Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng (Tender Rebel)

Chương 15

Tác giả: Johanna Lindsey

Ánh chiều chạng vạng trở nên thẫm màu hơn theo từng giây phút trôi qua. Chuyến đi đáng lẽ chỉ mất ba mươi phút đã trở thành một chuyến du ngoạn kéo dài ba giờ đồng hồ bởi đi chệch đường, trì hoãn và sự bực mình ngày càng gia tăng. Nhưng ít nhất giờ Roslynn cũng biết mình đang ở đâu, và thực tế thì nàng rất cảm ơn bóng tối, bởi trong niềm háo hức được trở về nhà nàng đã không cân nhắc tới việc đi ngựa xuống con đường South Audley, nơi mà bất kỳ ai cũng đều có thể nhận ra nàng.

Bóng tối lúc này trở nên có ích để che giấu, và có ích hơn nữa là chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo choàng cũ kỹ đã bị nhậy cắn mà người coi ngựa đã quăng cho nàng. Chết tiệt, ngày hôm nay đã không kết thúc sớm như nàng muốn, và nó còn lâu mới kết thúc. Nàng không thể ở chỗ Frances được nữa, kể cả đêm nay. Và nàng cũng không thể trì hoãn việc kết hôn được nữa.

Sự sắp đặt mà Geordie dành cho nàng đã thay đổi mọi thứ. Nàng thậm chí còn nghĩ rằng hắn ta đang đợi mình ngay bậc cửa, hoặc nấp trong một chiếc xe ngựa sẵn sàng chộp lấy nàng ngay khi nàng về tới nhà. Tuy nhiên, may mắn vẫn ở bên nàng, ít nhất nó đã để cho nàng về tới nhà mà không gặp phải rủi ro nào. Và nàng thậm chí còn thấy may mắn hơn khi Frances không có nhà, vì cô ấy nhất định không tán thành những gì Roslynn định làm, và cũng sẽ cố gắng ngăn cản nàng, còn Roslynn thì không có thời gian để thuyết phục cô ấy để Frances hiểu những gì nàng đang làm.

Nettie thì lại là một vấn đề khác. Sau khi gửi đi một người hầu cùng con ngựa cũ và tiền để chuộc lại cây thánh giá của mình, và đảm bảo một cách ngắn gọn với quản gia và một vài người hầu rằng nàng vẫn khỏe sau chặng đường, nhưng không giải thích gì thêm với bọn họ, Roslynn lao lên gác để tìm Nettie, người đang đi lại đầy lo lắng trên mặt sàn và trông hốc hác hơn bất cứ lúc nào nàng từng nhìn thấy bà.

Nhưng ngay ánh mắt đầu tiên của bà nhìn Roslynn, khuôn mặt của bà bừng lên niềm ngạc nhiên và tin tưởng:

– Ôi, con gái, con đã khiến cô có nỗi sợ hãi nhất trong đời! – Và gần như trong cùng một hơi thở, thái độ của bà thay đổi ngay lập tức – Mà con đã ở chỗ quái quỉ nào vậy, cô muốn biết? Cô đã nghĩ anh họ của con đã bắt con mất rồi.

Roslynn gần như mỉm cười trước khả năng của Nettie khi nhảy từ một tâm trạng này sang tâm trạng khác với sự mau lẹ đáng sửng sốt, nhưng nàng đang rất vôi vã, nàng thậm chí không dám phí một giây phút nào để chia sẻ với niềm vui của người hầu gái, cho dù thái độ đó thật đáng hoan nghênh sau một ngày khủng khiếp như hôm nay.

Nàng đi thẳng tới tủ quần áo của mình, lôi các thứ ra ném qua vai nàng:

– Đúng là anh ta đã làm vậy, Nettie. Giờ hãy giúp cháu mặc đồ, thật nhanh, trong khi cháu kể cô nghe chuyện đó.

Nàng làm vậy, và Nettie chỉ ngắt lời có một lần cho câu hỏi ” Cháu đã làm cái gì cơ ? ” khi nàng kể tới đoạn nàng nhảy xuống từ cửa sổ. Sau khi nàng đã kể xong, nỗi lo lắng trở lại với Nettie.

– Vậy thì chúng ta không thể ở đây lâu hơn nữa.

– Cháu biết – Nàng đáp lại – Và cháu cũng sẽ rời khỏi đây tối nay, cả hai chúng ta, nhưng không đi cùng nhau.

– Nhưng

– Hãy nghe cháu – Roslynn ngắt lời một cách mất kiên nhẫn – Cháu đã có cả buổi chiều nghĩ về chuyện làm gì là tốt nhất. Geordie đã hành động rồi. Giờ thì mưu đồ của hắn đã lộ, điều gì có thể ngăn cản hắn không dùng vũ lực xông vào bất cứ nơi đâu cháu ở và bắt cháu lần nữa chứ, và lần tới có thể ai đó sẽ bị thương thì sao? Về nhà thì quá xa, và cháu nghĩ chắc chắc hắn sẽ đợi ở đó rồi. Nhưng có thể hắn sẽ không nghĩ rằng cháu có thể đi xa như thế mà không có tiền hay quần áo.

– Vậy cháu nghĩ hắn vẫn đang tìm kiếm ở gần nơi mà cháu đã chạy trốn sao?

– Nếu không vậy thì hẳn là hắn ta đang lên một kế hoạch mới. Nhưng rất có thể hắn ta đã gửi người tới canh chừng ngôi nhà này. Cho dù cháu không thấy ai, cũng không có nghĩa ngoài kia không có ai, cho nên chúng ta cần đánh lạc hướng bọn chúng, và hi vọng đó chỉ là một người. Nếu chúng ta rời nhà cùng lúc nhưng theo các hướng khác nhau, hắn ta sẽ không biết phải theo ai.

– Nhưng chúng ta sẽ đi đâu đây?

Roslynn mỉm cười :

– Hãy trở về Silverley. Hắn ta không có cách nào theo dấu chúng ta ở đó được cả.

– Cháu không biết chuyện đó được.

– Ngày hôm đó chính Geordie là kẻ đã tính bắt cóc cháu trên đường. Hắn biết cháu ở đâu, nhưng hình như đã không ai coi chừng ngôi nhà vào cái ngày cháu rời đi lúc sáng sớm để về miền quê. Khi hắn nhận ra cháu đã đi, hắn cử người đi theo mọi hướng, nhưng dấu vết mất đi khi mà chúng ta rời cái quán trọ nơi chúng ta gặp mọi người. Miễn là chúng ta tránh xa những nơi công cộng và không bị theo đuôi, chúng ta sẽ được an toàn.

– Nhưng, cháu à, điều này cũng không có ích gì ngoài việc giúp cháu trốn được một thời gian. Nó không giúp cháu kết hôn được, và cháu cũng không thực sự được an toàn cho tới khi cháu kết hôn.

– Cháu biết, đó là lý do tại sao cháy gửi tin nhắn tới những quý ông cháu đã chọn để hẹn gặp tại đó và đưa ra lời đề nghị với người đó. Nếu mọi chuyện thuận lợi, cháu có thể cưới ở Silverley cũng được, nếu Regina không thấy phiền.

Lông mày của Nettie nhướn lên :

– Vậy cháu đã quyết định kết hôn với ai rồi à?

– Khi cháu tới đó, cháu sẽ biết người cháu muốn là ai – Roslynn rào đón, vì đó là điều suy nhất còn phải nghi ngờ – Điều quan trọng lúc này là tới đó mà không để lại dấu vết nào mà Geordie có thể theo dõi. Giờ, cháu phải phái một trong những người hầu tìm cho mỗi chúng ta một con ngựa thuê.

– Vậy còn Brutus thì sao? – Nettie hỏi, sau đó liếc nhìn tủ quần áo đầy chặt của Roslynn với đôi mắt mở lớn – Và còn quần áo của cháu nữa? Chúng ta không có thời gian đóng

– Chúng phải để lại đây cho tới khi cháu cưới, Nettie. Cả hai chúng ta đều chỉ mang ít thứ theo thôi, và cháu chắc là Regina có một bà thợ may tài năng có thể cung cấp cho chúng ta bất cứ thứ gì khác cho tới lễ cưới. Tất cả những gì cháu cần làm là để lại lời nhắn cho Frances, sau đó chúng ta có thể khởi hành. Lúc này cô ấy ở đâu nhỉ?

Nettie càu nhàu :

– Sau khi cô ấy quở mắng người hầu suốt cả buổi sáng, một trong những hầu gái đã nói rằng cô ấy có một anh trai người biết một anh chàng, người biết làm thế nào để thuê được loại người có thể tìm ra cháu nhanh hơn cả các nhà chức trách.

– Các nhà chức trách! – Roslynn thở hổn hển, kinh hoàng trước scandal mà nàng đã lo lắng suốt cả ngày sắp sửa đổ ập xuống đầu nàng – Chết tiệt, cô ấy đã không thông báo về vụ mất tích của cháu chứ?

Nettie nhanh chóng lắc đầu :

– Cô ấy gần như đã làm vậy, cho dù, cô ấy cực kỳ lo lắng, nhưng cô ấy cũng biết một khi làm vậy, chuyện này không còn là bí mật nữa. và nếu cháu không bị hủy hoại hoàn toàn, những lời buôn chuyện cũng sẽ làm tổn thương những cố gắng của cháu trong việc tìm một người chồng tử tế. Đó là lý do tại sao cô ấy nghe theo gợi ý của một hầu gái, và thậm chí còn khăng khăng bắt cô hầu gái đó tự mình dàn xếp vụ thuê người.

Roslynn lo lắng :

– Nhưng, với từng đó người hầu biết chuyện

– Ôi, hiện giờ, cháu không cần lo về chuyện đó đâu. Quý cô Frances có những người rất trung thành, nhưng để an toàn, cô đã có một bài nói chuyện nhỏ với mỗi người bọn họ. Họ gần như không hở ra bên ngoài một lời nào về sự vắng mặt của cháu.

Roslynn cười khúc khích :

– Lúc nào đó cô sẽ phải nói cháu nghe mấy mánh khóe mà cô đã sử dụng, nhưng ngay lúc này chúng ta không còn thời gian nữa. Hãy đi đóng gói mấy thứ quần áo để thay đổi, và cháu cũng sẽ làm thế, sau đó gặp cháu dưới cầu thang. Chúng ta cần phải rời đi cùng lúc. Và, Nettie, cứ nhắm thẳng hướng bắc nếu cô chắc chắn mình không bị theo dõi, sau đó cô có thể hướng thẳng tới Hampshire. Cháu sẽ đi về hướng nam và sau đó cũng sẽ quay về lối cũ. Nhưng nếu cháu không đến sau cô đủ nhanh, cũng đừng lo lắng. Cháu sẽ đi hơi xa so với lối ban đầu của cháu, để đảm bảo an toàn. Cháu không định rơi vào tay của Geordie dù thế nào đi nữa. Lần tới hắn ta sẽ không bất cẩn như thế nữa đâu.

Bình luận
× sticky