Nhóm Vương lão phu nhân đi cả quãng đường đều không nguy không hiểm, thỉnh thoảng có đạo chích bám đuôi thì Đặng Chân sai một hai đệ tử cũng lo liệu được. Nào ngờ càng đến gần Nhạc Dương, lá gan của bọn cường đạo ngược lại lại càng lớn.
Bọn người đó giống như đám ruồi nhặng, đánh hơi được chút mùi là bu lại__thôn làng đã bị ép khô không còn dầu mỡ nhưng đoàn xe ngựa của Vương lão phu nhân lại vô cùng nổi bật.
Nương tử của lý chính tiện tay nhặt một cây chổi trụi lông giơ ngang người, bà quanh năm vất vả, tất cả công việc gánh nước chẻ củi cày cấy chăn nuôi đều do bà đảm nhiệm, lâu ngày tôi luyện ra thân thể rất cường tráng, nhìn hai tên cướp che mặt này, bà biết tránh không thoát thì không chịu yếu thế cầu xin mà phỉ nhổ, tức giận nói:
– Cạo lông dê, cắt rau dại không phải ngày nào cũng làm, tụi bây người đã giết rồi, tiền đã cầm rồi, mẹ kiếp còn muốn cái gì nữa?
Bàn tay Chu Phỉ vươn ra định kéo bà lại dừng giữa không trung, nàng chớp chớp mắt hai cái, luôn cảm thấy chuyện này không giống như trong tưởng tượng của nàng.
Tên cướp che mặt ấy cười khẽ, cố ý đè ép giọng, nói:
– Cắt trụi đám cũ thì đám mới tới mà, vị nương tử này đừng bắt nạt ca ca đây không biết hàng, mấy con ngựa sau viện cao to béo tốt, đáng tiền hơn cô lắm. Tối nay xem ra là sao may mắn chiếu rọi, để bọn ta phát tài, việc này phải ghi lại công lao cho thôn các cô, về sau có thể lại lừa thêm vài đám dê béo qua đường không có mắt đến đây cho bọn ta ăn thịt, các cô cũng sẽ được húp tí canh!
Nương tử lý chính nghe mấy câu nói của hắn vu hại thôn dân thành đồng đảng ác bá với chúng, tức thì giận dữ, chống nạnh vào eo, xuất ra tuyệt kỹ mắng té tát tới tấp… Với tu vi non nớt của Chu Phỉ, miễn cưỡng có thể nghe hiểu mang máng gần một nửa.
Bọn cướp che mặt sao có thể để bà láo xược như vậy, một tên trong đó cầm đao định tiến lên, vào lúc này, một con chó vàng lớn bất ngờ từ trên tường lao xuống, bổ vào cổ họng gã, không biết nó ẩn nấp ở đây từ lúc nào, vừa tung người vừa bổ xuống, có thể nói là vua của loài chó.
Gã bịt mặt kia phản ứng rất nhanh, chớp mắt chân trượt đi, người đã ở ngoài hai thước. Con chó lớn kia vồ hụt, bị gã dùng một cước quét ra ngoài.
Thôn nghèo thì vua chó cũng phải theo đó mà ngày ba bữa húp cháo rau dại, một con chó to uy phong lại gầy trơ xương, nó hét lên văng ra ngoài, một gã bịt mặt khác bàn tay lóe lên ánh sáng lạnh, rút ra một thanh kiếm muốn chém đầu con chó kia ngay tại chỗ.
Chu Phỉ vớ lấy cái bát vỡ trong phòng ném ra ngoài, vết nứt của bát vỡ đụng ngang trường kiếm của gã bịt mặt, trường kiếm run mạnh, lập tức lệch đi, bát vỡ kêu “coong” rơi xuống, lắc lư trên đất mấy cái, thế mà vẫn chưa vỡ tan tành.
Lập tức, nàng vươn người lấy trường đao giấu trong bọc bên gối, cất bước ra khỏi phòng:
– Ban đêm cướp bóc còn che mặt, làm như các ngươi rất cần mặt mũi vậy, cởi quần đánh rắm à?
Trên người Chu Phỉ vẫn còn bộ y phục cũ do nương tử lý chính quấn qua loa vào, ở gần ngửi ra mùi ôi thiu, gương mặt ẩn trong góc khuất không nhìn thấy nhưng bên dưới lại lộ ra một góc váy.
Gã bịt mặt cầm kiếm híp mắt, không cần nhìn kỹ cũng biết cô nương này chắc chắn tuổi không lớn lắm, hắn mỉa mai nhìn lướt qua trường đao trong tay Chu Phỉ, thấy đao này bình thường không có gì lạ, lại còn khá mới, liền không để nàng vào mắt, chỉ thấp giọng cười nói:
– Ồ? Biết chút võ công?
Chu Phỉ cười lạnh, câu “đủ làm thịt ngươi hầm canh” vừa xẹt tới đầu lưỡi thì bị một bàn tay như móng gà đè lại.
Vương lão phu nhân vịn khung cửa bước ra khỏi phòng, gõ mạnh gậy xuống đất, vừa ho vừa nói:
– Nha đầu à, ở bên ngoài, điều đầu tiên là phải biết hòa nhã, con phải nói đạo lý, phải giữ quy củ, đừng có động một tí là máu nóng lên đầu, gây ra tai họa.
Lửa giận đầy bụng của Chu Phỉ sắp tuôn ra miệng bị bà ấn trở về, nghẹn suýt tắt thở.
Vương lão phu nhân nhìn nàng với ánh mắt sâu xa, Chu Phỉ miễn cưỡng nhớ tới lời dặn dò lúc gần đi của Lý Cẩn Dung, vất vả lắm mới kiềm chế được, nói mà không cam lòng:
– Dạ.
Vương lão phu nhân vịn tay nàng, gõ gậy cộc cộc đi tới cửa, đến bậc cửa thì bước thật lâu. Song hai gã bịt mặt kia liếc mắt nhìn nhau, ngược lại có hơi đề phòng bà.
Lúc này, xung quanh vang lên tiếng binh đao và tiếng la giết, đại khái là đám Đặng Chân đã động thủ với bọn giặc cướp nhân đêm tối tới đánh lén.
Vương lão phu nhân nghiêng tai lắng nghe, gắng sức nhất vạt áo bước xuống bậc thềm, khách sáo nói:
– Hai vị hiệp sĩ, một lão thái bà như ta gia đình không quan không tước, không nhà không đất, chỉ mang theo mấy đứa cháu về quê chờ chết, thực sự không giàu có gì, xin chư vị thương xót, mỗi ngày làm một việc thiện. Hay là thế này, trên người ta có vài món đồ vẫn đáng chút ngân lượng, theo ta xuống mồ rất đáng tiếc. Hai vị hiệp sĩ cầm lấy, làm tiền thưởng rượu cũng được.
Chu Phỉ:
– …
Nàng nghi ngờ tai mình bị hỏng rồi.
Nhưng Vương lão phu nhân đã run rẩy tháo trâm cài trên đầu xuống, nhét vào tay nàng, nói:
– Nha đầu, cầm đưa cho người ta.
Chu Phỉ đờ tại chỗ, không nhúc nhích.
Vương lão phu nhân thấy không sai nàng được thì thở dài, xoay người đưa cho nương tử lý chính, càm ràm nói:
– Chiều hư rồi, con bé kiêu quá, bị ta chiều hư rồi.
Trâm của lão phu nhân lóe lên trong tay nương tử lý chính, chân mày Chu Phỉ chợt nhíu, nàng chú ý thấy đuôi trâm có khắc một đốt trúc, lòng nàng thoáng chốc hiểu ra___Vương lão phu nhân nghi ngờ bọn cướp bịt mặt có quan hệ với Hoắc gia bảo nên dùng phương pháp không rõ ràng này để tự giới thiệu, muốn bọn chúng ngầm hiểu mà rút lui.
Hiểu thì hiểu, nhưng trong lòng Chu Phỉ không thoải mái. 48 trại phụng chỉ làm phỉ nhưng chưa từng làm chuyện cướp bóc của bách tính, võ lâm chính thống Hoắc gia bảo đúng là mặt mũi thật lớn!
Nàng nhìn chằm chằm đốt trúc hoa nhỏ đong đưa ấy, tự nhủ thầm: “Dù cho chúng bỏ đi, mình cũng phải đuổi theo thỉnh giáo.”
Một tên cướp che mặt tiến lên một bước, giật lấy cây trâm trong tay nương tử lý chính, cúi đầu nhìn, ánh mắt dường như hơi lấp lóe, sau đó gã và đồng bọn nhìn nhau, nói:
– Người đã lớn tuổi dù sao cũng không muốn sinh nhiều can qua.
Vương lão phu nhân không hề chống đối, gật đầu tán thành.
Nào ngờ tên cướp bịt mặt liền đổi giọng ngay sau đó:
– Nếu lão nhân gia đã thấu tình đạt lý như thế thì không bằng dứt khoát đem lộ phí và xe ngựa đều cho chúng tôi đi, đất ở đâu chẳng chôn được, cần gì phải về quê?
Vương lão phu nhân hơi nhắm mắt lại, vẫn ăn nói khép nép:
– Lão thân bôn ba ngàn dặm chính là để về quê gặp nhi tử một lần, lá rụng về cội, ngoài ra không còn tâm nguyện khác, xe ngựa thực sự không cho được, xin hai vị tráng sĩ rủ lòng thương.
Tên cướp bịt mặt cười gằn nói:
– Điều này không thể theo ý bà rồi!
Lời gã còn chưa dứt thì gã và đồng bọn ăn ý cùng nhún chân lao người tới, một đao một kiếm phối hợp chặt chẽ, lao thẳng về phía Vương lão phu nhân.
Lúc này có một người quát lên lao tới:
– Ngươi dám!
Người vừa tới là Lý Thịnh, đoản kiếm xoay một vòng trong lòng bàn tay, đâm về phía người cầm kiếm, chớp mắt đã qua bảy tám chiêu, hai gã kia đồng thời lùi một bước, ai nấy đều thầm kinh hãi vì thân thủ của đối phương.
Trường đao của Chu Phỉ chưa ra khỏi vỏ, chuyện đánh nhau không cần ai căn dặn, nàng giơ ngang đao chặn đứng gã bịt mặt cầm đao, hai đao một trên một dưới giằng co nhau, gã bịt mặt kia đoán nàng chỉ là một cô bé, nội công hẳn cũng chẳng luyện được bao nhiêu, gã ỷ mình cao to khỏe mạnh bèn bổ một đao xuống, cười gằn đè ép đao trong tay Chu Phỉ, kình lực thổi tung miếng vải rách trên đầu nàng, lộ ra khuôn mặt, gã bịt mặt cười nói:
– Ôi chao, nơi này còn có một…
Gã chưa nói hết lời thì đã bị ánh đao cực sáng làm chói mắt, vô thức ngửa mặt ra sau, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh sượt qua đầu mũi, ngay sau đó trường đao ấy xoay chuyển một góc độ khó mà tin được giữa không trung, chém ngang qua, rõ ràng là hai đao mà nhanh đến mức như hòa làm một, bổ xuống giữa đầu. Gã vội vã tránh về phía sau nhưng còn chưa đứng vững thì cảm giác được một cơn gió hung tàn quét qua chân, gã nhảy lên né tránh lần nữa nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh đao kia lại lập lòe đến ngay trước mắt.
Tên cướp bịt mặt bị ép đến cáu kỉnh, lấy một hơi mạnh giơ ngang đao tiếp chiêu, hét lớn một tiếng xoay tới trường đao lưng hẹp của Chu Phỉ, nào ngờ thế đi của thanh đao lưng hẹp này vẫn không giảm, chỉ thoáng dừng lại, gã cướp bịt mặt cảm giác như có một sức mạnh không nói rõ theo thanh đao rộng khoảng bốn ngón tay đè ép tới, ngạo nghễ vô song tiến thẳng đến trước ngực hắn.
Con chó vàng lớn bị một cước đá văng vất vả lắm mới bò dậy được, nhe răng nhếch miệng chuẩn bị sủa “gâu” cùng với nương tử của lý chính đồng thời sợ ngây người.
Gã bịt mặt kinh hãi, bật thốt lên:
– Phá…
Vương lão phu nhân chợt ho hai tiếng, âm thanh không lớn lắm nhưng dễ dàng ngắt ngang lời gã cướp che mặt nói toạc ra đao pháp của Chu Phỉ. Bà chống gậy đứng trong tiểu viện đầy ánh đao bóng kiếm nói:
– Nha đầu à, vừa nãy bà bà nói với con, lang bạt giang hồ phải hòa nhã nói đạo lý, phải tuân thủ quy củ của người ta, nhưng nếu gặp phải người không nói đạo lý, không tuân thủ quy củ thì cũng không còn cách nào khác.
Trước đó, nương tử lý chính chỉ xem bà là một bà lão bình thường, thấy bà muốn nhân nhượng cho qua chuyện thì cũng dễ hiểu, nhưng bây giờ thấy thuộc hạ của Vương lão phu nhân ngay cả một tiểu nha hoàn cũng thân mang tuyệt kỹ, vậy mà bà còn lải nhải “đạo lý” “quy củ” gì gì đó, thật giống như một kẻ mặc giáp cầm thương lại làm bao cát cho người ta trút giận, nương tử lý chính nhất thời nổi trận lôi đình, muốn mở miệng phân phải trái:
– Bà…
Ngờ đâu Vương lão phu nhân chỉ hơi dừng lại một tí rồi nhanh chóng tiếp lời:
– Haiz, đành phải giết thôi.
Nương tử lý chính:
– …
Chó vàng “gâu” một tiếng, cong đuôi đứng thẳng.
Vương lão phu nhân sớm đã nhìn ra hai thiếu niên này là hậu nhân danh môn, công phu đương nhiên thượng thừa___bằng không Lý Cẩn Dung cũng sẽ không yên tâm để họ ra ngoài, nhưng dù sao họ cũng là người vừa xuống núi, chưa từng thấy máu, có thể dũng cảm gan dạ nhưng vào thời điểm một chiêu định sinh tử sẽ có nhiều lưỡng lự, đao vừa nãy của Chu Phỉ nếu nhích lên một tấc thì gã bịt mặt kia sớm đã máu tươi ba thước, căn bản không thể nào nhảy nhót nữa.
Quả nhiên, lão phu nhân vừa dứt lời, gã bịt mặt đang đấu với Lý Thịnh thấy tình thế không ổn bèn hét lớn một tiếng, đâm ra một chiêu kiếm tựa như muốn đồng quy vu tận, Lý Thịnh lui theo bản năng, chỉ nửa bước ấy, gã bịt mặt kia đột nhiên từ bên cạnh hắn xông ra ngoài, tung người phóng lên nóc nhà, sắp rời khỏi tiểu viện.
Chân trước của hắn vừa vọt lên thì cả người giống như diều đứt dây, bay ngang ra ngoài, đâm đầu vào nóc nhà tranh rồi từ từ trượt xuống___Lý Thịnh hít một hơi, thấy sau lưng gã bịt mặt đó cắm một thanh kiếm nhỏ dài cỡ lòng bàn tay, phần chuôi lộ ra ngoài khắc một đốt trúc nhỏ.
Là “Tiêu Tương tiễn” hai mươi năm chưa tái hiện giang hồ!
Vương lão phu nhân yên lặng thu tay về, xoa xoa thái dương, vẻ mặt không thay đổi, chỉ nói:
– A Phỉ! Sao còn trì hoãn? Tặc nhân đi rồi thì người trong thôn này về sau còn mạng không?
Chu Phỉ sau khi nghe được nửa câu, sắc mặt lập tức thay đổi, trường đao lưng hẹp chợt đảo tay, đổi chiêu khí thế ban nãy, thân hình như ma quỷ xoay nửa vòng tại chỗ, kế đó hai tay nắm chặt chuôi đao, dựa vào vị trí tuyệt hảo này, toàn lực đẩy một đao Phá Tuyết Đao mà nàng luôn rèn luyện trong đầu ra ngoài.
Không gì không phá.
Mảnh ngói vỡ trên đầu tường rơi “xoảng”, gã bịt mặt kia bị nàng đẩy một đao từ dưới cằm lên, khăn che mặt bay qua một bên, lộ ra vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Sau khi Phá Tuyết Đao tái xuất giang hồ, đây là vong hồn đầu tiên dưới lưỡi đao của nó.