Khách sạn Clearmount, ánh sáng ban mai tràn ngập căn phòng bà Dunkurk. Khi Mason bước vào, tiếng thở ách tức của người đàn bà đang nằm dài trên giường át hẳn tiếng ồn đi lại, lọt vào qua cửa sổ mở.
– Chào bà Lawley. – Mason lên tiếng.
Bà mỉm cười khó nhọc.
– Bà cảm thấy thế nào?
– Tôi không khỏe lắm.
– Bà có thuốc không?
– Có.
– Bà mang thuốc từ nhà đến à?
Bà ta gật đầu thay cho từ “vâng”.
– Còn quần áo?
– Tôi có một vài bộ.
Rõ ràng bà rất vất vả khi nói vì vẫn phải chịu đựng hậu quả gián tiếp của buổi tổi. Mắt bà có quầng, mí nâu sẫm, môi nhợt nhạt.
– Bà có ngủ được không? – Mason hỏi.
Bà lắc đầu.
– Tôi sẽ gọi một thầy thuốc.
– Không… Không… tôi sắp đỡ rồi.
– Tôi biết một người đáng tin cậy.
– Nhưng ông ấy sẽ biết thực sự tôi là ai.
– Tất nhiên! Bà là Charles Dunkurk ở San Diego. Bà đến để hỏi ý kiến tôi về một vấn đề rất quan trọng và sự căng thẳng đã làm bà ốm.
Ông đi qua căn phòng, tới máy điện thoại và gọi văn phòng bác sĩ Willmont. Bác sĩ đang ở bệnh viện, ông nhắn lại lời yêu cầu bác sĩ gọi điện tới buồng bà Dunkurk rồi quay trở lại.
– Bà đã ở trong tình trạng có thể kể cho tôi nghe việc đã xảy ra chưa?
– Tôi đang bị choáng.
Mason nở một nụ cười thông cảm.
– Bà chỉ nói với tôi những điều cần nói. Tôi đã biết một phần rồi, chỉ còn một, hai chi tiết.
– Những cái gì?
– Trong đêm qua đã có một cuộc tranh cãi giữa chồng bà và em gái bà. Chồng bà đã to tiếng, bà đã nghe thấy và dậy…
– Không! Tôi đã biết rồi… Millie và Bob chưa bao gờ có quan hệ tốt với nhau cả.
– Tôi biết. Dù sao đi nữa, điều mà bà đã nghe kích thích sự ham muốn biết thêm nữa. Khi chồng bà đi ra, bà đã đi theo ông ấy.
Bà ta định nói nhưng đã kìm lại. Mason tiếp:
– Lynk đã bị giết ở Lilac Canyon. Em gái bà biết một điều gì đó khiến cho cô ta nghĩ rằng bà đã giết ông ấy.
– Tôi đã giết Lynk ư?
– Vâng.
– Mildreth không bao giờ tin điều đó cả!
– Nếu vậy, chắc cô ấy đã nhìn thấy một dấu hiệu nào đó khiến cô ấy sợ rằng cảnh sát sẽ bắt bà. Bà có ý niệm gì về cái có thể là dấu hiệu ấy không?
– Không.
– Bà đã giết Lynk?
– Không.
– Lynk giữ vài cổ phần của các hàng hoa Faulkner để bảo đảm à?
– Không! Đấy là sự lầm lẫn, ông ấy không có cổ phần.
– Ông ấy không có à?
– Không.
– Ai có?
– Tôi.
– Ở đâu?
– Tôi đang có ở đây, theo người.
Môi Mason khẽ phát ra một tiếng rít nhỏ.
– Khá đấy.
– Cái gì?
– Bà lấy những cổ phần ấy của Lynk…
– Không, tôi luôn luôn có số cổ phần ấy.
– Lynk có một người hùn vốn: Clint Magard. Chiều hôm qua Magard đã tra hỏi Lynk và biết tất cả những gì đã được âm mưu.
– Tôi không thấy việc đó có liên quan gì đến mình?
– Liên quan đến bà quá đi chứ! Magard khẳng định rằng Lynk đã có trong tay những cổ phần ấy tối hôm qua, khi ông ta tới Lilac Canyon.
– Chắc ông ấy nhầm.
– Tôi e rằng không thể giúp bà được, bà Lawley ạ. Tôi không bào chữa cho những kẻ giết người. Tôi chỉ nhận đảm đương những vụ mà khách hàng của tôi được đảm bảo nghiêm túc là vô tội.
Bà ta cựa quậy không thoải mái. Mason lại tiếp tục:
– Tôi rất tiếc… Tôi sẽ không làm mệt bà thêm nữa. Tôi muốn giúp bà, nhưng khi mà vụ việc đang ở trong tình trạng này, thì tôi không thể làm gì được.
Bà ta thở dài, nhắm mắt lại, hai bàn tay đan vào nhau. Và nói với vẻ mệt mỏi:
– Tôi sẽ giải thích cho ông… những gì đã xảy ra…
– Tránh nói thừa. Hãy kể cho tôi những sự kiện, không thêm mắm muối.
– Sau khi Millie đi rồi, tôi đặt ra cho Bob vài câu hỏi nhưng không cho anh ấy biết rằng tôi đã nghe lén. Tôi trở về phòng mình, mặc quần áo. Tôi nghe thấy Bod gọi điện cho một người bạn của anh ấy tên là Coll và gọi nhiều lần một số máy mà không nhận được trả lời. Tới mười một giờ rưỡi, tôi nghe tiếng anh ấy đi ra. Tôi ngập ngừng một lúc rồi quyết định đánh liều vận may của mình. Không thắp đèn, tôi lấy chiếc Cabriolet của mình ở ga- ra ra, khởi động trước khi anh ấy vượt qua hai khu nhà và bắt đầu đi theo anh ấy.
– À, bà đã theo ông ấy.
– Không khó khăn gì, cho đến khi anh ấy đến Lilac Canyon, ở đấy con đường trở nên quanh co đến nỗi tôi không thể thấy được anh ấy rẽ theo lối nào…
– Và bà đã mất hút ông nhà?
– Theo một câu chuyện qua điện thoại tình cờ nghe được, tôi biết Lynk có một ngôi nhà nghỉ mát ở Lilac Canyon.
– Và bà đã đến nhà Lynk?
– Vâng.
– Và tìm thấy nhà ông ấy bằng cách nào?
– Tôi hỏi.
– Ở đâu?
– Ở một cái kho. Ga- ra nhỏ dưới chân đồi. Tại đó sáng đèn. Có nhiều ô- tô đô phía trước, bởi vì đấy là lễ mừng ngày sinh của ông chủ… Họ nói với tôi điều đó trước khi tôi vào.
Tôi đã gián tiếp hỏi xem họ có biết nhà Lynk ở đâu…
– Họ đã chỉ nhà cho bà?
– Vâng một người khách biết nhà ông ta.
– Bà đã đi đến đấy, phải không?
– Vâng.
– Từ khi mất hút chồng cho tới lúc bà tìm được nhà Lynk mất bao lâu?
– Mười phút.
– Được. Bà tiếp tục đi.
– Tôi gõ cửa không thấy trả lời. Thấy cửa hé mờ…
– Bà đã vào?
– Vâng.
– Bà đã thấy gì?
– Ông đã biết rõ việc đó… Một người đàn ông. Tôi cho là Lynk gục trên bàn. Chết. Bị giết…
– Bà đã làm gì?
Bà ta ra hiệu rằng mình cần nghỉ. Bà nằm yên vài phút mắt nhắm nghiền, thỏr nặng nề. Rồi bà nói tiếp:
– Cú choáng đáng lẽ đã giết chết tôi, nhưng lạ thật tôi không thấy choáng, ít nhất là vào lúc ấy. Tôi cũng dửng dưng như đang xem một cuốn phim trinh thám.
– Bà không sợ à?
– Tôi không cảm thấy xúc động chút nào cả. Sự phản ứng đã đến chậm về sau này… Tất nhiên tôi biết là Bob đã tới thăm Lynk, đã cãi cọ với Lynk và giết ông ấy.
– Làm thế nào mà bà biết được việc đó?
– Có một khẩu súng ngắn nằm dưới đất. Súng của tôi. A, không, của Millie cho tôi mượn.
– Làm thế nào bà biết được chính là khẩu súng ấy?
– Một góc nhỏ của báng súng khảm xà cừ đã bị bong.
– Khẩu súng nằm ở đâu?
– Trên sàn nhà.
– Bà đã làm gì?
– Tôi nhặt nó lên.
– Bà có mang găng tay không?
– Không.
– Như vậy, bà đã để lại dấu vết trên súng phải không?
– Chắc là có.
– Lúc đó, bà không nghĩ tới điều ấy sao?
– Không.
– Tại sao bà lại nhặt súng? Bà có nghĩ rằng bà cần nó để tự vệ không?
– Không. Tôi nghĩ rằng đấy là một dấu vết mà Bob để lại. Tôi lấy đi để bảo vệ anh ấy. Tôi… tôi yêu anh ấy… tôi là vợ anh ấy.
– Được. Bà đã nhặt súng lên và sau đó?
– Tôi đã bỏ súng vào túi áo khoác.
– Rồi sao nữa?
– Tôi thấy những tờ giấy nằm ở trên bàn…
– Bà có xem không?
– Không. Không xem một cách tỉ mỉ. Nhưng có một tờ mà tôi biết, một chứng thư của công ty chúng tôi. Tôi lấy nó và bỏ vào túi.
– Rồi sau đó?
– Tôi bỏ đi.
– Bà có để ngỏ cửa khi ra không?
– Không. Có một ổ khóa lò so. Tôi đã đóng lại.
– Bà có sờ vào quả nắm cửa không?
– Tất nhiên là có.
– Luôn luôn không mang găng.
– Vâng.
– Sau đó?
– Tôi lên xe.
– Để đi đâu?
– Về nhà. Tôi muốn gặp Bob và nghe anh ấy thuật lại câu chuyện đó. Không thấy anh ấy trở về. Tôi hốt hoảng. Tim yếu đi. Tôi đã uống một thứ thuốc làm cho mình khỏe hơn một chút. Nhất thiết tôi phải gặp Bob…
– Bà đã đi tìm ông ấy?
– Không. Tôi đã suy nghĩ. Tôi tự nhủ anh ấy không phải là hạng người có thể đương đầu với một tình huống như vậy. Anh ấy phải chạy trốn ngay sau khi đã giết Lynk. Tôi có cảm giác sẽ không gặp lại anh ấy nữa… thế nhưng, tôi yêu anh ấy…
– Vậy thì, bà đã làm gì?
– Tôi cần thổ lộ tâm tình với người nào đó. Trên đời này chỉ có một người để tôi làm điều đó.
– Em gái bà?
– Vâng.
– Bà đã gặp cô ấy chưa?
– Chưa. Tôi không thể ở nhà một mình. Tôi ném vài bộ quần áo vào chiếc va- li nhỏ rồi đến nhà Millie. Cô ấy không có ở nhà mà ga- ra thì trống rỗng… Vì cô ấy thường làm việc ở chi nhánh ở tại Broadway, nên tôi tìm đến đấy. Cô ấy cũng không có ở đấy nốt. Thế rồi cơn choáng lại đến. Tôi đau kinh khủng. Tôi phải ngồi nghỉ trong một khách sạn. Có lẽ tôi đã ngất xỉu đi.
– Cuối cùng bà đã khỏe lại?
– Vâng.
– Nói tóm lại, kết quả duy nhất trong cuộc viễn chinh là bà đã nhặt lấy vũ khí gây tội ác, đã để nó với đầy dấu vết của bà lên trên bàn trang điểm trong buồng bà… Còn chồng bà thì chuồn mất. Chứng thư của các cửa hàng hoa Faulkner ở đâu?
– Trong túi tôi.
Ông lấy chiếc túi trên bàn ngủ rồi đưa cho bà ấy. Bà ta mở túi, lấy chứng thư ra và trao cho ông. Chuông điện thoại réo.
– Có lẽ là bác sĩ Willmont. – Mason nói và cầm máy.
– Lần này có chuyện gì đấy? – Bác sĩ hỏi.
– Một nữ bệnh nhân khác, bác sĩ ạ…
– Tội ác à?
– Không phải. Ông đến đây nhanh lên, khách sạn Clearmount. Tôi đợi ông ở phòng lớn.
– Một việc khẩn cấp à?
– Cứ cho là như vậy.
– Tôi đến ngay đây.
– Cô Dilmeyer thế nào rồi?
– Cô ấy còn ngủ.
– Ông không thể rút ngắn thời gian hay sao?
– Tôi có thể nhưng sẽ không làm. Quá nhiều người sẽ nhảy vào lúc cô ấy tỉnh. Tôi sẽ chăm nom sao cho cô ấy được yên tĩnh càng lâu càng tốt. Ông đã gọi tôi từ đâu đấy? Khách sạn Clearmount hả?
– Ừ, đấy là một khách sạn nhỏ trên…
– Tôi biết rồi. Tôi sẽ có mặt ở đấy sau mười phút nữa.
Mason đút chứng thư vào một phong bì, ghi địa chỉ của ông vào đấy và dán tem. Carlotta im lặng quan sát ông.
– Bà đã làm gì với chiếc xe của bà? – Ông hỏi.
– Tôi đã gửi cho ban chủ nhiệm khách sạn để họ đưa vào ga- ra.
– Bà có phiếu biên nhận không?
– Cỏ.
– Bà hãy đưa cho tôi và đừng hỏi gì cả.
Bà ta đưa phiếu cho ông.
– Nói thực, ông Mason ạ, tôi bắt đầu cảm thấy khỏe hơn, cảm thấy nhẹ nhõm khi đã kể hết cho ông. Ông đã làm tôi yên lòng đến nỗi… Dù sao, cũng có một việc mà ông sẽ không phải lo lắng…
– Việc gì?
– Việc bào chữa cho tôi. Bob không đủ can đảm để đương đầu với giông tố nhưng anh ấy sẽ không bao giờ để cho tôi bị kết tội. Anh ấy sẽ làm một cái gì đó, sẽ viết thư cho cảnh sát và rồi…
– Và rồi sao? – Mason hỏi khi Carla im bặt.
– Và rồi anh ấy sẽ biến mất.
– Ông ấy làm thế nào để có tiền? Ông bà có một tài khoản chung ở nhà băng à?
– Anh ấy có giấy ủy quyền của tôi.
– Tình trạng tài chính của ông bà hiện nay như thế nào?
– Tôi không biết, ông Mason ạ. Sau điều mà Millie nói về chuyện đánh cá ngựa, tôi không biết gì nữa.
– Bà có tiền để trả các chi phí ở đây không?
– Có. Tôi có chừng 100 đô- la tiền mặt và một quyển séc du lịch.
– Bà có đây không?
– Tôi luôn luôn cất trong tủi.
– Hiện nay bà còn bao nhiêu tiền?
– Gần 1.000 đô- la. Tôi tin rằng có 920 đô- la bằng séc 20, 50 và 100 đô- la.
– Tôi sẽ lĩnh những tấm séc ấy cho bà. – Mason nói.
Ông xé bỏ tiêu đề trên một tờ giấy viết thư và viết:
“Bằng văn bản này và coi như là giá trị đã nhận được, tôi bán và chuyển cho cô Della Street những tấm séc du lịch mô tả dưới đây và số tiền kèm theo. Bằng văn bản này, tôi cho phép cô Street với tư cách là đại lý của tôi được ký vào những tấm séc này thay tôi lĩnh séc và nộp tổng số tiền cho ông Perry Mason. Bằng văn bản này, tôi giao cho cô Street đã nêu tên ở trên người được tôi ủy quyền, lĩnh một hoặc tất cả số séc đã nói vào thời gian và địa điểm và bằng cách mà cô ấy thấy là thích hợp”.
Mason đưa tờ giấy cho Carla.
– Bà hãy đọc đi rồi ký, và bà phải tự ghi bằng chữ mình sự mô tả, chỉ số và tổng số tiền séc. Bà hãy ghi rõ văn kiện này là phải trả tiền ở đây bà sẽ không thể lĩnh séc với danh nghĩa Carlotta Lawley, ghi dưới tên Dun Kunk. Bởi vậy bà sẽ cần tiền. Tôi có mang theo một ít. Tôi sẽ đưa tiếp khi bà cần thêm nữa.
Ông mở ví và đếm 300 đô- la loại giấy mười đô- la.
– Tôi không hiểu – Carla nói – Tôi không cần đến nhiều tiền mặt như thế. Nếu ông là luật sư của tôi, thì sẽ có tiền thù lao. Bởi vậy ông hãy nhận những tấm séc này như là tiền nộp trước và…
– Em bà đã nói với tôi rằng, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm trả tiền và tôi có thể chờ. Nhưng ngay sau đây, tôi có một kế hoạch chính xác và để thực hiện kế hoạch đó, tôi cần những tấm séc này. Bà hãy viết cho tôi một tờ biên lai nhận ba trăm đô- la này. Đừng tìm hiểu làm gì, đừng đặt ra những câu hỏi vì tôi sẽ không trả lời đâu. Tôi tin vào lời bà, bà hãy làm bấy nhiêu việc đó.
– Nhưng, ông Mason, tại sao tôi không đến cảnh sát đơn giản thuật lại câu chuyện của mình.
– Điều đó hình như tự nhiên đối với bà nhưng không tự nhiên đối với cảnh sát. Bà đã đặt dây thòng lọng vào cổ để bảo vệ chồng và không hề tính tới một chứng cứ không thể chối cãi được chống lại bà.
– Chứng cứ gì vậy?
– Bà dừng lại ở ga- ra, nơi có một buổi lễ để hỏi đường đến nhà nghỉ mát của Lynk. Mười người chứng kiến có thể nhận dạng bà. Bà bị kích thích quá độ. Bà đã gắng sức chống sự mệt nhọc, đã giãy giụa dưới sức nặng công việc mà bà vừa biết. Cho nên chắc chắn, bà không thể đi qua mà không ai trông thấy…
– Ông muốn nói là những người đó sẽ nghĩ rằng chính tôi đã giết Lynk sao?
– Chắc chắn họ sẽ nghĩ như vậy – Mason tàn nhẫn trả lời – trừ phi tôi có thể đặt họ vào dấu vết của tên giết người. Nếu vậy họ sẽ không tìm kiếm xa hơn.
Bà nhắm mắt lại nghỉ một lát rồi nói:
– Rồi sao nữa? Tôi không tự dối mình đâu, ông Mason ạ. Tôi đau tim rất nặng và những sự kiện tối qua đã không cải thiện tình trạng đó. Bob… tóm lại, anh ấy muốn sống, và điều anh ấy đã làm là làm cho tôi. Tôi sẽ không thể tha thứ chuyện đó, nhưng tôi hiểu rằng chính anh ấy đã làm. Tại sao không thể cho tôi gánh phần trách nhiệm của mình?
– Lát nữa chúng ta sẽ biết nhiều hơn về quả tim của bà. Bây giờ bà hãy xả hơi và ký vào những tờ giấy này. Tôi xuổng dưới nhà chờ bác sĩ Willmont. Khi tôi trở lên cùng ông ấy, bà sẽ đưa cho tôi giấy tờ và các tấm séc – tất cả gấp lại với nhau để bác sĩ không thấy đó là cái gì…
Ông đứng dậy và điều chỉnh nụ cười làm vững lòng người của mình:
– Tất cả sẽ được giàn xếp ổn thỏa, đơn giản hơn người ta tưởng, rồi bà sẽ thấy bác sĩ Willmont rất giỏi.
Ông đi xuống phòng lớn. Chưa đầy hai phút sau thì bác sĩ đến:
– Lần này có chuyện, gì vậy?
– Một người đàn bà cần được khám bệnh nghiêm túc.
– Ai đấy?
– Bà Charles X. Dunkurk ở San Diego.
– Ông muốn tôi làm gì?
– Nhiều việc. Trước hết, ông hãy bằng lòng với những câu hỏi hoàn toàn y tế. Ông sẽ không hỏi bà ấy về bản thân.
Bác sĩ ném cho ông ta cái nhìn sắc sảo:
– Đòi hỏi nhiều quá đấy…
– Ông sẽ hiểu khi gặp bà ấy.
– Nói tóm lại, tôi không được hỏi: bà ở đâu và đã có chồng chưa?
– Đó là loại câu hỏi nhắc lại cho bà những kỷ niệm nguy hiểm gây nên một cơn choáng thần kinh.
– Được. Còn gì nữa không?
– Khám kỹ bà ấy từ đầu đến chân, rồi cho tôi biết kết luận của ông, rõ ràng và không gượng nhẹ.
– Nghĩa là thế nào?
– Nếu bà ta có thể chịu đựng được – nói về mặt y tế – khi bị đưa đến văn phòng của ông biện lý, bị hỏi, thậm chí bị giữ lại… tôi muốn chơi ván bài này. Nếu không tôi sẽ phải chơi ván bài khác.
– Đồng ý – Bác sĩ nói – Chúng ta lên thăm bà ấy đi, có điều gì không ổn vậy? Dây thần kinh à?
– Quả tim.
Willmont tỏ ra hết băn khoăn.
– Tôi đã sợ ông dùng tôi như một bình phong để chơi trò ú tim với cảnh sát.
– Không, tất cả mọi việc đều hợp thức nhất.
– Càng tốt. Chúng ta đi đi.
Họ lên buồng Carla. Mason giới thiệu bác sĩ với bà ấy.
– Ông ấy sẽ nghe tim rồi cho bà đơn điều trị và chỉ đặt ra những câu hỏi cần thiết.
Willmont nghiêng đầu mỉm cười. Carlotta đưa cho Mason một phong bì đã được gắn xi.
– Đây là cái mà ông yêu cầu tôi.
Mason cầm lấy phong bì và đi ra cửa.
– Tôi đợi ông ở phòng lớn, bác sĩ ạ! – Ông nói trước khi ra ngoài.
Sau đó hai mươi lăm phút, Willmont tới ngồi cạnh ông chọn một điếu xì gà, ngắt bỏ đầu cuối và châm lửa:
– Người bình thường – Bác sĩ nói – hay có khuynh hướng hình dung đau tim là một chứng bệnh vô cùng nghiêm trọng, có thể gây ra chết nhanh chóng. Nhưng thực ra, tim là một tổ chức cơ, gồm có các tĩnh mạch, tâm thất và tâm nhĩ. Mỗi bộ phận đó đều dễ bị rối loạn. Khi tình trạng đó xảy ra, nó được biết dưới cái tên đau tim hoặc yếu tim. Trong trường hợp hiện tại, không đi vào các chi tiết, tôi có thể nói với ông như thế này: Quả tim của người đàn bà này có rất rõ những vết tổn thương nghiêm trọng. Tôi muốn nói rằng bà ấy bị chứng viêm màng trong tim, đã khỏi từng phần nhưng lại bị một cơn choáng thần kinh, buộc quả tim phải cố gắng bất thường, bệnh lại tạm thời tái phát. Nếu được phòng ngừa và chăm sóc đủ cần thiết, bà ấy có thể lấy lại được những gì đã mất. Cũng có thể nói rằng bà ấy đang khỏi bệnh.
– Bà ấy có thể chịu đựng một cuộc nói chuyện với ông biện lý không?
Mason hỏi.
Willmont lắc đầu.
– Giữ bà ấy lại đây, ở trong buồng, yên tĩnh. Cho người mang các bữa ăn lên. Đừng để cho bà ấy lo lắng, chăm sóc để bà ấy dùng những thứ thuốc đã quy định. Như vậy sau vài ngày, tình trạng nguy hiểm sẽ qua. Tuy không hỏi gì, tôi cũng thấy rằng bà ấy đã trải qua một cơn choáng. Nhưng cơn choáng này có thể mang lại kết quả tốt.
– Ông muốn nói gì vậy?
– Trạng thái tinh thần là yếu tố đầu tiên gắn với những rối loạn về tim. Người đàn bà này có bản chất hiếu chiến, nhưng người ta đã tìm cách ngăn ngừa những xúc động mà bà ấy phải chịu để trở thành một người bệnh. Bà ấy muốn chống chọi nhưng trong tiềm thức lại nghĩ rằng sẽ không khỏi bệnh bao giờ. Việc chịu đựng những gì đã xảy ra là một bất ngờ đối với bà ta một sự bất ngờ có lợi nếu bà ấy được chăm sóc như mong muốn.
– Đấy là tất cả những điều mà tôi muốn biết – Mason nói – Bà ấy sẽ ở lại đây.
– Ai vậy?
– Tôi đã nói với ông rồi, bác sĩ ạ. Bà Charles X. Dunkurk ở San Diego.
Willmont nở một nụ cười tòng phạm.
– Có gì mới về Esther Dilmeyer không? – Mason hỏi.
– Đấy đúng là veronan. Năm grain trong mỗi thỏi sô- cô- la.
– Còn dấu vết?
– Không có gì hết.
– Không có những đấu hiệu khác sao?
– Tôi không biết.
– Khi nào cô ấy tỉnh?
– Có thể tối nay, có thể sáng mai nhưng không trước tối nay. Tôi sẽ không làm gì để thúc cô ấy tỉnh dậy sớm. Hiện nay cô ta đang ngủ, giấc ngủ bình thường.
– Tôi muốn là người đầu tiên nói chuyện với cô ta, nhưng có lẽ tôi sẽ bị xéo nát vì xô đẩy. Tôi cho rằng cảnh sát đã cắm trại ở gần cầu thang.
– Tệ lắm. Họ muốn tôi dùng những biện pháp mạnh để bắt cô ấy tỉnh sớm…
– Ông không quan tâm đến việc ấy à?
– Tuyệt đối không. – Willmont nháy mắt hóm hỉnh.
– Tôi sẽ tiễn chân ông. – Mason nói.
– Nếu ông muốn tôi khai ra ông.
– Không, tôi đi một đoạn thôi.
– Tôi có đơn thuốc cho bà ấy.
– Đưa nó cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Mason cầm lấy đơn. Khi bác sĩ đã khởi động, ông trở về ga- ra khách sạn. Ở đây khi đưa giấy biên nhận ra người ta giao cho ông chiếc Cabriolet của bà Lawley. Ông lái nó đi giữa khu phố buôn bán. Khi tìm thấy một chỗ đỗ, bằng chiếc khăn mùi xoa ông lau chùi cẩn thận tay lái, tay nắm cửa xe, cần tốc độ và gương hậu. Sau cùng, ông đóng xe lại và bỏ đi… Khi đã quá hai khu nhà, ông ném chìa khóa công tắc qua một tấm lưới sắt trên cống nước.