Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 22: Dê già gặm cỏ non

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Tiết Bắc Phàm hành tẩu giang hồ đã quen với nhiều cảnh tượng, nhưng vẫn bị giật mình khi thấy bàn tay đó. Vốn định hô một tiếng nhắc nhở Tiểu Đao, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, đột nhiên muốn nhìn gương mặt bị dọa đến khóc của Tiểu Đao, cho nên không mở miệng.

“Bộp” một tiếng.

Tiểu Đao cảm giác có một vật đặt lên đầu vai, bởi lớp vải ngăn cách không dày lắm, nên cảm thấy âm ẩm, nho nhỏ mà lành lạnh. Quay sang, trên vai là một bàn tay.

Bàn tay trắng bệch, gầy guộc, ẩm ướt, còn có hai cọng rêu dính vào.

Tiểu Đao chậm rãi há mồm, đôi mắt hạnh trừng trừng nhìn bàn tay đang trượt xuống, quay đầu lại nhìn… Thấy rõ! Là một thứ ướt sũng tóc dài ngoằng ngay trước mặt.

“A!” Tiểu Đao lùi lại rất nhanh, tức thì đã lùi đến ôm cổ Tiết Bắc Phàm, “Quỷ nước kìa!”

Tiết Bắc Phàm vừa lòng hả dạ mà ôm lại Tiểu Đao đang “yêu thương ôm ấp” mình, vừa quan sát “Quỷ nước” phía sau nàng. Chẳng qua chỉ là một nữ tử ướt sũng bết đầy nước và máu mà thôi. Nàng mở miệng, giọng cầu xin yếu ớt đến độ khó mà nghe được, “Cứu mạng.”

Tiểu Đao ngẩng mặt nhìn Tiết Bắc Phàm, “Nàng vừa nói cứu mạng phải không?”

Tiết Bắc Phàm vẻ mặt ai oán nhìn Tiểu Đao, “Giữa thanh thiên bạch nhật, cô lại đi chiếm tiện nghi ta!”

Tiểu Đao vội vàng thả tay nhảy xuống, “Nữ quỷ” phía sau bị đụng phải, ngã ngửa ra sau.

Tiết Bắc Phàm đỡ lấy nàng, hai người phát hiện, nữ tử bị trọng thương đến ngất xỉu.

Lúc này, cách đó không xa truyền lại tiếng người.

Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao đưa mắt nhìn nhau, mang theo cô nương, trốn trên ngọn cây, núp trong tán lá cây rậm rạp, nhìn xuống dưới.

Dưới tán cây có một đội nhân mã đi ngang qua, đều mang theo đao.

“Nơi này có vết máu!”

“Nhất định là ở gần đây, tìm cho ta!”

“Hừm.” Tiểu Đao nháy mắt ra hiệu với Tiết Bắc Phàm, ý bảo hắn nhìn bên ngoài.

Tiết Bắc Phàm theo hướng ngón tay nàng nhìn ra bên ngoại, mới phát hiện thì ra hai người bọn họ đã tới giáp ranh rừng cây. Cảm thấy cánh rừng này thật quỷ dị, hai người quyết định trước tiên dẫn cô nương này đi.

Đợi đến khi hai người an trí cô nương nọ tại một khách điếm, xử lý tốt thương thế, thì sắc trời đã tối.

“Còn tưởng rằng gặp phải quỷ nước, hù bản cô nương rớt nửa cái mạng.” Tiểu Đao ngồi bên cạnh bàn uống trà. Rồi trở mình cô nương định thay y phục ướt sũng, thì thấy một miếng ngọc bội.

Tiểu Đao xăm soi một hồi, khóe miệng hơi cong lên, cầm ngọc bội lắc lắc trước mặt Tiết Bắc Phàm, “Tiết nhị ngươi mau nhìn, bên trên là chữ gì?!”

Tiết Bắc Phàm xoa thái dương, nha đầu kia thật chẳng có phép tắc, lúc gọi hai chữ “Tiết nhị”, còn cố tình nhấn giọng chữ “nhị”.

Tiếp nhận ngọc bội, thấy đó là miếng cổ ngọc xanh nhạt trơn nhẵn, xung quanh khắc hoa văn màu da cam, chạm trổ tinh tế vô cùng. Chính giữa miếng ngọc bội có hoa văn vây quanh, có khắc một chữ “Thái”.

“Thái?” Tiết Bắc Phàm nhíu mày.

“Miếng ngọc bội trị giá ít nhất là một trăm tám mươi nghìn lượng.” Tiểu Đao vừa nói, vừa chỉ cánh tay cô nương gác bên ngoài chăn, “Chiếc vòng phỉ thúy đó cũng là bảo bối, bỏ ra một nghìn hai trăm lượng cũng chưa chắc mua được.” Lại chỉ khuyên tai tên hai tai cô nương, “Trân châu thanh sắc hải, giá trị liên thành.”

Tiết Bắc Phàm nhíu mày, cô nương này xuất thân phú quý?

“Y phục trên người, đai ngọc, hoa văn trên áo đều là thêu từ những sợi tơ đắt tiền, từ trong ra ngoài, cô nương này là một thân tiền a!” Tiểu Đao chậc chậc hai tiếng, “Không thể nói hai từ phú quý là có thể diễn tả được.”

Đang lúc nói chuyện, chợt nghe nàng khẽ “Ưm” một tiếng, lông mi khẽ run, tựa hồ là sắp tỉnh.

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm cùng bước qua, “Cô tỉnh rồi?”

Nữ tử xem chừng là đau đầu, cố sức mở mắt, nhìn thấy Tiểu Đao, miệng mơ màng nói tới nói lui, “Câm miệng, tiện nhân.”

Tiểu Đao há hốc miệng, Tiết Bắc Phàm bên cạnh cũng khó chịu, vừa vẫn còn kêu cứu mạng, sao bây giờ lại trở chứng như vậy?

Không lâu sau, nữ tử mới xem như là tỉnh lại, hai mắt đăm đăm nhìn hoa văn trên đỉnh giường như đang suy nghĩ. Rất lâu sau đó, nàng hình như nhớ tới cái gì, đột ngột đảo mắt sang nhìn Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm.

Cái quắc mắt này khiến Tiểu Đao giật thót.

Lại nhìn tỉ mỉ nữ tử trước mặt, tầm mười mấy tuổi, lớn lên trông thật dễ nhìn, có điều cặp mắt đó thực sự là hung ác! Ánh mắt nhìn như muốn dùng dao xẻ thịt đối phương, cứ như ai thiếu nợ nàng mấy trăm lượng bạc vậy.

Tiểu Đao vốn tưởng rằng nàng còn chưa tỉnh hẳn nên ăn nói lung tung, cũng không tính toán. Không ngờ lúc nàng tỉnh táo nhìn rõ rồi, chỉ tay vào mặt Tiểu Đao, “Cút ngay! Hồ ly tinh nhà ngươi!”

Tiểu Đao cả kinh nhảy dựng, trốn sau lưng Tiết Bắc Phàm, nhỏ giọng hỏi, “Có phải đầu bị đập trúng gì rồi không?”

Tiết Bắc Phàm nghĩ cũng có thể lắm.

Nữ tử hít sâu một hơi, trông thấy Tiết Bắc Phàm, liền phân phó, “Đỡ ta đứng lên, ta muốn uống nước.”

Tiết Bắc Phàm nghiêng mặt cùng Tiểu Đao phía sau hai mặt nhìn nhau.

“Nhìn cái gì?” Nữ tử không hiểu sao lại cáu gắt lên, chỉ Tiểu Đao, “Tiểu tiện nhân, dám lẳng lơ hả, cẩn thận không thì ta khoét hai mắt ngươi!”

Tiểu Đao lại nhích ra sau lưng Tiết Bắc Phàm thêm một chút, thật đáng sợ nha!

“Cô nương.” Tiết Bắc Phàm muốn hỏi thân thế lai lịch nàng, nữ tử sửng sốt, “Cô nương?”

Sau đó nàng nhìn quanh bốn phía, có chút hoảng loạn, “Đây là đâu? Không phải phòng ta!”

Tiểu Đao bị kêu hai tiếng tiện nhân, giận dỗi lờ đi.

Tiết Bắc Phàm không thể làm gì khác hơn là giải thích thay, “Cô ngất xỉu trong núi, chúng ta chẳng qua là cứu cô ra, cô nếu nhớ ra người nhà là ai, nói với ta ta tìm người báo tin bọn họ tới đón cô.”

Nghe Tiết Bắc Phàm nói xong, sắc mặt cô nương thoáng dịu xuống, đưa tay sờ sờ trên người. Phát hiện ra không phải y phục của mình, cả kinh, ngẩng đầu nhìn Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm vội vàng chỉ Nhan Tiểu Đao đứng sau, “Đừng hiểu lầm, y phục của cô bị ướt cả, nàng giúp cô thay y phục.”

Tiểu Đao thấy sắc mặt nữ tử biến hóa kỳ lạ, nguyên bản là ngượng ngùng, tự nhiên trờ nên tức giận, “Tiểu tiện nhân, có phải ngươi đã trộm ngọc bội của ta hay không?”

Tiểu Đao thoạt đầu còn có thể nhịn một chút, không muốn cùng người đang bị thương so đo làm gì. Nhưng nhất quá tam* nha! Tính tình nàng cũng là gay gắt, không muốn chịu thiệt hơn, “Này! Ta cứu mạng của cô đó, ăn nói cho cẩn thận chút đi!”

*nguyên bản là tái nhất tái nhị bất năng tái tam: một lần, hai lần nhưng không thể có lần thứ ba, đồng nghĩa với câu nhất quá tam

Nữ tử cười lạnh một tiếng, “Biết rồi, một hồi ta sẽ ban thưởng, bây giờ thì trả ngọc bội lại cho ta, đó không phải thứ mà tiện nhiên như ngươi có thể cầm.”

Tiểu Đao trợn mắt nhìn, xắn tay áo muốn dạy dỗ nàng một bài học, tự nhủ ngươi ghê gớm lắm sao, trước một tiếng tiện nhân sau lại một tiếng tiện nhân, kêu đã nghiền rồi đúng không?!

Tiết Bắc Phàm vội ngăn cản, thừa dịp kéo Tiểu Đao lại, “Ai, cô chẳng phải nói thiên hạ nữ nhân chi hữu (nữ nhân trong thiên hạ đều là bạn) sao, cần chi so đo với nàng.”

Tiểu Đao trừng mắt —— dựa vào đâu?!

Tiết Bắc Phàm gấp rút ra hiệu —— quên đi, nữ nhân này vừa nhìn là biết không bình thường, nhanh nhanh tống nàng về nhà là được.

Tiểu Đao bĩu môi, cầm ngọc bội trên bàn trả nàng.

Nữ tử tiếp nhận ngọc bội, nhìn Tiết Bắc Phàm nói, “Gọi chưởng quỹ khách điếm đến đây.”

Tiết Bắc Phàm mở cửa, gọi chưởng quỹ vào. Nữ tử đọng đưa ngọc bội trước mặt chưởng quỹ, “Gọi cha ta đến đây.”

Chưởng quỹ vừa nhìn sắc mặt liền thay đổi nhanh chóng, vội vàng chắp tay thi lễ, “Ôi, nguyên lai là Thái tiểu thư, tiểu nhân thông tri thái đại nhân ngay ạ.” Nói xong, vội vã chạy đi.

Tiết Bắc Phàm và Nhan Tiểu Đao đánh trống vài cái —— Thái đại nhân? Sẽ không là…

“Cha ta có rất nhiều tiền, muốn cái gì tốt thì chốc nữa nói với người.” Vị Thái tiểu thư kia nói, lại nguýt mắt nhìn Tiểu Đao, gỡ chiếc vòng phỉ thúy ra, “Cái này là phần thưởng cho ngươi, nhanh cút đi.”

Tiểu Đao tức đến cực hạn, đời này nàng chưa từng thấy qua một nữ nhân không nói lý như thế.

Tiết Bắc Phàm ngăn không cho nàng qua đánh người.

Tiểu Đao nhảy dựng, “Ngươi mới là tiểu tiện nhân!”

“Ngươi dám gọi ta là tiện nhân?”

“Thế nào?!”

“Có tin là cha ta giết ngươi hay không!”

“Cha ngươi không phải là Thái Biện sao, chỉ là một người cung phụng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người.”

“To gan!” Vị Thái tiểu thư kia sắc mặt không tốt, Tiểu Đao nhăn mặt nhìn Tiết Bắc Phàm —— thật đúng là nữ nhi Thái Biện a!

Tiết Bắc Phàm cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá nhìn điệu bộ cùng bản tính gàn dở của vị tiểu thư này, cũng có thể đoán được gia phong của Thái Biện, đúng với câu thượng bất chính hạ tắc loạn*. Kim Lăng thành ai chẳng biết Thái Biện là một kẻ vô cùng háo sắc, thê thiếp thành đàn nữ nhi đông đúc, nữ tử này xem chừng là nữ nhi lớn trong nhà.

thượng bất chính hạ tắc loạn: trên không chính trực dưới ắt làm loạn

Tiểu Đao thấy vị này Thái tiểu thư là xung khí, quyết định quay về cùng hiểu nguyệt nói xấu nàng, một tay kéo Tiết Bắc Phàm, “Đi, dù sao người nhà nàng cũng sẽ đến đón nàng.”

Tiết Bắc Phàm gật đầu cáo từ.

“Tiểu tiện nhân có thể đi, ngươi đừng hòng.” Thái tiểu thư vội vàng ngăn cản, nói với Tiết Bắc Phàm, “Ngươi lưu lại bảo hộ ta!”

“Không.” Tiểu Đao le lưỡi nhìn nàng, kéo Tiết Bắc Phàm chạy đi, “Ngươi nhờ người mà chê ỏng chê eo như thế, thế thì gọi Sơn bà đến giúp đi.”

“A!”

Tiểu Đao chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng vị Thái tiểu thư nọ hình như là bị kinh hách, hét lên một tiếng rồi dùng chăn che người, “Sơn bà? Lão yêu bà lại tới bắt ta sao?!”

Tiểu Đao kinh ngạc.

Tiết Bắc Phàm cũng thấy co điềi bất thường, liền hỏi nàng, “Cô vì sao bị ngất ở trong núi?”

“Ta bị lão yêu quái bắt đến.”

“Nàng ta thì còn ai dám bắt?”

“Ta đến Tiên Vân miếu cầu Bồ Tát…”

“Miếu lớn miếu nhỏ trong thành Kim Lăng đầy rẫy, ngươi chạy thật xa đến nơi quỷ quái Tiên Vân sơn để làm chi?” Tiểu Đao không quá rõ.

Thái tiểu thư mấp máy môi, “Trong miếu ở Tiên Vân sơn cúng Sơn bà, có thể trừng trị đàn ông bội tình bạc nghĩa, còn có… Còn có bán bùa chú cùng vài loại thuốc chữa tâm bệnh.”

Tiểu Đao nghe muốn bật cười, Sơn bà còn có tác dụng này? Nói như vậy, vị Thái tiểu thư này điêu ngoa này gặp phải một tên bội tình?

Đang nói, chợt nghe có tiếng động lớn xôn xao bên ngoài.

Chẳng bao lâu, một nam tử đứng tuổi dẫn theo một đám người đi vào, vừa qua cửa quát ngay, “Vân Đình, con đi đâu vậy? Làm hại cha tìm con khắp nơi!”

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm nhìn kỹ người nọ, hơn bốn mươi tuổi, mạt một bả đầy mặt, dáng người khá cao, mặt không quá mấy cân thịt, từ đầu đến chân cũng là một thân phú quý. Tiểu nhị khách điếm đứng một bên cười cười nịnh bợ, hai người dễ đóan ra —— vị này xem ra chính là Thái Biện.

Thái tiểu thư đại danh gọi là Thái Vân Đình, gương mặt điêu ngoa khi nãy bỗng chốc xịu xuống ngay, thấp giọng gọi một câu, “Cha…”

“Đưa tiểu thư trở về!” Thái Biện thấy Thái Vân Đình không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm, cũng muốn quay về. Quay đầu lại, nhác thấy Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao đang đứng ngay cửa.

Thái Biện quan sát hai người một lúc, nói đúng hơn là ngắm tường tận Tiểu Đao, lập tức gương mặt đổi ngay dáng tươi cười lấy lòng, “Nhị vị, hẳn là ân nhân cứu mạng của Vân Đình?”

Lúc này Tiểu Đao chợt chú ý tới sắc mặt Thái Vân Đình lập tức biến đổi, hung dữ trừng mắt nhìn nàng. Tiểu Đao đang còn khó hiểu, thì thấy Thái Biện chẳng biết từ lúc nào đã sáp lại, “Đa tạ đã cứu tiểu nữ nhà ta một mạng, không bằng… Đến quý phủ ngồi một chút, bản quan muốn báo ơn cho tốt!”

Thái Vân Đình gạt tay hạ nhân đang dìu mình, lại nói với cha nàng, “Cha! Người mời bọn họ làm gì?”

“Ai!” Thái Biện sắc mặt khẽ biến, bất mãn trừng mắt Thái Vân Đình, phân phó hạ nhân, “Còn không dìu về?!”

Thái Vân Đình giãy dụa đã bị mang đi, cái này so với được “dìu” về, không bằng nói là bị “áp” về thì đúng hơn.

Tiểu Đao khẽ nhíu mày.

Tiết Bắc Phàm đi xa thấy cũng nhiều, tên Thái Biện này hai chữ “háo sắc” đều viết ngay trên mặt. Việc hắn thích những cô nương trẻ tuổi đã sớm lan xa. Nha đầu Nhan Tiểu Đao này cũng là xinh đẹp động lòng người, Thái Biện thấy liền thì chăm chăm, nước bọt muốn nhiễu đầy thành suối.

“Khụ.” Tiết Bắc Phàm ho khan một tiếng, kéo Thái Biện bị Tiểu Đao hút mất ba hồn bảy vía trở về, khoát tay chặn lại, “Chỉ là tiện tay mà thôi, thái đại nhân không cần khách khí.” Nói xong, dẫn Tiểu Đao đi mất.

“Ai!” Thái Biện nháy mắt ra hiệu với mấy tên đứng ngay cửa, mấy gã thủ vệ lập tức ngăn trở lối đi.

Tiết Bắc Phàm nhíu mày.

Thái Biện đi lên từng bước, cười hỏi Tiểu Đao, “Vị cô nương này, xưng hô thế nào?”

Tiểu Đao vô thức lùi về cạnh Tiết Bắc Phàm, tự nhủ —— dâm tặc a, cái này là thực nha!

Tiết Bắc Phàm cảm thấy buồn cười, nhìn nàng —— đây không phải là dâm tặc, mà gọi là dâm côn*!

dâm côn: côn đồ dâm đãng

Thái Biện thấy hai người “liếc mắt đưa tình”, mới phát hiện ra Tiết Bắc Phàm cò trẻ tuổi lại anh tuấn, âm thầm cười nhạt, quay sang phân phó thuộc hạ, “Đưa nhị vị ân công về phủ, ta muốn đích thân chiêu đãi!” Nói xong, ý vị thâm trường nhìn Tiểu Đao cười, hài lòng đi ra.

Mấy tên thuộc hạ ai nấy đều cầm đao, nhắc nhở Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao, “Nhị vị, đề nghị nán lại thành Kim Lăng vài ngày, đây là chừa lại chút thể diện cho thái đại nhân.”

Tiết Bắc Phàm sa sầm nét mặt, đây chẳng phải là cường thưởng dân nữ rõ như ban ngày sao?! Hắn cũng không thể mang Tiểu Đao đi, nếu như bị lừa thì làm sao?

Nhưng Tiểu Đao đứng một bên lại xua tay thản nhiên, “Được rồi, chúng ta đi đi.”

Mấy tên thuộc hạ xoay người dẫn đường.

Tiết Bắc Phàm kéo tay áo Tiểu Đao, hạ giọng hỏi, “Cô điên rồi sao, tên dâm côn đó rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của cô!”

Tiểu Đao vỗ vỗ bách bảo nang* bên hông, ghé bên tai Tiết Bắc Phàm thì thầm, “Trước khi hành tẩu, nương ta có đặc biệt dạy ta làm thế nào để giáo huấn dâm tặc, để bọn hắn sau này vừa nghĩ đến hai chữ ‘Nữ nhân’ là đái dầm.”

bách bảo nang: một trăm cái túi chứa bảo vật trong đó, ở chương trước có đề cập đến

Tiết Bắc Phàm cả kinh, nhưng khi nghe hai chữ “Nương ta” từ miệng Tiểu Đao nói ra lại rất có sức thuyết phục.

Tiểu Đao cong khóe miệng, “Hơn nữa đây cũng là cơ hội ngàn năm có một, đúng lúc đến thái phủ tìm kiếm một chút, xem thử thứ đó có ở bên trong hay không.”

Tiết Bắc Phàm lưỡng lự một chốc, thấp giọng dặn Tiểu Đao, “Một hồi nếu hắn làm càn cô kêu ta, lão tử đánh cho hắn từ nay về sau không thể làm trên giường luôn.”

Tiểu Đao vui vẻ “phụt” một tiếng, liếc mắt sang Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm đến gần khẽ liếc mắt cười với nàng, chưa bao giờ thấy nụ cười như vậy của hắn, Tiểu Đao cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vội quay mặt đi.

Tiết Bắc Phàm giúp nàng thả phần tóc hai bên tai xuống, che đi hai tai và cổ.

Tiểu Đao khó hiểu nhìn.

Tiết Bắc Phàm thấy vậy thì thấp giọng nói, “Che một chút, xinh như vậy không nên để dâm côn tùy tiện nhìn.”

Hai tai Tiểu Đao đỏ bừng, xấu hổ quay sang mắng một câu, “Dâm tặc chết dẫm.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky