Chu Phỉ nóng nảy nói:
– Ngươi lớn chừng này rồi, còn sợ người ta nói? Nếu thật cần mặt mũi như vậy thì trước đây ngươi làm gì?
Không biết do nàng đạp quá mạnh hay do Ân Bái quá cáu kỉnh, nghe xong câu này, hắn ta đơ tại chỗ, sau đó mặt như giấy vàng, phun ra một ngụm máu tươi…
Nét mặt Kỷ Vân Trầm hơi lay động, lộ vẻ không đành lòng, than thở:
– Kỳ thực hắn…
Tạ Doãn thấy Kỷ Vân Trầm lại trưng vẻ khổ tâm của núi cao gì gì đó, bèn vội ngắt lời:
– Kỷ đại hiệp, đừng kỳ thực kỳ thà gì nữa, nơi đây không thích hợp ở lâu, trước tiên chúng ta…
Hắn còn chưa nói hết, trên lầu khách điếm chợt vang lên tiếng người:
– Tam công tử, ngài ở nơi này sao? Dọa thuộc hạ chết mất, cứ tưởng lại để lạc ngài.
Bạch tiên sinh tìm tới!
Dưới chân Tạ Doãn như bôi mười tám lớp mỡ lợn, lướt ra sau Chu Phỉ, liến thoắng nói:
– Anh hùng cứu mạng, mau mau mau giúp ta ngăn ông ấy.
Chu Phỉ:
– …
Tạ Doãn cao hơn nàng nửa cái đầu, sau khi đối mắt với nàng một lát thì đột nhiên nhớ ra gì đó, bèn co vai rụt cổ chùn chân, nhét bản thân ra sau bóng lưng không hề to lớn của Chu Phỉ, mắt láo liên, miệng lẩm bẩm:
– Cô e là không đánh lại lão lưu manh này đâu, phải dùng trí… ờm, nói với ông ấy mấy câu để câu giờ đi, ta suy nghĩ đã.
Chu Phỉ triệt để bái phục da mặt dày vô song của Đoan vương gia, nàng cảm thấy nếu mình lột nó ra làm áo giáp thì nhất định sẽ đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Nàng nhấc chân đá Ân Bái qua bên Hoa chưởng quỹ, miệng nói:
– Bạch tiên sinh cẩn thận.
Bạch tiên sinh ngơ ngác, không biết Chu Phỉ bảo ông cẩn thận cái gì, nghe nàng cảnh báo còn tưởng phía sau có kẻ địch, vội nhìn quanh xem xét, ông vừa phân tâm thì nghe tiếng gió “vù vù”, đợi ông quay đầu lại thì thấy một cái chăn lao ập vào ông.
Trong hậu viện khách điếm có phơi mấy tấm chăn đệm màn giường, Chu Phỉ nhanh tay lẹ mắt chọn cái dày nhất hất từ dưới lên che mặt Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh không thấy rõ phía sau chăn có gì, vội nâng kiếm chém vào.
Nào ngờ Chu Phỉ ở ngay mặt sau chăn, cái chăn mang theo sức mạnh của nàng, Bạch tiên sinh vừa động thủ thì nàng liền chưởng mạnh đẩy ra, sức mạnh hai bên va nhau, chăn bông chớp mắt tan nát, từng đám bông lớn bên trong tung ra như “ngàn vạn hoa lê nở” bay đầy trời, Bạch tiên sinh tức thời bị hoa mắt, vào khoảnh khắc ấy, trong đám sợi bông hiện ra một thanh đao, đẩy thanh kiếm trong lòng bàn tay Bạch tiên sinh ra như chớp giật, bất ngờ gác lên cổ ông.
Bạch tiên sinh bao nhiêu năm chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, nhất thời sơ suất, bị một tiểu nha đầu tính kế___còn là một tiểu nha đầu mà ông luôn cho rằng trung hậu ngay thẳng không có tâm cơ!
Chu Phỉ nhỏ giọng nói:
– Xin lỗi.
Bạch tiên sinh bị nàng gác đao lên cổ, toàn thân cứng ngắc, dạ dày trào ngược men chua, nhưng còn chưa đợi ông phát huy công phu ba tấc lưỡi thì Chu Phỉ đã thành thục phong bế huyệt đạo ông, sau đó tựa như vô cùng xấu hổ chắp tay với ông, nói:
– Ta đã bảo ông cẩn thận rồi mà.
Chu Phỉ bỏ lại một câu khiến người ta giận sôi gan như vậy rồi bỏ chạy.
Bạch tiên sinh:
– …
Ông biết mà! Cả ngày ở chung với tam gia nhà ông, sao có thể gần mực không đen được chứ!
Tạ Doãn cười to nói:
– Hay, có phong thái của ta hồi trẻ!
Kỷ Vân Trầm lần này rốt cục cũng phát triển chút nhãn lực, phất tay nói:
– Thanh Long chúa chưa chắc đã tự tới, các ngươi cưỡi ngựa đi quá nguy hiểm, xin trước tiên đi theo ta.
Nói xong, hắn đi trước dẫn đường.
Chu Phỉ do dự, Tạ Doãn ngoắc tay với nàng:
– Đi thôi.
Nàng nhướng mày, chưa lên tiếng nhưng Tạ Doãn dường như biết nàng muốn hỏi gì, chậm rãi mở miệng:
– Dạy cô một đạo lý, có vài người thoạt nhìn không hợp tính cô, cực kỳ đáng ghét, nhưng là danh hiệp một thời thì dù bản thân có trở thành nửa người nửa ngợm, ít nhất nhân phẩm cũng không tồi.
Tuy Chu Phỉ không tin Kỷ Vân Trầm nhưng lại khá tin Tạ Doãn, bèn cất bước đi theo, suy một ra ba đâm chọc hắn:
– Nói vậy, dù Đoan vương điện hạ có trở thành bọn bịp bợm giang hồ cũng là vì nhân phẩm ngươi không tồi?
Tạ Doãn giống như không nghe ra ý mỉa mai của nàng, mặt không đổi sắc tim không đập loạn chấp nhận câu “khen” này, ca ngợi:
– Thông minh, ánh mắt tinh tường!
Chu Phỉ không còn gì để nói.
Cứ thế, Hoa chưởng quỹ, Ngô Sở Sở, thậm chí là tiểu bạch kiểm Ân Bái bị khống chế lần nữa đều đi theo. Kỷ Vân Trầm đưa họ đến bên dưới hầm rượu hậu viện, dịch cái lu lớn ra, bên dưới có một con đường đen hun hút, không biết sâu bao nhiêu.
Kỷ Vân Trầm lấy bật lửa ra, dẫn đầu xuống trước.
Ân Bái đang bị Hoa chưởng quỹ khống chế, không thể giở trò nhưng miệng vẫn không yên, thấy thế cười nói:
– Đường đường là Bắc đao lại đi làm đầu bếp trong một khách điếm hoang vu, làm đầu bếp rồi mà còn lo ngay ngáy, tự đào một địa đạo cho mình. Đang yên đang lành làm người không chịu lại đi làm chuột, quái đản.
Hoa chưởng quỹ không nhanh không chậm cất tiếng:
– Còn ngươi, đang yên đang lành làm người không chịu lại đi làm chó, có quái đản hay không?
Hơi thở Ân Bái chợt ngưng trệ.
Sắc mặt Hoa chưởng quỹ dịu lại chốc lát mới từ từ mở miệng giải thích:
– Mật đạo này là ta giữ, không liên quan tới Kỷ lão đệ.
Chu Phỉ và Tạ Doãn đều không hỏi, chỉ có Ngô Sở Sở không hiểu lắm mấy quy tắc này, ngạc nhiên nói:
– Ông giữ mật đạo này làm gì?
Hoa chưởng quỹ không so đo với nàng ấy, nở nụ cười hòa nhã:
– Cô nương, người như bọn ta rồi sẽ có ngày mai danh ẩn tích, quá nửa đều vì trốn tránh giang hồ báo thù, không vì nguyên do nào khác.
Lúc này, Kỷ Vân Trầm đi trước đột nhiên châm những ngọn đèn nhỏ hai bên mật đạo, không gian tối om bỗng chốc sáng lên, chiếu bóng người ra thật dài, lắc la lắc lư trong quầng sáng, Ngô Sở Sở giật mình, loáng thoáng ngửi được mùi ẩm ướt, hình như trong mật đạo dưới lòng đất đã lâu không có hơi người này sinh ra rêu cỏ không mời mà tới.
Lưng Kỷ Vân Trầm hơi khọm, có lẽ ngày ngày đón đưa khách đến khách đi, xào rau thái thịt, lâu dần cái eo khom xuống liền cứng luôn ở đó, không sao thẳng về được nữa.
Chu Phỉ nghe Hoa chưởng quỹ và Ngô Sở Sở nói chuyện, trong lòng lại có suy nghĩ khác, nàng đã thấy sự quyết đoán tàn nhẫn khi chặt cổ tay và sự co được dãn được của Hoa chưởng quỹ, không mấy tin rằng ông là loại người vì trốn tránh báo thù mà khiến bản thân chịu thiệt đi đào địa đạo, nàng thiên hơn về ý nghĩ rằng ông đang nói giúp cho Kỷ Vân Trầm.
Chu Phỉ hỏi:
– Con đường này đi tới đâu?
Hoa chưởng quỹ trả lời:
– Đi thẳng đến dưới chân Hành Sơn.
Chu Phỉ “a” lên, sau một lát mới hỏi:
– Đào thẳng đến dưới chân Hành Sơn, phái Hành Sơn không ý kiến sao?
Các đại môn phái đều dựa sông dựa núi, bởi vậy trong danh sơn có rất nhiều khách tu hành, có câu “Thái Sơn chưởng, Hoa Sơn kiếm, đường Hành Sơn lúc có lúc không, Nga Mi mỹ nhân kích”, như vậy tính ra, Hành Sơn chắc cũng là danh môn đại phái nổi tiếng.
Chu Phỉ vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, nào ngờ lời vừa thốt ra, xung quanh đều yên tĩnh.
Nàng vô cùng nhạy cảm hỏi:
– Sao thế?
Tạ Doãn thấp giọng trả lời:
– Có lẽ cô không biết, lần trước Nam Bắc giao chiến ở đây… đại khái là sáu bảy năm trước, đánh cho đất trời mù mịt, phái Hành Sơn luôn được dân chúng kính trọng, rất nhiều đệ tử có gia đình dưới núi, không thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng một khi nhúng tay vào sẽ không tránh khỏi rước lấy tai họa.
Hoa chưởng quỹ nói tiếp:
– Không sai, trận chiến đó từ chưởng môn cho đến các lão nhân bối phận cao đều chết, chỉ còn lại lác đác mấy tiểu bối, đâu chống đỡ nổi cục diện hỗn loạn, đệ tử có nhà thì về nhà, người không nơi để đi thì theo tân chưởng môn rời đi, nghe nói tân chưởng môn ấy là tiểu đệ tử cuối cùng của lão chưởng môn, lúc đi cũng không biết được 16 17 tuổi chưa… haiz, người không biết đã đi đâu về đâu.
Chu Phỉ sững sờ, không tự chủ quay đầu nhìn lại, quét mắt từ khuôn mặt bị thịt mỡ chen lấn biến dạng của Hoa chưởng quỹ đến Ân Bái, trong lòng nhất thời mờ mịt.
Các cao thủ đỉnh cao của 20 năm trước giờ đây đều đã biến mất giữa hồng trần___Nam đao chết; Bắc đao quy ẩn nơi quan ngoại, chỉ còn lại một truyền nhân bị phế võ công hoàn toàn, làm đầu bếp trong một khách điếm nhỏ; huyết thống Sơn Xuyên kiếm đứt, tình cảnh tiêu điều, chỉ còn lại một kẻ vớ va vớ vẩn; Khô Vinh thủ người thì điên, người thì mai danh ẩn tích hơn mười năm.
Còn về “tán tiên” của Bồng Lai Đông Hải, người này dường như chưa từng nhập thế, rốt cuộc có tồn tại hay không, đến nay không ai rõ.
Mà những danh môn đại phái trông như có thể hô mưa gọi gió kia cũng trước sau sụp đổ, núi Hoạt Nhân Tử nhân hôm nay có rượu hôm nay say làm mưa làm gió bốn bề, Hoắc gia bảo giờ đây tan đàn xẻ nghé, tứ đại đạo quán mạnh ai nấy co đầu rụt cổ, tự quét tuyết trước cổng, Thiếu Lâm tránh xa thế ngoại, niệm A di đà mãi không xong, ngũ nhạc (1) nhân số suy tàn, ngay cả một chưởng môn tên tuổi cũng không có.
(1) Năm ngọn núi lớn TQ: Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn.
Năm xưa, có ai không hào quang rạng rỡ? Cứ thế bất giác mất đi, tản đi, hoặc già chết đi nơi đất khách. Bầu trời võ lâm Trung Nguyên tựa như phủ một lớp mây mù, tất cả sao trời mỏng manh yếu ớt, âm u chết chóc, trong loạn thế ai nấy đều bất an thương tiếc.
Ngược lại, mấy tên Bắc Đẩu lại vô cùng uy phong, khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật.
Võ lâm Trung Nguyên truyền thừa ngàn năm đồ sộ, đao thương kiếm kích búa rìu móc giáo, mười tám món vũ khí, ngàn vạn loại tài năng, đến thời này, dường như đều đứt đoạn.
Thậm chí, thời đại không anh hùng, bọn nhãi ranh thành danh.
Chu Phỉ suy nghĩ quá tập trung, không ngờ người đi trước lại đột nhiên dừng bước, nàng va vào lưng Tạ Doãn.
Tạ Doãn vội đỡ lấy nàng, cười trêu chọc:
– Cô va vào trước mặt thì tốt biết mấy___sứt mũi chưa?
Chu Phỉ đánh tay hắn ra, thấy đằng trước trống trải hơn, theo ánh đèn trên vách đá, nàng thấy trước mặt có một gian phòng nhỏ đơn sơ, bên trong có ghế có bàn, đủ để nghỉ ngơi, trong góc còn dự trữ không ít lương thực.
Kỷ Vân Trầm lúc này mới quay đầu lại, nói:
– Mọi người tạm nghỉ ngơi ở đây một đêm, chờ ngày mai quan binh và Thanh Long cẩu đi cả, ta sẽ đưa mọi người ra ngoài, thoát thân cũng dễ.
Ân Bái lạnh lùng nói:
– Thoát thân? Đừng nằm mơ, Thanh Long chúa là ai? Đắc tội hắn ắt sẽ bị truy sát đến chân trời góc biển, một cái mật đạo bừa mà mong tránh được?
Chu Phỉ nói:
– Còn hi vọng chủ tử ngươi tới cứu à? Bớt nằm mơ đi, nếu hắn ta đuổi tới thật thì ta sẽ làm thịt ngươi trước, hậu nhân mất thể diện như ngươi thà không có còn hơn, ta kéo ngươi chết cùng cũng chưa chắc có người trách ta.
Ân Bái lẽ ra phải giận tím mặt nhưng khi nghe lời này, kỳ lạ là hắn ta lại cười, nói:
– Cứu ta? Nếu Thanh Long chúa đuổi theo thì người đầu tiên hắn giết chính là ta.
Ngô Sở Sở thấy không ai quan tâm đến hắn ta, bỗng dưng cảm thấy tên tiểu bạch kiểm này có chút đáng thương, liền hỏi:
– Các ngươi… không phải cùng một bọn sao? Tại sao lại giết ngươi?
Ân Bái dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng ấy:
– Ngươi thì biết cái gì?
Tạ Doãn chợt nói:
– Ta nghe nói, người khác đều là thu đồ đệ nhưng Thanh Long chúa lại thu 18 nghĩa tử nghĩa nữ, trước đó lão Cửu Long gọi ngươi là “thiếu chủ”…
Hoa chưởng quỹ hừ một tiếng:
– Nhận giặc làm cha.
Ân Bái nói:
– Không dám nhận, chỉ là tự hạ thấp mình mà thôi. Các ngươi không nghe người dưới quê hay gọi chó nhà nuôi là “nhi tử” sao? Bọn ta khi gặp hắn, phải tứ chi chạm đất, quỳ đi dưới đất, chủ nhân bảo đứng mới được đứng, lúc hắn ăn cơm, bọn ta phải quỳ bên đầu gối hắn, vui vẻ đợi hắn đưa tay lấy đồ ăn cho ăn, ăn xong không chết thì chủ nhân mới biết thức ăn không có độc, rồi đuổi bọn ta đi, thỉnh thoảng tâm trạng hắn tốt thì bọn ta có thể được thưởng thịt ăn.
Khi Ân Bái nói lời này, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm lưng Kỷ Vân Trầm, bóng lưng đã khọm của nam nhân ấy dường như lại sụp thêm một chút, tiều tụy đáng thương khó nói rõ thành lời.
– Ta là người thông minh nhất, khiến người khác yêu thích nhất, nghe lời nhất nên thường xuyên được Thanh Long chúa mang theo bên cạnh, lão Cửu Long bản lĩnh chẳng ra sao, quỳ xuống cũng không liếm được đầu ngón chân của chủ nhân nên đành bóp mũi tới nịnh nọt ta. Theo ta ra ngoài giải quyết một phế nhân cũng không tổn phí bao nhiêu tinh thần của lão ta, số hên thì còn có thể danh chính ngôn thuận tranh cướp thứ gì đó, chẳng phải hời sao? Chỉ là không ngờ bên cạnh Bắc đao nhân tài đông đúc, ngay cả chó săn Nam triều cũng không tiếc ngàn dặm xa xôi chạy tới bảo vệ, còn hại chết lão Cửu Long không biết trời cao đất rộng kia.
Ân Bái cười nói:
– Ta lén lút dựa hơi thì không sao, về cùng lắm là chịu một trận roi, nhưng ra ngoài gây chuyện, không chỉ hại chết người có năng lực của hắn mà còn hủy đi trận pháp lật núi khuấy biển của hắn, đây không phải là chuyện một trận roi có thể giải quyết đâu.
Kỷ Vân Trầm mắt điếc tai ngơ, tự nhiên bày bàn ghế ra, rồi lại bắc cái ấm nhỏ lên bếp lửa, hâm nóng một bình rượu gạo, chỉ là không hiểu sao mà không cầm nổi bình rượu lên, vuột tay rơi mất, Tạ Doãn phản ứng cực nhanh, đưa tay tiếp được:
– Cẩn thận.
Kỷ Vân Trầm đứng ngây ngốc một hồi, khoát tay nói:
– Đa tạ____A Bái, là ta có lỗi với ngươi.
Hoa chưởng quỹ nói:
– Dù đệ có lỗi với hắn thì mấy năm nay cũng đã trả hết rồi, hắn đi làm chó cho người ta lẽ nào không phải là tự nguyện? Lẽ nào không đáng đời?
Ân Bái nhìn Kỷ Vân Trầm, cười ác độc.
Kỷ Vân Trầm lấy một chiếc khăn lụa sạch ra khỏi ngực, lần lượt lau sạch từng cái trong chồng chén cũ rồi rót rượu gạo nóng hổi đưa cho mọi người. Rượu gạo này không mạnh, không say người, vị rất thô, hơi ngọt, uống non nửa chén thì toàn thân ấm lên, hơi ẩm quẩn quanh bốn bề tựa như cũng nhạt đi không ít.
Kỷ Vân Trầm dán mắt vào bàn đá, thấp giọng nói:
– Lúc ta còn trẻ, đao pháp mới thành, không biết trời cao đất rộng, bái biệt lão sư, khăng khăng đòi vào Trung Nguyên. Lão sư khuyên ta nhưng ta cho rằng ông già rồi nhát gan nên không chịu nghe. Ông không khuyên được ta, lúc sắp chia tay vẫn ân cần dạy bảo, bảo ta làm chuyện gì cũng phải cân nhắc suy tính kỹ càng hẵng làm, ông nói “đao trong tay con cũng như cuốc trong tay người nông dân, bàn tính trong tay phòng sổ sách, cuốc và bàn tính là để dùng khi làm việc, không phải dùng khi làm người, đừng lẫn lộn.”
Kỷ Vân Trầm nói đến đây, ánh mắt bất giác quét qua Chu Phỉ, không biết có phải thông qua nàng mà nhìn thấy bản thân hai mươi năm trước hay không.
Chu Phỉ nhấp ít rượu gạo, không tiếp lời, trong lòng nhẩm lại mấy câu của Bắc đao Quan Phong nói một lần, không hiểu lắm.
Kỷ Vân Trầm nói:
– Đương nhiên ta không nghe. Đao là vũ khí, đao pháp có linh hồn, “Đoạn Thủy Triền Ti” là tay chân hồn phách của ta, sao có thể so với mấy thứ tầm thường như cái cuốc và bàn tính? Vào Trung Nguyên, quả nhiên ta dựa vào thanh đao này mà tung hoành thiên hạ, nhanh chóng tạo được chút hư danh, kết giao được một đám bằng hữu, rất đắc ý. Ta nảy ra ý nghĩ khai tông lập phái ở Trung Nguyên, để “Bắc đao” tái hiện chốn giang hồ, thế là trong vòng nửa năm, ta liên tiếp hạ bảy chiến thư, lần lượt đánh bại nhiều cao thủ thành danh, không ngờ… lại nghe được một lời đồn.
Chu Phỉ nghe có chút không thoải mái____Lý Cẩn Dung 17 tuổi dám vào Bắc đô ám sát hoàng đế, Đoàn Cửu Nương khoảng 20 tuổi đã dựa vào Khô Vinh thủ tung hoành thiên hạ, ngay cả Kỷ Vân Trầm trước mặt mà nàng luôn thấy ngứa mắt này khi còn trẻ cũng một đao kinh động thế gian, lòng nghĩ đến việc khai tông lập phái.
Còn nàng thì sao, ngay cả đao pháp gia truyền cũng qua quýt bình bình, cả ngày bị người ta đuổi giết, như một con chim non chưa chuẩn bị xong đã bị đá ra khỏi tổ, chỉ có thể kiếm chút cảm giác thành tựu trước mặt loại người như Tạ Doãn mà thôi.
Lần đầu tiên Chu Phỉ thất vọng về bản thân, nhìn người rồi lại nhìn mình, cảm thấy mình có lẽ không thể tạo ra thành tựu lớn lao gì, nếu tư chất đã bình thường như vậy thì đao trong tay nàng quả thực có gì khác với cái cuốc và bàn tính đâu.
Lúc nàng suy nghĩ lung tung thì Ngô Sở Sở hiếu kỳ hỏi:
– Lời đồn gì?
– Có người nói, sở dĩ năm xưa Bắc đao Quan Phong rụt cổ nơi quan ngoại, mấy chục năm không đặt chân vào Trung Nguyên một bước, là vì bại bởi Sơn Xuyên kiếm Ân Văn Lam, đủ thấy “Đoạn Thủy Triền Ti” chỉ là thứ nhị lưu, vậy mà không biết xấu hổ đồng xưng Nam Bắc với Phá Tuyết Đao.
Kỷ Vân Trầm nói:
– Càng gần Ân gia trang, lời đồn này càng thịnh, dưới cơn phẫn nộ, ta đã hạ chiến thư với Ân Văn Lam, muốn bác bỏ lời đồn rửa nhục_____nhưng bị từ chối.
…
– Tuy ta rất không cam tâm, nhưng Ân tiền bối làm người khiêm tốn lịch thiệp, lời nói cử chỉ đều khiến người khác dễ chịu thoải mái nên đã làm dịu đi lửa giận của ta. Lúc ta sắp đi, tình cờ thấy một đứa trẻ lén lút chạy ra Ân gia trang, cực kỳ lanh lợi, cũng không sợ người lạ…
Ân Bái hừ lạnh, mọi người hiểu ngay, đứa trẻ kia e chính là Ân Bái.
– Ta đoán đây là con của Ân gia, lén người lớn chạy ra ngoài chơi, ta muốn đưa nó về nhưng nó khóc mãi không thôi, ta dỗ nửa ngày cũng vô dụng, nghĩ mình dù sao cũng rảnh rỗi nên dứt khoát dẫn nó đến chợ gần đó dạo một vòng chơi, con nít mà, chơi chẳng bao lâu là chán, đến lúc đó lại đưa nó về nhà là được. Không ngờ khi nghỉ chân trong tửu lâu, ta nghe người kể chuyện hát rong bịa chuyện Sơn Xuyên kiếm đã đánh Bắc đao đại bại thế nào.
…
– Ta nghe xong giận dữ, Ân gia là thế lực gì? Nếu không phải họ ngầm đồng ý thì sao có người dám nói những lời này dưới chân Ân gia trang?
Nói đến đây, Kỷ Vân Trầm hít sâu một hơi, sắc mặt càng lúc càng trắng:
– Ta nhất thời kích động…
– Nhất thời kích động bắt ta lại, ép cha ta chấp nhận chiến thư của ngươi.
Ân Bái cười lạnh nói:
– Kỷ đại hiệp, thực là phong độ danh hiệp.