Editor: Dương Gia Uy Vũ
Trấn nhỏ chỉ rộng khoảng bốn năm con đường, mỗi khi trong trấn có gió thổi cỏ lay khác thường nào, giữa dân chúng đều truyền đi cực nhanh.
Hôm nay, theo tin tức đáng tin cậy, có một đôi tựa tiên nhân vẫn luôn tìm kiếm nơi ở tại trấn nhỏ này của bọn họ!
Trương thị cả ngày thích nhất là khua môi múa mép lại cười nhạo: “Ngôi nhà duy nhất trên trấn đang không có ai ở kia chẳng phải là bên cạnh nhà chúng ta hay sao? Chính tai ta nghe được rõ ràng, gần đây một chút động tĩnh cũng không có! Hừ! Những người nhiều chuyện kia chẳng qua chỉ nói suông mà thôi.”
Trương thị có một đứa con trai tuổi vừa hai mươi, Trương Kỳ ngoại trừ là tiên sinh dạy học trên trấn thì còn là một người rất có văn hoá — năm trước trong kỳ thi hương vừa mới thi đậu “Giải Nguyên”. Thân là một văn nhân, trong xương cốt mang theo phong độ lễ tiết khiến y phải nhíu mày, nhắc nhở người mẫu thân vẫn luôn lớn tiếng ồn ào không ngừng: “Nói cho cẩn thận. Có những lời mẫu thân vẫn đừng nên nói ra thì hơn.”
Con trai lại nói mình như vậy, trong lòng Trương thị không thể nói là không xấu hổ, ngượng ngùng sửa sang lại búi tóc của mình, “Kỳ Nhi, mẹ chỉ là –” Còn chưa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa “Cốc cốc”.
Một loạt tiếng đập cửa có tiết tấu trầm thấp vang lên, không nhanh không chậm.
Trương thị bĩu môi, bị ngắt lời nên trong lòng bà ta có chút khó chịu, động tác chậm rì rì ra tới cửa.
Mang theo một gương mặt không kiên nhẫn, Trương thị mở cửa, trong miệng cũng không buông tha mà kêu, “Ban ngày ban mặt tới gõ cửa –“
Chất giọng vốn lớn kia của Trương thị đột nhiên im bặt, Trương Kỳ ở bên trong cảm thấy hơi kỳ quái, loáng thoáng nghe thấy một thanh âm dễ nghe nhẹ nhàng như tiên truyền vào trong tai, đầu quả tim bị trêu chọc đến run rẩy mấy cái. Không tự giác mà muốn tới gần nữ tử có được thanh âm động lòng người kia.
“…Chỉ là một phần lễ gặp mặt nho nhỏ, coi như đây là một phần tâm ý khi mới đến của ta.”
“Khách, khách khí quá…”
“Mẹ? Đây là?” Trương Kỳ ngơ ngác mà nhìn bóng hình xinh đẹp đứng trước cửa, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Trương thị nghe con trai mình hỏi, tinh thần vừa mới bị kinh diễm đến có hơi hoảng hốt mới thoáng quay về, chỉ là ý cười nơi đáy mắt và vẻ kinh diễm như thế nào cũng không bỏ được: “Đây là Mộc cô nương, hôm nay vừa mới dọn đến viện bên cạnh nhà chúng ta.”
Bị cánh cửa chắn tầm mắt, Trương Kỳ cũng không nhìn thấy phía sau giai nhân vẫn luôn có một người thủ hộ im lặng không nói, hoặc là nói, toàn bộ tinh thần của y đều bị cô nương duyên dáng yêu kiều trước mắt câu đi rồi, nàng quả thật là cô nương đẹp nhất mà y từng gặp qua!
“Thì ra là… Mộc cô nương, hữu lễ.” Y bước đến gần cửa, hành lễ, chỉ là ngữ khí kích động bức thiết kia làm động tác của y trở nên chẳng ra cái gì cả.
“Trương công tử nói đùa, hẳn nên gọi là… Mộc phu nhân mới đúng.” Vòng eo thon tinh tế một tay có thể ôm hết đột nhiên được một cánh tay vòng qua ôm chặt, thân thể mềm mại được kéo vào trong lồng ngực một người nam tử cao lớn đĩnh bạt, “Mộc mỗ và gia thê hôm nay không làm phiền nữa, cáo từ trước.”
Hai thân ảnh thân mật đến nỗi như hòa làm một thể, một cao lớn, một nhỏ xinh, dáng vẻ tựa vào nhau lại vô cùng hài hòa.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
…
Hai người mới vừa bước vào trong viện, Mộc Khanh Khanh liền ăn vạ không muốn đi nữa, quấn lấy nhảy vào lồng ngực Mộc Dung, ôm cổ hắn, hai chân câu lấy hắn, chớp chớp đôi mắt ánh nước, kiều thanh nói: “Người nào đó rốt cuộc cũng chịu thừa nhận ta là Mộc phu nhân rồi sao? Sau khi ăn sạch sẽ rồi thì lương tâm trỗi dậy à? Có thể thưởng cho ta một cái danh phận đúng là khó có được.”
Ác ý bóp nhẹ cánh mông mượt mà xúc cảm cực tốt trong lòng ngực vài cái, trong thanh âm của Mộc Dung mang theo một chút bất đắc dĩ: “Mộc Dung chỉ là… Không muốn người chịu thiệt thòi.”
Trong lòng Mộc Khanh Khanh vô cùng u oán, căm giận cắn lên hầu kết hắn một cái, “Rõ ràng đã bái đường rồi, cũng thành hôn rồi, nhưng chàng vẫn không thừa nhận chúng ta là vợ chồng! Khăn hỉ đỏ, rượu hợp cẩn chàng cũng không muốn thừa nhận nữa phải không?”
Mộc Dung khó có thể mở miệng nói gì, vô cùng gấp gáp, trong lòng vừa chua vừa chát, mấy ngày trước đây hai người đều say rượu, màn “Hôn lễ” lúc nhất thời kia sao có thể xứng với nàng? Siết chặt hai tay ôm lấy nàng, ôm lấy bảo bối mà hắn trân trọng, thân thể của hai người càng dàn sát vào nhau.
Hôn lên vành tai tinh xảo màu hồng phấn của cô, than nhẹ một hơi, “Được được được, nàng là vợ của ta, ta là chồng của nàng, chúng ta là vợ chồng.” Áy náy và không cam lòng trước đó cũng theo những lời này thốt ra mà dần dần biến thành vui sướng.
“Ừ.” Vùi đầu nhẹ cọ trên vai hắn, một chút cũng không muốn bỏ qua thời khắc này.
Ban đêm, ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, trong phòng là một mảnh xuân sắc.
Trên giường, hai thân ảnh đầu đuôi đối mặt quấn vào nhau, tiếng nước tí tách quanh quẩn không dứt trong phòng.
Hai người đang tuyên dâm vô độ này đúng là Mộc Khanh Khanh và Mộc Dung, hai người đang đắm chìm trong tình dục đều không hề cảm thấy ngượng ngùng mà đưa bộ phận riêng tư nhất của mình sát vào mặt đối phương, khoái cảm khi khẩu giao cho nhau khiến hai người đều hưng phấn không thôi, không nói đến môi lưỡi khoang miệng của cả hai mang đến sự dịu dàng, toàn bộ quá trình đều khiến thân thể thoải mái đến phát run, chỉ cần tưởng tượng đến tư thế hiện giờ của hai người, hưng phấn về mặt tâm lý cũng đủ để cả hai cao trào.
Vì muốn mang đến càng nhiều khoái cảm cho đối phương, hai người đều sử dụng cả tay lẫn miệng, cùng nhau an ủi tính khí giữa hai chân đối phương.
Cánh môi kề sát thân gậy hắn của Mộc Khanh Khanh bị căng đến không có một khe hở, chịu đựng cảm giác không thoải mái trong miệng và khoái cảm mênh mông nơi hạ thể, cô không ngừng cố gắng phun ra nuốt vào, liếm láp côn th*t hắn, tay ngọc thon dài cũng không ngừng an ủi phần thân gậy thô tráng vẫn còn dư bên ngoài không được cái miệng nhỏ nuốt vào ; Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad DuongGiaUyVu.
so với Mộc Khanh Khanh có một chút cảm giác không thoải mái, Mộc Dung lại chỉ cảm nhận được khoái cảm điên cuồng, khuỷu tay hữu lực tách đùi Mộc Khanh Khanh ra hết cỡ, hoa huy*t thơm mê người gắt gao ghé sát mặt hắn, chóp mũi cao thẳng đỉnh lên tiểu âm đế ướt át kiều diễm, môi lưỡi không muốn rời khỏi hoa môi cô dù chỉ chốc lát. Ngón tay ra ra vào vào trong huyệt cuốn lấy mị thịt bám người bên trong, kích thích hoa huy*t nhạy cảm dẫn tới lượng lớn dâm dịch trào ra, tùy ý hung mãnh mút hôn hoa môi cô, nuốt tất cả dâm dịch đang lan tràn vào trong miệng.
Dưới khoái cảm kích thích, lần đầu tiết thân tối nay của hai người đều tới cực nhanh. Mộc Dung bế thân thể mềm mại đang xụi lơ tựa vào người hắn lên, trìu mến duỗi tay đến miệng cô, “Nhổ thứ kia ra đi.”
Cô cũng từng dùng cái miệng nhỏ giúp hắn khẩu giao qua vài lần, nhưng mỗi lần hắn đều khắc chế mà bắn bên ngoài, chỉ là đêm nay bị cô quấn lấy khẩu giao cho nhau một lần, thật sự là không giữ được tinh quan, bắn tất cả bạch trọc vào trong miệng cô.
Hai hàng lông mày của Mộc Khanh Khanh nhíu lại, sau một động tác nuốt vào, nhìn vẻ mặt dại ra của Mộc Dung, “Không có, ta nuốt hết rồi.” Ngón tay trắng nõn cọ xát lên cánh môi sáng lấp lánh của hắn, “Mặc dù không thể ăn, nhưng mà… Ta vẫn rất thích ăn.”
Mở miệng ngậm lấy đầu ngón tay hắn, không thành thật mà trêu chọc, đầu lưỡi tinh tế liếm láp, một đôi mắt lấp lánh đen nhánh.