Editor: Dương Gia Uy Vũ
Sau khi Mộc Khanh Khanh bôi thuốc mỡ lên cái cổ chồng chất vết thương của mình xong, cũng không hề hoảng loạn sợ hãi lung tung, dù sao cũng đã quyết định sẽ trở thành một đồ đê tiện yêu diễm… Bước đầu tiên là phải học được tấm lòng rộng lượng.
Chỉ có rộng lượng, mới có thể tăng da mặt của mình lên, vững chắc như tường thành, đao thương bất nhập. Nhẫn nhịn được chửi bới nhục mạ, chịu đựng được mặt lạnh ác ý.
Tùy ý buộc khăn lụa mỏng che đậy dấu vết khủng khiếp trên cổ lại, Mộc Khanh Khanh liền tiến vào không gian riêng tư của nguyên chủ ở trong nhà, là căn phòng gần nhất trên lầu hai.
Căn phòng này là Mộc Khanh Khanh chuyên dùng để phát sóng trực tiếp sắc tình, trong phòng ngoại trừ mấy thiết bị dùng để phát sóng trực tiếp ra, chỉ còn lại một cái giá đỡ đặt các loại đạo cụ không thể miêu tả, không rộng lắm, nhưng ngược lại là các loại hình ảnh ướt át kiều diễm bắt mắt treo trên tường làm Mộc Khanh Khanh ngơ ngác nhìn một lúc lâu…
Nguyên chủ quả thật là… Cực phẩm nhân gian…
Làm Mộc Khanh Khanh vô lực lau mồ hôi không phải bởi vì hình ảnh full HD không che mười tám cộng, mà là vai nam nữ chính trần truồng trên các poster kiều diễm lớn nhỏ thế nhưng lại chính là cô và Dung Tự! Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Duy nhất làm Mộc Khanh Khanh cảm thấy còn một chút an ủi chính là, nguyên chủ chỉ để lộ ra hai thân thể quấn quýt si mê bên nhau của bọn họ, còn khuôn mặt của nam nữ chính đã được cẩn thận làm mờ.
Có điều, Mộc Khanh Khanh thân là nhân vật nữ chính và là vợ của nhân vật nam chính trong đống hình ướt át này, cô vẫn có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra hai người đang giao hoan làm tình này là ai…
Sau khi Mộc Khanh Khanh phóng mắt sói thưởng thức thân thể cường tráng của Dung Tự xong, cũng không gỡ các loại hình ảnh phong cách dâm mị kiều diễm này xuống, dù sao thì trong tương lai mấy hình ướt át này… Dung Tự cũng phải thưởng thức quan sát…
Mang theo nụ cười gian trá chuẩn vai nữ phản diện, Mộc Khanh Khanh đăng nhập tài khoản 【 Tiểu Ngân Hoa 】của nguyên chủ, tiến vào phòng phát sóng.
Vừa mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, trong phòng của Mộc Khanh Khanh cũng đã tiến vào không ít người, các loại bình luận khó coi cũng bắt đầu spam.
Rất Lớn Rất Thô: Tiểu dâm oa ngày hôm qua lại đi đâu lẳng lơ thế??? Bị thao đến nỗi hết sức lực phát sóng trực tiếp rồi à?
Ta Muốn Tính Phúc Ấm Áp: Sao hôm nay tiểu dâm oa không lộ vú? Mặc kín mít thế ~~
Điểu Bổng Nam Sĩ: Quần đã cởi, tiểu dâm oa nhanh kể lại quá trình ngày hôm qua bị đùa bỡn đi!
Bạn Tình Mời Click Vào Ảnh: Đã chuẩn bị tốt giấy vệ sinh.. Vv…
Anh Trai Rất Ngưu Bức: Múa thoát y đi nào ~~~
…
Mộc Khanh Khanh nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì đối với các loại dâm từ lãng ngữ trong phòng phát sóng trực tiếp, ngược lại còn nhàn nhã chọn một ca khúc.
“Hôm nay nghe bài hát nào đây?” Mộc Khanh Khanh mang ý cười, nhẹ nhàng thuận miệng hỏi một câu.
Đó Là Phong Tao: Nghe nhạc cái gì chứ, nhanh kể lại lần bị thao gần nhất đã trải qua đi!!
Đàn Ông Tịch Mịch: Eo thon nhỏ! Tiểu dâm oa tự hát đi nào!
Uy Phong Đường Đường: Nhìn tên của anh! Nhìn tên của anh!
…
“Biết ngay là hỏi mọi người căn bản không có được ý kiến hay ho gì mà… Muốn nghe chuyện yêu của em?”
“Hôm qua em cãi nhau với ông xã, lấy đâu ra tính phúc chứ… Thật đau lòng quá đi ~”
Khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp trong nháy mắt tạm dừng, rồi sau đó đó là spam che trời lấp đất —
Điểu Bổng Nam Sĩ: Ngọa tào, ông xã…
Itsbitch: Tao vừa nghe được cái gì!!!
Nón Xanh Trên Đỉnh Đầu: Thay ông xã em bi ai ba giây đồng hồ…
Chiều Sâu Tai Tiếng: Ông xã của tiểu dâm oa đã khóc ngất!
Tức Sử Án Hồi Phục: Ly ly nguyên thượng thảo, dã hỏa thiêu bất tận*…
* Hai câu trích từ bài thơ “Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt” của Bạch Cư Dị. Bài thơ như sau:
Ly ly nguyên thượng thảo,
Nhất tuế nhất khô vinh.
Dã hoả thiêu bất tận,
Xuân phong xuy hựu sinh.
Viễn phương xâm cổ đạo,
Tình thuý tiếp hoang thành.
Hựu tống vương tôn khứ,
Thê thê mãn biệt tình.
Dịch nghĩa:
Cỏ trên cánh đồng bời bời
Mỗi năm một lần úa một lần tươi
Lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết
Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở
Mùi thơm lan xa đến lối thành cũ
Màu biếc tươi thắm kề thành hoang
Lại đưa vương tôn ra đi
Rườm rà chứa chan tình ly biệt
…
“Cho nên hôm nay không có tâm trạng để chơi, muốn tâm sự cùng mọi người một chút, hiểu biết thêm về tâm lý và thân thể của đàn ông các anh, sau đó giúp oán phụ khuê phòng là em đây, không đúng, là thiếu phụ tịch mịch! Nhặt lại hạnh phúc…”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đông Phòng Giao Nhau Phấn Đấu: Thân thể của đàn ông… Tính phúc?! Nháy mắt đã hiểu!
ID Điên cuồng: Anh đang ở bệnh viện kiểm tra bệnh liệt dương…
Rượu Vang Đỏ Thuốc Lá: Đời sống tình dục có trở ngại, tuyệt đối là chồng em sai! Tin vào mị lực của tiểu dâm oa ~~
…
Mộc Khanh Khanh cười vũ mị với camera, ngấm ngầm hại người cười nói một câu, “Ông xã của em nếu thấy các anh nói như vậy, nhất định sẽ tức chết mất ~”
“Hình như ông xã em phát hiện em chơi phát sóng trực tiếp, cảm thấy ngày chết của mình không còn xa nữa rồi, haizz.” Mộc Khanh Khanh chu đôi môi phấn nộn lên, làm nũng tự nhiên đến mức không lạ lẫm cứng nhắc, “Đều tại mấy anh hết á ~ trước kia luôn ồn ào khiến em mỗi lần đều chơi lớn như vậy ~ giờ nghĩ lại đến em cũng thấy ngượng ngùng ~”
Mỗi lần sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp nguyên chủ đều không lưu nội dung lại, Mộc Khanh Khanh cũng rất khó mà biết được rốt cuộc trước kia cô ta chơi đến loại trình độ nào…
Hòa Thượng Am Ni Cô: Ha ha, ông xã em cũng không có chứng cứ, tiểu dâm oa đừng lo lắng!
Phàm Tâm Đại Động: Hôm nay ngừng hoạt động tâm sự lại đi, lần trước đã nói sẽ phát sóng trực tiếp khẩu giao mà!!!
Gà Con Vàng: Tiểu dâm oa đừng sợ, đũng quần của ca ca vĩnh viễn mở ra miễn phí vì em!
Crgsmt: Không phải lần nào vẻ mặt em cũng đều hưởng thụ sao? Lần nhũ giao gậy bánh mì đó chính em cũng nói phía dưới đã ướt đẫm mà…
…
Phát sóng trực tiếp khẩu giao?! Nhũ giao gậy bánh mì?! Mộc Khanh Khanh dường như đã hiểu rõ nội dung của cái gọi là “Phát sóng trực tiếp sắc tình” của nguyên chủ rồi… Dùng đạo cụ xem như là côn th*t của đàn ông, kèm theo play mô phỏng các loại động tác và âm thanh?
Cùng một đám trạch nam điểu ti* thích YY chơi đùa hồ nháo một lúc lâu, Mộc Khanh Khanh dùng ngữ khí mềm mại nói hôm nay mệt mỏi, hôm nào lại chơi linh tinh gì đó, đôi mắt không chút giả dối làm ra vẻ không nỡ tắt phát sóng trực tiếp đi.
…
Mộc Khanh Khanh cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Dung Tự. Như dự đoán, trực tiếp bị ngắt máy.
Liên tục mấy cuộc điện thoại đều bị đối đãi như vậy, Mộc Khanh Khanh cũng có chút bực mình, trực tiếp gửi tin nhắn: 【 Chừng nào anh về? 】
Lại suy nghĩ một chút, Mộc Khanh Khanh gửi thêm một câu: 【 Em có chuyện muốn nói với anh, chuyện rất quan trọng. 】
Đợi một lúc lâu, di động của Mộc Khanh Khanh mới truyền đến hồi âm của Dung Tự.
【 Tôi đi công tác bên ngoài, hai ngày sau trở về. 】
Xem xong tin nhắn, Mộc Khanh Khanh không hề mảy may do dự bấm số điện thoại, “Tút — Tút –“
Ngay khi Mộc Khanh Khanh cho rằng Dung Tự lại muốn làm lơ cuộc điện thoại này lần nữa thì di động truyền đến giọng nói của Dung Tự: “Alo?”
Mộc Khanh Khanh lựa chọn đi thẳng vào vấn đề: “Dung Tự, em muốn nói chuyện tối hôm qua với anh.”
Thanh âm từ tính trầm thấp của Dung Tự thông qua di động truyền vào trong tai Mộc Khanh Khanh, nghe được sự mỏi mệt cực kỳ: “Không có gì để nói, như cô đã thấy, tôi muốn giết chết cô.”
“…” Đối mặt với lời thừa nhận thẳng thắn chân thật như thế của Dung Tự, nhất thời Mộc Khanh Khanh không biết nên trả lời như thế nào.
“Nếu cô đủ thông minh thì trong vòng hai ngày chạy cho xa vào. Tìm nơi nào mà tôi không biết trốn cho thật kỹ đi.”
“Nếu lần sau còn gặp lại, tôi sẽ thật sự giết chết cô, không tiếc trả giá hết thảy.” Dung Tự tựa như cười khẽ một tiếng, “Phải rồi, không chỉ là giết cô đơn giản như vậy, trước khi giết cô, tôi sẽ chính tay rút gân lột da, cắt thịt lấy máu cô…”
“Dung Tự…” Mộc Khanh Khanh ngắt lời Dung Tự nói, chỉ gọi tên hắn, sau đó lại an tĩnh không nói chuyện nữa.
Giữa hai người lại quay về tới trạng thái im lặng không nói.
Chỉ là lần lặng im này cũng không kéo dài lâu lắm, Mộc Khanh Khanh nghe được bên kia điện thoại thoáng có người gọi tên Dung Tự, hình như có chuyện gì quan trọng.
“Mộc Khanh Khanh.” Giờ khắc này Dung Tự dường như đã buông bỏ tất cả thù hận và chán ghét đối với cô, trong giọng nói của hắn mang theo dịu dàng và chân thành tha thiết mà Mộc Khanh Khanh chưa từng nghe qua: “Cô biết… Đường Kỳ Dung không?”
Mộc Khanh Khanh cau mày, không hiểu tại sao Dung Tự lại đột nhiên nhắc tới một tên xa lạ, “Không quen biết.”
Dung Tự như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy vừa lòng may mắn với câu trả lời của cô, rồi lại mang theo buồn bã mất mát khó hiểu.
“Giấy thỏa thuận ly hôn tôi đã ký, sáng mai sẽ có người mang đến cho cô.”
“Tôi đã nể mặt Khanh… Một người mà tha cho cô một mạng, đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa, rất dơ bẩn…”