Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Chương 95

Tác giả: Ngân Nhi
Chọn tập

Ngày hôm sau, Hạ Cảnh Điềm đang say ngủ lại bị bạn tốt A Nhã điện thoại đánh thức, nghe âm thanh A Nhã lộ ra vui mừng, Hạ Cảnh Điềm mới biết được hôm nay thì ra đã đến hai ngày nghỉ rồi, đối với công việc áp lực lớn của Hạ Cảnh Điềm mà nói, thật sự là một cơ hội thả lỏng, cất điện thoại, nàng miễn cưỡng ở trên giường lật người, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên chiếc gối mềm mại có điểm nghĩ ngợi, dù sao A Nhã cũng hẹn nàng xế chiều đi dạo phố, bây giờ còn sớm, còn có thể ngủ tiếp chút nữa.

Nhưng vừa nghĩ tới Kỷ Vĩ Thần ở phòng bên cạnh, nàng đầu óc đã thanh tỉnh một chút, nàng đã đây không phải nhà nàng, chớp chớp mắt mông lung buồn ngủ, nàng nhấc lên chăn rời giường, đi vào phòng tắm vệ sinh xong, mới mở cửa, đến cạnh phòng bên nghe ngóng động tĩnh một hồi lâu, nàng mới đẩy cửa ra, phát hiện Kỷ Vĩ Thần sớm đã không ở trong phòng, nàng nhíu nhíu mày, đi vào phòng khách, phát hiện cũng không có bóng dáng của hắn, nàng chính là cảm thấy nghi hoặc liền nhìn chiếc xe trong sân trước cũng không thấy, Kỷ Vĩ Thần khẳng định đã ra khỏi nhà.

Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trên ghế, trong lúc vô tình nghiêng mắt nhìn thấy vài vali quần áo to chất chồng một đốngo, nàng lại quên, tối hôm qua Kỷ Vĩ Thần đã mua nó cho nàng, dù sao cũng nhàm chán, nàng dứt khoát cầm lấy quần áo đi vào trong phòng thay đồ.

Một phen bận rộn đến trưa, nàng đang ở sân phơi quần áo, phút chốc, chuông cửa vang lên, nàng có chút kinh ngạc, rất nhanh chạy tới, từ lỗ nhỏ của cửa sắt có thể thấy được, ngoài cửa đứng chính là một mỹ nữ, Hạ Cảnh Điềm sắc mặt có chút cứng ngắc, xem ra bạn gái Kỷ Vĩ Thần đã tìm tới cửa, không do dự, nàng mỉm cười mở cửa.

Trình Thủy tâm mặt không biểu tình, tại khi vào cửa trong chớp mắt, ánh mắt của cô ta liền dính trên người Hạ Cảnh Điềm, khi thấy Hạ Cảnh Điềm dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, quần áo ở nhà, còn có gương mặt mộc không trang điểm, trông rất thuần khiết, cô không khỏi trong lòng lạnh lùng cười nhạo một chút, chậc chậc, đây là đàn bà của Thần sao? Không khỏi quá trần tục đi! Tối hôm qua bởi vì sắc trời đã tối, nàng chỉ thấy một bóng lưng mềm mại, còn tưởng rằng là mỹ nữ phương nào, không thể tưởng được, lại như vậy không đáng giá nhắc tới.

“Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?” Hạ Cảnh Điềm hỏi rất lịch sự, tuy nhiên cô gái này ánh mắt bắt bẻ dò xét làm cho nàng có chút không vui, nhưng người tới là khách của Kỷ Vĩ Thần, nàng không thể chậm trễ, huống chi, cô gái trước mắt này đẹp đến kinh người, quyến rũ điên đảo người khác.

“Thần ?” Trình Thủy tâm lên tiếng có chút mập mờ, ánh mắt nhìn lướt qua hoa viên, tâm có chút co rút đau đớn, chính là chỗ này, từng cọng cây ngọn cỏ, từng lưu lại kỷ niệm đẹp của cô? Nhớ rõ năm đó, lần đầu tiên trên dạ tiệc quen biết Kỷ Vĩ Thần, cô bị hắn làm rung động, mà hắn cũng bị cô khuynh đảo thần hồn, đó là khoảnh khắc lãng mạn đối với Trình Thủy, cả đời trân quý.

Nghe cô gái này đối Kỷ Vĩ Thần xưng hô thân mật như vậy, nàng biểu lộ khẽ giật mình, nhẹ a một tiếng, “Kỷ tổng đã ra khỏi nhà, tiểu thư có thể vào nhà đợi.”

Trình Thủy Tâm có chút cười lạnh, cặp môi khêu gợi khẽ mím, “Không sao, tôi lần này chỉ tới tìm cô.” Cô ta gọn gàng dứt khoát nói rõ ý đến, lần này về nước, mục đích duy nhất đúng là đoạt lại tâm Kỷ Vĩ Thần, cô càng muốn cho đối thủ biết khó mà lui.

“Tôi sao. . . . . . ?” Hạ Cảnh Điềm có chút ngạc nhiên, mình cùng vị mỹ nữ kia biết nhau sao?

Trình Thủy Tâm xinh đẹp mặt trầm xuống, ánh mắt bắt đầu khiếp người , giọng điệu càng ép hỏi, “Nói, cô cùng Thần là quan hệ như thế nào? Quan hệ các người đã đến mức nào?”

Hạ Cảnh Điềm nhíu mày, nghe vấn đề của cô ấy, nàng trong lòng thầm quái lạ, cô ta không phải hiểu lầm cái gì chứ! Huống chi, nàng cũng không có ý nói quan hệ của mình và Kỷ Vĩ Thần cho một người xa lạ biết! Nàng nhướng nhướng mày, lên tiếng nói, “Tiểu thư, tôi nghe không hiểu cô đang ở đây nói cái gì?”

Trình Thủy Tâm sắc mặt biến hóa, từ trên cao nhìn xuống mắt Hạ Cảnh Điềm, mắt trong như hồ thu ngẫu nhiên thoáng nhìn, đọng trên những bộ quần áo Hạ Cảnh Điềm đang phơi, buồn cười, đây không phải là mẫu cô thiết kế ở Paris sao? Một người bình thường đi làm văn phòng là tuyệt đối mua không nổi , có thể thấy được, đây là Kỷ Vĩ Thần tặng , rốt cuộc cô gái này có sức quyến rũ gì làm cho anh ấy tặng quần áo? Trình Thủy Tâm lạnh nhạt khiêu mi, “Không chỉ là người muốn tìm quần áo, quần áo cũng phải chọn người, cô mặc những quần áo này, chỉ làm giảm đi giá trị sản phẩm của tôi, thật không biết Thần nhìn người thế nào.”

Hạ Cảnh Điềm ngây ngốc đứng ở một bên, cô gái này trong lời nói nàng nghe sao mà ba câu đã không hiểu hai câu? Nàng nhìn một cái quần áo, cau mày nói, “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Những quần áo tất cả đều là do tôi thiết kế, cô không biết sao?” Trình Thủy Tâm cười đến kiều mỵ, phải biết rằng cô là nhà thiết kế hàng đầu cho thương hiệu này, cô gái này chẳng lẽ một điểm kiến thức đó cũng không có sao?

Hạ Cảnh Điềm cái này nghe xong thì hiểu rồi, nàng kinh ngạc mở to mắt, cái gì? Những này quần áo này là do quý cô đây thiết kế? Hạ Cảnh Điềm nói không nên lời ngạc nhiên, kỳ thật, nàng cũng không cần ngạc nhiên, tối hôm qua Kỷ Vĩ Thần mang nàng đến mua quần áo chính là một cửa hàng nổi tiếng, đúng là nơi trước kia Trình Thủy Tâm thường trình bày trang phục, cho nên, mới có trùng hợp như vậy, Hạ Cảnh Điềm nhìn thấy cô gái này đối với nàng có địch ý. Nàng cười nhạt một tiếng, “Nguyên lai là cô, thiết kế rất đẹp a.”

Trình Thủy Tâm có chút không nghĩ cùng Hạ Cảnh Điềm nói nhảm thêm, chỉ cần vừa nghĩ tới căn phòng cô từng ở qua bị người khác có được, cô trong lòng đã không thoải mái, cô ta nghiêm lại sắc mặt, khẩu khí không để lối thoát, “Tôi hỏi cô, cô cùng Thần là quan hệ như thế nào? Người yêu? Tình nhân? Hay là cái gì?”

Trình Thủy Tâm đưa ra vấn đề bén nhọn làm cho Hạ Cảnh Điềm không theo kịp, nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Cũng không phải, chúng tôi là. . . . . .” Vừa định nói tiếp, lại im lặng, cảm giác này tới rất đột ngột, nàng không cần phải nói cho một người ngoài biết, nàng là người hầu của Kỷ Vĩ Thần! Nàng nghĩ nghĩ, mới tìm được lí do phù hợp thoái thác, “Tôi là nhân viên của Kỷ Tổng tên Hạ Cảnh Điềm.”

Cái này ngược lại làm Trình Thủy Tâm quái lạ rồi, cái gì? Cô gái trước mắt này cũng chỉ là một viên chức của anh ấy? Như vậy một viên chức nho nhỏ vì cái gì ở trong biệt thự của anh ấy? Vì cái gì ngủ ở nhà anh ấy? Vì cái gì mua cho cô ta nhiều quần áo đắt tiền như vậy? Chẳng lẽ địa vị của cô cùng một viên chức nho nhỏ so ra còn kém sao? Đè lại ngực là không vui, cô ta nhướng nhướng mày, không e dè hỏi, “Cácngười đã xảy ra quan hệ rồi?”

Hạ Cảnh Điềm cũng không nghĩ ra cô ta sẽ đột nhiên hỏi loại sự tình này như vậy, trong khoảng thời gian ngắn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng khẽ cúi xuống đầu, không dám nhìn thẳng Trình Thủy Tâm ánh mắt như giết người, nhưng, sự trầm mặc này đối với Trình Thủy Tâm mà nói, so với nàng trực tiếp trả lời càng đau nhói lòng hơn, cô ta bắt đầu kéo xuống áo ngoài, nhịn không được hướng Hạ Cảnh Điềm gầm nhẹ , “Nói, có phải là cô quyến rũ anh ấy trước? cô làm tình nhân của anh ấy đã bao lâu?”

Hạ Cảnh Điềm lần đầu đối mặt cô gái bệnh tâm thần như thế, nàng cả người như trong mộng, giật mình sửng sốt sau nửa ngày, mới trừng mắt nhìn, trấn định tâm tình mở miệng nói, “Tiểu thư, tôi nghĩ những vấn đề này tôi không có cách nào trả lời cô, cô có thể tìm Kỷ Tổng, cùng ngài ấy nói qua điện thoại cũng được, tự mình mà tìm hiểu!” Nói xong, nàng hướng phòng khách đi đến.

Trình Thủy Tâm nhìn Hạ Cảnh Điềm không đếm xỉa tới mình, trong ngực lửa giận đằng đằng thiêu đốt, cô vài bước đuổi theo Hạ Cảnh Điềm, hung hăng lướt qua nàng, lạnh lùng lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy bức bách, “Tôi lệnh cho cô hôm nay phải rời khỏi nơi này, nếu không, tôi sẽ không khách khí.”

Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được cô gái đẹp như thế này mà ngang ngược, tay nàng giãy khỏi tay cô ấy khoát trên vai, nhàn nhạt đáp lại nói, “Tiểu thư, xin cô lý trí một chút, có chuyện gì bất mãn thì tìm Kỷ tổng a!” Hạ Cảnh Điềm chỉ là không nghĩ cùng bạn gái Kỷ Vĩ Thần ở cùng một chỗ, hơn nữa loại quan hệ này cũng không phải cô ta một ngoại nhân có thể nhúng tay, cô gái này cố tình gây sự đến làm cho nàng có chút tức giận điên rồi.

Hạ Cảnh Điềm lời nói này càng làm cho Trình Thủy Tâm cảm thấy không hiểu tức giận, cô gái này là ỷ vào Thần sẽ che chở mình sao? Chỉ cần vừa nghĩ tới, Kỷ Vĩ Thần đối với cô gái này yêu thương hơn chính mình, lý trí cô đã không khống chế được, gần như nổi điên, một người thứ ba vô sỉ có tư cách gì trước mặt cô kiêu ngạo? Trình Thủy Tâm nhìn Hạ Cảnh Điềm xem ra khuôn mặt ngây thơ, cũng không biết nơi nào đến có thêm một cổ lửa giận, cô giơ lên bàn tay hung hăng quăng một cái tát vào mặt Hạ Cảnh Điềm, đồng thời mở miệng mắng, “Tiện nhân.”

Một tát này tới đột ngột, Hạ Cảnh Điềm cả người cơ hồ bị một tát này làm chân đứng không vững, gương mặt trắng nõn có thể nhìn thấy năm giấu ngón tay để lại, nàng không dám tin nhìn chằm chằm vào cô gái đang tức giận quá đáng kia, chấn kinh rồi, rung động rồi, trên mặt truyền đến hỏa lạt lạt đau nhức làm cho nàng mở to mắt, Hạ Cảnh Điềm dùng ánh mắt bốc hỏa hung dữ trừng Trình Thủy tâm, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí ngay cả lời nói cũng nói không được .

Trình Thủy tâm cũng kinh ngạc sửng sốt, tính cách ôn hòa của mình lại có thể đánh người, cô có chút hối hận, nhưng đánh cũng đã đánh, cô cũng sẽ không xin lỗi, hết thảy cũng chỉ là bởi vì cô ta yêu mến Thần, cao cao khí ngạo nói, “Cho cô một tiếng đồng hồ dọn đồ khỏi đây, nếu không, đừng trách tôi vô tình.”

Nhẫn ư ? Đánh trả không? Hạ Cảnh Điềm đầu óc đã loạn thành một đoàn, nhưng là, nàng lại hận chết một người, chết tiệt Kỷ Vĩ Thần, anh gây chuyện, nhưng đàn bà của anh lại đánh tôi, việc này không thể để yên, Hạ Cảnh Điềm lạnh lùng thu hồi ánh mắt, bởi vì quá giận, nàng chỉ nhìn Trình Thủy Tâm một cách hèn mọn, nàng đi nhanh trở lại phòng, một tay cầm lấy mấy cái túi hướng cửa chính đi đến, nước mắt ủy khuất lại không cẩn thận xông lên hốc mắt, nàng ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Kỷ Vĩ Thần ra mắng nhiếc, thật sự là hơi quá đáng.

Xe chạy nhanh trên đường phố, Đỗ Thiên Trạch đơn giản tìm được biệt thự của Kỷ Vĩ Thần, trải qua tối hôm qua cả đêm tự hỏi, hắn mới quyết định, sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cô gái này, nói như thế nào cũng muốn đến cười cô vài câu, hắn mới hết giận, trên đường đi, hắn thiết tưởng qua rất nhiều lời nói nhục mạ nàng, nghĩ đi nghĩ lại, cả người lại bị nâng lên lửa giận, trên đường đi, cũng không biết vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, chỉ vì nhanh lên tiết hận, chạy nhanh tới nhập biệt thự rộng rãi, Đỗ Thiên Trạch hung dữ hướng phía trước mặt phóng đi.

Hạ Cảnh Điềm từ trong biệt thự đi ra, đi ở trên đường lớn, có điểm mất hồn mất vía, trên mặt đau nhức làm cho nàng xấu hổ tránh đi ánh mắt tò mò của người trên đường, cuối cùng dứt khoát xõa tóc, che khuất mấy dấu tay, cũng đang trong lòng âm thầm thề, món nợ này nhất định phải hướng Kỷ Vĩ Thần đòi lại, ai kêu hắn tìm bạn gái không nói lý như vậy a! Ngẫm lại đã giận, từ nhỏ đến lớn, liền cha mẹ cũng không đánh nàng, cô gái này dựa vào cái gì? Chỉ có bề ngoài đẹp mà thôi, chỉ là người có tư chất tầm thường, những quần áo từ cô ta ra, nàng còn không thèm mặc !

Tưởng tượng đã giận khí, tức đến nghiến răng nghiến lợi, toàn tâm đau nhức làm cho nàng một tay ôm mặt, lòng tràn đầy ủy khuất càng làm cho nàng hốc mắt đỏ lên, chỉ cần không cho nước mắt chảy thôi, đi ở dưới mặt trời ấm áp nhưng Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo .

Xe Đỗ Thiên Trạch gào thét qua, tâm tình bực bội làm cho hắn ánh mắt tràn ngập phẫn hận, không có tâm tình thưởng thức cảnh ven đường, hắn hai tay tùy ý cầm tay lái, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thần sắc trào phúng, đang ở đó trong chớp mắt, xe của hắn cùng Hạ Cảnh Điềm sát bên người mà qua, cũng đồng thời trong một giây đó, Đỗ Thiên Trạch vô tình lướt qua bên đường nhìn thấy quen thuộc bóng dáng, hắn biểu lộ chấn động, muốn dừng xe hết sức, xe đã gào thét mà qua, thoáng cái đã xa hơn mười thước.

Khi xe Đỗ Thiên Trạch dùng tốc độ trăm con ngựa dừng lai bên cạnh Hạ Cảnh Điềm thì Hạ Cảnh Điềm bị bất ngờ mà càng hoảng sợ, còn tưởng rằng người nào không muốn sống muốn đụng nàng, ngẩng đầu lên, khi chạm được khuôn mặt anh tuấn của Đỗ Thiên Trạch thì cảm thấy cả kinh, cứ như vậy kinh ngạc trừng mắt hắn.

Xác định cô gái trước mắt này chính là Hạ Cảnh Điềm, Đỗ Thiên Trạch không che dấu được nội tâm vui mừng, nhưng sau một khắc trên mặt hắn dâng lên tức giận, sau một giây, tại chú ý tới trên tay Hạ Cảnh Điềm đang cầm hành lý cùng khuôn mặt in rõ dấu bạt tay, con ngươi ngân ngấn nước, khuôn mặt tuấn tú đột ngột biến sắc, hắn rất nhanh đẩy cửa xe ra xuống xe, nhìn bên má Hạ Cảnh Điềm, kêu lên, “Này , cô làm sao vậy?”

Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt hoảng hốt, không thể tưởng được lại sẽ ở loại tình huống này gặp phải hắn, lập tức quay mặt qua một bên, rầu rĩ kêu lên, “Không cần anh lo.”

Đỗ Thiên Trạch nói không ra vì cái gì có cảm giác có chút hả hê, giọng điệu ngăn không được giễu cợt nói, “Như thế nào? bị đánh?”

Hạ Cảnh Điềm vốn đang nổi nóng, lúc này kiêng kỵ nhất cũng ghét nhất người khác bỏ đá xuống giếng, đã đủ rồi ủy khuất, hắn còn tạc nước lạnh lên đầu nàng, Hạ Cảnh Điềm hung dữ liếc Đỗ Thiên Trạch, khẩu khí không vui nói, “Liên quan gì đến anh, cách tôi xa một chút.”

Đỗ Thiên Trạch cái này choáng váng, đáng giận cô ta đang nói cái gì? Làm cho hắn cách xa nàng sao? Hắn còn không có tìm nàng tính sổ, ngược lại bị nàng mắng, Đỗ Thiên Trạch thiếu chút nữa bị lửa giận nghẹn điên rồi, hắn khiêu mi trợn mắt nói, “Này , cô này còn nói đạo lý không, tôi. . . . . .”

Còn không đợi hắn đem nói cho hết lời, Hạ Cảnh Điềm đã hỏa lớn gầm nhẹ nói, “Tôi chính là không nói đạo lý anh muốn thế nào? Anh nghĩ như thế nào. . . . . .”

Bị Hạ Cảnh Điềm như vậy rống, Đỗ Thiên Trạch triệt để không có ý nghĩ gì nữa, phụ nữ rống lên với hắn, chính là chuyện đại sự lần đầu tiên, điều này làm cho hắn từ nhỏ đã bị nuông chiều trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao bây giờ, hắn nhíu mày, sững sờ nhìn Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tức giận, nửa ngày mới nói ra một câu, “Cô rốt cuộc làm sao vậy?” Nói xong, ánh mắt lại nhìn hướng má trái Hạ Cảnh Điềm, cảm thấy không khỏi có chút đau lòng .

Hạ Cảnh Điềm thu hồi ánh mắt, có chút chật vật xoay người tiếp tục đi về phía trước vội vàng đi, nàng không muốn làm cho hắn chứng kiến mình như thế này, càng không muốn làm cho hắn thương cảm, càng chán ghét hắn ngay tại lúc này xuất hiện, bị người đánh đã đủ rồi đau đớn, hắn còn muốn ở một bên nói mát vạch trần ra, thật sự là quá phận.

Nhìn Hạ Cảnh Điềm, Đỗ Thiên Trạch cũng không biết làm gì, theo đạo lý mà nói, hắn hẳn là cũng rất tức giận xoay người lên xe rời đi, nhưng là, hắn hay là đuổi theo, nhanh hỏi, “Này uy , cô đừng đi a! Cô chưa nói chuyện gì xảy ra nha!”

“Đây không phải nói nhảm sao? anh không có mắt xem à!” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu không vui nói, trong lòng lại thầm nghĩ, Đỗ Thiên Trạch anh chẳng lẽ lại không thể rời đi, làm cho nàng yên lặng một chút sao?

“Ai đánh cô?” Đỗ Thiên Trạch mới hỏi ra trọng điểm, nhưng là, đáy lòng đã đại khái có đối tượng.

“Nói không cần anh quan tâm.” Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, người này có phiền hay không!

Đỗ Thiên Trạch nói không ra vì cái gì tức giận , hắn cắn răng nói, “Chẳng lẽ thật là hắn?”

Hạ Cảnh Điềm chẳng muốn nói với hắn, bị đánh cũng không phải quang vinh, nàng không cần phải khắp nơi nói ra, y nguyên đi nhanh hơn về phía trước, Đỗ Thiên Trạch tuy nhiên rất muốn theo sau, nhưng là, xe đã cách hắn một trăm mét rồi, hắn có chút tức giận khẽ nguyền rủa một tiếng, chỉ phải trở về lái xe.

“Lên xe a!” Đỗ Thiên Trạch vừa lái xe đi theo Hạ Cảnh Điềm, vừa nói!

Vừa rồi Đỗ Thiên Trạch đã nghiêm trọng chọc giận Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm không chút nào nghĩ để ý đến hắn, cúi thấp đầu tiếp tục đi, Đỗ Thiên Trạch có chút nóng nảy, “Này , tôi dẫn cô đi bôi thuốc a! Bằng không, mặt cô sẽ bị hủyluôn.” Nói xong, lại trong lòng thầm mắng , Kỷ Vĩ Thần tên hỗn đản này cũng dám xuống tay nặng như vậy, thật sự là không thể tha thứ.

Hạ Cảnh Điềm không để ý tới hắn, tuy nhiên nàng hiện tại cũng rất không biết làm gì, không có phương hướng, nhưng là, chính là không nghĩ sẽ không có cốt khí mà để ý đến hắn, dính vào bọn người giàu có nàng chỉ thấy rắc rối.

Đỗ Thiên Trạch cũng nổi giận, cô gái này rốt cuộc có nghe thấy hắn nói không! Hắn không có nói tiếng ngoài hành tinh a! Hắn dứt khoát dừng xe, bước đi đến Hạ Cảnh Điềm, giữ tay của nàng lại kéo lên xe, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc mở to mắt, thực sự tức giận, “Anh muốn làm gì? Buông tay!”

Đỗ Thiên Trạch sao lại, có thể đơn giản như vậy buông tay, hắn vừa kéo, vừa trong lòng ngầm bực, rốt cuộc hắn hôm nay là uống sai thuốc gì, hảo tâm bị nàng chà đạp, còn muốn chịu được nàng tính bướng bỉnh, một tay đem Hạ Cảnh Điềm về ghế lái phụ, hung hăng đóng cửa lại, Đỗ Thiên Trạch mới đi đến ghế lái, không nói hai lời, xoay xe chạy về phía trước.

Hạ Cảnh Điềm cũng không vùng vẫy, trầm mặc, đi lâu như vậy, nàng thật đúng là cực kỳ cần một chỗ ngồi một chút, hảo hảo sửa sang lại suy nghĩ của mình, từ vừa rồi đến bây giờ, nàng cả người đều trong hoảng hốt.

Đỗ Thiên Trạch vừa lái xe, vừa âm thầm trộm nghiêng mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm, lần này hắn bình tĩnh, bởi vì hắn biết rõ, lúc này Hạ Cảnh Điềm đang ăn thuốc nổ, hơi chút đụng vào sẽ bị tạc thương, nhưng đồng thời, trong lòng hắn lại có chút ít ảo não cùng buồn cười, rõ ràng mình mới là người đến hưng sư vấn tội người kia, trái lại thì “tốt rồi”, hắn chẳng những tra tấn không thành, ngược lại bị nàng hành hạ, ngẫm lại, lại không khỏi bắt đầu phát lên hờn dỗi rồi đây

Chọn tập
Bình luận
× sticky