Trung úy Tragg và cảnh sát điều tra Copeland ngồi tại phòng trong của cửa hàng tạp hóa lớn. Bill Copeland đọc một số tạp chí “Thám tử chân chính” mà ông thó ở quầy hàng. Copeland có hai mươi mốt tuổi nghề và ông chấp nhận tất cả bằng thái độ uể oải. Ông thường nói “Tôi thấy họ đến rồi lại thấy họ đi. Tôi được khen ngợi công khai vì đã bắt họ và bị mắng chửi vì đã để họ chuồn mất. Đó là công việc, không thể buồn bực tức tối vì nó. Việc đâu hay đấy”.
Còn Tragg thì luôn bồn chồn. Qua, tấm kính màu của cửa hàng, ông xem xét từng người khách đi vào, thời gian cỏn lại, ông đi bách bộ, vẻ bực tức, hoặc nhìn chòng chọc vào cửa, làm như sức mạnh của đôi mắt có thể thu hút được con mồi.
– Đừng khó chịu, ông trung úy ạ – Dược sĩ nói – Tôi biết chính ông ấy. Nếu ông ấy đến đây thì chỉ là vì một đơn thuốc thôi, ông sẽ có đủ thời gian để hành động.
Bill Copeland rời mắt khỏi tờ tạp chí ngước nhìn Tragg. Ông này đang biểu hiện niềm vui không liên tục của một con bò bị quấy rầy trong lúc nhai cỏ. Đối với Bill sự bồn chồn của Tragg có vẻ khó hiểu.
Lần thứ hai trong năm phút, trung úy xem đồng hồ.
– Trời ơi, tôi sẽ không sống suốt đời ở đây… chung quy chỉ do trực cảm.
Copeland nhẫn nại, lấy móng tay đánh dấu trang báo.
– Tôi sẽ chú tâm đến hắn trung úy ạ. Ông hãy ở gần máy điện thoại. Khi tôi tìm được, ông sẽ biết ngay sau ba mươi giây.
– Đúng, thế là tốt nhất – Tragg nói, vẻ chán nản – Thế nhưng, tôi muốn…
Ông ngừng hẳn khi có một người đàn ông mặc com- lê sọc chéo đi vào. Ông ta phác một động tác dẹp bà bán hàng ra và nói bằng giọng to và rõ:
– Tôi muốn gặp ông dược sĩ.
– Nhìn kìa. – Tragg nói thầm vào tai dược sĩ.
Dược sĩ nhìn qua vai Tragg và nói đơn giản:
– Đấy là người của ông.
Tragg thở dài. Copeland đặt ngược tờ tạp chí đang dở xuống góc bàn để các đơn thuốc.
– Tôi sẽ đi ra bằng cửa bên. – Tragg nói – Hãy nhanh chóng cho ông ta thuốc. Đừng bắt chờ. Còn cậu, Bill, cậu sẽ ra sau hắn và theo dõi. Cậu đi xe cậu, tôi đi xe tôi. Giữa hai chúng ta, hắn sẽ không thể thoát được, nhưng chớ có liều – Nếu hắn thấy cậu hoặc cảm thấy nghi ngờ thì cậu hãy bóp còi hai lần. Lúc đó tôi sẽ đi qua trước mặt hắn và chúng ta sẽ tóm cổ.
– Đồng ý. – Copeland nói.
Dược sĩ đi ra quầy và sau đó một lúc trở lại với một đơn thuốc.
– Đây là một thứ thuốc trợ tim. Ông ta vội. Ông ta bảo đang khẩn cấp.
Copeland chỉnh lại cravát, kéo áo vét tông và vò vào chỗ phồng ở hông.
– Hãy cầm lấy tờ tạp chí, nếu ông thích. – Dược sĩ nói.
Copeland cảm ơn và cuộn tờ tạp chí lại, để vào dưới cánh tay trái. Tragg đi ra bằng cửa của người bán hàng, vòng quanh phần xây cho đến phía trước cửa hàng tạp hóa và lên xe.
Sau đó hai phút, người đàn ông đi ra và nhảy vào một chiếc Buick. Sau ông ta, Copeland đến ngồi sau tay lái một chiếc Cabriolét màu xám.
Tragg đi đầu tiên. Trong gương hậu ông thấy chiếc Buick khỏi động, và tại chỗ ngoặt đầu tiên, ông đoán nó sẽ rẽ trái chiếc Cabriolét của Copeland quay sau chiếc Buick, không cần báo hiệu.
Bob Lawley vội thực. Nhiều lần ông ta định vượt qua Tragg. Cuối cùng Tragg để cho vượt và bắt đãu đuổi theo, Copeland nối đuôi ông. Sau khoảng một tá dãy nhà, Tragg có cơ hội vượt qua chiếc Buick. Nhưng Lawley đã lừa ông bằng cách rẽ đột ngột sang phải. Đến chỗ rẽ tiếp theo, Tragg rẽ phải. Tới con đường ngang đầu tiên, ông nhìn sang hai bên, và không thấy bất cứ một xe nào trong hai chiếc kia cả. Cuối cùng ông thấy chiếc Cabriolet của Copeland dừng lại ở một dãy nhà xa hơn, nhưng chiếc Buick thì không thấy tăm hơi đâu cả.
Copeland uể oải bước ra khỏi xe.
– Anh thấy hắn rồi sao? – Tragg hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
– Hắn ở kia. – Copeland điềm tĩnh nói.
– Ở đâu?
– Trong biệt thự này. Hắn đã quành vào và vào ga- ra. Tôi dừng lại phía sau cách năm chục mét. Tôi cho rằng hắn không biết gì cả.
– Hắn đi đâu?
– Vào phía trong, qua cửa sau.
Đấy là giờ chập choạng khi trời sẫm tối. Đây đó, trong những ngôi nhà khác cửa sổ đã sáng đèn, nhưng không có một chút ánh sáng nào lọt qua cửa sổ biệt thự này.
– Đi phía sau – Tragg bảo – Gõ cửa và báo rằng, tôi đến kiểm tra thiết bị điện, cỏn tôi, tôi sẽ tới cửa ra vào và bấm chuông lúc anh nói với hắn. Việc đó buộc hắn phải ra đằng trước và có lẽ hắn không khóa cửa phòng sau nhà. Lúc đó, anh hãy vào. Nếu thấy tôi đang gặp khó khăn, anh hãy nhảy vào hắn… Anh hiểu rõ vấn đề rồi chứ…
– Tôi hiểu. – Copeland nói.
Tragg chờ mươi phút, rồi bước lên thềm nghe ngóng, hình như có tiếng rì rầm ở sâu trong ngôi nhà và ông gõ cửa bằng những tiếng gõ dài nhấn mạnh. Tiếng bước chân tiến gần. Tragg bảo đảm cho súng ngắn dễ dàng rút ra khỏi bao giấu ở dưới nách, ông sửa lại cravát khi cánh cửa mở:
– Ông muốn gì? – Bob Lawley hỏi.
– Ông vừa dọn nhà phải không?
– Điều đó không liên quan gì đến ông.
– Ồ. Có chứ, điều đó liên quan đến tôi ông bạn ơi… Tôi ở phòng thuế…
– Đây là một ngôi nhà sẵn đồ đạc, tôi đã thuê nó nguyên trạng và không muốn bị quấy rầy.
Tragg trông thấy Copeland, ông ta rón rén như một con mèo dọc hành lang và chỉ còh cách ông chỉ vài bước.
– Tôi không có thì giờ để tranh luận. – Lawley kết luận và định đóng cửa lại.
Tragg duỗi dài chân ra, ra hiệu cho Copeland và nói:
– Được, Lawley, tôi bắt ông.
Bob thụt lùi và khi Tragg đẩy cửa hắn quay lại để chạy trốn, thì bị Copeland dang tay tóm lấy. Trong khi Bob cựa quậy một cách vô ích, Tragg lấy từ túi ra một cái khóa tay và cổ tay Bob bị khóa chặt lại.
Cảm thấy đôi cổ tay bị lạnh do cái khóa sắt, Bob lao vào một cuộc vật lộn man rợ và điên loạn. Tragg lắc mạnh dây xích khóa: cổ tay Bob bị xiết lại, tím bầm vì nhức nhối và đau đớn. Bob dịu đi:
– Chúng ta đi đi, Lawley, ông cần phải biết điều – Tragg nói – Vợ ông ở đâu?
– Trong… Trong buồng ngủ.
– Được. Chúng ta vào nói chuyện với bà ấy.
– Ông định nói gì với vợ tôi?
– Tôi muốn hỏi bà ấy vài điều.
– Không thể được. – Bob nói, giọng hổn hển, hắn nhìn vẻ bướng bỉnh và ngờ vực.
– Tại sao?
– Vợ… Vợ tôi không thể nói chuyện với bất kỳ ai.
Tragg suy nghĩ rồi nói:
– Được. Tôi sẽ cho ông một cơ may nữa, Lawley.
Bob cười khẩy hoài nghi.
– Tôi sẽ cởi khóa tay cho ông. Ông sẽ giới thiệu chúng tôi, Copeland và tôi như những người bạn thân, tình cờ gặp nhau khi đến hiệu thuốc. Ông sẽ nói với vợ ông rằng chúng tôi có thể giúp ông thoát khỏi những nỗi buồn phiền. Sau đó ông phải ngồi yên và để cho tôi nói.
– Việc đó sẽ đem lại cho tôi cái gì?
– Tôi sẽ bảo người ta phải đối xử đúng đắn với ông, không có những quả đấm, không có đánh đập.
– Điều đó không đủ.
– Được. Tôi đã mở cho ông một con đường dễ dàng – nếu ông thích khó khăn…
– Nghĩa là?
– Ông sẽ thấy… ông không phải đang ở trong tư thế để mặc cả Lawley ạ.
Copeland cúi xuống nhặt tờ tạp chí bị rơi khi ôm ngang lưng Lawley. Lawley thốt ra một tiếng chửi và đá một cú vào mặt Copeland. Copeland tránh được và nhận cú đá vào vai. Ông ta bắt đầu đứng dậy, đổi ý kiến, trước hết nhặt tờ tạp chí lên và nắm tay phải lại.
Tragg can thiệp vào.
– Không phải bây giờ, Bill. Chỉ giám sát thôi, Không cho hắn nhúc nhích.
Copeland thở dài, xòe bàn tay ra, xoa vai, rồi vẫn xô Lawley vào tường. Tragg lấy gói thuốc ở túi Lawley ra.
– Ông làm gì thế? – Bob hỏi.
– Im mồm đi. – Copeland trả lời, vừa sửa lại cổ áo sơ- mi cho Bob.
Cửa thứ hai mà Tragg mở ra là cửa một buồng ngủ. Những chiếc màn căng ra làm cho căn phòng chìm vào bóng tối mờ mờ; để có thì giờ quen mắt, Tragg dừng lại ở ngưỡng cửa. Ông nghe thấy tiếng thở mệt nhọc.
– Anh Bob. – Một giọng đàn bà hổn hển gọi.
Tragg bước tới.
– Chồng bà yêu cầu tôi đưa cho bà thứ thuốc này càng sớm càng tốt. – Ông nói.
– Anh ấy hiện ở… ở đâu?
– Ông ấy bận một công việc bất ngờ và sẽ trở về sau vài phút nữa, nhưng ông ấy thấy bà cần phải có thuốc ngay.
Tragg tìm thấy một cái đèn ở gần giường. Ông thắp lên và bày thuốc ra. Có hai loại: thuốc xông và thuốc viên. Tragg nghiên cứu những chỉ dẫn ở tờ quảng cáo, đi tìm một cốc nước trong buồng tắm rồi đưa cho Carlotta cùng với hai viên thuốc. Trong khi bà uống thuốc, ông lấy một chiếc khăn mặt và cắt đầu một ống thuốc xông, rồi đặt ống thuốc xuống dưới mũi Carlotta.
Tragg yên lặng quan sát Carlotta trong năm phút. Bà ta thở dễ chịu hơn. Cuối cùng bà ta mỉm cười trung hậu và nói:
– Đây là sự pha trộn các loại bệnh khác nhau. Tôi cho rằng thuộc về thần kinh nhiều hơn. Nhưng bây giờ tôi thấy khá hơn. Cảm ơn.
Tragg lấy một cái ghế tựa và ngồi sát giường.
– Tôi không muốn quấy rầy bà, bà Lawley. Song tôi phải hỏi bà vài điều. Nhưng tôi không nên làm mệt bà…
Bà nhìn ông, ngạc nhiên.
– Ông là ai?
– Tôi định tìm sự thật về việc đã xảy ra tối hôm qua. Tôi nghĩ rằng bà biết một lệnh bắt giam đã được gửi cho chồng bà…
– Không – Tôi… Tôi chưa biết…
– Nếu chồng bà phạm tội, hoặc nếu bà phạm tội, thì bà đừng nói gì với tôi cả. Nếu cảm thấy yếu quá, thì bà đừng cố gắng. Nhưng nếu bà có thể trả lời một vài câu hỏi thì điều đó sẽ giúp đỡ rất nhiều…
– Sẽ giúp đỡ ai?
– Chồng bà, nếu ông ấy vô tội. Em gái bà.. Cô…
Bà gật đầu đồng ý.
– Nhưng bà không nên nhầm, bà không bắt buộc phải trả lời. – Tragg nói rõ lại một cách mạnh mẽ.
Bà động đậy trên giường, vẻ lo lắng.
Từ lối vào, nơi Copeland giữ Lawey, dội vào tiếng ồn vật lộn, rồi một tiếng kêu bị nghẹt.
– Cái gì thế? – Carlotta hỏi.
Tragg hầu như không suy nghĩ.
– Những người dọn nhà thuê… Họ chuyển đồ đạc mà chồng bà mua.
Carlotta tự để mình ngả xuống gối, mắt nhắm lại.
– Anh ấy không cần phải chi khoản này. Anh ấy chỉ là một đứa trẻ. Tiền bạc đốt cháy túi anh ấy.
Da mặt bà có màu kem với một ánh xanh khó nhận thấy được, Tragg nhận xét. Hơi thở của bà ta trở nên đều hơn. Hình như bà đã ngủ. Tragg nhón chân đi ra khỏi buồng.
Ở lối vào, Lawley đang bị Copeland giữ, mắt như nhắm tịt lại do bị sưng vù lên.
– Đưa hắn lên xe, Bill. – Trung úy ra lệnh.
Copeland lại ôm chặt lấy Bob.
– Ông đã nghe sếp nói chưa? Lên đường!
Bob đã mất hết nghị lực. Hắn ngoan ngoãn đẽ bị kéo lên xe. Tragg trở lại trong buồng và lấy một cái ghế ngồi. Sau mười lăm phút, Carlotta lại mở mắt ra.
– Tôi cảm thấy khá hơn – Bà ta nói – Ông có phải là thầy thuốc không?
– Không. Tôi là thám tử. – Tragg trả lời.
– Thám tử tư?
– Không, tôi làm việc cho nhân dân.
– Ông muốn nói rằng ông là cảnh sát chăng?
– Vâng.
Bà thử đứng dậy.
– Hãy bình tĩnh, bà Lawle – Tragg khuyên – Tôi chỉ tìm sự thực.
– Ông muốn biết cái gì?
– Làm thế nào mà bà đã lấy được chứng thư ở nơi xảy ra tội ác, bà Lawley?
Bà lại nhắm mắt lại.
– Tội ác gì?
Tragg nắm chặt tay lại, hít một hơi thở sâu, ngập ngừng một lúc, rồi nói:
– Chúng tôi đã tìm thấy chứng thư trong tay ông Mason, ông ấy bảo rằng chính bà đưa cho ông ta.
Bà mở mắt và ho.
– Thực thế à?
– Vâng.
– Đấy là ý kiến riêng của ông ấy.
– Tôi biết… Nhưng tại sao bà lại lấy chứng thư?
– Nó là của tôi.
– Có phải Lynk đã chết khi bà đi vào nhà nghỉ mát không?
– Đúng.
Bà ta chớp mắt rồi nhắm lại hoàn toàn.
– Tôi rất mệt…
– Bà hãy nghỉ đi. – Tragg gợi ý.
– Hình như ông tử tế quá – Bà nói, giọng buồn ngủ – Tôi nghĩ những người cảnh sát là… khác kia. Ông thật… tử tế.
– Đừng vội, bà Lawley.
Ông nắm chặt bàn tay, đến nỗi cảm thấy đau. Người xâm xấp mồ hôi – Đồ chó chết – hắn chỉ làm nhiệm vụ của mình. Khi định giải một bài toán hình sự thì cần phải đánh những con bài mà mình có. Người ta không được chọn chúng…
– Một… ông… rất… tử tế… – Người đàn bà rì rầm trên giường.