Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 8: Nghe lén

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Tiểu Đao đến phòng bếp cầm miếng bánh ngọt ăn lấp bụng, trở về không thấy Hiểu Nguyệt, đi ra đụng vào Tiết Bắc Phàm, “Chuẩn bị tốt không? Thuyền đậu ở bến tàu !”

Tiểu Đao mặt mày nhăn nhó “Hiểu Nguyệt đâu?”

“A. . . . . .” Tiết Bắc Phàm gãi đầu, cố gắng tìm cách thay đổi chủ đề.

“Nga! Nàng đi tìm Thẩm Tinh Hải có phải không?” Tiểu Đao giậm chân, “Thật là, nam nhân không thể nuông chiều! Bằng không không biết sai!”

“Ai, ta nói cô đừng kích động như vậy.” Tiết Bắc Phàm nhìn nàng khoát tay, “Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng đã mười mấy năm, cô mới quen biết Hiểu Nguyệt vài ngày? Cô làm sao giúp nàng làm chủ được chứ?”

Tiểu Đao khó chịu.

“Cũng chỉ là đi cáo biệt mà thôi, cô lên thuyền chờ đi.” Tiết Bắc Phàm kéo nàng.

Tiểu Đao tâm không cam tình không nguyện bị lôi đi, đi tới cửa, thì thấy Thẩm Tinh Hải tiễn Hiểu Nguyệt đi ra.

Thẩm Tinh Hải cầm trong tay tay nải của Hiểu Nguyệt, vừa ở bên tai nàng nhỏ giọng dặn dò gì đó, Hiểu Nguyệt tựa hồ bị hắn lừa gạt xoay vòng vòng, ngoan ngoãn gật đầu.

Tiểu Đao giậm chân —— Mặc kệ, một người nguyện đánh một người cam nguyện chịu bị đánh, mình nổi giận cái gì? Cái này gọi là không giành cái gì lại đi giành tức giận, Tiểu Đao vừa thay Hiểu Nguyệt bực bội vừa có chút oán giận Hiểu Nguyệt nhẫn nhục chịu đựng.

Cầm lấy tay nải, Hiểu Nguyệt xuất môn, cùng bọn Tiểu Đao từ biệt Thẩm Tinh Hải, lên thuyền.

Tiểu Đao quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy cặp mắt của Thẩm Tinh Hải gắt gao nhìn chằm chằm Hiểu Nguyệt, miễn bàn nhiều không được tự nhiên lại xích mích. . . . . . Mong muốn đạt được hiệu quả, nhưng thần sắc Hiểu Nguyệt giống như cùng uyên ương rời xa, tất nhiên cũng không muốn rời xa Thẩm Tinh Hải, Tiểu Đao thở dài.

Một bên Tiết Bắc Phàm lành lạnh nói một câu, “Cố chấp ra mặt.”

Tiểu Đao trừng mắt liếc hắn một cái, thở phì phì lên thuyền, tìm một gian phòng để ở, không lâu sau, Hiểu Nguyệt cũng vào.

Trên thuyền có hai gian phòng một giường chung. Giường chung là để cho hạ nhân ở, hai gian còn lại, Hiểu Nguyệt cùng Tiểu Đao một gian, Tiết Bắc Phàm, Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong một gian.

Hiểu Nguyệt thấy Tiểu Đao xụ mặt, đi vào đến ngồi xuống, thu dọn đồ vật này nọ. Gặp Tiểu Đao đang còn đeo đồ nặng, liền thuận tay giúp nàng thu dọn.

Tiểu Đao giật lại đồ, “Cô cũng không phải nha hoàn, vì cái gì ở đâu cũng hạ mình?”

Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Tiểu Đao một lúc, cười cười, “Tiểu Đao, tâm hồn cô thật tốt.”

Tiểu Đao không còn sức trừng mắt nhìn nàng “cô định tiếp tục theo Thẩm Tinh a, hắn nếu vẫn giữ cô, cô cũng cùng hắn dây dưa sao? Nữ nhân thực dễ dàng mềm lòng!”

Hiểu Nguyệt gật đầu, “Cũng làm theo được bao lâu nữa, Thiếu chủ cuối năm sẽ cùng quận chúa đính hôn, ta chỉ còn theo người một đoạn đường nữa, ta muốn giúp người làm chút gì đó.”

“Cô. . . . . .” Tiểu Đao vuốt ngực để thuận khí.

Hiểu Nguyệt bị nàng chọc cười, “Không có việc gì đâu, năm đó nếu không phải Thiếu chủ cứu ta, hiện tại có thể đang trốn ở một tổ chức nào đó, không có thiên lý làm sát thủ, hoặc là đã chết, lại hoặc là ở kĩ viện rồi. Thiếu chủ với ta có ơn, mạng ta cũng có thể trả lại cho người, điều đó cũng không sao, ta chỉ không muốn người khổ sở.”

Tiểu Đao thở dài một tiếng, vẻ mặt khâm phục nhìn nàng, thì ra thật sự có a, nương nói tình huống đặc biệt kiểu này, bản thân đụng phải một kẻ liều mạng mình muốn ngăn cũng không ngăn được, nghiệp chướng!

Nói đến chuyện này, dù sao tình huống mỗi người cũng không giống nhau, cũng không nên miễn cưỡng. Tiểu Đao vỗ vỗ vai nàng “Cô cảm thấy được là tốt rồi, đừng quá ủy khuất bản thân.”

Hiểu Nguyệt gật đầu cười, yên lặng thu thập vài vật này nọ.

Trong phòng cách vách, Hách Kim Phong là ngưới thẳng tính, dựa vào gối đầu liền trực tiếp ngủ như chết, không những thế còn ngáy ngủ.

Tiết Bắc Phàm ngồi ở cạnh vách nghe lén, Trọng Hoa tựa vào giường nhìn hắn, “Huynh thật là thiếu đức hạnh, nghe lén cô nương người ta nói chuyện.”

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, nhìn hắn ngoài mặt vân đạm phong khinh nhưng cũng không giấu được sự mất mác trong mắt, nở nụ cười, “Huynh dám nói huynh không có nghe?”

Trọng Hoa xoay người, không biết là bị bệnh hay là mệt mỏi, tóm lại sắc mặt trắng bệch.

“Huynh cũng không cần giận như vậy.” Tiết Bắc Phàm kéo ghế dựa ngồi trước mặt hắn, “Hiểu Nguyệt cũng nói, Thẩm Tinh Hải cuối năm sẽ lấy quận chúa kia, đến lúc đó huynh đệ ta giúp huynh cầu hôn, gả Hiểu Nguyệt cho huynh.”

Trọng Hoa mất hết hứng thú, nhẹ nhàng bẻ gãy chiết phiến trong tay, không chút để ý, “Trong lòng nàng, thủy chung vẫn chỉ có Thẩm Tinh Hải.”

Tiết Bắc Phàm thấy bộ dáng của hắn, nghĩ lại trước đây hỏi, “Trọng Hoa huynh văn võ toàn tài gia nghiệp lại lớn, nhiều ít mỹ nữ ở trước mắt huynh lượn qua lượn lại huynh cũng không thèm liếc mắt một cái, sao lại chỉ một mực để ý đến Hiểu Nguyệt?”

Trọng Hoa như chợt nhớ tới chuyện cũ, thản nhiên nói, “Lần đầu tiên ta cùng nàng gặp mặt, nàng vừa lúc vì Thẩm Tinh Hải cản một mũi tên.”

Tiết Bắc Phàm cau mày “Thẩm Tinh Hải thật như thiên sát, tự nhiên lại lấy mỹ nữ làm tấm bình phong.”

“Huynh nghĩ trên đời này, nam nữ hoan ái, nữ nhân trả giá nhiều hơn, hay là nam nhân trả giá nhiều hơn?” Trọng Hoa thực hứng thú hỏi Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm cân nhắc một lát, “Mỗi người một ý, nói chung là, tình cảm càng sâu thì càng chịu thiệt?”

“Ta đã thấy không ít nữ nhân, ngoài miệng đều nói sẽ vì người trong lòng mà dũng cảm hy sinh, nhưng mà ta chưa từng gặp qua.” Trọng Hoa tùy tay đem chiết phiến phóng lên bàn “Nữ nhân xinh đẹp thì không thông minh, nữ nhân thông minh lại tính kế, nữ nhân luôn chỉ nghĩ cho bản thân. . . . . . Còn người ngươi vẫn muốn gặp, chính là loại người xinh đẹp, thông minh, có thể quên mình mà hy sinh, Hiểu Nguyệt không ngừng hy sinh còn không oán không hối, huynh có bản lĩnh, thì tìm cho ta một người khác giống như vậy đi?”

Tiết Bắc Phàm khóe miệng giật giật, ” Trọng Hoa, huynh là người trong giang hồ a, đừng cả ngày khiến cho tài tử giai nhân chỉ vì huynh điên cuồng như vậy được không? Thẩm Tinh Hải và huynh cả hai mỗi người một tính cách, huynh để ý, hắn lại không cần, nếu thích cứ nói thẳng với hắn. Huynh đệ vẫn là huynh đệ, hắn đứng hầm cầu lại không thải, huynh cũng không mắc tội cướp nữ nhân của hắn.”

Tiểu Ngạn: So sánh gì mà… bó tay bạn nam chính luôn~

“Cái gì hầm cầu.” Trọng Hoa lườm hắn một cái, “Là của ta chính là của ta, không phải của ta, không thể cưỡng cầu.” Nói xong, phẩy tay chuẩn bị ngủ.

Tiết Bắc Phàm lắc đầu, cái tên tính khí dở sống dở chết này, trước kia không biết bản thân sao có thể cùng hắn trở thành huynh đệ? Không muốn nghĩ nữa, đi đến bên tường, vươn hai ngón tay gõ gõ, “Nghe đủ chưa? Dễ nghe không?”

Trong phòng cách vách, Hiểu Nguyệt đang chải đầu, đột nhiên thấy Tiểu Đao bỗng nhiên từ trên vách nhảy xuống, hai tay che hai tai, lấy chân đạp lên mặt vách, “Dâm tặc chết tiệt.”

Tiết Bắc Phàm cười hì hì vui vẻ, Nhan Tiểu Đao quả nhiên đang nghe.

Tiểu Đao trở lại bên giường, ôm gối đầu cùng Hiểu Nguyệt thương lượng, “Hiểu Nguyệt, tới Cửu Châu Long Đàm, cho ta mượn mặt nạ được không?”

Hiểu Nguyệt buồn bực, “Cô muốn làm gì?”

“Ở Cửu Châu Long Đàm có người đối đầu với ta, không thể để hắn thấy diện mạo của ta!” Tiểu Đao đem mặt nạ đeo lên mặt mình, “Cho ta mượn được không?”

“Được.” Hiểu Nguyệt gật đầu, mượn mặt nạ là chuyện nhỏ, bất quá nói đến đối đầu. . . . . .

“Cửu Châu Long Đàm chính là địa bàn của Vương Bích Ba?” Hiểu Nguyệt hỏi, “Cô có cừu oán với Vương Bích Ba?”

Tiểu Đao buông mặt nạ, vẻ mặt nản lòng, hạ giọng nói, “Ta nói cho cô, nhưng cô phải giúp ta giữ bí mật!”

“Ân.” Hiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu, Tiểu Đao nhìn trái nhìn phải, bước tới, bên tai Hiểu Nguyệt than thở một câu.

“Vị hôn phu?” Hiểu Nguyệt cả kinh la lên, Tiểu Đao vội vàng lao tới bịt miệng, “Hư!”

Cách vách, Tiết Bắc Phàm vuốt cằm dựa tường, Trọng Hoa tựa vào trên giường buông sách trong tay, “Vị hôn thê của Vương Bích Ba?”

“Nha nha.” Tiết Bắc Phàm buông tay, “Nguyên lai là hoa có chủ ! Đáng giận a.”

Trọng Hoa cười nhìn hắn, “Huynh xem trọng nha đầu điên kia?”

“Huynh không biết là như vậy rất có ý tứ sao, rất vui.” Tiết Bắc Phàm quay trở về, nhưng thật ra có chút suy nghĩ, “Vương Bích Ba nổi tiếng giang hồ là mỹ nam tử, nghe nói mỗi ngày số cô nương đứng ở ven hồ trước cửa chờ thấy hắn một lần đều hơn nghìn người, vì sao lại chọn Nhan Tiểu Đao?”

. . . . . .

“Đào hôn?” Hiểu Nguyệt nghe xong lời Tiểu Đao nói, không khỏi kinh ngạc, “Cô có hôn ước với Vương Bích Ba, cô đào hôn, cho nên một mình lưu lạc giang hồ a?”

“Ừ.” Tiểu Đao ôm gối đầu, ủy khuất gật đầu.

Hiểu Nguyệt buồn bực, “Ta thường xuyên nghe Thiếu chủ nói, Vương Bích Ba là Giang Nam đệ nhất tài phú, hắn vẫn nổi danh là mỹ nam tử, công phu lại tốt, Cửu Châu Long Đàm ở trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, trong triều còn có quan hệ với người quyền cao chức trọng. Người giang hồ đều nói xuất giá liền gả cho Vương Bích Ba. . . . . . Việc hôn nhân tốt như vậy, cô vì sao muốn chạy trốn?”

“Ta mới không thèm hắn đâu.” Tiểu Đao nhảy dựng lên, lắc lắc ngón tay, “Cô sẽ thích một nam nhân so với ngươi còn xinh đẹp hơn sao?!”

Hiểu Nguyệt thấy Tiểu Đao đứng ở trên giường bộ dạng hùng hổ, kéo nàng ngồi xuống, “Cô đào hôn, chính là bởi vì hắn đẹp sao?”

“Tóm lại, mọi thứ đều thấy không vừa mắt!” Tiểu Đao bĩu môi, “Hơn nữa, cũng không phải ta tự nguyện thành thân hắn, đều do sư phụ ta!”

“Sư phụ cô giúp cô đính hôn?”

“Nói đến cái tên Vương Bích Ba kia, tức chết ta!” Tiểu Đao nghiêm túc cùng Hiểu Nguyệt nói tiếp.

Cách vách Tiết Bắc Phàm nhăn mặt nhìn Trọng Hoa, “Huynh nói xem nha đầu điên này có phải đầu óc có vấn đề hay không? Trong mắt nàng không có một ai là nam nhân tốt!”

Trọng Hoa nhìn Hách Kim Phong trên giường đang ngáy như sấm, tiến đến Tiết Bắc Phàm bên tai thấp giọng nói một câu, “Theo ta được biết, năm đó Hách Cửu Long cùng Nhan Như Ngọc sống cùng một đoạn thời gian, có tin đồn còn thành thân có con. Nhưng là sau đó Hách Cửu Long lại tái xuất hồ, hình như bọn họ trở mặt.”

Tiết Bắc Phàm mở to hai mắt, “Đo chẳng phải là kẻ bạn tình sao? Kia. . . . . .” Hắn chỉ chỉ Hách Kim Phong, lại chỉ chỉ Nhan Tiểu Đao cách vách, “Vậy hai người bọn họ không phải là huynh muội ruột sao?”

Trọng Hoa nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Chưa từng nghe nói Nhan Như Ngọc có lập gia thất, cũng không có nghe Hách Cửu Long có tái hôn, nữ nhân này, tám phần chính là cốt nhục của hắn.”

“Nga. . . . . .” Tiết Bắc Phàm gật đầu, “Khó trách Tiểu Đao thấy Hách Kim Phong liền bỏ chạy a?”

Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy Hách Kim Phong mạnh mở mắt ra, ngồi dậy.

Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm hít phải ngụm khí lạnh, thầm nói không phải chứ? Tiểu tử này giả bộ ngủ, lợi hại vậy sao?

Thấy Hách Kim Phong ngồi trên giường, quay trái quay phải, mơ mơ màng màng hỏi, “Ai kêu ta?”

Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, lấy tay chỉ đối phương.

Hách Kim Phong cả người nghiêng ngả … hiển nhiên rất không minh bạch.

“Không có việc gì, huynh cứ tiếp tục ngủ.” Tiết Bắc Phàm khoát tay, Hách Kim Phong gật đầu, “Nga.” Ngả đầu. . . . . . Tiếp tục ngáy.

Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Tiết Bắc Phàm dùng thanh âm cực nhỏ gọi một tiếng, “Hách Kim Phong?”

“Ân?” Hách Kim Phong lại đột nhiên tỉnh lại.

Tiết Bắc Phàm vui vẻ —— tiểu tử này cũng không biết như thế nào luyện ra được năng lực, vừa nghe tên mình liền tự nhiên tỉnh!

Cách vách trong phòng, Tiểu Đao tỉ mỉ cùng Hiểu Nguyệt nói một chút về việc đính hôn mà mình cùng Vương Bích Ba đã trải qua.

Hiểu Nguyệt giật mình, “Sư phụ cô cá cược lấy cô ra trả nợ sao? Thật quá đáng!”

“Càng quá đáng hơn chính là cái tên Vương Bích Ba kia!” Tiểu Đao vứt gối đầu, “Bổn cô nương thấy hắn đối với nữ nhân rất không khách khí, liền nói hắn một câu ‘cũng không phải thật sự tuấn mỹ, ra vẻ cái gì’, hắn liền bức ta thành thân! Còn nơi nơi phao tin nói ta là vị hôn thê chưa xuất giá của hắn, làm cho mọi người đều nhận thức ta không dám tới cầu hôn, muốn ta vì vậy mà không thể bỏ đi! Cho nên nói, nam nhân càng hư hỏng lớn lên càng xinh đẹp, càng dễ nhìn càng hư đốn, so với nữ nhân còn hay cạnh khoé nhỏ nhặt hơn, bụng dạ vô cùng hẹp hòi!”

Hiểu Nguyệt trầm mặc một lát, “Lại là nương cô nói phải không?”

Tiểu Đao ngẩng mặt, “Sao cô biết được?”

Hiểu Nguyệt “hì hì” một tiếng vui vẻ, thân thủ sờ đầu nàng “Nương cô thật thú vị.”

“Chậc chậc.” Cách vách, Tiết Bắc Phàm lắc lắc đầu cùng Trọng Hoa nói, “Huynh đoán nếu Hách Cửu Long thật sự là kẻ phụ lòng, Nhan Như Ngọc có thể ở nhà đóng đinh vào hình nhân mỗi ngày một cây hay không?”

Trọng Hoa cười gượng một tiếng, “Vương Bích Ba cũng đủ tuyệt tình, liền lấy chuyện như vậy gây sức ép cho cô nương người ta?”

“Không chừng hắn là thật tình muốn kết hôn cùng nàng.” Tiết Bắc Phàm cũng không biết là nói thật hay không nhưng vẫn là đang cười, “Nhan Tiểu Đao kia giống như con nhím, lấy về nhà, không có việc gì khi dễ một chút, nàng liền xù lông, vui vẻ liền ngọ ngoậy một cách vô nghĩa. Nếu bị khi dễ, nàng sẽ lại hăm hở phản kháng, huynh nói thủ đoạn thật hay nhỉ?”

Trọng Hoa há miệng thở dốc, nhìn hắn như nhìn cặn bã, “Tiết Bắc Phàm, huynh đúng là lưu manh hết thuốc chữa!”

Tiểu Ngạn: Em đồng ý với anh câu này~

Tiết Bắc Phàm mặt dày cùng hắn chắp tay, “Khách khí khách khí.”

Cách vách, Tiểu Đao ôm gối đầu đùa nghịch mặt nạ, “Vương Bích Ba kia tâm tư rất khôn khéo, nói không chừng sẽ bị phát hiện, hay là dịch dung một chút.”

Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, “Không bằng. . . . . .”

“Không bằng cái gì?” Tiểu Đao ngẩng mặt nhìn nàng.

“Cô nói cô đã có hôn ước với người khác, như vậy không phải có thể bỏ hắn sao?” Hiểu Nguyệt nói xong, liền thấy Tiểu Đao sững sờ, nghĩ rằng mình nói sai, dù sao con gái danh tiết quan trọng hơn, không nên nói bậy.

“Hiểu Nguyệt!”

Hiểu Nguyệt cả kinh, chỉ thấy Tiểu Đao đột nhiên lao tới, một phen giữ chặt nàng, kích động, “Ý kiến hay a!”

“Phải . . . . . Thật không?” Hiểu Nguyệt có chút không khẳng định.

Tiểu Đao cười ha hả quăng mặt nạ, đứng lên, “Ta mới không mang mặt nạ đâu. Vương Bích Ba ngươi lòng dạ hẹp hòi, ngươi bức ta thành thân hại ta đó không thể ra đi, hảo! Bổn cô nương liền cho ngươi bị cắm sừng!”

“Phụt. . . . . .”

Cách vách, Tiết Bắc Phàm một miệng trà liền phun ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trọng Hoa đang giơ ngón tay cái, “Nhân gian cực phẩm a!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky