Nhóm người bưóc vào ngay trước mặt cô, và trong giấy lát Brooke chỉ dán mắt vào những gương mặt quen thuộc của các phát thanh viên truyền hình. Nhưng rồi Julian gặp mắt cô và gửi cho cô một nụ cười lo âu. Anh thầm thì gì đó với cô, mặc dù không đoán được là gì. Cô ngồi trên chiếc ghế mà cậu phục vụ đã chỉ cho cô. Ngay lập tức hai người nữa đột ngột tiến đến gần anh, một người chỉ cho anh cách cài micro vào sau áo, và người kia thoa nhẹ lớp phấn lên khuôn mặt bóng mồ hôi của anh. Matt Lauer cúi xuống thì thầm gì đó với Julian, anh cười to, và rồi ông ta rời khỏi sân khấu. Meredith ngồi lên ghế đối diện với Julian và mặc dù Brooke chẳng nghe thấy họ nói gì, nhưng có vẻ như Julian khá thoải mái với bà. Cô cố hình dung xem ngay lúc này a phải hồi hộp đến mức nào, toàn bộ chuyện này gây cảm giác cực kỳ kinh hoảng và phi thực tế ra sao, và chỉ cần nghĩ đến đó cũng đủ làm cô thấy nôn nao phát ốm lên rồi. Cô ấn móng tay vào lòng bàn tay và cầu mong mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ.
“Còn bốn mươi lăm giây nữa là phát trực tiếp!”
Có cảm giác như chỉ mới mười giây trôi qua, nhưng một sự yên tĩnh tuyệt đối bao trùm lên trường quay và Brooke thấy một đoạn quảng cáo thuốc Tylenon trên màn hình trước mặt cô. Đoạn quảng cáo này kéo dài khoảng ba mươi giây, rọi những hợp âm của đoạn nhạc mở màn chương trình Today bắt đầu vang lên, và giọng nói ở loa phóng thanh bắt đầu đếm ngược. Ngay lập tức cả phòng lặng ngắt, trừ Meredith đang lướt qua những mẩu giấy ghi chép và liếm lưỡi lên hàng răng cửa trên để kiểm tra lại dấu son môi.
“Năm. Bốn. Ba. Hai. Và bắt đầu phát trực tiếp!” Vào đúng giây phút giọng nói hô lên từ “và” thì ai đó bật những cụm đèn cực lớn phía trên trường quay và cả trường quay tức thì tràn ngập ánh sáng chói chang nóng bỏng. Đúng lúc đó, Meredith nở nụ cười tươi rói và quay về phía máy quay đang nhấp nháy đèn xanh và đọc từ màn hình phóng chữ dành riêng cho phát thanh viên.
“Chào mừng mọi người trở lại với chương trình! Với các bạn khán giả vừa mới tham gia chương trình của chúng tôi, xin giới thiệu rằng chúng tôi may mắn mời được một trong những ngôi sao trẻ hiện rất nổi tiếng trên sân khấu âm nhạc hôm nay, ca sĩ kiêm nhạc sĩ Julian Alter. Anh đã lưu diễn cùng Maroon 5 trước khi thực hiện chuyến lưu diễn của riêng anh, và album đầu tay của anh chiếm vị trí thứ tư trên bảng xếp hạng Billboard.” Bà quay về phía Julian và nụ cười của bà tươi thêm. “Và anh vừa tặng cho chúng ta một màn diễn tuyệt hay với bài hát ‘For the Lost’ của anh. Julian, anh thật tuyệt vời! Cảm ơn vì anh tham gia chương trình cùng chúng tôi hôm nay”
Anh nhoẻn cười, nhưng Brooke có thể thấy sự căng thẳng trên đôi môi và cái cách bàn tay trái của anh bám chặt vào tay ghế. “Cảm ơn vì đã mời tôi. Tôi rất sung sướng được có mặt ở đây.”
“Tôi phải nói rằng tôi rất thích bài hát đó, Meredith nói với cả tấm lòng nồng nhiệt. Brooke bị thôi miên vào cách trang điểm của bà, nhìn trực diện có vẻ giả tạo và dày cộp phấn son nhưng lên hình thật hoàn mỹ và xinh đẹp. “Anh có thể nói cho chúng tôi biết một chút là vì đâu anh sáng tác ca khúc này không?”
Khuôn mặt Julian thoắt trở nên sống động và anh nghiêng người về phía trước ghế ngồi. Toàn thân anh có vẻ thư giãn trong lúc anh miêu tả nguồn cảm hứng để viết bài “For the Lost”.
Bốn phút tiếp theo vụt qua nhanh như chớp. Julian đã vượt qua được những câu hỏi như anh đã được phát hiện như thế nào, mất bao lâu để ghi âm album nhạc của anh, anh có tin rằng sẽ có những ý kiến phản hồi và sự quan tâm đáng kinh ngạc đó không. Cuộc tập huấn để làm việc với giới truyền thông đã tìm được kết quả: những câu trả lời của anh hài hước và khiêm tốn một cách duyên dáng mà lại không hề có vẻ như được một nhóm người biên soạn sẵn (mặc dù thực tế là chúng đã được soạn sẵn). Anh luôn giữ cho mắt mình nhìn thẳng vào mắt người đối thoại, tỏ vẻ thoải mái mà không thiếu phần kính trọng, và có lúc đã cười quyến rũ với Meredith Vieira đến nỗi chính bà đã gần như khúc khích mà nói “Tôi có thể hiểu rằng tại sao anh lại được các fan nữ trẻ tuổi hâm mộ nhiều đến thế.” Chỉ đến khi Meredith cầm một cuốn tạp chí nào đó về những người nổi tiếng, cuốn tạp chí chắc hẳn nằm úp mặt trên chiếc bàn giữa họ, và giở nhanh đến một trang được đánh dấu sẵn, lúc đó Julian mới ngưng cười.
Brooke nhớ cái đêm Julian từ cuộc tập huấn truyền thông về nhà và bảo cô rằng đó là môn quan trọng nhất mà anh đã từng học. “Ta không buộc phải trả lời câu hỏi của họ, nếu ta không thích câu hỏi đó, ta sẽ tiếp tục trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà ta muốn trả lời. Chẳng nhất thiết phải liên quan gì đến cầu hỏi vừa nếu ra. Yêu cầu duy nhất là ta truyền đạt những thông tin mà ta muốn chia sẻ. Lấy lại quyền chủ động đối với cuộc phỏng vấn. Đừng để họ ép ta vào cái thế trả lời bất kỳ điều gì khó chịu hoặc bất tiện. Chỉ cần cười và thay đổi chủ đề. Nhiệm vụ của phóng viên là làm cho cuộc phỏng vấn tiến triển suôn sẻ không vấp váp, và họ sẽ không kêu ca khi ta từ chối trả lời một câu hỏi đâu. Đấy là chương trình truyền hình buổi sáng chứ không phải cuộc tranh luận của các nguyên thủ, vì thế chỉ cần ta bình tĩnh và tươi cười vui vẻ là ta đã thành công. Ta sẽ không bao giờ bị dồn vào thế bí hay bị bắt buộc nếu ta không trả lời những câu hỏi mà ta không thích.”
Từ đêm đó dường như đã cả năm rồi, và Brooke chỉ cầu sao để lúc này Julian có thể lấy được sự tự tin y như vậy. Anh hãy bám vào kịch bản, cô thầm nhắc nhủ, và đừng để bà ta thấy anh toát mồ hôi.
Meredith gấp đôi cuốn tạp chí lại, lúc này Brooke có thể thấy đó là cuốn US Weekly, rồi chìa một trang cho Julian xem. Bà ta chỉ vào một tấm ảnh ở góc trên cùng bên phải, tấm ảnh mà thoạt nhìn Brooke đã thấy rằng đó không phải là bức ảnh nổi tiếng với cô nàng Layla. Julian đang cười, nhưng trông anh bối rối.
“À phải rồi” anh nói chẳng đâu vào đâu, vì trước đó Meredith chưa đưa ra câu hỏi nào cả. “Bà xã xinh đẹp của tôi đấy.”
Ôi không, Brooke nghĩ. Meredith đang chỉ bức anh Brooke và Julian khoác tay nhau tươi cười hạnh phúc trước máy ảnh. Máy quay phóng to bức ảnh và lúc này Brooke đã có thể nhận ra những chi tiết: chiếc đầm len đen thường trực của cô, Julian trông không được thoải mái trong chiếc quần âu và áo sơ mi cài kín cúc, cả hai bọn họ đang nâng cao ly rượu vang… họ đang ở đâu nhỉ? Cô nghiêng người về phía trước ghế ngồi để dán mắt vào màn hình gần nhất và cô lập tức nhận ra ngay. Bữa tiệc sinh nhật mừng cha cô sáu mươi lăm tuổi. Bức ảnh chắc hẳn phải được chụp ngay sau khi Brooke đề nghị nâng cốc chúc mừng, vì cô và Julian đang đứng trước một bàn toàn những người đang ngồi. Ai có thể là người chụp bức ảnh đó nhỉ, và đúng hơn là, tại sao tạp chí US Weekly lại quan tâm đến nó?
Rồi máy quay hạ xuống thấp một chút và cô nhìn thấy bức ảnh có tựa đề “Bầu bí mà vẫn rượu chè?” Cô cảm thấy bụng cuộn lên vì hoảng hốt và lo lắng khi nhận ra rằng số mới của US Weekly đó chắc là ra đúng vào ngày hôm nay, và chưa một ai trong ê kíp của Julian kịp thấy nó.
“Đúng rồi, tôi đã đọc thấy rằng anh và Brooke vợ anh đã lấy nhau khoảng… đến nay là năm năm phải không?” Meredith hỏi và nhìn Julian. Anh chỉ gật đầu, rành rành là lo lắng không hiểu cái cách hỏi này dẫn đến đâu.
Meredith nghiêng lại gần Julian nói với nụ cười rất tươi, “Vậy tại đấy anh có thể xác nhận điều này trước nhất không?”
Julian nhìn lại bà chằm chằm, mắt gặp mắt bà, nhưng có vẻ như anh cũng chẳng hiểu mô tê gì như Brooke vậy. Xác nhận điều gì? Brooke biết rằng anh chưa kịp hiểu hết toàn bộ cái câu “bầu bí” đó và ắt hẳn anh nghĩ rằng anh đang bị lục vấn về tình trạng hôn nhân của mình.
“Gì ạ?” Câu trả lời không thật lưu loát cho lắm, nhưng Brooke chẳng thể trách anh được. Chính xác là bà ta đang hỏi cái gì nhỉ?
“À, chúng tôi không khỏi băn khoăn rằng có phải vợ anh đang hãnh diện khoe bụng bầu không.” Meredith cười ngoác, như thể hiển nhiên sẽ có một câu trả lời khẳng định, chẳng phải hỏi hiếc gì cả.
Brooke hít vào gấp gáp. Chắc chắn đó không phải điều cô chờ đợi, và Julian tội nghiệp có vẻ sắp sửa nhái lại cụm từ “bụng bầu” cứ như anh phải trả lời câu hỏi đó bằng tiếng Nga vậy. Tuy rằng lúc này không phải là lúc dáng cô chuẩn nhất trong đời, nhưng hoàn toàn chắc là cô không nghĩ rằng trông mình như đang có thai. Đó chỉ là một góc chụp vụng về lấy từ phía dưới phô ra lớp vải phồng lên một cách kỳ dị ở vùng eo nơi chiếc váy được thắt đai chặt. Thế thì sao nào?
Anh loay hoay trên ghế, sự lo âu của anh dường như chỉ càng khẳng định câu hỏi của bà ta là đúng.
“Ồ thôi nào, anh có thể nói với chúng tôi ở đây. Đó sẽ là một năm đầy sự kiện đối với anh – album đầu tay ra mắt công chúng và em bé! Tôi chắc rằng những người hâm mộ sẽ rất thích được biết chắc chắn…”
Phải mất một giây Brooke mới nhận ra rằng mình đang nín thở. Có thật điều này đang diễn ra không? Bà ta nghĩ họ là ai kia chứ? Một cặp Brangelina(7) ư? Có ai thực sự quan tâm đến việc họ sắp có con không? Mà việc này thì liên quan gì đến ai? Chẳng lẽ trong bức ảnh trông cô to vật vã đến nỗi chỉ có thể giả định là cô sắp có con được thôi ư? Và trên hết, nếu cả cái nhloại chết tiệt này giả định là cô có bầu, thì tấm ảnh đó làm cô trông như một bà bầu nghiện rượu vậy. Thật là quá quắt đến mức không thể tin được.
(7) Brangelina: tên gọi tắt cặp vợ chồng diễn viên điện ảnh nổi tiếng của Mỹ Brad Pitt và Angelina Jolie.
Julian mở miệng định nói gì đó, nhưng dường như nhớ ra những lời chỉ dẫn phải cười và trả lời bằng bất kỳ điều gì anh muốn, anh nói, “Tôi rất yêu vợ tôi. Nếu thiếu sự ủng hộ tuyệt vời của cô ấy thì chắc hẳn đã không có gì xảy ra cả.”
Không có cái gì? Brooke những muốn hét lên. Việc lựa chọn thời điểm quá là không phù hợp để mang cái thai không hề có thật ấy ư? Hay là chuyện vợ anh uống rượu trong lúc trông tưởng như đang có thai?
Sự im lặng lúng túng chỉ kéo dài vài giây mà tưởng chừng như vô tận, và rồi Meredith cảm ơn Julian, nhìn thẳng vào máy quay, đề nghị mọi người hãy mua album mới của anh, và cắt cảnh để chuyên sang quảng cáo. Brooke chỉ mang máng thấy những ánh đèn sáng chói được làm dịu xuống và Meredith gỡ bỏ micro của bà ta ra rồi đứng dậy. Bà chìa một tay về phía Julian – trông anh có vẻ choáng – nói vài lời mà Brooke không thể nghe thấy, và nhanh chóng rời khỏi trường quay. Cả tá người bắt đầu tíu tít xung quanh trường quay, kiểm tra dây nhợ, đẩy các máy quay và thay các bìa kẹp tài liệu. Julian vẫn ngồi nguyên tại chỗ, trông anh chẳng khác gì vừa mới bị người ta lấy xẻng nện vào đầu.
Brooke đứng dậy và sắp sửa tiến về phía Julian thì Leo hiện ra trước mặt cô.
“Cậu bé của chúng ta rất khá, cô có thấy thế không Brooke? Chỉ hơi kỳ cục tí chút ở câu hỏi cuối cùng, nhưng chẳng có gì to tát cả.”
“Ừmm.” Brooke chỉ nhăm nhăm đi đến với Julian, nhưng cô liếc thấy Samara, người huấn luyện truyền thông và hai trợ lý hình ảnh đang đi kèm Julian ra ngoài để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp tới của anh. Trước khi cái buổi sáng tệ hại hết nói này kết thúc thì anh còn phải hát hai bài hát nữa, một vào lúc tám giờ bốn mươi lăm phút và một lúc chín giờ ba mươi.
“Cô muốn ra ngoài hay muốn xem chương trình từ phòng xanh? Có lẽ cô muốn thư giãn một chút, kiểu như đứng dậy đi lại ấy?” Leo liếc mắt đểu cáng, có cảm giác trông trắng trợn hơn mọi khi nhiều.
“Anh nghĩ tôi đang có thai à?” cô hỏi, giọng sửng sốt.
Leo giơ cả hai tay lên trời. “Tôi đâu có hỏi. Đó là việc của cô, cô biết đấy. Cứ cho rằng đó không phải là thời điểm thích hợp nhất đối với sự nghiệp của Julian, nhưng mà này, tôi nghĩ là trẻ em sẽ ra đời khi nào chúng đã sẵn sàng…”
“Leo này, tôi sẽ rất cảm kích…”
Điện thoại di động của Leo đổ chuông và gã lôi nộ từ trong túi ra nâng niu như thể nó là cuốn Kinh Thánh vậy. “Tôi phải nhận cú điện thoại này đã,” gã nói và quay bước ra ngoài.
Brooke đứng chôn chân tại chỗ. Cô thậm chí không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Julian đã gần như khẳng định việc có thai tưởng tượng trên chương trình truyền hình trực tiếp toàn quốc. Cậu phục vụ đã chào đón họ sáng nay xuất hiện bên cạnh Brooke.
“Này! Tôi đưa chị quay về phòng xanh được không? Họ đang sắp xếp cho cảnh quay tiếp tới nên mọi việc ở đấy sẽ lu bù lắm,” cậu ta vừa nói vừa kiểm tra tấm bìa kẹp tài liệu của mình.
“Được chứ, thế thì còn gì bằng. Cảm ơn,” Brooke nói với vẻ biết ơn.
Cô lặng lẽ theo cậu thanh niên lên cầu thang rồi đi dọc một hành lang dài. Cậu ta mở cánh cửa phồng xanh cho cô và Brooke ngờ rằng có lẽ cậu ta đã nói “chúc mừng” trước khi bỏ đi, nhưng cô không chắc lắm. Ghế của cô đã bị một người đàn ông mặc bộ đầu bếp màu trắng từ đầu đến chân chiếm mất, vì vậy cô ngồi xuống một chiếc ghế khác duy nhất còn trống.
Cô bé thần đồng với chiếc vĩ cầm nhìn lên cô. “Cô đã biết đó là gì chưa ạ?” cô bé hỏi với giọng cao chói lói như vừa mới hít quả bóng bơm khí heli vậy.
“Cháu nói gì cơ?” Brooke liếc nhìn đứa trẻ, không chắc có phải mình đã nghe chính xác điều nó nói không.
“Cháu hỏi là,” cô bé háo hức nói, “cô đã biết cô đang mang thai gì chưa. Em trai hay em gái ạ?”
Miệng Brooke há hốc vì choáng.
Mẹ cô bé cúi xuống thì thầm gì đó vào tai cô bé, chắc hẳn bà nói rằng câu hỏi của cô bé là thô lỗ hoặc không phù hợp, nhưng cô bé chi trợn mắt nhìn lại. “Con chỉ hỏi cô ấy đang mang thai con gì thôi mà!” cô bé kêu lên the thé.
Brooke cố gắng giữ bình tĩnh. Có lẽ trêu chọc một tí cho vui cũng được – Chúa mới biết rồi đấy gia đình và bạn bè cô có vui như thế không. Cô dõi mắt quanh phòng để đảm bảo rằng không có ai đang dởng tai nghe và cúi xuống. “Cô sẽ có bé gái,” cô thì thầm mà chỉ cảm thấy hơi tội lỗi một chút vì nói dối một đứa trẻ. “Và cô chỉ hy vọng một điều là bé sẽ đáng yêu hệt như cháu”
Những cuộc gọi từ gia đình và bạn bè bắt đầu dồn dập đến trong lúc trên xe về nhà và tiếp tục không ngừng trong nhiều ngày. Mẹ cô tuyên bố rằng dù bà tự ái vì biết tin này qua truyền bình nhưng dù sao bà cũng sung sướng ngấy ngất khi cô con gái duy nhất của bà rốt cuộc cũng sẽ được làm mẹ. Cha cô vui mừng vì bức ảnh chụp trong bữa tiệc sinh nhật ông được đưa lên truyền hình toàn quốc và lăn tăn không biết tại sao ông và Cynthia không nhận ra điều đó sớm hơn. Mẹ Julian thi đưa ra ý kiên có thể dự đoán trước, “Ô, hay nhỉ! Chúng ta chắc chắn cảm thấy chưa đủ già để lên chức ông bà!” Randy hào phóng đề nghị đưa đứa con trai tương lai của Brooke vào đội bóng nhỏ của bọn trẻ con trong họ Greene mà anh đang dự kiến trong đầu, còn MicheUe thì tình nguyện nhận việc trang hoàng phòng trẻ cho em bé. Nola rất điên tiết vì Brooke không tâm sự với cô trước nhất, mặc dù cô thú thật rằng cô sẽ dễ tha thứ hơn nếu con bé con mang. Và tất cả mọi người không trừ một ai đều phê bình vụ ly rượu, duy có một số người nhẹ nhàng hơn những người khác mà thôi.
Cô cảm thấy còn tệ hơn cả việc bị mất thể diện là việc phải thuyết phục cả nhà mình, cả nhà Julian, tất cả đồng nghiệp và bạn hữu của họ rằng thứ nhất là cô không có bầu bí gì cả, hai là cô sẽ không bao giờ uống rượu trong suốt thai kỳ giả định của mình. Đó là sự sỉ nhục. Ấy vậy mà cô cảm thấy họ vẫn còn hoài nghi. Thứ duy nhât có hiệu quả – cái thật ra làm mọi người thôi tò mò ngay chỉ trong nửa giây đồng hồ – là số tiếp theo của tạp chí US Weekly trưng ra một tấm ảnh của một tay săn ảnh chụp Brooke đang đi mua sắm lặt vặt tại siêu thị Gristedes trong khu vực gần nhà cô. Rõ ràng bụng cô trông phẳng hơn, nhưng đó không phải chi tiết làm nên mánh khóe. Trong ảnh cô đang cầm một giở hàng đựng chuối, bốn hộp sữa chua, chai nước khoáng Poland Spring một lít, một chai dung dịch lau kính, và có vẻ như là một hộp băng vệ sinh Tampax. Nhãn hiệu Pearl, siêu thấm, nếu người ta tò mò muốn biết, và nó được khoanh tròn bằng bút đánh dấu đen đậm với lời ghi chú đập vào mắt “Nhà Alter làm gì có em bé!” cứ như thể tờ tạp chí đó thông qua nghiệp vụ thám tử nào đó đã điều tra ra ngọn ngành việc này.
Nhờ vào nghiệp vụ báo chí kiệt xuất đó, cả nhân loại đã biết cô không có bầu mà lại có kinh nguyệt ra nhiều hơn bình thường. Nola thấy toàn bộ việc đó thật buồn cười đến nôn ruột; Brooke thì không thể đừng nghĩ rằng tất cả mọi người kể từ cậu bạn trai năm lớp mười cho đến ông nội đã chín mươi mốt tuổi của cô – đó là còn chưa kể các cô cậu thanh thiếu niên, các bà nội trợ, những người hay đi lại bằng máy bay, những người đi mua sắm lặt vặt, những người đến các thẩm mỹ viện, những người đến tiệm làm móng và những người đặt tạp chí đó ở vùng Bắc Mỹ – đã chia sẻ sự riêng tư đến từng chi tiết về chu kỳ kinh nguyệt của cô. Thậm chí cô còn chưa nhìn thấy tay thợ ảnh! Từ hôm đó trở đi, cô đặt hàng trên mạng tất cả các sản phẩm có liên quan đến tình dục, kinh nguyệt hoặc tiêu hóa.
May sao, Ella, em bé nhà Randy và Michelle đã làm mọi người sao nhãng hẳn. Bé ra đời, như ơn phước từ trời cao, hai tuần sau cái bi kịch của chương trình Today, và cô bé đã lịch sự chào đời đúng ngày lễ Halloween, vì vậy đã cho họ cái cớ tuyệt hảo để từ chối bữa tiệc hóa trang của Leo. Brooke không thể không cảm thấy cực kỳ biết ơn cô cháu gái mới của mình được. Giữa những câu chuyện kể đi kể lại về việc sinh nở (Michelle vỡ ối trong lúc họ đang ngồi trong một nhà hàng Ý, cấp tập lao vào bệnh viện đủ để đợi thêm mười hai tiếng đồng hồ nữa, lời của chủ nhà hàng Campanelli cho Ella ăn miễn phí suốt đời), những bài học quấn tã cho trẻ, và việc đếm những ngón tay ngón chân của bé, Brooke và Julian dần dần không còn là tâm điểm chú ý nữa. Chí ít thì cũng là trong gia đình họ.
Họ là bà cô và ông chú mẫu mực, đã đến được bệnh viện sớm trước khi đứa bé ra đời và đã nhớ mang theo hai tá bánh vừng vòng New York và lườn cá hồi đủ để cho cả khoa sản ăn. Ngay cả Julian cũng tỏ ra vui mừng với sự kiện đó, anh thầm thì vào tai Ella rằng đôi tay nhỏ xinh của bé như sinh ra để chơi dương cầm vậy. Cô sẽ luôn nghĩ về bé Ella như khoảnh khắc bình yên hạnh phúc sau cùng ngay trước cơn dông tố khốc liệt.
10
Phô má lúm đồng tiền như cậu trai mới lớn
Điện thoại di động của Brooke đổ chuông khi cô đanghì hụi kéo con gà tây nặng cả chục cân vào căn hộ và cố gắng lôi nó lên trên bàn bếp.
“A lô,” cô nói trong lúc đang thu dọn những thứ không cần thiết trong tủ lạnh để lấy chỗ cho con chim khổng lồ này.
“Brooke à? Samara đây.”
Cô bị bất ngờ. Trước đó Samara chưa từng, chưa khi nào gọi điện cho cô. Chị ta muốn gọi để biết họ nghĩ thế nào về trang bìa tạp chí Vanity Fair chăng? Tạp chí này vừa mới ra đến quầy báo và Brooke không thể rời mắt khỏi nó được. Cô nghĩ về nó là nghĩ đến một Julian ngày xưa, mặc quần jean và áo phông trắng bó sát, đội một trong những chiếc mũ len mà anh ưa thích và nhoẻn cười theo đúng cái cách phô ra hai lúm đồng tiền dễ thương lạ lùng của anh. Trong cả nhóm chụp ảnh thì trông anh đáng yêu
“Ồ, chào chị! Trông anh ấy thật tuyệt trên trang bìa Vanity Fair phải không chị? Ý tôi là tôi không ngạc nhiên, nhưng trông anh ấy quá…”
“Brooke, cô có chút thời gian rảnh không?”
Hiển nhiên đó không phải là cuộc gọi xã giao về trang bìa tạp chí, và nếu cái mụ này định nói rằng Julian không thể thu xếp về nhà trong dịp lễ Tạ ơn mà họ làm chủ tiệc, ờ, thì cô sẽ giết mụ ta.
“Ừm, vâng, chị giữ máy một xíu nhé.” Cô đóng cửa tủ lạnh và ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ xinh của họ, cái bàn nhắc cho cô nhớ rằng cô cần phải gọi điện để kiểm tra tình hình thuê bàn ghế. “Được rồi, tôi yên vị rồi đây. Có chuyện gì thế ạ?”
“Brooke này, có một bài báo viết, và bài đó không mấy dễ chịu,” Samara thông báo với cái kiểu vắn tắt, cộc lốc luôn thấy ở chị ta, mặc dù với những thông tin thế này thì cách nói của chị ta như có phần nào an ủi.
Brooke gượng cười cho qua chuyện. “Ờ, có vẻ như những ngày này lúc nào mà chả có một bài báo viết. Này, tôi là bà bầu rượu chè lu bù, nhớ không? Thế Julian bảo sao?”
Samara hắng giọng. “Tôi vẫn chưa nói với cậu ấy. Tôi đồ rằng cậu ấy sẽ bực lắm, và tôi muốn nói với cô trước.”
“Ôi Chúa ơi. Họ nói gì về anh ấy thế? Họ đùa cợt về mái tóc của anh ấy à? Hay là gia đình anh ấy? Hay là có ả đàng điếm tai tiếng nào đó trong quá khứ của anh ấy mới xuất hiện và khẳng định rằng…”
“Brooke, bài đó không nói về Julian. Nó nói về cô đấy.”
Im lặng. Brooke c thấy móng tay mình đang bấm vào lòng bàn tay, nhưng cô không thể dùng ý chí để ngăn việc đó lại.
“Cái gì về tôi cơ?” cuối cùng thì cô cũng hỏi, giọng cô gần như tiếng thì thầm.
“Đó là cả một loạt những lời đơm đặt kinh tởm,” Samara lạnh nhạt nói. “Tôi muốn cô nghe được điều này từ tôi trước. Và tôi cũng muốn cô biết rằng chúng tôi đã yêu cầu nhóm tư vấn pháp lý của chúng tôi xem xét vấn đề bác lại toàn bộ bài báo đó. Chúng tôi đang xử lý vấn đề này một cách cực kỳ nghiêm túc.”
Brooke không thể buộc mình thốt nên lời. Chẳng nghi ngờ gì rằng bài báo đó hẳn phải khủng khiếp lắm, nếu không Samara đã chả vòng vo mãi thế về một mẩu tin tức vắn tắt. Cuối cùng cô nói, “Bài báo đó ở đâu? Tôi cần phải đọc nó.”
“Đó là số ra ngày mai của tạp chí Last night, nhưng cô có thể đọc trên mạng ngay bây giờ. Brooke này, hãy biết rằng tất cả mọi người ở đây ủng hộ cô, và chúng tôi hứa sẽ…”
Có lẽ đó là lần đầu tiên kể từ thời niên thiếu – và là lần đầu tiên với bất kỳ người nào ngoại trừ mẹ cô ra – Brooke cúp máy giữa chừng khi người đối thoại đang nói rồi chạy ngay đến máy tính. Chỉ mất vài giây cô tìm đã được trang báo đó và mở hai cửa sổ liền khi bức ảnh to vật trên trang chủ trưng ra hình ảnh cô và Julian đang ăn tối bên một chiếc bàn ngoài trời. Cô vắt óc cố nghĩ xem họ đang ở đâu lúc đó trước khi cô nhìn thấy biển tên phố phía hậu cảnh. Tất nhiên rồi, đó là món ăn Tây Ban Nha mà họ cùng ăn vào cái đêm đầu tiên Julian về nhà sau hôm bỏ đi giữa chừng tiệc sinh nhật của cha cô. Rồi cô bắt đầu đọc.
Đôi vợ chồng đang chia sẻ với nhau một đĩa paella tại một bàn ăn ngoài trời của Hell’s Kitchen có lẽ trông giống như bao người khác, nhưng những người biết thì nhận ra họ là ca sĩ kiêm nhạc sĩ mới nổi Julian Alter và Brooke, người vợ anh cưới đã lâu. Album đầu tay của Alter đã áp đảo trên các bảng xếp hạng, và nụ cười má lúm đống tiền bẽn lẽn như cậu trai mới lớn của anh đã là những người hâm mộ phái nữ ở khắp đó đây phải ngây ngất. Thế nhưng người phụ nữ bên anh là ai? Và họ thích nghi thế nào với danh tiếng mới có của anh?
Không hòa thuận, theo một nguồn tin gần gũi với cặp vợ chồng này thì tình hình là như vậy. “Họ lấy nhau từ lúc còn rất trẻ, và đúng là tới nay họ đã sống hòa thuận được năm năm, nhưng họ đang trên bờ vực của sự tan vỡ,” nguồn tin nói. “Lịch diễn của anh ấy đòi hỏi rất khắt khe, và Brooke chưa thích nghi lắm.”
Hai người gặp nhau sau cuộc tấn công khủng bô’ 11 tháng Chín ít lâu và quấn quýt bên nhau sau sự kiện chấn động New York đó. “Thực tế là Brooke đeo đuổi Julian nhiều tháng ròng, theo anh khắp Manhattan và ngồi một mình xem tất cả các buổi biểu diễn của anh cho đến khi anh không thể không nhận ra cô. Cả hai người bọn họ đều đang cô đơn,” nguồn tin giải thích. Một người bạn thân với gia đình nhà Alter cũng đồng tình. “Cha mẹ Julian choáng khi cậu tuyên bô’đính hôn với Brooke sau gần hai năm hẹn hò. Họ mới hai mươi tư, sao phải vội vàng thế?” Dù sao cặp đôi cũng đã kết hôn bằng một hôn lễ nhỏ, không kiểu cách tại tư gia của gia đình Alter ở Hamptons bất chấp sự thực là vợ chồng bác sĩ Alter “luôn ngờ rằng Brooke, một cô gái tỉnh lẻ từ xó xỉnh nào đó ở Pennsylvania, đang cố đạt được tham vọng của mình bằng cách ‘trói’ chàng Julian tài năng.”
Trong vài năm gần đây, Brooke đồng thời làm hai công việc để có thể nuôi dưỡng niềm say mê âm nhạc của chồng, nhưng một trong những người bạn của cô giải thích rằng “Brooke chịu làm bất kỳ việc gì cần thiết để giúp Julian tìm kiếm danh vọng mà cô ta luôn khao khát. Hai việc chứ mười việc cũng chẳng thành vấn đề, một khi cô ta lấy được một người chồng nổi tiếng.” Mẹ của một nữ sinh học ở trường tư thục danh tiếng ở Khu Thượng Đông nơi Brooke làm tư vấn về dinh dưỡng nói rằng, “Cô ta có vẻ là người rất tốt, mặc dù con gái tôi nói với tôi rằng cô ta hay về sớm hoặc hủy các buổi hẹn tư vấn.” Những trục trặc trong công tác không dừng ờ đó. Một đồng nghiệp tại Trung tâm Y tế Đại học New York nói rằng, “Brooke từng là người giỏi nhất trong toàn bộ nhân viên của chúng tôi, nhưng gần đây cô ấy đã thực sự xuống dốc. Dù cô ấy sao nhãng vì sự nghiệp của chồng hay chỉ là chán công việc của mình thì cũng thật buồn lòng khi thấy cô ấy như thế.”>
Còn về những tin đồn chuyện bầu bí bắt nguồn từ chương trìnhToday và nhanh chóng bị tạp chíUS Weekly dập tắt nhẹm ngay tuần sau đó với bức ảnh làm bằng chứng rằng vợ chồng nhà Alter không có thai thì sao? À, đừng mong điều đó sớm thay đổi nhé. Một người bạn cũ của Julian khẳng định rằng Brooke đã “đòi có con ngay từ khi họ mới gặp nhau, nhưng Julian vẫn cứ trì hoãn vì anh vẫn chưa chắc chắn rằng cô ta là Người Vợ Lý Tưởng.”
Và với sự trục trặc ngày càng lớn dần như vậy thì ai có thể trách anh được?
Một nguồn tin thân cận với Julian vừa phát biểu gần đây, “Tôi hoàn toàn tin tưởng rằng Julian sẽ làm điều đúng đắn. Nó là một thằng bé tuyệt vời với đầu óc sáng suốt như thế. Nó sẽ tìm được hướng đi đúng.”
Cô không biết lệ đã tuôn trào từ lúc nào, nhưng khi cô đọc xong, những giọt lệ đã đọng thành vũng nhỏ gần bàn phím, làm ướt má, cằm và môi cô. Chẳng lời nào có thể tả được tâm trạng của người vừa đọc một thứ viết về mình như thế, dù biết rằng đó là điều hoàn toàn sai sự thật nhưng vẫn cứ lăn tăn rằng – vì làm sao mà đừng được – có chút xíu sự thật nào ở đó không. Tất nhiên toàn bộ những lời xằng bậy về việc cô và Julian gặp nhau ra sao và tại sao thật nực cười, nhưng liệu có thậtcha mẹ anh căm ghét cô đến thế? Uy tín của cô ở cả hai nơi làm việc có bị hủy hoại bởi cô đã bỏ bê bao nhiêu công việc không? Có hay không bất kỳmột sự thật nhỏ nhoi nào trong nguyên nhân giả định của bài báo về lý do Julian không muốn có con ngay lúc này? Kinh khủng quá mức tưởng tượng.
Brooke đọc lại lần thứ hai rồi lần thứ ba. Lẽ ra cô đã ngồi cả ngày mà đọc đi đọc lại bài báo nhưng chuông điện thoại của cô lại reo. Lần này là Julian.
“Rook à, thậm chí anh không thể nói được với em rằng anh điên đến mức nào! Chúng nó muốn viết những thứ rác rưởi gì về anh lại đi một nhẽ, nhưng khi chúng nó nhằm vào em…”
“Em không muốn nói chuyện này,” cô nói dối. Cô không muốn gì hơn được nói về chuyện đó, hỏi Julian từng điểm từng điểm một xem anh có đồng tình với bất kỳ một luận điệu xuyên tạc nào mà bài báo viết không, nhưng cô không còn hơi sức nữa.
“Anh đã nói chuyện với Samara rồi, và chị ấy hứa với anh rằng nhóm tư vấn pháp lý của Sony đang chuẩn bị để…”
“Julian, em quả thật không muốn nói về điều đó,” cô lặp lại. “Điều đó thật kinh khủng và hằn học và hoàn toàn sai với sự thật – em hy vọng là thế – và em chẳng thể làm cái cóc khô gì để xử lý nó cả. Ngày mai chúng mình làm chủ bữa tiệc lễ Tạ ơn cho chín người kể cả chúng mình nữa đấy, và em phải bắt đầu chuẩn bị đây.”
“Brooke, anh không muốn em nghĩ dù chỉ một giây thôi rằng…”
“Được rồi, em hiểu. Mai anh vẫn về nhà đấy chứ, phải không?” Cô nín thở.
“Tất nhiên rồi! Anh sẽ bay chuyến sớm nhất về, nên anh sẽ hạ cánh khoảng tám giờ và đi thẳng từ sân bay LaGuardia về. Em có cần anh mua gì trên đường về không?”
Brooke nhấn nút đóng bài báo lại và mở danh mục những thứ cần mua cho lễ Tạ ơn của cô ra. “Em nghĩ là em mua đủ tất cả mọi thứ rồi… thật ra là, cần thêm vài chai rượu vang nữa. Có thể thêm một chai trắng và một chai đỏ nữa.”
“Được rồi, em yêu. Anh sẽ về ngay và chúng mình sẽ cùng nhau giải quyết vấn đề này, được không? Anh sẽ gọi lại em sau nhé.”
“Ừmm. Được thôi.” Giọng cô nghe lạnh lùng và xa lạ, và dù đó không phải là lỗi tại Julian nhưng cô không thể kiềm chế cảm giác phẫn uất được.