Trong khi Della nhanh chóng truyền lệnh cho cô tổng đài, thì Mason, sau khi đội mũ và mặc áo khoác, nhét hồ sơ vào chiếc cặp vẫn mang theo người.
Thình lình cửa mở, Della chạy trở vào như một cơn lốc, giật mũ ra, ném vào ngăn tủ hốc tường, lấy lược, đổi lại kiểu chải đầu, miệng ngậm đầy cặp tóc, nói gấp gáp.
– Ông ta ngoài kia… Ông ta chỉ thoáng thấy tôi đội mũ… Gertie đã nhìn tôi khi ông ta hỏi ngài, ông ta muốn gặp ngài ngay… Ông ta không thể chờ được…. Tôi phải hóa trang được càng nhiều càng hay chứ nếu chuồn ngay bây giờ thì sẽ gây hậu quả xấu…
Cô đập dẹp búi tóc và thấm ướt các ngón tay ở vòi nước chậu rửa mặt để dính chúng lại. Cô chải một đường ngôi giữa và hất tóc ra phía sau.
– Có phải Tragg không? – Mason vừa hỏi vừa quan sát, cô gật đầu, miệng vẫn đầy cặp tóc.
Mason cất mũ, cỏi áo khoác và ung dung dẹp chúng lại.
– Ông ta sẽ không chờ đâu. – Ông nói.
– Tôi biết – Cô lầm bầm… – Tôi đã nói với ông ta là ngài đang có khách, nhưng sẽ rỗi sau vài phút nữa…
Mason tháo cặp ra, bỏ hồ sơ vào một ngăn kéo, và ném cặp xuống dưới bàn. Della đưa chiếc cặp cuối cùng từ môi lên tóc, rồi soi gương, khá vừa ý.
– Chúng ta đi đi. – Mason nói.
Không nói một lời, cô mất hút trong lối vào, rồi trở về, Tragg đi theo sau.
– Xin mời trung úy! – Mason có vẻ thư thái.
– Mason, tôi phục ông sát đất. – Tragg nói ngay, không mào đầu.
– Tôi ư?
– Vâng.
– Tại sao?
– Ông đã… ngay lúc ấy tôi đã nghi có chuyện gì đó, những điều ấy vẫn nằm trong tiềm thức và tôi quá bận nên không thể nghĩ sâu thêm, ông đã ném tôi vào một dấu vết giả và tôi đã theo đến cùng.
– Mời ông ngồi, ông trung úy – Mason nói – Ông hút thuốc không?… Cô Street, thư ký của tôi.
– Rất hân hạnh, cô Street.
Tragg nhận điếu thuốc và chiếc ghế bành vẻ hơi ngượng nghịu. Mason nói ngay:
– Tôi không hiểu ông…
– Tối hôm qua, trong khi tôi đang phấn khởi về khẩu súng ngắn của Mildreth Faulkner và sự khéo léo của cô ta trong việc làm thất bại sự thử nghiệm bằng paraphin thì ông ra về bằng ô- tô… Ông lái xe rất giỏi, Mason ạ, nhưng khi quành, ông đã gây ra một khúc nhạc ồn ào…
– Tôi đang bực tức mà!
– Đúng… Đấy sẽ là một ngày buồn cười, ngày mà Mason bực tức vì mất bàn đạp… Ông có biết tại sao sếp của tôi đã đặt tôi vào vị trí của Holcomb ở đội hình sự không?
– Không? Tại sao?
– Vì ông ta đã chán ngấy việc trông thấy ông đến trước tòa án và đưa ra những trò láu cá. Tôi được coi là có bộ mặt dễ mến hơn Holcomb…
– Chuyện ấy không phải là quá khó hiểu.
– Với điều kiện là đừng để cho tôi giải trí trong khi ông chuẩn bị các trò ảo thuật. – Tragg nói chua chát.
– Tôi không rõ ông định ám chỉ điều gì?
Không buồn ngước mắt lên, Tragg trả lời.
– Carlotta Lawley.
– Cái gì? Carlotta Lawley?
– Bà ta đến nhà cô em. Ông đã nghe tiếng xe và đã đoán đấy là bà ta. Ông đã lợi dụng lúc tôi đang bị hút vào việc hỏi cung Mildreth để bỏ đi và ngang nhiên giấu Carlotta trước mặt tôi.
– Ông nói lung tung gì thế?
– Ông đã báo cho Carlotta biết tôi đang trên nhà cô em. Ông đã nói với bà ta rằng những bằng chứng chống lại bà ta và ông đã lên lớp cho Mildreth cách giữ sự chú ý của chúng tôi trong một thời gian. Ý kiến về phát súng ngắn “ngẫu nhiên” là một kỳ công.
– Có phải là vũ khí gây tội ác không? – Mason hỏi.
– Đúng.
– Ông có biết cô ấy làm thế nào để có được vũ khí đó không?
– Dĩ nhiên. Carlotta đưa cho cô ấy.
– Cô Faulkner đã nói điều đó với ông à?
– Rõ ràng là không. Cô Faulkner làm như là phạm tội chứ không phải là phạm tội thực sự – Cô ấy đóng kịch giỏi quá.
– Hình như ông đánh giá cao sự thông minh của cô ta. – Mason nhận xét.
Tragg chòng chọc nhìn ông:
– Rất cao, cô gái này có tất cả những gì cần có.
– Nhưng ông không tin rằng cô ấy phạm tội hay sao?
– Không – Bây giờ thì không.
– Thế nguyên nhân của sự thay đổi đột ngột này là gì?
– Sindler Coll.
– Ông đừng để cho Coll đánh lừa – Mason khuyên – Tối qua hắn đã mời Magard đến nhà để đề nghị với ông này tạo ra một bằng chứng ngoại phạm chung…
– Tôi biết, – Tragg ngắt lời – Magard từ chối vì ông ta đã có một bằng chứng ngoại phạm và Coll sợ hãi kinh khủng. Hắn tưởng rằng sẽ bị bắt, nếu chúng tôi không tìm thấy một kẻ khả nghi nào khác. Tôi nói chuyện với hắn trong khi hắn nghĩ như vậy và hắn đã thử phát hiện một cách tuyệt vọng tên tội phạm để cứu lấy mạng mình.
– Tôi không tin điều đó – Mason nói – Tôi xem tất cả những lời bịp bợm của hắn như cơn gió thoảng.
– Hắn cũng phát hiện cả bà Rockaway. – Tragg bác bỏ.
– Bà ta là ai?
– Bà Rockaway và chồng quản lý ga- ra và một cửa hàng tạp hóa phía dưới đường đi tới Lilac Canyon. Lúc nửa đêm, một thiếu phụ ngồi xe ô- tô vẻ rất bồn chồn đến hỏi họ xem có biết một ông Horlick nào đó ở đâu không và một ông Smith muốn bán nhà ở phía gần nhà nghỉ mát của ông Lynk…
Ông ta dừng lại để nghiên cứu nét mặt của Mason.
Mason nói vẻ thản nhiên:
– Ông tiếp tục đi…
– Bà Rockaway đã cắn câu ngay. Bà ta trả lời là có một ông Smith, ở gần đỉnh đồi nhưng không phải ở phía ông Lynk. Còn ông Horlick, thì bà ta không biết và không nghe nói việc ông Smith bán nhà…
– Tôi đoán rằng trước tòa án bà Rockaway sẽ thề rằng người đàn bà vừa được nói đến là bà Carlotta Lawley?
Tragg nở nụ cười hoan hỉ.
– Thì ra gia đình Rockaway đã tổ chức một lễ kỷ niệm. Họ có một tá khách mời. Tất cả mọi người đều thấy rõ ngứời đàn bà, và đấy là bà Lawley…
– Một người đàn bà sắp phạm tội giết người không quên hỏi đường đi ở những người tiếp đón, để đến nỗi nhiều người nhớ rất rõ bà về sau này…
Nụ cười của Tragg biến mất.
– Đó là điểm mấu chốt – Ông thừa nhận – Nhưng ông nên nhớ rằng bà ta không hỏi trực tiếp địa chỉ của Lynk. Bà ta nói loanh quanh và đã đạt được cái mình muốn, khéo léo đến nỗi không có Coll thì gia đình Rockaway đã không làm chứng được gì. Chắc chắn là họ có thể nhận ra ảnh bà Lawley trên các báo, nhưng liệu báo chí có in ảnh bà ta không, nếu Coll không cung cấp tin riêng cho tôi.
– Hắn đã phát hiện vấn đề đó như thế nào?
– Ồ, chắc chắn không phải là bằng cái đầu mà là bằng đôi chân của hắn.
– Ái chà… Bằng cách chơi trò hướng đạo hăng hái như vậy. Coll hy vọng chắc chắn là hắn sẽ bị quên đi như là một kẻ bị tình nghi trong vụ sô- cô- la…
– Ông đừng lấy làm khó chịu. Tôi không tin hắn hơn ông. Nhưng về vụ kẹo sô- cô- la, hắn được miễn tố. Kẹo do một người ở Golden Horn gửi tới.
– Làm thế nào mà ông biết điều đó?
– Giấy gói hàng là loại giấy dùng ở Golden Horn. Địa chỉ đã được đánh máy trên một mẩu giấy viết thư. Mẩu giấy này được dán lên giấy gói hàng bằng thứ keo dán giấy họ vẫn dùng. Điều cuối cùng và là quan trọng nhất: thứ keo dán giấy ấy rất cứng, hoàn toàn khô. Chuyên gia hóa học của phòng thí nghiệm hình sự cho rằng nó đã được phết ra hơn bốn mươi tám giờ trước đó. Chứng cứ là người gửi kẹo sô- cô- la đã suy tính trước về hành động của mình, rồi chờ lúc thuận lợi.
– Việc gì đã quyết định thời điểm ấy?
– Việc Mildreth Faulkner gửi phong lan. Thiếp của cô ấy rơi xuống khi Esther Dilmeyer bày hoa ra. Kẻ đầu độc đã nhặt tấm thiếp, bỏ vào hộp sô- cô- la và đưa tất cả cho người giao hàng.
Mason suy nghĩ rồi nói:
– Tôi cảm thấy điều đó vô nghĩa, ông có nhận dạng được người giao hàng không?
– Rất dễ. Một người đàn bà đến cửa giao dịch của một cửa hàng trong xóm các rạp hát, vào giờ đông người. Người này đã luồn cái hộp xuống dưới cửa và chuồn luôn, ở hộp kẹo có hai đô- la ghim vào đấy và một mẩu giấy ghi “Đề nghị chuyển giúp” có thể là người đầu độc đã đứng rình ở hè phố phía trước để xem có ai lấy cái hộp đi chưa.
– Ông có dấu hiệu nhận dạng nào không?
– Không có tí gì cả – Đấy là giờ giao hàng buổi tối, vào lúc các dịch vụ làm không xuể. Nhân viên chỉ nhớ đấy là một người đàn bà.
– Hoặc một người đàn ông đóng giả đàn bà.
– Ít có vẻ thế. Tôi cho rằng đấy là một tội ác của phụ nữ, thuốc độc là vũ khí của đàn bà. Đàn ông thích dùng súng ngắn, dao hoặc dùi cui.
– Còn dấu vết?
– Đúng là dấu vết của Esther Dilmeyer. Kẻ đầu độc có mang găng.
– Ông có chắc rằng giấy gói là của Golden Horn không?
– Rất chắc chắn. Hơn nữa, địa chỉ đã được đánh máy tại bàn giấy của Lynk và bằng máy riêng của ông ta.
– Thật lạ lùng, – Mason vừa nói vừa cau mày – Esther Dilmeyer có thể nói về tấm thiếp này và làm cho cô Faulkner trắng án…
– Ông quên rằng Esther phải ngủ và không thức dậy nữa…
– Vâng thực thế – Mason nói với giọng nửa tin… – Đây là một tội ác vừa khéo léo vừa vụng về. Lynk có thể phạm tội một cách rất dễ dàng.
– Tôi coi vụ ông ấy bị giết quan trọng hơn. – Tragg nói – Đối với kẹo sô- cô- la, chúng tôi biết rằng nó đã được một người đàn bà hay đến Golden Horn gửi tới, bà ta không thông thạo về thuốc độc, ghét Esther Dilmeyer và có mặt ở đấy lúc hoa phong lan đến. Điều đó thu hẹp vùng điều tra và khi Esther tỉnh lại, chắc chắn cô ta sẽ có thể nói cho chúng ta biết những gì còn thiếu. Nhưng trước đó, tôi muốn làm rõ vụ giết Lynk.
– Tôi không nên giữ ông lại. – Mason nói.
– Ông không muốn giữ tôi lại một chút nào – Tragg cười mỉm – Tôi còn những câu hỏi khác để đặt ra cho ông.
– Xin lưu ý ông là thời giờ của tôi thuộc về ông. Khi ông xong, tôi sẽ không còn việc gì để làm nữa. Trừ một thông báo cho phòng bảo hiểm xã hội. Một báo cáo cho quỹ bồi thường công nhân và vài bản điều tra để trả lời những câu hỏi của người thu tiền phạt tôi. Tôi muốn người nào đó có thể thuyết phục Chính phủ rằng: Chính phủ sẽ trích tiền trên những món thu nhập của tôi được nhiều hơn nếu họ hạ cố dành cho tôi một ít thời giờ để làm việc.
Tragg cười và nói tiếp:
– Căn cứ vào những dấu hiệu thu lượm được, tôi suy diễn rằng bà Lawley đã phải ra đi hầu như không có hành lý. Tôi chắc rằng sự phải về nhà, bà ta bắt buộc phải mua ít nhất là vài bộ quần áo. Tôi nghĩ rằng bà ta sẽ lĩnh một cửa hàng mà bà ấy có tài khoản. Sáng nay, rất sớm, tôi đã cho một người đứng chờ trước cửa nhà băng đó và một người khác đứng trước cửa hàng quen của bà ta. Hồi nãy, một người đàn bà đã vào cửa hàng. Đáng lẽ ghi những khoản mua vào tài khoản của mình như tôi chờ đợi, thì bà ta lại đi thẳng tới két để lĩnh một tấm séc du lịch. Cô thủ quỹ đã kín đáo ra hiệu gọi người của tôi. Tôi cũng ở đấy lúc đó. Bằng cách này hay cách khác, người đàn bà đã hiểu tình thế và chuồn mất. Nhưng đây mới là chỗ làm sự việc trở nên rắc rối: Người đàn bà ấy không phải là Carlotta Lawley…
– Ông có chắc không? – Mason hỏi, tránh nhìn Della.
– Chắc. Chữ ký trên tấm séc là giả. Mô tả về người phụ nữ này không tương ứng với nhân dạng của bà Lawley. Người phụ nữ này trẻ, hấp dẫn và nhanh nhẹn. Còn bà Lawley thì nhiều tuổi hơn, kém đẹp hơn và bệnh tật buộc bà ta di chuyển chậm chạp.
– Thật vậy. – Mason rì rầm.
– Hình như ông không quan tâm gì…
– Tôi phải quan tâm sao?
– Vâng… Bob Lawley đã giết vợ…
– Tôi không thể nghe ông nữa, trung úy ạ!
– Carlotta có một cuốn sổ séc du lịch trong túi. Lúc cần, bà ta có thể lĩnh những tấm séc này bất kỳ ở đâu. Việc những tấm séc này nằm trong tay một phụ nữ khác, bắt chước chữ ký của bà Lawley, có vẻ chứng tỏ rằng một việc gì đó đã xảy ra với bà Lawley.
– Một suy diễn quá lớn cho một dấu hiệu quá nhỏ. – Mason nhận xét…
– Còn một việc khác… Một cảnh sát đã dán dấu phạt vi cảnh lên một chiếc xe đậu quá hạn. Ông ta đã nhìn biển đăng ký. Đấy là xe của Calotta Lawley… Khi biết việc đó, tôi đã cho ghi lại các dấu vết. Nhưng không có. Sau khi đỗ xe, một người nào đó đã cẩn thận lau hết các dấu vết trên xe. Ông biết điều đó gắn với việc gì không? Bà ta không bao giờ làm như vậy.
– Tại sao?
– Tại sao bà ta lại xóa đi những dấu vết riêng trên xe của mình với đăng ký tên của mình.
– Đúng đấy.
– Ngược lại, nếu tay chồng đã giết bà ta thì sau khi thủ tiêu xác chết, tất nhiên là hắn đã chùi hết dấu vết. Đấy là phản ứng bản năng của tất cả những kẻ phạm tội hiện đại.
– Đúng, điều đó đứng vững được, – Mason có vẻ suy nghĩ – ông hãy cho tôi biết chứng cứ ngoại phạm của Magard cũng đứng vững được hay sao?
– Ông ta ngồi với Peavis từ mười một giờ đến mười hai giờ kém năm. Peavis nhớ rõ, bởi vì cuộc hẹn của họ là mười giờ rưỡi thay cho mười một giờ, điều đó khá lạ thường. Khi Magard từ biệt ông Peavis thì đã gần nửa đêm.
– Có ai nhớ rõ giờ chính xác không?
– Không. Peavis nghe thấy chuông đồng hồ điểm nửa đêm khoảng năm phút sau khi Magard đi khỏi.
– Magard về tới Golden Horn lúc mấy giờ?
– Khoảng mười hai giờ mười lăm phút.
– Còn Lynk đã bị giết?…
– Vào đúng nửa đêm.
– Coll ở đâu?
– Đi tìm Bob Lawley, ông này gọi cầu cứu hắn sớm hơn trong buổi tối hôm đó.
– Hắn có tìm thấy ông ta không?
– Không.
– Ông không tin rằng hắn đã đến tìm ông ta ở phía Lilac Canyon à?
Tragg lắc đầu.
– Đáng tiếc, ông Mason ạ, ông không thể đánh lạc hướng những ngờ vực của tôi được. Nếu Coll phạm tội hắn sẽ biết giải thích tốt hơn việc sử dụng thời gian.
– Hắn không làm cho tôi tin được. Tragg ạ. Tôi tin rằng hắn đã nhúng tay vào vụ sô- cô- la. Hắn có thể có một nữ tòng phạm. Đấy đúng là hạng người hoạt động qua trung gian phụ nữ.
– Ồ, tôi không cãi cho hắn trắng án, – Tragg nói – tôi dùng hắn, chỉ thế thôi.
– Magard đã mất bao nhiêu thời gian để đi từ chỗ Peavis đến Lilac Canyon? Và Coll mất bao nhiêu?
– Từ căn nhà của Peavis đến nhà nghỉ mát của Lynk mất sáu phút rưỡi. Từ chỗ Coll mười lăm phút. Tôi đã cho đo thời gian bằng thời kế.
– Thế từ chỗ Peavis đến Golden Horn?
– Hai mươi mốt phút.
Chuông điện thoại réo. Della nhấc máy, nghe, liếc nhìn Mason và trả lời:
– Tôi tin rằng ông ta muốn trực tiếp nói chuyện với cô. Đừng bỏ máy. – Cô chuyẩn máy cho Mason và nhìn ông đầy ý nghĩa.
Mason nhận ra giọng nói bị kích động của Mildreth:
– Tôi cần gặp ông ngay, ông Mason! Rất cần! Tôi có tin về Carlotta.
– Thực à?
– Chị ấy gọi điện cho tôi. Bob đang ở với chị ấy và tim chị đã yếu đi khi nói với tôi. Tôi nghe chị ấy ngạt thở; Bob đã nói: “Ôi, trời ơi!” và hắn đã bỏ máy.
– Cô có chắc đấy là họ không?
– Tôi nhận ra rất rõ tiếng họ.
– Lúc này cô đang ở đâu?
– Ở cửa hàng Broadway.
– Bây giờ tôi đang bận, nhưng nếu cô chờ, tôi sẽ rỗi sau vài phút nữa.
– Tôi đề nghị, ông hãy nhanh lên! Ông biết chị tôi ở đâu rồi, phải không?
– Tôi sẽ cố gắng hết sức. – Mason trả lời trước khi bỏ máy xuống.
Tragg đứng dậy.
– Tôi không nên cản trở công việc của ông, ông Mason ạ.
– Cầm lấy sổ tay đi, Della. – Mason nói.
– Câu chuyện có vẻ khẩn cấp. – Tragg nhận xét với giọng kéo dài.
– Một bản chúc thư – Mason giải thích – Chúng tôi phải đấu tranh chống lại thói phô trương.
Ông đi ra với Della. Vì ông đi những bước dài nên Della phải vất vả lắm mới đi ngang hàng được.
– Ngài tin rằng ông ta nghi ngờ phải không? – Cô rỉ tai.
– Tôi đã nói với cô là ông ta thông minh…
– Chúng ta sẽ làm gì nào?
– Chúng ta sẽ báo trước… – Ông gọi thang máy.
– Dù sao đi nữa, – Della nói – tôi chắc rằng mình đã không để lại một dấu vết nào có thể dẫn dắt ông ấy đến chỗ ngài.
– Tất cả là lỗi của tôi – Mason thú nhận – Tôi đã dùng những thói quen xấu đối với trung sĩ Holcomb, nhưng Tragg, nói chính xác là không thuộc type ấy…
Họ đi vào thang máy và Mason liếc nhìn những người cùng đi, ra hiệu cho Della im lặng.
– Tragg có thể cho người theo dõi ngài. – Cô nhận xét khi đi qua phòng lớn.
– Không quan trọng. Vì Mildreth Faulkner chắc chắn đã bị giám sát, dù sao đi nữa Tragg cũng sẽ được báo trước về việc chúng ta đến.
Khi họ đi vào cửa hàng, Lois Carling chăm chú nhìn họ một cách lạ lùng.
– Các vị muốn gì? – Cô ta hỏi.
Nhưng Mildreth đã nhô lên khỏi bàn và Lois lại núp vào sau quầy, tiếp tục quan sát Mason và Della.
– Đưa tôi đến ngay chỗ chị tôi. – Mildreth khẩn khoản.
– Máy điện thoại của cô có thể bị nghe trộm – Mason nhận xét – Della, cô hãy tới hiệu tạp hóa lớn và gọi đến khách sạn Clearmount. Khi cô gặp bà Dun Kurk ở đầu kia, cô hãy nói với bà ta rằng cô là ai và hỏi xem vừa mới rồi bà ấy có gọi điện thoại cho em gái không?
– Nhưng chị ấy có gọi điện thoại cho tôi mà! – Mildreth đáp lại – Tôi biết giọng chị ấy.
– Cứ kiểm tra xem. – Mason nói với Della.
Della lại đi nhanh qua cửa hàng và đi ra.
– Cô gái trẻ sau quày hình như quan tâm nhiều đến chúng ta… – Mason nói.
– Ồ, Lois là một cô gái tử tế – Mildreth nói – Hơi tò mò một chút, thế thôi.
– Cô ta có biết người đã làm việc ở đây trước cô ta không? Tôi muốn nói người có năm cổ phần?
– Có.
– Họ có còn gặp nhau nữa hay không?
– Có, họ là bạn rất thân.
– Thế thì cô ta cũng biết Peavis phải không?
– Cô ta biết ông ấy sớm hơn. Ông ấy cho cô ta kẹo, và thử hỏi về công việc của tôi nhưng ông ta không thu được bao nhiêu. Peavis luôn luôn thử mua chuộc các cô gái bằng những cử chỉ dịu dàng.
– Tôi không muốn đến chỗ chị cô trước khi chưa biết gì hơn. Tôi rất sợ một cái bẫy. Trung úy rất láu lĩnh…
– Nhưng, trời ơi, tôi biết giọng chị tôi! Tôi đã nghe thấy…
Cô ta im bặt khi thấy Peavis mở cửa đi vào phòng. Đi theo ông ta là một người đàn ông nhỏ bé, mặt choắt giống mặt chuột.
– Đấy là Peavis, – Cô thì thầm – ông ta…
– Tôi biết. – Mason cắt ngang.
Peavis mở cửa:
– Rất tiếc là phải làm như thế này, cô Mildreth.. – Ông ta ngoảnh về phía người đàn ông nhỏ bé – Cô ấy đấy…
Người đàn ông nhỏ bé bước lên một bước và đọc:
– Mildreth Faulkner, chủ các cửa hàng hoa Faulkner, tôi trao tận tay cô bản sao khiếu nại, trát gọi ra tòa, giấy báo lần thứ nhất và lệnh cưỡng bức…
Mildreth lùi lại.
– Cầm đi, hãy cầm lấy những gì người ta đưa cho cô.
Mason nói với cô ta rồi sau đó hỏi Peavis:
– Về vấn đề gì thế?
– Kiện dân sự – Peavis vừa trả lời vừa quan sát vẻ mặt của Mildreth – Tôi không muốn một ai có giấy chứng nhận cổ phần trước khi tôi đòi được quyền của mình.
– Nhưng quyền của ông là cái gì? – Mason hỏi, trong khi Mildreth giơ một bàn tay ngập ngừng về phía các giấy tờ mà người đàn ông nhỏ bé trao cho.
– Chúng tôi sẽ yêu cầu, – Người mặt chuột liến thoắng tuyên bố – một bản tuyên bố về việc bị mất hoặc hủy chứng thư, lập một chứng thư mới thay cho cái vừa nói, nạp một khoản tiền bảo lãnh để bù lại thiệt hại gây ra do có thể xảy ra việc xuất trình chứng thư bị mất đã có ghi chuyển vào mặt trái một cách hợp lệ. Một lệnh đòi ra tòa ngày mai vào hai giờ chiều, người bào chữa có quyền yêu cầu hoãn lại; một lệnh cưỡng bức cấm chuyển chứng thư cho bất kỳ ai, trừ Harry Peavis. Trước mắt chỉ có thế thôi, cô Faulkner…
Mildreth bị dồn ép dưới sức nặng của các từ ngữ pháp lý này. Mason trấn an cô:
– Điều đó có vẻ rắc rối, nhưng cô đừng ngại.
– Thực tế rất đơn giản – Peavis nói – Những cổ phần ấy thuộc về tôi. Chứng thư đã mất, và người giữ nó cho tôi đã chết.
– Lynk là đại lý của ông? – Mason hỏi.
– Ông chỉ cần đọc các tài liệu…
– Harry Peavis, ông thú nhận rằng đã thuê những người đánh bạc chuyên nghiệp để lôi kéo anh rể tôi. – Mildreth nói…
– Tôi không thuê ai để lôi kéo bất kỳ ai cả – Peavis cãi lại – Tôi biết rằng Lawley đánh bạc và mắc nợ. Sớm hay muộn, ông ta sẽ tống hết các cổ phần của công ty cô, và ai đó sẽ có lợi. Tôi tự hỏi: “Tại sao người đó không phải là mình?”
– Người ta đã giăng bẫy cho anh ấy. – Mildreth nói.
– Vâng, có lẽ tôi đã giăng bẫy, nhưng chính ông ta cũng giăng bẫy.
Mason thấy Della trở về.
– Xong rồi đấy, Peavis – Ông nói – Ông đã làm xong nhiệm vụ hôm nay. Chúng ta sẽ tranh luận phần còn lại trước tòa án.
– Có lẽ, chủng ta sẽ tìm được một sự thỏa hiệp. – Peavis gợi ý.
– Không! – Mildreth thét lên phẫn nộ.
Ở sau cửa, Della ghi vội lên một tờ giấy từ quyển sổ tay, rồi đi vào đưa tờ giấy đã gấp lại cho Mason, ông đọc: “Bà Dunkurk đã rời khách sạn. Một người đàn ông đã đến tìm bà ta cách đây khoảng một giờ”. Ông đưa tờ giấy cho Mildreth đọc, cô nhìn trộm luật sư và quay mặt đi.
– Rất tiếc là đã quấy rầy ông quá lâu, nhưng tôi chưa xong đâu. – Peavis nói.
– Tại sao chưa? – Mason nói.
– Tôi chờ các tài liệu khác… mà đây là…
Trung úy Tragg đột ngột bước vào cửa hàng, kèm theo một bà trạc bốn mươi tuổi.
– Moldonne – Peavis mỉm cười – Đây là một người đưa tin tôi đang chờ.
– Đó là những tư liệu gì? – Mason hỏi.
Peavis vừa lắc đầu vừa cười. Della xích lại gần Mason và xiết mạnh cánh tay ông. Cảm thấy cô ta lo lắng qua cử chỉ ấy, Mason ném cho cô một cái nhìn trấn an, nhưng thấy những biểu lộ trên nét mặt cô, Mason đưa mắt quan sát khuôn mặt một người đàn bà đang đi qua cửa hàng cùng với Tragg. Người này có gò má cao, tóc đen, cứng và xỉn, miệng rộng, môi mông và đeo kính mắt lớn.
– Cô thủ quỹ hả? – Mason thầm thì.
– Vâng.
Mason uể oải di chuyển nhằm che lấp Della.
– Có lối ra nào khác không? – Ông hỏi Mildreth.
Mildreth lắc đầu. Peavis tò mò nhìn Mason.
Tragg thong thả đi qua cửa hàng, không tỏ một chút chú ý nào tới nhóm người đang ngồi bên bàn kính. Điệu bộ bình thản của ông có một cái gì đó để lại ấn tượng; chỉ cần thêm chút nữa cũng đủ làm xao động một nỗi niềm đang trăn trở. Đến trước cửa phòng, ông hơi tránh cho người đàn bà vượt lên. Khi họ đã vào cả trong phòng ông nói.
– Ồ… người ta bảo rằng các vị đang họp…
Không có ai trả lời. Ông tiếp tục.:
– Tôi có một vấn đề cần tranh luận với Perry Mason, và tôi…
– Đúng là cô ấy! Đúng là người phụ nữ ấy!
Ngữ điệu sửng sốt của cô thủ quỹ phát ra lời buộc tội này chứng tỏ rằng trung úy không chuẩn bị tinh thần cho cô trước cuộc gặp gỡ này. Bằng một cử chỉ che chở, Mason quàng cánh tay qua vai Della hích nhẹ bàn tay bảo cô im lặng. Rồi ông hỏi thái độ dửng dưng:
– Đề nghị ông nói về người đàn bà muốn lĩnh tấm séc du lịch có được không?
– Hãy để cô Street trả lời. – Tragg nói.
– Không cần thiết. – Mason đáp lại.
Mặt Tragg lộ ra vẻ giận dữ.
– Đúng là cô ấy. – Cô thủ quỹ lặp lại, giọng bé hơn nhưng tin chắc.
– Đương nhiên. – Mason nói, làm như điều đó xuất phát từ ông.
– Nếu cô Street không đưa ra được một lời giải thích vừa ý thì tôi e rằng sẽ buộc phải bắt cô ấy. – Tragg nói.
– Vì cớ gì?
– Mưu toan lừa gạt, giả mạo và dùng đồ giả.
– Ông cần ôn lại bộ luật, trung úy ạ…
Rõ ràng là Tragg đã hy vọng sẽ nhận được những lời tự thú bộc phát của Della; giọng ông ta lộ ra sự không bằng lòng.
– Ông Mason, ông là luật sư giỏi; còn tôi chỉ là một cảnh sát tồi không thuộc luật. Giả dụ rằng bộ luật có một điều khoản nói rằng cô thư ký của ông có thể vào trong một cửa hàng, giả danh Carlotta Lawley bắt chước chữ ký của bà ta trên một tấm séc, và lĩnh tấm séc này mà không vi phạm một luật lệ nào cả.
– Trước hết, Della đã không lĩnh séc – Mason bình tĩnh nói – Sau đó cô ta đã không nói mình là Carlotta Lawley, nhưng cô ta có một tấm séc du lịch để lĩnh… Ông Tragg ạ, trong trường hợp mà ông biết điều đó, thì tôi xin nói: một tấm séc du lịch không phải là tấm séc thường. Không có loại séc du lịch không có tiền bảo chứng. Mua một tấm séc du lịch là phải gửi tiền lại.
– Như vậy thì việc cô Street bắt chước chữ ký của bà Carlơtta Lawley là hoàn toàn hợp pháp à?
Vớỉ thái độ ung dung – Mason rút từ túi ra giấy ủy quyền do Carlotta ký. Tragg cầm đọc, môi mím chặt. Rồi mắt ông sáng lên. Ông gấp tờ giấy lại và đút vào túi.
– Được đấy, ông Mason – Ông nói – Sự trao đổi này thực đáng hài lòng.
– Sự trao đổi nào?
– Ông tự bôi nhọ mình để cho cô Street trắng án.
– Thế là thế nào?
– Hoặc giấy ủy quyền này là giả mạo, hoặc nó chứng minh rằng ông đã tiếp xúc với Carlotta Lawley sáng hôm nay.
– Đúng thế, tôi đã tiếp xúc với bà ấy. Đúng là sáng nay bà ta đã ký giấy ủy quyền này.
– Ông có thấy điều đó liên lụy như thế nào không?
– Không…
– Sự tiếp tay trong một vụ án hình sự.
– Tôi không nghĩ rằng bà ta đã phạm tội.
– Bà ấy đang trốn và đang bị tòa án truy nã.
– Tôi mới nghe tin này lần đầu.
Tragg cố gắng kìm sự tức giận.
– Này, thế là ông biết rõ rồi. Bây giờ tôi cần tin đó.
– Để làm gì?
– Tôi, tôi nghĩ rằng bà ấy đã phạm tội ác.
– Tội ác gì?
– Tội giết người.
– Thế thì, đấy là chuyện khác. – Mason nói.
– Được, bây giờ tôi hỏi ông: Bà ấy hiện ồ đâu?
– Tôi luôn luôn không tin rằng bà ấy phạm tội – Mason bình tĩnh nói – nhưng tôi chỉ có thể nói với ông điều này: tối hôm qua, trong khi ông hỏi cung cô Faulkner, nghe tiếng xe bà Lawley đến, tôi đi ra. Tôi nhận thấy tình trạng sức khỏe của bà Lawley đòi hỏi phải nghỉ ngơi tức khắc. Những mệt nhọc của một cuộc hỏi cung dài có thể làm bà ta chết mất. Do đó, tôi đã ra lệnh cho bà ta đến khách sạn Clearmount đăng ký dưới cái tên của bà Dun Kurk ở San Dicgo và ở đấy chờ sự thẩm cứu của tôi, vừa nghỉ ngơi một cách tốt nhất.
Tragg từ hoài nghi trở nên giận dữ.
– Ma quỷ bắt ông! Nếu ông đặt chuyện tếu để lừa tôi nhằm đánh lạc hướng điều tra chính, tôi sẽ bắt và lôi ông về văn phòng trung tâm.
– Ông sẽ không lói tôi đi đâu cả. – Mason đáp lại giọng đe dọa.
– Bà ấy hiện ở đâu? Luôn luôn ở khách sạn sao?
Mason nhún vai:
– Tôi đã nói tất cả với ông. Theo chỗ tôi biết, bà Dun Kurk còn ở khách sạn Clearmount khi tôi đến đây…
Người liên lạc mặc đồng phục đưa cho Peavis một cái phong bì để chuyển cho mõ tòa. Mõ tòa đọc ê a:
– Ông Mason, tôi đưa cho ông trát đòi ra hầu tòa vào ngày tháng đã ghi trong lệnh cưỡng bức trong vụ Peavis kiện công ty các cửa hàng hoa Faulkner. Theo lệnh đòi ra tòa nói trên, ông phải xuất trình trước tòa tất cả những chứng thư của ông hoặc dưới sự kiểm soát của ông bao gồm cả những cổ phần của công ty bị đơn trước đây cấp cho Carlotta Faulkner về sau là bà Robert Lawley.
Trên khuôn mặt Tragg sự hài lòng thay thế cho tức giận, ông nhìn Peavis với vẻ đồng tình và nói với Mason:
– Này, luật sư, Ngài đã ở trong tình thế khó khăn rồi đấy…
Rồi ông tới bên máy điện thoại:
– Đây, trung úy Tragg, đội hình sự đây. Gọi cho tôi trung sĩ Mahomey. Bảo ông ấy bao vây khách sạn Clearmount, cho đi ngay hai ô- tô – Ra- đi- ô để bắt đầu – Ở đấy có bà Dun Kurk ở San Diego. Tôi cần bà ta hiểu chưa?
Ông mạnh mẽ bỏ máy xuổng và nói với cô thủ quỹ:
– Xong rồi, bà Narton – Bà có thể trở về làm việc.
Ông liếc nhìn Mason lần cuối cùng và trong khoảnh khắc, sự hân hoan được tô đậm thêm thiện cảm.
– Thật không may, – Ông nói – nhưng chính ông muốn thế.
Rồi ông mở cửa – lắp kính của văn phòng và đi ra đảo qua hầu như khắp cả cửa hàng.