Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 12: Lửa đố kị hại cá trong hồ

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Khi Tiết Bắc Phàm trở về, thấy cửa phòng Tiểu Đao đóng chặt, từ cửa sổ nhìn vào trong, thấy cánh cửa phòng Tiểu Đao đóng chặt, hai nha đầu giống như đang thì thầm bàn luận. vẻ mặt Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiểu Đao, còn Tiểu Đao lộ vẻ mặt bất mãn, bày tỏ Tiết Bắc Phàm tuyệt đối là một tên lưu manh.

Trọng Hoa từ ngoài viện đi vào, bưng một mâm nhỏ đựng nho đã được rửa sạch, thấy Tiết Bắc Phàm nhìn lén ngoài cửa sổ, có chút khó hiểu.

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại nhìn thấy hắn liền kéo hắn đi ra ngoài.

“Huynh làm gì vậy?”

“Hiện tại không thể vào!”

“Tại sao?”

Tiết Bắc Phàm thấy thoa không hiểu, ho khan một tiếng làm ra vẻ thâm trầm, “Không vì sao.”

Trọng Hoa liếc xéo hắn, một lát sau, “Huynh không phải lại chiếm tiện nghi của người ta khiến người ta chán ghét chứ?”

Khuôn mặt Tiết Bắc Phàm mang theo vẻ mặt như bị nói trúng, “Đúng vậy, hình như ta khiến nhiều người không vừa ý.”

“Huynh không phải tự chuốc lấy phiền phức sao!” Trọng Hoa nhịn không được thở dài, “Ta thật không rõ, huynh quả thật là một người văn võ song toàn, nhưng tại sao cử chỉ lại lỗ mãng như vậy, rất nhiều cô gái tốt chán ghét giọng điệu của huynh, huynh xem chừng cũng không biết?”

Tiết Bắc Phàm nhún vai một cái, “Vừa vặn ta cũng không thích trêu chọc nữa nhân tốt.”

“Hả?” Trọng Hoa nhạy cảm nghe ra thứ gì đó, cười nói, “Huynh cảm thấy Nhan Tiểu Đao là một cô gái tốt?”

Tiết Bắc Phàm không nói gì buông tay, vừa đi về việc của mình vừa lẩm bẩm, “Vương Bích Ba cũng chẳng phải người lương thiện, trong việc có cả một đống yêu ma quỷ quái.”

“Ấy, huynh đừng dừng câu chuyện chứ.” Trọng Hoa đuổi theo hai bước, “Huynh cũng không phải còn nhỏ, cảm thấy tốt thì phải nắm chắc cơ hội, nghiêm chỉnh một chút thì người ta sẽ để ý đến huynh.”

“Phương pháp khiến cho nữ nhân chú ý trên đời này chỉ có hai.” Tiết Bắc Phàm giơ hai ngón tay lên, “Không thích cũng không ghét.”

Trọng Hoa nghe hắn nói một câu trở nên mơ hồ, nghĩ đến Hiểu Nguyệt…không thể như vậy được, không thích cũng không ghét! Nếu không thích cũng không ghét thì kết quả nhất định là cái gì cũng không quan tâm.

Trong nháy mắt, mặt trời lặn sau núi phía Tây.

Xế chiều Tiểu Đao vùi vào giấc ngủ, ngủ đến khi đầu choáng váng, não ngừng hoạt động mới rời giường chải đầu.

Trọng Hoa, Tiết Bắc Phàm cùng Hách Kim Phong đều đã chuẩn bị xong, đang chờ ở ngoài sân, cười nói vui vẻ.

Tiểu Đao dựng thẳng tai lên, nghe Tiết Bắc Phàm bừng bừng khí thế giới thiệu cho th cùng Hách Kim Phong người nào ở Bình Giang phủ tửu lượng tốt nhất, nơi nào có nhiều cô nương xinh đẹp nhất, còn không quên đùa giỡn nha hoàn dẫn đường. Tiểu Đao không nhịn được cau mày, “Tên dâm tặc này.”

Hiểu Nguyệt ở một bên lần lượt giúp Tiểu Đao cài trâm lên đầu, “Vị Tiết công tử này, thật làm cho người ta không hiểu nổi.”

“Không có gì lạ, tâm tư của dâm tặc người nào có tểh hiểu nổi chứ.”

“Thấy công tử đối với cô không háo sắc như vậy.” Hiểu Nguyệt nâng cằm Tiểu Đao lên nhìn hai hàng lông mày đã được tô đều với nhau hay chưa, nói, “Công tử ở Tinh Hải Viên lâu rồi, mặc dù thích đùa giỡn với các nữ tử nhưng chưa từng thấy công tử cùng người nào qua đêm.”

“Hiểu Nguyệt!” Tiểu Đao đem cái đầu đã được chỉnh trang hoàn chỉnh, nghiêm túc chân thật nhìn Hiểu Nguyệt nói, “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, biết đâu chừng sau lưng đang len lén làm gì đó!”

“Ừm.” Hiểu Nguyệt thật thà gật đầu, Tiểu Đao nói gì thì tin cái đấy, “Thì ra là như vậy.”

Hai người thay đổi trang phục xong rời khỏi phòng, lúc này đèn đã được thắp lên, ba nam nhân ở cửa viện đồng loạt quay đầu lại, không nhịn được cảm thán.

Không chỉ Tiểu Đao thay trang phục xong nhìn đẹp mắt, mà cả Hiểu Nguyệt nhìn cũng đẹp vô cùng, hai tỷ muội nắm tay đi ra ngoài, so với hoa trong vườn nhìn còn đẹp hơn.

Tiết Bắc Phàm thâm tâm nổi lên ý muốn trêu đùa, đuổi theo Tiểu Đao, “Khuyên tai làm bằng gì vậy? Trông có vẻ sang trọng.”

Tiểu Đao khẽ híp mắt, nhãn lực của Tiết Bắc Phàm thật là tốt, đôi khuyên tai nàng đúng là được mẫu thân Nhan Như Ngọc tặng, làm từ tử ngọc của Bắc Hải, nàng mang từ Bắc Hải đến đây.

tử ngọc: ngọc màu tím

“Đồ gia truyền.” Nhan Tiểu Đao trả lời một câu ngắn gọn.

Tiết Bắc Phàm cười càng sâu, “Trùng hợp thế, mẫu thân cũng có một đôi giống y như vậy, để lại cho ta làm đồ gia truyền.”

Tiểu Đao cả kinh, trong lòng tự nhủ mẫu thân nàng chắc không phải trộm của mẫu thân Tiết Bắc Phàm chứ?

“Khuyên tai làm bằng tử ngọc trên thiên hạ, đều không khác nhau là mấy.” Tiểu Đao lầm bầm.

“Đôi kia của mẫu thân ta đặc biệt hơn một chút.” Tiết Bắc Phàm chậm rãi nói, “Tử ngọc kia là một bông hoa màu tím giữa khối bạch ngọc, giống như đóa hoa lan Tử La[1] mọc giữa đám mây trắng, giá trị liên thành.”Nhan Tiểu Đao có chút chột dạ, thật sự là của Bắc Hải phái? Hay là Tiết Bắc Phàm đang lừa gạt người ta?

“Đây chính là bảo bối độc nhất vô nhị.” Tiết Bắc Phàm tiến sát thêm chút, kéo dài ngữ điệu nói, “Mẫu thân ta bảo, sau này cho ta tặng thê tử để làm vật đính ước.”

Mặt Tiểu Đao liền biến sắc, đưa tay lấy hai khuyên tai xuống, ném vào trong tay hắn, kéo Hiểu Nguyệt đang mang bộ mặt mờ mịt đi mất.

Trọng Hoa thấy Tiết Bắc Phàm vui vẻ cầm lấy đôi khuyên tai, cau mày nói, “Tại sao huynh lại làm vậy? Mẫu thân huynh chưa từng để lại đôi khuyên tai nào cho huynh cả.”

Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng miết đôi khuyên tai trong tay, khóe miệng nhếch lên nói, “Ta tự có đạo lý của mình.” Nói xong vui vẻ hớn hở đi theo.

Hiểu Nguyệt thấy Tiểu Đao vừa đi vừa thở phì phì, liền hỏi nàng, ” Tiểu Đao, sao cô lại tức giận như vậy, có phải Tiết công tử lại chọc tức Vương Bích Ba không?”

Tiểu Đao chợt nhớ tới chuyện quan trọng, còn phải cần Tiết Bắc Phàm đuổi Vương Bích Ba đi.

“Haizz…” Tiểu Đao thở dài, người ở cùng mái hiên làm sao có thể không cúi đầu, quên đi, nhịn một chút so với bị bức hôn còn tốt hơn.

“Có muốn kêu thiếu gia Trọng Hoa hoặc Hách thần bộ giúp đỡ không?” Hiểu Nguyệt đề nghị.

“Như vậy sao được?!” Tiểu Đao cả kinh, Trọng Hoa không phải thích Hiểu Nguyệt sao, không thể không rõ ràng được! Hách Kim Phong càng không thể, đó là đại ca nàng.

Hiểu Nguyệt hồ nghi nhìn Tiểu Đao… Quả nhiên Tiết Bắc Phàm so với đám người kia đặc biệt hơn chút.

Bữa tiệc tối nay được tổ chức ở hậu viện, năm chiếc bàn dài được xếp thành một vòng, trong đình nghỉ mát cách đó không xa có kỹ nữ đánh đàn ca hát, bầu không khí rất tốt.

Hai người một bàn, Tiểu Đao bất đắc dĩ phải ngồi chung bàn với Tiết Bắc Phàm, Hiểu Nguyệt cùng Trọng Hoa một bàn, Hách Kim Phong một mình một bàn, lo lắng về phần ăn của hắn, ăn như vậy làm sao có thể no được!

Ở vị trí chủ tọa, Vương Bích Ba cùng Dư Lan Chi ngồi chung một bàn. Vương Bích Ba một tay cầm gậy Như Ý đặt ở trên bàn, quan sát Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm bên này.

Tiểu Đao còn đang tức giận, Tiết Bắc Phàm thấp giọng xin tha thứ, “Được rồi, đừng tức giận, chẳng qua chỉ đùa cô một chút thôi, mẫu thân ta chưa từng để lại cho ta đôi khuyên tai nào cả.”

Tiểu Đao tức giận trừng mắt.

Tiết Bắc Phàm đưa tay, ân cần đeo đôi khuyên tai giúp nàng.

Lông tơ trên cổ Tiểu Đao dựng thẳng lên, cả người cứng ngắc, hung hăng muốn bóp chết Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm nói bên tai nàng, “Thỉnh thoảng đùa chút thôi, cô đừng động thủ, có tin ta lấy khuyên tai đâm tai cô hay không?!”

Tay Tiểu Đao cách eo hắn chưa đầy một phân thì dừng tại chỗ, vẫn tức giận như trước.

Tiết Bắc Phàm cười khúc khích, “Tử ngọc rất hợp với cô, ngay cả phần nền trắng cũng rất xinh đẹp.”

Tai Tiểu Đao đỏ bừng, vừa đúng lúc Tiết Bắc Phám đeo khuyên tai xong còn sờ một cái, không biết có phải là cố ý hay không, tên dâm tặc chết tiệt! Thật đáng ghét! Lúc về làm thịt ngươi.

Tiết Bắc Phàm thoản mãn sau khi đeo xong khuyên tai cho Tiểu Đao, quay đầu đá mi nhìn Trọng Hoa đang ngẩn tò te.

Trọng Hoa thật muốn cầm trái cam quăng vào người hắn, tên lưu manh giậu đổ bìm leo chiếm tiện nghi con gái người ta, cũng không biết Tiểu Đao đắc tội hắn chỗ nào, lần đầu tiên thấy Tiết Bắc Phàm quá phận như vậy.

Đang tức giận, Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh lột vỏ một quả cam đưa cho Trọng Hoa, “Trọng công tử, ăn cam này.”

Trọng Hoa vừa nghe hai chữ “công tử” lập tức ỉu xìu, Thiếu chủ, Trọng công tử, Tiết công tử, Hách thần bộ, cho tới bây giờ Hiểu Nguyệt đều dùng cách đó để xưng hô với người khác, chung quy vẫn hạ thấp bản thân.

“Gọi thẳng tên ta là được rồi.” Trọng Hoa tiếp nhận quả cam.

“Ừm.” Hiểu Nguyệt gật đầu, ngẩng đầu nhìn trộm Trọng Hoa.

Trọng Hoa cười với nàng, lột vỏ một quả cam đặt vào tay nàng, “Lần này ra ngoài, nàng không cần phai chiếu cố người khác, cứ để bọn ta chiếu cố nàng là được.”

Hiểu Nguyệt cúi đầu ăn cam, có chút băn khoăn dâng trào.

Tiểu Đao ở bên cạnh nhìn chằm chằm, thầp giọng nói, “Cầm tay nói được hai câu, thật ngốc.”

Đang chăm chú nhìn, trước bỗng xuất hiện khuôn mặt Tiết Bắc Phàm, Tiểu Đao giật mình nhanh chóng tránh ra, nhìn chằm chằm hắn.

Tiết Bắc Phàm có chút bất mãn nhìn nàng nói, “Nha đầu cô thật khó hầu hạ, cầm tay thì nói người khác ngốc, kéo tay lại mắng người khác dâm tặc.”

Nhan Tiểu Đao nhích sang một bên một chút, còn đang vì chuyện vừa rồi mà tức giận nên không muốn nói chuyện với hắn.

Lúc này, tiếng đàn sáo thoáng nhỏ đi, bóng đêm càng trở nên u ám, trong sân một chuỗi đèn lồng bằng giấy màu được treo trên bầu trời, giấy đèn lồng rất dầy, khiến buổi tối trong viện nhìn càng ảm đạm, không biết trong viện có hơi nước hay không, mọi thứ xung quanh nhìn thật mơ hồ.

Vương Bích Ba một mình uống rượu, hai mắt dán chặt vào Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm bên này, dường như có chút suy nghĩ, lại giống như đang thất thần.

Vương Quý lên tiếng khai tiệc, bọn nha hoàn bắt đầu lục đục rót rượu gắp thức ăn.

Đầu khó chịu ăn một ít, Vương Bích Ba bỗng nhiên hỏi Vương Quý, “Nha hoàn Thúy Nhi kia đâu rồi? không nói nó tối nay thổi sáo cho ta nghe sao?”

“Này…” Vương Quý do dự, theo bản năng nhì về phía Dư Lan Chi.

Dư Lan Chi đưa mắt nhìn hắn, Vương Quý vội cúi đầu, thấp giọng nói, ” Thúy Nhi nghỉ việc về nhà ạ!”

“Nghỉ việc?” Vương Bích Ba thở dài, “Sao lại như vậy nữa rồi, dạo gần đây sao lại có nhiều nha đầu nghỉ việc như vậy? Hết lần này đến lần khác đều là những người ta có chút vừa ý.”

Vương Quý xấu hổ cười, nói qua vài ngày nữa sẽ tìm người rồi đứng một bên hầu hạ.

Tiểu Đao hỏi nha hoàn đang gắp thức ăn trước mặt, “Thúy Nhi là ai?”

Nha hoàn lén nhìn về phái Dư Lan Chi một chút, thấy nàng đi đến bên cạnh Vương Bích Ba, liền hạ giọng nói, “Thúy Nhi lúc nãy thổi sáo trong viện bị Thiếu chủ nghe được, Thiếu chủ khen nàng thổi hay, thưởng nàng ăn nho, khiến nàng chẫm trễ việc thổi sáo trong yến tiệc.”

Nhan Tiểu Đao trong lòng thoáng chốc giật mình…chẳng phải là nha hoàn xinh đẹp cạnh ao sen sao?

“Nàng hẳn phải rất hài lòng mới phải?” Tiểu Đao khó hiểu, “Tại sao lại nghỉ việc?”

“Đương nhiên không phải nghỉ việc, mà chắc chắn bị tiểu thư đuổi việc.” Thanh âm của nha hoàn đè nén đến cực thấp, “Khi làm nha hoàn trong phủ này, nhất nhất không được để Thiếu chủ nhìn trúng, nếu có một ngày Thiếu chủ cười với ngươi hoặc khích lệ hai câu, để tiểu thư thấy được, không phải chịu đòn thì cũng bị đuổi việc.”

“Cho nên mới nói độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.” Tiết Bắc Phàm ở bên cạnh nói lời châm chọc, vừa nhắc nhở Tiểu Đao, “Cô thật may mắn vì không đáp ứng hôn sự này, nếu không ta e cô khó giữ được cái mạng nhỏ này.”

Tiểu Đao cũng lười cùng hắn tranh luận, nếu không phải Vương Bích Ba trêu hoa ghẹo nguyệt không rõ ràng, Dư Lan Chi sẽ không sinh lòng ghen ghét.

Lúc này, một nha hoàn bưng đến cho Tiểu Đao một đãi đồ ăn, bảo là Dư Lan Chi đặc biệt phân phó trù phòng làm món Hương Chanh Nhưỡng Hà[2] này. Tiểu Đao nguyên bản trong lòng đang rầu rĩ liền trở nên vui vẻ, đưa đũa muốn gắp tôm lên ăn, nhưng chiếc đũa trước mặt bằng bạc, vừa đụng đến con tôm liền trở nên đen thui.

“Này!” Tiết Bắc Phàm nhanh chóng chặn Tiểu Đao lại, “Có độc!”

Tiểu Đao càng hoảng sợ, Vương Bích Ba nghe được, liền đứng lên, “Sao vậy?”

Tiết Bắc Phàm dựng đầu đũa lên cho Vương Bích Ba xem, “Có người hạ độc trong đồ ăn.”

Tất cả mọi người đều cả kinh, bọn nha hòan nhanh chóng thối lui sang một bên, Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt cũng không ăn nữa. Hách Kim Phong lại ăn không ít, nhìn chằm chằm vào đôi đũa trong tay, thấy đầu đũa bạc trong tay không đổi sắc, phỏng đoán chắc không có vấn đề gì nhỉ?

“Vương Quý!” Sắc mặt Vương Bích Ba trở nên khó coi.

“Trang chủ.” Vương Quý nhanh hcóng chạy vào, vẻ mặt bối rối, “Đây…”

“Thử một chút đi.” Vương Bích Ba phân phó, Vương Quý nhanh chóng cầm ngân châm thử một lượt, phát hiện các món ăn không có độc, chỉ có món tôm của Tiểu Đao là chứa chất kịch độc.

Tiểu Đao nhìn chằm chằm vào chiếc đũa bạc, lục soát sơ bàn nhỏ một chút, nương theo ánh sáng của ánh trăng, phát hiện ở mặt ngoài con tôm có một lớp phấn màu u lam, có thể thấy độc chỉ vừa mới được rắc lên.

Hiểu Nguyệt bên cạnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Dư Lan Chi bên cạnh Vương Bích Ba. Dư Lan Chi thấy ánh mắt nàng, tức giận nói, “Cô nhìn ta làm gì?”

Hiểu Nguyệt cau mày, Dư Lan Chi buổi chiều nói sẽ đặc biệt làm món ăn cho Tiểu Đao, là nàng ta hạ độc sao? Làm như vậy chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?

“Ta không có làm.” Dư Lan Chi nhanh chóng lắc đầu, nhìn Vương Bích Ba nói, “Biểu ca, ta không có hạ độc nàng.”

Vương Bích Ba nhìn Dư Lan Chi một chút, tựa hồ có phần do dự.

“Huynh không tin ta?” Vành mắt Dư Lan Chi đỏ lên.

“Ta tin.” Vương Bích Ba buột miệng nói ra, “Bất quá chúng ta phải điều tra rõ ràng trước.”

Dư Lan Chi mở miệng, đứng lên, quay đầu trừng mắt với Tiểu Đao, “Cô nói đi, cô không phải lén lút làm gì đó chứ!”

Tiểu Đao dựng thẳng đôi đũa lên cho mọi người cùng xem, “Thật có lỗi với Lan Chi, ta đây không ngốc nghếch đến nỗi tự hạ độc vào món ăn của chính mình, đưa lại cho ta đôi đũa khác.”

“Nhất định!” Dư Lan Chi liếc mắt thấy trên mặt nha hoàn vừa gắp đồ ăn cho Tiểu Đao lúc này dường như nở nụ cười nhàn nhạt, tiến đến đưa tay nhéo lỗ tai nàng, “Ngươi cười cái gì, có phải ngươi đổ oan cho ta không?”

“Tiểu thư tha mạng, nô tỳ cái gì cũng không biết!” Nha hoàn đau đớn kêu lên, Tiết Bắc Phàm rụt cổ lại, trong lòng thầm nói thật quá điêu ngoa.

Tiểu Đao khuyên nhủ, “Trước tiên đừng làm gì cả, chờ điều tra rõ ràng rồi nói sau.”

“Nhất định là các ngươi cùng con nha hoàn này liên hợp lại…” Dư Lan Chi đẩy nha hoàn kia ra, nổi giận chỉ đám nha hoàn xung quanh, “Các ngươi đừng cho rằng ta không biết các ngươi nói cái gì sau lưng ta sao?!”

“Lan Chi!” Vương Bích Ba nhíu mày, quát lên ngăn cản Dư Lan Chi nổi giận.

Tất cả mọi người có mặt đều không nói gì nhìn Vương Bích Ba, thấy tựa hồ cũng rất nổi giận, quăng cái chén xuống, phân phó Vương Quý, “Điều tra cho ta ai là kẻ hạ độc.”

“Vâng ạ.” Vương Quý gật đầu đi ra.

Tất cả mọi người đều không còn lòng dạ để ăn uống, một lát sau, một nha hoàn lớn gan hỏi Vương Bích Ba, “Trang chủ, có tiếp tục ca hát nữa hay không…”

“Ca cái gì? Ai còn lòng dạ mà nuốt trôi nữa chứ!” Sắc mặt Vương Bích Ba khiến đám nha hoàn sợ hãi vội vàng lui ra ngoài.

Mọi người đều cảm thấy xấu hổ, bỗng nghe Tiểu Đao vỗ tay một cái.

“Bốp” một tiếng, mọi người xoay mặt nhìn nàng.

Tiểu Đao quay sang kéo Hiểu Nguyệt, “Đi, Hiểu Nguyệt, chúng ta tìm Lan Chi ăn khuya đi, chúc mừng nàng thoát khỏi bể khổ.”

Hiểu Nguyệt mơ mơ màng màng bị nàng kéo đi, để lại Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm ngơ ngác nhìn nhau, có chút đồng tình nhìn sang Vương Bích Ba đang ủ dột.

Hách Kim Phong bên cạnh nhịn không được hỏi, “Ta đi cùng được không? Ta cũng chưa ăn no.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky