《Game online thực tế ảo ( 2)》
KHÔNG SAO, TA CŨNG CHẲNG PHẢI THÂN SĨ GÌ HẾT
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
????????????????????????????????????????????????????
“Dũng sĩ Ngươi Ngươi Ngươi thân mến, chào mừng đến tiểu trấn Lolita.”
Cũng giống như những NPC khác được dựng sẵn kịch bản trong trò chơi, Mộc Khanh Khanh treo một gương mặt tươi cười xa cách mà khách khí nhìn Dung Ly chen qua một đàn tinh linh đến bên cạnh cô, nhàn nhạt nói: “Ta là trưởng trấn của tiểu trấn Lolita tộc Tinh Linh, gần đây gặp phải một phiền phức lớn. Nguyên liệu để tạo ma pháp trận bảo vệ tiểu trấn Lolita mà chúng ta vô cùng yêu thương lại không đủ, có thể làm phiền ngài đến U Linh cốc hái một ít nguyệt dã thảo về được không? Ta thay mặt cho tất cả tinh linh ở trấn Lolita cảm tạ ngài!”
《 Nghịch Vận 》 vừa mới bắt đầu Open beta*, đại đa số người chơi tân thủ đều lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ trước, lúc này đang có rất nhiều tinh linh vây xung quanh Mộc Khanh Khanh.
* Open beta: là phiên bản thử nghiệm được public (đưa ra công khai), người chơi có thể đăng kí và test thử các tính năng game. Khi open beta ra nghĩa là bản chính thức cũng sắp ra rồi (chờ test lỗi từ open beta thôi). Ngược lại là bản Closed beta chỉ release cho một nhóm nhỏ người chơi mà thôi.
Sau khi Dung Ly tiếp nhận nhắc nhở nhiệm vụ thành công cũng không rời đi, mà lại mạo hiểm nguy cơ bị đè ép thành thịt vụn, tiếp tục hỏi Mộc Khanh Khanh vẫn đẹp không gì sánh được bên kia “Cô không quen biết ta sao? Tinh linh chỉ dẫn của ta?”
Mộc Khanh Khanh tựa như không nghe thấy hắn nói gì, chỉ như vô tình mà nhìn thoáng qua Dung Ly bởi vì trang bị tân thủ quá mức đơn sơ mà lộ ra bên ngoài một mảng lớn da thịt, sau đó lại quay sang tân thủ khác bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.
Dung Ly than nhẹ một hơi, nhưng biểu cảm bi ai trên khuôn mặt tuấn tú yêu mị kia cũng không duy trì quá một giây, vẻ mặt chế nhạo nở một nụ cười lưu manh với Mộc Khanh Khanh, “Chờ gia giúp cô hái thảo dược xong, hai chúng ta lại nói đến việc tư ~”
Lời này vừa nói ra, đám tinh linh ở bên cạnh đã sớm chờ đến không kiên nhẫn, hoàn toàn mà không thể nhịn được nữa, một đám tinh linh trực tiếp xô đẩy tinh linh nào đó ra khỏi bầy tinh linh.
Dung Ly bị bài trừ ra khỏi bầy tinh linh cũng không giận, chỉ vỗ vỗ mấy mảnh vải chẳng dính tro bụi gì trên người, rồi như lại nghĩ tới chuyện tốt gì đó, khóe miệng treo ý cười nhè nhẹ, một bộ dạng yêu tinh mê hoặc lòng người phong lưu phóng khoáng.
Mở giao diện hệ thống ra, Dung Ly trực tiếp lục tìm danh sách bạn bè, liên hệ với tùy tùng nhỏ có thể giúp hắn làm nhiệm vụ.
Ngươi Ngươi Ngươi: “Cương Tử, tìm cho tôi mấy tinh linh vừa sinh ra ở gần tiểu trấn Lolita đi, tôi muốn hai cây nguyệt dã thảo.”
Tiểu Cương Cương thề sống chết đi theo soái thiếu: “Ngươi, ngươi ngươi là ai?”
Ngươi Ngươi Ngươi: “Ngươi cái đầu cậu, cậu nói coi gia gia tôi là ai! Nhanh một chút, mau đi tìm tinh linh hái thuốc cho tôi!”
Tiểu Cương Cương thề sống chết đi theo soái thiếu: “Dung thiếu… Anh, biệt danh của anh bị gì vậy? Sao đột nhiên phong cách thay đổi lớn thế?”
Ngươi Ngươi Ngươi: “Giai nhân mong muốn, không thể không từ. À, đúng rồi! Loại người chưa từng trải qua chuyện tình cảm như cậu sẽ không hiểu được đâu.”
Tiểu Cương Cương thề sống chết đi theo soái thiếu: “… Dung thiếu tiếp tục cố lên, em muốn gặm thức ăn cho chó.”
…
Tộc Tinh Linh so với những chủng tộc khác có thể nói là chủng tộc gần với thần tự nhiên nhất, cho dù chỉ là một thôn Tân Thủ bình thường ở tộc Tinh Linh thì khí của tự nhiên cũng nồng đậm vô cùng.
Tiểu trấn Lolita được bao phủ bởi những cây đại thụ che trời màu xanh đậm, tràn ngập khí chất u tĩnh mà lại cổ xưa thần bí.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Nhờ vào thân thể linh hoạt, Dung Ly thoải mái ngồi trên một chạc cây, lười biếng dựa vào thân cây, một đôi mắt hoa đào không chớp mắt thưởng thức cô gái tóc màu bạc đang được đàn tinh linh vây quanh.
Thân là một cung tiễn thủ của tộc Tinh Linh, chủng tộc của Dung Ly còn có thêm một kỹ năng trời phú là thị lực được tăng cường.
【 Mắt Linh Ưng 】: Cự ly nhìn gia tăng 20%, thị lực gia tăng 20%.
Cho nên hắn có thể tinh tường nhìn rõ mỗi một biểu cảm động tác của Mộc Khanh Khanh, bao gồm cả sự không kiên nhẫn xuất hiện trên mặt khi cô ngẫu nhiên bị quấn lấy, bao gồm cả những phiền muộn bởi vì phải lặp lại vô hạn những câu nói kia.
Đương nhiên còn có kinh ngạc và kinh diễm khi cô trong lúc lơ đãng thoáng nhìn qua mình…
Dung Ly nhìn thấy rất rõ ràng, lúc này Mộc Khanh Khanh quả thật là bị làm cho cực kỳ bực bội. Tinh linh tân thủ cuồn cuộn không ngừng vây quanh bên người cô, che lấp cô kín mít, câu nói đã lặp lại không biết bao nhiêu lần vẫn phải không ngừng nói ra… Sớm biết vậy cô đã thay đổi thân phận của NPC rồi, đáng tiếc hiện giờ cô chỉ có thể chờ Dung Ly mang cô đi.
Nhớ tới Dung Ly, Mộc Khanh Khanh dành chút thời gian giương mắt nhìn về phía cây cổ thụ không biết tên kia, trên nhánh cây cao cao đã không còn thấy tinh linh thật sự là quá mức yêu nghiệt kia nửa, tiếc quá đi mất, thân thể mặc y phục đón gió kia cô vẫn chưa thưởng thức đủ đâu!
Nhưng nháy mắt khi ngoái đầu nhìn lại, tinh linh mới vừa rồi còn bị mình mơ ước thân thể cũng đã đến bên cạnh mình.
Nhận lấy nguyệt dã thảo, Mộc Khanh Khanh cười cảm kích với Dung Ly, vui sướng và cảm tạ trên mặt không hề giả dối chút nào.
“Dũng sĩ Ngươi Ngươi Ngươi thân ái, thật sự vô cùng cảm tạ ngài đã khẳng khái cứu trợ, tất cả tinh linh của tiểu trấn Lolita đều vĩnh viễn nhớ ơn ngài!” Ưu nhã thực hiện lễ cảm tạ của tộc Tinh Linh với Dung Ly xong, Mộc Khanh Khanh nghiêng người, nói với những tinh linh tân thủ xung quanh:
“Toàn bộ nguyên liệu tạo ma pháp trận đã được thu thập đầy đủ, vì Thần Tinh Linh kính yêu của chúng ta, ma pháp trận trong tiểu trấn Lolita không cho phép xảy ra một chút sai sót nào, ta xin mạn phép tạm thời rời đi, đại diện trưởng trấn sẽ lập tức đến đây đưa tin. Thần Tinh Linh phù hộ, hành trình mạo hiểm của mọi người đều sẽ tràn ngập ánh sáng và may mắn.” Hơi khom người chào, Mộc Khanh Khanh không hề lưu luyến rời khỏi tầm mắt của đám tinh linh.
Dung Ly bị một nụ cười mỹ nhân khiến cho tâm hoảng ý loạn hơi hoàn hồn lại, nhìn bóng dáng cô rời đi, vội không ngừng đuổi kịp Mộc Khanh Khanh.
“Trưởng trấn Lolita, xin hỏi phần thưởng nhiệm vụ của ta đâu?” Bởi vì khóe miệng cười mà híp đôi mắt hoa đào lại nhìn chằm chằm vào đôi tai nhọn của Mộc Khanh Khanh.
Tầm mắt nóng cháy không thèm che giấu mà nhìn chằm chằm lỗ tai nhạy cảm nhất của tinh linh, Mộc Khanh Khanh không có một chút sức chống cự, tai đỏ lên, trong lòng hơi khó chịu, “Xin chào dũng sĩ Ngươi Ngươi Ngươi, ta lấy danh nghĩa Thần Tinh Linh ra thề, thân sĩ tinh linh có lễ chân chính sẽ không vô lễ mà nhìn chằm chằm vào lỗ tai tinh linh của người khác!”
Tai nhọn màu hồng phấn như ẩn như hiện trong mái tóc màu bạc mềm mại, bởi vì một ít cảm xúc kỳ lạ mà hai tròng mắt hồng nhạt hơi xoay tròn lưu chuyển, xoa xoa nước bọt nơi khóe miệng đi, Dung Ly nhịn không được mà cho tổ thiết kế của 《 Nghịch Vận 》 một lời tán thưởng siêu siêu bự.
“Không sao, ta cũng chẳng phải thân sĩ gì hết” Mặt dày vô sỉ mà nói, Dung Ly lại không chút khách khí vươn tay tới gần vành tai hồng nhạt còn lộ ra mà mình mơ ước đã lâu kia.
“Vậy sao?” Thừa dịp Dung Ly vẫn chưa kịp chạm vào lỗ tai mình, Mộc Khanh Khanh trực tiếp ra tay, sờ lên vành tai vì kích động mà đang khẽ run của hắn.
“Ưm a…” Một tiếng kêu không thuần khiết vang lên.
Mộc Khanh Khanh buông tay mình ra, vội vàng lui về phía sau vài bước, hoàn toàn rời xa nam tinh linh đang phát xuân nào đó.
“Trải qua sự nghiệm chứng của ta, quả nhiên anh không phải thân sĩ.”
Mặt Dung Ly đã hoàn toàn biến thành màu hồng phấn.
Hắn rất muốn cảm thụ lại dư vị vừa mới như chớp mắt kia nhưng lại không dám, quả thực là muốn mạng mà! Cô sờ đến căn bản không phải lỗ tai mà là bộ phận mười tám cấm nào đó trên thân thể tinh linh mới đúng? Sung sướng đánh thẳng vào đáy lòng thật sự là quá mức, chỉ cần thoáng nghĩ đến một chút liền bắt đầu ngăn không được run rẩy.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~