Việc mang thai triệt để nhiễu loạn cuộc sống Hạ Cảnh Điềm, làm việc không tập trung, ngồi bất an đứng cũng không vững, chỉ cần vừa nghĩ tới trong bụng có một sinh linh nhỏ, loại cảm giác kỳ diệu liền tràn ngập trong lòng, nhưng mà, hôm nay, nàng bởi vì loại cảm xúc kích động này thiếu chút nữa bộc phát, bởi vì, khi nàng từ toilet trở về, đã gặp Kỷ Vĩ Thần ngồi ở vị trí của hắn.
Hạ Cảnh Điềm thình lình giật nảy người, mở to mắt, chỉ kém là tim không nhảy ra ngoài lồng ngực, điều này làm cho Kỷ Vĩ Thần nguyên bản khuôn mặt trầm ổn không khỏi ngơ ngác một chút, hắn không vui nhíu mày, “Như thế nào, nhìn thấy tôi kinh ngạc lắm sao?”
“Kỷ tổng đến đây lúc nào? Sao không thông báo.” Hạ Cảnh Điềm ổn định tâm tình, có chút trách cứ.
“Đây là công ty của tôi, chẳng lẽ tôi tới cũng phải báo một tiếng?” Kỷ Vĩ Thần không khỏi có chút buồn cười, hắn là vừa mới xuống máy bay liền lên xe về đây gặp nàng, nàng hẳn là cảm thấy vui mới đúng.
Hạ Cảnh Điềm ánh mắt nhìn người đàn ông trước mắt, không khỏi có chút ngây người, phải biết rằng người trước mắt này chính là cha của đứa bé, Hạ Cảnh Điềm trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn, nàng bối rối khẻ cười một tiếng, “Kỷ tổng, ngài đột nhiên tới nơi này, là có chuyện gì không?”
Kỷ Vĩ Thần biểu lộ lười biếng, vẻ mặt nhàn nhã mở miệng, đùa bỡn điện thoại trong tay, nhàn nhạt ném ra một câu, “Nhớ cô.”
Hạ Cảnh Điềm ngạc nhiên một chút, biểu lộ thoáng cái hoảng loạn lên, có chút dồn dập mở miệng, nhưng lại bí mật mang theo một chút chế giễu, “Kỷ tổng thật biết nói đùa, tình nhân của Kỷ tổng nhiều như vậy, làm sao lại nhớ đến tôi, một người bình thường đâu?”
“Cô so với họ thú vị hơn.” Kỷ Vĩ Thần kéo kéo môi, không che dấu chút nào mập mờ trong giọng nói, hắn đã không hề đè nén tâm tình của mình, hắn thầm nghĩ muốn đối mặt nàng, bởi vì bị đè nén người thống khổ chỉ là chính hắn.
Đổi lại trước kia, nếu nghe được hắn không che dấu đối với mình nói yêu thích, Hạ Cảnh Điềm nhất định sẽ âm thầm vui sướng, nhưng là bây giờ, nàng đã có cảm giác muốn trốn tránh, vui sướng vẫn y nguyên có, nhưng càng nhiều hơn là bối rối, nàng thực sợ hắn sẽ phát hiện chuyện mình mang thai, nếu như bị hắn biết rõ, nàng thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nhìn Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn sợ run, vẻ mặt và bộ dạng u sầu, hắn nhíu mày, mở miệng hỏi, “Như thế nào, cô có tâm sự?”
Hạ Cảnh Điềm nhướng nhướng mày, quay đầu ra hướng chỗ ngồi vừa đi vừa trả lời, “Không có.”
Hạ Cảnh Điềm trong lời nói có chút gấp, dường như đang trốn tránh cái gì, Kỷ Vĩ Thần âm thầm nhíu mày, nhạy cảm quan sát nói cho hắn biết, Hạ Cảnh Điềm nhất định có chuyện gì gạt hắn, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, đứng lên nói, “Đêm nay cùng ăn cơm một bữa!”
Hạ Cảnh Điềm từ máy tính ngẩng đầu lên, bật thốt lên nhân tiện nói, “Không được.”
“Như thế nào? Liền cái này cũng muốn từ chối?” Kỷ Vĩ Thần trên mặt không vui biểu hiện rõ ràng, đối với bữa cơm này hắn là rất coi trọng, trong mấy ngày qua hắn cơ hồ đều ở nước ngoài, hắn mỗi lần nghĩ đến đều là nàng? Mà nàng cũng không nể tình cự tuyệt lời mời của hắn, loại cự tuyệt này làm cho hắn rất không thói quen.
Bởi vì trả lời quá nhanh nàng không kịp nghĩ lời nói của mình không tốt lắm, liền giải thích, có chút cà lăm”Không. . . Không phải vậy, tôi hiện có việc.”
“Nếu như không quá quan trọng, thì cứ để đó!” Kỷ Vĩ Thần khẩu khí không để cho nàng phản bác, ánh mắt càng làm cho người ta không thể nói không.
Hạ Cảnh Điềm còn muốn nói tiếp, đã thấy bóng dáng của hắn đi ra cửa, nàng đành phải thôi, chờ Kỷ Vĩ Thần đi, nàng dựa vào lưng ghế nở một nụ cười nhẹ, không khỏi dưới đáy lòng âm thầm nghĩ, Kỷ Vĩ Thần chẳng lẽ thực sự yêu thích nàng? Hạ Cảnh Điềm không có tự tin lắm, cho nên, nhiều khi, chính mình còn phản bác lại ý nghĩ này.
Tan việc, Hạ Cảnh Điềm trở lại ký túc, trước tắm sạch thay đổi quần áo, sau đó ngồi ở trong phòng chờ Kỷ Vĩ Thần, bảy giờ, nàng vốn định xuống dưới tùy tiện mua chút đồ ăn vật, cũng đang lúc này, cửa phòng có tiếng gõ cửa, đứng ở ngoài cửa đúng là Kỷ Vĩ Thần.
Kỷ Vĩ Thần một thân áo xám, quần jean, trong trầm ổn còn nhiều thêm một chút thư giản, hắn nhìn Hạ Cảnh Điềm đứng ở cửa, lên tiếng nói, “Đi thôi!”
“Tôi còn tưởng rằng ngài không tới.” Hạ Cảnh Điềm có chút ão não lên tiếng. “Có một số việc phải xử lý, cho nên mới chậm.” Kỷ Vĩ Thần chỉ là nhíu mày, nhàn nhạt giải thích. Cùng hắn ăn cơm, lần này Hạ Cảnh Điềm biểu hiện rất bình thường, nhưng là, cứ hay ngẩn người nhìn hắn hắn, ngẫu nhiên còn có thể sững sờ, chuyện mang thai giấu trong nội tâm Hạ Cảnh Điềm, loại cảm giác này rất nặng…
Cơm nước xong đã nhanh mười giờ rồi, Hạ Cảnh Điềm chuẩn bị về ký lại phòng, ngay khi Hạ Cảnh Điềm đẩy cửa tiến vào phòng, muốn đồng thời đóng lại, sau lưng, tay Kỷ Vĩ Thần dùng sức đè xuống cửa phòng, cùng đi theo tiến vào, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc quay đầu lại, lại căng thẳng nhìn hắn, thấp giọng nói, “Kỷ tổng. . . ?”
Kỷ Vĩ Thần ánh mắt hơi trầm xuống, một tia lửa nóng rực thoáng hiện trong đáy mắt, hắn bước đến, giọng điệu khàn khàn nói, “Đêm nay tôi ở lại được chứ?”
Cái gì? Hạ Cảnh Điềm khiếp sợ đứng ở tại chỗ, hắn muốn ở lại? Chẳng lẽ hắn còn muốn? Ngẫm lại lần trước, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, nàng lui về phía sau một bước, giọng điệu lớn tiếng kiên trì nói, “Kỷ tổng xin ngài trở về đi!”
Kỷ Vĩ Thần lông mày nhíu lại, môi mỏng tràn ra một tiếng cười nhẹ mị hoặc, “Làm sao vậy? Không chào đón tôi sao?”
Hạ Cảnh Điềm đột nhiên tìm không ra lý do gì cự tuyệt hắn, đặc biệt trên mặt hắn nụ cười làm tâm trí nàng hoàn toàn rối loạn, nàng chỉ cảm thấy sức chống cự sắp tắt, nàng lắc đầu, hấp tấp nói, “Tôi mệt rồi, muốn sớm một chút nghỉ ngơi.”
Hạ Cảnh Điềm nguyên lai tưởng rằng thái độ dứt khoát của mình sẽ làm hắn rời đi, nhưng không ngờ, sau lưng đột nhiên có một đôi tay vươn ra, đem nàng kéo vào một hoài bão ấm áp, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc, quay đầu lại, không hề báo động trước liền đối diện đôi mắt đen sâu thẳm kia, Hạ Cảnh Điềm đã lạc mất hồn mình trong đó, nhưng vừa nghĩ tới đứa bé trong bụng, lý trí của nàng lập tức bị kéo trở về, nàng đưa tay đẩy ra hắn, lui về sau một bước, khẩu khí lạnh nhạt nói, “Thỉnh Kỷ tổng tự trọng.”
Kỷ Vĩ Thần nhướng mi, lông mày hiện lên vẻ không vui, hắn không rõ, vì cái gì một đêm nàng nhiệt tình như lửa, lần này lại cự tuyệt được như vậy dứt khoát, một đêm kia, hắn rõ ràng cảm giác được nàng cũng cần hắn, vì cái gì hiện tại nàng lại muốn đẩy hắn ra? Hắn có chút không cam lòng, có chút buồn bực nheo lại mắt, tiếng nói cũng trầm xuống vài phần, “Cô thực sự cự tuyệt tôi?”
Thanh âm tràn đầy từ lực làm cho người ta mê say, phụ nữ nào cũng vô pháp cự tuyệt, mà Hạ Cảnh Điềm đang ở trong lòng giãy dụa, nàng như thế nào nhẫn tâm cự tuyệt hắn? Ngay khi Hạ Cảnh Điềm đang ngẩn người, hơi thở của Kỷ Vĩ Thần đã tới gần, bàn tay to của hắn nâng lên cằm nàng, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ngước lên nhìn hắn, muốn nhìn thấu triệt trong đôi mắt nàng, hắn khó nhịn lửa giận trong lòng, môi mỏng để sát vào muốn hôn lên, lại bị Hạ Cảnh Điềm lui về phía sau một bước tránh ra.
Kỷ Vĩ Thần có chút nổi giận, nhưng hắn không có thể hiện ra mặt, cong lên khóe môi, hắn lẩm bẩm, “Đêm nay cùng tôi, tôi sẽ cho cô một cái giá hợp lý.”
Nhưng mà, những lời này lại triệt để đánh tỉnh Hạ Cảnh Điềm, nàng mở to mắt, không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt, hắn đem mình cho là cái gì? Chẳng lẽ hắn coi mình cũng giống như những người kia sao, tiếp cận hắn là vì tiền của hắn sao? Hạ Cảnh Điềm trong lòng đau xót, sắc mặt cứng ngắc, đột nhiên dâng lên một cổ lửa giận, nàng trào phúng lên tiếng, “Nói đến giá tiền, Kỷ tổng sẽ không quên một đêm kia chứ!”
Lần này ngược lại đến phiên Kỷ Vĩ Thần giật mình, ánh mắt lập tức thầm trầm xuống, đã thấy Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu, cười nhạt một tiếng, giống như châm chọc nhìn hắn, “Kỷ tổng, ngài sẽ không quên quy tắc trò chơi a! Đêm hôm đó của tôi giá trị bao nhiêu tiền?”
Kỷ Vĩ Thần lông mày cơ hồ chau đến cùng một chỗ, hắn tức cười lên tiếng nói, “Cô muốn bao nhiêu?”
Hạ Cảnh Điềm trong lòng chấn động, không thể tưởng được hắn lại trả lời như vậy, ngực đau đớn, nàng hờn dỗi giống như lên tiếng nói, “Một trăm vạn. . . . . .”
Hạ Cảnh Điềm rất tức giận, sau khi Kỷ Vĩ Thần nói ra câu nói kia, nàng đã tức giận, nàng hận hắn đem nàng giống như kẻ bán rẻ bản thân, nàng càng hận hắn lại không hiểu lòng của nàng, loại cảm giác bị ô nhục là không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt .
Trước đây, Hạ Cảnh Điềm trong mắt Kỷ Vĩ Thần không phải là dạng phụ nữ đó? Không thể tưởng được nàng cùng những người kia có cái gì khác nhau? Hắn thật đúng là nhìn sai rồi, cho rằng nàng đặc biệt, nguyên lai cũng chỉ là hướng về ích lợi mà đến, như vậy nàng thật là làm cho cái gì dục vọng của hắn đều tan biến hết, hắn không chút nghĩ ngợi, môi mỏng mân một vòng cười giễu cợt, tay từ trong túi áo móc ra một tờ chi phiếu, không chút do dự ghi lên một trăm vạn, xuống ném ở trước mặt của nàng, “Cho cô.”
Nói xong, hắn không chút nào lưu luyến đẩy cửa đi ra ngoài, cô đơn lưu lại sau lưng Hạ Cảnh Điềm sớm đã ngây người tại chỗ, nhìn tờ chi phiếu bay xuống dưới chân, Hạ Cảnh Điềm chấn kinh, ngạc nhiên, trong lòng lại đau đến hít thở không thông, nàng ngã ngồi trên mặt đất, nhìn qua cửa bán mở, nước mắt lặng lẽ ngưng tụ xuống, cảm giác đau lòng lan tràn toàn thân.
Kỷ Vĩ Thần đi, lại để lại cho Hạ Cảnh Điềm một phòng đau xót, nàng nhìn trên mặt đất một trăm vạn, tâm cũng đang lẳng lặng nhỏ máu, một tờ chi phiếu đã ngăn nàng hướng tới tình yêu.
Từ trong phòng Hạ Cảnh Điềm đi ra, Kỷ Vĩ Thần trong ngực cũng buồn bực không thôi, một cảm giác tức giận không hiểu làm cho hắn muốn giết người, chỉ cần vừa nghĩ tới Hạ Cảnh Điềm bày ra gương mặt thực dụng, hắn đã muốn nổi giận, vì cái gì nàng cũng giống như vậy? Vì cái gì liền nàng cũng là loại người đó? Đột nhiên phát hiện tâm tư tốn hao trên người nàng giờ thật buồn cười, vốn không tin phụ nữ hắn thiếu chút nữa bị vẻ thanh thuần bề ngoài lừa bịp rồi.
Trở lại xe, muốn rời đi lại vô thức liếc nhìn về phía gian phòng còn sáng đèn, tâm phiền ý loạn chiếm cứ lồng ngực của hắn, đã không thể trầm ổn như trước nữa, lý trí cũng không biết chạy đi đâu rồi, hắn có chút buồn bực nâng trán, vừa rồi hắn ra khỏi cửa trong nháy mắt, hắn rõ ràng nhìn thấy gương mặt bi thương của nàng, nhưng phụ nữ như vậy còn có tư cách làm cho hắn thương cảm sao? Bỏ đi trong lòng một chút không nỡ kia, hắn không chút do dự lao xe vào bóng đêm.
Mà ở trong phòng, Hạ Cảnh Điềm lẳng lặng nhặt lên chi phiếu, nhìn qua chữ ký quen thuộc rồi nhắm mắt lại, trong lòng cũng đã âm thầm quyết định.