Họ gác máy và cô nghĩ trước hết nên gọi điện cho Nola rồi đến mẹ cô, nhưng rồi quyết định rằng cách tốt nhất để đối phó với nó là mặc kệ nó. Cô gọi để kiểm tra tình hình thuê bàn ghế, ướp muối con gà tây, rửa khoai tây để mai nghiền, làm nước xốt việt quất và gọt măng tây. Sau đó là lúc phải cọ rửa lau chùi toàn bộ căn hộ và kê dọn lại, việc này cô xử lý cùng với tiếng nhạc hip-hop giòn giã từ đĩa CD cũ thời trung học. Cô đã định đi làm móng vào khoảng năm giờ chiều, nhưng khi nhòm qua cửa sổ cô thấy ít nhất có hai và có lẽ có đến bốn người đàn ông cùng những chiếc xe Cadillac Escalade và máy ảnh đang lấp ló dưới phố. Brooke nhìn những lớp da chết trên ngón tay ngón chân và nhìn lại những người đàn ông đó: chả đáng phải mạo hiểm.
Đêm đó lúc cô lê vào giường với con Walter, cô thành công khi tự dối mình tin rằng toàn bộ chuyện này sẽ tự nhiên biến mất. Mặc dù đó là thứ đầu tiên thình lình xuất hiện trong đầu cô khi cô thức dậy buổi sáng ngày lễ Tạ ơn, cô vẫn cố gắng đẩy lui ý nghĩ ấy. Còn rất nhiều việc phải làm để chuẩn bị sẵn sàng, và mọi người sẽ đến vào lúc năm giờ. Hơn chín giờ một chút khi Julian về đến nhà, cô khăng khăng đòi nói về chuyện khác.
“Nhưng Rook này, anh nghĩ rằng nếu không đả động đến chuyện này chưa chắc đã là hay đâu,” anh nói trong lúc giúp cô đẩy hết đồ đạc trong phòng khách vào sát vào tường để lấy chỗ kê chiếc bàn thuê về.
“Đơn giản là em không biết có cái gì để mà nói. Cả bài đó là một núi những lời bịa đặt, và đúng vậy, đọc những thứ như thế về bản thân em hay cuộc hôn nhân của em là việc rất phiền lòng – bẽ bàng – nhưng trừ phi có bất kỳ câu nào trong đó là sự thật thì em thấy cứ lật đi lật lại vấn đề này đâu có ích gì…” Cô nhìn lên anh dò hỏi.
“Không có lấy một chữ nào trong đó là sự thật cả. Cả cái chuyện tào lao về cha mẹ anh, hay chuyện anh không nghĩ rằng em là ‘người vợ lý tưởng’ nữa – chẳng một lời nào trong bài đó là sự thật hết.”
“Vậy mình hãy tập trung vào ngày hôm nay, được không anh? Bố mẹ anh bảo mấy giờ thì sẽ ra về ấy nhỉ? Em sẽ không bảo Neha và Rohan đến chơi khi họ chưa về đâu. Vì em nghĩ rằng chúng mình khó có thể tiếp tất cả mọi người cùng một lúc được.”
“Ông bà sẽ đến vào lúc một giờ chỉ để uống một ly thôi, và anh đã bảo rằng ông bà nên ra về lúc hai giờ. Thế có được không em?”
Brooke vơ đống tạp chí giấu vào phòng chứa đồ ở hành lang. “Rất được anh ạ. Những người khác sẽ đến lúc hai giờ. Hãy nói lại với em lần nữa là em không phải áy náy rằng chúng mình đuổi họ đi đấy chứ.”
Julian khịt mũi. “Chẳng phải chúng mình đuổi họ. Họ sẽ đến nhà Kamen chơi. Tin anh đi, họ chả muốn ở thêm một phút nào đâu.”
Lẽ ra cô không cần phải lo lắng. Ông bà Alter đến rất đúng giờ, chỉ đồng ý uống chai rượu vang mà họ mua đến (“Ồ, các con ơi, hãy tiết kiệm rượu của các con để mời những vị khách khác – sao chúng ta lại không uống thứ rượu ngon này bây giờ nhỉ?”), chê bai một câu duy nhất về căn hộ (“Nó thật là đẹp mê hồn,phải không? Chỉ băn khoăn một nỗi làm sao các con có thể sống ở đây mãi thế”), và rời khỏi đó mười lăm phút trước giờ dự kiến. Ba mươi giây sau khi ông bà đi khỏi, chuông cửa nhà họ lại kêu.
“Xin mời lên,” cô nói vào điện đàm.
Julian siết chặt tay cô. “Sẽ hết sảy đấy.”
Brooke mở cửa hành lang và mẹ cô lao vào với một câu chẳng ra là chào hỏi. “Em bé đang ngủ,” bà tuyên bố cứ như đang thông báo rằng tổng thống và đệ nhất phu nhân đã đến vậy. “Chúng ta đặt con bé vào đâu được?”
“À, để xem nào. Vì toàn thể chúng ta ngồi ăn trong phòng khách, và con đoán là mẹ không muốn đặt nó trong phòng tắm, vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất thôi. Mẹ có thể đặt bé lên giường chúng con được không?” Brooke hỏi.
Randy và Michelle xuất hiện bồng bé Ella trên chiếc ghế di động dành cho trẻ nhỏ. “Nó còn bé quá chưa lẫy được nên chắc là ổn thôi,” Michelle vừa nói vừa nghiêng người hôn chào Julian.
“Không được!” Randy nói và lôi ra một thứ trông giống chiếc lều được gấp lại. “Đóchính là lý do tại sao tôi mua cái cũi gấp Pack’n Play này đấy. Các người đừng có mà đặt con bé lên giường.”
Michelle đưa mắt cho Brooke ý nói, Vâng, ai mà cãi được cái ông bô’quá là gà mẹ xù lông ấy chứ? và cả hai cùng phá lên cười. Randy và bà Greene bế Ella trở vào buồng ngủ và Julian bắt đầu rót rượu vang vào ly.
“Thế… hai người ổn cả chứ?” Michelle hỏi.
Brooke đóng cửa bếp lò, đặt gà tây quay xuống và quay lại phía Michelle. “Vâng, em ổn. Sao vậy?”
Chị dâu cô ngay tức thì có vẻ áy náy. “Ôi, xin lỗi, chắc là lẽ ra tôi không nên đả động đến việc này, nhưng cái bài báo ấy thật là… quá ác ý.”
Brooke hít hơi thật mạnh. “À vâng, em cứ nghĩ là chưa ai kịp đọc bài đó cả. Vì báo vẫn chưa ra mà, chị biết đấy.”
“Ừ, tôi chắc chắn là chưa có ai khác đọc được đâu!” Michelle nói. “Một người bạn của tôi gửi nó trên mạng cho tôi, nhưng cô ta là người rất mê những trang web lượm lặt chuyện tầm phào. Chẳng ai đọc nhiều như cô ta cả.”
“Rõ rồi. Này, chị có thể mang giùm cái này vào phòng khách được không?” Brooke vừa hỏi vừa đưa cho Michelle một đĩa pho mát với những chiếc bát nhỏ đựng mứt quả và và những chiếc bánh quy giòn đủ loại.
“Tất nhiên là được chứ,” Michelle nói. Brooke nghĩ rằng chị đã hiểu ra ẩn ý của cô, nhưng Michelle vừa bước được hai bước ra khỏi bếp thì quay lại nói “Cô biết không, có người nào đó cứ gọi suốt và hỏi tôi đủ điều về cô cậu đấy, nhưng chúng tôi không nói một lời.”
“Là ai thế?” Brooke hỏi, giọng cô đầy ắp nỗi kinh hoàng mà cô đã kìm nén được cho đến phút này. “Nhớ là em đã dặn anh chị đừng có nói chuyện với bất kỳ phóng viên nào về chúng em cả đấy nhé. Không điện thoại, không gặp trực tiếp, không bao giờ.”
“Ồ, chúng tôi biết điều đó chứ. Và chúng tôi sẽ không đời nào làm thế. Tôi chỉ nghĩ rằng cô cậu nên biết là ngoài kia có những người đang sục sạo đó.”
“Vâng, à, xét đến tính chính xác của họ thì họ vẫn còn chưa khai thác hết những nguồn tin đâu.” Brooke nói trong lúc rót thêm cho mình một ly rượu vang trắng nữa.
Giọng mẹ cô phá vỡ sự im lặng lúng túng và Michelle chạy vội khỏi đó với đĩa pho mát. “Đang nói chuyện gì ở đây thế con?” bà vừa hỏi vừa hôn lên tóc Brooke. “Mẹ nhẹ cả người vì con đã tiếp quản cái vụ mời khách này! Năm này qua năm khác càng ngày càng cô đơn khi tất cả các con chỉ toàn đến nhà bố.”
Brooke không nói với mẹ cô rằng lý do duy nhất mà cô tình nguyện nấu bữa tối lễ Tạ ơn năm nay là vì cha cô và Cynthia đến nhà Cynthia ở bang Arizona. Hơn nữa, cũng hay khi cảm thấy mình đã là một người lớn thực thụ, dù rằng chỉ trong một buổi chiều.
“Vâng, à, để xem sau khi mẹ nếm món gà tây thì mẹ còn nói thế được không nhé,” Brooke bảo.
Chuông cửa reo, và Ella bắt đầu khóc thét trong phòng ngủ.
Tất cả mọi người tản mát: Randy và Michelle vào coi Ella, Julian đi mở chai rượu vang nữa, và bà Green điheo Brooke ra cửa.
“Nhắc lại cho mẹ những người bạn này là ai được không?” bà yêu cầu. “Mẹ biết rằng con đã nói trước cho mẹ rồi, nhưng mẹ không thể nhớ được.”
“Neha và con cùng học cao học với nhau và bạn ấy bây giờ làm bác sĩ dinh dưỡng cho sản phụ trước khi sinh tại một phòng khám phụ khoa ở Brookline. Rohan chồng bạn ấy là kế toán, và họ sống ở Boston khoảng ba năm nay rồi. Gia đình cả hai bên đều ở Ấn Độ, vì vậy họ không ăn mừng lễ Tạ ơn, nhưng con nghĩ mời thêm họ sẽ vui hơn,” Brooke thì thầm trong lúc họ đứng ở tiền sảnh.
Mẹ cô gật gật đầu. Brooke biết rằng bà chẳng nhớ nổi lấy một nửa những điều cô nói và thể nào cũng sẽ hỏi lại Neha và Rohan toàn bộ câu chuyện đó.
Brooke mở cửa và Neha lập tức chuồi vào để ôm một cái thắm thiết. “Mình không thể tưởng tượng được đã bao nhiêu thời gian trôi qua rồi! Sao mà chúng mình lại không gặp nhau thường xuyên hơn nhỉ?”
Brooke ôm lại cô và nhón gót chân hôn lên má Rohan. “Vào thôi, các bạn ơi. Neha, Rohan, đây là mẹ tớ. Mẹ ơi, đây là những người bạn thời xa xưa.”
Neha cười to. “Xưa là khi ta hai mươi và vẫn còn nóng bỏng phải không?”
“Ừ, chúng mình mặc áo blu và đi guốc của phòng thí nghiệm đẹp hơn ai hết. Nào, đưa mình treo áo cho cậu,” Brooke nói trong lúc dẫn họ vào phòng.
Julian từ căn bếp nhỏ hẹp nhô ra. “Chào cậu,” anh vừa nói vừa bắt tay Rohan và vỗ vào vai anh này. “Rất vui được gặp cậu. Mọi việc ra sao?” Trông Julian thật bảnh trong chiếc quần jean đen và áo len cashmere xám dệt trơn cùng đôi giày thể thao cổ điển. Da anh ửng màu nắng L.A. và mặc dù rất mệt mỏi nhưng ánh mắt anh lanh lợi và anh đi lại với sự tự tin thoải mái mà Brooke chỉ mới nhận thấy gần đây.
Roh liếc nhìn chiếc quần vải chéo thô màu xanh đen của mình, cái sơ mi cắm thùng với cà vạt và mặt đỏ lên. Anh ta và Julian chưa bao giờ thân thiết – Julian thấy kiểu cách của Rohan quá kín đáo và bảo thủ – nhưng họ luôn cố chuyện phiếm với nhau một chút trước mặt các cô vợ. Lúc này Rohan khó lòng nhìn thẳng vào mắt Julian được, và anh ta lẩm bẩm, “À, bọn mình vẫn thế. Chẳng được thú vị như các cậu. Hôm trước chúng mình đã thấy ảnh cậu trên bảng xếp hạng đấy.”
Có một khoảng lặng lúng túng cho đến khi Ella – đã thôi khóc và diện chiếc áo cài ở đũng in hình con bê dễ thương nhất mà Brooke từng thấy – xuất hiện, và mọi người ồ à nựng bé một lúc.
“Này, Neha, cháu thấy Boston thế nào?” mẹ Brooke hỏi. Bà phết một miếng pho mát xanh lên chiếc bánh quy ròn rồi đút tỏm vào miệng.
Neha tủm tỉm cười. “À, khu vực chúng cháu ở rất thích, và chúng cháu đã gặp những người tử tế. Cháu thích căn hộ của chúng cháu lắm. Thành phố ấy có chất lượng cuộc sống rất tốt.”
“Ý bạn ấy là nó buồn chán không thể tả được đấy,” Brooke vừa nói vừa lấy tăm xiên một quả ô liu.
Neha gật đầu. “Brooke nói đúng đấy. Nó nặng nề lắm.”
Bà Greene cười phá và Brooke có thể nói là mẹ mình rất duyên dáng. “Thế sao hai cháu không chuyển về New York sống? Ta biết Brooke sẽ sướng mê.”
“Sang năm Rohan sẽ hoàn thành bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh của anh ấy, và nếu cháu có quyền quyết định thì chúng cháu sẽ bán ô tô – cháu ghét lái xe lắm – từ bỏ căn hộ rất đáng yêu của chúng cháu, chào tạm biệt những người hàng xóm rất chi là lịch sự, và chuồn cho lẹ về đây, nơi chúng cháu chỉ có khả năng căn hộ không thang máy trong khu dân cư thiếu tiện nghi và xung quanh là những người thô lỗ và hung hăng. Và cháu sẽ yêu mến nơi đó đến từng giây phút.”
“Neha…” Rohan nghe thấy phần cuối câu chuyện và đưa mắt nhìn vợ.
“Sao cơ? Anh mong em sống ở đó đến hết đời ư?” Cô quay về phía Brooke và bà Greene và hạ thấp giọng xuống. “Anh ấy cũng ghét thành phố đó, nhưng anh ấy cảm thấy có lỗi vì ghét bỏ nó. Mọi người biết đấy, ai mà lại ghét Boston cơ chứ.”
Lúc mọi người tụ họp quanh bàn ăn trải khăn và bắt đầu dùng bữa, Brooke đã quên bẵng bài báo ghê tởm kia. Rượu vang tràn trề, con gà tây bóng bẩy được nướng rất ngon, và mặc dù món khoai tây nghiền hơi nhạt nhẽo, các vị khách của cô vẫn thề thốt rằng đó là ngón khoai tây nghiền ngon nhất mà họ từng ăn. Họ tán gẫu thoải mái về cuốn phim mới của Hugh Grant và chuyến đi Mumbai và Goa sắp tới mà Neha và Rohan đang dự kiến cho những ngày nghỉ để thăm gia đình họ. Mọi chuyện đang rất thoải mái tự nhiên, thật thế, thì mẹ Brooke nghiêng sang bên hỏi thầm cô rằng cô chống chọi ra sao, cô suýt nữa làm rơi chiếc nĩa.
“Mẹ đã đọc nó rồi à?” Brooke thốt lên và nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
“Ồ, con yêu ơi, tất nhiên là mẹ đã đọc rồi. Bốn người phụ nữ khác nhau đã chuyển nó cho mẹ hồi sáng. Những con chó săn chuyện ngồi lê đôi mách, tất cả bọn họ là thế. Mẹ thậm chí còn không thể tưởng tượng được phải choáng đến mức nào khi đọc…”
“Mẹ, con không muốn nói đến chuyện đó.”
“… cái thứ như thế về bản thân mình, nhưng ai đã từng gặp hai con đều biết rằng thứ đó hoàn toàn là – xin lỗi vì mẹ dùng từ không được nhã nhặn lắm – cứt đái.”
Neha ắt hẳn đã nghe lỏm được đoạn cuối câu này, vì cô cũng châu vào và nói, “Nghiêm túc mà nói, Brooke à, hiển nhiên toàn bộ chuyện đó là bịa đặtÝ mình là không một từ nào trong đó là đúng cả. Đừng có nghĩ đến nó dù chỉ là một giây.”
Cô cảm thấy như bị tát thêm cái nữa. Sao mà cô có thể nghĩ được rằng chưa một ai đọc bài báo đó cơ chứ? Sao mà cô có thể cố bắt mình tin rằng tất cả chuyện này đã qua rồi nhỉ?
“Mình đang cố gắng không nghĩ đến nó đây,” cô nói.
Neha gật đầu và Brooke nghĩ rằng cô bạn đã hiểu. Giá mà cô có thể nói rằng mẹ mình cũng thế.
“Các cháu có trông thấy mấy tay phó nháy ở bên ngoài khi các cháu vào nhà không?” bà Greene hỏi Neha và Rohan. “Bọn họ chẳng khác gì lũ chim kền kền cả.”
Julian hẳn phải trông thấy mặt cô đanh lại, vì anh hắng giọng, nhưng Brooke muốn giải thích một lần với tất cả mọi người để họ còn đổi sang chủ đề khác. “Đâu có tệ đến thế,” cô vừa nói vừa chuyền đĩa măng tây nướng sang cho Randy. “Chẳng phải lúc nào họ cũng ở đó đâu, và chúng tôi đã thuê người treo những chiếc rèm kín như bưng rồi, nên họ chẳng thể chụp được bức ảnh nào. Việc xóa số điện thoại nhà chúng tôi ra khỏi danh sách chỉ dẫn cũng có ích. Tôi chắc rằng đó chỉ là sự háo hức ban đầu khi album mới ra mà thôi. Chỉ cần đến năm mới là họ sẽ chán phè ra vì chúng tôi ngay ấy mà.”
“Anh hy vọng là không nhé,” Julian nói với nụ cười lúm đồng tiền. “Leo vừa mới bảo anh rằng cậu ta đang vận động để anh xuất hiện ở lễ trao giải Grammy đấy. Cậu ta nghĩ rằng nhiều khả năng anh sẽ được chọn biểu diễn.”
“Chúc mừng!” Michelle nói với vẻ nồng nhiệt hơn bất cứ lúc nào chị thể hiện trong suốt ngày hôm đó. “Đó có phải là tin mật không?”
Julian liếc sang Brooke, mắt cô gặp mắt anh và cô nhìn lại đầy ẩn ý.
Anh húng hắng. “À, em không biết đó là tin hay không nữa, nhưng đến tận sau năm mới họ mới tuyên bố các nghệ sĩ biểu diễn trong buổi lễ, vì vậy chắc hẳn chưa đến lúc để nói bất kỳ điều gì cả.”
“Đỉnh quá ta, cậu ơi,” Randy nói và cười ngoác. “Cả nhà sẽ đi nếu cậu đi. Cậu biết rồi đây, phải không? Gia đình này đoàn kết mà.”
Trước đó Julian đã nói với cô về khả năng này khi họ nói chuyện qua điện thoại, nhưng nghe anh kể cho mọi người có vẻ làm điều đó trở nên hiện thực hơn. Cô khó có thể hình dung trong đầu điều này: chồng cô biểu diễn ở lễ trao giải Grammy cho cả thế giới xem.
Ella kêu thét lên từ chiếc ghế nôi di động đặt cạnh bàn ăn cắt đứt dòng mộng tưởng. Brooke nhân lúc đó đặt bánh trái nhà làm lên đĩa: hai chiếc bánh nướng mẹ cô mang đến, một nhân bí ngô và một nhân đại hoàng; một tá bánh sô cô la hạnh nhân bạc hà của Michelle; và một đĩa bánh đặc sản của Neha, bánh Ấn Độburfi dừa, trông giống như những chiếc bánh bỏng gạo hiệu Rice Krispie nhưng vị giông bánh pho mát nhỏ hơn.
“Brooke này, công việc của cô ra sao rồi?” Rohan hỏi trong lúc đang nhồm nhoàm nhai bánh sô cô la.
Brooke nhấp ngụm cà phê rồi nói, “Công việc trôi chảy cả. Tôi rất thích bệnh viện đó, nhưng tôi hy vọng vài năm nữa sẽ mở phòng khám của riêng mình.”
“Cô và Neha nên cân nhắc cùng nhau làm việc đó. Gần đây cô ấy chỉ rặt nói về điều đó thôi.”
Brooke nhìn Neha. “Thật hả? Cậu đang nghĩ đến việc mở phòng khám tư hả?”
Neha gật đầu cả quyết đến nỗi mớ tóc đuôi ngựa đen huyền của cô nhún nhảy lên xuống. “Chắc chắn rồi. Bố mẹ mình đã ngỏ ý cho mình vay một phần số tiền vốn khởi đầu, nhưng mình vẫn cần một đối tác để có thể thực hiện việc này. Tất nhiên, mãi đến lúc quay về thành phố mình mới nghĩ đến điều
“Thế mà mình không biết!” Brooke nói, niềm háo hức của cô dâng lên rất nhanh.
“Mình không thể cứ làm mãi ở một văn phòng khoa sản được. Hy vọng một ngày nào đó chúng mình sẽ có một gia đình thực thụ” – có gì đó trong cách Neha liếc nhìn Rohan, anh này lập tức đỏ mặt lên nhìn sang chỗ khác, làm Brooke nghĩ rằng Neha mới có thai – “và mình sẽ cần giờ giấc linh hoạt hơn. Lý tưởng nhất là một phòng khám tư tập trung duy nhất vào tư vấn dinh dưỡng trước và sau khi sinh cho mẹ và bé. Có thể đưa thêm tư vấn về sữa mẹ vào nữa, mình cũng chưa chắc lắm.”
“Đó chính là điều mà mình cũng đang nghĩ đến đấy!” Brooke tuyên bố. “Mình cần thêm chín tháng hoặc một năm kinh nghiệm thực hành ở bệnh viện nữa, còn sau đó…”
Neha duyên dáng cắn một miếng burfi và tủm tỉm cười. Cô quay sang phía bên kia bàn. “Này, Julian, anh có nghĩ rằng anh sẽ nhả ra một ít tiền để vợ anh khởi sự không?” cô hỏi, và mọi người ai cũng cười ồ.
Sau đó, khi mọi người đã ai về nhà nấy rồi và họ đã rửa dọn xong bát đĩa và gấp ghế, Brooke nằm cuộn tròn ngay cạnh Julian trên đi văng.
“Thật thú vị là Neha cũng đang dự kiến chính xác cùng một việc như thế, phải không anh?” cô hỏi một cách phấn khởi. Mặc dù trong lúc ăn tráng miệng thì câu chuyện đã chuyển hướng sang những chủ đề khác nhưng Brooke vẫn không thôi nghĩ đến việc đó.
“Dự định đó nghe thật tuyệt vời,” Julian vừa nói vừa hôn lên đỉnh đầu cô. Điện thoại của anh đổ chuông suốt tối và mặc dù anh liên tục bấm nút từ chối trả lời và ra vẻ rằng không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng là anh bị sao nhãng.
“Còn trên cả tuyệt vời ấy chứ, vì ngay khi em có thể ra ngoài làm riêng là em sẽ có nhiều thời gian rỗi hơn để đi cùng với anh, linh hoạt hơn rất nhiều so với bây giờ. Thế không tuyệt h
“Ừmm. Tuyệt quá đi chứ.”
“Ý em là, thời gian và công sức mình bỏ ra để tự mình làm việc gì đó như thế – đừng quan tâm đến vấn đề tiền bạc – đã quá hay rồi, nhưng nếu hai đứa bọn em cùng hợp tác mới thật là hoàn hảo. Bọn em có thể người nọ làm bù cho người kia mà vẫn tiếp được sổ bệnh nhân nhiều gấp đôi. Đó là một viễn cảnh lý tưởng,” Brooke sung sướng nói.
Đó chính là tin vui mà cô đang cần. Sự thiếu vắng Julian, bọn phóng viên tò mò, bài báo khủng khiếp đó vẫn còn nhức nhối, nhưng có cái gì đó để trông đợi đã làm tất cả mọi việc khác trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Điện thoại của anh lại đổ chuông một lần nữa. “Thôi thì nghe đi cho xong,” cô nói mà giọng nghe bực bội hơn chủ định.
Julian nhìn chằm chằm vào tên người gọi trên màn hình điện thoại, hiện lên chữ “Leo”, và bấm phím nhận cuộc gọi. “Này cậu, chúc mừng lễ Tạ ơn.” Anh gật đầu vài lần, cười to rồi nói, “Chắc rồi, được đấy. Ừ, tôi sẽ hỏi cô ấy, nhưng tôi chắc cô ấy đến được. Ừ. Thêm chúng tôi vào. Gặp lại sau.”
Anh quay lại đối diện cô với và cười ngoác. “Đoán xem chúng mình sẽ đi đâu?”
“Đi đâu cơ?”
“Chúng mình, em thân mến ơi, được mời đến bữa tiệc trưa và cocktail ngày lễ đặc biệt chỉ dành riêng cho khách VIP của Sony. Leo bảo rằng tất cả mọi người sẽ đổ dồn về bữa dạ tiệc trong thành phố, nhưng vào ban ngày thì chỉ những nghệ sĩ đỉnh cao của họ mới được mời cùng với tất cả các lãnh đạo cấp cao nhất của ngành âm nhạc đến một ngôi nhà rất khủng trị giá hàng tỉ đô la ở Hamptons. Các tiết mục biểu diễn là do các vị khách bất ngờ được mời lên sân khấu. Bọn mình sẽ đi về bằng trực thăng nhé. Trước giờ chưa hề có thông tin báo chí gì về bữa tiệc này vì nó rất bí mật và chỉ rành riêng cho khách đẳng cấp. Và chúng mình sẽ đến dự!
“Ôi, nghe cứ như trong mơ. Tiệc hôm nào hả anh?” Brooke hỏi, óc cô đã bắt đầu quay cuồng với việc lựa chọn trang phục rồi.
Julian bật dậy đi vào bếp. “Thứ Sáu trước lễ Giáng sinh. Anh cũng chưa biết hôm đó là ngày mấy.”
Cô chộp lấy điện thoại của anh để xem lịch. “Ngày hai mươi tháng Mười hai à? Julian, đó là ngày làm việc cuối cùng của em ở Huntley trước khi trường đóng cửa nghỉ lễ Giáng sinh.”
“Thì sao?” Anh lấy một chai bia từ tủ lạnh ra.
“Thì, đó là buổi tiệc ngày lễcủa chúng em. Ở trường Huntley. Họ đã nhờ em lên cho họ một thực đơn có lợi cho sức khỏe lần đầu tiên của họ, với đồ ăn tiệc vui nhộn dành cho các nữ sinh. Em cũng đã hứa với Kaylie rằng em sẽ gặp bố và bà cô bé. Phụ huynh cũng được mời đến dự tiệc và cô bé rất háo hức được giới thiệu em với họ.”
Brooke tự hào về tiến bộ vượt bậc của cô với cô bé trong vài tháng gần đây. Bằng cách tăng cường số lượng những buổi tư vấn thường xuyên hơn và hỏi cô bé những câu hỏi sắc bén về Whitney Weiss, Brooke đã có thể khẳng định rằng Kaylie đang mấp mé ý định tẩy ruột, nhưng đồng thời giờ cô cũng chắc chắn một điều rằng cô bé không phải là người đang bị chứng rối loạn ăn uống ngày càng trầm trọng. Với nhiều lần nói chuyện và lắng nghe cùng sự quan tâm đặc biệt của cô, Kaylie đã lấy lại được phần trọng lượng có lợi cho sức khỏe mà cô bé đã giảm nhanh đến thế, và cô bé có vẻ ngày càng tự tin hơn với trọng lượng của mình. Điều quan trọng hơn cả chắc hẳn là việc cô bé tham gia vào câu lạc bộ kịch và đã kiêm được vai phụ mà ai cũng thèm muốn trong tác phẩm Câu chuyện Miền Tây của năm nay. Cuối cùng thì cô bé cũng có bạn bè.
Julian ngồi lại xuống đi văng với cô và bật vô tuyến. Tiếng ồn tràn ngập trong phòng
“Anh có thể vặn bé đi được không?” cô hỏi mà cố giấu sự bực bội trong giọng nói của mình.
Anh làm theo, nhưng chỉ sau khi đã nhìn cô với vẻ lạ lùng. “Anh không định tỏ ra thiếu thông cảm trong việc này,” anh nói, “nhưng em không thể báo ốm à? Chúng mình đang nói đến việc đi bằng trực thăng và gặp lãnh đạo của công ty Âm nhạc Sony đấy. Em không nghĩ là người khác cũng có thể giải quyết được chuyện mấy cái bánh nướng sao?”
Trong suốt năm năm cuộc sống vợ chồng, cô nhớ là chưa bao giờ thấy anh trịch thượng đến thế, kẻ cả đến kinh ngạc như thế. Cái làm cho câu nói đó tệ hại hơn là cách anh nhìn săm soi vào cô mà không biết rằng giọng anh mới cay độc và ích kỷ làm sao.
“Anh biết không, em tin rằng người khác cũng có thể ‘giải quyết được chuyện mấy cái bánh nướng,’ như anh đã mỉa mai một cách thiếu suy nghĩ. Cái công việc ngu ngốc và phù phiếm của em là cái thá gì so với công việc có tầm quan trọng quốc tế của anh phải không? Nhưng anh quên mất một điều. Em thực lòng yêu thích những gì em làm. Em giúp đỡ những cô bé đó. Em đã tốn cả đống thời gian và công sức vào Kaylie, và đoán được không? Việc đó đang thành công đấy. Cả một năm giời qua cô bé chưa từng vui hơn và khỏe hơn lúc này. Cô bé không còn tự làm hại thân mình hoặc khóc lóc mỗi ngày nữa. Em biết điều này chẳng thể so sánh được với xếp thứ tư trên bảng xếp hạngBillboard trong giới của anh, nhưng trong giới của em thì điều này khá là đỉnh rồi. Vậy nên, không đâu Julian, em không cùng anh tham dự bữa tiệc VIP mừng ngày lễ cực kỳ mê ly của anh được. Vì em còn phải tham dự bữa tiệc của chính em.”
Cô đứng dậy nhìn trân trối vào anh, chờ đợi một lời xin lỗi, một phản ứng, bất kỳ cái gì ngoại trừ điều anh đang làm: nhìn thất thần vào màn hình vô tuyến tắt tiếng, sửng sốt lắc đầu với vẻ mặt dường như muốn nói, Tôi đã lấy phải một kẻ mất trí.
“Thôi được, em mừng là chúng mình đã hiểu rõ ý nhau,” cô ôn tồn nói trong lúc đi về phòng ngủ.
Cô chờ đợi anh vào trò việc đó, ôm lấy cô, nhắc cô rằng họ không bao giờ đi ngủ mà còn ôm cục tức giận, nhưng một tiếng sau, khi cô rón rén quay lại phòng khách thì anh đã cuộn tròn trên đi văng dưới tấm chăn len màu tím và ngáy nhè nhẹ. Cô quay về giường ngủ một mình.
11
Đắm trong rượu nồng với gái tơ
Julian cười lớn khi con tôm hùm bự phóng nhanh về phía trước. “Con sáu lạng đã lên dẫn đầu. Chúng đang vòng qua góc, thưa quý vị,” anh nói giả giọng tường thuật thể thao rất điệu nghệ. “Anh nghĩ là anh đã xí phần con này.”
Đối thủ của nó, một con tôm hùm nhỏ hơn có vỏ đen bóng và đôi mắt mà Brooke khẳng định là rất biểu cảm, hối hả phi lên trước để rút ngắn khoảng cách. “Không nhanh thế đâu,” cô nói.