Paul đi đi lại lại trong đại sảnh. Anh lấy điện thoại di động của mình ở túi quần ra, nhưng ngay lập tức Cybile đã làm cho anh hiểu rằng không được sử dụng điện thoại ở bên trong toà nhà.
– Có cỗ máy khoa học nào mà bị rối loạn ở đây được, ngoài cái máy tự động bán đồ uống kia ? – anh kêu lên.
Cybile lắc đầu để nhắc lại lệnh cấm và chỉ cho Paul ra ngoài bãi đậu xe của khoa cấp cứu.
– Theo điều 2 của nội quy mới, – Paul nài nỉ – điện thoại của tôi được phép sử dụng trong đại sảnh.
– Cái nội quy ấy của anh chỉ có tác dụng với Brisson thôi, anh ra ngoài mà gọi điện đi. Nếu bảo vệ đi qua đây thì tôi sẽ bị đuổi việc đấy.
Paul càu nhàu rồi bước ra ngoài cánh cửa trượt.
Trong nhiều phút, Paul tiếp tục đi đi lại lại ở bãi đậu xe cấp cứu, nhìn vào danh mục điện thoại đang lần lượt hiện ra trên màn hình máy di động của anh.
– Mẹ kiếp – anh hạ giọng lẩm bẩm – đây là trường hợp bất đắc dĩ !
Anh ấn vào một nút và điện thoại lập tức nối đến một số máy đã được lưu lại từ trước.
– Bệnh viện Memorial đây, quý vị cần gì ? – nhân viên tổng đài hỏi.
Paul đòi được nói chuyện với khoa cấp cứu. Anh chờ đợi vài phút. Betty nhận máy. Có một chiếc xe cấp cứu, Paul giải thích cho nữ y tá, lúc chiều tối qua đã đưa đến chỗ các vị một người đàn ông trẻ bị xe môtô ba bánh đâm ở Union Square.
Betty lập tức hỏi người đối thoại rằng anh có phải là người nhà của nạn nhân không. Paul trả lời rằng anh là anh trai của nạn nhân, anh chẳng nói sai sự thật là bao. Nữ y tá nhớ rất rõ hồ sơ này. Bệnh nhân đã rời bệnh viện bằng phương tiện riêng, vào lúc chín giờ tối. Tình trạng sức khoẻ của anh ta lúc đó tốt.
– Không hẳn thế đâu, – Paul tiếp lời – chị có thể chuyển cho tôi nói chuyện với bác sĩ đã khám cho cậu ấy không ? Hình như đó là một phụ nữ. Đây là việc khẩn cấp – anh nói thêm.
Betty hiểu rằng có một vấn đề, hay đúng hơn là bệnh viện có nguy cơ gặp phải một vấn đề. Mười phần trăm bệnh nhân được tiếp nhận vào khoa cấp cứu phải trở lại bệnh viện trong vòng hai mươi tư giờ sau đó, do một sai lầm hoặc một sự đánh giá không đúng mức khi chẩn đoán bệnh. Chắc phải đợi đến lúc việc theo đuổi các vụ kiện gây tốn kém tiền bạc nhiều hơn là số tiền tiết kiệm được do giảm biên chế, ban lãnh đạo mới đành phải thi hành những biện pháp mà tập thể nhân viên y tế vẫn đòi hỏi không ngừng. Nữ y tá chúi đầu vào đống giấy tờ của mình, tìm bản lưu lại của Arthur.
Betty không phát hiện ra bất cứ thiếu sót nào trong biên bản khám bệnh của Arthur; yên tâm, chị gõ vào tấm kính, Lauren đang đi trong hành lang. Betty ra hiệu cho cô đến gặp chị, có một cú điện thoại gọi cô.
– Nếu đó là mẹ em thì chị nói là em không có thời giờ nhé. Lẽ ra em đã được về cách đây nửa tiếng rồi, vậy mà em vẫn còn hai bệnh nhân nữa phải khám.
– Nếu mẹ em mà gọi điện vào lúc hai giờ rưỡi sáng thế này thì chị sẽ chuyển máy cho em ngay cả khi em đang ở trong phòng mổ. Cầm lấy điện thoại đi, có vẻ quan trọng đấy.
Bối rối, Lauren đưa ống nghe lên tai.
– Tối qua, cô đã khám cho một người đàn ông bị môtô ba bánh đâm vào, cô có nhớ không ? – giọng trong máy hỏi.
– Vâng, tôi nhớ rất rõ – Lauren trả lời – anh ở bên cảnh sát à ?
– Không, tôi là bạn thân nhất của cậu ấy. Khi về nhà, bệnh nhân của cô bị choáng. Cậu ấy bất tỉnh.
Lauren cảm thấy tim mình đập nhanh hơn trong lồng ngực.
– Anh hãy gọi ngay số máy 911 và đưa anh ấy đến đây cho tôi ngay lập tức, tôi sẽ đợi anh ấy !
– Cậu ấy đã nằm viện rồi. Chúng tôi đang ở bệnh viện Mission San Perdo và tình hình hoàn toàn không ổn chút nào.
– Tôi không thể làm gì cho bạn của anh cả, nếu như anh ấy đã vào một bệnh viện khác – Lauren trả lời. – Các đồng nghiệp của tôi sẽ chăm sóc anh ấy rất tốt, tôi tin chắc là như vậy. Tôi có thể nói chuyện với họ nếu anh muốn, nhưng ngoài việc thông báo về hiện tượng tim đập nhanh dạnh nhẹ, tôi không có gì đặc biệt để nói cho họ cả, mọi thứ đều bình thường khi anh ấy ra khỏi đây.
Paul mô tả hoàn cảnh của Arthur; bác sĩ chịu trách nhiệm khẳng định rằng không có gì nguy hiểm nếu đợi đến sáng, nhưng Paul hoàn toàn không đồng ý với ý kiến này, phải là một con lừa mới không thấy rằng người bạn thân của anh đang ở trong tình trạng rất xấu.
– Tôi khó mà phản bác đồng nghiệp được nếu không thể làm điều tối thiểu là đích thân xem những tấm phim chụp X-quang. Kết quả chụp bằng máy scanner thế nào ?
– Không có máy scanner !
– Bác sĩ trực tên là gì ? – Lauren hỏi.
– Một gã bác sĩ Brisson nào đó – Paul nói.
– Patrick Brisson ?
– Trên tấm biển gã ta đeo có ghi chữ “Pat”, có lẽ đúng vậy, cô có biết gã không ?
– Tôi biết anh ta hồi học năm thứ tư trường Y, đó quả thật là một con lừa.
– Tôi phải làm gì đây ? – Paul van vỉ.
– Tôi tuyệt đối không có quyền can thiệp, nhưng tôi có thể thử nói chuyện điện thoại với anh ta. Nếu Brisson đồng ý, chúng tôi có thể tổ chức chuyển viện cho bạn anh và đưa anh ấy đi scan. Máy chỗ chúng tôi làm việc hai mươi tư trên hai mươi tư giờ. Tại sao các anh không đến đây ngay từ đầu ?
– Chuyện này dài dòng lắm, mà chúng ta lại có ít thời gian.
Paul nhận thấy gã bác sĩ nội trú đi vào quầy trực của Cybile; anh đề nghị Lauren giữ máy và chạy vào trong đại sảnh. Anh thở hổn hển chạy đến trước mặt Brisson và ấn máy di động của anh vào tai anh ta.
– Có điện thoại gọi cho anh – Paul nói.
Brisson sửng sốt nhìn Paul và nhận máy.
Việc trao đổi quan điểm giữa hai bác sĩ diễn ra ngắn gọn. Brisson nghe Lauren và cảm ơn về sự giúp đỡ mà anh ta không đề nghị. Tình trạng bệnh nhân của anh ta ở trong tầm kiểm soát, khác hẳn tình trạng của cái người theo bệnh nhân này đến đây; gã đàn ông đã quấy rầy Lauren một cách vô ích ấy là một kẻ hơi có xu hướng loạn tâm. Để rảnh nợ với gã này, suýt nữa anh ta đã phải gọi cảnh sát. Bây giờ Lauren đã yêm tâm rồi thì anh ta sẽ dập máy, rất vui vì sau nhiều năm lại được biết tin cô, và hy vọng được gặp lại cô, để cùng đi uống cà phê hay biết đâu lại cùng ăn tối nữa. Anh ta tắt điện thoại và nhét máy vào túi áo của mình.
– Thế nào ? – Paul hỏi, chân đã lấn quá đường kẻ vàng.
– Tôi sẽ trả lại điện thoại cho anh khi anh đi khỏi đây ! – Brisson nói với vẻ kiêu kỳ. – Việc sử dụng điện thoại di động bên trong toà nhà bị cấm. Cybile hẳn là đã truyền đạt điều này với anh.
Paul đứng sừng sững trước mặt gã bác sĩ và chặn đường anh ta.
– Thôi, được rồi, tôi trả anh máy, nhưng anh hứa với tôi là sẽ đi ra bãi đậu xe nếu còn định gọi điện thoại nữa chứ ? – Brisson nói tiếp một cách bớt kiêu ngạo đi nhiều.
– Đồng nghiệp của anh nói gì ? – Paul vừa hỏi vừa giật máy di động của mình từ tay gã bác sĩ.
– Nói là cô ấy tin tưởng tôi, điều mà rõ ràng không phải ai cũng vậy.
Brisson dùng ngón tay chỉ hàng chữ xác định giới hạn của khu vực dành riêng cho nhân viên y tế.
– Nếu anh còn vượt sang phía bên này vạch một lần nữa, dù chỉ để đi mười centimet vào cái hành lang này thôi, Cybile sẽ gọi cảnh sát và tôi sẽ cho tống cổ anh đi. Tôi hy vọng là tôi đã nói khá rõ rồi đấy.
° ° °
Lauren vừa cho người bị thương cuối cùng trong cuộc ẩu đả ở quán bar vào nằm viện.
Một nữ y tá thực tập đề nghị cô khám cho bệnh nhân của cô ta. Lauren nổi đoá : chỉ cần nhìn bảng giờ là đủ biết rằng ca trực của cô kết thúc vào hai giờ sáng. Vậy thì vào lúc đã gần ba giờ, người mà cô y tá trẻ yêu cầu không thể vẫn còn là Lauren được. Emily Smith nhìn Lauren, mặt nghệt ra.
– Thôi, được rồi, bệnh nhân của cô ở phòng nào ? – Cô hỏi và nhẫn nhịn đi theo cô y tá.
Một chú bé bị sốt cao, kêu đau tai. Lauren khám và chẩn đoán là em bị viêm tai nặng. Cô kê đơn thuốc và yêu cầu Betty giúp cô thực tập trẻ chăm sóc người bệnh theo đúng như cần thiết. Người mệt lử, cuối cùng cô rời khoa cấp cứu, thậm chí không dành thời gian để cởi áo blouse ra nữa.
Đi ngang qua bãi đậu xe vắng ngắt, Lauren mơ được ngâm mình trong bồn tắm, mơ một cái chăn và một cái gối to đùng. Cô nhìn đồng hồ, mười sáu tiếng nữa bắt đầu ca trực sau của cô, lẽ ra cô phải ngủ gấp đôi để còn đứng vững được cho đến cuối tuần.
Cô ngồi vào sau tay lái và cài thắt lưng an toàn. Ôtô đi vào Đại lộ Potrero và rẽ sang phố 23.
Lauren thích lái xe đi ở San Francisco vào lúc nửa đêm, khi thành phố yên tĩnh phô bày trước mắt cô. Con đường rải nhựa trải ra dưới bánh xe của cô. Cô bật đài và chuyển sang tốc độ ba. Chiếc Triumph lướt đi dưới vòm trời sao mùa hè lộng lẫy.
Các cơ quan duy tu của thành phố đang sửa hệ thống thoát nước ở ngã tư phố MC Allister. Người phụ trách công trường nghiêng người vào cửa chiếc Triumph, nói rằng bọn họ chỉ làm vài phút nữa là xong. Phố này đường một chiều, Lauren đã nghĩ đến chuyện đi lùi lại, nhưng sự xuất hiện của một chiếc ôtô cảnh sát đến chắn lại khu vực mà công nhân đang làm việc đã khiến cho Lauren phải từ bỏ ý định này. Bệnh viện Mission San Perdo hiện lên trong gương chiếu hậu của cô, bệnh viện này nằm ở phía sau lưng cô, cách hai khối nhà.
Người lái chiếc xe tải của thành phố khép lại tấm bạt xe rồi trèo lên buồng lái. Trên một phía thành xe có quảng cáo về an toàn giao thông, nhắc nhở các công dân phải cảnh giác đề phòng. “Chỉ cần một giây sơ ý…”
Viên cảnh sát ra hiệu cho Lauren là cô có thể đi qua. Cô lái xe len vào giữa những cỗ máy của công trường giờ đã được dẹp khỏi khu vực giữa đường để xếp lại dọc vỉa hè. Nhưng đến ngã tư, cô bèn thay đổi hướng đi. Trong trí nhớ của một bác sĩ nội trú, cô chưa từng biết đến một sinh viên nào tự yêu mình hơn Brisson.
Dựa vào tấm cửa kính trông ra bãi đậu xe vắng ngắt, Paul suy nghĩ. Một chiếc xe cấp cứu mang nhãn hiệu của bệnh viện tắt đèn xoay đỗ ở khu vực dành cho xe cấp cứu. Người lái xe bước xuống, khoá cửa xe và đi vào đại sảnh của bệnh viện. Sau khi chào nữ y tá trực, anh ta treo chùm chìa khoá của mình vào một cái đinh nhỏ đóng trên tường ở quầy trực. Cybile trao cho anh ta chìa khoá một phòng khám, anh cảm ơn cô và vào ngủ trong một phòng trống.
Qua ô cửa kính, Paul ngắm nghía chiếc xe cứu thương. Một chiếc Triumph màu xanh lá cây đến đỗ ngay cạnh đó.
Anh lập tức nhận ra người phụ nữ đang đi những bước dứt khoát về phía cánh cửa tự động của khoa cấp cứu. Đến giữa bãi đậu xe, cô quay ngược lại, cởi áo blouse ra và cuộn tròn ném vào thùng xe ôtô của cô. Một lát sau, cô bước vào đại sảnh. Paul ra gặp cô.
– Bác sĩ Kline, phải không ạ ?
– Anh là người đã gọi điện thoại cho tôi à ?
– Vâng, sao cô biết ?
– Trong cái đại sảnh này chỉ có mỗi mình anh. Thế còn anh, làm sao mà anh nhận ra tôi ?
Lúng túng, Paul dán mắt vào mũi giầy.
– Suốt hai tiếng đồng hồ rồi, tôi đã cầu khấn tất cả thánh thần trên đời đến giúp tôi, cô là vị chúa cứu thế đầu tiên xuất hiện… tôi đã nhìn thấy cô cởi áo blouse ở ngoài bãi đậu xe.
– Brisson có ở quanh đây không ?
– Không xa lắm, ở trên gác.
– Thế còn anh bạn của anh ?
Paul chỉ phòng đầu tiên phía sau quầy trực của y tá.
– Đi thôi ! – Lauren nói và kéo anh đi.
Nhưng Paul lưỡng lự, anh vừa cãi cọ chút xíu với Brisson và gã này đã cấm anh không được vượt qua đường kẻ vàng ở lối vào hành lang, nếu không thì sẽ gọi cảnh sát đến trục xuất anh khỏi đây. Anh tự hỏi nếu anh vi phạm, không biết Cybile có thực hiện quyết định đó không, Lauren thở dài, cái cung cách hống hách tiểu nhân này rất phù hợp với gã sinh viên y nội trú mà cô quen biết hồi học năm thứ tư. Cô đề nghị Paul thôi không cần làm tình hình phức tạp thêm nữa, cô sẽ đi tìm một mình và sẽ tự giới thiệu là bạn gái của bệnh nhân.
– Họ sẽ cho tôi vào đấy – cô nói để anh yên tâm.
– Cô cứ thử gọi cậu ấy bằng tên riêng thì tốt hơn, gọi là “bệnh nhân” có thể gây nghi ngờ.
Paul sợ rằng Brisson sẽ không bị lừa bởi trò gian lận này.
– Chúng tôi đã không gặp nhau từ nhiều năm nay rồi, và cứ nhìn vào việc anh ta bỏ ra bao nhiêu thời gian để tự ngắm mình, tôi ngờ rằng anh ta chẳng nhận ra được mặt của mẹ đẻ anh ta ấy chứ.
Lauren ra trình diện ở quầy trực của Cybile. Nữ y tá trực đặt cuốn sách xuống và rời cái buồng kính của mình. Khu vực phía sau chị chỉ có nhân viên y tế mới được vào. Nhưng sau hai mươi năm trong nghề, chị có được một sự nhạy bén chắc chắn : cô gái trẻ mà chị đang dẫn ra phòng khám có là bạn gái của bệnh nhân hay không thì cũng không quan trọng lắm, cô ấy trước hết là bác sĩ. Brisson không thể mắng mỏ gì chị được.
Lauren bước vào căn phòng mà Arthur đang nằm. Cô xem xét những chuyển động của lồng ngực anh. Nhịp thở chậm và đều, màu da bình thường. Lấy cớ muốn cầm tay bạn trai của mình, cô bắt mạch của anh. Tim anh có vẻ đập chậm hơn so với lần khám trước, dù rằng mạch đập cũng đã tăng lên dưới những ngón tay cô. Nếu cô kéo được anh ra được khỏi tình trạng khó khăn này, cô sẽ yêu cầu anh phải đi kiểm tra điện tâm đồ, dù muốn hay không.
Cô đến gần tấm bảng được rọi sáng, trên có treo những tấm phim chụp X-quang sọ não. Cô hỏi Cybile rằng có phải “những tấm ảnh” chụp bộ não chồng chưa cưới của cô treo ở trên tường đó không.
Cybile nhìn Lauren hoài nghi rồi ngước mắt nhìn trời.
– Tôi để chị ở lại đây với “chồng chưa cưới” của chị; chị cần được riêng tư.
Lauren nồng nhiệt cảm ơn nữ y tá,
Bước đến cửa, nữ y tá quay người lại và nhìn Lauren lần nữa.
– Chị có thể xem xét những tấm phim chụp gần hơn nữa, bác sĩ ạ, điều duy nhất mà tôi khuyên chị là hãy kết thúc việc đánh giá tình trạng chung của bệnh nhân trước khi Brisson xuống đây. Tôi không muốn gặp phiền phức. Nói vậy, tôi hy vọng chị là một bác sĩ giỏi chứ không dở như khi chị làm kịch sĩ.
Lauren nghe tiếng bước chân xa dần trong hành lang. Cô đến gần chiếc bảng để nghiên cứu kỹ lưỡng những tấm phim chụp X-quang. Brisson hoá ra còn bất tài hơn là cô tưởng. Một sinh viên y nội trú loại khá sẽ nghi ngờ có sự tràn máu ở phía sau sọ não. Người đàn ông nằm trên chiếc giường này phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt, cô sợ rằng não của anh đã bị tổn hại vì quãng thời gian bỏ phí. Để khẳng định chẩn đoán của cô, cần phải khẩn cấp đưa anh ta đi chụp bằng máy scanner.
Tay nhét túi áo blouse, Brisson bước vào quầy trực của Cybile.
– Anh ta vẫn còn ở đây à ? – Brisson ngạc nhiên chỉ vào Paul đang ngồi trên một chiếc ghế ở góc bên kia của đại sảnh.
– Vâng, và bạn của anh ta vẫn ở trong phòng, thưa bác sĩ.
– Anh ta có tỉnh dậy không ?
– Không, nhưng anh ta thở rất tốt và các hằng số của anh ta ổn định, tôi vừa lấy xong.
– Chị nghĩ liệu có nguy cơ có khối máu bên trong sọ não không, theo chị ? – Brisson hỏi bằng một giọng khẽ khàng.
Cybile chúi đầu vào đống giấy tờ để tránh cái nhìn của gã bác sĩ, niềm tin của chị vào con người đang đến sát giới hạn chịu đựng được.
– Tôi chỉ là y tá thôi, anh đã lưu ý tôi về điều này khá nhiều rồi kể từ khi anh đến bệnh viện này, thưa bác sĩ.
Brisson lập tức chuyển ngay sang thái độ tự tin hơn.
– Chị đừng có hỗn ! Nếu tôi muốn, tôi có thể làm cho chị phải chuyển đi nơi khác ! Anh chàng kia chỉ bị choáng thôi, anh ta sẽ hồi phục. Đến sáng, để phòng ngừa, chúng ta sẽ cho anh ta đi chụp bằng máy scanner. Chị điền cho tôi một cái phiếu di chuyển bệnh nhân và tìm cho tôi một cái máy scanner còn trống chỗ ở một bệnh viện quanh đây hay tại một trung tâm chụp hình y khoa. Nói rõ là đích thân bác sĩ Brisson muốn việc xét nghiệm này được thực hiện trong buổi sáng.
– Tôi sẽ không quên đâu – Cybile lẩm bẩm.
Đi sâu vào hành lang, Brisson nghe nữ y tá kêu to lên rằng chị đã cho phép một phụ nữ, người nhà của bệnh nhân, vào thăm bệnh nhân trong phòng khám.
– Vợ anh ta đang ở đây à ? – Brisson quay lại hỏi.
– Bạn gái của anh ta !
– Đừng có hét lên thế, Cybile, chúng ta đang ở trong một bệnh viện !
– Ở đây chỉ có chúng ta thôi, thưa bác sĩ – Cybile nói. – Thế mới may chứ – chị lẩm bẩm khi Brisson đã đi xa.
Nữ y tá quay lại quầy trực. Paul nhìn chị, chị nhún vai. Anh nghe thấy tiếng cửa phòng khám khép lại theo bước chân gã bác sĩ. Do dự vài giây, anh đứng lên và quả quyết bước vượt qua cái đường kẻ vàng đáng ngại đấy.
Brisson đến chào thiếu phụ trẻ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh chồng chưa cưới của mình.
– Chào Lauren. Đã lâu lắm rồi nhỉ.
– Cậu không thay đổi – cô trả lời.
– Cô cũng thế.
– Cậu làm trò gì với bệnh nhân này vậy ?
– Chuyện này thì có thể ảnh hưởng gì đến cô được ? Cô thiếu bệnh nhân ở bên Memorial à ?
– Tôi đến đây vì người này là bệnh nhân của tôi lúc chiều tối qua, tôi biết điều đó đối với cậu có thể xem ra khó hiểu, nhưng trong chúng ta có một số người làm cái nghề này vì yêu ngành y.
– Ý cô là : có những người sợ gặp rầy rà vì đã đánh giá không đúng mức bệnh trạng của một người bị thường trước khi để anh ta ra viện chứ gì.
Giọng Lauren cao lên một bậc và vang lên trong hành lang.
– Cậu nhầm rồi, nhưng rõ ràng đó không phải là lầm lẫn nghiêm trọng nhất của cậu ngày hôm nay. Tôi đến đây vì anh bạn của người này gọi điện thoại cầu cứu tôi, và chỉ cần qua điện thoại thôi tôi cũng có thể hiểu rằng cậu vẫn cứ chẩn đoán nhầm.
– Có lẽ cô định xin tôi điều gì hay sao mà lại nhã nhặn thế ?
– Xin cậu ấy à, làm gì có chuyện, tôi khuyên cậu đấy ! Tôi sẽ gọi điện sang bên Memorial và yêu cầu người ta gửi cho tôi một chiếc xe cấp cứu để đưa người này về lại đó, chắc sẽ phải tiến hành chọc hút nội sọ cho anh ta càng sớm càng tốt. Cậu sẽ để yên cho tôi can thiệp, và đổi lại, tôi để cho cậu sửa bản báo cáo khám bệnh của cậu. Đích thân cậu sẽ viết yêu cầu chuyển viện cho bệnh nhân và sếp của cậu sẽ khen ngợi cậu. Nghĩ mà xem, một bệnh nhân được cứu sống thì không thể làm hại công danh sự nghiệp của cậu được.
Brisson bình tĩnh chịu trận, anh ta tiến đến sát Lauren và giật những tấm phim chụp X-quang khỏi tay cô.
– Tôi đã làm điều này rồi nếu như tôi nghĩ rằng đối với tình trạng sức khoẻ của anh ta thì những chi phí đó là có cơ sở. Nhưng sự thể không phải vậy, anh ta không sao cả, sáng mai anh ta sẽ tỉnh dậy với một cơn đau đầu khó chịu thôi. Trong lúc chờ đợi, tôi cho phép cô ra khỏi bệnh viện của tôi và trở về bệnh viện của cô.
– Cái chỗ này không hơn gì một phòng khám làm phúc ! – Lauren tiếp lời.
Cô giật một tấm phim trong tay Brisson và đính lên chiếc bảng được rọi sáng. Tấm phim chụp trực diện. Cô định vị tuyết tùng vôi hoá. Cái tuyến nhỏ này lẽ ra phải nằm ngay sát đường trung tuyến phân cách hai bán cầu não, thế nhưng trên phim thì nó lại bị lệch đi. Điều đó dẫn đến phỏng đoán rằng có một sức ép không bình thường ở phía sau não.
– Cậu không có khả năng giải thích hiện tượng bất thường này à ? – cô kêu lên.
– Đó chỉ là một tì vết trên phim, máy chụp di động có chất lượng kém ! – Brisson trả lời với giọng của một cậu bé bị bắt quả tang đang thò tay vào lọ mứt.
– Tuyến tùng bị lệch khỏi đường trung tuyến, và cách giải thích duy nhất chỉ có thể là sự hình thành một khối máu vách-chẩm. Sự ngoan cố của cậu sẽ giết chết người này và tôi thề là tôi sẽ làm cho cậu phải hối tiếc về điều đó.
Brisson trấn tĩnh lại, mặt vênh lên kiêu ngạo, anh ta bước đến bên Lauren, buộc cô phải lùi ra cửa phòng.
– Trước hết, cô phải biện minh được sự xâm nhập của cô vào nơi này, sự có mặt của cô tại một phòng khám bệnh mà cô chẳng có quyền cũng không được phép vào. Trong vòng năm phút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát đến tống cổ cô đi, trừ khi cô muốn chúng ta cùng đi đâu đó uống cà phê thì hơn ? Tối nay rất yên tĩnh, tôi có thể vắng mặt một lát được.
Lauren khinh bỉ nhìn gã bác sĩ, môi cô run lên vì tức giận. Dựa người vào tường, cánh tay chểnh mảng đặt cao hơn vai cô, Brisson giơ mặt lại gần cô. Cô đẩy anh ta ra không nể nang :
– Patrick, từ hồi ở trường cậu đã lộ tính dê và thói ghen ghét rồi. Người mà cậu làm cho phải thất vọng nhất trong đời là chính cậu và cậu đã quyết định bắt người khác phải trả giá về điều đó. Nếu cậu cứ tiếp tục, người đàn ông này có qua khỏi được thì cũng phải đi xe lăn, trong trường hợp tốt nhất.
Bằng một cử chỉ hung hăng, Brisson đuổi cô ra phía cửa.
– Cút ra khỏi đây trước khi tôi gọi người đến bắt cô. Xéo đi, và chuyển lời chào của tôi đến Fernstein nhé; bảo với ông ta rằng bất chấp sự đánh giá khắt khe của ông ta, tôi vẫn xoay xở rất tốt. Còn người này – Brisson nói và chỉ vào Arthur – anh ta ở lại đây, đó là bệnh nhân của tôi !
Mạch máu của Brisson nổi phồng lên vì giận dữ. Lauren đã bình tĩnh trở lại. Cô đặt tay vẻ thương hại lên vai gã bác sĩ.
– Thề có Chúa, tôi thương cho những người thân của cậu; tôi xin cậu, nếu trong cậu vẫn còn có chút ít tình người, hãy cứ sống độc thân !
Paul đột ngột bước vào phòng, ánh mắt như phát cuồng vì xúc động.
– Tôi vừa nghe các vị nói là Arthur sẽ bị liệt, có phải không ?
Anh đang nhìn Brisson với ước muốn không cưỡng được là chẹt cổ gã này thực sự, thì đến lượt nữ y tá Cybile xuất hiện. Chị xin lỗi gã bác sĩ, chị đã làm tất cả những gì có thể để giữ Paul lại, nhưng chị không có sức mạnh thể chất cần thiết để ngăn anh ta đi vào hành lang.
– Lần này các người đã đi quá xa, cả hai người, Cybile, gọi cảnh sát ngay ! Tôi sẽ đâm đơn kiện.
Brisson khoái trá, nữ y tá tiến lại gần, rút tay ra khỏi túi áo và nhét một cái gì đó vào tay Lauren. Cô bác sĩ trẻ nhận biết được ngay tức khắc vật này và hiểu ý định của nữ y tá. Cô cảm ơn nữ y tá bằng ánh mắt đồng loã, và không chút do dự, cô cắm kim tiêm vào gáy Brisson và ấn bơm tiêm.
Gã bác sĩ nhìn cô, sững sờ, anh ta lùi lại, định rút mũi tiêm ra khỏi gáy, nhưng đã quá muộn và sàn nhà đã hụt hẫng dưới chân anh ta. Lauren bước tới một bước để giữ cho anh ta khỏi ngã.
– Valium và Hypnovel ! Anh ta sẽ du hành một chuyến rất dài – Cybile nhũn nhặn thông báo.
Được Paul giúp đỡ, Lauren đặt Brisson nằm xuống đất.
Không phải là một cái đèn nêông mắc trên trần nhà nữa, mà là một cái máy bay lắp trong vòng quay. Tại sao bố không muốn mình trèo vào khoang ? Ở trong quầy bán vé, người điều khiền vòng quay đã rung chuông, một lượt quay sắp bắt đầu. Tất cả trẻ con đều được chơi còn mình thì phải ở lại đây, chơi trên bãi cát. Bởi vì một đống cát chẳng mất tí tiền nào. Một lượt quay giá ba mươi xu, nhiều tiền đấy, giá tiền phải trả để đi đến tận những ngôi nhà là bao nhiêu ?
Lauren nhét xuống dưới đầu Brisson một cái chăn gập lại mà Cybile đã đưa cho cô.
Cô ta đẹp thật, người đàn bà trước mặt mình, với cái túm tóc đuôi ngựa, hai gò má và cặp mắt long lanh của cô ta. Cô ta chẳng nhìn đến mình mấy. Thèm muốn không phải là một tội ác. Mình muốn cô ta lên máy bay với mình. Mình sẽ để bố mẹ mình ở lại với cái sự tầm thường khiến họ yên lòng ấy. Mình ghét những kẻ xung quanh mình, những kẻ chẳng có chuyện gì cũng cười, động một tí là rửng mỡ. Tối quá.
– Anh ta ngủ à ? – Paul thì thầm.
– Có vẻ như vậy lắm – Lauren đang kiểm tra mạch của Brisson, trả lời.
– Chúng ta làm gì bây giờ ?
– Anh ta sẽ ngủ khoảng nửa tiếng, tôi muốn phi tang mọi thứ trước khi anh ta tỉnh dậy thì hơn. Anh ta sẽ cáu kỉnh lắm đấy. Các vị đi khỏi đây, cả ba người đi. Tôi sẽ ra lấy ôtô của tôi, chúng ta sẽ đặt bạn anh ở phía sau rồi phóng đến bệnh viện Memorial, không được để phí phút nào.
Cô ra khỏi phòng. Nữ y tá mở chốt bánh xe chiếc giường mà Arthur đang nằm và Paul giúp cô đẩy giường ra ngoài phòng khám, chú ý không đè lên những ngón tay của Brisson đang ngủ lơ mơ dưới đất. Bánh xe kêu kèn kẹt trên tấm vải trải sàn ở đại sảnh. Paul đột ngột bỏ ra ngoài.
Lauren đóng cửa thùng xe Triumph lại, và bất ngờ nhìn thấy Paul chạy ngang qua bãi đậu xe. Anh vượt lên ngang cô và kêu lên “tôi sẽ đến ngay” rồi tiếp tục chạy nước rút. Cô vừa xỏ áo blouse vào vừa bối rối nhìn theo anh đang xa dần :
– Paul, quả thực bây giờ không phải lúc…
Vài phút sau, một chiếc xe cấp cứu dừng lại trước mặt cô. Cánh cửa phía không có tay lái mở ra và Paul, ngồi ở vị trí người lái, tươi cười chào đón cô.
– Tôi chở cô đi nhé ?
– Anh biết lái loại xe này à ? – Cô vừa trèo lên xe vừa hỏi.
– Tôi là chuyên gia đấy !
Họ dừng lại dưới mái hiên. Cybile và Paul chuyển Arthur nằm trên cáng lên khoang sau của xe cấp cứu.
– Tôi cũng muốn đi theo các vị lắm – Cybile thở dài, nghiêng người vào cửa xe phía Paul, nói.
– Cảm ơn về tất cả – anh đáp.
– Không có gì, tôi sẽ mất việc, nhưng hiếm khi tôi được tiêu khiển đến thế. Nếu các buổi tối của anh đều thú vị như vậy thì gọi điện cho tôi nhé, tôi sẽ có thời gian rỗi.
Paul lấy chùm chìa khoá trong túi áo ra và trao lại cho nữ y tá.
– Tôi đã khoá cửa phòng khám lại, chỉ để đề phòng trường hợp anh ta dậy hơi sớm quá thôi mà !
Cybile nhận chùm chìa khoá, nụ cười trên môi. Chị đập khẽ vào cửa xe như người ta thường đập vào mông ngựa để ra lệnh cho nó lên đường.
Còn lại một mình giữa bãi đậu xe vắng ngắt, Cybile nhìn thấy chiếc xe cấp cứu rẽ ở góc phố. Chị dừng lại trước cánh cửa tự động. Dưới chân chị là tấm lưới sắt chắn cống tháo nước mưa. Chị cầm chùm chìa khoá mà Paul đã đưa lại cho chị và để nó rơi khỏi tay mình.
– Đi bằng ôtô của tôi, – Lauren nói – chúng ta sẽ được kín đáo hơn.
– Cô đã nói với tôi là chúng ta không được để phí phút nào cơ mà ! – Paul phản đối và bật loạt đèn hiệu của xe cấp cứu lên.
Họ lao vút đi, nếu mọi việc đều ổn thoả, chỉ khoảng mười lăm phút nữa, họ sẽ có mặt ở bệnh viện Memorial.
– Thật là một đêm lạ lùng ! – Lauren thốt lên.
– Theo cô, Arthur sau này có nhớ lại được cái gì không ?
– Một vài mảnh ý thức chắp vá lại với nhau. Tôi không thể đảm bảo với anh rằng tất cả những cái đó sẽ tạo thành một chuỗi liên kết.
– Có nguy hiểm không nếu gợi dậy những kỷ niệm của một người đã từng bị hôn mê kéo dài ?
– Tại sao lại nguy hiểm ? – Lauren hỏi. – Hôn mê thường đi liền theo các chấn thương sọ não. Có thể bộ não bị tổn hại, có thể không. Cũng có khi một số bệnh nhân bị hôn mê mà người ta không hiểu vì sao nữa. Y học hãy còn chưa am hiểu lắm trong những vấn đề liên quan đến bộ não.
– Cô nói về chuyện đó mà cứ như nói về bộ chế hoà khí của ôtô vậy.
Thú vị, Lauren nghĩ tới chiếc xe Triumph của cô đang phải để lại ở bãi đậu xe, và cô cầu trời để không gặp phải Brisson khi đến lấy lại nó. Gã này dám nằm ngủ trong xe của cô để đợi đến khi cô trở lại lắm.
– Vậy nếu ta thử kích thích trí nhớ của một người đã từng bị hôn mê, ta sẽ không gây bất cứ nguy hiểm gì cho họ chứ ?
– Đừng lẫn lộn chứng quên lãng với hôn mê, cái đó không liên quan gì đâu. Thường có hiện tượng là một người không thể nhớ nổi những sự kiện xảy ra trước cú sốc khiến người đó bị hôn mê. Nhưng nếu việc mất trí nhớ lan sang đến những giai đoạn rộng hơn, thì nó thuộc về một thương tổn khác mà người ta gọi là chứng quên lãng, và cái này có những nguyên nhân riêng của nó.
Trong lúc Paul suy nghĩ, Lauren quay lại quan sát Arthur.
– Anh bạn của anh còn chưa bị hôn mê đâu, anh ấy chỉ mới bất tỉnh thôi.
– Theo cô, người ta có thể nhớ lại được những chuyện xảy ra khi người ta bị hôn mê không ?
– Có lẽ nhớ được một vài tiếng động xung quanh mình ? Cái đó cũng hơi giống như khi ta ngủ, chỉ khác là ngủ sâu hơn thôi.
Paul suy nghĩ cả ngàn lần trước khi quyết định hỏi cái câu cứ chực bật ra trên môi anh.
– Thế nếu ta mắc chứng mộng du thì sao ?
Tò mò, Lauren nhìn anh. Paul là người mê tín và có một giọng nói nhỏ nhắc anh rằng anh đã thề giữ một bí mật; người bạn thân nhất của anh đang nằm trên cáng, bất tỉnh, vì vậy, anh đành chấm dứt những câu hỏi của mình một cách miễn cưỡng.
Lauren quay lại lần nữa. Nhịp thở của Arthur sâu và đều đặn. Nếu phim chụp sọ não của anh không cho thấy một dấu hiệu tồi như vậy, có thể tưởng là anh đang ngủ.
– Anh ấy trông có vẻ khá đấy ! – Lauren nói và quay trở lại vị trí cũ.
– À, đó là một gã rất khá ! Tuy rằng cũng có khi cậu ta chọc tức tôi từ sáng đến tối !
– Tôi nói về tình trạng sức khoẻ của anh ấy cơ mà ! Nhìn hai anh cạnh nhau, trông có vẻ như là một đôi đã lâu năm ấy nhỉ.
– Bọn tôi như hai anh em vậy – Paul lầm bầm.
– Anh không muốn báo tin cho bạn gái của anh ấy à, tức là tôi muốn nói đến cô bạn gái thật ấy.
– Cậu ấy độc thân, và tuyệt đối chớ có hỏi tôi là tại sao nhé !
– Tại sao ?
– Cậu ấy có cái khiếu tự đặt mình vào những tình huống phức tạp.
– Chẳng hạn như ?
Paul nhìn Lauren hồi lâu, quả thật nét cười ánh lên trong đôi mắt của cô là độc nhất vô vị.
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi ! – anh nói và lắc đầu.
– Rẽ sang phải nhé, ở chỗ này đang có công trường – Lauren lại nói. – Tại sao anh cứ hỏi tôi bao nhiêu điều về hôn mê như vậy ?
– Tự nhiên thế thôi !
– Anh làm nghề gì ?
– Tôi là kiến trúc sư.
– Như anh bạn anh à ?
– Làm sao mà cô biết ?
– Anh ấy đã nói với tôi như vậy chiều hôm qua.
– Chúng tôi đã cùng nhau lập công ty. Cô có trí nhớ tốt đến mức nhớ được đến cả nghề nghiệp của tất cả các bệnh nhân của mình.
– Kiến trúc sư là một nghề đẹp – Lauren nói khẽ.
– Điều ấy còn tuỳ thuộc vào khách hàng.
– Đối với chúng tôi thì cũng gần như thế – cô vừa cười vừa nói.
Xe cấp cứu tiến gần đến bệnh viện. Paul để còi cấp cứu hú lên một tiếng ngắn và ra trình diện trước lối vào dành cho xe cấp cứu. Nhân viên bảo vệ ấn nút nâng thanh chắn.
– Tôi rất thích được đi cửa ưu tiên – anh hớn hở nói.
– Anh hãy dừng lại trước cổng, nghịch còi xe lần nữa đi thì các nhân viên tải thương sẽ ra đưa anh bạn vào.
– Xa xỉ thật !
– Đây chỉ là một bệnh viện thôi.
Anh dừng xe ở chỗ mà Lauren chỉ. Hai nhân viên tải thương đã ra đón họ.
– Tôi đi với họ – Lauren nói. – Anh đi đỗ xe đi, tí nữa tôi sẽ gặp lại anh ở phòng đợi nhé.
– Cảm ơn về tất cả những việc cô làm – Paul nói.
Cô mở cửa và ra khỏi xe.
– Có ai đó gần gũi với anh đã từng bị hôn mê à ?
Paul nhìn thẳng vào cô.
– Đúng là một người rất gần đấy ! – Paul trả lời.
Lauren đi theo cáng vào khoa cấp cứu.
– Dù sao thì hai anh chị cũng có cái lối giao du với nhau thật kỳ cục. Anh chị sinh ra để hợp nhau đấy ! – anh nói khẽ khi nhìn theo cô đi xa dần vào đại sảnh.