Tiểu Đao giống như đang cẩn thận suy nghĩ cái gì đó, Tiết Bắc Phàm liền hỏi nàng – “Có chủ ý gì không?”
Tiểu Đao thần thần bí bí – “Ân. . . . . . nương ta trước kia từng dạy ta một tuyệt kỹ chạy trốn, nói là lúc bị người ta truy đến nỗi thật sự không còn đường để trốn, thì trốn vào đại lao một thời gian.”
“Vào tù?” – Tiết Bắc Phàm nghe xong kinh ngạc – “Nương cô vì sao lại dạy cô chiêu này?”
“Người là phi tặc a, người khác bắt người không phải là muốn đem người vào đại lao sao, mà đồng dạng, theo suy nghĩ của kẻ khác, người muốn chạy trốn cũng là vì sợ bị bắt vào đại lao, bởi vậy tự nhiên không ai sẽ vào đại lao tìm người, ngươi nói có phải hay không?”
Tiết Bắc Phàm cảm giác ý kiến này mặc dù không đúng, nhưng rất có đạo lý, nói trắng ra không phải là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao?
“Nga. . . . . .” – Tiết Bắc Phàm có chút hiểu được suy nghĩ của Tiểu Đao, lại gần, ở nàng bên tai nói – “Không phải cô cảm thấy thân phận của Diêu Đóa có vấn đề sao?”
“Hoài nghi mà thôi, cần bằng chứng!” – Tiểu Đao xắn tay áo.
“Cô muốn làm gì?” – Tiết Bắc Phàm thấy nàng đằng đằng sát khí giống như muốn tìm người gây lộn một trận, khó hiểu hỏi.
“Ta giúp Hiểu Nguyệt phơi y phục!” – Tiểu Đao vứt cho hắn ánh mắt xem thường, lộ ra hai cánh tay trần, lấy quần áo đã giặt sạch từ trong chậu gỗ ra, hướng giá phơi y phục ném lên.
“Chậc chậc.” – Tiết Bắc Phàm lắc lắc đầu tán thưởng một tiếng – “Khó lường a, như vậy ai có mệnh tốt mới có khả năng thú ngươi a!”
Tiểu Đao liếc hắn một cái, khóe miệng nhếch nhếch, ngoài miệng còn cứng rắn – “Ít vuốt mông ngựa.”
Lúc này, bên ngoài có chút động tĩnh. Đám người Tiết Bắc Phàm bao hơn phân nửa hậu viện, còn có một nửa viện chưa có người ở, cửa viện cũng không cùng hướng, ở giữa bị phân cách bởi một hành lang gấp khúc. Lúc này, phỏng chừng là tiểu nhị mang người từ xa tới ở, khi qua hành lang, hai bên đối mặt, Tiết Bắc Phàm liền nhíu mày —— đến đúng là ba người của Bắc Hải phái.
Cầm đầu đi vào chính là Tiết Hình. Hắn liếc mắt một cái liền thấy Tiết Bắc Phàm đang đứng trong viện tựa hồ cũng không giật mình, Tiết Bắc Phàm trong lòng liền hiểu, mấy người này là hướng về phía bọn họ mà tới.
Theo sau là Phương Đồng Lý. Phương Đồng Lý này, trước kia công văn công đạo, cái gì cũng tốt, chính là háo sắc, nhìn thấy mỹ nhân liền cầm lòng không được. Cũng đừng nói, Tiểu Đao ở đằng kia phơi y phục để lộ ra cánh tay, nha đầu kia trẻ trung, dung mạo xinh đẹp, dáng người nhìn từ sau lưng, trông rất xinh đẹp động lòng người, khó trách Tiết Bắc Phàm vẫn mang theo trên người . Phương Đồng Lý âm thầm hâm mộ Tiết Bắc Phàm, người này tựa hồ dường như có thể được lọt vào mắt xanh của kỳ nữ, cũng không biết coi trọng hắn cái gì. Hắn đang tỉ mỉ đánh giá đánh giá Tiểu Đao, không biết ở đâu đột nhiên có một trận gió kì lạ, hướng gió từ dưới hướng lên, cơn gió hướng thẳng tới hai mắt của hắn. Gió thổi làm cho cát bay vào mắt Phương Đồng Lý, hắn dường như rất khó chịu, lấy tay dụi mắt.
Tần Kha ở phía sau đang nhìn Tiết Bắc Phàm, chỉ thấy một trận gió vừa rồi, tay áo hắn hơi hơi nhấc lên một chút, lại không tự giác nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt.
. . .
Thời điểm nàng mới bái sư nhập môn, biết Bắc Hải phái có hai huynh đệ, đại ca thiên hạ vô địch, danh chấn giang hồ, đệ đệ lại là kẻ trà trộn trong giang hồ, dốt nát, kém cỏi còn là một tay ăn chơi. Ngày nọ, nàng đi qua hậu viện, nhìn thấy một người tựa vào một đình nghỉ mát trong hoa viên ngáp một cái. Người nọ mặc hắc y, có vẻ thực tùy ý, cũng còn rất trẻ. Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người hắn, giơ tay nhấc chân có chút lười biếng, cùng những người nàng từng gặp trước đây rất khác nhau.
Tần Kha lúc đó liền đứng trong viện ngây ngốc nhìn.
Lúc này, một nữ tử thập phần xinh đẹp bước nhanh vào trong đình, hình như còn có chút tức giận – “Tiết Bắc Phàm! Ta chờ ngươi một canh giờ ngươi còn muốn thế nào? Mời ngươi đi nghe cầm là làm khó cho ngươi sao?!”
Tiết Bắc Phàm?
Tần Kha không khỏi kinh ngạc, người nọ chính là Nhị thiếu gia tồi tệ trong truyền thuyết của Bắc Hải phái sao? Không thể nào. . . . . . không phải là giang hồ tung tin vịt chứ?
Tiết Bắc Phàm lại tiếp tục ngáp một cái, tựa hồ lười cùng nử tử kia tranh cãi.
“Tiết Bắc Phàm, con mắt ngươi bị mù sao? Bổn tiểu thư tốt xấu gì cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mời ngươi nghe cầm ngươi thế nhưng còn không thấy hãnh diện!”
Tiết Bắc Phàm lấy tai ngoáy ngoáy lỗ tai, thong thả – “Vậy cô tìm người muốn nghe không phải được rồi sao?”
“Ngươi!” – Nữ tử kia rõ ràng rất tức giận, Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên lấy tay chỉ ra đằng sau – “Sư phụ ngươi đến đấy!”
Nữ tử liền quay đầu lại nhìn, Tần Kha chỉ thấy Tiết Bắc Phàm thân chợt lóe . . . . . . đã không còn bóng dáng.
Chờ mỹ nhân kia quay đầu lại, đã không còn thấy hắn, tức giận đến dậm chân la hét – “Ngươi chờ đó! Đồ ngu ngốc, có mắt không tròng!”
Sau này Tần Kha mới biết được, nữ tử này chính là người nổi danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Phong Vô Ưu. Phong Vô Ưu cũng không ở trong Bắc Hải phái, nàng là theo sư phụ đến Bắc Hải phái làm việc, chỉ ở tạm thôi. Theo cách nhìn của một nữ nhân, Tần Kha cảm thấy Phong Vô Ưu quả thật xinh đẹp đến cực điểm, vả lại văn võ song toàn. Sau vài ngày ở chung, Tần Kha phát hiện tất cả đệ tử trong Bắc Hải phái đều đối với Phong Vô Ưu nói gì nghe nấy, chỉ có một mình Tiết Bắc Phàm thần thần bí bí, ngẫu nhiên mới xuất hiện một lần kia, ngay cả con mắt cũng không thèm liếc nàng một cái. Cả Bắc Hải phái thứ duy nhất có thể khiến cho hắn hứng thú, hình như chính là một con mèo hoa nhỏ, hắn cũng không có việc gì liền thích ôm một chút, đút nó ăn.
Tần Kha bắt đầu từ lúc đó, sẽ không tự giác chờ đợi Tiết Bắc Phàm ngẫu nhiên trở về một chuyến, để cho nàng nhìn một cái. Nhưng dần dần, thời gian nàng ở Bắc Hải phái càng ngày càng dài, thanh danh của Tiết Bắc Phàm cũng càng ngày càng kém, vài năm tiếp đó, không ai thấy hắn lần nào, nghe nói hắn một mực ở bên ngoài du ngoạn. Có vài đệ tử học võ trong Bắc Hải phái, đều biết có một người như vậy, nhưng lại không biết cuối cùng hắn có biết võ công hay không, vài năm, cái có được chính là sự khinh thường. Bởi vì Tiết Bắc Phàm là một người vô duyên vô cớ bị ngoại tộc trong Bắc Hải phái cách ly. . . . . . Về phần nguyên nhân vì sao hắn không chịu tiếp nhận, lý do bị mọi người bán tán xôn xao. Cách nói nhiều nhất chính là, hắn không phải thân sinh, hoặc là, có bí mật gì đó?
. . .
Tần Kha đang ngẩn người, Tiểu Đao phơi y phục xong rồi, đem chậu đặt xuống ngoắc ngoắc Tiết Bắc Phàm – “Tiết Nhị, bụng ta đói quá, ngươi ăn cơm không?”
“Đi ra ngoài sao?” – Tiết Bắc Phàm lấy tay giúp nàng hạ tay áo xuống, thuận tiện ra hiệu nàng nhìn phía sau.
Tiểu Đao liếc mắt một cái, bĩu môi —— ai nha, người của Tang Môn tinh* đến ở phía đối diện, điềm xấu điềm xấu!
*Tang Môn tinh: ý là trong nhà đang có tang
“Ra ngoài ăn làm gì, lúc thì trời mưa lúc thì trời quang.” – Tiểu Đao túm hắn một phen – “Đi trù phòng nhìn xem, có món gì ngon liền làm còn không thì chiên ít cơm.”
Tiết Bắc Phàm vừa nghe Tiểu Đao có ý xuống bếp, trong lòng hiểu rõ, vui vẻ liền theo sau nàng sau hướng trù phòng đi tới.
Tần Kha khẽ nhíu mày —— nàng vẫn từng nghĩ rằng Tiết Bắc Phàm sẽ không coi trọng một nữ nhân nào. Nhưng nghĩ lại, có lẽ. . . . . . có lẽ chỉ là lợi dụng hoặc giao dịch gì đó? Nữ nhân kia, dù sao lai lịch cũng không đơn giản.
“Tần Kha.”
Phương Đồng Lý quay đầu lại gọi sư muội đang đứng ngẩn người một tiếng – “Vào thôi.”
Tần Kha gật gật đầu, đi theo vào.
“Ba yêu quái kia theo tới để làm gì?” – Tới trù phòng, thấy không có ai, Tiểu Đao vội túm trụ Tiết Bắc Phàm.
“Có lẽ bọn họ hoài nghi thân phận của cô còn có ý đồ chúng ta đến Quỷ thành, cho nên. . . . . . Chúng ta phải giả vờ một chút.”
“Cái đó dễ, ngươi sẽ giả bộ là tới để tham gia tuyển phu!”
“A, cô thật đúng là không đau lòng khi đem ta vứt ra ngoài sao?” – Tiết Bắc Phàm lấy tay bóp mũi nàng – “Đem Hách Kim Phong đi có lẽ còn hợp lý hơn!”
“Như vậy sao được?!”
“Đối phương là nữ vương nha!”
Tiểu Đao quyệt miệng – “Bởi vì là nữ vương nên mới không cần, tìm nương tử nên tìm người có gia thế bình thường, đại ca của ta thích du sơn ngoạn thủy, tìm một nữ vương bắt huynh ấy ở nơi này, không bằng tìm cho huynh ấy một hiền thê lương mẫu nhu thuận.”
Tiết Bắc Phàm bị nàng chọc cười – “Cô không những là một muội muội tốt mà còn giống như một tri kỷ, không phải cô hoài nghi Diêu Đóa chính là nữ vương chứ?”
“Ta cũng chưa nói qua.” – Tiểu Đao bĩu môi không nhận.
“Ta từng nghĩ, nếu Diêu Đóa thật sự là nữ vương muốn tuyển phu, cách tốt nhất tất nhiên chính là cách này.” – Tiết Bắc Phàm ảm đạm cười – “Phải biết thân tín sau lưng nói gì về mình, nhưng thương thế trên người nàng cũng không phải là giả, ai có thể làm một một nữ vương bị thương thành như vậy? Cho nên ta hoài nghi có phải Quỷ thành có chuyện gì xảy ra hay không?”
Tiểu Đao nhếch khóe miệng, Tiết Bắc Phàm này, ngày thường quả nhiên là giả ngu, thật ra là một người cực kỳ khôn khéo.
“Hơn nữa lúc trước cô từng nói, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nữ vương nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải chạy trốn khỏi Quỷ thành, giả trang thành một cung nữ bị trừng phạt là biện pháp tốt nhất. . . . . . Nghĩ lại biểu hiện của nữ tướng trong đội thị vệ hoàng gia kia cùng với việc dẫn một tù nhân chạy đến Trung Nguyên để thị chúng. . . . . . Đủ loại khả nghi, nhưng thật ra đều có thể nghĩ thông suốt.”
“Hơn nữa nàng vừa rồi nhìn thấy bức họa còn tức giận như vậy.” – Tiết Bắc Phàm cười xấu xa tiến đến gần tai Tiểu Đao – “Lại nói tiếp, bức họa kia so với con người thật của nàng còn đẹp hơn, nhỉ?”
“Nam nhân các người, chỉ biết đẹp mắt không biết hổ thẹn!” – Tiểu Đao liếc hắn một cái – “Ta cảm thấy như vậy mới chân thật, cái gì nữ vương, công chúa linh tinh phần lớn không thể nào đẹp như vậy.”
“Cô lại giở giọng điệu gì vậy?” – Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao nhanh nhẹn băm hành rồi đập trứng, chỉ biết nàng muốn cơm chiên trứng, lấy một ít thịt treo trên xà nhà đưa tới trước mặt nàng – “cắt vài miếng bỏ vào.”
Tiểu Đao nhận lấy miếng thịt – “Cái này không phải nương ta dạy, là bản thân ta tự suy nghĩ.”
“Hửm?” – Tiết Bắc Phàm ôm cánh tay vẻ mặt nghiêm túc – “Ta đây nên hảo hảo lắng nghe một chút.”
“Ngươi nhớ xem, mọi việc đều có nhân quả tuần hoàn không phải sao?” – Tiểu Đao chọt chọt da mặt – “Bình thường mà nói, con trai giống nương, con gái giống phụ thân.”
“Cô giống như nương cô a.” – Tiết Bắc Phàm nhún vai.
“Đừng nói leo.” – Tiểu Đao bất mãn – “Dù sao cơ bản trốn không thoát cha mẹ.”
Tiết Bắc Phàm nhướng mi, xem như miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này, ý bảo Tiểu Đao tiếp tục.
“Tiếp theo, nam nhân có quyền thế, phần nhiều là đẹp hay là khó coi?”
“Cái này cũng phân biệt?”
“Đúng vậy!” – Tiểu Đao nghiêm mặt –”Bình thường nam nhân bộ dạng xinh đẹp, không cần quyền thế nữ nhân cũng sẽ coi trọng hắn. Nhưng bình thường nam nhân bộ dạng không xinh đẹp, nếu lại không quyền không thế chẳng phải là càng không có nữ nhân để ý hắn sao? Cho nên người càng xấu lại càng phải vắt óc tìm cách đi lên!”
Tiết Bắc Phàm nhíu mày suy nghĩ một lúc – “Cũng có đạo lý.”
“Hơn nữa bình thường, nương cũng không thể quá xinh đẹp! Bình thường nương quá xinh đẹp, nữ nhi cơ bản sẽ xấu hơn một chút.”
“Cô so với nương cô đẹp hơn a.” – Tiết Bắc Phàm lại dễ dàng vuốt mông ngựa, Tiểu Đao khóe miệng lại nhếch lên vài phần – “Thật sự sao?”
“Đúng vậy.” – Tiết Bắc Phàm chợt nghe “xèo xèo” một tiếng, hành băm bỏ vào, dầu liền bắn ra, hương thơm tỏa bốn phía. Tiểu Đao dùng một đôi đũa dài đem trứng đánh đều trước, sau đó nhanh chóng bỏ ít thịt khô cùng cơm tẻ vào, đổ trứng vào. Trình tự làm việc từng bước một chút cũng không lộn xộn, động tác lại làm người khác nhìn hoa cả mắt.
Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao nấu cơm có mùi có vị, cảm thấy nhìn rất vui —— xem bản lĩnh của nha đầu kia!
Tiểu Đao tay nghiền nhuyễn hạt tiêu thành bột rắc một ít lên cơm chiên trứng vàng óng. . . . . . Nháy mắt hương thơm bốn phía.
Tiết Bắc Phàm ngửi ngửi, thật sự rất thơm! Tiểu Đao xới cho hắn một chén lớn, sau đó lại bắt đầu chia một phần khác.
“Làm nhiều như vậy?”
“Phần này ta chia cho đại ca!” – Tiểu Đao cầm cái muỗng động tác thành thạo.
“Vừa rồi còn chưa nói xong đâu.” – Tiết Bắc Phàm ăn một miếng cảm thấy ngon miệng vô cùng, múc một muỗng đưa đến bên miệng Tiểu Đao. Tiểu Đao “a ô” ăn một ngụm, nhấm nháp hương vị, gật đầu – “Được! Ngươi đi cho thêm một chút tương vừng, tìm giấy gói một ít rau cùng nhau ăn cơm.”
Tiết Bắc Phàm theo đó mà làm, cảm thấy bản thân mình có xu hướng phát triển thành thùng cơm giống Hách Kim Phong.
“Ta vừa rồi nói nửa ngày a, nói đúng ra khuê nữ của những vương công quý tộc bộ dạng không xinh đẹp là chuyện bình thường, mà bộ dạng thập toàn thập mỹ tuyệt đối là trăm dặm mới tìm được một người. Hơn nữa nam nhân Tây Vực diện mạo không nhu hòa giống như ở Trung Nguyên, nữ nhi sinh ra dễ dàng có bộ dạng cao lớn, làn da cũng có chút thô ráp, tóm lại ta thủy chung vẫn cảm thấy nữ vương trưởng thành giống Diêu Đóa như vậy là bình thường, trưởng thành giống trong bức họa như vậy mới không bình thường.”
Đang nói chuyện, Hách Kim Phong bên ngoài chạy ở đằng trước là người đầu tiên xông vào – “Thơm quá a!”
Tiểu Đao vừa lúc chiên xong, xới cơm cho hắn, vừa hỏi Hiểu Nguyệt – “Diêu Đóa đâu?”
“Trong phòng, Trọng Hoa đang chăm sóc nàng, bảo chúng ta đi ăn cơm trước.” – Hiểu Nguyệt đón lấy một chén cơm chiên đầy ắp Tiểu Đao đưa cho.
“Vì sao nàng lại phản ứng mạnh như vậy?” – Tiểu Đao hỏi Hiểu Nguyệt sau khi dìu Diêu Đóa về phòng nghỉ ngơi.
“Không biết a, còn đang tức giận, nói cái gì ‘bọn người vô liêm sỉ gì đó’.” – Hiểu Nguyệt lắc đầu – “Ân! Ăn ngon!”
Tiết Bắc Phàm mới một lúc đã ăn hết nửa chén cơm, hỏi Tiểu Đao – “Tiếp theo cô chuẩn bị làm như thế nào?”
“Là lừa hya là ngựa, dắt đi dạo là biết liền.” – Tiểu Đao lấy một cái mâm đặt ba bát cơm chiên vào – “Ta đi đưa cơm cho bọn họ, thuận tiện cùng nàng tán gẫu một lát.” – Nói xong, liền chạy ra ngoài sân, muốn thử xem Diêu Đóa này đến cuối cùng có phải nữ vương hay không.
Tiết Bắc Phàm vội vàng ăn hết nửa chén cơm còn lại – “Này, từ từ chờ ta!”
Tiểu Đao kích động vừa ra viện xuyên qua hành lang dài, liền đối mặt với hai người không hẹn mà gặp.
Tiểu Đao âm thầm thở dài nhìn nhìn Phương Đồng Lý cùng Tần Kha đang đứng chặn đường, hai người này da mặt quá dày, Phương Đồng Lý không có hảo ý đánh giá, mà Tần Kha còn lại trong mắt có chút hận ý.
Tiểu Đao cũng không muốn để ý tới bọn họ, tiếp tục đi phía trước đi, mới vừa đi qua ngang bọn họ, Tần Kha đột nhiên giơ một chân.
Tiểu Đao hành tẩu giang hồ phải dựa vào ba loại năng lực, lanh mồm lanh miệng, nhanh tay, khinh công tuyệt đỉnh. Muốn gạt chân nàng sao?!
Gạt chân kiểu này căn bản không gây thiệt hại gì đến Tiểu Đao, chỉ thấy nàng linh hoạt nhảy qua, tạo thành một vòng cung tựa cầu vồng, sau đó dừng ở lại ở cuối hành lang.
Phương Đồng Lý cùng Tần Kha đều cả kinh —— nguyên bản nghĩ chỉ nghĩ là một tiểu cô nương không có năng lực gì, không nghĩ tới nàng lại có khinh công cao cường như vậy!
Tiểu Đao có chút đắc ý khẽ nhếch mi đối với hai kẻ phía sau đang trợn mắt há hốc mồm, cơm trong mâm một chút hạt cũng không rớt ra, nàng bày ra bộ dạng như chưa có gì xảy ra lắc lắc tiếp tục về phía trước. Thật ra, một chiêu này của Tiểu Đao thật đúng là rất linh nghiệm, Phương Đồng Lý cùng Tần Kha trong nhất thời bị hù dọa —— này là khinh công gì lại lợi hại như vậy?!
Lắc lư hai cái bím tóc không dài không ngắn, Tiểu Đao vui vẻ xuyên qua hành lang gấp khúc rẽ vào hậu viện, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm đang khoanh tay chờ ở đó, trong mắt mỉm cười.
Tiểu Đao đắc ý đi qua trước mặt hắn, Tiết Bắc Phàm thân thủ nhẹ nhàng cầm lấy cái mâm trên tay nàng – “Thật đúng là không làm khó được cô.”
“Tất nhiên, không cần khen.” – Tiểu Đao đẩy cửa phòng ra, kêu Trọng Hoa đi ăn cơm cùng Hiểu Nguyệt, để nàng cùng Tiết Bắc Phàm chiếu cố Diêu Đóa.
Diêu Đóa lúc này còn đang ngồi trên giường tức giận, thấy Tiểu Đao cầm một chén cơm chiên trứng đưa đến trước mặt, hơi có chút khó hiểu – “Đây là cái gì?”
Tiểu Đao nhếch miệng cười —— Xem! Ngay cả cơm chiên trứng là cái gì cũng không biết, chắc chắn không phải cô nương gia thế bình thường.
“Là trong hoàng cung chưa từng ăn qua sao.”
“Khụ khụ. . . . . .” – Diêu Đóa vừa đút một miếng cơm vào miệng đang định khen một tiếng ăn ngon, nghe Tiểu Đao nói một câu, vỗ ngực ho khan.
Tiểu Đao híp mắt nhìn nàng, quả nhiên!
Đang muốn hỏi thẳng vào vấn đề, Tiết Bắc Phàm lại đột nhiên “Hư” một tiếng, ý bảo Tiểu Đao —— có người!
Tiểu Đao nhíu mày – “Ba người của Bắc Hải phái sao?”
Tiết Bắc Phàm gật đầu – “Công phu rất tốt.”
Lúc này, Diêu Đóa buông bát một phen giữ chặt ống tay áo của Tiểu Đao – “Bọn họ đuổi tới!”