*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Đông Thụ ôm ngực, bá vai Tiếu Phong:” Ổn, chúng ta vẫn có thể đoán được!”
“Ha ha ha ha ha!”
“Cậu nói kỳ này Chấp ca sẽ thi triển tài nghệ đến level nào?”
Đồng Giai nhìn thấy Trần Đông Thụ ở phía xa xa, hắn đứng dưới dãy phòng học đối diện, ném sách vở đến thỏa mãn khoan khoái.
Hắn không nhìn thấy cô ấy.
Đồng Giai nhẹ nhàng cong khóe môi:” Tạm biệt nhé.”
Tạm biệt cậu thiếu niên của tớ, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không biết đã từng có một cô gái nhỏ không tim không phổi thầm lặng thích cậu ấy.
Đồng Giai thu dọn đồ đạc của mình, ngày xưa cô ấy thích nhất cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt thế này, nhưng giờ chỉ thấy lòng hết đỗi bình lặng, không gợn nổi một bọt sóng lăn tăn.
Cô gái nhỏ đi tới ôm lấy Ninh Trăn, cười cong mắt:” Trăn Trăn,
cậu còn nhớ mùa hè năm ngoái tớ có nói với cậu, tớ rất muốn được đến thành phố H lướt sóng không?”
“Ừ.”