Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng (Tender Rebel)

Chương 3

Tác giả: Johanna Lindsey

– Nhưng mình không hiểu, Ros – Quý cô Frances ngả người về trước khi nói- Tại sao cậu muốn trói mình lại với một người đàn ông trong khi cậu không cần phải thế? Ý mình là, nếu cậu đã yêu, thì chuyện đó hoàn toàn khác. Nhưng cậu đang nói về việc cưới một người đàn ông cậu chưa bao giờ gặp mặt.

– Frances, cậu có nghĩ là mình thật sự làm thế, nếu không phải vì mình đã hứa hay không? -Roslynn hỏi lại.

– Được rồi, mình chắc chắn không nên hi vọng như thế, nhưng giờ thì cậu giữ lời hứa với ai cơ chứ? Mình muốn nói, ông cậu chết rồi và- Frances ngưng giữa chừng khi nhìn thấy vẻ mặt của bạn- Được rồi, hãy quên những gì mình vừa nói đi.

– Mình sẽ quên.

– Ồ, mình chỉ nghĩ điều đó thật đáng tiếc- Frances nhấn mạnh.

Quý cô Frances Grenfell là một quý cô thật sự thu hút dù với tiêu chuẩn đánh giá nào. Tuy cô có vẻ đẹp không hẳn là xinh đẹp tuyệt vời, nhưng rất nổi bật bởi mái tóc vàng và đôi mắt nâu đen.

Có một thời Frances là quý cô vui vẻ và sôi nổi nhất Roslynn từng quen biết, nhưng đó là trước cuộc hôn nhân đáng thất vọng của Frances với Henry Grenfell bảy năm trước.Bây giờ trông cô e lệ, thậm chí nghiêm trang, thực sự có những giây phút cô làm Roslynn nhớ lại cô đã từng là một cô gái hạnh phúc ra sao.

– Cậu đang là một con người độc lập như bất cứ người nào có thể mong muốn – Frances tiếp tục khẳng định – với nhiều tiền hơn cả mức cậu biết, và không có ai bắt cậu phải làm gì. Còn mình thì đã mất 7 năm trong đó có 5 năm mình phải sống với người đàn ông mình không yêu để được ở vào vị trí như cậu bây giờ, và mình vẫn còn có một bà mẹ người sẽ đay nghiến nếu bà nghe được phong phanh rằng mình làm chuyện gì đó bà không tán thành. Kể cả khi là một góa phụ sống một mình với đứa con trai, mình vẫn phải trả lời những câu chất vấn của ai đó. Nhưng cậu, Roslynn, cậu không cần lo lắng về ai cả, ấy thế mà cậu lại trao thân mình vào tay một kẻ nào đó sẽ rất sung sướng khi đóng gông tự do của cậu giống như ông chồng Henry đã làm với mình vậy. Và mình biết là cậu không muốn thế. Mình biết rõ mà.

– Cái mình muốn không là gì cả, Frances. Mà đó là cái mà mình phải làm.

– Nhưng tại sao? – Frances khóc trong sự bực tức – đó là điều mình muốn biết. Đừng có nói lại là vì cậu đã hứa với ông cậu là cậu sẽ làm thế. Nói cho mình tại sao ông lại bắt cậu hứa như vậy. Nếu điều đó quan trọng với ông ấy tới vậy, thì ông đã có dư thời gian để tự mình sắp xếp đám cưới cho cậu.

– Đúng là vậy, nhưng vì khi đó, không có ai mình muốn lấy, còn ông thì không muốn bắt mình lấy một người mình không thích.

– Trong ngần ấy năm? Không có ai cậu thích cả?

– Ôi, mình ghét cách cậu nói “ngần ấy năm”, Frances, mình thật sự ghét đấy. Đừng có nhắc lại với mình là điều đó với mình sẽ khó khăn như thế nào.

– Khó khăn? – Đôi mắt nâu của Frances mở lớn, cô gần như phá ra cười – Cậu nhầm rồi! Nếu trên đời có chuyện gì rất là dễ dàng, thì đó chính là chuyện hôn nhân của cậu. Cậu có rất nhiều triển vọng, cậu sẽ không biết phải làm gì với điều đó đâu. Còn chuyện tuổi của cậu, bạn yêu quý, chẳng thành vấn đề chút nào. Chúa lòng lành, cậu không biết là cậu đáng yêu một cách kinh ngạc thế nào à? Và nếu điều đó vẫn chưa đủ, cậu còn thừa hưởng một gia tài mà khiến một ngân hàng phải thèm nhỏ dãi.

– Mình 25 tuổi rồi, Frances! – Roslynn nói theo cái cách mà nàng có thể nói với một trăm người nữa.

– Mình cũng thế – Frances cười – và cám ơn, mình không cho như thế đã là già rồi đâu.

– Điều đó khác bởi vì cậu là một góa phụ. Cậu từng kết hôn rồi. Không ai nghĩ ngợi gì về cậu nếu cậu kết hôn lần nữa.

– Không, họ sẽ không nghĩ, bởi mình sẽ không bao giờ làm thế.

– Nhưng rất nhiều người sẽ nhìn mình như thế khi mình đứng trên cái bục hôn nhân cùng những tiểu thư trẻ mới ra mắt khác và họ sẽ cười cợt – Roslynn cắt ngang với vẻ mặt giận dữ.

– Frances cười mỉm – Thành thực mà nói thì Ros-

– Đó là sự thật. Và quỷ thật, nhất định mình cũng cười khi thấy một bà cô không chồng hai-mươi-lăm-tuổi tự biến mình thành đồ ngốc – Roslynn khịt mũi.

– Dừng lại. Mình nói với cậu – mình thề là tuổi của cậu chả là vấn đề gì cả.

Roslynn không thể tin điều đó, nhiều như nàng muốn. Nàng rất giỏi che dấu, nhưng thực sự thì gần như nàng đã khóc. Điều này cũng là hợp lý vì nàng đã hoảng sợ khi tự đặt mình vào tình thế phải tìm kiếm một người chồng. Nàng thấy mình tự biến mình thành con ngốc, và đó là điều nàng không thể chịu được.

– Họ sẽ nghĩ những điều thật tồi tệ về mình bởi tới giờ mình vẫn chưa kết hôn, Fran ạ. Cậu biết họ chắc chắn sẽ làm thế mà. Điều đó thuộc về bản tính con người rồi.

– Họ sẽ hiểu rõ tình thế khi họ nghe về chuyện cậu đã dành 6 năm cuộc đời mình chăm sóc cho ông cậu, và họ sẽ khen ngợi cậu vì điều đó. Giờ không nói thêm lời nào về tuổi của cậu nữa. Đó là điều tối thiểu mà cậu phải lo lắng. Và cậu đã xoay sở khá tốt khi trả lời câu hỏi của mình mà, phải không?

Roslynn cười lặng lẽ khi nhìn một cách nghiêm nghị vào gương mặt người bạn, nghe thấy giọng nói khàn khàn, ấm áp rất đặc trưng của riêng cô.

Nàng và Netitie vài ngày trước đã đến ngôi nhà năm trên phố South Audley vào tối, thật muộn khiến cho hai người bạn cũ không có cơ hội chuyện trò mãi cho tới tận hôm sau. Đó là một tình bạn đẹp, đã có từ mười hai năm với chỉ một lần thăm viếng trong suổt mười năm cuối, khi đó Frances đã mang con trai của cô, Timmy, tới vùng Cao Nguyên (Highlands) trong một kỳ nghỉ bốn năm trước.

Roslynn cũng có những cô bạn khác ở Scotland, nhưng không ai thân thiết với nàng như Frances, và nàng không thấy thoải mái khi nói ra những bí mật của mình với ai khác.

Họ đã gặp nhau khi họ 13 tuổi, khi Ông ngoại mang Roslynn tới học trường ở Anh Quốc để biến nàng thành một tiểu thư, bởi ông đã thề rằng nàng đang trở thành một cô gái lanh chanh nhỏ bé mà không có ý thức gì về vị trí cao quý của mình, sau tất cả, điều đó chắc chắn trở thành sự thực, nhưng không lâu như nàng nghĩ lúc đó.

Roslynn đã trải qua hai năm tại trường học trước khi bị đuổi và bị đưa trở lại lâu đài Cameron bởi cách cư xử “không thể sửa chữa được”. Ông ngoại không giận. Thực ra ông đã nhớ nàng rất nhiều và rất vui sướng khi nàng quay trở lại. Nhưng ông đã lôi một trong những giáo viên tốt nhất tại trường về tiếp tục dạy dỗ Roslynn, và vì không có trò nghịch ngợm nào kinh khủng tới mức khiến cho Cô Beechham bỏ việc, nên ông đã trả cho cô rất hậu.

Nhưng trong suốt hai năm ở Anh, Roslynn và Frances đã trở nên không thể tách rời. Và nếu nàng có bất cứ phát hiện nào của mình khi bước sang tuổi 18, nàng đều chia sẻ với Frances thông qua những cánh thư.

Qua Frances, nàng đã biết yêu là như thế nào, cũng qua Frances, nàng biết thế nào là cuộc sống với người đàn ông mình không yêu. Và mặc dù nàng chưa có đứa con của riêng mình, chẳng có gì là nàng không biết về bọn trẻ, ít nhất là về con trai, bởi vì Frances chia sẻ mọi thứ về sự trưởng thành của Timmy với nàng.

Roslynn cũng chia sẻ nhiều điều với Frances, cho dù cuộc sống của nàng ở Highlands hoàn toàn thiếu vắng những trò tiêu khiển. Nhưng nàng cũng đã không muốn làm Frances lo lắng trong những tháng cuối của ông ngoại, cho nên nàng không nói gì về Geordie.

Và giờ thì làm sao nói được với cô ấy?

Làm thế nào để khiến cô ấy hiểu đó không chỉ là vì tình trạng suy yếu của một ông lão, mà là một tình huống thực và rất nguy hiểm?

Roslynn quyết định bắt đầu lại từ lúc đầu.

– Frances, cậu có nhớ mình đã kể là mẹ mình chết đuối ở Hồ Etive khi mình lên 7 không?

– Có chứ, một năm sau khi bố cậu mất, đúng không? – Frances nhẹ nhàng trả lời, vỗ về lên tay bạn. Roslynn gật đầu, cố không nhớ lại bản thân đã thấy lẻ loi và cô độc thế nào sau cả hai cái chết.

– Ông luôn cho rằng cái chết của mẹ mình là do người cháu trai của ông, Geordie. Cậu biết đấy, Geordie đã là một đứa trẻ hèn hạ, hắn luôn làm hại các con vật và gây ra những tai nạn để cười cợt. Lúc đó hắn mới có 11 tuổi, nhưng hắn đã khiến cho một người giữ ngựa của bọn mình gãy một chân, đầu bếp thì bị bỏng nặng, và một con ngựa bị thương. Không có ai nói về những gì hắn làm ở nhà của hắn mà chúng mình nghe được. Cha hắn là anh em họ với mẹ mình, và khi ông ta tới, ông luôn luôn mang cả Geordie theo. Vào cái ngày mà mẹ mình chết, họ đã đến thăm được một tuần.

– Nhưng hắn ta đã làm gì khiến cho mẹ cậu chết đuối?

– Không có bằng chứng nào hết, Frances. Chiếc thuyền mẹ đi được cho là đã bị lật úp, và bà thì bị vướng bởi những quần áo quá nặng để có thể tự bơi vào bờ, lúc đó lại đang là mùa đông.

– Nhưng bà ấy làm gì ở giữa hồ vào mùa đông?

– Mẹ lớn lên bên chiếc hồ ấy, và đó là nhu cầu thứ hai của bà khi được ở cùng với nước.Bà rất yêu nước, và bơi mỗi ngày vào mùa hè, đi thăm tất cả những nơi có thể cả ở trên và dưới bờ, tất cả các phía của cái hồ. Nếu mẹ có thể tự chèo thuyền thì không đời nào mẹ đi xe ngựa, dù thời tiết ra sao. Và bà có một chiếc thuyền nhỏ mà bà dễ dàng tự điều khiển được. Cả mình cũng thế, cho dù chưa bao giờ mình được đi một mình ra ngoài. Nhưng dù thế nào đi nữa, một người giỏi bơi lội như bà, cũng đã không thoát khỏi trong ngày hôm ấy.

– Lúc đó không có ai giúp được bà sao?

– Không ai thấy chuyện xảy ra cả. Hôm đó mẹ dự định băng qua hồ, và dường như cái thuyền lật khi đang ở quá xa giữa hồ. Vài ngày sau đó một trong những người chủ trại đã tình cờ đề cập với ông rằng đã thấy Geordie lảng vảng ở nơi để chiếc thuyền, vào lúc đầu tuần. Nếu Geordie thực sự chỉ là một con quỷ nhỏ đã gây ra những tai nạn, thì ông cũng không khi nào nghĩ như vậy. Nhưng thực tế là Geordie cũng cảm thấy tồi tệ về cái chết của mẹ gần như mình vậy, và đó là điều đáng ngạc nhiên nhất, bởi chưa bao giờ Geordie tỏ ra quý mến mẹ hay mình.

– Vậy là ông nghĩ rằng Geordie đã làm gì đó với chiếc thuyền của mẹ cậu?

– Roslynn gật đầu – Có cái gì đó đã tạo nên một lỗ thủng nhỏ. Điều đó chính là cái mà Geordie thường cười cợt, khi thấy ai đó bị té nước hay mất đi một chiếc thuyền tốt. Nếu hắn đã làm vậy, mình không nghĩ rằng nó không hơn một trò đùa nghịch hư hỏng, cái mà trở nên quá đà và không như ý muốn. Mình không nghĩ hắn muốn giết ai đó, mà chỉ làm cho người ta bị ướt và phát điên lên thôi. Hắn đã không thể biết rằng mẹ mình đã không chèo gần bờ, thường thì mẹ cũng không chèo băng qua hồ.

– Nhưng hắn vẫn…

– Đúng, hắn vẫn làm vậy – Roslynn thở dài – Nhưng ông đã không bao giờ chứng minh được chuyện đó, vậy nên ông có thể làm được gì? Chiếc thuyền không được tìm thấy để chứng minh là đã có ai đó đã giở trò với nó. Sau chuyện đó, ông không còn tin Geordie nữa, không bao giờ ông để hắn đi quanh lâu đài mà không có người hầu theo sát. Ông ghét hắn, Frances à, ghét vô cùng, tuy vậy ông không nói với cha hắn những gì ông nghi ngờ, và cũng không thể ngăn cấm hắn tới lâu đài được. Nhưng ông đã thề là sẽ không để hắn lấy đi bất cứ thứ gì của ông nữa, ông đã khẳng định như vậy.

– Khi cha Geordie qua đời, ông chỉ để lại cho hắn một khoản gia tài nhỏ. Ông ngoại biết là Geordie rất không bằng lòng với ông, bởi vị trí của hắn trong gia đình quá nhỏ bé. Tuy vậy với ông hắn vẫn là người cháu trai lớn nhất có thể thừa kế gia sản dòng họ Cameron. Và ông biết chắc chắn là Geordie muốn tiền bạc khi hắn hỏi cưới mình

– “Em sẽ tự làm hại mình ở đó mất thôi,Ros. Em đâu cần tới tiền bạc để khiến người ta yêu mến mình” (“You do yoursELF a disservice there, Ros. You don’t have only money to recommend you.”)

– Roslynn phẩy tay- Thực sự thì Geordie chưa bao giờ quý mến mình, Frances, kể cả khi bọn mình đã lớn, và cảm giác đó chỉ ngày càng tăng thêm. Cậu thấy đấy, hắn không bằng lòng với mình, vì mình là người thân cận nhất với ông ngoại. Không phải cho tới khi cha hắn chết hắn mới thấy những thứ hắn nhận được ít ỏi thế nào, và ngay lập tức hắn trở thành Anh-chàng quyến-rũ đối với mình.

– Nhưng cậu đã từ chối hắn rồi cơ mà – Frances chỉ ra một cách rõ ràng.

– Dĩ nhiên là mình từ chối. Mình đâu phải một con bé ngu ngốc không thể thấy gì dưới những lời xu nịnh không ngừng của hắn. Nhưng mà hắn đâu có từ bỏ. Hắn vẫn tiếp tục giả vờ như đang có một tình yêu vô cùng to lớn đối với mình kể cả khi mình thấy được lòng căm thù đóng băng bên dưới đôi mắt xanh lạnh giá của hắn.

– Được rồi, giờ thì mình đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng mình vẫn thấy không có lý gì cậu phải lao vào vòng kềm kẹp của hôn nhân.

– Khi ông ngoại mất, mình không còn có sự bảo vệ nào khác nữa. Và mình cũng không cần ai bảo vệ nếu không có Geordie. Cậu thấy hắn đã cầu hôn mình bao nhiêu lần rồi đấy. Hắn tỏ rõ là hắn muốn của cải dòng họ Cameron, và sẽ làm tất cả để có nó.

– Nhưng hắn làm được gì cơ chứ?

– Mình nghĩ không gì cả – Roslynn gật đầu với sự chán ghét – Ông ngoại đã sáng suốt hơn.

– Những gia sản sẽ không thuộc về Geordie nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra cho cậu, phải không? – Frances há miệng kinh ngạc.

– Không, ông ngoại đã đảm bảo điều đó. Vấn đề là Geordie có thể ép mình lấy hắn nếu hắn có được mình. Có nhiều cách, đánh thuốc mê, dùng vũ lực, hay sử dụng cả một linh mục vô liêm sỉ, và ông thì không tỏ ra dấu hiệu gì là đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho mình. Geordie sẽ điều khiển được mọi thứ nếu hắn xoay sở thực hiện được việc đó. Và như mình đã nói, hắn chỉ có được hôn nhân khi hắn đã có mình trong tay. Một khi mình là vợ Geordie, hắn chẳng có ý nghĩa gì với mình. Hắn còn không dám để mình bên cạnh để nói cho mình biết những gì hắn làm, phải không?

Frances rùng minh, dù đang là một đêm hè ấm áp : ” Cậu không nói quá phải không?”

– Giá mà mình có thể làm thế, Frances, mình thực sự mong là vậy. Ông ngoại luôn hi vọng Geordie kết hôn vào một lúc nào đó, nhưng hắn không hề. Ông biết là hắn đang chờ đợi thời cơ của mình, cái ngày mình bị bỏ lại một mình và không có ai dám lên tiếng phản đối nếu hắn ép mình lấy hắn. Hắn quá to lớn để mình có thể chống lại, kể cả khi mình có một con dao găm trong đôi ủng của mình.

– Cậu không có chứ?!

– Ồ, mình có mà. Ông ngoại cũng dạy mình cách sử dụng nó nữa. Nhưng một con dao găm nhỏ có ích gì nếu Geordie thuê người bắt cóc mình? Giờ thì cậu biết vì sao mình phải rời Scotland nhanh như vậy, và lý do tại sao mình tới đây.

– Và cả chuyện tại sao cậu muốn một người chồng nữa.

– Đúng, cả chuyện đó nữa. Một khi mình kết hôn, Geordie chẳng thể làm gì được nữa. Ông ngoại đã bắt mình hứa là sẽ kết hôn nhanh chóng. Ông đã sắp xếp mọi thứ, kể cả chuyện bỏ trốn của mình. Geordie sẽ mất thời gian tìm mình ở Scotland trước khi biết mình ở đây. Cho nên mình có chút ít thời gian để lựa chọn ai đó, nhưng cũng không lâu.

– Chết tiệt, điều đó không công bằng, không gì cả – Frances nói một cách bức xúc – Làm thế nào mà cậu có thể yêu được nhanh chóng như vậy?

Roslynn gật đầu, nhớ lại lời khuyên chắc chắn của ông ” Hãy bảo vệ bản thân trước, cháu yêu, với một chiếc nhẫn trên tay cháu. Sau đó cháu có thể tìm thấy tình yêu sau.” Nàng đã đỏ mặt khi hiểu được chính xác những gì ông nói.

Nhưng ông cũng thừa nhận ” Dĩ nhiên, nếu tình yêu đến với cháu ( nguyên văn là fall into your lap- rơi vào lòng ), đừng chạy trốn. Nhanh chóng giữ lấy nó và đừng để nó đi, bởi vì điều đó là rất tốt, cháu sẽ không phải tìm kiếm nó sau này.”

Ông cũng có một lời khuyên khác, về người nàng nên lựa chọn “Người ta nói một tay phóng đãng sẽ là một người chồng tốt nhất, nếu như một cô gái duyên dáng có thể tóm lấy trái tim của anh ta, chứ không phải đôi mắt, nhớ nhé cháu, là trái tim anh ta. Anh ta đã trải qua thời kỳ chơi bời trác táng rồi, cháu thấy đấy, nên nói như vậy là anh ta không thể bị quyến rũ hơn nữa. Vậy nên khi anh ta đã ổn định, có nghĩa anh ta đã sẵn sàng làm thế.”

– ” Nhưng người ta cũng nói là một tay phóng đãng sẽ luôn là một tay phóng đãng.” – Roslynn bắt buộc phải chỉ ra. Lời khuyên của ông khiến nàng hồi hộp.

– ” Ai nói vậy? Nếu vậy thật, thì cháu phải nắm được trái tim anh ta. Nắm được nó, cháu yêu, cháu sẽ thấy hạnh phúc vì điều đó. Nhưng ta không nói về những anh chàng trẻ tuổi đâu, không, không phải thế. Cháu phải tìm một người đủ tuổi đời để anh ta đã có những năm tháng chơi bời của riêng mình và không cần thêm nữa. Và cháu cũng không được lấy những người đã quá già. Cẩn thận đó!” (hihi, nghe mô tả thấy y hệt anh Anthony nhà mình, Ông ngoại sáng suốt thật)

– “Nhưng làm sao mà ông phân biệt được?”

– ” Nếu anh ta vẫn còn cảm giác. Nếu cháu có thể khiến anh ta kích động, ôi, đừng đỏ mặt, cháu yêu. Cháu sẽ làm những anh chàng trẻ tuổi thấy rất kích động, sau đó cháu sẽ biết phải làm gì. Ta nghĩ cũng có khá nhiều kẻ chơi bời, nên cháu có nhiều đối tượng để chọn lựa đấy.”

Nàng vẫn nài nỉ ” Nhưng cháu không muốn một kẻ chơi bời làm chồng”

-” Cháu sẽ muốn” Duncan nói trước ” Đó phải là người mà các cô gái không thể kháng cự lại. Chỉ cần chắc là cháu đã có được chiếc nhẫn trước khi cháu để cho hắn-“

– ” Ông à…”

Ông gật đầu trước câu nói của nàng : ” Nếu ta không nói cho cháu biết, thì ai sẽ nói? Cháu cần phải biết làm sao để đối phó với một người đàn ông”

– ” Cháu biết làm thế nào mà”

Ông cười thầm : ” Không, cháu yêu quí, cháu đang không thành thật” – Ông phỉnh phờ ” Nếu một người đàn ông quyến rũ cháu và làm trái tim cháu xao xuyến, có phải đơn giản cháu sẽ lờ anh ta đi chỉ vì anh ta là một kẻ chơi bời?”

– “Vâng ạ!”

– ” Nhưng ta đã nói với cháu đó sẽ là những người chồng tốt nhất!” Ông bắt đầu to tiếng trước vẻ bướng bỉnh của nàng – ” Và ta muốn cháu có người đàn ông tốt nhất, dù cho cháu sẽ không có nhiều thời gian để tìm kiếm”

– ” Làm thế nào mà ông biết chứ? Hãy nói cháu nghe nếu ông có thể” – Nàng không tức giận, chỉ thấy xấu hổ. Ông ngoại không biết nàng đã biết tất cả về những kẻ ăn chơi trác táng như thế, thông qua Frances, và theo những gì nàng nghĩ, những kẻ đó cần tránh xa như dịch bệnh.

– ” Bởi vì ta cũng đã từng như vậy, đừng nhìn ông kinh ngạc như thế. Ta đã có 16 năm chơi bời trước khi gặp và cưới bà của cháu. Và ta đã chung thủy với bà ấy cho tới cái ngày bà ấy qua đời.”

Điều đó là một ngoại lệ. Chỉ một ngoại lệ như vậy chắc chắn không thể làm Roslynn thay đổi ý kiến của mình về kiểu đàn ông như vậy. Nhưng nàng không nói với Duncan điều đó.

Nàng để ông nghĩ là ông đã hoàn thành mục đích của mình. Đó vẫn là một phần trong lời khuyên của ông mà nàng không nghe theo và cũng không hứa hẹn gì. Đối với Frances và câu hỏi của bạn về tình yêu, Roslynn chỉ thờ ơ nhún vai:

– Nếu tình yêu không xảy ra ngay lập tức, cũng không sao. Cậu vẫn có thể sống mà không có nó đó thôi.

– Đó là vì mình không có sự lựa chọn nào khác – Frances cau mày.

– Xin lỗi, mình không có ý nhắc tới chuyện đó. Nhưng với mình, chỉ cần một anh chàng có ngoại hình ưa nhìn và không phải là kẻ theo đuôi các cô nàng là được. Mình nghĩ mình có thể thích anh ta, vậy là đủ. – Và nàng mỉm cười – Sau cùng, mình đã có sự cho phép, và cả những gợi ý của ông ngoại, để tìm tình yêu sau này nếu không tìm thấy nó trước hôn nhân.

– Ông … cậu sẽ làm thế sao?

Roslynn cười khúc khích trước vẻ mặt sửng sốt của bạn

– Nào, hãy để mình tìm một người chồng trước khi mình nghĩ về một người yêu. Chỉ cần hi vọng là với mình hai người đó sẽ là một mà thôi.

Bình luận