Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gặp Lại

Chương 4

Tác giả: Marc Levy

Paul đi xuống cầu thang, hành lý cầm tay. Anh xách đống hành lý của Arthur đặt ở hành lang và nói với bạn là anh đợi ở ngoài. Anh ngồi vào chiếc xe Ford ở vị trí cạnh người lái, nhìn ngó xung quanh rồi bỗng bật lên một tiếng huýt sáo. Anh khẽ khàng nhích người qua cái cần tốc độ rồi luồn vào sau tay lái.

Arthur khoá cửa vào nhà từ bên trong. Anh vào phòng làm việc của mẹ, mở tủ tường và nhìn chiếc vali da màu đen nằm trên giá. Anh chạm ngón tay vào mấy cái khoá bằng đồng và đặt chiếc phong bì giấu trong túi áo vào vali, rồi để chìa khoá lại chỗ cũ.

Anh đi ra bằng lối cửa sổ. Khi đặt lại miếng chêm để chèn cánh cửa, anh như nghe thấy tiếng mẹ càu nhàu mỗi lần hai mẹ con vào thành phố đi mua sắm, bởi vì bác Antoine vẫn chưa sửa lại cái cánh cửa thổ tả này. Và anh nhìn thấy mẹ trong vườn, nhún vai và bảo nói cho cùng thì các ngôi nhà cũng có quyền được có nếp nhăn. Mẩu gỗ nhỏ chống vào tường đá này là vật chứng về một thời sẽ không bao giờ mất hẳn.

– Xê ra – anh mở cửa xe và nói với Paul.

Anh vào xe và nhăn mũi.

– Có mùi gì lạ hay sao ấy ?

Arthur nổ máy. Đi được một đoạn, cửa kính phía Paul hạ xuống. Tay anh thò ra, đầu ngón tay giữ một cái túi nylon co in mác của một cửa hàng thịt, anh quẳng túi vào một thùng rác ở lối ra của khu nhà. Họ lên đường trước giờ ăn trưa khá sớm, và như vậy sẽ tránh được nạn tắc đường do những dòng xe trở về sau kỳ nghỉ cuối tuần. Vào đầu buổi chiều, họ sẽ có mặt ở San Francisco.

° ° °

Lauren vươn cao tay. Cô ra khỏi giường và phòng ngủ với vẻ tiếc rẻ. Như thường lệ, cô bắt đầu bằng việc chuẩn bị bữa sáng cho con chó trong một chiếc bát tô to nặng bằng đất nung, rồi sau đó thì sắp xếp khay đồ ăn của mình. Cô đến ngồi ở cái ngách nhỏ trong phòng khách, phía được mặt trời buổi sáng rọi vào qua cửa sổ. Từ chỗ này, cô có thể ngắm nhìn cầu Golden Gate kéo dài như một vạch nối giữa hai bờ vịnh, những ngôi nhà nhỏ trên các triền đồi của Sausalito và cả Tiburon với bến cảng cá nhỏ của nó nữa. Chỉ có tiếng còi ù u của những chiếc tàu to chở hàng đang rời cảng hoà với tiếng kêu của lũ hải âu là đệm nhịp cho không khí mơ màng uể oải của buổi sáng Chủ nhật này.

Sau khi đã ngấu nghiến phần lớn bữa sáng ngồn ngộn đồ ăn, cô đặt chiếc khay vào bồn rửa bát và vào buồng tắm. Những tia nước xối mạnh ra từ vòi hoa sen, dù rằng chẳng bao giờ xoá được những vết sẹo trên da thịt cô, cũng đã làm cho cô tỉnh ngủ hẳn.

– Kali, đừng có lẩn quẩn như thế, rồi tao sẽ cho mày đi dạo.

Lauren quấn một chiếc khăn tắm quanh người, để hở ngực. Không trang điểm gì, cô mở tủ, xỏ vào người chiếc quần jean và cái áo phông polo, cô cởi áo polo ra, mặc một chiếc sơmi, rồi cởi sơmi ra và mặc áo polo lại. Cô nhìn đồng hồ, một tiếng nữa mẹ cô mới ra tìm cô ở khu Marina, Kali thì đã ngủ thiếp đi trên chiếc đi văng màu trắng đục. Lauren bèn ngồi xuống cạnh con chó, vớ lấy cuốn giáo trình phẫu thuật thần kinh dày cộp nằm giữa đống giấy tờ lộn xộn trên bàn, rồi mải miết đọc, miệng gặm đuôi bút chì.

° ° °

Chiếc Ford đỗ lại trước nhà số 27, đại lộ Cervantes. Paul lấy túi của mình ở hàng ghế sau rồi xuống ôtô.

– Cậu có muốn đi xem phim tối nay không ? – Anh nghiêng người vào cửa xe phía Arthur, hỏi.

– Không được, tối nay tớ đã hẹn với một người rồi.

– Một người hay một cô ? – Paul hớn hở thốt lên.

– Bữa tối riêng hai người, cùng ăn và cùng xem tivi.

– Thật là một tin tốt lành, cậu hẹn ai vậy nếu như tớ không tò mò quá ?

– Có đấy !

– Có gì cơ ?

– Cậu có tò mò.

Ôtô đi xa dần vào phố Fillmore. Tới chỗ cắt với phố Union, Arthur dừng lại trước vạch sơn để nhường đường cho một chiếc xe tải đã đến ngã tư trước anh. Một chiếc Triumph mui trần khuất đằng sau xe tải đã lợi dụng lúc đó để phóng vọt qua, không dừng lại trước vạch, chiếc xe màu xanh lá cây ấy đi về phía Marina. Một con chó được buộc thắt lưng an toàn ngồi trên ghế cạnh người láo, sủa ầm ĩ. Xe tải vượt qua ngã tư và xe Ford đi lên đồi Pacific Heights.

° ° °

Cái đuôi ngoe nguẩy liên hồi chứng tỏ Kali rất vui sướng. Nó hít hít thảm cỏ với vẻ rất quan trọng, tìm xem con vật nào lại có thể giẫm lên cỏ trước nó được. Chốc chốc, nó ngẩng đầu lên rồi chạy lại với gia đình mình. Sau khi lượn vài hình chữ chi giữa chân Lauren và chân bà Kline, nó lại đi mở đường, khám xét một vạt cỏ khác ; mỗi khi nó tỏ ra quá tình cảm với một cặp đang đi dạo hay với con cái họ, mẹ của Lauren lại gọi nó trở về khuôn phép.

– Mẹ có thấy cái hông của nó có vẻ bị đau không ? – Lauren nói khi nhìn Kali đi ra xa.

– Nó đang già đi đấy ! Cả chúng ta cũng vậy, nếu như con không nhận ra.

– Mẹ có tâm trạng vui vẻ nhỉ, mẹ chơi bài bridge bị thua à ?

– Con cứ đùa, mẹ đánh bại tất cả các bà gái già ấy đấy chứ ! Mẹ chỉ lo cho con thôi.

– Nếu vậy thì không cần thiết, con khoẻ mạnh, con làm một nghề mà con thích, con hầu như không bị đau đầu nữa và con hạnh phúc.

– Ừ, con nói phải, mẹ nên nhìn mọi việc ở khía cạnh tốt, đây là một tuần lễ tốt đẹp, con đã dành được hai tiếng đồng hồ để tự chăm sóc mình, thế là tốt !

Lauren chỉ vào một người đàn ông và một phụ nữ bước trước cô trên con đê chắn sóng ở bến cảng nhỏ :

– Anh ta hơi giống thế này phải không ạ ? – cô hỏi mẹ.

– Ai cơ ?

– Con không biết tại sao, nhưng từ hôm qua con lại nghĩ đến anh ta. Mà mẹ đừng lảng đi mỗi lần con nhắc đến đề tài này nữa.

Bà Kline thở dài.

– Mẹ chẳng có gì để nói với con cả, con yêu. Mẹ không biết cái anh chàng đã đến thăm con ở bệnh viện là ai. Anh ta tử tế, rất lịch sự, hẳn là một bệnh nhân không có việc gì làm nên thích đến đó.

– Các bệnh nhân không mặc áo vét vải tuýt dạo chơi trong hành lang bệnh viện như vậy. Thêm nữa con đã kiểm tra lại danh sách tất cả những người nằm viện ở phía bên này của toà nhà, không có ai giống như thế cả.

– Con đã kiểm tra một việc như thế à ? Sao con lại ngang bướng đến thế ! Nói rõ ra thì con muốn tìm cái gì nào ?

– Tìm cái mà mẹ đã giấu con khi coi con là một con ngốc. Con muốn biết anh ta là ai, tại sao ngày nào anh ta cũng đến đó.

– Để làm gì cơ chứ ! Tất cả những chuyện đó đều đã thuộc về quá khứ rồi.

Lauren gọi con Kali đang đi hơi xa quay lại. Con chó quay nhìn cô chủ rồi chạy lại với cô.

– Khi con tỉnh lại sau cơn hôn mê, anh ta ở đó; lần đầu tiên tay con cử động được, anh ta cầm tay con để cho con yên tâm; mỗi lúc con giật mình tỉnh dậy vào nửa đêm, anh ta vẫn ở đó… Một buổi sáng, anh ta hứa sẽ kể cho con nghe một câu chuyện không thể tin được, thế rồi anh ta biến mất.

– Anh chàng này là một cái cớ để con quên đi cái phần đời đàn bà của con và chỉ nghĩ đến công việc thôi. Con biến anh ta thành một kiểu hoàng tử quyến rũ. Thật là dễ khi yêu một người mà ta không thể với tới được, ta sẽ chẳng phải mạo hiểm gì cả.

– Thế nhưng đó chính là điều mà mẹ đã làm được trong suốt hai mươi năm sống bên bố đấy.

– Nếu con không phải là con của mẹ thì mẹ đã cho con một cái tát rồi, con đáng bị ăn tát.

– Mẹ lạ thật đấy mẹ ạ. Mẹ đã không bao giờ nghi ngờ chuyện con đủ sức để tự mình thoát khỏi cơn hôn mê, vậy mà tại sao bây giờ con đã sống lại rồi thì mẹ lại có ít lòng tin đối với con như vậy ? Thế nếu như có một lần con thôi không nghe theo lý trí và sự tỉnh táo của mình nữa, để nghe cái tiếng nói rất khẽ từ đáy lòng con đang nói với con ? Tại sao tim con cứ đập loạn lên mỗi lần con tưởng như nhận ra anh ta ? Điều đó không đáng để đặt câu hỏi sao ? Con rất tiếc là bố đã bỏ đi, con tiếc là bố đã lừa dối mẹ, nhưng đó đâu phải là một căn bệnh di truyền. Không phải người đàn ông nào cũng là bố con !

Bà Kline cười phá lên. Bà đặt tay lên vai con gái và nhìn cô với vẻ coi thường :

– Con muốn dạy mẹ à, con, một đứa con gái chỉ toàn chơi với lũ con trai giỏi giang chuyên nhìn con như nhìn Đức Mẹ Đồng Trinh, như một điều kỳ diệu trong đời chúng ! Kể cũng yên tâm nhỉ, khi biết rằng dù mình có làm gì chăng nữa thì người kia cũng không thể rời bỏ được mình, phải không ? Mẹ, ít ra mẹ cũng đã yêu !

– Nếu mẹ không phải là mẹ của con thì bây giờ chính con sẽ là người tát đấy.

Bà Kline bước tiếp. Bà mở túi xách tay, lấy ra một gói kẹo và mời con gái một cái nhưng cô từ chối.

– Cái duy nhất làm mẹ xúc động trong những điều mà con nói, là mẹ nhận thấy rằng bất chấp lối sống của con, ở con vẫn còn loé lên một tia lãng mạn nhỏ xíu, nhưng cái mà mẹ tiếc là con đang uổng phí điều đó bằng một sự ngây thơ quá mức. Con đợi cái gì ? Nếu anh chàng kia quả thật là người đàn ông của đời con, anh ta đã đến tìm con rồi, con gái tội nghiệp của mẹ ! Chẳng ai đuổi anh ta cả, anh ta đã tự biến mất. Vậy nên con hãy ngừng oán giận cả thế gian và nhất là mẹ con đi, con làm như chính mẹ là người có lỗi ấy.

– Có lẽ anh ta có những lý do nào đó ?

– Chẳng hạn như một người phụ nữ khác hoặc là những đứa con ? – bà Kline nói tiếp bằng một giọng độc địa.

Có vẻ như Kali đã chán ngấy không khí căng thẳng giữa hai mẹ con. Nó ngoạm một cái que mang đến đặt dưới chân Lauren và sủa ầm lên. Lauren chộp lấy cái đồ chơi ngẫu hứng đó và ném ra xa.

– Mẹ vẫn không hề kém đi chút nào trong cái nghệ thuật ăn miếng trả miếng của mẹ. Con không kề cà ở đây nữa đâu, con phải đọc một hồ sơ cho ngày mai – Lauren nói.

– Đến tuổi này rồi mà con vẫn có bài tập phải làm ngày Chủ nhật ? Mẹ tự hỏi không biết đến bao giờ con mới chán việc rượt đuổi công danh ! Có lẽ con buồn đến chết đi được với cậu bạn trai của con nhỉ, mà không, sao mẹ lại ngốc thế cơ chứ, con có buồn chán bao giờ đâu, vì chủ nhật con còn phải ngủ hay làm bài tập cơ mà !

Lauren đứng sững trước mặt mẹ với ước muốn không cưỡng lại được là chặn họng bà.

– Người đàn ông của đời con sẽ tự hào vì con yêu công việc của mình, và anh ấy sẽ không đo đếm thời gian của con !

Cơn tức giận phải kìm nén làm những mạch máu trên thái dương của cô nổi lên.

– Sáng mai, bọn con sẽ thử cắt bỏ khối u trong não một bé gái – Lauren nói tiếp. – Nói thế thôi thì xem ra chẳng có gì quan trọng cả, nhưng mẹ cứ thử hình dung là khối u này đang làm cho cô bé bị mù. Thế mà trước ngày tiến hành ca mổ, con lại phân vân không biết nên đi xem một bộ phim hay và cùng Robert vừa hôn hít vừa nhai bỏng ngô, hay là xem kỹ lại quy trình cho ngày mai !

Lauren huýt sáo gọi con chó. Cô rời con đường đi dạo dọc bến cảng và ra chỗ đậu xe.

Con chó ngồi vào chỗ của nó ở ghế phía trước bên phải, Lauren cài dây thắt lưng an toàn cho nó và chiếc Triumph rời đại lộ Marina trong những tiếng sủa rầm rĩ. Cô rẽ vào Cervantes rồi đi lên Fillmore. Đến chỗ cắt với Greenwich, Lauren đi chậm lại, lưỡng lự không biết có nên dừng lại để thuê một bộ phim không. Cô vẫn mơ ước được xem lại Cary Grant và Deborah Kerr trong phim Chàng và nàng, thế rồi nghĩ đến buổi sáng hôm sau, cô bèn chuyển nấc số hai và tăng tốc, vượt trước một chiếc Ford cũ kỹ đời 1961 đang đỗ trước cửa hiệu video.

° ° °

Arthur xem xét từng tên phim một trong mục “Võ thuật”.

– Tôi muốn gây bất ngờ cho một người bạn gái tối nay, anh có thể khuyên tôi gì không ? – anh hỏi nhân viên cửa hàng.

Người bán hàng biến mất khỏi quầy rồi hân hoan trở lại với một cái hộp nhỏ trong tay. Anh ta dùng dao rọc giấy rạch một đường để mở hộp và giới thiệu bộ phim với Arthur.

– Cơn thịnh nộ của rồng, bản dành cho người sưu tầm ! Có ba cảnh đấm đá mới xuất hiện lần đầu ! Phim vừa về hôm qua, anh sẽ làm cho cô bạn thích điên lên được với cái này đấy !

– Anh nghĩ thế à ?

– Bruce Lee là một giá trị đảm bảo, cô bạn này hẳn phải là fan cuồng nhiệt.

Gương mặt Arthur rạng rỡ lên :

– Tôi lấy phim này !

– Không biết cô bạn của anh tình cờ có em gái không ?

Anh bước ra khỏi cửa hiệu video, vui sướng. Buổi tối xem ra sẽ rất được. Dọc đường, anh dừng lại một chút ở tiệm bán đồ ăn sẵn, chọn món khai vị và món chính, toàn là những đồ ăn hấp dẫn, rồi nhẹ nhõm trở về nhà. Anh đậu chiếc Ford trước toà nhà nhỏ ở ngã tư Pacific – Fillmore.

Vừa khép cửa căn hộ lại, anh đặt ngay gói hàng mới mua lên tủ bar ở bếp, bật dàn hifi, cho một đĩa nhạc Frank Sinatra vào rồi xoa tay.

Căn phòng ngập trong thứ ánh sáng màu đỏ của buổi tối mùa hè ấy. Vừa hát rống lên một giai điệu trong Strangers in the Night, Arthur vừa bày những bộ đồ ăn thật lịch sự cho hai người trên chiếc bàn thấp ở phòng khách. Anh mở một chai rượu vang đỏ năm 1999, đặt nóng lại món gratin de lasagne và xếp những món khai vị kiểu Ý lên hai cái đĩa sứ trắng. Xong xuôi, anh đi qua phòng khách ra ngoài, để cửa căn hộ khép hờ và đi ngang qua hành lang. Anh đập như gõ trống vào cửa và nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của bà hàng xóm tiến lại gần.

– Tôi điếc thật nhưng đâu đến nỗi thế ! – Bà cụ đón anh với nụ cười rất tươi.

– Bác không quên buổi tối của chúng ta chứ ? – Arthur hỏi.

– Anh cứ đùa !

– Bác không mang con chó của bác theo à ?

– Con Paolo đang ngủ say như chết, nó cũng già như tôi mà, anh biết đấy.

– Bác không già lắm đâu, bác Morrison ạ.

– Có, có chứ, anh cứ tin tôi đi ! – Bà nói và khoác tay kéo anh đi ra hành lang.

Arthur sắp xếp cho bà Morrison ngồi thật thoải mái rồi rót một ly rượu cho bà.

– Cháu có một điều bất ngờ dành cho bác ! – Anh vừa nói vừa giơ cái bao đựng phim ra. Gương mặt yêu kiều của bà Morrison sáng bừng lên.

– Cái cảnh đấm đá ở bến cảng là một cảnh kinh điển đấy !

– Bác đã xem rồi à ?

– Một số lần !

– Và bác vẫn chưa chán ?

– Anh đã xem Bruce Lee ở trần bao giờ chưa ?

° ° °

Kali chồm dậy, nó ngoạm sợi dây dắt của nó vào mồm rồi bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, đuôi ve vẩy.

Lauren nằm cuộn tròn trên đi văng, khoác chiếc áo choàng vải bông mặc nhà, chân đi tất len dày cộp. Cô ngừng đọc để thích thú dõi nhìn con Kali tập thể dục, rồi cô gập cuốn chuyên luận về phẫu thuật thần kinh lại và âu yếm hôn lên đầu con chó. “Tao thay quần áo rồi chúng mình đi nhé.”

Vài phút sau Kali đã nhảy nhót ở phố Green ; xa xa một chút, trên vỉa hè phố Fillmore, một cây dương non có vẻ như toả ra mùi hương thật dễ chịu, Kali bèn kéo cô chủ ra đó. Lauren tư lự, làn gió buổi tối thổi đến khiến cô rùng mình.

Ca phẫu thuật ngày mai làm cô lo lắng, cô linh cảm rằng ông Fernstein sẽ đặt cô vào vị trí điều khiển. Từ khi ông quyết định đến cuối năm sẽ nghỉ hưu, ông yêu cầu cô mỗi lúc một cao hơn, như thể ông muốn đẩy nhanh việc đào tạo cô. Lát nữa trở về nhà, dưới ánh sáng của ngọn đèn đầu giường, cô sẽ đọc lại tài liệu, thêm và thêm nữa.

Bà Morrison rất hoan hỉ về buổi tối này. Đứng trong bếp, bà lau khô những bát đĩa Arthur đã rửa.

– Tôi có thể hỏi anh một câu được không ?

– Bác hỏi gì cũng được ạ.

– Anh không thích karate, và đừng có bảo là một chàng trai như anh chỉ tìm được một bà già tám mươi tuổi để cùng tiêu thời gian buổi tối Chủ nhật nhé.

– Không có câu hỏi nào trong những điều bác vừa nói cả, bác Morrison ạ.

Bà cụ đặt tay mình lên tay Arthur và bĩu môi :

– Ồ, có chứ, có một câu hỏi đấy ! Một câu hỏi ngầm và anh hiểu rất rõ. Mà thôi đừng có “bác Morrison ạ” nữa, cứ gọi tôi là Rose thôi.

– Cháu rất thích ngồi với bác cả tối Chủ nhật này để trả lời câu hỏi ngầm của bác.

– Anh bạn ạ, anh có vẻ mặt của một người đang ẩn náu trong sự cô đơn !

Arthur chăm chú nhìn bà Morrison.

– Bác có muốn cháu dẫn con chó của bác đi dạo không ?

– Đây là một lời đe doạ hay một câu hỏi vậy ?

– Cả hai ạ !

Bà Morrison đánh thức Paolo dậy và tròng dây vào cổ nó.

– Vì sao bác lại đặt cho con chó cái tên này vậy ? – Arthur hỏi khi đứng trên ngưỡng cửa.

Bà cụ ghé vào tai anh để thổ lộ với anh rằng đó là tên người tình đáng nhớ nhất của bà.

– … Hồi ấy tôi ba mươi tám tuổi, anh ta kém tôi năm tuổi, hay có lẽ là mười nhỉ ? Ở tuổi tôi bây giờ trí nhớ đâm ra lẫn lộn theo chiều hướng có lợi. Đó là một chàng trai Cuba tuyệt vời. Anh ta khiêu vũ như thần vậy và anh ta linh lợi hơn con chó giống jack russell này nhiều, anh cứ tin lời tôi đi !

– Cháu sẵn lòng tin bác – Arthur vừa nói vừa kéo dây dắt chó, con chó dùng cả bốn chân để bám lại ở hành lang.

– Ôi, La Habana ! – bà Morrison thở dài và đóng cửa nhà lại.

Arthur và Paolo đi xuống phố Fillmore. Con chó dừng lại dưới gốc một cây dương. Vì một lý do mà Arthur hoàn toàn không hiểu nổi, cái cây bỗng nhiên gợi lên sự thích thú mãnh liệt ở con chó. Arthur cho tay vào túi quần và đứng dựa vào bức tường nhỏ, để cho Paolo tận hưởng khoảnh khắc hứng khởi hiếm hoi đó. Điện thoại di động của anh rung lên trong túi quần, anh bật máy.

– Cậu có một buổi tối vui chứ ? – Paul hỏi.

– Cực kỳ.

– Thế bây giờ cậu đang làm gì vậy ?

– Paul, theo cậu thì một con chó có thể dừng lại dưới gốc cây để hít hà trong bao lâu ?

– Tớ dập máy đây, – Paul nói vẻ hoang mang – tớ sẽ đi ngủ ngay trước khi cậu hỏi tớ thêm một câu khác nữa !

° ° °

Ở cách đó hai khối nhà, trên tầng hai của một ngôi nhà xây theo kiểu Victoria quay về phía phố Green, ánh đèn trong phòng ngủ của một nữ bác sĩ phẫu thuật thần kinh trẻ tuổi vừa tắt.

Bình luận
× sticky