Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Chương 134

Tác giả: Ngân Nhi
Chọn tập

Đến khách sạn chỗ Kỷ Vĩ Thần đã gần 7h tối, tìm được gian phòng, Hạ Cảnh Điềm gõ cửa, cửa mở, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần trên thân quấn một chiếc khăn tắm, khuôn mặt tuấn tú tựa hồ không lộ vẻ gì, cửa bán mở nhìn bên ngoài Hạ Cảnh Điềm, sau đó, cầm trong tay chiếc thẻ ra vào đưa cho nàng, “Phòng của cô bên cạnh.”

Hạ Cảnh Điềm ngây ra một lúc, thân thủ tiếp nhận thẻ, chỉ thấy cửa phòng Kỷ Vĩ Thần đóng lại, nàng trong lòng đông một tiếng, không khỏi thầm kêu, không phải là chưa tắm xong chứ? Có cần tức giận như vậy sao? Hạ Cảnh Điềm mở cửa phòng mình đi vào, lần đầu ở khách sạn cao như vậy, Hạ Cảnh Điềm có chút kích động , trong phòng rộng rãi dạo qua một vòng, khi xốc lên màn ở cửa sổ sát đất, từ nơi cao nhìn ra xa cả bầu trời đêm rất đẹp làm cho nàng không khỏi trương môi, trời ạ, nàng là lần đầu tiên đứng ở nơi cao như vậy ngắm cảnh ở F thị, chỉ thấy một mảnh kia đèn đuốc sáng trưng, thập phần chói mắt huyễn sắc, đồng thời, còn tràn đầy hương vị thần bí.

Nhìn cảnh đêm trong chốc lát, nàng đem chính mình ném vào trên sô pha, thân thủ cầm qua điều khiển từ xa mở ti vi và điều hòa, lẳng lặng nhắm mắt hưởng thụ lấy hơn 10′ sau, bởi vì còn sớm, nàng vừa rồi không có buồn ngủ, vốn thời giờ này nàng có thể chạy đi tìm Lâm Lâm chơi một chút, tâm sự , nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm đầu óc vừa động, đúng a! Dù sao nhàm chán như vậy, hơn nữa thời gian lại sớm, Kỷ Vĩ Thần sẽ không cần yêu cầu mình phải ở trong khách sạn a! Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian đến bồn rửa mặt, thay đổi quần áo, lấy túi xách đi ra cửa.

Nhưng mà, cửa phòng nàng vừa mở một khe nhỏ đã nhìn thấy trên hành lang bay qua một hồi làn gió thơm, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc nhìn qua bóng dáng cao nhã, ngực khẽ giật mình, dĩ nhiên là người hôm nay ở trên phi cơ gặp qua – Thẩm Nhã, Hạ Cảnh Điềm còn đang hoài nghi cô ta không phải là đổi khách sạn chứ? Khi nàng mở cửa vừa vặn trông thấy Thẩm Nhã đi vào phòng Kỷ Vĩ Thần, thanh âm đóng cửa gây cho Hạ Cảnh Điềm chút rung động,

Hạ Cảnh Điềm lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, trong khoảng thời gian ngắn đầu trống rỗng, đã quên đi chỗ muốn đi, cứ như vậy nhìn qua cánh cửa đó, không có suy nghĩ, đột nhiên, một ý niệm cứng rắn đem nàng kéo trở về, nàng tự giễu cười, xoay người hướng thang máy đi đến, nhưng trong ngực lại đầy dẫy một cảm giác buồn bực, thật giống như có khối gì đó cứng rắn canh tại trong cổ họng làm cho nàng khó chịu, nhớ tới vừa rồi hình ảnh Kỷ Vĩ Thần vây quanh khăn tắm, Thẩm Nhã còn muốn vào phòng của hắn, là người bình thường cũng biết rõ bọn họ muốn làm chuyện gì, có như vậy một cái chớp mắt, Hạ Cảnh Điềm thực sự thấy hận người đàn ông này.

Ra cửa chính quán rượu, Hạ Cảnh Điềm hít sâu một hơi không khí lạnh, mới cảm giác tâm tình bị đè nén dễ chịu một chút, xoay người đi vào bóng đêm, bay thẳng hướng nhà Lâm Lâm, xế chiều hôm nay cùng cô ấy gọi điện thoại, hiện tại vừa vặn ở trong nhà.

Một giờ sau, nàng đứng ở cửa phòng Lâm Lâm, nàng được nhiệt tình mời vào, khi chứng kiến Lâm Lâm một thân thục nữ đoan trang đứng ở cửa ra vào nghênh đón, Hạ Cảnh Điềm quả thực không thể tin được, đã từng một cô gái điên điên quái dị lại cũng có thể an tĩnh như vậy?

“Muốn ở ngoài hứng gió sao! Mau vào đi!” Lâm Lâm kéo Hạ Cảnh Điềm đang sững sờ đi vào gian phòng của cô, Lâm Lâm cũng nhịn chết rồi, nửa năm qua này, cô và Hạ Cảnh Điềm cùng Lý Lan rất ít liên lạc, thiếu chút nữa buồn chết được, hơn nữa, trong lòng có thiệt nhiều lời muốn nói !

Hai người trò chuyện cho tới 11 giờ, đơn giản là Lâm Lâm đang trong ngọt ngào kể về chuyện lãng mạn của mình và bạn trai như thế nào, Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trên giường, ôm gối nghe rất chăm chú, cũng rất hâm mộ, Hạ Cảnh Điềm thì cô độc, từng có qua vài đoạn cảm tình nhưng cũng không có gì hay để nói, bởi vì những kia chỉ có thể giấu ở trong lòng, nghe Lâm Lâm nói như vậy hăng say, Hạ Cảnh Điềm có một ý niệm trong đầu hiện lên, đó là gương mặt Đỗ Thiên Trạch.

Cũng không biết người này thế nào? Thực sự rất tức giận sao? Thực sự không để ý nàng nữa sao? Cũng phải, địa vị xã hội kém xa như vậy, vốn là không phải những người bạn, Hạ Cảnh Điềm tuy cảm thấy tiếc hận, nhưng càng nhiều là không thể làm gì được, quan hệ con người chính là phức tạp như vậy.

“Hạ Cảnh Điềm, cậu không phải nói cho mình biết, nửa năm qua này, cậu chỉ ngoan ngoãn đi làm, không có quen qua một người bạn trai nào?” Lâm Lâm nghe Hạ Cảnh Điềm khẩu khí kiên quyết, đánh chết cũng không tin tưởng, chưa từ bỏ ý định hỏi một câu.

Hạ Cảnh Điềm ngây ra một lúc, nhướng nhướng mày, kiên định lên tiếng nói, “Thực sự không có, nếu như có, mình nhất định người trước tiên thông báo là cậu.”

Lâm Lâm chép miệng, cười nói, “Ánh mắt không thật nha! Cô gái đến tuổi chúng ta rồi mà không có nói qua chuyện tình cảm thật đúng là kỳ lạ, nói, có phải là có người cậu thích rồi không?”

“Có thì thế nào? Người ta lại không thích mình.” Hạ Cảnh Điềm tức giận , dùng lời nói nửa đùa mở miệng.

“Ai a! Không phải là thầm mến thủ trưởng của cậu chứ!” Lâm Lâm hiếu kỳ, chuyện như thế này hiện nay rất nhiều.

Người hỏi vô tâm, nhưng người đáp có ý, Hạ Cảnh Điềm ngực chấn động, có chút dồn dập phản bác, “Nào có chuyện đó? Ai thầm mến anh ta? Một bọn ăn chơi đàng điếm, ánh mắt cao hơn người, sẽ để ý đến những người như chúng ta sao?” Hắn để ý, cũng chỉ có những minh tinh người mẫu, chính mình tính cái gì? Trong mắt hắn, cái gì cũng không phải.

Hạ Cảnh Điềm không có phát hiện, câu trả lời này vô tình nói trúng tâm tư của mình, Kỷ Vĩ Thần, nàng là hận không thể, yêu không được, người đàn ông nắm không tới, là cái gai trong lòng của nàng, cũng may, nàng rất tự mình hiểu lấy, biết rõ người nào có thể yêu, người nào không thể yêu.

Lâm Lâm gõ đầu của nàng một cái, tức giận kêu lên, “Nha đầu ngốc, anh ta kết hôn chưa?”

“Chưa.” Hạ Cảnh Điềm buồn bực trả lời, nàng đương nhiên biết rõ Lâm Lâm đang suy nghĩ gì, rất nhanh bồi thêm một câu, “Bất quá, anh ta có kết hôn hay không, cũng sẽ không đến phiên mình, đừng nói ra toan tính của cậu.”

“Xem ra cậu còn nghĩ đến thân phận thời bây giờ là thời đại nào rồi!” Lâm Lâm ha ha cười, ánh mắt lơ đãng bay tới đồng hồ, lập tức kêu ra tiếng, “Ai nha, mười hai giờ rồi, cậu có trở lại khách sạn không?”

Hạ Cảnh Điềm quên liếc cảnh đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, chui vào chăn, giọng điệu có chút rầu rĩ nói, “Không quay về .” Dù sao ở nơi nào ngủ chẳng được? Tại nhà Lâm Lâm, nàng còn có thể ngủ yên hơn.

Lâm Lâm cũng nằm xuống, chống cái trán chằm chằm nhìn vào nàng, không hiểu nói, “Làm sao vậy? Ai chọc giận cậu rồi?”

“Không có.” Hạ Cảnh Điềm trừng mắt nhìn, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Lâm Lâm mẫn cảm cảm giác được Hạ Cảnh Điềm cất dấu tâm sự, nhưng là, xem cô ấy tựa hồ không muốn nói, nên chỉ phải mấp máy môi. Tắt đèn, đi theo ngủ.

Trong bóng tối, Hạ Cảnh Điềm điều chỉnh tư thế ngủ, trong lòng loạn lên, căn bản ngủ không được, mà một bên Lâm Lâm thì đã tiến vào mộng đẹp, thở hổn hển mấy ngụm, trong lòng thầm mắng, nghĩ cái gì chứ, có cái gì nên nhớ đâu? Hắn thích cùng một chỗ với ai việc gì mình phải bực, thật đáng đời mình. Nghe trong đầu ý định chối bỏ, Hạ Cảnh Điềm chua xót mắt, nhìn qua ngoài cửa sổ ngọn đèn mờ nhạt.

F thị, tại khách sạn năm sao xa hoa nhất, trong đêm yên tĩnh lẳng lặng đứng sửng ở trung tâm thành thị, tại phòng1015, tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người đã cảm thấy mỏi mệt, Thẩm Nhã thỏa mãn vòng quanh thắt lưng Kỷ Vĩ Thần rộng lớn, an tâm đem mặt dán lên lồng ngực hắn, lẩm bẩm nói, “Thần, cùng anh quen biết lâu như vậy, anh có khi nào nghĩ tới muốn kết hôn không?”

Vấn đề này. Rước lấy Kỷ Vĩ Thần lông mày chau căng, Thẩm Nhã chậm rãi cười, “Anh yên tâm, em không có ý bắt buộc anh, chỉ là hiếu kỳ mà thôi, người giống như anh vậy, chẳng lẽ cam nguyện cả đời độc thân?”

“Còn chưa nghĩ tới.” Kỷ Vĩ Thần trầm thấp đáp lại, đã từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng đã là chuyện của một năm trước.

Thẩm Nhã cười cười, tay lưu luyến trèo lên hông của hắn, “Em rất chờ mong rốt cuộc cô gái như thế nào mới có thể đem anh kéo vào gông xiềng hôn nhân?”

Đã thấy Kỷ Vĩ Thần môi mỏng quyến rũ ra một vòng cười nhạt, rất là thú vị nói, “Tôi cũng vậy muốn biết.”

Thẩm Nhã trong mắt ý cười, càng đến gần rồi ngực của hắn, nhắm mắt lại, lộ ra thỏa mãn biểu lộ, chẳng lẽ nàng thực sự không có nghĩ qua muốn trở thành vợ Kỷ Vĩ Thần sao? Không, nàng đã từng nghĩ tới, nhưng là, nàng không phải một người tham lam không biết chuyện, nàng hiểu được người như thế nào mới có thể khép lại tâm một người đàn ông, cho nên, nàng không tham lam, không so đo, cũng đang âm thầm chờ đợi.

Dưới đèn hành lang, nhìn qua trong ngực người yên tĩnh đang ngủ, Kỷ Vĩ Thần nhẹ nhàng đem tay của cô dịch khỏi người, xuống giường, đi đến ghế sô pha gần cửa sổ, ngồi xuống, lẳng lặng đốt một điếu thuốc, trong sương khói hỗn loạn ngũ quan hoàn mỹ thấp thoáng u ám, thâm trầm khó dò, cặp mắt tĩnh mịch ẩn sâu mọi thứ, tựa hồ không mang theo bất luận tâm tình gì.

Đột nhiên, trong suy nghĩ trầm tĩnh, một gương mặt thanh thuần xuất hiện, biểu lộ trên mặt nàng thật lâu chiếm cứ trong óc, vô thức, hắn nhìn sang cách vách, ánh mắt ngóng nhìn sang một bên, cũng không biết cô gái kia ngủ chưa? Ánh mắt lại chạm đến bóng dáng trắng nõn trên giường, mắt hắn trầm xuống, lại tự dưng có chút cảm giác bực bội, vốn đang có một người, lại nghĩ một người khác, cảm giác này cũng không phải là lần đầu, cô gái kia khi nào thì bám chặt trong suy nghĩ của hắn?

Đêm càng sâu, bao phủ gương mặt âm u không rõ. . . Mà Hạ Cảnh Điềm tại nhà Lâm Lâm cũng từ trong mơ hồ ngủ thiếp đi, nhưng trong mộng, lại tự dưng xuất hiện hình ảnh một người, nàng ở sau người truy đuổi, lại luôn sờ không đến, bắt không được, cái loại cảm giác này làm cho nàng khó chịu cơ hồ không cách nào hô hấp. . .

Người ta nói, trong mộng phản ánh suy nghĩ, rất nhiều tâm tình bị đè nén, bị che dấu, nhưng trong mộng sẽ tồn tại một cách chân thật.

Tảng sáng một khắc, Hạ Cảnh Điềm đã tỉnh, bởi vì giấc mộng làm nàng khó chịu, nàng không nghĩ lại ngủ thêm, cảnh giác ngồi ở bờ giường, chờ tia nắng ban mai đến.

Tám giờ, cửa phòng Kỷ Vĩ Thần mở ra, Thẩm Nhã tư thái cao nhã đi ra, một bộ váy màu lam đem than hình nàng thon thả tôn lên càng quyến rũ,người đầy đặn như ẩn như hiện, hết sức mê người, tại cửa nàng vụng trộm trên mặt Kỷ Vĩ Thần ấn một cái hôn, cười nói, “Kỷ tổng, có thời gian tại gặp mặt?”

“Ừ.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt ứng một câu, đưa mắt nhìn Thẩm Nhã rời đi, đang muốn đóng cửa hết, đột nhiên nghĩ đến bộ dáng cách vách, hắn tự tay gõ cửa, nhưng mà, gõ nửa ngày lại không nghe ai lên tiếng, hắn không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ nàng vẫn chưa có thức? Nghĩ xong, không khỏi lần nữa gõ cửa, đến khi hắn có chút không kiến nhẫn muốn rời đi, sau lưng, lại nhẹ nhàng vang lên thanh âm Hạ Cảnh Điềm, “Kỷ tổng, ngài tìm tôi sao?”

Kỷ Vĩ Thần kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Cảnh Điềm một thân quần áo màu sáng, đứng ở phía sau hắn, cặp mắt thủy linh nghi hoặc nhìn mình chằm chằm, Kỷ Vĩ Thần nhìn lối ăn mặc này của Hạ Cảnh Điềm, không vui nhướng mi nói, “Sáng sớm đi nơi nào?”

Hạ Cảnh Điềm giọng điệu thản nhiên nói, “Không có gì, tôi tối hôm qua không có ở khách sạn.”

Những lời này lại làm cho Kỷ Vĩ Thần càng cau chặt lông mày, đáy lòng là không vui tràn lan xuống, cái gì? Cô gái này tối hôm qua không ngủ ở khách sạn? Biểu lộ trầm xuống, hắn nói giọng khàn khàn, “Vậy cô ở đâu?”

Hạ Cảnh Điềm cảm giác được hắn không vui, nhướng nhướng mày, đột ngột cười nói, “Kỷ tổng không phải là lo lắng tôi không có chỗ ngủ chứ! Yên tâm, chỗ này của tôi bạn bè nhiều, ở đâu đều có thể ngủ.”

Kỷ Vĩ Thần bị Hạ Cảnh Điềm nói chặn lời, lông mày nhảy lên, không thể nói vì cái gì rất tức giận khi nghe được nàng trả lời như vậy, bởi vì việc này làm cho hắn không khỏi nghĩ đến nàng có cuộc sống cá nhân cùng sinh hoạt tùy tiện, hắn hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói, “Chuẩn bị, chúng ta đi thôi!”

“Tôi không có gì cần chuẩn bị, tôi ở cửa chờ Kỷ tổng a!” Hạ Cảnh Điềm cười nói, sau đó, đứng ở cửa chờ hắn, mà Kỷ Vĩ Thần đang quấn khăn tắm thì lại đi nhanh bước vào phòng.

Mười giờ bay, xe Kỷ Vĩ Thần chạy tới chỉ còn chừng mười phút đồng hồ, Hạ Cảnh Điềm đi theo Kỷ Vĩ Thần vào trạm kiểm phiếu, đúng lúc này, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm thấy trước mắt có bóng lưng có chút quen thuộc, đợi nàng kịp phản ứng, đầu đã ầm ầm vang lên, trời ạ. Đứng ở trước mặt nàng là người đã nửa năm không gặp – Ngô Viễn Khang, chỉ thấy anh ta cầm cặp công văn, biểu lộ bình tĩnh đi lên phía trước .

Nhìn thấy Viễn Khang, Hạ Cảnh Điềm trong lòng nói không ra tư vị gì, có một nháy mắt, nàng muốn tránh, nhưng có thể trốn đến đâu? Mắt thấy muốn lên máy bay rồi, hơn nữa, rất không tình cờ hơn nữa là, nhìn phương hướng Ngô Viễn Khang đi tựa hồ là cùng chuyến bay với nàng, Hạ Cảnh Điềm bước chân chậm lại, chỉ là không muốn làm cho Ngô Viễn Khang bắt gặp nàng.

Mà đi ở bên người nàng Kỷ Vĩ Thần thì không vui nâng lên lông mày, chân dài bước nhanh hướng phía trước, sau lưng Hạ Cảnh Điềm rất nhanh cùng hắn cách nhau hơn năm thước, ngay khi Hạ Cảnh Điềm trong lòng cầu xin không nên đụng mặt Ngô Viễn Khang thì ở phía trước Kỷ Vĩ Thần lại vượt qua hắn, Ngô Viễn Khang quay đầu gặp phải Kỷ Vĩ Thần, trên mặt lập tức giương cười nói, “Kỷ tổng, trùng hợp như vậy!”

Kỷ Vĩ Thần nhìn thấy Ngô Viễn Khang, biểu lộ khẽ giật mình, tiếp theo nhẹ gật đầu, “Thật đúng là trùng hợp.” Nói xong, ánh mắt lại hướng sau lưng tìm kiếm Hạ Cảnh Điềm.

Ngô Viễn Khang ánh mắt cũng nhìn theo, khi thấy đứng cách đó ba thước, Hạ Cảnh Điềm biểu lộ khó coi, mặt mũi của hắn cũng đi theo biến đổi, hai cặp mắt hiện ra bối rối trên không trung đan vào nhau, Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng nhìn sang một bên, Ngô Viễn Khang ánh mắt rủ xuống, trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt của hắn xẹt qua một bên Kỷ Vĩ Thần, gương mặt trong phút chốc có một chút hiểu rõ, ánh mắt lơ đãng đảo qua gương mặt Hạ Cảnh Điềm, cước bộ dĩ nhiên là đi về phía trước, mà sau lưng, Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu, chứng kiến Ngô Viễn Khang bước nhanh đi, nàng biểu lộ sững sờ, nhưng ánh mắt trong suốt lại ngơ ngác ngóng nhìn tới.

Hạ Cảnh Điềm cùng Ngô Viễn Khang không khí trầm mặc, đứng ở một bên Kỷ Vĩ Thần đương nhiên cảm nhận được, khi thấy Hạ Cảnh Điềm ngóng nhìn Ngô Viễn Khang rời đi, biểu lộ có chút bi thương thì lồng ngực của hắn cũng đi theo bực bội, giọng điệu nhej rống hướng Hạ Cảnh Điềm lên tiếng nói, “Nhanh đi lên.”

Hạ Cảnh Điềm bị hắn nói, hít mũi một cái, bước nhanh đi theo, nhưng hình ảnh Ngô Viễn Khang lại đông cứng chiếm cứ trong óc, nếu như nói, Hạ Cảnh Điềm đối với hắn là hết hy vọng, nhưng giữa hai người đã từng có một đoạn cảm tình ai có thể chối được? Chỉ là, biến thành hoàn cảnh xấu hổ như vậy, nàng cũng không muốn.

Chọn tập
Bình luận