

“Brooke, cô có chút thời gian rảnh không?”

Hiển nhiên đó không phải là cuộc gọi xã giao về trang bìa tạp chí, và nếu cái mụ này định nói rằng Julian không thể thu xếp về nhà trong dịp lễ Tạ ơn mà họ làm chủ tiệc, ờ, thì cô sẽ giết mụ ta.

“Ừm, vâng, chị giữ máy một xíu nhé.” Cô đóng cửa tủ lạnh và ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ xinh của họ, cái bàn nhắc cho cô nhớ rằng cô cần phải gọi điện để kiểm tra tình hình thuê bàn ghế. “Được rồi, tôi yên vị rồi đây. Có chuyện gì thế ạ?”

“Brooke này, có một bài báo viết, và bài đó không mấy dễ chịu,” Samara thông báo với cái kiểu vắn tắt, cộc lốc luôn thấy ở chị ta, mặc dù với những thông tin thế này thì cách nói của chị ta như có phần nào an ủi.

Brooke gượng cười cho qua chuyện. “Ờ, có vẻ như những ngày này lúc nào mà chả có một bài báo viết. Này, tôi là bà bầu rượu chè lu bù, nhớ không? Thế Julian bảo sao?”

Samara hắng giọng. “Tôi vẫn chưa nói với cậu ấy. Tôi đồ rằng cậu ấy sẽ bực lắm, và tôi muốn nói với cô trước.”

“Ôi Chúa ơi. Họ nói gì về anh ấy thế? Họ đùa cợt về mái tóc của anh ấy à? Hay là gia đình anh ấy? Hay là có ả đàng điếm tai tiếng nào đó trong quá khứ của anh ấy mới xuất hiện và khẳng định rằng…”

“Brooke, bài đó không nói về Julian. Nó nói về cô đấy.”

Im lặng. Brooke c thấy móng tay mình đang bấm vào lòng bàn tay, nhưng cô không thể dùng ý chí để ngăn việc đó lại.

“Cái gì về tôi cơ?” cuối cùng thì cô cũng hỏi, giọng cô gần như tiếng thì thầm.

“Đó là cả một loạt những lời đơm đặt kinh tởm,” Samara lạnh nhạt nói. “Tôi muốn cô nghe được điều này từ tôi trước. Và tôi cũng muốn cô biết rằng chúng tôi đã yêu cầu nhóm tư vấn pháp lý của chúng tôi xem xét vấn đề bác lại toàn bộ bài báo đó. Chúng tôi đang xử lý vấn đề này một cách cực kỳ nghiêm túc.”

Brooke không thể buộc mình thốt nên lời. Chẳng nghi ngờ gì rằng bài báo đó hẳn phải khủng khiếp lắm, nếu không Samara đã chả vòng vo mãi thế về một mẩu tin tức vắn tắt. Cuối cùng cô nói, “Bài báo đó ở đâu? Tôi cần phải đọc nó.”

“Đó là số ra ngày mai của tạp chí Last night, nhưng cô có thể đọc trên mạng ngay bây giờ. Brooke này, hãy biết rằng tất cả mọi người ở đây ủng hộ cô, và chúng tôi hứa sẽ…”

Có lẽ đó là lần đầu tiên kể từ thời niên thiếu – và là lần đầu tiên với bất kỳ người nào ngoại trừ mẹ cô ra – Brooke cúp máy giữa chừng khi người đối thoại đang nói rồi chạy ngay đến máy tính. Chỉ mất vài giây cô tìm đã được trang báo đó và mở hai cửa sổ liền khi bức ảnh to vật trên trang chủ trưng ra hình ảnh cô và Julian đang ăn tối bên một chiếc bàn ngoài trời. Cô vắt óc cố nghĩ xem họ đang ở đâu lúc đó trước khi cô nhìn thấy biển tên phố phía hậu cảnh. Tất nhiên rồi, đó là món ăn Tây Ban Nha mà họ cùng ăn vào cái đêm đầu tiên Julian về nhà sau hôm bỏ đi giữa chừng tiệc sinh nhật của cha cô. Rồi cô bắt đầu đọc.

Đôi vợ chồng đang chia sẻ với nhau một đĩa paella tại một bàn ăn ngoài trời của Hell’s Kitchen có lẽ trông giống như bao người khác, nhưng những người biết thì nhận ra họ là ca sĩ kiêm nhạc sĩ mới nổi Julian Alter và Brooke, người vợ anh cưới đã lâu. Album đầu tay của Alter đã áp đảo trên các bảng xếp hạng, và nụ cười má lúm đống tiền bẽn lẽn như cậu trai mới lớn của anh đã là những người hâm mộ phái nữ ở khắp đó đây phải ngây ngất. Thế nhưng người phụ nữ bên anh là ai? Và họ thích nghi thế nào với danh tiếng mới có của anh?

Không hòa thuận, theo một nguồn tin gần gũi với cặp vợ chồng này thì tình hình là như vậy. “Họ lấy nhau từ lúc còn rất trẻ, và đúng là tới nay họ đã sống hòa thuận được năm năm, nhưng họ đang trên bờ vực của sự tan vỡ,” nguồn tin nói. “Lịch diễn của anh ấy đòi hỏi rất khắt khe, và Brooke chưa thích nghi lắm.”

Hai người gặp nhau sau cuộc tấn công khủng bô’ 11 tháng Chín ít lâu và quấn quýt bên nhau sau sự kiện chấn động New York đó. “Thực tế là Brooke đeo đuổi Julian nhiều tháng ròng, theo anh khắp Manhattan và ngồi một mình xem tất cả các buổi biểu diễn của anh cho đến khi anh không thể không nhận ra cô. Cả hai người bọn họ đều đang cô đơn,” nguồn tin giải thích. Một người bạn thân với gia đình nhà Alter cũng đồng tình. “Cha mẹ Julian choáng khi cậu tuyên bô’đính hôn với Brooke sau gần hai năm hẹn hò. Họ mới hai mươi tư, sao phải vội vàng thế?” Dù sao cặp đôi cũng đã kết hôn bằng một hôn lễ nhỏ, không kiểu cách tại tư gia của gia đình Alter ở Hamptons bất chấp sự thực là vợ chồng bác sĩ Alter “luôn ngờ rằng Brooke, một cô gái tỉnh lẻ từ xó xỉnh nào đó ở Pennsylvania, đang cố đạt được tham vọng của mình bằng cách ‘trói’ chàng Julian tài năng.”

Trong vài năm gần đây, Brooke đồng thời làm hai công việc để có thể nuôi dưỡng niềm say mê âm nhạc của chồng, nhưng một trong những người bạn của cô giải thích rằng “Brooke chịu làm bất kỳ việc gì cần thiết để giúp Julian tìm kiếm danh vọng mà cô ta luôn khao khát. Hai việc chứ mười việc cũng chẳng thành vấn đề, một khi cô ta lấy được một người chồng nổi tiếng.” Mẹ của một nữ sinh học ở trường tư thục danh tiếng ở Khu Thượng Đông nơi Brooke làm tư vấn về dinh dưỡng nói rằng, “Cô ta có vẻ là người rất tốt, mặc dù con gái tôi nói với tôi rằng cô ta hay về sớm hoặc hủy các buổi hẹn tư vấn.” Những trục trặc trong công tác không dừng ờ đó. Một đồng nghiệp tại Trung tâm Y tế Đại học New York nói rằng, “Brooke từng là người giỏi nhất trong toàn bộ nhân viên của chúng tôi, nhưng gần đây cô ấy đã thực sự xuống dốc. Dù cô ấy sao nhãng vì sự nghiệp của chồng hay chỉ là chán công việc của mình thì cũng thật buồn lòng khi thấy cô ấy như thế.”>

Còn về những tin đồn chuyện bầu bí bắt nguồn từ chương trìnhToday và nhanh chóng bị tạp chíUS Weekly dập tắt nhẹm ngay tuần sau đó với bức ảnh làm bằng chứng rằng vợ chồng nhà Alter không có thai thì sao? À, đừng mong điều đó sớm thay đổi nhé. Một người bạn cũ của Julian khẳng định rằng Brooke đã “đòi có con ngay từ khi họ mới gặp nhau, nhưng Julian vẫn cứ trì hoãn vì anh vẫn chưa chắc chắn rằng cô ta là Người Vợ Lý Tưởng.”

Và với sự trục trặc ngày càng lớn dần như vậy thì ai có thể trách anh được?

Một nguồn tin thân cận với Julian vừa phát biểu gần đây, “Tôi hoàn toàn tin tưởng rằng Julian sẽ làm điều đúng đắn. Nó là một thằng bé tuyệt vời với đầu óc sáng suốt như thế. Nó sẽ tìm được hướng đi đúng.”

Cô không biết lệ đã tuôn trào từ lúc nào, nhưng khi cô đọc xong, những giọt lệ đã đọng thành vũng nhỏ gần bàn phím, làm ướt má, cằm và môi cô. Chẳng lời nào có thể tả được tâm trạng của người vừa đọc một thứ viết về mình như thế, dù biết rằng đó là điều hoàn toàn sai sự thật nhưng vẫn cứ lăn tăn rằng – vì làm sao mà đừng được – có chút xíu sự thật nào ở đó không. Tất nhiên toàn bộ những lời xằng bậy về việc cô và Julian gặp nhau ra sao và tại sao thật nực cười, nhưng liệu có thậtcha mẹ anh căm ghét cô đến thế? Uy tín của cô ở cả hai nơi làm việc có bị hủy hoại bởi cô đã bỏ bê bao nhiêu công việc không? Có hay không bất kỳmột sự thật nhỏ nhoi nào trong nguyên nhân giả định của bài báo về lý do Julian không muốn có con ngay lúc này? Kinh khủng quá mức tưởng tượng.

Brooke đọc lại lần thứ hai rồi lần thứ ba. Lẽ ra cô đã ngồi cả ngày mà đọc đi đọc lại bài báo nhưng chuông điện thoại của cô lại reo. Lần này là Julian.

“Rook à, thậm chí anh không thể nói được với em rằng anh điên đến mức nào! Chúng nó muốn viết những thứ rác rưởi gì về anh lại đi một nhẽ, nhưng khi chúng nó nhằm vào em…”

“Em không muốn nói chuyện này,” cô nói dối. Cô không muốn gì hơn được nói về chuyện đó, hỏi Julian từng điểm từng điểm một xem anh có đồng tình với bất kỳ một luận điệu xuyên tạc nào mà bài báo viết không, nhưng cô không còn hơi sức nữa.

“Anh đã nói chuyện với Samara rồi, và chị ấy hứa với anh rằng nhóm tư vấn pháp lý của Sony đang chuẩn bị để…”

“Julian, em quả thật không muốn nói về điều đó,” cô lặp lại. “Điều đó thật kinh khủng và hằn học và hoàn toàn sai với sự thật – em hy vọng là thế – và em chẳng thể làm cái cóc khô gì để xử lý nó cả. Ngày mai chúng mình làm chủ bữa tiệc lễ Tạ ơn cho chín người kể cả chúng mình nữa đấy, và em phải bắt đầu chuẩn bị đây.”

“Brooke, anh không muốn em nghĩ dù chỉ một giây thôi rằng…”

“Được rồi, em hiểu. Mai anh vẫn về nhà đấy chứ, phải không?” Cô nín thở.

“Tất nhiên rồi! Anh sẽ bay chuyến sớm nhất về, nên anh sẽ hạ cánh khoảng tám giờ và đi thẳng từ sân bay LaGuardia về. Em có cần anh mua gì trên đường về không?”

Brooke nhấn nút đóng bài báo lại và mở danh mục những thứ cần mua cho lễ Tạ ơn của cô ra. “Em nghĩ là em mua đủ tất cả mọi thứ rồi… thật ra là, cần thêm vài chai rượu vang nữa. Có thể thêm một chai trắng và một chai đỏ nữa.”

“Được rồi, em yêu. Anh sẽ về ngay và chúng mình sẽ cùng nhau giải quyết vấn đề này, được không? Anh sẽ gọi lại em sau nhé.”

“Ừmm. Được thôi.” Giọng cô nghe lạnh lùng và xa lạ, và dù đó không phải là lỗi tại Julian nhưng cô không thể kiềm chế cảm giác phẫn uất được.

Bình luận
× sticky