Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng (Tender Rebel)

Chương 13

Tác giả: Johanna Lindsey

– Không, cầu trời, nhất định là mình đang mơ!

Nhưng đó thực tế là một cơn ác mộng, khi tỉnh dậy không phải trong căn phòng mà mình đã bước vào để ngủ, và không thể nào nhớ được làm thế nào mà mình lại tới được đây. Roslynn nhìn quanh với đôi mắt mở to, cầu nguyện là nàng thực ra còn chưa tỉnh dậy, nhưng nàng biết là nàng đã tỉnh dậy rồi.

Giấy dán tường ố màu và bong tróc. Một cái chậu nước bị mẻ với một con gián chạy lung tung bên cạnh một cái bình đựng sữa, nằm bấp bênh trên một cái bàn ba chân dựa vào một góc nhà vì cái chân thứ tư đã bị gãy. Một cái giường đơn chật hẹp, kèm theo cái chăn sợi len thô đắp ngang eo nàng. Sàn nhà trống, những bức tường trơ trụi, và cửa sổ cũng trống không.

Sao lại có thể vậy? Nàng nhấn lòng bàn tay vào hai bên thái dương, cố gắng suy nghĩ cho rạch ròi.

Có phải nàng bị ốm? Hay bị một tai nạn?

Nhưng tất cả những gì nàng có thể nhớ là đêm qua, nếu vẫn là đêm qua chứ không phải là những ngày trước, với khoảng thời gian nằm giữa không được giải thích. Nàng đã không thể ngủ được, một sự ngẫu nhiên đáng bực mình, cứ lặp lại mãi kể từ khi nàng gặp Anthony Malory.

Nàng và Frances đã trở về từ vùng quê sớm hơn ba ngày, nhưng nàng đã không thể quên quãng thời gian nàng trải qua cùng Anthony ở đó, cũng không quên được gương mặt đầy bất ngờ của anh khi đề nghị giúp đỡ nàng, thay vì quyến rũ nàng.

Và, bất chấp lời hứa của anh về việc chấm dứt theo đuổi nàng, ít nhất cho tới khi nàng kết hôn, anh vẫn không để nàng một mình ngày hôm đó. Ôi, anh đã để cho nàng có thể giao lưu với những người khác trong cuộc đi picnic và sử dụng những mánh khóe của nàng với những quý ông, nhưng bất cứ khi nào nàng phát hiện ra anh trong đám đông, và mắt nàng gặp mắt anh, cứ như thể anh luôn luôn nhìn một mình nàng.

Tối hôm đó, với sự thất vọng của nàng, anh nhảy không chỉ một mà là ba lần với nàng, tất cả đều dưới chiêu bài hòa nhập cùng xã hội. Và anh không hề nhảy với ai khác, kể cả cháu gái anh.

Nàng đã giận dữ khi nàng nhận ra anh đang làm gì, nhưng lúc đó thì mọi sự phá hoại đều đã rồi. Quý ngài Grahame, bá tước Dunstanton, đã xin được thứ lỗi về chuyện đưa nàng tới nhà hát sau khi họ trở về London, một lời cái hẹn mà anh đã hứa vào chiều hôm đó. Anh ta tuyên bố rằng bất chợt nhớ lại một cái hẹn trước đó, khi mà rõ ràng là anh ta chỉ đơn giản bị dọa dẫm bởi mối quan tâm rành rành của Anthony với nàng.

Đúng, tối hôm đó nàng đã không thể ngủ được, vẫn tràn đầy sự tức giận, bởi vì không ai trong số những quý ông ứng cử viên của nàng đã liên lạc lại kể từ khi nàng trở về London, và nàng cũng không tự lừa gạt mình rằng họ quá bận rộn.

Cái chuyện “hòa nhập xã hội” đầy vô tội của Anthony đã thực sự làm nàng gần như quay lại lúc đầu. Cho nên nếu nàng có nhớ lại được tất cả, sao nàng lại không thể nhớ rằng làm thế nào nàng tới được đây, tới căn phòng chật hẹp đáng sợ này?

Anthony nhất định không…không, anh ấy sẽ không làm. Và nàng bắt đầu nghi ngờ Frances trở nên điên khùng và sắp đặt tất cả chuyện này. Chỉ còn lại một khả năng, trừ khi nàng bệnh tới mức đây chỉ là một cơn mê sảng, nhưng lại quá sống động.

Geordie đã làm chuyện này với nàng. Làm cách nào đó, bằng phương thức nào đó, anh ta đã xoay sở bắt cóc nàng ngay trong căn nhà trên đường South Audley ở Mayfair, và nàng hiện giờ đang là khách của bất kỳ ai.

Không thể tưởng tượng được, nhưng nàng phải tin vào chuyện gì nữa đây?

Chỉ có một phần trong nàng vẫn không sẵn sàng chấp nhận là Geordie đã thắng, một phần quá lạc quan, hi vọng rằng có thể có được sự giải thích nào đó khác. Cho nên sự ngạc nhiên của nàng được xác thực khi nàng thấy sự thật với đôi mắt của chính mình.

Nỗi sợ hãi của nàng cũng là thật, gần như làm cho nàng nghẹn lại với cổ họng như bị bóp chặt, trán nàng đẫm mồ hôi.

Geordie Cameron, béo ục ịch, bước đi một cách thờ ơ thoải mái vào căn phòng, cái nhìn trên gương mặt hắn biểu hiện một chiến thắng không thể nhầm lẫn. Và sau tất cả mọi thứ nàng đã tưởng tượng là sẽ xảy ra nếu hắn bắt được nàng, không có nghi ngờ gì là nàng mất tinh thần tới mức không thể làm gì hơn là nhìn chằm chằm vào hắn.

– Ồ, tôi thật sung sướng khi được thấy là bà Pym đã nói đúng, và cuối cùng thì cô cũng tỉnh dậy. Bà ta thật sốt sắng giúp đỡ làm sao, ngồi bên ngoài cửa phòng của cô, chờ đợi để nghe mọi động tĩnh của cô để có thể tới gặp và báo cáo cho tôi. Bà ta biết tôi kiên nhẫn thế nào mà, cho dù những đồng xu trong túi cũng làm tăng thêm sự chuyên cần của bà ta nữa. Nhưng cô bé, cô có nghĩ là bà ta có nghe những lời ba hoa của cô không chứ, bởi vì tôi đã thêu dệt nên một câu chuyện hay ho cho bà ta nghe, về chuyện tôi giải cứu và mang cô trở lại trong sự bảo bọc của gia đình cô. Bà ta sẽ không tin một lời nào cô nói mà đi ngược lại câu chuyện của tôi đâu.

Sau khi nói tất cả những lời đó, hắn mỉm cười, nhắc nhở Roslynn tại sao nàng đã không bao giờ có thể chịu đựng nổi cái tên mang họ Cameron này. Những nụ cười của hắn ta không bao giờ chân thật, luôn luôn chứa sự nhạo báng hay chế giễu, hay thông thường hơn, quỷ quyệt, và chúng mang lại cho đôi mắt xanh lạnh lùng của hắn ta vẻ hiểm độc quỷ quái, nếu không vậy hẳn đôi mắt đó cũng có chút gì đó đáng yêu.

Roslynn cũng từng luôn nghĩ hắn ta cao, cho tới khi nàng gặp những quý ông họ Malory, những người còn cao lớn hơn nữa. Mái tóc màu đỏ cà rốt của hắn mọc dài và bờm xờm hơn kể từ lần cuối nàng gặp hắn, nhưng sau đó nàng nghi ngờ liệu hắn có nhiều thời gian để chải chuốt cho mình không với cuộc rượt đuổi đầy thú vị mà nàng đã dẫn dắt hắn ta tham dự vào.

Hắn ta vốn không béo, không, không hẳn, nhưng cái dáng vẻ lực lưỡng từ cơ thể hắn khiến cho nàng biết hắn có thể chế ngự nàng nếu hắn muốn đánh nàng vì muốn trốn khỏi đây.

Và dù hắn mang vẻ ưa nhìn của dòng họ Cameron, ít nhất thì bản chất của hắn đã không thể hiện rõ từ những biểu hiện bên ngoài của hắn, những ánh nhìn, một cách đáng buồn, lại gần như tương đồng với Duncan Cameron khi ông ở tầm tuổi hắn, được chứng minh bởi bức chân dung duy nhất của ông ngoại nàng ở lâu đài Cameron.

– Cô thật sự im lặng khủng khiếp đấy nhỉ – Geordie khích nàng khi nàng tiếp tục chỉ chăm chăm nhìn hắn – Sao cô không có chút chào đón nồng nhiệt nào với người anh họ duy nhất của mình thế?

Tính phi lý trong câu hỏi đó khiến các giác quan của Roslynn quay trở lại và khơi nên những gì còn lại của cơn giận của nàng. Hắn ta đã dám, dám làm những gì nàng đã lo sợ hắn sẽ làm!

Dĩ nhiên, đó là lý do tại sao nàng ở London, tại sao nàng đang dự định kết hôn trong khi nàng không phải làm thế, tại sao nàng rơi vào mối quan hệ kỳ lạ với Anthony, chấp nhận anh như người bạn tâm tình của nàng khi nàng biết rõ là nên tránh xa khỏi anh.

Nhưng mọi thứ đã được chứng minh là đúng! Nỗi sợ của nàng bị quên lãng khi nàng thấy rõ mọi rắc rối và lo lắng mà con người tham lam để tiện này mang tới cho nàng.

– Chào đón nồng nhiệt? – Nàng khịt mũi- Điều duy nhất tôi muốn biết là, làm thế nào anh làm được tất cả những chuyện này.

Hắn cười, chỉ quá vui sướng khi giải thích về trí thông minh của hắn và hài lòng rằng nàng đã không hỏi tại sao thay vào đó. Rằng nàng biết tại sao nàng ở đây mà không yêu cầu hắn giải thích, và điều đó sẽ tiết kiệm thời gian trong việc thuyết phục nàng đi cùng hắn. Hắn không thích ở Anh lẫn việc đối phó với những tên tay sai người Anh, cho nên họ càng về nhà sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

– Điều đó rất dễ dàng, cưng à, rất dễ – Hắn khoe khoang – Tôi biết cô cố gắng làm gì đó một khi ông già đó nằm trong cái quan tài của mình, tôi chỉ không nghĩ tới chuyện cô sẽ tới đây. Nhưng tôi đã cho theo dõi hầu hết các con đườn, nhưng con đường tới Anh lại là con đường suy nhất cô có thể đi qua mà tôi không biết.

– Anh thật là thông minh, khi suy diễn ra những chuyện như vậy.

Đôi mắt hắn nheo lại trước lời chế nhạo của nàng.

– Đúng, thông minh, thông minh đủ để có cô ở bắt cứ đâu tôi muốn cô ở.

Roslynn do dự , khi hắn nói đúng điểm đó.

– Nhưng làm sao anh tìm ra tôi nhanh như vậy, Geordie? London không phải là một thành phố nhỏ, phải không?

– Tôi nhớ cô có một người bạn ở đây. Tìm cô ta không khó, và thế là tìm được cô. Nhưng tôi không bắt được cô sớm hơn chỉ vì những thằng ngốc tôi đã thuê là những tên hèn nhát đã cong đuôi lên chỉ vì đám đông trên đường đã bị đánh động để giúp đỡ cô trên con đường Oxford hôm đó.

Vậy đúng là vì những gì Geordie đã làm khiến cho nàng suýt nữa bị bắt cóc trên đường. Nhưng nếu là vì sự giúp đỡ của đám đông, cái mẩu thông tin đó khiến cho nàng cười thầm mà nhanh chóng nàng phải giả vờ đó chỉ là một tiếng ho.

Nàng có thể tưởng tượng ra câu chuyện mà hai kể cướp đường hôm đó đã dựng lên để kể cho Geordie để biện hộ cho thất bại của chúng và để tránh cơn tức giận của hắn.

– Và rồi cô rời thành phố và tôi nghĩ tôi lại để xổng mất cô – Geordie tiếp tục với một cái nhăn trán – Cô đã đặt tôi vào nhiều rắc rối và chi phí cho chuyện đó, cưng à, thật thế. Tôi đã gửi người đi theo mọi hướng để tìm ra dấu vết của cô, nhưng cô đã không để lại chút nào, phải không, không ai đi xa được vậy cả? Chỉ tới khi cô tự quay trở lại.

Hắn ta mỉm cười lần nữa, như thể chỉ có một phụ nữ điển hình mới có thể sai lầm ngớ ngẩn như vậy.

– Sau đó tôi chỉ việc chờ đợi – và giờ cô ở đây.

Đúng, nàng ở đó, và vẫn không biết gì về việc làm sao Geordie bắt được nàng. Nhưng cái nhìn của hắn nói rằng hắn sẵn sàng cho nàng biết, thực sự muốn, vì hắn quá tự mãn với bản thân khi những kế hoạch của hắn thành công như vậy, và muốn nàng đánh giá được trí thông minh của hắn.

Ôi, đúng là nàng có đánh giá cao nó, giống như bệnh dịch hạch vậy. Đó luôn là vấn đề của Geordie. Hắn quá thông minh và hiểm độc, như một con cáo vậy. Tất cả cuộc đời của hắn chỉ dành cho bày mưu lập kế những trò chơi khăm nho nhỏ và những tai nạn mà hắn thấy thích thú. Vậy thì việc này có khác gì đâu?

Một cách ngoan cố, Roslynn quyết định làm cho hắn hết vênh cáo thay vì tán dương thêm cho cái tôi của hắn cùng với việc thõa mãn tính hiếu kỳ của nàng. Nàng ngáp trước những biểu hiện trên gương mặt hắn và nói một cách chán nản:

– Vậy thì sao nữa, anh họ?

Miệng hắn há hốc:

– Bộ cô không có chút hứng thú nào muốn biết làm thế nào mà cô tỉnh lại ở đây sao?

– Chuyện đó có thành vấn đề à? – Nàng nói với tông giọng mệt lử – Như anh nói, tôi đã ở đây rồi.

Nàng nghĩ chắc hẳn hắn ta đã thấy hài lòng, nhưng hắn thở ra đầy thất vọng:

– Được rồi, tôi đang nói với cô, nghe thì tưởng như là phần dễ dàng nhất nhưng lại là phần tài tình nhất trong kế hoạch của tôi.

– Chắc chắn là vậy rồi – Nàng đáp lại. Nhưng nàng tặng cho hắn thêm một cái ngáp nữa theo một cách lộ liễu và sung sướng với cái cách đôi mắt xanh sáng của hắn trừng trừng nhìn nàng.

Hắn quả thật là dễ bị nhìn thấu, thật nhỏ mọn, ích kỷ và dễ mất bình tĩnh. Nàng cho rằng mình không cần phải thúc đẩy hắn thêm chút nào nữa.

Nàng đã có thể bình tĩnh lại sau cú shock ban đầu, nhưng hắn vẫn còn là mối đe dọa đối với nàng. Và cho tới khi nàng có thể tìm ra cách ra khỏi nơi này, nếu có cách nào đó, tốt hơn hết nàng nên làm cho hắn bớt giận.

– Cô biết không, đó là do một đứa hầu gái, một con bé thông minh tôi đã thuê để lọt vào bên trong căn nhà. Thật là đơn giản, chỉ cần làm cho một trong những đứa hầu gái thông thường nào đó không có mặt để làm việc, và thay thế vào đó con bé này, rồi nói rằng cô ta đến thay vì con bé kia bị ốm.

Câu nói làm Roslynn thấy tức giận

– Thế rồi anh làm gì với cô bé đáng thương không thể tới chỗ làm đó?

– Không phiền tới cô đâu, em họ à – Khiếu hài hước của hắn cuối cùng cũng trở lại khi hắn được nàng chú ý tới – Cô ta không bị sao hết, chỉ có một cục u nho nhỏ ở trên đầu thôi, và tôi đã cho người tới thả cô ta ra, giờ thì dù sao sự vắng mặt của cô cũng đã được biết rồi. Nhưng như tôi đã nói, với tay chân của tôi bên trong căn nhà và ở vị trí để phục vụ cho cô, cô ta chỉ cần đợi cho tới khi cô gọi món gì đó để ăn hoặc uống trước khi cô đi nghỉ, cô ta chỉ cần cho một ít thuốc mê vào đó.

Sữa! Cốc sữa nóng chết tiệt nàng đã uống đêm qua, hi vọng rằng nó sẽ giúp nàng ngủ được, không mơ mộng gì nữa đã khiến nàng có thể ngủ say tới nỗi không hề tỉnh dậy kể cả khi chính nàng bị bắt cóc.

– A, cô có thể thấy việc này được thực hiện ra sao rồi chứ? – Geordie cười – Ngay khi cô ta đã có thể làm chuyện đó, cô ta để cho người của tôi vào nhà và che giấu chúng, sau đó cô ta về nhà mình vì nhiệm vụ cô ta đã xong. Khi mà tất cả những người hầu đều đi ngủ và căn nhà đã yên lặng, người của tôi chỉ việc mang cô ra ngoài và đưa cô cho tôi, cô thậm chí còn chẳng mở mắt ra lấy một lần.

– Vậy giờ thì anh định làm gì ? – Nàng hỏi một cách chua chát – Chắc hẳn là anh phải có thứ gì đó thật là đáng khinh trong đầu rồi chứ?

– Tôi đã tìm được một mục sư người đã được thuyết phục là ông ta không cần phải nghe cô nói “Đồng ý” để tổ chức hôn lễ của chúng ta. Cái thằng cha nghiện be bét rượu gin ấy sẽ tới đây càng sớm càng tốt khi người của tôi có thể tìm ra hắn ta lê lết ở cái ngõ nào đêm qua. Nhưng sẽ không lâu đâu, em họ. Và đừng có nghĩ tới chuyện gây ra náo động trong khi chúng ta chờ đợi. Bà Pym sẽ sẵn sàng nghe thấy, bà ta ở ngay ngoài cánh cửa đấy.

Nàng nhìn hắn ta rời đi và nghe tiếng khóa cửa đánh tách bên ngoài, nàng nghĩ tới chuyện gọi hắn lại. Nếu hắn biết cả Nettie và Frances đều biết về sự ghê tớm của nàng dành cho hắn và rằng nàng sẽ không bao giờ sẵn lòng lấy hắn, nhưng liệu hắn có quan tâm?

Nhưng lòng tham vô đáy của hắn đã giữ miệng nàng lại. Cưới nàng sẽ mang tới cho hắn cả một gia tài, và khi hắn đã đi quá xa như thế, có vẻ như hắn sẽ dấn thêm bước nữa trong việc loại bỏ bất kỳ ai ngáng đường hắn.

Trong tình thế hiện giờ, kế hoạch của hắn chỉ đơn giản là khóa nàng tại một nơi nào đó, và không có gì khôn ngoan hơn nữa. Hắn có thể, dường như có sắp đặt một “tai nạn đáng tiếc”. Nhưng chắc chắn rằng hắn sẽ không để nàng sống nêys hắn biết nàng có những người bạn có thể phản đối cuộc hôn nhân giữa họ, nếu nàng nêu tên họ ra nhất định họ sẽ gặp nguy hiểm.

Vậy chuyện đó đặt nàng vào đâu đây? Cưới một kẻ đê tiện, là một đáp án ghê tởm. Quỷ thật, không phải khi nàng vẫn chưa đánh mất trí khôn của mình.

Nhưng sự hoảng loạn chỉ là bắt đầu. Không lâu đâu, hắn đã nói vậy.

Nàng có được bao nhiêu thời gian? Ông mục sư say mèm ấy có thể về ngay lúc này. Và nàng cần tìm ra lối thoát chết tiệt nào đó, bất cứ cách nào?

Mắt nàng đập vào cửa sổ và nàng quăng đi lớp phủ ngoài, nhanh chóng mở nó ra.Trái tim nàng chùng xuống khi nàng thấy đây là tầng hai, và không có gì ở dưới để đỡ cho cú rơi. Không phải thắc mắc làm sao Geordie lại không đề phòng chút nào vào việc canh gác cửa sổ.

Nếu nàng cố gắng kêu cứu, bà Pym kia sẽ mở cửa ra trong chớp nhoáng, và Roslynn không nghi ngờ gì việc nàng sẽ nhảy dựng lên và bị nhét giẻ vào mồm vì những nỗ lực của mình.

Thoáng chốc, nàng nghĩ tới việc thuyết phục bà Pym, nhưng chỉ một thoáng mà thôi.

Người đàn bà đó có thể nghĩ rằng nàng bị điên hay gì đó. Geordie rất thông minh theo cách, khiến những mưu đồ của hắn luôn trót lọt, tính tới mọi khả năng. Hắn sẽ không để cho nàng có cơ hội nào, không với món tài sản hắn đã thèm muốn quá lâu.

Vội vàng, nàng kiểm tra lại căn phòng lần nữa, nhưng chỉ có một đoạn ống nước có thể dùng làm vũ khí, và chỉ có thể dùng với người đầu tiên bước vào căn phòng. Nàng không có gì đảm bảo người đó sẽ là Geordie, cũng không đảm bảo là cái gậy sẽ làm cho hắn bị thương đủ để khiến hắn bất tỉnh, hay hắn sẽ vào một mình.

Cái cửa sổ, sau hết, là cơ hội duy nhất của nàng. Nó nhìn ra một con đường nhỏ, theo cách nào đó, thực sự là một cái ngõ, cho dù nó đủ rộng để xe cộ đi qua. Nhưng không có chiếc xe nào cả. Nó cực kỳ vắng vẻ, tối và âm ủ, khi mà những tòa nhà ở hai bên cao đủ để che hết những ánh sáng ban ngày.

Thò đầu ra khỏi cửa sổ, hai đầu của cái ngõ nàng có thể thấy những cây đèn đường, xe ngựa qua lại, một đứa trẻ chạy vụt qua, một thủy thủ tay trong tay với một người đàn bà ăn mặc lòe loẹt. Một tiếng kêu to có thể gây được sự chú ý của ai đó. Nếu như hai đầu con đường không xa đến thế. Nhưng một tiếng kêu to cũng có thể làm cho bà Pym chú ý tới.

Roslynn quay trở lại chiếc giường, giật mạnh chiếc chăn thô, và chạy lại cửa sổ, treo nó ra ngoài. Nàng vẫy nó một cách giận dữ, ngả cả người ra ngoài cửa sổ, cho tới khi cuối cùng hai cánh tay nàng trở nên nhức nhối, hơi thở trở nên khó khăn.

Không được gì cả! Nếu có ai đó chú ý, không nghi ngờ gì là dường như có vẻ nàng chỉ đang phơi chiếc chăn, không có gì đáng tò mò. Và rồi nàng nghe một chiếc xe ngựa.

Nàng quay đầu tới lui để thấy nó đang chầm chậm đi vào ngõ, và trái tim nàng bắt đầu đập rộn lên vui sướng. Nó chở đầy thùng, có thể đang sử dụng cái ngõ để đi tắt sang một con đường khác.

Người đánh xe một mình đang huýt sáo khi chọc vào con la của anh ta, chỉ dừng lại khi nói chuyện một cách âu yếm với con vật. Roslynn đánh rơi chiếc chăn, từ bỏ việc vẫy nó, thay vào đó vẫy tay nàng. Nhưng nếu nàng không gây ra tiếng động, nàng không thể làm người đánh xe chú ý.

Cái mũ của anh ta rộng vành, và vì nàng ở phía trên anh ta, nên nàng không nằm trong tầm nhìn của anh ta. Anh ta càng tới gần, càng khó có cơ hội anh ta nhìn thấy nàng, và nàng hoang mang hơn nữa. Nàng huýt gió, và vẫy tay điên cuồng hơn nữa, nhưng không ích gì.

Vào lúc nàng định ném chiếc ống nước xuống dưới anh ta, anh ta đã quá nhanh chóng đi qua cửa sổ của nàng. Bên cạnh đó, với tiếng ầm ỹ mà chiếc xe ngựa tạo ra trên con đường đầy sỏi, nàng nghi ngờ liệu anh ta có nghe tiếng rơi trừ khi nàng trực tiếp nhảy xuống, điều mà dường như chưa chắc đã đau bằng cánh tay của nàng đang cảm thấy bây giờ.

Sự thất vọng tràn qua nàng và nàng ngồi sụp xuống bức tường bên cạnh cửa sổ. Điều này sẽ không xảy ra. Kể cả khi anh chàng đó có phát hiện ra nàng, làm thế nào nàng có thể giải thích được tình thế khó khăn của mình chỉ trong một cái huýt gió?

Anh ta sẽ không thể nào hiểu được nàng. Và nếu nàng nếu to hơn một tiếng thì thầm, thì bà Pym sẽ phát hiện ra nàng ngay.

Quỷ tha ma bắt, không có gì khác nàng có thể làm hay sao? Nàng nhìn lại chiếc ống nước lần nữa, nhưng nàng có rất ít hi vọng là có thể thành công với nó. Nếu Geordie có quay lại, có vẻ như người mục sư sẽ đi cùng hắn, cũng như những tên tay sai của hắn, để làm nhân chứng cho buổi lễ nếu cần.

Roslynn gần như quẫn trí khi tưởng tượng tới việc nàng thực sự kết hôn cùng Geordie Cameron khiến cho nàng không nghe thấy chiếc xe thứ hai đi qua cái ngõ cho tới khi nó gần như quá trễ. Khi nàng nghe thấy tiếng động, chiếc xe chở cỏ khô gần như đã đi tới bên dưới cửa sổ.

Người đánh xe này, cũng đi một mình, đang đay nghiến hai con ngựa chở xe cỏ, rõ ràng là đang tức giận rành rành bằng cách đập cái chai rượu gin của anh ta vào chúng, nốc ừng ực trong suốt đoạn dài còn đường, sau đó lắc cái chai cùng một tiếng chửi khác.

Anh ta cũng sẽ không nghe được nàng vì tiếng ồn mà chính anh ta đang tạo ra, và anh ta đã tới quá gần.

Không có gì cho chuyện này. Nàng có thể sẽ không còn cơ hội nào nữa. Và không nghĩ ngợi thêm, để tránh việc này làm cho nàng hoảng sợ và giữ nàng lại, Roslynn trèo lên rìa cửa sổ, đợi vài giây cho tới khi chiếc xe tới ngay bên dưới cửa sổ, và nhảy xuống.

Nàng nâng cây thánh giá khỏi cổ và đưa cho ông ta.

– Tôi sẽ mua cả hai con ngựa cùng vài thứ khác, nhưng tôi muốn lấy lại nó. Tôi sẽ gửi tới một vài người cùng với ngựa và một khoản thù lao xứng đáng.

Ông ta quay chiếc thánh giá trong bàn tay, và cả gan cắn nó trước khi gật đầu.

– Được rồi.

– Tôi không nghĩ rằng ông có thể cho tôi mượn một đôi giày?

Ông ta nhìn vào đôi bàn chân xinh xắn của nàng và lắc đầu trước yêu cầu đó.

– Không thưa cô. Những đứa con của tôi đều đã lớn và đi hết rồi.

Một cách liều lĩnh nàng yêu cầu

– Vậy thì, một cái áo choàng thì sao, hay cái gì đó giúp tôi che người lại?

– Giờ, tôi có thể xoay sở cái đó. Tốt hơn hết tôi nên làm thế, nếu không cô sẽ gây ra một cuộc náo động trên đường phố, chắc vậy.

Roslynn quá nhẹ nhõm để mà giận dữ trước âm thanh tiếng cười của ông ta khi ông ta đi tìm con ngựa cho nàng.

Bình luận