Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ép Khô Nam Phụ

Quyển 1 – Chương 17: VƯỜN TRƯỜNG (16) Lão sư à, anh chỉ kiểm tra một chút thôi mà [Hơi H]

Tác giả: Khanh Uyển Uyển Uyển
Chọn tập

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

《VƯỜN TRƯỜNG ( 16)》

LÃO SƯ À…ANH CHỈ KIỂM TRA MỘT CHÚT THÔI MÀ ( hơi H)

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Editor: Dương Gia Uy Vũ

????????????????????????????????????????????????????

“Đừng mà… Ưm… a… Ư…” Không dám phát ra tiếng vang quá lớn, thanh âm của Mộc Khanh Khanh nhỏ xíu như mèo con, lời cự tuyệt nói ra cũng biến thành rên rỉ nỉ non làm nũng.

“Lão sư à… anh chỉ kiểm tra một chút thôi, em ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nếu không lát nữa lỡ như tiểu huyệt của em bị anh đâm mở, tinh dịch anh bắn vào cùng với d*m thủy em chảy ra sẽ ướt nhẹp chỗ ngồi…” Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, nâng chân trái của cô đặt lên hai chân mình, “Lão sư… Em nhớ phải che miệng mình cho kỹ đấy…”

“Đừng… Quá kích thích… Có người…” Cô muốn cự tuyệt động tác của hắn, nhưng toàn thân cô đã bị dị động trong tiểu huyệt hút hết sức lực, chỉ có thể mặc hắn làm càn giữa hai chân cô.

Tay hắn lặng lẽ linh hoạt sờ vào trong quần lót của cô, thẳng tới cửa huyệt trơn mềm, “Lão sư, thật sự một giọt em cũng không làm rơi tinh dịch của anh, tiểu huyệt tham ăn như vậy sao? Một chút xíu cũng không muốn lãng phí…” Mặc dù nhìn không tới phong cảnh mê người giữa hai chân cô, nhưng chỉ cần dùng ngón tay động chạm cũng đủ để hắn kích động không thôi.

Hoa môi bóng loáng no đủ sờ lên quả thực làm hắn yêu thích không buông tay, sáng hôm nay miệng khe hở vốn chặt chẽ lại bị hắn tự tay nhét vào trong đó một cái nút cao su khiến nó căng thành một lỗ tròn, “Chỉ là một cái nút lọ nhỏ ba centimet, vậy mà em còn kẹp chặt như vậy… Khó trách mỗi lần côn th*t của anh tiến vào đều bị em kẹp đến dục tiên dục tử…”

“Kiểm tra… nhanh đi, đừng có sờ……” Hắn không ngừng vuốt ve trên môi thịt mẫn cảm của cô, thỉnh thoảng còn chọc vào nút lọ bị nhét đầy trong khe hở nhỏ, nút cao su ở trong cơ thể cô bắt đầu không an phận mà lộn xộn, kích thích vách trong yếu ớt mẫn cảm của cô, bên tai cô luôn là dâm từ lãng ngữ mà hắn thì thầm không dứt, phía trước bọn họ còn có một tài xế taxi đang ngồi, ngoài cửa sổ chính là dòng người dòng xe rộn ràng nhốn nháo…

Dưới sự kích thích cực hạn vừa thoải mái lại vừa không thỏa mãn, vừa khó chịu lại vừa xấu hổ, bên trong tiểu huyệt của cô lại bắt đầu không kiềm được kịch liệt mà co rút lại, một dòng dâm dịch phun ra, nhưng lại lần nữa bị chặn trong dũng đạo vốn đã bị các loại chất lỏng căng đầy.

Đường Kỳ Dung cảm nhận được thịt non dưới tay hắn run rẩy không ngừng, biết cô lại cao trào, trầm thấp cười một tiếng, “Được rồi, không sờ soạng nữa, sắp đến trường học rồi, em nghỉ ngơi một lát đi.” Xấu tính ấn một cái vào bụng nhỏ hơi trướng lên kia, lại rước lấy một tiếng ưm cùng với ánh mắt xấu hổ của cô.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Lúc Đường Kỳ Dung tạm biệt Mộc Khanh Khanh chuẩn bị đi học, hắn lại ghé vào bên tai cô nhẹ giọng thì thầm: “Cô ơi, nếu em muốn đi WC, nhớ nhắn tin cho anh… Anh giúp em…”

“Đường Kỳ Dung, hẹn gặp lại.” Nếu để cô còn nhìn thấy hắn lâu hơn nữa, nói không chừng cô sẽ nhịn không được lấy nút lọ trong cơ thể cô ra nhét vào miệng hắn…

“À — Cô ơi, muốn hôn tạm biệt hay không?” Một đôi mắt thanh tĩnh tràn đầy sung sướng và chờ mong.

Mộc Khanh Khanh bị dáng vẻ này của hắn chọc tức, quên mất hiện tại dưới thân mình đang nhét dị vật, cũng không màng đến hình thái dáng vẻ của mình, trực tiếp tức giận đá chân về phía Đường Kỳ Dung, động tác đá chân được nửa đường lại đột nhiên chợt dừng, “Đường Kỳ Dung! Ư… Khó chịu…” Mộc Khanh Khanh cong eo, đôi tay che bụng nhỏ, cái, cái nút lọ kia hình như đã hoàn toàn tiến vào bên trong cô!

Đường Kỳ Dung thấy trên mặt cô khó chịu, đứng tại chỗ cong eo bất động, trong lòng cả kinh, cho rằng chính mình thật sự nháo quá mức khiến thân thể cô bị thương, vội vội vàng vàng chạy bên cạnh đỡ cô, thất thanh hỏi nàng: “Lão sư, em làm sao vậy? Em không sao chứ? Khó chịu chỗ nào? Xin, xin lỗi, anh không cố ý…”

Mộc Khanh Khanh vừa thấy bộ dáng này của hắn, liền biết hắn đã hiểu lầm, cũng ngượng ngùng mở miệng, còn nghĩ lúc này nên khiến hắn tốt nhất có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn…

“Anh, anh đừng động vào em, cứ đi học đi…” Cô vẫn nên tự mình đi WC giải quyết thì hơn, tinh dịch và d*m thủy đang dần dần muốn chảy ra khỏi tiểu huyệt, vì không muốn quần lót ướt nhẹp, cô chỉ có thể dùng sức kẹp chặt cửa huyệt, nhưng động tác như vậy lại khiến cho cái nút lọ kia không ngừng va chạm vào vách trong của cô…

“Không được! Anh cũng không phải là loại tra nam cởi quần thì thâm tình, mặc quần thì không quen biết như vậy, lão sư, anh đưa em đến phòng y tế nhé?” Không đợi Mộc Khanh Khanh đáp lời, hắn đột nhiên bế cô lên.

“A — đừng nhúc nhích!” Đột nhiên nhớ tới nơi này là trường học, Mộc Khanh Khanh cố kiềm nén tiếng thét chói tai đã đến bên miệng, “Bỏ em xuống! Đừng đi — a…” Thật sự chịu không nổi động tác của hắn vô tình khiến dị vật lại lần nữa tàn sát bừa bãi đong đưa trong tiểu huyệt cô, cô duỗi tay chụp về phía hắn.

Đường Kỳ Dung mới vừa bị cô dọa sợ tới mức hoảng hốt không nhận thấy được thanh âm của cô vừa ngọt ngào vừa không thích hợp, chỉ một mực nghĩ cô khẳng định là không thoải mái cực kỳ, “Lão sư, thực xin lỗi thực xin lỗi, em cố chịu một chút, anh lập tức đưa em đến phòng y tế.” Nói, hắn lại còn ôm cô chạy đi, Mộc Khanh Khanh khó thở, lại bị nút lọ trong cơ thể tra tấn không có sức lực tránh khỏi hắn, chỉ có thể tức muốn hộc máu đánh hắn.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

May mà hiện tại đã sắp đến giờ học, sân trường cũng không có bao nhiêu người thấy được một màn xấu hổ này, nhưng dù sao cũng là có người —

“Mộc lão sư?”

Đột nhiên thanh âm quen thuộc truyền đến làm bước chân Đường Kỳ Dung chợt ngừng lại, đôi tay vẫn ôm chặt Mộc Khanh Khanh.

Ôn Thành?

“Đường Kỳ Dung, bỏ tôi xuống trước đã, cậu nhanh đi học đi, tôi không sao, nhờ Ôn lão sư đưa tôi đến phòng y tế cũng được…” Biết những lời này có khả năng khiến trong lòng Đường Kỳ Dung khó chịu, nhưng nếu để hắn đưa mình đến phòng y tế, nhân sinh của mình không biết còn có thể tiếp tục hay không đây…

“Đúng đấy, em học sinh này, em cứ đi học trước đi, tôi sẽ chiếu cố Mộc lão sư.” Ôn Thành vẫn mỉm cười dịu dàng văn nhã như cũ, nhưng Đường Kỳ Dung lại có cảm giác nụ cười treo trên mặt hắn ta là khiêu khích chói lọi.

“Cô ơi… em muốn đưa cô đi…” Ánh hắn mắt nghiêm túc chuyên chú nhìn Mộc Khanh Khanh, hắn thật sự không muốn chắp tay nhường lão sư của hắn cho người khác chiếu cố, đặc biệt người kia còn là Ôn Thành!

“Đừng quậy nữa, hai người chúng ta đã ở bên nhau rồi, em chỉ thích anh thôi, không cần lo lắng.” Hiện tại cô thật sự rất khó chịu, d*m thủy của cô và tinh dịch của hắn trong tiểu huyệt có chút không chịu khống chế mà chậm rãi chảy ra, cái nút lọ kia còn ở bên trong cơ thể đang giày xéo chà đạp vách tường của cô, nếu còn không đi giải quyết chật vật bất kham giữa hai chân, thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn!

Nhưng cô vẫn muốn nhẫn nại nhường nhịn hắn, sau khi sinh hoạt bên cạnh hắn, cô cũng dần dần biết được, bề ngoài hắn như ánh dương sáng ngời, nhưng trong lòng luôn yếu ớt mẫn cảm, tính tình còn bướng bỉnh đến đáng sợ, lúc này nếu không trấn an hắn mà đã theo Ôn Thành rời khỏi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

“Lão sư… vậy tan học em đi tìm cô… Cô nhớ cẩn thận.” Hắn không phải không tin cô ấy, chỉ là không tin tên đàn ông già kia! Vừa nhìn thì đã biết hắn chính là một tên bại hoại văn nhã, mặt người dạ thú! Nhưng hắn không muốn khiến lão sư khó xử, càng không muốn khiến lão sư cảm thấy hắn ấu trĩ vô cớ gây rối, chỉ có thể không cam lòng mà đồng ý.

Cố nén không thoải mái giữa hai chân nhìn bóng dáng Đường Kỳ Dung mỗi bước đi đều lưu luyến kia biến mất, quay đầu nhìn về phía Ôn Thành đang cười ôn tồn lễ độ, “Ôn Thành, cảm ơn anh, nhưng mà thật ra tôi không sao, cậu ấy chỉ chuyện bé xé ra to thôi.”

“Xem ra hai người đã ở bên nhau, ừ… Bảo trọng!” Một từ hai ý nghĩa, hắn đã là lần thứ hai nhắc nhở cô, Mộc lão sư bảo trọng đi ~ ha ha ha ~ vẫn là nữ chính tiểu bạch thỏ của hắn đáng yêu ~

“Ừ ừ… Hẹn gặp lại…” Không có tâm tư cân nhắc lời nói có thâm ý khác của Ôn Thành, cô vội vàng tạm biệt Ôn Thành, bước chân có chút hỗn loạn chạy về phía nhà vệ sinh gần nhất…

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chọn tập
Bình luận
× sticky