Trong văn phòng rộng rãi, Đỗ Thiên Trạch nhàn rỗi ngồi nhấm nháp ly cà phê, nhưng hơi nhíu lông mi biểu lộ hắn đang bực bội, không gian yên tĩnh hắn lại không cách nào tập trung tâm tư, hôm nay trong lòng đều tràn đầy suy nghĩ về một cô gái, nói thật, hắn chán ghét bị người khác chiếm cứ đầu óc mình, nhưng cô gái này lại luôn làm ngược lại những gì hắn muốn, trong đầu tất cả đều là nụ cười của nàng một cái nhăn mày của nàng, nàng nhíu mày, nàng trêu ghẹo, chọc cười, chăm chú hay giận dỗi, vô luận từng biểu cảm đều giống như hắn đang xem không chán một bức hoạ cứ lặp lại.
Đột nhiên, cửa phòng có tiếng gõ cửa, trợ lý của Đỗ Thiên Trạch đi tới, đi đến bên cạnh hắn, lên tiếng nói”Đỗ tổng, tin tức ngài muốn chúng tôi đã tra được .”
“Như thế nào?” Đỗ Thiên Trạch không khỏi căng thẳng thần kinh, đuôi lông mày nhảy lên.
“Đây là một số điện thoại của công ty Kỷ thị.” Trợ lý đem tin tức biết được chi tiết nói ra.
Đỗ Thiên Trạch nheo lại con mắt, có chút nghi ngờ nói”Kỷ thị?”
“Hơn nữa chúng tôi còn tra được, dãy số mở đầu con số này chỉ có người trong ban tổng giám đốc Kỷ thị mới có.” Trợ lý bình tĩnh nói.
Đỗ Thiên Trạch lông mày chau lại càng chặt, cái gì? Hạ Cảnh Điềm hiện tại sử dụng số điện thoại dĩ nhiên là của Kỷ thị, hơn nữa, là cấp bậc cao mới có thể dùng, nàng không phải đã rời khỏi Kỷ thị lâu rồi sao? Mà mã số của nàng lại là mới đổi gần đây, chẳng lẽ nàng hiện tại đang cùng người của Kỷ thị ở cùng một chỗ? Là ai? quan hệ gì? Đỗ Thiên Trạch dùng trực giác nhạy cảm thiết tưởng , lại phát hiện càng nghĩ càng không đúng, hôm nay Hạ Cảnh Điềm đối với hắn như tránh không kịp, hơn nữa lại trốn trốn tránh tránh không chịu gặp hắn, trong chuyện này nhất định có chuyện gì đó phát sinh.
“Tôi hiện tại muốn anh đi điều tra một việc, tra ngoài các cấp bậc chính của Kỷ thị, kể cả tất cả thành viên của ban giám đốc, điều tra thêm bọn họ có ai có nhân tình có tên gọi là Hạ Cảnh Điềm.”
“Cái này. . . . . . Không tốt lắm đâu!” Trợ lý có chút khó xử, loại chuyện này hắn cũng chưa từng trải qua.
“Tôi muốn anh làm, không làm tốt chuyện này, bản thân mình tự động từ chức.” Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú tràn đầy uy hiếp.
Trợ lý chỉ phải bất đắc dĩ gật đầu, “Tôi hết sức đi làm.”
Trợ lý đi ra ngoài, Đỗ Thiên Trạch suy nghĩ càng thấy bực bội, hắn có loại dự cảm bất hảo, điều này làm cho hắn có chút không dám nghĩ thêm, rồi lại buộc lòng phải nghĩ, sự tình dường như tàn khốc nói cho hắn biết, Hạ Cảnh Điềm hiện tại nhất định cùng người nào đó của Kỷ thị có quan hệ bất chính, nếu không, cũng sẽ không dùng số điện thoại này, hơn nữa nàng coi trọng công việc như vậy vì cái gì đơn giản đã từ chức? Hai đầu dây mối nhợ này kết hợp lại, thông minh như hắn không khó suy đoán Hạ Cảnh Điềm đang làm việc gì.
Bắt đầu là khiếp sợ, lại càng nghĩ càng giận, hắn hận không thể lập tức bắt được nàng, lớn tiếng chất vấn nàng hiện tại đang làm chuyện ngu xuẩn gì, chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi? Còn tưởng rằng nàng ngây thơ thuần khiết, nguyên lai nàng cùng những phụ nữ coi trọng tiền tài quyền lợi kia không hề khác.
“Hạ Cảnh Điềm ơi Hạ Cảnh Điềm, nếu như cô thật sự là người như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cô.” Một câu nghiến răng nghiến lợi, Đỗ Thiên Trạch hung hăng đập tay trên bàn công tác.
Trở lại biệt thự, Hạ Cảnh Điềm như thường ngày trãi qua cuộc sống nhàm chán, pha trà thành việc nàng yêu thích, nghe đầy phòng hương trà thơm bốn phía làm cho nàng rất thoải mái, có loại cảm giác như mùi thơm có thể lắp đầy không gian quạnh quẽ.
Yên tĩnh trong bóng đêm, đã đến giờ Kỷ Vĩ Thần đi làm về nhưng không thấy xe hắn xuất hiện, Hạ Cảnh Điềm ngày ngày không vận động hay làm việc gì, thân thể cũng không tốt, cũng rất dễ dàng mỏi mệt, ngồi ở trên ghế cố gắng khống chế buồn ngủ kéo đến, bảo trì thanh tỉnh, đợi đến 11 giờ sẽ ngủ.
Ở công ty Kỷ thị, hôm nay công nhân viên tăng ca đặc biệt nhiều, rất nhiều viên chức còn ở lại trong văn phòng, lúc này, ở đại sảnh đi vào một dáng người cao gầy xinh đẹp, áo khoác ngoài, váy ngắn lộ ra hai chân thon dài gợi cảm cùng tất chân ren mê người vô cùng, tóc màu vàng đồng xoăn lọn trông rất nữ tính, da thịt kiều nộn như tuyết, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp quyến rũ làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh tim đập thình thịch.
Một phụ nữ thành thục lại mỹ lệ dưới ánh mắt của mọi người được miêu tả càng sinh động, cũng không khỏi cảm thán cô ấy rất có khí chất quý tộc, trong lúc đó, nhân viên tiếp tân đột nhiên lên tiếng hô, “Đây không phải là MC nổi tiếng của mục thị trường chứng khoán Dương Tú Như sao?”
“Đúng vậy đúng vậy! Chính là cô ấy, không thể tưởng được người thật còn đẹp hơn trong ti vi nhiều, vóc người đẹp hoàn hảo a!” Một đôi mắt hâm mộ lại đố kị quay tít, Dương Tú Như lông mày gảy nhẹ, sớm đã quen người khác nhìn mình chăm chú, bước chân thong thả tự nhiên càng phát ra khí chất hơn người.
“Cô ấy là tìm đến Kỷ tổng a!” Trong đó một nữ trợ lý nhỏ giọng bàn luận.
“Chúng ta trong lòng biết thì được rồi, đừng để Kỷ tổng nghe thấy được, sẽ thảm.” Một ánh mắt, làm cho mọi người không lên tiếng.
Dương Tú Như đi vào thang máy, ngón tay thon dài ấn tầng hai mươi mốt, đứng ở trong thang máy, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một vòng tự, đồng thời, nàng chờ mong lát nữa gặp mặt, đêm khuya tổng giám đốc Kỷ thị gọi nàng đến văn phòng, tin tưởng không phải chỉ là muốn nghe tin tức gì a!
Đứng ở trước của phòng làm việc của tầng thứ hai mươi mốt, Dương Tú Như gõ cửa, bên trong cửa truyền đến Kỷ Vĩ Thần một tiếng trầm thấp, Dương Tú Như tim ầm ầm nhảy dựng, đã lâu không có khẩn trương như vậy, nàng hai chân thon dài bước vào, vừa vặn trông thấy Kỷ Vĩ Thần trầm tư ngồi ở trên ghế vuốt cằm, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ cơ hồ không chê vào đâu được làm cho nàng tâm tư nhộn nhạo.
“Kỷ tổng. . . . . .” Nàng diụh dàng kêu một tiếng, trên mặt lộ ra vũ mị.
“Chào cô Dương, đêm khuya gọi cô tới, thật sự là rất xin lỗi.” Kỷ Vĩ Thần môi mỏng mỉm cười, nụ cười rất ư mê người.
“Sao lại nói vậy? Kỷ tổng bớt thời giờ gặp em mới là vinh hạnh của em !” Dương Tú Như xinh đẹp duyên dáng, ngẩn người sững sờ nhìn chằm chằm vào Kỷ Vĩ Thần môi mỏng khêu gợi, đã say mê trong tít tắc.
Kỷ Vĩ Thần chân dài ưu nhã chỉ chỉ đối diện sô pha”Ngồi đi!”
Dương Tú Như ngồi xuống, lập tức cong lên cặp môi đỏ mọng mê người, ha ha cười nói”Kỷ tổng muộn như vậy gặp em, chẳng lẽ chỉ là vì uống một ly trà đơn giản như vậy sao?”
Kỷ Vĩ Thần lông mày nhăn lại, nghiêm mặt nói, “Tôi hẹn cô Dương, là muốn minh bạch một số chuyện, hôm nay tin tức về thị trường chứng khoán là ai thả ra tin tức đó?”
Dương Tú Như cặp môi đỏ mọng câu lên, làm ra một bộ bừng tỉnh đại ngộ, “A! Nguyên lai Kỷ tổng vì việc này! Bất quá, Kỷ tổng là người thông minh, nơi phát ra tin tức chúng tôi cũng không thể đơn giản tiết lộ!”
“Cô muốn cái gì trực tiếp lên tiếng, chỉ cần tôi thấy hợp lý, tuyệt đối thỏa mãn cô.” Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú cười nhẹ, mắt sâu đen rạng rỡ.
Dương Tú Như mắt chớp, khẽ cắn môi, thân thể đã như rắn chui vào lồng ngực Kỷ Vĩ Thần, tay mảnh khảnh trèo lên lồng ngực rắn chắc, nàng bên tai hắn thổi khí nói “Chúng ta làm một giao dịch, như thế nào?” (Mỹ nam kế đã thành công ^^)
Kỷ Vĩ Thần vui vẻ không giảm, nhiều hứng thú hơn, dùng thanh âm mị hoặc hỏi, “Giao dịch như thế nào?”
“Em không cần tiền, đêm nay em muốn là người của anh.” Mập mờ nói, nhộn nhạo trong phòng làm cho người vô hạn tưởng tượng.
Kỷ Vĩ Thần môi mỏng vui vẻ càng cười sâu sắc hơn, tay to cũng đặt ở eo của nàng, khàn khàn mang theo mùi thơm của thuốc lá, “Em thật sự là tiểu yêu tinh.” Nói xong, môi mỏng không chút do dự chụp lên môi nàng, tay cũng không chút khách khí mở ra áo ngoài.
Hạ Cảnh Điềm híp mắt, nhìn xem trên tường đồng hồ tí tách qua lại, rạng sáng hai giờ, nàng rốt cuộc không kiên trì nổi rồi, hiện tại phải như thế nào? Còn cần chờ nữa không? Nếu hắn không trở về ? Hạ Cảnh Điềm nghĩ đến cái nguyên nhân này, đột nhiên cảm giác mình sao lại ngu như vậy, đây không phải là nhà duy nhất của hắn, chính mình lại nghĩ không ra, nghĩ xong, nàng đứng người lên đi vào phòng. Suốt một đêm, đúng như nàng đoán, hắn không có về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Cảnh Điềm đang nấu điểm tâm, đột nhiên nghe được trước cửa có tiếng, nàng lập tức chạy ra phòng bếp, vừa vặn trông thấy Kỷ Vĩ Thần, Kỷ Vĩ Thần cũng nhìn thấy nàng, chỉ là nhàn nhạt nhìn rồi liền đi vào phòng tắm, Hạ Cảnh Điềm ngượng ngùng đứng ở cửa phòng bếp, sững sờ một chút rồi tiếp tục nấu điểm tâm.
Nửa giờ sau, mới gặp Kỷ Vĩ Thần vây quanh một chiếc khăn tắm đi tới, tóc đen còn nhỏ giọt nước, tại cửa phòng bếp đối với Hạ Cảnh Điềm nói”Pha cho tôi một ly cà phê.”
“Được.” Hạ Cảnh Điềm đáp ứng, đáy lòng nói không nên lời có gì đó không đúng, chính là không thế nào thoải mái.
Kỷ Vĩ Thần híp híp mắt, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trong phòng bếp cầm thìa quấy đến quấy đi, ngơ ngác một chút, cuối cùng ngồi ở trong phòng khách chờ, lát sau Hạ Cảnh Điềm bưng lên ly cà phê để trước mặt Kỷ Vĩ Thần, hắn nhấm nháp một ngụm, hương vị làm cho lông mày hắn xiết chặt, vì sao nàng pha càng ngày càng tốt? Mắt nhìn xem Hạ Cảnh Điềm tiếp tục lại vào trong phòng bếp.
Trong phòng tràn ngập hương vị hỗn hợp, có cà phê làm cho hắn cảm thấy tâm tình thư sướng, công tác áp lực dường như cũng theo giảm bớt, hắn nhướng nhướng mày, nhìn Hạ Cảnh Điềm bưng chén gì đó đi ra, không khỏi cảm thấy hứng thú hỏi”Cô đang nấu cái gì?”
“Pha trà.” Hạ Cảnh Điềm nói, bưng chén kia trà đặt lên bàn, đang muốn uống một ngụm, lại nghe đối diện Kỷ Vĩ Thần mở miệng, “Cũng cho tôi một ly.”
Hạ Cảnh Điềm nhìn hắn, tay đem ly của mình để tới trước mặt hắn, những ngày này, nàng có thói quen buổi sáng uống một ly trà xanh, loại trà này, chẳng những có thể nâng cao tinh thần, còn có thể nhuận khí thanh hầu, Kỷ Vĩ Thần nhìn một cái, ánh sáng màu thanh vàng, phát ra mùi thơm ngát, hắn bưng lên thưởng thức một ngụm, vừa vào miệng đã thơm ngọt làm cho hắn nhăn lại lông mày, hắn tự hỏi trà hảo hạn nhất khắp toàn bộ thế giới lại không thể tưởng được là trong chính nhà mình, vốn định khen nàng, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt, hắn cúi mặt xuống, đè lại cảm giác trong ngực, trầm giọng nói”Tôi không thích người đem tâm tình dẫn vào công việc.”
Hạ Cảnh Điềm trừng mắt nhìn, rất nhanh nghe ra ý tứ trong lời hắn nói, nhướng nhướng mày, “Kỷ tổng, tôi có một đề nghị.”
“Nói.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt mở miệng, có chút ngạc nhiên, cũng có chút thú vị.
Dưới ánh mắt sắc bén của hắn, Hạ Cảnh Điềm hít thở sâu một hơi, đem những lời trong lòng bình tĩnh nói ra, “Kỷ tổng, ngài buổi tối không trở về nhà có thể nói tôi biết được không?”
Những lời này lập tức làm cho Kỷ Vĩ Thần lông mi chau lại, hắn híp híp mắt, trào phúng lên tiếng, “Tôi làm gì cần phải báo cáo cô sao?”
Hạ Cảnh Điềm trừng mắt nhìn, thấp giọng nói”Nếu như ngài bận nhiều việc, tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài.”
“Thời gian của tôi không có dư thừa để tiếp một cuộc điện thoại nhàm chán, làm người hầu, cứ làm tốt bổn phận của cô đi, những thứ khác không cần hỏi nhiều.” Kỷ Vĩ Thần giọng điệu mệnh lệnh, hoàn toàn là một khẩu khí của chủ nhân đối với người hầu, nhìn cô gái này to gan như vậy, dám hướng hắn muốn hắn nói vị trí của mình, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười lại có chút giận, nàng căn bản không có tư cách hỏi vấn đề này.
Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được hắn sẽ nói ra lời tàn nhẫn như vậy, trong lòng vừa tức lại không thể làm gì, chỉ phải cắn môi dưới không nói thêm gì nữa, nàng đột nhiên phát hiện, người đàn ông ở trước mắt cũng không có như vẻ ngoài cao thượng ưu nhã, hắn chẳng qua là một tên ác ma khoác áo hoa lệ, hắn có thể giả thiên sứ cũng có thể làm ác ma, Hạ Cảnh Điềm đã nhìn thấy rõ.
Kỷ Vĩ Thần nheo lại mắt, cảm giác được cô gái này trong lòng đang chửi bới mình, liền giương môi nói “Như thế nào, cô đối với tôi có ý kiến?”
Hạ Cảnh Điềm nhắm mắt một chút, trong lòng thầm nghĩ, không quan hệ, không quan hệ, nhịn, còn có hai tháng nữa thôi, nói cái gì cũng nên nhịn, nghĩ xong, khóe miệng nàng giơ lên một vòng cười, “Không có.”
“Xem ra cô quá rảnh rỗi rồi, giống như đã quên việc phải có gì làm?” Kỷ Vĩ Thần đột nhiên lên tiếng.
Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, có chút không dám tin nhìn hắn, ánh mắt vui mừng, “Anh nói thật sự?”
Kỷ Vĩ Thần gật gật đầu, “Ừ, công ty của chúng ta có một chức trợ lý, cô đến làm đi!” Vì cái gì hắn lại đột nhiên quyết định như vậy, chỉ là ngẫu nhiên nghĩ đến, nhìn bóng dáng nhàn nhã kia, hắn cảm thấy năm mươi vạn tiền thù lao quá ưu đãi nàng, ý định ban đầu không phải là vì muốn trừng phạt nàng bất trung sao? Bảo nàng đi làm, đồng thời chăm sóc việc nhà mới là phương pháp trừng trị tốt nhất.
Hạ Cảnh Điềm ngăn không được trong lòng hưng phấn, ánh mắt lập tức loang loáng nói “tôi khi nào thì đi làm?”
“Ngày mai cô tới công ty, tôi sẽ cho người an bài.” Kỷ Vĩ Thần nhìn Hạ Cảnh Điềm bộ dạng hưng phấn, hắn đột nhiên có chút hối hận, nhưng lời nói đã nói ra, thu hồi lại cũng không phải là phong cách của hắn, chỉ phải ẩn nhẫn không vui.
Đêm nay, Hạ Cảnh Điềm không có cảm giác buồn ngủ, cuối cùng lại có thể đi làm, với nàng mà nói, thật sự là chuyện tốt lớn, lại ở không tiếp tục, nàng thật sợ mình biến thành một phế nhân, đêm nay nhất định là đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Cảnh Điềm sớm rời giường, liền vì Kỷ Vĩ Thần nấu xong ly cà phê cùng điểm tâm sáng, Kỷ Vĩ Thần đi xuống lầu, đang muốn ra cửa đã nhìn thấy trên bàn đặt bình trà ấm, không khỏi nhăn lại lông mày, quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Cảnh Điềm đang trong phòng của nàng loay hoay, như là rất bận rộn.
Ngồi xuống uống hết cà phê và trà, Kỷ Vĩ Thần mới ra phòng khách, khi đã ở trong xe, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể rất rõ ràng thấy nàng trong phòng khách đang bận rộn, Hạ Cảnh Điềm đang xử lý chén ly hắn vừa rồi uống, Kỷ Vĩ Thần nhíu nhíu mày, khỏi động xe rất nhanh chạy ra biệt thự.
Hạ Cảnh Điềm nhìn qua kính, một thân mặc đồ công sở vừa vặn, nguyên lai chính mình mặc vào vẫn còn rất có phong cách chức nghiệp! Kỷ Vĩ Thần sớm đã đi nàng biết rõ, nhìn đồng hồ, cách tám giờ còn có nửa giờ, tự mình vừa vặn có thể đến tới công ty, lại một lần nữa đến gần bàn làm việc, Hạ Cảnh Điềm không khỏi hơi khẩn trương lên, không biết Kỷ Vĩ Thần lần này an bài cho nàng chức vị gì? Cho dù không phải là vì tiền lương, nên cũng phải vì kinh nghiệm mà làm!