Trương Thần Phi bề ngoài thô kệch bề trong tinh tế, nheo mắt nhìn bóng Xung Tiêu Tử, chợt thấp giọng nói:
– Vị tiền bối thế hệ chữ Xung này giỏi như vậy, so với gia mẫu, không, dù so với… cũng không kém bao nhiêu, sao lại giống chúng ta, dễ dàng bị kẻ gian bắt giữ?
Hắn hơi dừng lại ở giữa, lược bớt tên một người nhưng trong lòng Chu Phỉ nhạy bén, cảm thấy người mà Trương Thần Phi không nói kia chính là Lý Cẩn Dung.
“Ôn Nhu Tán” là thuốc ngựa, dược tính không nhỏ, nhưng nếu nội công một người cao đến trình độ nhất định, nghe nói có thể tạm thời áp chế.
Dù chỉ có thể kéo dài chốc lát, chuyện khác không làm được, chẳng lẽ không chạy được sao?
Ánh mắt Tạ Doãn lóe lên, hắn ở đâu cũng là nhân vật dẫn đường, cảm giác phương hướng rất tốt, vừa nhìn là thấy hướng đi của Xung Tiêu Tử chính là Nhạc Dương, chắc tối qua lão đạo sĩ nghe được hắn và Trương Thần Phi tán gẫu, biết Hoắc gia bảo có thể gặp nguy hiểm nên cố ý chạy tới. Không ít người ở đây đều là vì Hoắc gia bảo mới bị Mộc Tiểu Kiều bắt giam, dù trước đây từng có giao tình thì bây giờ e đều đã tan thành mây khói, Xung Tiêu Tử có lẽ sợ trong lòng người khác không thoải mái nên không nói rõ mà chỉ nói là “việc riêng”.
– Đồng hành một quãng mà thôi, đi, chúng ta cũng đừng dây dưa nữa.
Tạ Doãn nói, liếc nhìn Chu Phỉ, nàng đang cau mày, mắt to trừng mắt nhỏ với quyển “Đạo đức kinh” trong tay, hắn bèn vỗ vai nàng căn dặn:
– Cất giữ cẩn thận.
Chu Phỉ ù ù cạc cạc cất vào, không biết có phải mình quá vô học khiến lão tiền bối nhìn không nổi nên trước khi đi mới vứt cho nàng một quyển sách đọc hay không.
Nàng thầm nghĩ: “Thế thì cho mình “Đạo đức kinh” làm gì? Cho một quyển “Tam tự kinh” (1) còn tạm được”.
(1) Tam tự kinh: sách học chữ Hán vỡ lòng, gồm những câu 3 chữ đơn giản.
Thể lực mọi người cơ bản đã khôi phục bảy tám phần, bước chân nhanh hơn không ít, mặt trời chưa lên tới đỉnh đầu, họ đã tới Hoa Dung.
Hoa Dung không được xem là rất phồn hoa nhưng tốt xấu gì cũng có người ở có khách điếm, với đám người họ mà nói, quả thực là hưởng thụ.
Hoa Dung có trạm ngầm của 48 trại, đây cũng là lý do khi Tạ Doãn đề nghị đi hướng này, Trương Thần Phi vô cùng tán thành, có trạm ngầm thì không lo trong túi thiếu tiền, đồng thời cũng tiện truyền tin tức.
Chu Phỉ thấy một nam tử trung niên nhỏ gầy đến khách điếm họ đặt chân, cung kính gặp mặt Ngô phu nhân, người nọ tuy mặt mày vàng vọt nhưng con ngươi linh động, thoạt nhìn rất khôn khéo, vội vã đến một chuyến rồi cáo từ, nói là muốn đi đặt mua ngựa và xe cho họ.
Chu Phỉ cuối cùng cũng vớ được một bữa cơm nóng và y phục sạch sẽ để tắm rửa, cực kỳ cảm động, nàng ăn no căng rồi về phòng lau rửa thay y phục, sạch sẽ thoải mái từ trong ra ngoài, nằm lăn hai vòng trên giường trong phòng, nghe thấy xương cốt toàn thân đều đang kêu cọt kẹt cọt kẹt, thế mới biết xuống núi đúng là chuyện khổ sai, không hề tốt đẹp chút nào.
Lăn một hồi, Chu Phỉ lấy quyển sách mà đạo sĩ kỳ quái đưa cho nàng, vốn định mở ra tìm hiểu một lát, không ngờ chưa đọc được hai câu thì như bị trúng thuốc mê, ngoẹo đầu ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, Chu Phỉ mới bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tạ Doãn đã cạo sạch râu ria, thay y phục mới, không biết kiếm từ đâu ra một chiếc quạt, cầm trong tay vô cùng đỏm dáng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài giả làm công tử đi lừa bịp.
Cửa phòng mở ra, hắn thấy Chu Phỉ với dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, gương mặt luôn tái nhợt hơi đỏ ửng hiếm thấy, toàn thân trông vô cùng mềm mại. Ánh mắt Tạ Doãn quét qua người nàng không chút dấu vết, nhất thời ngay cả giọng nói cũng dịu hơn vài phần, hỏi:
– Ta thấy Trương huynh vừa phái người truyền tin đi rồi, các cô mấy ngày nay sẽ về sao?
Chu Phỉ dụi dụi mắt:
– Bọn ta ra ngoài là để đón nhóm Thần Phi sư huynh và Ngô phu nhân, bây giờ đón được người rồi thì cũng nên trở về___chỉ là không biết tên khốn Lý Thịnh mắc ôn đó có tự lăn về hay không.
Tạ Doãn:
– …
Đúng là thế gian nhiều nỗi hận____hải đường không hương thơm, tường vi nhiều gai nhọn, mỹ nhân là một đại thổ phỉ!
Cô nương này nếu là một người câm thì tốt biết mấy?
Tạ Doãn hận xong, quét sạch sành sanh giọng điệu nhỏ nhẹ dịu dàng của mình, dựa vào cửa rất không có hình tượng, cà lơ phất phơ hỏi:
– Vậy ta không thể đồng hành với các cô rồi, cô nói xem nếu lần sau ta trực tiếp đưa đao tới 48 trại các cô thì có bị mẹ cô đánh ra ngoài không?
Chu Phỉ nói:
– Không tới mức đó, dù sao ta cũng đâu có người cha thứ hai cho ngươi lừa gạt.
Tạ Doãn bị nàng làm nghẹn họng, nhất thời dở khóc dở cười.
Chu Phỉ nghĩ tới gì đó, bèn hỏi:
– Nè, Tạ đại ca, khinh công ngươi tốt như vậy, tại sao những thứ khác đều dốt đặc thế?
Đầu mày Tạ Doãn nhướng lên:
– Ai nói ta không biết gì hết? Ta biết rèn sắt đúc kiếm, còn biết…
Chu Phỉ nói:
– Hát tiểu khúc.
– Ôi, cô không có kiến thức – Tạ Doãn rung đùi đắc ý nói – có câu “châu ngọc thịnh thế, khúc hát loạn thế”, thế đạo càng gian khổ thì mấy thứ hí khúc và thoại bản càng hái ra tiền, tốt hơn đúc kiếm nhiều___khó khăn lắm mới đúc ra được một binh khí tốt mà cố chủ chết rồi, biết nói lý với ai đây? Còn võ công ý mà, ta lại không muốn xưng bá thiên hạ, đủ dùng là được.
Chu Phỉ bây giờ mới biết, hắn gọi thứ công phu mèo quào gặp chuyện chỉ biết chạy của mình là “đủ dùng”, nàng triệt để bái phục chí cầu tiến của hắn.
– Được rồi, không nhiều lời với cô nữa, lúc đến ta thấy bên kia có một tiệm cầm đồ, ta đi xem xem có món binh khí nào tiện tay cô không, đền tạm cho cô thanh bị gãy trong sơn cốc, cô dùng đỡ trên đường về nhà.
Tạ Doãn nói rồi phe phẩy chiếc quạt, huýt một làn điệu dân gian, nhàn nhã bước đi.
Chu Phỉ cảm thấy ở chung với người này thời gian dài chắc chắn sẽ tâm rộng như biển cả, ngay cả nàng cũng muốn ngâm nga hát hai câu.
Lúc này, cửa phòng sát vách “ken két” mở ra, Ngô Sở Sở vẻ mặt đau đớn vịn vào khung cửa, hình như hơi đứng không vững, toát mồ hôi lạnh kêu:
– Chu… Chu cô nương.
Chu Phỉ sững sờ:
– Cô sao thế?
Ngô Sở Sở nhịn thật lâu, nhịn đến mức mặt mày xanh xao, tai đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
– Chuyện đó…
Chu Phỉ:
– Chuyện nào?
Tiếp đó, nàng thấy Ngô Sở Sở đứng hơi không vững, một tay đặt trên bụng thì mới hiểu ra:
– Chuyện, chuyện đó à, cô… bị… ừm, đau bụng hả?
Kinh nguyệt thiếu nữ vốn rất dễ loạn, Ngô Sở Sở bị nhốt trong thạch lao ẩm ướt âm u lâu như vậy, nếu là một người khỏe mạnh cao lớn thô kệch thì cũng thôi, nhưng nàng ấy vốn hay lo hay nghĩ, thể chất suy nhược, không bị bệnh tật gì mới là lạ.
Nói tới chuyện này, Chu Phỉ rất khó dũng mãnh như ban nãy mà hơi tay chân luống cuống, nhìn đông nhìn tây, nhỏ giọng hỏi giống như trộm cướp:
– Vậy làm sao đây? Hay… hay là hỏi mẹ cô?
Ngô Sở Sở hình như không nghe thấy, nói:
– Mẹ bị phong hàn, đã uống thuốc, ngủ rồi.
Giỏi, hóa ra mẫu tử này là một đôi ma bệnh.
Chu Phỉ hoàn toàn không có chủ ý gì về việc này, nhưng đưa mắt nhìn cả khách điếm cũng chỉ có một mình nàng là nữ, Ngô tiểu thư quả thực không có người thứ hai để cầu giúp đỡ. Nàng đành kéo Ngô Sở Sở ngồi xuống, áp lòng bàn tay lên lưng nàng ấy, thử vận công đưa ít chân khí qua_____nàng không dám dùng sức quá mạnh, Ngô Sở Sở chưa từng luyện công, kinh mạch yếu ớt.
Lòng bàn tay nàng ấm áp, sắc mặt Ngô Sở Sở quả nhiên tốt hơn một chút nhưng qua một lát liền bắt đầu đau lại.
Chu Phỉ thử hai ba lần, phát hiện hễ có hơi ấm là nàng ấy khá lên, không đau nữa, bèn nói:
– Thế này cũng không phải cách, hay là tôi dẫn cô ra ngoài tìm đại phu khám xem sao, lỡ có bệnh gì thì không hay.
Ngô Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, bây giờ nàng đang khỏe hơn một chút, bèn đi theo Chu Phỉ ra ngoài.
Nữ tử khi nhắc tới những chuyện này luôn vô thức che che giấu giấu, hai người họ lặng lẽ rời khỏi khách điếm như kẻ trộm, không muốn bị người khác bắt được truy hỏi, không ngờ vẫn gặp phải Thần Phi sư huynh đáng ghét.
Trương Thần Phi đương nhiên hỏi:
– Các muội làm gì thế?
Ngô Sở Sở lúng túng không ngẩng nổi đầu lên, Chu Phỉ nghiêm mặt nói bừa:
– Ra ngoài đi dạo.
Trương Thần Phi cau mày nói:
– Tự muội ra ngoài nghịch thì thôi đi, sao còn kéo theo Ngô cô nương?
Chu Phỉ:
– …
Ngô Sở Sở vội nói:
– Ta, ta cũng muốn đi.
Trương Thần Phi không tiện mở miệng răn dạy nàng ấy điều gì, đành dặn dò:
– Vậy được, chỉ là đừng đi xa, trước khi trời tối nhất định phải trở về.
Hai nữ tử hận không thể lập tức biến mất khỏi mắt hắn, vội vàng đáp ứng, nhanh chóng đi ra ngoài, chưa đi được hai bước thì Trương Thần Phi lại gọi:
– Đợi đã, A Phỉ!
Chu Phỉ sụp đổ nói:
– Má Trương.
Ngô Sở Sở phì cười.
Trương Thần Phi lải nhải dặn dò:
– Trên người muội có tiền không? Nè! Huynh hỏi muội đấy, chạy cái gì mà chạy!
Chu Phỉ một tay túm lấy Ngô Sở Sở, phóng như bay ra khỏi khách điếm.
Về sau nàng luôn nghĩ, nếu lúc đó mình không vội vàng như vậy thì tốt rồi.
Tạ Doãn đang lục lọi hàng tồn trong tiệm cầm đồ, cửa tiệm không lớn, không có gì đáng tiền, phần lớn là y phục và đồ dùng hàng ngày, một ít trang sức châu báu không đẹp lắm, căn bản không có mấy món binh khí, đều là thứ nhìn được không xài được, có lẽ là đồ trang trí của nhà giàu sa sút nào đó.
Hắn nhìn hồi lâu không tìm được thứ hài lòng, bèn khoa tay múa chân với ông chủ, nói:
– Chỗ của ông có thanh đao nào dài cỡ vầy, lưng rất hẹp, lưỡi cực bén không?
– Đao?
Ông chủ quan sát Tạ Doãn một phen, nói:
– Cái này cậu tìm thợ làm đi, chỗ chúng tôi không có, nếu là kiếm thì còn phổ biến… thứ lỗi ta mạo muội, công tử mua đao làm gì?
Tạ Doãn thản nhiên nói:
– Tặng cho nữ tử.
Ông chủ:
– …
Ông cảm thấy vị công tử này đành cả đời làm lưu manh rồi.
Bỗng một đội quan binh từ cổng xông tới như bay, tiệm cầm đồ này nằm trên phố xá sầm uất, hai bên có rất nhiều cửa tiệm và người bày hàng, còn có vài đứa trẻ chơi trên đường, bọn chúng phi ngựa giữa phố, còn lớn tiếng quát mắng, khung cảnh nhất thời hỗn loạn, tiếng người lớn chửi bới và tiếng trẻ con khóc lóc đan xen loạn cả lên.
Ông chủ vội sai nhân viên ra ngoài xem có ai bị thương hay không, miệng liên tục nói:
– Tạo nghiệt mà, mấy người này tạo nghiệt mà.
Tạ Doãn chậm rãi cau mày, trong lòng chợt sinh ra linh cảm chẳng lành, không xem đao kiếm nữa, xoay người chạy về phía khách điếm.