Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 20: Ngọc không mài, không thành vật

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Cái gọi là giấu đầu lòi đuôi, chẳng qua chỉ là một câu chuyện kể về các yêu tinh náo loạn trên núi, chỉ cần bảo mọi người đừng lên núi là được không phải sao? Vì sao phải niêm phong núi?

Lão thái thái thấy mọi người dường như trong lòng đều có nghi vấn, khẽ cười hỏi: “Các vị vẫn chưa nghe kể chuyện Sơn bà này xuất hiện như thế nào đúng không?”

Hiển nhiên mọi người đều lắc đầu: “Chưa nghe.”

Lão phu nhân bưng chén lên ngẫm nghĩ, tựa hồ như đang hồi tưởng lại chuyện cũ gì đó, mọi người chờ đợi đến mỏi cổ, cho rằng lão phu nhân không nhớ rõ được chuyện đó, nên dự định gắp đồ ăn lên ăn.

Chợt nghe lão phu nhân mở miệng nói: “Nam nhân, thật đúng là không thể tin cậy.”

“Khụ khụ…”

Cả ba nam nhân đang có mặt ở đây đều bị nghẹn thức ăn, đấm ngực nhìn mẫu thân của Trọng Hoa.

Tiểu Đao cảm thấy giọng điệu này có chút quen tai, chẳng lẽ lão phu nhân cùng mẫu thân của mình giống nhau, đều từng bị nam tử phụ tình?

“Không phải nói ta, mà là nói chuyện của Sơn bà kia.” Lão phu nhân hạ thấp giọng, tiếp tục nói…

Nguyên lai, Sơn bà kia vốn là con gái một của một đại gia tộc nào đó ở Kim Lăng, từ nhỏ vốn đã giống như hòn ngọc quý được nâng niu trên tay, thế nhưng lại yêu một lang trung* nghèo khổ, cha của Sơn bà kia rất yêu thương khuê nữ, nên đã nhận lang trung kia làm con rể.

lang trung: thầy thuốc, tùy vào mỗi thời đại mà ‘lang trung’ có ý nghĩ khác nhau, ở thời Tần và Hán, lang trung được xem là một tước vị khá cao, nhưng trong truyện này chỉ có ý nghĩa bình thường là thầy thuốc

Sau khi lang trung và Sơn bà kia thành hôn, họ cũng trải qua một khoảng thời gian đầm ấm. Lang trung kia tuy rằng xuất thân không tốt, nhưng lại thông minh có chí cầu tiến, không bao lâu sau liền tiếp nhận việc buôn bán của nhà, càng làm càng lớn.

Nam nhân, bạc càng nhiều, buôn bán càng suôn sẻ, họ càng thường xuyên đi ra ngoài.

Ba năm sau, cha của sơn bà kia qua đời, cũng vào năm đó, Sơn bà sinh hạ một thiên kim, vốn muốn giúp chồng nuôi dạy con cái để hắn yên tâm lo cho sản nghiệp, nhưng dần dần, lang trung không trở về nhà nữa. Hóa ra ở bên ngoài, lang trung đã bị một nữ tử xinh đẹp chuyên hát hí khúc mê hoặc.

Nghe lão phu nhân kể đến đoạn này, ba nam nhân kia cùng bưng ly rượu lên uống, Hiểu Nguyệt tức giận nói một câu: “Vong ân phụ nghĩa!”

Lão phu nhân gật đầu: “Vô độc bất trượng phu*, lang trung kia vì muốn chiếm đoạt gia sản, liền cùng với nữ tử đào kép kia thông đồng hạ độc mẹ con Sơn bà, cũng trong đêm đó, liền nhét họ cùng với một tảng đá lớn vào trong bao bố, ném xuống hồ nước sâu của một thác nước trên Tiên Vân sơn.

Vô độc bất trượng phu: là hình thức giản lược của tục ngữ ‘Hận tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phi’, ý chỉ kẻ làm quân tử hoặc trượng phu, nếu đã tàn nhẫn thì sẽ vô cùng tàn nhẫn, nếu đã ngoan độc thì sẽ vô cùng ngoan độc. [nguồn: baidu]

“Ngay cả con gái cũng…” Hách Kim Phong nhíu mày: “Có phải con người không?”

Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm cũng nhanh chóng gật đầu theo, cảm thấy chuyện này không đơn giản chỉ là lợi dụng tình cảm, có khi còn không bằng cầm thú.

“Sau khi Sơn bà chết, lang trung bảo nữ tử đào kép đó giả làm Sơn bà, trốn ở trong phòng không gặp người ngoài, rồi thay đổi toàn bộ người hầu trong nha, nhằm chiếm đoạt tài sản. Lão phu nhân nói đến đây, liền lạnh lùng cười: “Chỉ tiếc, phong thủy dần thay đổi! Chờ sau khi lang trung chiếm được tài sản, hắn liền để ý người khác.”

“A.” Tiết Bắc Phàm nhịn không được lắc đầu: “Lang trung kia trời sinh bản tính chơi bời trăng hoa, nhanh như vậy đã có mới nói cũ.”

“Đào kép kia cảm thấy không cam lòng, nàng vì lang trung làm nhiều như vậy, ngay cả một danh phận cũng chưa có đã bị đuổi đi. Ngay sau đó, liền đem chuyện cũ trong quá khứ ra đe dọa sẽ vạch trần hết thảy.” Lão phu nhân nói đến đây, sắc mặt liền trầm xuống: “Kết quả, nàng bị lang trung dùng gối sứ[1] đánh chết, cũng xài một phương pháp đó, hắn thừa dịp ban đêm ném hết mọi thứ vào thác nước trên Tiên Vân sơn.”

Mọi người nhịn không được thổn thức, hại người đến cuối cùng cũng hại mình!

Tiểu Đao líu lưỡi không nói nên lời: “Eo ơi, tên lang trung kia là tên đồ tể*, sao lại có thể độc ác tàn nhẫn đến như vậy?”

đồ tể: người làm nghề sát sinh

“Vẫn chưa hết.” Lão phu nhân thấy Hiểu Nguyệt đưa cho bà một ly trà nóng, mặt mày liền vui vẻ hớn hở, nhận lấy uống hai ngụm, rồi tiếp tục nói: “Các người thế nào cũng không đoán được, lang trung kia đã yêu một người, đó là danh kỹ của Giang Nam, năm ấy nàng ta nổi tiếng là thiên hạ đệ nhất hoa khôi.”

“Hắn còn chưa thỏa mãn sao?” Hách Kim Phong cau mày lắc đầu.

Tiểu Đao vừa gấp đồ ăn vào bát hắn, vừa nói: “Đại ca, huynh không hiểu rồi, vụng trộm đối với nam nhân là một loại nhận thức, hắn sẽ không vì lão bà trong nhà xấu mà ra ngoài vụng trộm, cũng không vì lão bà trong nhà đẹp mà vụng trộm, vụng trộm hay không vụng trộm, hoàn toàn tùy thuộc vào hắn muốn hay không muốn!”

Lão phu nhân nhướng lông mày: “Ồ, cô là khuê nữ bao nhiêu tuổi rồi, không ngờ lại thấu hiểu như vậy…”

Lời nói còn chưa dứt, mọi người có mặt liền trăm miệng một lời: “Là nương của nàng ta dạy khéo!”

Tiểu Đao vui vẻ nhai tôm chẹp chẹp, gật đầu liên tục.

“Danh kỹ kia long đong vất vả, thật vất vả mới tìm được một chỗ dựa vững chắc, tưởng rằng đã thoát khỏi bể khổ, nhưng không dự đoán được, không quá ba ngày sau, một chiếc thuyền của quan từ kinh thành đến Kim Lăng. Thuyền chở Thuận Đức vương gia cùng tam quận chúa của hắn.” Lão phu nhân thở dài: “Vì vậy, tên lang trung kia lên đường ra đi, đến nay vẫn chưa quay về.”

Tiểu Đao sáng tỏ: “ Hắn ban đầu yêu thương Sơn bà, chẳng qua vì nhà nàng giàu sang, về sau vì ham mê nữ sắc mà vụng trộm với người khác. Mà sau khi tiền tài mỹ sắc đến tay, hắn liền xem trọng công danh… Con rể của Thuận Đức vương gia, theo ta được biết là họ Thái tên Liêm, bây giờ đã được kế thừa vị trí quận vương, hoàn cảnh rất tốt.”

Lão phu nhân cười cười với Tiểu Đao: “Nha đầu, rất thông minh.” Nói xong liền kéo tay của Trọng Hoa, căn dặn hắn: “Con à, nhớ kỹ! Đối với loại nha đầu này phải cẩn thận, nếu không có kim cương toản* thì ngàn vạn lần cũng đừng ôm đồ sứ sống nha.”

kim cương toản: chỗ dựa bằng kim cương, ý chỉ chỗ dựa vững chắc

Trọng Hoa không hiểu rõ.

Tiết Bắc Phàm bị lời đùa của lão phu nhân làm bật cười, xen mồm nói: “Ý của bá mẫu là hãn phụ& rất khó thuần phục.”

hãn phụ: đàn bà chua ngoa

Tất cả mọi người đều bật cười, còn Tiểu Đao thì chu miệng.

Lão phu nhân vội vàng gấp thức ăn vào bát của nàng: “Nói cho vui thôi, cô là một nha đầu rất đáng yêu.”

Trên mặt Tiểu Đao lột vẻ chế giễu, tiếp tục dùng bữa và lắng nghe.

Lão thái phu nhân trong lòng thầm khen ngợi —— đúng là một cô nương độ lượng không để ý đến những lời trêu đùa khác. Lại quay qua nhìn Hiểu Nguyệt thật thà chất phác đơn thuần ở bên cạnh, hai nha đầu mỗi người mỗi vẻ, hy vọng Trọng Hoa và Bắc Phàm biết quý trọng.

“Thái Biện là cháu trai họ của Thái Liêm.” Hách Kim Phong ngẩn đầu nói chen vào: “Thái Liêm bây giờ quyền cao chức trọng, Thái Biện chính là ỷ vào mối quan hệ với hắn nên mới nhận được công việc béo bở này.”

Tất cả mọi người đều không lên tiếng —— Chuyện này, có liên quan gì sao?

Tiểu Đao hỏi lão phu nhân: “Còn sau này thì sao? Vị danh kỹ Giang Nam kia rốt cuộc như thế nào?”

Lão phu nhân trầm mặc trong chốc lát: “Nàng không muốn tiếp tục lưu lạc, Thái Liêm ấy vậy mà vẫn mê luyến sắc đẹp của nàng, nên giữ nàng ở lại trong phủ để làm một món đồ chơi… Sau đó nàng bỏ trốn, không biết vì sao lại chạy đến Tiêu Vân sơn, nhảy xuống hồ nước tự tử. Điều kỳ quái là, thi thể sau khi chìm xuống lại không thấy nổi lên.”

Mọi người nghe xong liền hít phải ngụm khí lạnh, Tiết Bắc Phàm hỏi: “Biết đâu dưới hồ có một cái động, nên bị dòng nước cuốn vào trong.”

Hiểu Nguyệt nhíu mày: “Một tên Thái Liêm lại hại chết bốn người, thật quá tàn nhẫn.”

Lão phu nhân chậc chậc hai tiếng: “Ôi, chuyện giữa nam nhân và nữ nhân mãi mãi không thể nói rõ được, năm đó nếu không phải Sơn bà nhất niệm chi sai*, thì mọi việc không đến nông nỗi này.”

nhất niệm chi sai: một ý nghĩ sai lầm dẫn đến hậu quả nghiêm trọng

“Không phải Sơn bà và con gái đã chết rồi sao?” Tiểu Đao không rõ: “Sao lại biến thành yêu tinh?”

“Nghe nói những nữ nhân sau khi chìm xuống đáy hồ, bởi vì trong lòng đầy thù hận mà hóa thành những linh hồn ai oán, trong số đó, Sơn bà vì cái chết của con gái, hận ý trong lòng rất đậm, vì vậy phép thuật của nàng cũng cao nhất. Các nữ nhân mang theo nỗi oán hận hợp thể lại, liền biến thành yêu ma ác quỷ, bò lên khỏi hồ nước.” Lão phu nhân nói xong liền trở nên trầm mặc, Tiểu Đao nghe xong thì cảm thấy rất ly kỳ —— Có ma quỷ thật ư?!

“Sơn bà lên bờ, có thể xem là ác quỷ đầu thai!” Lão phu nhân khẽ phất tay lên đầy quý phái: “Nàng điên cuồng tìm Thái Liêm báo thù, nhưng khi nhìn thấy chiếc bóng mờ nhạt trên mặt hồ, liền phát hiện bản thân đã biến thành một mụ già xấu xí kinh khủng. Vì thế, nàng liền bắt cóc các cô nương về ăn. Ăn một lần… liền trở nên xinh đẹp nhất thiên hạ. Sau đó nàng thường tìm đến những gã nam nhân ngày thường vẫn hay lêu lổng, nếu một ngày kia phát hiện những tên thay lòng đổi dạ, liền lập tức moi tim móc phổi.”

Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa nghe xong, khuôn mặt liền trở nên cau có.

“Hơn nữa Sơn bà này còn có thói quen vơ vét của cải, sau khi giết những kẻ phụ tình kia liền cướp hết vàng bạc châu báu trong nhà, đem đi giấu ở dưới thác trên Tiêu Vân sơn. Có lẽ là muốn đợi đến ngày có thể dụ được tên quỷ tham tài Thái Liêm kia.”

Bọn Tiểu Đao sau khi nghe xong câu chuyện dài về truyền thuyết Sơn bà kia, liền nắm được trọng điểm —— hóa ra ở dưới thác trên Tiêu Vân sơn có châu báu. Vậy một trong những mảnh Long Cốt Ngũ Đồ kia có phải ở trong đó hay không?

Mọi người nghĩ đến một chuyện, liền nhìn về lão thái thái: “Lão phu nhân, sao người biết rõ những chuyện này?!”

Lão phu nhân cười thần bí, chắp tay lại, hướng về trời lạy: “Phật bảo, không thể nói.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mà cùng suy đoán về nguyên do của lão thái thái.

Khi màn đêm buông xuống, mọi người sớm đã đi nghỉ, nhưng Tiểu Đao lại không ngủ được.

Trọng phủ rất lớn, hai người không cần ở chung một phòng, vì vậy Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt mỗi người một phòng.

Tiểu Đao nằm trên chiếc chăn dày bằng gấm, bộ dạng nằm nghiêng như một vị quý phi xinh đẹp, trong miệng ngậm một cây bút, còn bàn tay nhàn rỗi kia, không ngừng chọt con mèo nhỏ đang ngủ say ở phía trước.

Trong đầu của Tiểu Đao không ngừng lặp đi lặp lại truyền thuyết về Sơn bà kia, không phải nàng nhát gan sợ sệt, mà là nương nàng đã dạy nàng —— muốn tìm được bảo bối, nhất định phải học được cách tìm hiểu các truyền thuyết của nơi đó, đặc biệt là loại chuyện nghe rợn cả người này.

Các truyền thuyết thường được lưu truyền trong một địa phương, thường là những câu chuyện làm rung động lòng người. Những nơi có câu chuyện tình yêu trai gái của các tài tử giai nhân tuyệt đối sẽ không có bảo bối, bởi vì mọi người ai cũng sẽ già đi. Nếu bọn họ không đi tìm bảo bối, chẳng lẽ để bảo bối đi tìm bọn họ sao!

Mà những câu chuyện rùng rợn này tại sao lại xuất hiện? Đều là vì muốn làm nhiều người sợ hãi, để bọn họ không đến gần. Vì thế, trong câu chuyện này ắt có điều đáng tin.

Tiểu Đao nghĩ đến đây liền cảm thấy có chút phiền muộn, liền dứt khoát đưa tay gãi bụng con mèo nhỏ lông hổ kia, suy nghĩ thất thần, tập trung tìm sơ hở trong câu chuyện ban nãy, nương nàng có dạy —— muốn tìm manh mối, trước tim phải tìm chỗ sơ hở, phải phá vỡ mới có thể xây dựng được, có cửa mới có thể vào…

Nàng suy nghĩ vô cùng tập trung, nên không đề phòng con mèo nhỏ vì bị nàng đánh thức, mà giận dữ, vươn móng vuốt cào một phát.

“Ai da!”

Hách Kim Phong đang ở trong sân luyện công, nghe tiếng la của Tiểu Đao, liền ngẩng đầu lên, thấy nàng đang nắm cánh tay có hai veết trầy lao ra. Vẻ mặt không vui, cãi cọ cùng con mèo nhỏ đang độc chiếm giường của nàng: “Nhờ ta mà ngươi mới được ăn những món ăn béo bở thơm ngon, vậy mà ngươi lại không có lương tâm làm như vậy, đúng là ngay cả mèo cũng không thể tin tưởng được!”

Hách Kim Phong cảm thấy buồn cười, nha đầu kia sao lại có thể cùng mèo cãi cọ như vậy.

Tiểu Đao vẫy vẫy tay, cầm chai kim sơn dược, đẩy cửa phòng kế bên, đi vào trong, đóng cửa khóa lại.

“A…” Hách Kim Phong muốn ngăn cản cũng không kịp, buồn bực —— Tiểu Đao sao lại vào phòng của Tiết Bắc Phàm?

Gian phòng này là do lão phu nhân sắp xếp, Tiểu Đao nghĩ, trong đại viện này có tổng cộng bốn căn phòng, bên cạnh phòng nàng nhất định là phòng của Hiểu Nguyệt, còn hai căn phòng ở đối diện là của Hách Kim Phong và Tiết Bắc Phàm…

Vào phòng, phát hiện đèn đã tắt, Hiểu Nguyệt hình như đã ngủ.

Tiểu Đao bĩu môi bò lên giường, vừa đẩy đẩy người trên giường, vừa làm nũng: “Hiểu Nguyệt, con mèo kia vong ân phụ nghĩa, nó dám cào ta.”

“Hửm?” Người trên giường lầm bầm một tiếng.

Tiểu Đao nằm xuống bên cạnh người nọ: “Cô giúp ta bôi dược đi, ta chỉ còn một tay, không tiện.”

“Ừm.” Người nọ lên tiếng, giọng điệu rầu rĩ, tựa hồ là từ trong chăn vọng lại.

Tiểu Đao nắm tay lại chống dưới cằm, nghiêng người, nhìn thấy mái tóc đen, liền đưa tay chọt chọt người nọ: “Aiz, Hiểu Nguyệt, ta ngủ không được, hai ta cùng tâm sự chuyện trời đất đi? Ta có một số việc cảm thấy không rõ, cô thử cho ta một ít biện pháp đi.”

Nghe Tiểu Đao cứ lặp đi lặp lại ‘Hiểu Nguyệt’, người trong chăn hơi nâng chăn lên, lộ ra một mái tóc đen, sau đó lại xốc một góc chăn lên, giống như đang gọi Tiểu Đao vào đây nằm, đừng để bị lạnh.

Tiểu Đao vui vẻ tiến vào chăn, nằm nghiêm chỉnh: “Hiểu Nguyệt, ta với cô nói…”

Vừa mới mở miệng nói được nửa câu, Tiểu Đao chỉ thấy người ở trước mặt cười đến hai vai run rẩy, sửng sốt…

Cùng lúc đó, người ở trước mặt củng ngẩng đầu lên, đúng là khuôn mặt của Tiết Bắc Phàm, vẻ mặt giống như cười không ra hơi, hỏi: “Nha đầu cô bị bệnh à, sao lại chui vào chăn của ta nằm?”

“AAAAAAA!”

Hách Kim Phong ở trong sân, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết lần thứ hai của Tiểu Đao vọng ra từ phòng của Tiết Bắc Phàm. Có thể nói, đây là tiếng kêu ‘bi thảm nhất trần gian’, khiến cho Hiểu Nguyệt ở phòng đối diện cũng sợ hãi. Ngay cả Trọng Hoa ở viện kế bên, cùng các nha hoàn hạ nhân lớn nhỏ ở trong Trọng phủ đều chạy đến đây.

Mọi người liền nghe thấy tiếng bàn bị lật trong phòng của Tiết Bắc Phàm.

Sau đó, một tiếng ‘Binh’, Tiết Bắc Phàm quần áo không chỉnh tề chạy ra, theo sau gót hắn là Tiểu Đao đang đuổi theo, trên tay cầm một cái gối: “Ta đánh chết ngươi, ngươi là tên dâm tặc chết tiệt!”

“Cô mới là dâm tặc!” Tiết Bắc Phàm vừa chạy vừa gào thét: “Đây là phòng của ta, giường của ta! Nha đầu quỷ sứ cô nửa đêm đi vào phòng ta, chui vào chăn của ta, định rắp tâm là gì hả? Ây ya, cô phải trả lại sự trong sạch cho ta, ta muốn cô phải chịu trách nhiệm!”

“Ta khinh, ngươi đi chết đi!” Tiểu Đao vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, giậm chân xả tức: “Tức chết ta!”

Vì vậy, trong đêm hôm đó, toàn bộ hạ nhân trong Trọng phủ đều bàn luận —— rốt cuộc ai mới là dâm tặc?!

Trong phòng Hiểu Nguyệt, Tiểu Đao trói con mèo nhỏ lông hổ lại, vừa cầm con dế mèn làm bằng cỏ chọc nó kêu meo meo, vừa trách mắng: “Đều tại ngươi, đều tại ngươi, đều tại ngươi…”

Ở cổng, Tiết Bắc Phàm tinh thần xán lạn vừa uống rượu vừa hưởng gió đêm.

Chọn tập
Bình luận
× sticky