Lúc 11h 30, Perry Mason mở cửa văn phòng.
– Chờ tôi vô ích thôi, cô Della ạ – Ông nói – Hồ sơ này mất nhiều thời gian hơn tôi tưởng. Tôi sẽ ngồi đây và đọc lại các kết luận cho đến một giờ.
Mason treo áo khoác và mũ.
– Điều đó chẳng có lợi gì cả. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy và…
– Không đâu – Della cắt ngang – Bây giờ thì tôi buộc phải ở lại. Tôi đã uống cafe, nói cách khác là không thể nhắm mắt trước 1h 30 được.
Mason ngồi xuống ghế bành xoay. Những cử động của ông chứa sự vụng về thường có ở những người xương xương, to cao lòng khòng. Nhiều người làm chứng đã bị lầm về thái độ uể oải của ông và tưởng rằng đứng trước ông họ có thể tự bảo vệ bằng những bịa đặt khéo léo và những thủ đoạn dối trá. Nhưng bao giờ họ cũng bị bất ngờ khi bỗng dưng phải chịu đựng ánh mắt băng đá của ông và quá muộn để hiểu được rằng Mason có khả năng dồn đối thủ vào chân tường bằng những đợt tiến công không thương xót.
Nhưng trong phần lớn thời gian, luật sư thường tạo cho mình một vẻ ngoài vô tư, dễ dãi và hiền hậu. Ông ghét tất cả mọi ước lệ, điều đó được thể hiện rất rõ trong cách xử sự hàng ngày cũng như trong cách điều khiển một vụ theo kiểu của riêng ông.
Della Street, thư ký của ông đã quen với các trạng thái tinh thần khác nhau đó. Giữa cô và ông tồn tại một tình bạn đặc biệt hiếm có nảy sinh từ sự tận tụy vì sự nghiệp chung. Trong những lúc khó khăn, họ đã phối hợp hoàn toàn ăn ý giống như một đội bóng bầu dục được huấn luyện tốt. Mason ngả người vào ghế bành và gác chéo chân lên góc bàn.
– Sao ngài không bảo cô ấy đến vào những giờ tiếp khách – Della nói – Ngài đã qua một ngày mệt nhọc vì hồ sơ này, thêm vào đó…
Mason phác một cử chỉ cắt ngang lời bình luận.
– Hình như cô ấy đang buồn phiền thật sự.
– Sao ngài biết? Ngài có nghe cô ấy nói ở điện thoại đâu ạ?
– Tôi thấy cô tỏ ý bực mình khi nghe cô ấy.
– Đấy chỉ là một cảm giác. Tôi không hiểu tại sao lại không thể để việc đó đến mai…
– Một thầy cãi rất giống với thầy thuốc – Mason trịnh trọng nói – Người thầy thuốc hiến dâng đời mình để cứu chữa thể xác con người, còn thầy cãi lại dùng đời mình để an ủi tinh thần cho họ. Guồng máy tư pháp sẽ dễ dàng bị hỏng nếu người ta không giữ nó trong trạng thái vận hành, tra dầu mỡ tử tế và các thầy cãi là kỹ sư của guồng máy ấy.
Ông lấy một điếu thuốc lá và đưa cho Della một điếu. Họ châm thuốc bằng một ngọn lửa chung. Mệt nhọc suốt ngày, Mason chìm đắm trong ghế bành và tự cho phép mình hưởng những phút yên lặng hoàn toàn. Sau vài phút ông trầm ngâm nói:
– Một trong những việc đầu tiên mà một thầy cãi phải biết là: những người hay khẳng định công việc của họ là khẩn cấp và quấy rầy ông ta bất kỳ lúc nào, nói chung là những người không có ý định trả tiền. Nhưng tôi không tin rằng đấy là trường hợp…
– Ngài muốn nói rằng đấy là nguyên tắc chung?
– Đúng thế. Những người trả tiền thường tìm cách trả tiền ít nhất nếu có thể được. Vì thế họ chỉ hỏi ý kiến về những công việc chủ yếu và khi thực sự cần thiết. Nhưng những người không có ý định trả tiền đều cóc cần đến tổng số tiền của một hóa đơn – Cho nên họ không chút ngại ngùng quấy rầy thầy cãi vào mọi giờ, ban ngày cũng như ban đêm, tước mất của ông ta buổi đánh gôn chiều thứ Bảy, hoặc bắt ông ta đến văn phòng vào ngày Chủ nhật…
– Vậy thì – Della nói – Nếu cô ta là loại người ấy, chúng ta sẽ gửi cho cô ấy một bản kê tiền phải trả là năm trăm đôla…
– Thử gọi điện cho cô ấy xem – Mason bảo – Nói với cô ấy rằng tôi đã xong việc sớm hơn dự kiến và cô ãy muốn gặp trước một giờ cũng được.
Ông vừa nói xong thì điện thoại réo.
Della cầm lấy ống nghe.
– A lô… Vâng, đây là văn phòng của ông Mason… Cô không thể nói rõ hơn hay sao?… Ai?.. Tên gì?…
Cô ngoảnh về phía Perry Mason, tay bịt ống nỏi:
– Cô ấy say rượu…
– Cô Faulkner thân mến chăng?
– Không! Esther Dilmeyer…
– À đúng… người làm chứng… Để tôi nói chuyện với cô ấy…
Della đưa ống nghe cho ông.
– A lô – Mason nói – Có việc gì đấy, cô Dilmeyer?
Giọng nói lúng búng làm ông khó hiểu:
– Hẹn đến gặp ông.. Không thể… Bị đầu độc…
– Cái gì?
– Bị đầu độc – Giọng nói lặp lại một cách mệt nhọc – Chúng đã đầu độc tôi.
Mắt Mason sáng lên.
– Cô bảo rằng người ta đã đầu độc cô?
– Túng tế…
– Có phải là cô đã quá chén không?
– Kông pải tối nai. Hãy tin rằng tôi lất kỏe. Nhưng chúng đã đầu độc tôi…
– Cô ở đâu?
Những từ nói ra nghe được rất khó, bị ngắt quãng bởi những tiếng thở hổn hển:
– Căn hộ… Hộp sô- cô- la… Ăn… ốm… không thể… Đến cứu… gọi giùm cảnh sát… gọi… gọi…
Có một tiếng âm giống như tiếng máy điện thoại rơi xuống đất.
– A lô, a lô. – Mason nói.
Nhưng ông không nghe thấy gì nữa trừ tín hiệu ngắt liên lạc của tống đài. Khi ông đang lặp lại “bị đầu độc” thì Della chạy đến tổng đài để thử định vị nơi gọi nhưng người ta đã ngắt liên lạc trước khi cô kịp giải thích cho điện thoại viên điều cô muốn. Cô đành trở về văn phòng.
– Chuyện gì đã xảy ra vậy?
– Esther khẳng định rằng, ai đó đã gửi cho cô ta một hộp sô- cô- la. Cô ta ăn và ngộ độc. Cô ta tỏ ra đau thực sự. Hoặc say rượu. Bây giờ toàn bộ vấn đề là phải biết cô ta ở đâu? Hãy thử tìm trong cuốn danh bạ điện thoại xem có một Dilmeyer nào không?
Della lật từng tờ danh bạ.
– Không, không có Dilmeyer.
Mason nhìn đồng hồ.
– Cô Faulkner thân mến chắc phải biết cô này ở đâu, thử gặp cô ta xem.
Cuốn danh bạ có số máy riêng của Mildreth cũng như số máy các cửa hàng hoa của cô ta. Della gọi điện đến nhà Mildreth. Một giọng cao, hơi ngái ngủ hỏi:
– Ai đấy?
– Có phải nhà cô Faulkner đây không ạ?
– Vâng, cô muốn gì?
– Làm ơn cho tôi gặp cô Faulkner. Có việc khẩn cấp lắm.
– Cô ấy đi vắng.
– Bà có biết cô ấy đi đâu không ạ?
– Không!
– Khi nào cô ấy về ạ?
– Tôi không biết – Cô ấy không bảo khi nào về, mà tôi cũng không hỏi.
– Chờ một chút… Bà có biết cô Dilmeyer – Esther Dilmeyer không ạ?
– Không!
– Có việc quan trọng lắm. Tôi muốn tìm địa chỉ cô ấy.
– Tôi không biết. Đừng gọi tôi vào những giờ này để đặt ra những câu hỏi ngu ngốc như vậy.
Ống nghe bị bỏ xuống một cách tàn nhẫn. Della lắc đầu. Mason hỏi:
– Cô Faulkner sẽ không đến trước một giờ sao?
– Không ạ.
– Chúng ta phải tìm cho được cô Dilmeyer này. Tiếng gọi của cô ta tỏ ra là nghiêm trọng.
Mason cất vội các giấy tờ đang đọc.
– Della, gọi văn phòng trung tâm Sở Cảnh sát…
Khi đã bắt được liên lạc cô đưa máy cho Mason.
– Perry Mason đây! Cách đây một vài phút, một cô Esther Dilmeyer nào đó đã gọi điện cho tôi. Theo tôi hiểu cô ấy đang ở trong một căn hộ – nhà riêng, tôi đoán thôi, mặc dầu cô ấy không nói rõ. Tôi không biết địa chỉ thậm chí không biết tí gì về cô ấy cả, trừ việc cô ấy hẹn đến văn phòng gặp tôi vào một giờ sáng. Esther phải làm chứng trong một vụ mà tôi cũng không biết rõ chi tiết. Bây giờ xin hãy lắng nghe: Cô ấy nói với tôi qua máy điện thoại là có kẻ nào đó đã gửi cho cô những thỏi sô- cô- la tẩm độc. Thực tế cô ấy có vẻ rất mệt và hình như cô ấy đã ngã xuống hoặc máy điện thoại đã tuột khỏi tay khi cô ta đang nói. Sau đó người ta đã ngắt liên lạc. Cô ấy khẳng định rằng người ta đã đầu độc để ngăn cản cô ấy nói…
– Ông không thể cho chúng tôi địa chỉ hay sao?
– Không!
– Chúng tôi sẽ xem số bầu cử. Đó gần như là tất cả những gì chúng tôi có thể làm.
– Hãy gọi lại cho tôi nếu các ông tìm thấy cái gì đó.
– Được, nhưng không có địa chỉ chúng tôi không thể làm gì được cả. Ông hiện giờ ở đâu?
– Ở văn phòng của tôi, và tôi sẽ chờ ở đây cho đến lúc các ông gọi điện lại.
– Đồng ý.
Mason đặt máy, đẩy lùi ghế và đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, ông tuyên bố:
– Della, đây là câu chuyện của những người điên. Cô Faulkner không nói với cô rằng cô gái này phải làm chứng về vấn đề gì hay sao?
– Không!
– Cô nghĩ đi nghĩ lại câu chuyện đi, cố gắng…
– Xin chờ một chút! Cô ấy gọi từ một hộp đêm… Tôi nghe tiếng nhạc. Tôi nhớ tới âm nhạc. Đấy là… sếp! Tôi tin chắc đó là những bài Haualeoma của người Hawai. Đúng, đấy là nhạc Hawai… một bài hát xứ đảo mà tôi được nghe cách đây hai tuần, khi chúng được truyền qua đài phát thanh.
– Cái đó bao giờ cũng là một dấu hiệu đấy, nhưng làm sao biết được họ đang chơi ở đâu?
– Tôi tin rằng có thể tìm điều đó qua tổng đài, nhưng ngài cứ nghĩ thêm xem, còn có cách nào khác không?…
Năm phút sau Della chạy vội về:
– Tìm thấy rồi, Sếp ạ!
– Địa chỉ của cô ấy?
– Không, nhưng chúng ta sẽ có nó. Người Hawai chơi ở Golden Horn – một quán rượu. Tôi đã gọi điện tới hỏi xem họ có biết Esther Dilmeyer không. Một cô gái ở phòng gửi áo đã cho tôi biết cô ấy ở đó suốt cả buổi tối nhưng đã về sớm hơn mọi ngày vì bị chứng đau nửa đầu. Tôi đã hỏi cô ta có biết cô Faulkner không nhưng câu trả lời là không! Tôi hỏi địa chỉ của Dilmeyer, cô ta không có nhưng nói rằng ông Lynk, một trong các ông chủ hộp đêm biết. Tiếc rằng ông Lynk lại đi vắng nên không thể gặp được.
– Cô có nói cho cô ấy biết đây là việc quan trọng không?
– Tôi đã nói rằng đây là vấn đề sống, chết.
– Được, Della, gọi lại văn phòng trung tâm, thử nghĩ xem có thể hỏi…
– Trung úy Tragg ạ? – Cô gợi ý.
– Đúng đấy! Tay này vừa được lấy vào đội hình sự và là một chàng trai tháo vát.
– Ngài có chịu trách nhiệm về việc thuyên chuyển Holcomb không? – Cô vừa hỏi vừa quay số.
Mason nhếch mép cười.
– Holcomb phải tự chịu trách nhiệm về việc đó. Hắn là một kẻ ngu ngốc tột bậc đáng ghét…
– Thưa ngài, có trung úy Tragg đấy. – Della nói…
– A lô, chào trung úy, Perry Mason đây.
– Ôi! Sự bất ngờ quái quỷ! Xin đừng báo rằng ông vừa phát hiện một xác chết!
– Có thể có đấy!
Tragg lên giọng trịnh trọng ngay:
– Chuyện gì vậy?
Mason tóm tắt sự việc cho đến đoạn Della phát hiện ra dấu vết ở Golden Horn.
– Tôi cảm thấy điều đó không rõ ràng. – Tragg nói – Có thể có vài tia sáng, nhưng chẳng đáng bao nhiêu để xác định được điểm mốc.
– Dù thế nào đi nữa. Sau này ông cũng đừng trách tôi đã không báo trước. Nếu một người nào đó sáng mai tìm được xác cô ấy…
– Hãy bình tĩnh lại nào: ông đang ở đâu đấy?
– Ở văn phòng của tôi.
– Ông có muốn đi một vòng tới Golden Horn không?
– Còn ông?
– Tất nhiên!
– Được.
– Tôi sẽ đến chỗ ông sau năm phút nữa. Nếu ông chờ tôi ở dưới nhà thì lợi thời gian hơn. Ông hãy sẵn sàng khi nghe thấy tiếng còi nhé!
– Tôi sẽ sẵn sàng. – Mason nói.
Ông đặt máy xuống, chạy tới cái tủ hốc tường lấy áo khoác và mũ.
– Cô hãy chăm lo việc văn phòng, Della ạ. Tôi có thể gọi điện cho cô muộn hơn một chút.
Cần một hoặc hai phút để cho thang máy lên, nhưng Mason không cần đến một phút đã xuống đến tầng trệt để nghe tiếng còi và trông thấy các ngọn đèn màu đỏ máu từ chiếc xe của Tragg đang lao tới với tốc độ lớn nhất.
Trung úy dừng lại sát vỉa hè, Mason nhảy vào xe và nó lại rồ máy ngay đột ngột đến nỗi ông bị dán chặt vào lưng ghế. Tập trung vào tay lái, trung úy không nói một lời. Ông có tuổi xấp xỉ Mason: trán cao, đôi mắt sắc sảo và đầy nghị lực khiến ông nom hoàn toàn khác với trung sĩ Holcomb. Trong khi xe hét còi inh ỏi qua các đường phố, Mason lặng lẽ nghiên cứu hình dáng của người ngồi cạnh mình và nghĩ rằng nếu gặp dịp thì ông ta có thể trở thành một đối thủ nguy hiểm.
– Ông bám vào đi. – Tragg khuyên và cho xe rẽ ngoặt bằng hai bánh. Mason nhận thấy trung úy thích phóng xe nhanh, qua tiếng rồ của máy quay hết cỡ và tiếng còi thét xé tai, nhưng ông vặn giữ vẻ bình tĩnh và dửng dưng của một nhà phẫu thuật đang mổ. Nét mặt ông biểu lộ sự tập trung vừa đủ và mất hẳn vẻ dễ bị kích thích.
Tragg dừng lại trước Golden Horn. Hai người xuống xe và chạy qua vỉa hè. Một gã gác cổng khổng lồ, mặc đồng phục đỏ chói chặn họ lại:
– Đi đâu?
Tragg đầy mạnh hắn sang một bên, gã ngập ngừng một chút rồi ghé miệng vào một micrô bắt chặt trên tường và huýt ba tiếng còi chói tai.
Tragg vượt Mason tiến vào phía trong.
– Cô gái ở phòng gửi áo có biết điều gì đó. – Luật sư nói.
Tragg tiến tới gần quầy và đưa phù hiệu cảnh sát ra.
– Chúng tôi có thể gặp Esther Dilmeyer được không?
– Thưa ông tôi không biết, có người vừa gọi điện cho cô ấy hồi nãy…
– Cô có biết cô ấy không?
– Có.
– Cô ấy làm việc ở đây phải không?
– Vâng! Nói chung là… cô ấy luôn luôn ở đây.
– Cô ấy có được hưởng phần trăm do dẫn khách không?
– Tôi không biết.
– Ai biết?
– Ông Magard hoặc ông Lynk.
– Họ ở đâu?
– Ông Lynk đã đi vắng từ tối và tôi không biết ông Magar ở đâu? Tôi đã tìm ông ấy sau khi một cô gái gọi điện tới nhưng không thấy.
– Như vậy là nhà hàng này tự điều khiển phải không?
– Thường thì một trong hai ông chủ ở đây. Nhưng tối nay họ đều đi vắng cả.
– Còn ai có thể cung cấp tình hình cho chúng tôi. Cô thủ quỹ? Các bồi bàn?
Cô gái lắc đầu.
– Tôi không chắc. Nhưng tôi biết một người có thể…
– Ai?
– Sindler Coll.
– Anh ta là ai?
– Bạn của Esther.
– Họ sống chung với nhau à?
Cô gái quay mặt đi.
– Này cô bé, đừng giả vờ ngây thơ nữa. Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi!
– Không, tôi không tin rằng họ sống chung với nhau.
– Coll có thể ở đâu?
– Tôi tin rằng chị thủ quỹ biết địa chỉ của anh ta, thỉnh thoảng Coll có chuyển những tấm séc cho chị ấy!
– Cảm ơn – Tragg nói – Cô nghĩ phải đấy, cô ta không phải là người xấu đâu. Chúng ta đi thôi ông Mason…
Họ đi tìm len lỏi giữa những cặp đang nhảy. Được một cậu bồi bàn chỉ dẫn, Tragg tìm thấy cô thủ quỹ ngồi trong một cái lồng giữa quầy ăn và quầy uống.
Ông chỉ cho cô ta ngôi sao của cảnh sát và hỏi:
– Cô có biết một người tên là Sindler Coll không?
Mắt mở to, cô gái tỏ ra rất lúng túng.
– Nào – Tragg nói – Cô nhớ lại đi. Có biết anh ta không?
– Co… ó, có.
– Chúng tôi có thể gặp anh ta ở đâu?
– Tôi không biết. Anh ta đã làm điều gì vậy?
– Tôi không biết.
– Tại sao ông lại cần đến anh ta?
– Nghe đây. Đừng hỏi dài dòng nữa. Tôi cần anh ấy, nhanh lên. Anh ta ở đâu?
– Khu nhà Everglade.
– Căn nào?
– Xin ông chờ một phút.
Cô gái lấy trong ngăn kéo ra một cuốn sổ ghi địa chỉ. Các ngón tay cô ta run rẩy khi lật các trang giấy.
– Cô có địa chỉ của Esther Dilmeyer trong sổ không?
– Không. Cô gái ở phòng gửi áo đã hỏi tôi lúc nãy. Chuyện gì xảy ra vậy?
– Không có gì cả. – Tragg lặp lại – Chỉ cho tôi địa chỉ của Coll nhanh lên…
– Ở tầng hai, khu nhà Everglade, số 209.
– Anh ta có điện thoại không?
– Tôi không biết, ở đây không có số máy của anh ấy.
– Cô chỉ mới quen mặt anh ta?
– Vâng!
– Tối nay anh ta có mặt ở đây không?
– Không.
– Nếu anh ta đến cô có nhìn thấy không?
– Vâng, có chứ!
– Cô có thể nhìn thấy tất cả khách đi vào đây không?
– Không phải tất cả, nhưng…
– Có lẽ Coll là một khách đặc biệt phải không?
– Thỉnh thoảng anh ấy đến gặp tôi…
Lớp phấn trên mặt cô gái chuyển sang màu đỏ. Tragg nói với Mason:
– Chúng ta thử tìm xem Coll có ở khu nhà Everglade không?
– Thực tế ai là người điều khiển ở đây?
– Có hai người hùn vốn: Clint Magard và Harvey J. Lynk.
– Cô có biết họ ở đâu không?
– Không. Lynk đang nghỉ ở một nhà nghỉ mát xoàng nào đó của ông ta.
– Nghỉ à? – Tragg hỏi và liếc nhìn Mason – Ở đâu nhỉ?
– Tôi không thể nói chính xác. Ở đâu đấy tại Lilac Canyon. Lúc này ông Magard cũng không có ở đây.
– Cô có biết ông ta ở đâu không?
– Không. Ông ấy phải đến đây trong vòng một hai phút nữa.
– Khi ông ta đến, cô bảo ông ta gọi điện cho tổng hành dinh cảnh sát, gặp trung sĩ Mahoney, và nói cho ông này biết tất cả những gì mà ông ta biết về Esther Dilmeyer, chớ có quên. Chốc nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.
Tragg gật đầu ra hiệu cho Mason. Khi họ đi ra, Mason nói:
– Tôi chưa bao giờ phải chịu những thiệt thòi của một công dân bình thường…
– Ông mỉa mai tôi hả?
– Không, một nhận thức đơn thuần thôi!
– Cần phải xử lý công việc như thế, nếu không chúng ta cứ chạy vòng quanh, và người ta không rút ra được điều gì hết. Ai cũng quên rằng cả ngày, chúng ta nhận được nhiều cú gọi khẩn cấp và chúng ta không có quyền để mất thì giờ.
o O o
Họ lại đi qua lối cũ. Vừa trèo các bậc dẫn tới lối ra Tregg hỏi:
– Ông có biết cái hộp đêm này không, Mason?
– Không. Sao vậy?
– Theo tôi, đây chỉ là mặt ngoài thôi. Một ngày kia tôi sẽ đá nó lên không trung.
– Sao ông lại nói như vậy?
– Gã gác cổng… hắn là một võ sĩ bốc xơ cũ. Ông có thấy hắn đưa vai trái ra trước, khi hắn tưởng rằng sắp xảy ra một cuộc ẩu đả không? Khi chúng ta đi vào, hắn đã nhào vào máy truyền âm báo hiệu có cảnh sát ập đến… lỗ tai của hắn bằng súp lơ…
Người gác cổng khổng lồ nhìn họ đi ra bằng thái độ thù địch. Tragg vượt qua mặt hắn, rồi, đột nhiên quay lại dí ngón tay trỏ vào ngực hắn:
– Đồ to xác kia, mày thật ngu ngốc và chậm chạp hơn trước kia. Tao không biết ở đây có điều gì ám muội hay không nhưng chính mày đã làm tao sinh nghi. Mày có thể nói điều đó với chủ mày. Nói cả việc tao sẽ phá hủy cái ổ này nữa. Nếu mày không nói thì tao sẽ nói. Hắn có thể sẽ cảm ơn mày. Và lần sau, khi thấy tao, mày hãy nhớ chào tao, chào, nghe chưa?
Ông ta ra xe, mặc gã gác cổng đứng ngây như phỗng, miệng há hốc, mắt tròn xoe như những chiếc cúc trên bộ đồng phục của hắn.
Tragg vừa cười vừa nổ máy.
– Điều đó sẽ làm hắn suy nghĩ – Ông ta vừa quay đi và bóp còi…
Về nguyên tắc, nhân sự của khu nhà Everglade phải gồm một người đón tiếp, một người coi tổng đài điện thoại và nhiều người phục vụ thang máy. Nhưng thời buổi khó khăn đã quyết định khác đi, các thang máy đều là tự động, và phòng lớn chỉ còn vai trò trang trí thuần túy. Tragg ấn nút chuông đặt cạnh tên Coll phía ngoài cửa sổ. Qua đấy có thể thấy được một phần phòng lớn.
– Thật không may. – Mason nói sau phút chờ đợi.
Tragg ấn tiếp nút có ghi chữ “quản lý”. Đến lần thứ ba, một phụ nữ phẫn nộ, mặc sơ- mi ngủ, áo kimônô và đi giày păng- túp mở cửa một phòng ở tầng trệt và đi qua phòng lớn, kéo lê đôi giày tàng của mình. Bà nhìn Tragg và Mason một hồi lâu qua cửa kính, rồi hé cửa độ một phân và hỏi:
– Các ông muốn gì?
– Sindler Coll. – Tragg trả lời.
– Các ông táo tợn quá đấy! Chuông của anh ta kia kìa. Các ông chỉ việc dùng thôi!
– Hắn không trả lời…
– Thì sao? Tôi không phải là vú em của anh ta!
Khi bà ta định sập cửa lại, Tragg lật ve áo phô ra phù hiệu cảnh sát.
– Thưa bà, xin bà chớ nóng quá. Chúng tôi phải gặp hắn. Đấy là việc quan trọng.
– Nhưng tôi không biết tí gì về chỗ anh ta ở cả… Ở đây, đấy là một gia đình đáng kính, và…
– Tất nhiên, thưa bà, – Tragg nói với vẻ mềm dẻo – bà không thấy phiền lòng khi từ chối giúp đỡ cảnh sát một việc nhỏ ư? Bây giờ, chúng tôi coi tòa nhà này là có tiếng tốt và bà là một công dân tốt, luôn luôn đứng về phía luật pháp và trật tự…
– Vâng. – Nét mặt người đàn bà dịu hơn.
– Chúng tôi đã được chỉ dẫn tốt, bà xem… chúng tôi biết phải dựa vào đâu… Thường thường, những người tìm thuê người quản lý nhà cửa vẫn gọi điện cho chúng tôi đi tìm hiểu tiểu sử những người dự tuyển mà họ có trong tay. Họ hết sức chú ý chọn những người có quan hệ tốt với cảnh sát…
– Tôi hiểu. – Bà ta nói.
Vẻ thù nghịch biến mất, bà ta muốn gây ấn tượng tốt nên bắt đầu làm duyên một cách hơi lố.
– Nếu tôi có thể làm bất cứ điều gì cho các ông..
– Chúng tôi muốn biết tin tức về Coll: có thể gặp hắn ở đâu và những ai là bạn hắn… Cuối cùng, bà xem…
– Tôi không biết gì nhiều lắm. Đấy là một chàng trai nền nếp, có khá nhiều bạn… Nhiều người đến gặp anh ta.
– Đàn ông hay đàn bà?
– Nói chung… tóm lại… vài người đàn bà. Ông biết đấy chúng tôi không quan tâm đến những người thuê nhà khi họ sống yên ổn.
– Bà có biết một cô Esther Dilmeyer nào đó không?
– Không!
– Chúng tôi muốn gặp Coll khi hắn trở về – Tragg nói tiếp – Bà có thể mặc quần áo và chờ hắn trong phòng lớn được không? Bà sẽ gọi điện cho tổng hành dinh cảnh sát và xin gặp trung úy Tragg, chính là tôi. Trong trường hợp tôi không có ở đấy thì xin gặp trung sĩ Mahoney – ông ấy sẽ nói với bà những điều cần làm.
– Rất vui lòng – Bà nói – Tôi sẽ sẵn sàng sau vài phút nữa.
Choàng chiếc áo kimônô, bà ta lại đi qua phòng lớn Tragg nhìn Mason cười mỉm.
– Điều gây ra cảm giác buồn cười là ông đã hợp tác với cảnh sát.
– Không, cái mà tôi cho là buồn cười là việc cảnh sát hợp tác với tôi.
Tragg cười cởi mở.
– Hãy kể cho tôi nghe sự việc đi ông Mason.
– Sự việc gì?
– Có phải ông đã nói với tôi rằng Esther Dilmeyer là một người làm chứng không?
– Đúng! Nhưng đó là một vụ kiện dân sự, và tôi không thể cho ông biết các chi tiết nếu không được sự đồng ỷ của bà khách hàng. Tất cả những gì tôi có thể nói được với ông, là một cô Mildreth Faulkner nào đó sẽ phải đến gặp tôi ở văn phòng vào lúc một giờ.
– Buổi chiều à?
– Buôi sáng. Trước tiên cô ấy muốn gặp vào lúc mười rưỡi sáng. Rồi cô ta lại gọi điện cho chúng tôi trong trạng thái bị kích thích, cô ta xin gặp tôi vào ngay tối hôm ấy. Vì tôi phải làm việc cả buổi tối, cho nên cô thư ký đã đề nghị cô ta đến vào sau lúc nửa đêm, với hy vọng sẽ nhận được lời từ chối. Nhưng cô ta đã túm lấy cơ hội đó và ngoài ra còn nói cho tôi biết về việc Esther Dilmeyer đến gặp tôi. Nếu tôi hiểu đúng thì sự làm chứng của cô gái này là con chủ bài của cô Faulkner…
– Từ đó mà người ta có thể kết luận rằng một trong những đương sự, được cho biết, đã đầu độc Dilmeyer để ngăn cô này làm chứng…
Mason đồng ý.
– Chúng ta hãy nắm sự việc bằng một đầu khác. – Tragg nói – Ông hãy yêu cầu Mildreth cho biết những ai là địch thủ của cô, và chúng ta sẽ khoanh họ lại.
– Khó gặp Faulkner lắm. Cô thư ký của tôi đã thử và chắc lúc này vẫn đang thử nữa ở văn phòng của tôi.
– Thử gọi điện cho cô ấy xem.- Tragg vừa chỉ vào buồng điện thoại của căn nhà vừa gợi ý.
Mason vào trong buồng, Tragg tựa cánh tay vào cửa.
– A lô, Della đấy à? Có gì mới không?
– Không có gì cả. Tôi đã gọi lần lượt từng cửa hàng.
– Không có trả lời hả?
– Vâng. Không có trả lời.
– Chúng tôi đang tìm một tên Coll nào đấy, nhưng chưa gặp được hắn: Hãy sẵn sàng để Magard – một người hùn vốn với Lynk – gọi tôi khi ông ta trở về.
– Vâng. Tôi sẽ giữ một đường dây rồi.
– Nếu lúc nào người ta cho địa chỉ của Esther thì cô gọi ngay cho văn phòng trung tâm nhé.
– Bảo cô ấy xin gặp trung sĩ Mahoney. – Tragg nói.
– Xin gặp trung sĩ Mahoney, yêu cầu ông ấy cử người đi mô- tô đến nhà Esther. Nếu cần thì phá cửa.
Mason đặt máy xuống.
– Ông có tin rằng đáng phải gọi điện cho Golden Horn không? – Ông hỏi Tragg – Dù sao Magard cũng có thể “quên” gọi…
– Tốt nhất hãy để tôi làm việc đó. – Tragg nói.
Khi Mason ra khỏi buồng, thanh tra cảnh sát liền thay thế đứng gần cánh cửa hẻ mở, Mason thấy một vật trăng trắng trên mặt đất dưới cái bàn con đặt máy. Ông cúi xuống thò tay nhặt lấy nó.
– Cái gì đấy? – Tragg hỏi.
– Một cái khăn mùi xoa… Một khăn mùi xoa phụ nữ. Tôi sẽ giao lại cho bà quản lý. Có một chữ cái ở đầu phía trên. Một chữ D…
Tragg lắc cánh tay rất mạnh. Mason đến gần. Tay đè trên máy, Tragg rỉ tai:
– Magard vừa tới, theo cô gái nói. Nhưng có thể hắn đã đến đấy được một lúc và quyết định không bận tâm…
– A lô, Magard ở đâu? Trung úy Tragg ở văn phòng trung tâm đây. Tôi đã yêu cầu ông gọi cho tôi. Tại sao ông không gọi? Houm… m. Thú vị thật, ông lại đến đúng lúc tôi gọi điện à…
Ống nghe kêu lách tách mất một lúc, Tragg nháy mắt cho Mason. Rồi ông ngắt lời:
– Thôi được. Tôi không cần những lời giải thích mà cần địa chỉ của Esther Dilmeyer… Cái gì?… Này mở két sắt ra mà xem đi!
Tragg lại lấy tay che máy.
– Hiện tại, tôi chắc hắn giấu một cái gì đó. Hắn đã tuôn cho tôi một đống những lời giải thích và lời xin lỗi: điều đó không đánh lừa được ai đâu. Tôi tin rằng chúng ta đang đi đúng hướng.
Ông đột ngột bỏ bàn tay xuống.
– Vâng… Cô ấy không làm việc cho ông sao?… Ông có chắc không? Nghe đây, đó là việc quan trọng và tôi không muốn bị chơi xỏ… Ông không biết gì cả sao? Cô ấy có đăng ký ở Sở Bảo hiểm Xã hội không? Tôi thấy… Được… Có lẽ tôi sẽ cần đến ông. Đừng có đi đâu mà không để lại số máy đấy nhé.
Ông ta đặt máy và ngoảnh về phía Mason.
– Thật lạ lùng hết sức.
– Ông ta không biết cô ấy ở đâu à?
– Không. Hình như cô ấy quan niệm, để giữ được sự kính trọng, một gái bar phải giữ bí mật địa chỉ riêng của mình… Tôi cảm thấy điều đó hình như điên điên thế nào ấy?
– Tôi cũng nghĩ vậy. – Mason nói.
– Cuối cùng, cái mà hắn kể lại… Theo hắn, chưa bao giờ cô ta cho địa chỉ. Vì cô ta làm việc ăn phần trăm nên họ không coi là một nhân viên.
Cửa nhà bà quản lý mở. Chính bà ta xuất hiện quần áo chỉnh tề. Mặt xoa một lớp phấn quá đậm, nếu không phải là vừa đủ, bà ta nở một nụ cười khuôn sáo rất thích hợp cho việc lấy lòng khách lạ và nói:
– Tôi…
Rồi ngoảnh về phía cửa ra vào. Hai người dõi theo hướng nhìn của bà ta. Qua bộ cửa kính họ thấy một thanh niên mảnh khảnh đang bước lên bốn bậc một, rồi đút chìa khóa vào ổ. Trước khi mở, bà quản lý còn kịp nói:
– Đó là Coll…
Anh ta gần như chạy và tỏ ra thần kinh đang khá căng thẳng. Tragg chờ đến lúc anh ta gần đến chân cầu thang mới bắt chuyện.
– Anh ra trận đấy à, ông bạn?
Hình như anh ta chưa trông thấy Tragg. Anh ta dừng hẳn lại và nhìn chòng chọc vào mặt ông. Bà quản lý vồn vã:
– Ông Coll, đây là…
– Để tôi. – Tragg nói và chìa phù hiệu ra.
Người thanh niên phản ứng ngay: anh ta ngoảnh ra phía cửa như để chạy trốn, rồi khi trấn tĩnh được, anh ta nhìn Tragg, mặt nhợt nhạt.
Tragg im lặng quan sát và lo ngại. Coll thở sâu, Mason có thể nhìn thấy bàn tay anh ta đang nắm chặt lại.
– Sao, các ông muốn gì ở tôi? – Cuối cùng anh ta, hỏi.
Tragg kéo dài thời gian trả lời. Ông quan sát Coll: Một anh chàng mảnh khảnh, mặc áo vét tông có độn vai cao. Bộ mặt rám nắng, chứng tỏ hầu như anh ta sống ở ngoài trời không nón mũ. Tóc anh ta đen lóng lánh và lượn sóng – Chắc chắn là có sự giúp đỡ của một chuyên gia. Mặc dù cao một mét bảy tám, anh ta không nặng quả sáu mươi kilôgam. Tragg dùng giọng khô khan của cảnh sát đối với một người phạm quy chế hỏi:
– Tại sao anh chạy như vậy?
– Tôi đi ngủ.
– Anh rất vội…
– Tôi…
Anh ta im lặng, cặp môi mím lại thành một đường chỉ.
– Chúng tôi cần biết vài điều. – Tragg nói.
– Về việc gì?
– Anh có biết một cô Esther Dilmeyer nào đó không?
– Sao nữa?
– Chúng tôi đang tìm cô ta, và các dấu vết đã dẫn chúng tôi đến gặp anh.
– Chỉ có thế thôi à?
– Cho đến lúc này.
Khuôn mặt Coll biểu lộ sự băn khoăn đến mức buồn cười, anh ta phát âm rành rọt:
– Dilmeyer… Esther Dilmeyer, gái bar trong một hộp đêm, tôi nhớ như vậy có phải không?
– Chính là cô đó.
Coll rút từ túi ra một cuốn sổ tay, tay run run giở từng tờ. Rồi cảm thấy Tragg đang quan sát mình, anh ta đột ngột gấp sổ lại:
– Bây giờ tôi nhớ rồi: Khu nhà Molay Arms.
– Số mấy?
Coll chau mày lại như để tập trung tư tưởng:
– 328.
– Anh gặp cô ấy lần cuối cùng vào lúc nào?
– Nhưng… Tôi không biết. Làm thế nào mà nhớ được…
– Cách đây một tuần? Một ngày? Một giờ?
– Ồ, có lẽ là hôm qua. Cô ấy làm việc ở Golden Horn và thỉnh thoảng tôi có đến đấy.
– Được – Tragg nói – Anh đi ngủ đi.
Ngoảnh về phía bà quản lý, ông nói tiếp:
– Thưa bà, chúng tôi không cần bà nữa. Cảm ơn về sự giúp đỡ đáng quý của bà. Khu nhà Molay Arms ở trong phố Jefferson phải không, Coll?
– Đúng, tôi tin là như vậy.
– Chúng ta đi. – Tragg nối với Mason.
Khu nhà Molay Arms gồm một tòa nhà không có thang máy. Mason và Tragg đứng lại trước một loạt các cửa đóng kín, những thùng thư và những cái chuồng. Không nhận được sự trả lời từ căn hộ Esther; Tragg trưng tập bà quản lý và chiếc chìa khóa vạn năng của bà ta. Họ trèo hai tầng và đi vào một cái hành lang hẹp, có trải thảm đã sờn, đầy mùi ẩm mốc tỏa ra từ những người ngủ trong những gian buồng thiếu không khí. Buồng số 328 ở góc Đông nam. Cửa sổ trên để lọt ánh sáng vào. Tragg gõ cửa, nhưng không có kết quả nên bảo bà quản lý mở. Bà ta mở cửa sau một giây ngập ngừng. Gần cửa, một phụ nữ tóc vàng nằm co quắp, cô ta mặc một bộ quần áo nữ bằng vải tuýt đi tất len và giầy gôn có đế cao su. Máy điện thoại rơi bên những chiếc chân mảnh khảnh của một chiếc bàn nhỏ. Trên bàn có một hộp kẹo sô- cô- la nhân kem ăn dở, giấy gói hộp trải ra ở xung quanh. Bên cạnh đặt một cái nắp, trên nắp có một tấm thiếp dính vết bẩn sô- cô- la “Để cổ vũ tinh thần chị. M.F.” Mỗi một thỏi sô- cô- la nằm trong một ô nhỏ lót giấy, nhưng chỗ trống cho biết người ta đã ăn mất mấy chiếc. Mason nhanh chóng làm phép tính: thiếu mất tám hoặc mười cái trong lớp đầu. Lớp thứ hai hình như không đụng đến. Tragg cúi xuống nhìn cô gái, bắt mạch, và nói với bà quản lý:
– Bà đi xuống gọi cho tôi trung sĩ Mahoney ở văn phòng trung tâm. Nói với ông ấy rằng trung úy Tragg đã tìm thấy cô gái Dilmeyer và đúng là cô ta đã bị đầu độc. Bảo ông ta cử người nào đó đến lấy dấu vết và gọi xe cứu thương.
Mason quỳ một đầu gối xuống đất xem xét.
– Cho nằm dài có tốt hơn không?
Tragg cầm lấy cổ tay Esther. Mặt cô ta sung huyết, da phù, hơi thở chậm chạp và khó khăn.
– Đây có lẽ là hậu quả của một loại thuốc rởm hơn là của một thứ thuốc độc công hiệu – Mason nói – Người ta có thể cứu được cô ấy.
– Chúng ta hãy thử nữa đi. – Tragg nói – Xoay lưng cô ấy lại đây. Được, ông xem có thể tìm thấy khăn mặt không. Trước tiên hãy nhúng khăn vào nước lạnh.
Mason mở vòi nước lạnh ở chậu rửa mặt, nhúng một cái khăn tắm vào, vắt khô rồi đưa cho Tragg. Tragg chấm vào mặt và cổ của Esther và lấy khăn mặt đánh nhẹ vào má cô ta. Rồi cởi áo blu và tụt phần trên của váy xuống, rồi đắp khăn vào chỗ lõm của bụng trên. Cô ta vẫn không hề động đậy.
– Có nên dùng khăn ấm không? – Mason hỏi.
– Được, chúng ta hãy thử xem…
Mason mở vòi nước nóng, lấy một cái khăn mặt sạch ở ngăn kéo tủ com- mốt, đem nhúng nước nóng và ném cho Tragg. Tragg trả lại cho ông chiếc khăn mặt đầu tiên và Mason đem vò lại dưới tia nước lạnh của bồn tắm: thủ thuật này kéo dài chừng năm phút.
– Vô ích – Cuổi cùng Tragg nói – Xe cứu thương sắp đến. Ông ta nhìn máy điện thoại.
– Tôi không muốn dùng nó. Ông cần chú ý đến những cái mà ông sờ đến, Mason ạ, nhất là kẹo sô- cô- la và giấy gói.
Mason đồng ý và khóa các vòi nước lại. Tragg đứng dậy. Mason liếc nhìn cái sọt đựng giấy. Rồi ông mở một cái tủ hốc tường và kiểm tra. Có một nửa tá áo dài buổi tối có vẻ đắt tiền với những đôi xăng- đan vừa ý. Đem so sánh thì thấy số đồ mặc chiều ít hơn và khá cũ. Tragg nói vẻ sốt ruột:
– Tôi đang tự hỏi không hiểu bà quản lý đã gọi Mahoney chưa. Tốt nhất là chúng ta đi xuống.
Ông ta ngừng lại khi nghe một tiếng còi:
– Họ kia rồi… Họ sẽ săn sóc cô ta.
– Tragg – Mason nói – Tôi thiết tha đề nghị một việc. Tôi muốn thầy thuốc của tôi sẽ chữa cho cô ấy.
– Tại sao vậy?
– Các thầy thuốc cấp cứu của ông rất tốt, song trong một trạm cấp cứu, cô ta sẽ không được chạy chữa chu đáo như thầy thuốc của tôi sẽ làm, nhất là khi bước vào thời kỳ điều dưỡng… Tôi muốn người ta chuyển cô ấy đến bệnh viện Hastings Memorial, xếp vào một buồng riêng và bác sĩ Willmont sẽ hợp tác với thầy thuốc của ông.
– Ai sẽ trả chi phí.
– Tôi.
– Tại sao?
– Bởi vì điều đó cần thiết cho tôi.
– Được. – Tragg nói.
Ông ta đưa cho Mason tấm thiếp kèm theo các thỏi sô- cô- la:
– Ông có để ý đến những chữ cái đứng đầu không? M. F.
– Rồi sao nữa?
– Mildreth Faulkner.
– Thật ngốc. Khi gửi một hộp kẹo sô- cô- la tẩm thuốc độc, không ai để lại tấm thiếp của mình cho cảnh sát.
– Ai mà biết được – Tragg thì thầm – Không có gì tuyệt đối cả, nhất là khi vấn đề lại là một vụ giết phụ nữ.
– Vậy thì ông có tin rằng nếu tôi thiết tha với việc cứu cô gái này thoát khỏi tai nạn thì đó là vì tôi muốn che chở cho người đầu độc không? Một người tôi không biết, một người chưa phải là khách hàng của tôi, và tôi chưa bao giờ gặp: nhưng với người đó tôi có hẹn gặp trong… – Ông nhìn đồng hồ tay – Một phần tư giờ nữa.
Tragg cười.
– Nếu quả như ông giới thiệu, việc này có vẻ khá kỳ cục. Tôi không có ý phản đối việc chuyển cô ấy đến bệnh viện Hastings Memorial, nếu ông có thể nhờ Willmont chạy chữa.
– Tôi sẽ thử – Mason nói – Tôi sẽ gọi điện cho bà quản lý.
Đến cầu thang, ông gặp trong hành lang hai người mặc blu trắng khiêng một chiếc băng ca.
– Ở cuối hành lang ấy – Ông nói với họ – Sau đó, các ông hãy chờ tôi ở trước cửa tòa nhà. Tôi sẽ báo cho các ông địa chỉ cần phải chuyển cô gái tới.