Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Chương 96

Tác giả: Ngân Nhi
Chọn tập

Đỗ Thiên Trạch dừng xe ở một tiệm thuốc tây, Hạ Cảnh Điềm ngồi trên xe nghỉ ngơi, Đỗ Thiên Trạch đi vào mua một ít thuốc rồi đi ra, Đỗ Thiên Trạch còn rất bất đắc dĩ giải thích với người bán thuốc, cuối cùng mua một tuýp thuốc đi ra, ngồi vào trong xe, trông thấy Hạ Cảnh Điềm đang ngẩn người, cảm thấy liền tức giận, không cần phải nói, cô gái này đang nghĩ đến người đánh mình, bởi vì Hạ Cảnh Điềm không có giải thích, Đỗ Thiên Trạch đã đem Kỷ Vĩ Thần xem thành người xấu.

Hạ Cảnh Điềm để Đỗ Thiên Trạch bôi thuốc ,đối với bên mặt bị sưng, sau khi bôi thì thoải mái hơn nhiều.

Đỗ Thiên Trạch rầu rĩ lên tiếng nói, “Kế đến cô muốn đi đâu?”

“Đến con phố phía trước, cho tôi xuống ở đâu cũng được.” Hạ Cảnh Điềm nhàn nhạt nói, nàng cũng không có cụ thể muốn đi chỗ nào, nàng thầm nghĩ lẳng lặng đến nơi nào đó uống ly cà phê.

Đỗ Thiên Trạch có chút không vui vặn lông mày, thử hỏi, “Cô có chỗ nào để đi không?”

Hạ Cảnh Điềm không có trả lời, nhưng trầm mặc đã nói rõ hết thảy, Đỗ Thiên Trạch kéo kéo môi, giương giọng nói, “Nếu như thật sự không có chỗ để đi, nhà của tôi có thể tạm cho cô ở một đêm.”

“Không cần.” Hạ Cảnh Điềm một mực cự tuyệt, vừa nhắc tới nhà người có tiền, nàng lại thấy đau đầu.

“Như thế nào? sợ biệt thự của tôi so với hắn kém?” Đỗ Thiên Trạch tức giận khẽ nói, cô gái này không khỏi quá coi thường hắn đi!

Nghe Đỗ Thiên Trạch lời nói có chút buồn cười…, Hạ Cảnh Điềm ngăn không được cười lên tiếng, “Các anh là công tử có tiền, trừ ăn uống vui đùa, đùa bỡn người khác, so sánh với nhau ganh đua này nọ thì còn biết cái gì?”

Những lời này làm Đỗ Thiên Trạch ngực lấp kín, hắn sửng sốt một chút, khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Ai nói ? Đó là người cô quen biết, không cần phải vơ đũa cả nắm như thế. Tôi cùng anh ta không giống nhau.”

Hạ Cảnh Điềm khinh thường bĩu bĩu môi, vuốt tóc nói, “Thiên hạ ai cũng nói vậy, ai tin anh.”

“Được, cô nói cái gì thì chính là cái đó, cô muốn đi đâu tôi để cô xuống cho nhanh.” Đỗ Thiên Trạch cũng không muốn cùng Hạ Cảnh Điềm so đo, nói chung, Hạ Cảnh Điềm câu nói kia đã quy nạp được chút ít đạo lý, hắn không thể phủ nhận.

Hạ Cảnh Điềm liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp đẩy cửa xe xuống, hướng sau lưng hắn lên tiếng nói, “Anh đi công việc của anh đi!”

Đỗ Thiên Trạch cũng có chút ngạc nhiên rồi, cô gái này lại xảy ra chuyện gì nữa đây? Hắn không có nói sai a! Nhìn Hạ Cảnh Điềm đi lên phía trước, hắn trong khoảng thời gian ngắn không có nghĩ được gì, lẳng lặng ngồi ở trong xe, nhìn Hạ Cảnh Điềm đi xa trăm mét, mắt thấy đã muốn biến mất ở góc đằng kia, trong lòng hắn mới nóng vội, muốn đuổi theo lại không thể theo, hắn cũng không phải là loại người mặt dày mày dạn, hắn cũng có cao ngạo tôn nghiêm, nhưng là, hôm nay Hạ Cảnh Điềm hiện tại tình huống này, hắn thật là có nhiều điểm lo lắng, cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui, hắn hay là nên chạy xe đuổi theo nhìn xem.

Vượt qua góc đường, vừa vặn trông thấy Hạ Cảnh Điềm đi vào một quán cà phê, hắn không nói lời nào liền ngừng xe đuổi kịp theo sau. Hạ Cảnh Điềm đang được người bán hàng mời ngồi xuống, khả năng cùng với tâm trạng có chút quan hệ, nàng chọn một vị trí khuất người, vừa mới ngồi xuống đã thấy đối diện với nàng cũng ngồi xuống một người, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, không ngoài ý nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch, cặp mắt hồ ly sáng lạn hướng nàng híp híp.

“Anh đi theo tôi làm chi?” Hạ Cảnh Điềm hỏi như đang giận nhưng trong lòng cũng không có gì giận dỗi, chẳng qua là cảm thấy Đỗ Thiên Trạch rất kỳ quái.

Đỗ Thiên Trạch nhíu mày, lý do rất đương nhiên, “Tôi phải đi theo cô, tôi sợ cô vạn nhất nghĩ quẩn rồi đi tự sát, đến lúc đó cảnh sát tìm tới tôi, tôi không phải phiền toái sao.”

“Xem tôi như vậy sao, anh không thể nào nói lời tốt hơn à?” Hạ Cảnh Điềm liếc mắt, thầm mắng mình đần, người này trong miệng khi nào thì nhổ ra lời hữu ích?

Đỗ Thiên Trạch trong đời chuyện dở nhất chính là an ủi người khác, huống chi, trước mắt cô gái này còn thiếu hắn một lời giải thích, nếu như không phải gặp thời cơ không đúng, hắn mới sẽ không đè nén chính mình ! Hắn có chút nhàm chán đùa nghịch menu trên bàn, lên tiếng nói, “Muốn ăn cái gì cứ việc gọi, tôi mời.”

“Không cần, tôi có mang tiền.” Hạ Cảnh Điềm mím môi cự tuyệt, bắt người nương tay, cắn người miệng mềm, nàng gần đây thích chính mình trả tiền.

Đỗ Thiên Trạch bộ dáng làm bộ như chợt hiểu ra, cố ý buông lỏng lạnh nhát nói, “Nha. . . . . . Tôi lại quên, cô có tiền rồi, vậy, lần này cô mời, tôi muốn ăn cơm .”

Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng tượng được hắn nói thật hay không, nhưng là, lời đã nói ra, đành phải gật gật đầu, “Không cho phép gọi món quá đắt , tôi không mang đủ tiền đâu.” Nhất thời nóng nảy đi ra, nàng chỉ đem theo mấy trăm đồng, đêm nay điểm dừng chân còn không có nơi, cho nên hẳn phải tiết kiệm một chút.

Đỗ Thiên Trạch môi mỏng bứt lên tà ác độ cong, cười nói, “Tôi trước kia mời cô ăn cơm, cũng không bảo cô tiết kiệm! Cô biết tôi cũng không ăn được rau củ.”

Hạ Cảnh Điềm bị hắn nhắm trúng phiền, chỉ phải phất phất tay, “Tùy tiện a!”

Chờ Đỗ Thiên Trạch sau khi chọn món ăn xong, Hạ Cảnh Điềm cũng có chút hối hận, Đỗ Thiên Trạch lại gọi đầy bàn thức ăn, hơn nữa đều là đắt tiền nhất trong tiệm, nhìn qua giá tiền, Hạ Cảnh Điềm miệng đều biến thành chữ O rồi, vừa sợ vừa giận trừng mắt Đỗ Thiên Trạch, khẽ nói, “Anh không khỏi quá lãng phí đi! Anh muốn để tôi ăn chết sao?”

“Cô biết là tôi rất kén ăn, không có những thức ăn này, tôi ăn không ngon .” Đỗ Thiên Trạch cười đến rất vô sỉ, trên mặt hoàn toàn không có một chút hối hận.

Nhìn một bàn ăn ngon, Hạ Cảnh Điềm khẩu vị ngược lại giảm rồi, nhìn Đỗ Thiên Trạch vui vẻ ăn, nàng ngược lại phát sầu, người này xem ra là có chủ tâm chọc nàng.

Lúc tính tiền, Hạ Cảnh Điềm mặc dù không có hy vọng xa vời Đỗ Thiên Trạch sẽ trả tiền, nhưng lần này nàng thật hy vọng hắn sẽ ra tay tương trợ, đã thấy hắn sớm liền đi ra cửa tại bên cạnh xe đợi nàng rồi, nàng chỉ phải cứng ngắc lấy tay đếm trong ví tất cả tiền đi thanh toán, cuối cùng, đáng thương nhìn qua túi tiền rỗng tuếch thở dài không thôi, phải biết rằng, tại phồn hoa đô thị này trên người không có tiền nửa bước khó đi .

Đi vào bên cạnh xeĐỗ Thiên Trạch, chỉ thấy hắn nghiêng mắt nhìn nàng, hận đến Hạ Cảnh Điềm không khỏi nghiến răng, nếu như có thể, thực hận không thể một quyền đánh hắn, mở cửa xe ngồi vào, đúng lúc này, điện thoại trong túi nàng vang lên, Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, ngồi ở bên cạnh Đỗ Thiên Trạch cũng vô ý nhìn sang, Hạ Cảnh Điềm lấy điện thoại ra xem, là A Nhã gọi nàng , trên mặt không khỏi nở nụ cười, mới tiếp nghe, “Này , A Nhã. . . . . .”

A Nhã hẹn Hạ Cảnh Điềm đi dạo phố, thập phần đơn giản kết thúc cuộc nói chuyện, Hạ Cảnh Điềm không khỏi có chút phát sầu, trong ví chỉ có hơn mười đồng, nàng như thế nào đi dạo phố? Đột nhiên, đầu óc sáng lên, ánh mắt của nàng tập trung tại trên người Đỗ Thiên Trạch, tươi cười rạng rỡ nói, “Cái kia. . . . . . Anh có thể cho tôi mượn ít tiền không?”

Đỗ Thiên Trạch tuy nhiên đáy lòng mừng thầm, cô gái này cuối cùng nghĩ đến chỗ tốt của hắn rồi, nhưng là, trên mặt lại cố ý căng căng, không thế nào cao hứng mở miệng, “Muốn bao nhiêu?”

Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được hắn như thế này mà hào phóng mở miệng, nụ cười càng ngọt một phần, “Trước tôi mượn một ngàn có thể chứ?” Dùng không hết trả lại hắn cũng được, Hạ Cảnh Điềm nghĩ.

“Cho cô mượn tiền có thể, nhưng là, tôi có điều kiện.” Đỗ Thiên Trạch đột nhiên lên tiếng.

Hạ Cảnh Điềm nhăn lại lông mày, không thể tưởng được hỏi hắn mượn ít tiền hắn còn có điều kiện, không khỏi sững sờ, “Điều kiện gì?”

“Biệt thự của tôi bụi bẩn quá, cô ngày mai đến quét sạch sẻ, cái này một ngàn đồng xem như tôi đưa cho cô tiền lương.”

Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc rồi, người này nói đùa gì vậy? Lại muốn nàng làm loại chuyện này, nhưng là, hắn nói ra điều kiện xác thực cũng hấp dẫn, vừa vặn ngày mai lại là Chủ Nhật, nàng không cần đi làm, hơn nữa, trước mắt nàng lại thiếu tiền dùng, nghĩ nghĩ, nàng thở dài, “Được rồi! Tôi đáp ứng, buổi sáng ngày mai tám giờ tôi đến biệt thự của anh.”

Đỗ Thiên Trạch vội vàng viết một chuỗi địa chỉ cho nàng, thuận tiện từ trong túi áo móc ra một xấp tiền cho Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm cầm lấy tiền, đáy lòng có chút không phải tư vị, ngẫm lại, kẻ có tiền cùng người nghèo thật khác biệt, cổ nhân vi năm đấu gạo khom lưng, hôm nay nàng Hạ Cảnh Điềm vì một ngàn đồng tiền cam nguyện làm người hầu, ai. . . . . .

Trước lúc đi, Đỗ Thiên Trạch không quên dặn dò một phen, Hạ Cảnh Điềm đang phiền hắn dong dài, vội vàng nói còn cùng bạn nàng gặp mặt.

Buổi chiều, ba cô gái xinh đẹp cùng một chỗ, khiến cho ai cũng thập phần thoải mái, Hạ Cảnh Điềm cũng bởi vậy đem việc không vui hôm nay tan hơn phân nửa, thể lực các cô gái cũng không thể xem thường, từ hai giờ chiều đi dạo đến bảy tám giờ tối, biết được Hạ Cảnh Điềm đêm nay không có chỗ ở thì A Nhã tự động mời Hạ Cảnh Điềm về nhà, dù sao nàng cũng chỉ có một mình, Tiểu Ngữ cuối cùng cũng tham gia náo nhiệt chui vào, cuối cùng, ba người ăn xong cơm tối liền trực tiếp trở về nhà A Nhã.

Nhà A Nhã tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ, rất có phong cách của những cô gái trẻ thanh xuân, ba người hi hi ha ha, cãi nhau ầm ỉ, cũng trôi qua thập phần vui vẻ, cùng một chỗ xem ti vi, cùng nói chuyện phiếm, thời gian bất tri bất giác đến mười một giờ, khi Hạ Cảnh Điềm chuẩn bị lên giường ngủ thì điện thoại đột nhiên vang lên, Hạ Cảnh Điềm thầm nghĩ muộn như vậy sẽ là ai gọi điện, cầm lấy điện thoại, trong bụng nàng cả kinh, là Kỷ Vĩ Thần. . . . . .

Nàng tranh thủ bò xuống giường, nhìn bên cạnh hai người bạn có nụ cười thần bí, nàng sắc mặt hiện lên vẻ bối rối, nhanh cười nói, “Là điện thoại của một người bạn.”

“Cái gì? Sao cậu phản ứng lạ vậy, có phải là bạn trai. . . . . . ?” Tiểu Ngữ dùng điệu cười kỳ quái chọc ghẹo.

“Nhanh tiếp đi, không tiếp sẽ bị dập máy.” A Nhã nhắc nhở lấy.

Hạ Cảnh Điềm tranh thủ nhấn xuống nút trả lời, điện thoại truyền đến Kỷ Vĩ Thần tiếng nói trầm thấp, “ Cô đang ở đâu?”

“Tôi đang ở nhà bạn, đêm nay không quay về .” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu cứng rắn, nói không ra cảm giác, nghe thanh âm của hắn nàng lại tức giận, phải biết rằng hôm nay một cái tát kia cũng không phải là khổ sở uổng phí .

Bên kia quả nhiên Kỷ Vĩ Thần trầm mặc không nói gì, thật lâu lại tắt điện thoại, Hạ Cảnh Điềm có chút kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại trong tay, hắn có ý gì?

Trong biệt thự tráng lệ, một bóng dáng cao thẳng đứng trước cửa sổ sát đất, sau lưng, Trình Thủy Tâm dựa sát vào, “Thần, anh đang ở đây nghĩ cái gì?”

Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt đẩy cánh tay cô ra, ánh mắt hiện lên sự bài xích, Trình Thủy Tâm đột nhiên tới làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, đồng thời, nhưng cũng có chút nói không nên lời chán ghét, hắn môi mỏng kéo nhẹ, lạnh nhạt lên tiếng, “Em trở về đi!”

Trình Thủy Tâm ủy khuất cắn môi dưới, vô cùng đáng thương lên tiếng, “Thần, em đau khổ đợi anh một ngày, anh cứ như vậy đuổi em đi?”

“Em không nên về đây.” Kỷ Vĩ Thần nhìn cũng không nhìn cô, giọng điệu vẫn không có chút nào mềm lòng.

Đã thấy Trình Thủy Tâm lập tức thay đổi hé ra vẻ mặt kiên cường, cô kiên định nói, “Không, em muốn ở lại bên cạnh anh, em muốn anh. . . . . . Em không quên được quá khứ của chúng ta. . . . . .” Nói xong, thân thể vừa muốn ngang nhiên xông qua, lại bị Kỷ Vĩ Thần một câu nhàn nhạt hỏi làm cô dừng lại, “Là em đuổi cô ấy đi?”

Chữ “Cô ấy”, làm cho Trình Thủy Tâm biến sắc, cô nhướng nhướng mày, cười nhạt nói, “Em chỉ để cho cô ấy đi một đêm qua chỗ bạn bè, cũng không có đuổi, như thế nào? Anh đau lòng rồi?”

Đã thấy Kỷ Vĩ Thần đứng người lên, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn liền đi ra ngoài, sau lưng, Trình Thủy Tâm xinh đẹp sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo . . . . . . rất nhanh chạy theo sau. . . . . .

Chọn tập
Bình luận
× sticky