Nhan Tiểu Đao tính toán, cộng thêm lần trước nữa, bản thân đã giáo huấn Phong Vô Ưu hai lần, người ta nói nhất quá tâm, Phong Vô Ưu có thể có địa vị như hôm nay hẳn là sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy, xem ra bản thân mình mấy ngày nên cẩn thận một chút.
Vì thế, Tiểu Đao bắt đầu càng thêm cẩn thận dè dặt hơn, trước khi ăn cái gì đều lấy ngân châm thử một lần, ngày thường cũng chợp mắt ở trên tháp phơi nắng, ăn chút đồ ăn vặt, dự định dưỡng béo một hai cân, sống qua mùa đông.
Tiết Bắc Phàm ngày hôm đó sau khi xử lý xong mọi chuyện, bị một đám trưởng lão gây sức ép đến nỗi đầu óc choáng váng, não cũng muốn căng ra, thật vất vả thoát thân liền định đi tìm Tiểu Đao xuất môn ăn một bữa cơm. Đẩy cửa ra. . . . . . Liền nhìn thấy Nhan Tiểu Đao đang tựa vào nhuyễn tháp, chân gác lên giàn hoa. Trên cái giàn không có bông hoa nào cả, mà là một con mèo tam thể béo ú đang nằm úp sấp. Chân Tiểu Đao để dưới bụng con mèo khều khều, trên bụng để một cái rổ nhỏ, trong tay cầm một túi đựng quả hồ đào đầy ắp, đang chóp chép ăn quả hồ đào. Ánh nắng mặt trời từ từ chiếu đến chỗ nàng, Tiểu Đao sưởi nắng đến thích thú, híp mắt, trên đầu gối còn đặt một quyển sách.
Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên rất muốn cười, nha đầu kia có khi nào là miêu tinh chuyển thế không?
“Nàng thật đúng là thoải mái.” Tiết Bắc Phàm tới bên cạnh Tiểu Đao ngồi xuống, duỗi chân, “Ta mệt quá.”
Tiểu Đao “Rộp” một tiếng, cắn bể một hạt hồ đào, lấy nhân ra, khoát tay gọi hắn, “Há miệng.”
Tiết Bắc Phàm há miệng, Tiểu Đao nhắm ngay miệng hắn ném vào.
“Ưm, hạt hồ đào nơi này nhỏ như vậy sao, nhân cũng không ngọt thơm.” Tiết Bắc Phàm vươn tay cầm một hạt ném lên trời rồi chụp lấy, “Chờ ta rảnh sẽ dẫn nàng đi núi Lâm An ăn.”
“Khi nào thì chàng có thời gian rảnh chứ? Quả này khi trời lạnh mới ăn được, lúc này đi là hợp lý nhất, nếu chờ trời nóng thì không ăn được nữa.”
“À. . . .” Tiết Bắc Phàm chỉ cười khổ một tiếng, “Hình như sắp tới ta đúng là không có cách nào thoát thân được.”
Tiểu Đao nhìn hắn chằm chằm, ngoắc lại gần hỏi, “Đúng rồi, Phong Vô Ưu gần đây đang làm gì vậy?”
Tiết Bắc Phàm ngẩn người, nhìn Tiểu Đao, “Đang yên đang lành sao lại nhắc đến nàng ta?”
“À. . . . Ta không hiểu, rõ ràng chàng chán ghét nàng ta như vậy, hiện tại đại ca chàng cũng không ở đây, vì sao không đuổi nàng đi?” Tiểu Đao phủi vỏ hồ đào dính trên tay, vươn tay ôm con mèo béo kia khỏi chân, có chút khó hiểu hỏi Tiết Bắc Phàm.
“Nếu có thể đuổi nàng, ta đã đuổi từ sớm rồi.” Giọng nói của Tiết Bắc Phàm có chút bất lực, “Thế lực của nàng ta ở Bắc Hải phái rất phức tạp, mặt khác, nàng ta còn nhiều giá trị lợi dụng. Năm đó người đại ca ta cưới là Tô Cơ, làm cho rất nhiều trưởng lão vô cùng căm tức, vốn dĩ bọn họ muốn để cho đại ca và Phong Vô Ưu thành hôn với nhau.”
“Nhưng không phải Phong Vô Ưu coi trọng chàng sao?” Tiểu Đao không rõ.
“A, nha đầu nàng thật là, con mắt nào của nàng nhìn thấy Phong Vô Ưu có tình ý với ta hả?”
“Hai mắt đều thấy!” Tiểu Đao lấy tay chỉ hai mắt của mình, “Hơn nữa, nếu không thích chàng làm gì phải đối nghịch với chàng như vậy?”
Khóe miệng Tiết Bắc Phàm khẽ giật giật, “Nàng với đại ca, nhất định đang che giấu ta cái gì đó.”
“Vậy chàng cũng không biết khối Long Cốt cuối cùng cốt ở đâu chứ gì?” Tiểu Đao liếc hắn, “Chúng ta đã đến Bắc Hải phái vài ngày rồi vì sao còn chưa tìm ra?”
Tiết Bắc Phàm nhìn nàng, “Ta vẫn chưa nghĩ ra, nàng để cho ta suy nghĩ hai ngày xem sao.”
Tiểu Đao nheo mắt lại, “Sao hả? Ấp a ấp úng, hai ngày trước còn nói hôm nay sẽ trả lời? Có quỷ mới tin chàng!”
Tiết Bắc Phàm nhíu mày, tự mình đứng dậy, “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm.”
“Ta không đi!” Tiểu Đao ôm con mèo béo nằm xuống, “Ta ăn no rồi, phải ngủ một giấc.”
“Nàng đừng có lười như vậy chứ, ra ngoài đi lại một chút, nếu không đi thì eo nàng sẽ càng ngày càng thô đó!”
“Chàng!” Tiểu Đao thuận tay đem con mèo béo ném vào người Tiết Bắc Phàm, “Dám nói ta eo thô hả?!”
“Ra ngoài đi dạo đi, hôm nay thời tiết rất đẹp!” Tiết Bắc Phàm đem con mèo béo thả lên giàn hoa, ngoắc tay với Tiểu Đao, “Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt đi xa rồi biết không?”
“Đi xa?” Tiểu Đao có chút tò mò.
“Trên núi, phía sau có một vườn cây ăn quả.”
“Trái gì?” Tiểu Đao thoáng lên tinh thần.
“Lê!” Tiết Bắc Phàm khoa tay múa chân, “Loại lê đó vừa to vừa ngọt! Chúng ta ăn cơm xong rồi ra sau núi hái lê, nhân tiện tìm bọn Trọng Hoa, sau đó đi tắm ôn tuyền, buổi tối uống rượu hoặc là xem diễn, thế nào?”
Tiểu Đao bĩu môi quở trách, “Chàng thật đúng là biết hưởng thụ, mấy trưởng lão nói chàng chỉ lo ăn chơi không chút cầu tiến, cẩn thận bọn họ phế chàng!”
“Bọn họ đồng ý phế trừ ta là tốt nhất!” Tiết Bắc Phàm kéo Tiểu Đao, “Đừng lãng phí thời gian nữa, đi!”
“Khoan, giày!” Tiểu Đao còn đang đi chân đất, Tiết Bắc Phàm cầm lấy đôi giày của nàng, cõng nàng đi.
Ven đường không hề ít người trong Tiết phủ nhìn thấy được, khó tránh bị chỉ trỏ, đều cảm thấy Tiết Bắc Phàm cả ngày chỉ biết cùng Tiểu Đao vui vẻ, tuyệt đối không phải kẻ có khả năng làm nên đại sự.
Mà Tiểu Đao thì lại cảm thấy —— Tiết Bắc Phàm bây giờ không quá mẫu mực, có chút giống như chỉ cần biết hôm nay không quan tâm đến ngày mai, không nghiêm trọng đến nỗi sống mơ mơ màng màng, nhưng hắn không muốn tìm ra khối Long Cốt cuối cùng, cũng không nguyện ý tra ra Tiết Bắc Hải rốt cuộc đang ở đâu, thậm chí ngay cả tên của hắn, hắn cũng không muốn nhắc tới. . . . Đây là đang trốn tránh sao?
Tiểu Đao tựa vào lưng hắn, cúi đầu nhìn nụ cười trên mặt hắn, vừa rồi Tiết Bắc Phàm đã nói, “Không cần lãng phí thời gian.”
Tiểu Đao bất đắc dĩ nở nụ cười, nói không chừng, thật sự sẽ không có ngày mai . . . . Ai nói trước được gì đâu?
“Cho một bàn tiệc rượu thượng đẳng!” Tiểu Đao vừa vào khách điếm, hào khí ngút trời liền kêu tiểu nhị gọi món ăn, “Còn có tám món điểm tâm, cả rượu ngon nữa.”
Tiểu nhị nhìn Tiểu Đao lại nhìn sang Tiết Bắc Phàm, “Khách quan, chỉ có hai người ăn hay là lát nữa có thêm một trăm tám mươi người đến nữa? Tiệc rượu thượng đẳng của chúng ta có chín mươi chín món ăn lận.”
“Ngươi quản chúng ta có bao nhiêu người ăn à, bưng lên hết đi!” Tiểu Đao khoát tay.
Tiết Bắc Phàm hoảng sợ nhìn nàng, “Nha đầu, nàng thực cho mập thây hả? Dáng người của nàng bây giờ được lắm rồi, tuy béo lên thì thịt nhiều sờ rất tốt, nhưng mà ta ôm không nổi đâu.”
Tiểu Đao xem thường liếc hắn một cái, vươn tahy nâng bình rượu, “Đến, hôm nay có rượu, hôm nay say, cụng ly!”
Sợ tới mức Tiết Bắc Phàm vội vàng giật lấy vò rượu của nàng.
Tâm tư của Tiểu Đao, Tiết Bắc Phàm đại khái có thể hiểu được, bản thân muốn trốn tránh đến cùng, mỗi hành động có thể quá mức rõ ràng, không ngờ nha đầu kia lại biết mà quan tâm đến như vậy.
“Cô nương, món hương dụ bạt ti của cô đến đây!”
Món ăn đủ ngũ vị, tiểu nhị liền đem điểm tâm lên.
Tiểu Đao ngày thường ngoại trừ thích ăn cua tôm thì thích nhất chính là mấy món điểm tâm này. Đưa tay gắp một miếng đang muốn đưa vào miệng, Tiết Bắc Phàm nhanh tay lẹ mắt giữ lấy tay nàng, “Từ từ.”
Tiểu Đao ngây người, mới phát hiện, vòng bạc trên tay mình hiện lên màu tím nhạt.
“A!” Tiểu Đao thuận tay vẫy đũa, hương dụ bạt ti liền bay về lại trong dĩa, Tiểu Đao vội vàng cản Tiết Bắc Phàm, “Đừng ăn!”
“Chỉ có bên trong hương dụ có độc.” Tiết Bắc Phàm thản nhiên nói một câu.
“Có người hạ độc hại chúng ta a?” Tiểu Đao ấn mắt phải, “Quả nhiên mấy ngày nay mí mắt ta cứ giật, thì ra là có lý do.”
“Xác thực mà nói, là hại nàng không phải hại chúng ta.” Tiết Bắc Phàm chỉ chỉ bàn ăn, Tiểu Đao lúc này mới chú ý tới, chỉ cần món nào có khoai sọ, Tiết Bắc Phàm một chiếc đũa cũng chưa động qua, “Chàng không thích ăn khoai sọ à?”
Tiết Bắc Phàm gật gật đầu, “Kẻ hạ độc kia muốn nàng chết, thủ đoạn đủ độc ác.”
Tiểu Đao run run một cái, “Ai lại ngoan độc như vậy?”
“Nàng nghĩ là ai?” Tiết Bắc Phàm hỏi lại nàng, “Nàng đắc tội cũng không nhiều người lắm đâu nhỉ?”
Tiểu Đao nhíu mày, “Cái này, cũng không nhiều lắm. . . . Phong Vô Ưu?”
Tiết Bắc Phàm kéo nàng, trả tiền xong liền vội vàng quay về Bắc Hải phái, vào nhà để nàng ngồi lên tháp, đem con mèo tam thể đưa cho nàng.
Tiểu Đao ôm mèo nhìn hắn, “Làm gì vậy?”
Tiết Bắc Phàm nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, “Gần đây nàng vẫn ăn quả hồ đào để sống sao?”
Tiểu Đao đá một cước. . . .
“Sao lại dùng thủ đoạn hạ độc tàn nhẫn như vậy?”
Gần tối, Tiểu Đao chắp tay sau lưng, ở trong phòng đi qua đi lại, “Phong Vô Ưu ngươi cũng quá ngoan độc rồi.”
Qua lại vài vòng Tiểu Đao có chút phiền muộn, Tiết Bắc Phàm lại không ở đây, liền mở cửa ra, trong viện trống trơn, một người cũng không có.
Tiểu Đao đi qua mấy viện xung quanh nhìn nhìn, một tiểu nha hoàn đi ngang qua.
“Nè, tiểu nha hoàn.” Tiểu Đao cũng không biết nàng tên là gì, vẫy tay kêu nàng lại đây.
“Nhan cô nương gì phân phó?” Cô nương kia khách khí hỏi.
“Tiết Bắc Phàm đang ở đâu vậy?”
“Trang chủ của ta đang cùng Vô Ưu cô nương ở Vô Ưu lâu.”
Gì?! Tiểu Đao híp mắt lại thành một đường, trong đầu liền xuất hiện bốn chữ —— Gian phu dâm phụ!
Nha hoàn kia thấy Tiểu Đao đột nhiên đằng đằng sát khí vội vàng bỏ trốn.
Tiểu Đao chắp tay sau lưng ở trong sân tức giận xoay vòng vòng, thầm nghĩ giỏi cho Tiết Bắc Phàm nhà ngươi, đi tìm Phong Vô Ưu cũng không nói cho ta biết một tiếng.
Cố gắng ổn định tâm tình của mình một chút, Tiểu Đao liền hiểu ra, Tiết Nhị một chút cũng không thích Phong Vô Ưu, có lẽ lúc này là vì chuyện mình bị hạ độc nên mới chạy tới chất vấn Phong Vô Ưu. Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, bất quá Tiểu Đao vẫn cảm thấy không thoải mái, như là buồn bực nâng lên không được hạ xuống cũng không xong.
“Haiz.” Do dự một chút, Tiểu Đao vẫn là vung tay áo ra đại môn. Khinh công của bản thân rất tốt, cùng lắm thì nhìn một chút, cũng không có chuyện gì, vạn nhất Tiết Bắc Phàm gặp chuyện gì nguy hiểm, cũng có thể ra tay giúp đỡ.
Vô Ưu lâu và Phong Nguyệt lâu đều do Phong Vô Ưu mở, Phong Nguyệt lâu là nơi ăn uống, Vô Ưu lâu là nơi nghe đàn chơi cờ. Quan hệ giữa Bắc Hải phái và Phong Vô Ưu không đơn giản, bởi vậy bên trong sơn trang của Bắc Hải phái còn có một tòa Vô Ưu lâu, ngày thường nếu Phong Vô Ưu đến đây đều ở nơi này.
Tiểu Đao quen đường quen cửa tìm được chỗ tiểu lâu, không ngờ dường như nơi này có chút yên lặng.
Trốn sau một thân cây, Tiểu Đao hướng bên phía tiểu lâu nhìn xung quanh. . . . . . Chỉ thấy lầu hai ngọn đèn dầu đang sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy, đằng sau cửa sổ có hai người đứng, một nam một nữ. Tiểu Đao liếc mắt một cái liền nhận ra được đang đứng nghiêng người là Phong Vô Ưu, mà bóng dáng nam nhân đang tựa vào cửa sổ rất giống Tiết Bắc Phàm.
Tiểu Đao mất hứng, nàng xụ mặt, hai người đứng gần như vậy sao? Tiết Bắc Phàm chết tiệt, xú nam nhân!
Nhưng lại nghĩ, chuyện này với mình có quan hệ gì, Tiết Bắc Phàm cũng không hứa cho mình cái gì, hai người cũng không xác định quan hệ gì cả, hắn muốn ở cùng ai là quyền của hắn.
Trong đầu đang miên man suy nghĩ, Tiểu Đao cũng đã lặng lẽ bước tới bên ngoài tiểu lâu.
Ngẩng mặt nhìn lầu hai, cách cửa sổ có một ban công, xem chừng có thể ẩn thân. Tiểu Đao thầm vận khí, sử dụng nội công độc môn, nhảy lên ban công, giống như bức họa rơi xuống phía trên ban công, lặng yên không một tiếng động, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Cửa sổ tuy dày cũng không ngăn bao nhiêu thanh âm, Tiểu Đao tựa vào tường, xuyên qua khe hở ngoài cửa sổ đang khép hờ, đại khái nghe được bên trong, một nam một nữ đang nói chuyện.
Nữ chính là Phong Vô Ưu một chút cũng không sai, nhưng nam. . . . Có phải là Tiết Bắc Phàm hay không nàng không dám chắc, nói như thế nào đây, thanh âm cùng bóng dáng đều rất giống, nhưng mà Tiết Bắc Phàm đang nói chuyện lúc này giọng điệu lạnh đến tận xương, giống như hoàn toàn thay đổi thành người khác, Tiểu Đao cảm thấy cực kỳ xa lạ. Trong nhất thời nàng khó có thể xác định người nọ có phải là Tiết Bắc Phàm hay không, bất quá lại nói tiếp, nàng nhận thức Tiết Bắc Phàm dễ đến một năm rưỡi, hơn nữa, nàng vẫn tự nhận là hiểu rõ Tiết Nhị, nhưng bộ dạng chân chính của hắn là gì, phải chăng nàng chưa từng biết qua?
Tiểu Đao trong lòng trăm thứ ngổn ngang càng suy nghĩ càng khó chịu, mới nghĩ đến chính mình có phải là đau lòng hay là ăn nhiều quả hồ đào nên dạ dày?
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Phong Vô Ưu bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, “Đừng nói với ta là chàng có hứng thú với tặc nha đầu không ra gì kia nhé!”
Lỗ tai Tiểu Đao liền dựng thẳng lên, theo bản năng nhìn qua khe cửa sổ.
Lúc này, người đang cầm cái chén hơi hơi nghiêng mặt, đem cái chén ném lên trên bàn.
Tiểu Đao cả kinh —— Đúng là Tiết Bắc Phàm!
Tiểu Đao vội vàng tựa vào vách tường nín thở, là Tiết Bắc Phàm! Nàng vừa có chút không yên, lại vừa muốn biết đáp án của Tiết Bắc Phàm.
Nhưng mà, Tiết Bắc Phàm cũng không trả lời, mà là đứng ở đó, trầm mặc không nói.
“Nàng cũng chỉ là còn trẻ khờ dại mà thôi, nhưng non nớt nhìn hoài cũng sẽ chán.” Phong Vô Ưu cười nhẹ, “Mắt nhìn của chàng sẽ không thấp như vậy chứ?”
Một lúc lâu, chợt nghe Tiết Bắc Phàm ngữ điệu trào phúng hỏi một câu, “Ta có hứng thú với nàng?”
Tiểu Đao trong lòng căng thẳng.
“Hửm?” Phong Vô Ưu cười hỏi, “Không phải chàng có hứng thú với nàng sao?”
“Làm sao có thể.” Tiết Bắc Phàm cười lạnh.
Tiểu Đao liền cảm thấy không phải dạ dày đau, nhưng lại đau đến nhăn mặt, liền mếu máo, Tiết Nhị chết tiệt!
“Quả nhiên.” Phong Vô Ưu nhẹ nhàng thở ra, “Ta đây sẽ không chấp nhất với nàng nữa.”
“Ta không phải có hứng thú với nàng.” Tiết Bắc Phàm chậm rãi, nói tiếp, “Ta là thật tâm thích nàng.”
Tiểu Đao sửng sốt, trong nháy mắt. . . . . Gì?
Biểu tình của Phong Vô Ưu lúc này phỏng chừng cũng không khác Nhan Tiểu Đao cho lắm, nhìn chằm chằm Tiết Bắc Phàm, “Chàng. . . . Chàng đừng quên, sinh tử tồn vong của Bắc Hải phái đều do ta quyết định.”
“Nàng so với Bắc Hải phái quan trọng hơn nhiều.” Tiết Bắc Phàm không quan tâm nhún vai, “Sơn phái này với nghĩa địa có gì khác nhau, tan sớm còn có thể ít hại người.”
“Tiết Bắc Phàm!” Thanh âm của Phong Vô Ưu bén nhọn vài phần, “Ngươi đừng quên, đại ca ngươi còn chưa có chết đâu, ngươi muốn làm trái lại lời hứa, ngươi không cần mạng của mình sao?”
Tiết Bắc Phàm khẽ cười, “Ta không giống loại người vì nữ nhân mà không muốn sống sao?”
Phong Vô Ưu giậm chân, “Ngươi nằm gai nếm mật hơn hai mươi năm, đây là cơ hội tốt nhất, lại vì một nữ nhân mà muốn bỏ dở nửa chừng?!”
Tiết Bắc Phàm nghiêm mặt, “Ta chính là không muốn sống nữa, thì sao?”
“Ngươi đừng hối hận!” Phong Vô Ưu một phen kéo lấy Tiết Bắc Phàm đang muốn rời đi, “Một ngày tìm không thấy Nguyệt Hải Kim Thuyền cùng Thánh Võ Hoàng Phổ, ngươi cả đời cũng đừng mong bình yên!”
Tiết Bắc Phàm nhìn nàng một cái, “Ta sẽ đi tìm, không cần ngươi lo lắng.”
Khi nói chuyện, cửa sổ bị mở ra, Tiểu Đao theo bản năng chuyển sang một bên, trong đầu cảm thấy bất ổn.
“Tiết Bắc Phàm!” Phong Vô Ưu đuổi tới trước cửa sổ, “Ngươi không muốn trở nên xuất sắc sao? Ngươi cam nguyện cả đời làm đồ bỏ đi bị người khác xem thường sao?”
“Người khác thấy thế nào ta không quan tâm.” Tiết Bắc Phàm cười, “Ngươi thấy ta thế nào, ta càng không quan tâm, ta chỉ để ý cảm nhận của một người về ta, người kia, thời điểm ta tự nhận bản thân mình là đồ bỏ đi đều nói ta không phải.” Nói xong, bỗng nhiên một phen kéo Nhan Tiểu Đao nhảy qua ban công.
Tiểu Đao cả kinh, Tiết Bắc Phàm cùng nàng nhảy xuống khỏi Vô Ưu lâu.
“Tiết Bắc Phàm!” Phong Vô Ưu đứng ở cửa sổ hô to một tiếng.
Một tiếng hét này, kéo đến không ít người vây xem.
Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu đối với Phong Vô Ưu nói, “Phong Vô Ưu, ngươi có thấy phiền không hả? Ta nói ta chỉ thích Nhan Tiểu Đao, ngươi nên tìm ai đi, đừng dây dưa với ta cùng Tiểu Đao nữa. Ngươi cũng lớn tuổi rồi, tốt xấu gì cũng biết xấu hổ một chút chứ?”
Tiểu Đao há hốc miệng, thầm nghĩ xung quanh có nhiều người như vậy, một truyền mười mười truyền trăm, thể diện của Phong Vô Ưu đại mỹ nhân chắc chắn sẽ không còn, ngày mai nàng ta còn không trở thành trò cười hay sao?
Tiết Bắc Phàm kéo Tiểu Đao trở về.
Tiểu Đao đi theo phía sau, thấy xung quanh không ít người, đều trao đổi ánh mắt với nhau, ý cười đó có chút vui sướng khi người gặp họa, quả nhiên Phong Vô Ưu cũng đắc tội không ít người.
Cho nên mới nói, làm người quá kiêu ngạo, nhất định sẽ bị người chê cười.
Vừa trở về đại viện, Tiểu Đao than thở một câu, “Vì sao chàng lại làm cho Phong Vô Ưu tức giận như vậy?”
“Người hạ độc chính là nàng ta.” Tiết Bắc Phàm cười, “Nếu ta không bức nàng ta nóng nảy, nàng ta còn có thể dùng ám chiêu hại nàng.”
“Nàng ta không tức giận thì đã muốn độc chết ta, nếu lại nóng nảy chẳng phải là muốn đem ta ngũ mã phanh thây sao?” Tiểu Đao cười khổ.
“Nàng ta không có cơ hội đâu.” Tiết Bắc Phàm đứng lại, kéo Tiểu Đao qua, “Ngày mai ta tìm ra khối Long Cốt thứ năm sẽ giải quyết xong chuyện này.”
“Nhanh vậy sao. . . . .”
“Cái gì cũng không quan trọng.” Tiết Bắc Phàm khẽ thở dài, chọt chọt Tiểu Đao, “Vạn nhất xảy ra chuyện gì, chết sớm, ta cũng không tiếc nuối.”
“Chàng ít nói bậy đi, nương ta nói chàng trán rộng, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.” Tiểu Đao bất mãn.
“Nếu nhạc mẫu đã nói như vậy, ta đây lại càng không sợ.” Tiết Bắc Phàm cười.
Tiểu Đao nhìn một cái hắn, lúc này Tiết Bắc Phàm đã trở lại là Tiết Nhị trước kia . . . . . .
Tiểu Đao bỗng nhiên nghĩ —— Có lẽ, không phải bản thân không hiểu rõ hắn, mà là Tiết Bắc Phàm chỉ đem mặt tốt này cho người mình yêu mến xem. . . . . .
Vừa nghĩ đến hai từ “yêu mến”, Tiểu Đao lập tức đỏ mặt.
“Lần này không đá ta à?” Tiết Bắc Phàm trái lại có chút kinh hỉ, “Ta gọi là nhạc mẫu không có việc gì sao?”
“Mặt dày.” Tiểu Đao bĩu môi, vươn tay vẫy, “Nếu sáng mai hành động, đêm nay đi ngủ sớm đi!”
“Cùng nhau?”
“Nằm mơ!”
“Đúng rồi.”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Vừa rồi những gì ta nói, đều là sự thật.”
Tiểu Đao hơi hơi ngẩn người, lập tức hừ hừ hai tiếng, bĩu môi, khóe miệng bất giác cong lên, Tiết Bắc Phàm ngay lúc nàng đang bĩu môi, vội vàng đi tới thơm một cái.