Jean tiếp tục im lặng nhìn nàng ăn với một vẻ khoái trí. Chỉ năm phút nàng đã ăn xong. Nàng leo lên chân chồng, đánh đu lên cổ:
– Bây giờ em phải lên thăm anh Christopher một chút.
Jean đưa vợ một chai rượu đỗ tùng.
– Lên ngay đi. Mang cái này lên cho hắn lên tinh thần.
Cảm nắng chứ có chết chóc gì đâu.
Nàng kẹp chai rủợu vào người, phóng lên thang lầu. Hai vạt áo phất phơ để lộ háng. Nàng nhảy vào phòng làm Christopherhốthoảngkéo vộitấmdrap lênche người. Nàng cốnín cười, cái chàng này sao lúc nào cũng chỉnh tề nghiêm trang quá vậy.
– Sao anh Christopher, anh hấp hối chưa đấy?
– Làm gì! Bây giờ thấy đỡ rồi.
Mồ hôi anh toát ra đầm đìa. Nàng đưa mắt kiếm một khăn lông nhỏ, cầm lại ngồi lên giường và bắt đầu lau cho anh. Christopher thoái thác.
– Cảm ơn chị. Xin chị đừng vất vả quá vì tôi vậy.
– Cứ nằm yên nào.
Nàng dùng khăn lau mạnh phần trên rồi tỏ ý muốn lau xuống phía dưới bụng, nhưng Christopher cứ khư khư giữ chặt tấm drap che hạ bộ với một dáng điệu khổ sở làm nàng phá lên cười.
– Thôi để tôi cho anh ăn một chút gì nong nóng nghe.
– Thôi, tôi không đói đâu. Nhưng tôi thích uống một chút gin-tonique với đá.
– Quả thực anh Jean biết rõ anh hơn là tôi.
Nàng đứng dậy để bấm chuông gọi người hầu. Khi ngồi xuống trở lại, lần này chiếc áo sơ mi không những để lộ hai đùi mà còn để hở luôn cả phần có lớp lông đen dưới bụng và Christopher không sao rời mắt khỏi chỗ đó. Hai thái dương của anh phập phồng.
– What a bloody fool I am!
Anh thầm trách mình. Tôi đã nhìn thấy Emmanuelle khỏa thân không biết bao nhiêu lần mà bây giờ không lẽ nổi cơn điên lên làm bậy chỉ vì nàng ngồi lên giường mình? Anh đột ngột quay lưng lại làm Emmanuelle lo lắng đưa tay sờ lên trán coi mạch.
– Anh đừng có lo. Đầu anh nóng chườm đá một chút là hết. Không biết có nên kêu bác sĩ không?
– Khỏi cần. Tôi cam đoan với chị là sáng mai là tôi sẽ khỏe lại như thường.
Anh nghĩ thầm một cách cay đắng.
– Chỉ có lúc này mình mới là không “như thường” thôi. Mình đúng là một thằng đểu!
Nhưng càng muốn trấn tĩnh anh càng thèm thuồng nhìn hau háu vào phần tam giác lông đen, vào cặp đùi Emmanuelle. Bây giờ nếu mình nằm ngửa ra là chắc chắn nàng sẽ thấy tình trạng cương cứng của mình dưới làn drap mỏng này liền. Vậy là hỏng bét tình bạn giữa mình với Jean, với Emmanuelle coi mình như một ông anh. Bởi thế nàng mới chẳng ngượng ngùng gì cả, có cái gì đem phơi ra hết.
Sao anh bỗng đỏ ửng lên nhưthếnày, anh Chris! Tôi tin chắc cơn sết đang lên lại.
Nàng lại đưa khăn ướp chườm. Sợ nàng khám phá ra tình cảm thực của mình, anh cằn nhằn.
– Chị cứ để mặc tôi!
Dĩ nhiên nàng không giận rồi. Chắc chắn là ông bạn này đang đau dữ dội. Phải báo cho anh Jean biết mới được.
Christopher thầm nghĩ.
– Hẳn nàng cho tình trạng kích thích của mình là do cơn bệnh? Nếu mình có thể sờ nàng một chút, chắc sẽ dễ chịu hơn.
Anh thèm muốn nàng đến độ thốt lên những tiếng rên làm cô y tá bất đắc dĩ Emmanuelle phải lo ngại. Nàng hỏi một câu nhưng anh chẳng hiểu gì. Điều duy nhất anh muốn bây giờ là nàng hãy cầm lấy dương vật đang cương cứng một cách nhức nhối, vuốt ve nó? Anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào, kể cả phải trốn khỏi cái nhà này và bị tất cả hải nội chư quân tử chê cười? Đúng, anh sẵn sàng hứng tấtcả những đau khổ ấy, miễn là…
Anh thở dài quay lại nhìn Emmanuelle một cách tuyệt vọng. Ngay lập tức nàng trông thấy vật đó đẩy drap mỏng nhô lên. Nàng cảm động dịu dàng, thầm nghĩ.
– Tội nghiệp anh Chris chưa? Bây giờ mình mới hiểu tại sao anh trằn trọc khổ sở. Nhưng bây giờ mình làm tình với anh, dámlàm anh ấy đau nặng hơn. Mình quả thực chẳng biết phải làm sao. Dù thế nào thì mình cũng chẳng muốn để anh ở trong tình trạng bất ổn như thế. Mình phải làm gì đây?
Nàng không dám đứng dậy ra khỏi phòng vì e anh tưởng lầm chuyện dương vật anh dựng lên làm nàng khó chịu, tính nết anh kỳ lắm! Nhưng tại sao không nói thẳng với anh.
– “Anh có muốn tôi vuết ve anh không?”
Chắc anh sẽ thẹn đỏ đến từng kẽ tóc chân tơ, muốn độn thổ luôn. Hay là ta đề nghị nhẹ nhàng thế này.
– “Tôi có thể làm điều gì giúp cho anh không?”
Nhưng nếu nói vậy thì chắc anh lại xin một ly rượu gin nữa. Cách hay nhất là cứ thò tay luôn xuống dưới làn vải này là xong. Nhưng dám anh hét lên lắm! Sao anh chàng này không cốgắng làm một cái gì tích cực hơn? Một lần nữa Emmanuelle mỉm cười và Christopher lại tưởng nàng cười chế nhạo, do đó lại càng cảm thấy khổ sở hơn.
Thôi, cóc cần! Cái gì phải đến sẽ đến, anh sẵn sàng đấu kiếm với Jean và để Jean đâm chết, nhưng anh phải chiếm lấy Emmanuelle, nếu cần đùng sức mạnh cưỡng hiếp nàng. Anh sẽ lấy gối bịt miệng nàng lại. Anh sẽ làm tình tối đa với nàng, và với cơn sết đang âm ỉ này, hẳn anh sẽ chết đứ đừ sau đó. Nhưvậy càng tết vì khỏi còn gì để dằn vặt. Nhưng còn nàng thì sao? Bị mất danh dự như thế, dám nàng tự tử lắm, biết đâu đấy? Chỉ vì một người đàn ông nàng tin cẩn như anh ruột. Một cơn buồn nôn dâng lên cổ. Mày thật là một thằng đàn ông thối tha, đồi tệ!…
Nàng là tượng trưng cho lòng chung thủy. Với nàng chỉ có một người đàn ông duy nhất hiện diện trên đời là Jean. Tôi chẳng là cái gì hết dưới mắt nàng, thậm chí nàng không còn nhìn thấy tôi nữa. Ôi! Phải chi nàng chịu cầm lấy tay tôi, xiết những ngón tay quanh cái đó của tôi cho hạ hỏa một chút! Tôi sẽ thử xích lại gần một tí. Nếu nàng không nhúc nhích, tôi có thể cọ xát nhè nhẹ vào mông nàng mà nàng không để ý.
Emmanuelle phân vân nhìn ông bạn của chồng, cái anh chàng này thật ngộ! Sống ở đây ba tuần rồi mà vẫn chưa chịu ngủ với nàng là làm sao? Nàng đây này trong vòng tay mà sao anh không với lấy. Anh không chịu hiểu cái gì của Jean thì cũng là của Chris sao. Thật vô lý khi đàn ông cho nhau mượn đủ thứ từ nhà xe, sách vở, đến ống điếu mà lại không cho mượn vợ! Nàng xinh đẹp thế này để làm gì cơ chứ?
Nàng thấy nóng bức. Nàng cởi áo sơ mi ra. Christopher ngắm đôi vú nàng một cách buồn rầu. Anh nghĩ, nàng thật hoàn toàn, thật trong sạch. Một phụ nữ khác mà khỏa thân như vậy thì dứt khoát là khiêu khích mời gọi đàn ông làm chuyện dâm ô rồi… Tôi chỉ đáng quì gối xuống chân nàng thôi.
Emmanuelle đứng dậy rón rén ra khỏi phòng, đi kiếm Jean.
– Anh ấy có vẻ đã ngủ, nhưng anh nói lung bung leng beng, anh có tin là anh Chris mê sảng không?
-Ngay lúc không đau ốm, Chris cũng hay nói lung tung rồi, em không để ý sao?
Jean vòng tay ôm cô vợ:
– Em có muốn làm tình bây giờ không?
– Lúc nào em chả muốn.
Nàng bắt đầu cởi áo, nói.
– Tối nay để em chủ động nghe.
Rồi sau đó, nàng thì thào giữa haỉ tiếng rên rỉ.
– Anh hài lòng có một người vợ ngoại tình chứ?
*
* *
Emmanuelle tự nhủ khi ngồi trong xe đưa tới nơi hẹn với bác sĩ Marais quen ở bể bơi chiều hôm trước.
– Liệu tôi ăn mặc như thế này thì cảnh sát có bắt nhót không; và nếu tôi không bị ông gác cửa tống cổ ra ngoài thì dám cũng bị cưỡng hiếp trong thang máy lắm.
Nàng nghĩ tiếp.
– Liệu tôi có thể bị cưỡng hiếp không một khi tôi sẵn sàng hiến thân cho bất cứ ai thèm muốn tôi? Như vậy thì tôi là mộtđàn bà không thể bị cưỡng hiếp. Nhưng biết đâu đấy. Vẫn có những trường hợp tôi cảm thấy bị hiếp lắm chứ, và như vậy cũng là một kinh nghiệm đáng trải qua lắm.
Nói cho đúng y phục nàng đang mặc quả thực không thích hợp với công chúng của bất cứ thành phố nào. Đó chỉ là một tấm vải đỏ đục thủng một lỗ tròn để chui đầu vào, hai tà rủ xuống che phía trước phía sau và nàng chỉ dùng một thắt lưng bện da xiết nơi eo lại. Mỗi bước đi hai tà áo phất thơ để lộ rộng rãi hai bên sườn, thấp thoáng đường nét của bộ vú cùng đùi. Mỗi khi có gió thổi, hở luôn cả mông và bụng luôn.
Nàng đã quyết định một đường lối ăn mặc như sau, nếu mặc váy thì váy phải trong suết, hay xẻ và phải ngắn hơn mọi người một bàn tay; nếu mặc váy rộng hay plissé thì nàng vén lên mỗi khi ngồi xuống. Ban ngày nàng thích mặc jersey trong hay áo len mỏng bó sát lộ rõ hai đầu vú, hay những sơ mi hở cổ xuống đến tận thắt lưng. Ban đêm nàng mặc áo cể vuông hay tròn để hở đến tận sát hai đầu vú, mỗi khi cúi xuống thì mọi người có thể thưởng thức được toàn thể bộ ngực luôn. Dĩ nhiên là dù ngày hay đêm thì nàng cũng không mặc bất cứ đồ lót nào.
Nhưng Emmanuelle đã thấy mối lo ngại của mình quá đáng, dù tài xếngừng ngay xe trước tòa nhà chọc trời, cũng chẳng ai làm phiền gì khi nàng bước xuống. Ông gác cửa tỉnh bơ như không nhìn thấy gì, anh giữ thang máy cũng vậy. Tuy thế khi tiến vào khu bác sĩ Marais, nàng cũng vẫn cứ thấy lo ngại. Nơi này nàng chẳng quen biết một ai, có bị bắt cóc cũng chẳng ai hay. Biết thếchỉ quẩn quanh khu Câu lạc bộ Thể thao lại an toàn hơn. Đã thếcô người làm ra mở cửa lại mặc mộtthứáo len đen bó sát đến tận cổ chứkhông quấn sarong như những phụ nữ Thái Lan khác. Căn phòng khá rộng, mát mẻ nhưng thiếu sáng. Khi đã quen mắt nàng mới nhận thấy màn dầy che kín các cửa sổ để ngăn ánh sáng bên ngoài. Đây đó chỉ có những ngọn đèn chụp đỏ soi lờ mờ các bình phong bầy tứ tung và các đồ đạc bằng gỗ quí. Bác sĩ Marais cùng tất cả những người nàng quen ở bể bơi tối qua đều hiện diện và nhìn nàng im lặng. Ông bác sĩ cùng bà vợ đều ăn mặc kín mít như đang sống giữa mùa đông, còn anh chàng trẻ tưổi dương vật vĩ đại thì đang trần truồng nằm nghiêng trên một sofa như làm mẫu cho họa sĩ vẽ. Cũng có một người lạ mặt ăn mặc như sắp sửa đi dự dạ vũ, đầu nhẵn thín không một sợi tóc, và cũng không có đến cả lông mày nữa.
Bác sĩ đứng dậy nhường chiếc ghế bành vừa ngồi cho khách, cúi đầu hôn lên tay nàng rồi giới thiệu ông đầu tóc nhẵn thín.
– Đây là ông bạn tôn kính của tôi, George von Hohe. Ông người Đức này đưa mời nàng một ly rượu. Không biết làm gì, nàng nhấm nháp ly rượu và vừa cạn ly đã thấy choáng váng. Nàng bực bội lên tiếng.
– Ông định phục thuốc cho tôi.
Ông bác sĩ nhún vai nói.
– Lv của cô chỉ là rượu thôi. Tại cô uống cạn nhanh quá Chúng tôi có những thứ khác độc đáo hơn, không cần phải dùng đến rượu. Cô cứ yên tâm.
Người vợ chen vô.
– Cô chưa biết chúng tôi định làm gì cô.
Emmanuelle vẫn chưa hết bực bội:
– Thế bộ mấy người định tra tấn tôi hả? .
Bác sĩ trả lời.
– Cô đọc nhiều truyện phiêu lưu bậy bạ quá rồi đấy.
Chúng tôi có tham vọng lớn hơn thế nhiều. Chúng tôi định biến đổi cô bằng một liều thuốc đặc biệt kia.
– Thành một con quỉ cái xấu xí chăng?
– Không đâu cô. Nhưng nói thật là cô đã tự ý đến đây thì cô rồi cũng phải tuân theo mọi ước muốn của chúng tôi.
Emmanuelle mặc dù lo ngại, vẫn tỏ ra cứng cỏi bất cần.
– Thì mấy người muốn tôi làm gì xin cứ nói thẳng ra đi.
Ông bác sĩ cắt nghĩa.
– Chúng tôi định chích cho cô một liều thuốc nó làm cho cô lâm vào tình trạng tiền khoái lạc cực điểm kéo dài. Cô cứ thế mà thấy sướng hoài, không cần ai sờ tới cô mà cũng không cần phải thủ dâm. Cô như điên lên vì sướng, vì khoái lạc như thế trong nhiều giờ.
Emmanuelle hỏi.
– Trong mấy giờ?
– Lần đầu tiên thì khoảng hai giờ.
Emmanuelle bĩu môi biểu lộ nàng cho rằng chuyện đó cũng không quá đáng.
– Thế rồi sao nữa?
– Trong suốt khoảng thời gian sướng triền miên ấy, cô sẽ bị chi phối bởi một ý muốn mãnh liệt là muốn làm thỏa mãn bất cứ ai chung quanh, dù là đàn ông hay đàn bà, dù phải làm bất cứ điều gì. Cô gần như bị ám ảnh tối đa bởi ước muốn ấy.
Emmanuelle phá lên cười.
– Tưởng gì! Mấy người làm tôi lo gần chết? Đã thiếu gì lần tôi chỉ khoái làm sao thỏa mãn được mọi người thôi.
Và nói thật, làm cho người sướng là một thú vị hẳn hoi.
– Như vậy là cô sẵn lòng chích thuốc đó và gia nhập nhóm của chúng tôi phải không?
– Nhưng hếthai giờ sướng liên tục ấy, tôi có sao không?
Cô chỉ có tiếc là sao thuốc không tác động lâu hơn thôi, rồi cô lại ao ước được tiêm một liều mới.
– Nhưng về sau có bỏ được thuốc không, hay ghiền như ghiền thuốc phiện, ma túy hay LSD?
– Không cai được nữa. Khi đã ghiền rồi ngày nào cũng phải chích một liều.
Emmanuelle lại bắt đầu lo ngại. Sống trong cơn khoái lạc triền miên không có chỗ mà thở như những người này thì coi bộ điên quá. Nhưng chợt nhớ ra một chi tiết, nàng hỏi.
– Nhưng chích một lần không nghiền ngay phải không, bác sĩ?
– Đúng vậy. Phải từ mười đến mười hai liều mới gây nghiền được. Mỗi ngày cô sẽ đến đây vào giờ chúng tôi định để chích một liều.
Nàng mừng rỡ, hóa ra cái đám này không có định nhốt nàng luôn ở đây, và chích một liều thì không nghiền được, vậy thì tại sao không thử. Nàng nói.
– Thiên đường chưa bao giờ là cõi hấp dẫn đối với tôi.
Nhưng quí vị đừng vội thất vọng bởi vì tôi đã đến đây không phải chỉ định để nói chuyện xuông.
Nàng đưa mắt nhìn một lượt những người chung quanh, rồi vui vẻ nói.
– Rồi, xin bác sĩ mang ống chích ra đây. Tôi sẵn sàng. Tôi muốn xem linh dược của quí vị ra sao.
Nàng vui vẻ nghĩ thầm, chích xong mình phải phá quấy đến nơi đến chốn cho mấy ông bà cứ như ngái ngủ này tỉnh táo lên một tí. Nàng quay lại bảo bác sĩ.
– Bác sĩ còn đợi gì nữa! Tôi tình nguyện để bác sĩ chích mà. Cứ làm đi, đừng có ngại. Chích tôi đi!