– Được rồi, bạn thân mến, giờ thì cậu đã tin mình chưa? – Frances thì thầm, tiến tới đằng sau Roslynn, người giờ đang đứng giữa một vòng tròn những người ngưỡng mộ, không ai trong số họ để nàng một mình kể từ khi nàng bước chân vào vũ hội này, vũ hội thứ ba trong nhiều ngày qua.
Câu hỏi vô hại đủ lớn cho bất cứ ai nghe thấy, nhưng lại không ai nghe. Cho dù những ánh mắt của các quý ông có mặt không ngừng hướng về phía Roslynn trong chiếc áo dài xanh da trời đậm pha sắc lục của nàng, sự chú ý của họ trong giây lát hướng tới cuộc tranh luận thân thiện về cuộc đua nào đó được cho là sẽ diễn ra vào ngày mai.
Nàng đã khởi đầu cuộc tranh luận đó, để cắt đứt cuộc tranh luận trước đó về việc ai sẽ là người nhảy với nàng ở vũ điệu tiếp theo. Nàng đã khá mệt vì khiêu vũ, đặc biệt là với ngài Bradley, người nhất định là có bàn chân to nhất theo như quan niệm người Scot.
May mắn, và cũng không may cho Roslynn, nàng đã cần phải yêu cầu Frances giải thích câu hỏi của mình. Frances đã hỏi câu đó quá nhiều những ngày gần đây, khá là xúc động bởi cô đã đúng về việc Roslynn được đón mừng và Roslynn đã sai. Cô đã nhấn mạnh là mọi chuyện tốt đẹp, bản thân rất vui với thành công của Roslynn, như thể đó là thành công của mình vậy.
– Mình tin cậu rồi – Roslynn thở dài, hi vọng đây là lần cuối nàng phải nói câu đó – Chúa chứng giám, mình có mà. Nhưng làm sao mà mình chọn lựa được giữa ngần ấy người?
Frances kéo nàng lại sau vài bước cùng với lời động viên
– Cậu không cần phải lựa chọn bất cứ ai. Trời đất, cậu mới bắt đầu cuộc tìm kiếm. Vẫn còn những ứng viên khác cậu chưa gặp. Cậu sẽ không mù quáng nhảy ngay vào ai phải không?
– Dĩ nhiên là mình không làm vậy. Mình không dự định kết hôn với một người hoàn toàn xa lạ. Thực tế, anh ấy sẽ là người duy nhất với mình, nhưng mình muốn biết mọi thứ có thể về anh ấy. Mình tin là mình cần biết về người mình đang săn đuổi càng nhiều càng tốt để tránh những sai lầm sau này.
– Thật là cậu đang săn đuổi ai đó à? – Frances đột ngột mở lớn đôi mắt – Đó là cách cậu nhìn tất cả những chuyện này sao?
Roslynn gật đầu lần nữa
– Ôi, mình không biết nữa, Frances. Dường như quá là nhẫn tâm, dù cho cậu nhìn chuyện này như thế nào, đặc biệt khi không ai mình gặp làm mình thấy vui thích cho dù chỉ là một chút thôi. Mình sắp mua lấy một người chồng. Chẳng có cách nào tốt đẹp hơn để gọi chuyện thế này cả. Và dường như mình đặc biệt giống như một anh chàng sắp cầu hôn nếu đây là tất cả những người mình có thể lựa chọn. Nhưng miễn là anh ta đáp ứng được những tiêu chuẩn kia-
– Thôi nào! – Frances quở trách một cách nghiêm khắc – Cậu từ bỏ khi mà chỉ mới bắt đầu cuộc tìm kiếm sao. Cái gì đã khiến cậu thất vọng đến thế?
Roslynn nhăn mặt
– Họ đều quá trẻ, Frances. Gilbert Tyrwhitt không thể quá hai mươi, và Neville Badwin cũng không già hơn chút nào. Ngài Bá tước bằng tuổi mình, và Ngài Bradley thì chỉ già hơn có vài năm, dù cho ông ta cư xử như thể ông ta vẫn còn đang đi học vậy. Những người khác cũng không hơn gì. Quỷ thật, họ làm mình thấy mình thật lớn tuổi. Nhưng Ông ngoại đã nói với mình. Ông muốn mình tìm một người lớn tuổi hơn, nhưng những người đó ở đâu kia chứ ? Nếu cậu bảo mình là họ đều đã lấy vợ cả rồi, mình nghĩ là mình sẽ hét lên ngay bây giờ.
Frances cười.
– Ros, cậu đang vội quá đó. Có một số các quý ông khá là đàng hoàng ở đây, một số đã góa vợ, và một vài người còn chắc chắn độc thân mà mình chắc là mình sẽ cân nhắc tới tình trạng đó một khi họ gặp gỡ cậu. Nhưng chắc chắn mình sẽ không chỉ họ ra cho cậu đâu, bởi họ có thể bị hăm dọa bởi những anh chàng trẻ tuổi hung hăng đang lượn lờ cạnh cậu và cảm thấy rằng đây là một cuộc cạnh tranh khắc nghiệt. Sau tất cả chuyện này thì cậu đã thành công tuyệt vời. Nếu cậu muốn một người lớn tuổi hơn, cậu phải cho những người theo đuổi tội nghiệp đó chút khích lệ, cho họ thấy cậu thực sự có chút hứng thú, cậu hiểu mình muốn nói gì rồi đó.
– Trời ơi, Frances, cậu không phải đỏ mặt như vậy. Mình không ngại nếu phải làm thế. Mình thậm chí còn chuẩn bị cho trường hợp của mình và tự mình đưa ra lời cầu hôn với họ. Giờ thì đừng có nhướn mày với mình. Cậu biết mình muốn nói tới chuyện gì, và mình sẽ làm thế nếu bắt buộc.
– Cậu cũng biết rõ là cậu quá ngại ngùng để thực hiện một chuyện táo bạo như thế mà.
– Ngại ngùng trong những tình huống thông thường, có thể. Nhưng với những chuyện thế này, mình không có được sự lựa chọn nào. Mình không còn thời gian lãng phí vào mấy chuyện tán tỉnh nữa, và chắc chắn là cũng không thể ngồi yên một chỗ chờ đợi một người thích hợp tìm đến. Vậy nên hãy chỉ ra những ứng cử viên nhiều kinh nghiệm hơn của cậu đi, rồi mình sẽ nói ai là người mình muốn được giới thiệu. Mình có quá đủ mấy anh chàng trẻ tuổi háo thắng này rồi.
– Được rồi – Frances trả lời và nhìn quanh căn phòng – Ở đó, gần mấy người nhạc công, người cao cao ấy. Mình không nhớ ra tên ông ta ngay, nhưng mình được biết là ông ta góa vợ và có hai – không, ba đứa con, mình nghĩ vậy. Ông ta khoảng 41 hay 42 tuổi, khá là dễ thương theo những gì mình được nghe. Có một điền trang lớn ở Kent nơi mà những đứa trẻ đang sống, nhưng ông ta thích cuộc sống thành thị hơn. Ông ta có phù hợp với tiêu chuẩn của cậu chứ ?
Roslynn cười trước lời mỉa mai vô lý của Frances.
– Ừm, ông ta không tệ chút nào. Mình thích những sợi tóc bạc hai bên thái dương ông ấy. Nếu mình không thể yêu, mình chỉ muốn một người ưa nhìn, và thực sự ông ấy như vậy, đúng không ? Được rồi, đó sẽ là người đầu tiên. Giờ thì còn ai khác nữa không ?
Frances nhìn nàng một cách phẫn nộ, bởi cô nghĩ chắc chắn rằng họ đang ở hội chợ lựa chọn hàng hóa, cho dù thực ra Roslynn không muốn vậy. Cách Roslynn thực hiện chuyện này thật xúc phạm, quá lý trí và giống như là đang buôn bán vậy.
Nhưng thực ra chuyện đó không hoàn toàn giống vậy, chỉ là vì hầu hết những quý cô trẻ đều có cha hoặc người hộ tống để sử lý mọi chuyện, trong khi họ chỉ việc chỉ đơn thuần quan tâm tới bản thân mình cùng những câu chuyện tưởng tượng tuyệt vời về tình yêu vĩnh cửu, và trong một số trường hợp khác là những tình yêu bất hạnh không kéo dài.
Ros không có ai để dàn xếp chuyện hôn nhân cho mình, nên nàng tự bản thân phải giải quyết chúng, bao gồm cả chuyện về những thỏa thuận về tài chính. Bởi nghĩ rằng dù tranh luận thêm nữa cũng là vô ích, Frances chỉ vào một quý ngài khác, và một người nữa.
Một giờ sau, Roslynn đã gặp tất cả bọn họ và thu hẹp một danh sách mới những người có khả năng cân nhắc, với những độ tuổi có thể chấp nhận hơn. Nhưng những anh chàng theo đuổi trẻ tuổi vẫn không để nàng một mình mà nài nỉ nàng dành cho họ hết điệu này sang điệu khác. Mặc dù sự nổi tiếng của nàng làm dịu đi phần nào nỗi lo về tuổi tác, thực sự là giải quyết được chuyện đó rất tốt, lúc này đây sự nổi tiếng lại trở thành mối phiền phức với nàng.
Đã sống tách biệt quá lâu với ông ngoại và những người hầu biết nàng từ khi còn nhỏ, Roslynn có ít cơ hội tiếp xúc với đàn ông. Những người đàn ông nàng quen đều quá quen thuộc với nàng, tới mức nàng không biết rằng mình không hề bận tâm đúng mức tới chuyện đó.
Không giống như Nettie, người chỉ cần liếc nhìn mọi thứ cũng hiểu được rõ sức ảnh hưởng của Roslynn tới phái nam, Roslynn thì quá thận trọng khi bước ra ngoài xã hội và chỉ vừa mới chú ý tới những gì diễn ra quanh mình.
Không đáng ngạc nhiên là nàng đã không chú ý nhiều tới ngoại hình của mình, cái mà với nàng không bao giờ là vượt quá mức bình thường, mà lại quá chú ý tới tuổi của mình, vấn đế dường như không thích hợp với mục đích của nàng, chỉ còn lại vị trí như một nữ thừa kế mới mong giúp nàng kiếm được một người chồng nhanh chóng mà thôi.
Nàng đã thừa nhận, tự so sánh độ tuổi của mình với những quý cô khác trong hội mùa đầu tiên của họ, rằng nàng nhất định phải dàn xếp cùng với hai hay ba anh chàng trẻ tuổi không có triển vọng nào, hay kể cả là một tay cờ bạc lêu lổng, một nhà quý tộc đã sa sút và nợ nần chồng chất.
Kể cả nếu như phải có một hợp đồng hôn nhân để nàng có thể nắm được quyền điều khiển tài sản của mình, nàng cũng chấp nhận hào phóng chi trả. Nàng có thể chịu được. Nàng rất giàu. Nhưng nàng phải đánh giá lại tình thế của mình sau vũ hội đầu tiên Frances đưa nàng tới.
Nàng nhanh chóng phát hiện ra tất cả các quý ông đều yêu mến mình, dù chưa biết về khoản thừa kế của mình. Dĩ nhiên là váy áo và trang sức của nàng đã tự thể hiện điều đó, nhưng thực sự, người bá tước giàu có đã mời họ tại South Audley Street, lại là quý ông Bradley đáng ghét.
Những người đàn ông trong danh sách mới của nàng cũng không phải là những người nghèo khổ, và họ dường như có vẻ rất hãnh diện bởi sự quan tâm của nàng với mình. Nhưng liệu họ có sẵn sàng kết hôn với nàng không? Được rồi, hãy chờ xem điều đó.
Ưu tiên của nàng hiện giờ là tìm hiểu nhiều hơn về mỗi người trong bọn họ. Nàng không muốn phát hiện ra hoặc bị bất ngờ bởi bất cứ thói hư hỏng nào lộ ra sau khi kết hôn. Cái nàng cần thời điểm này là một người bạn tâm tình và đưa cho nàng những lời khuyên, ai đó đã biết những quý ông này nhiều năm và có thể giúp nàng cắt ngắn danh sách.
Frances chỉ đơn giản là quá bảo vệ nàng và quá ẩn dật để giúp đỡ gì đó nếu phân tích một cách chi tiết.Cá nhân cô ấy không biết về người đàn ông nào khác ngoài người chồng đã chết của cô ấy, cô ấy không cân nhắc về ai khác nữa. Những người Frances giới thiệu với nàng tối nay chỉ là những chỗ quen biết hiếm hoi mà Frances có thông tin rất mơ hồ.
Một người thích chuyện tầm phào có thể giúp đỡ, nhưng lại không đáng tin, và những kẻ đưa chuyện cũ thường quên mất những tin tức mới, cho nên cũng không thể giúp gì cho mục đích của nàng.
Giá mà Roslynn có những người bạn khác ở London, nhưng Frances là bạn duy nhất của nàng. Việc Roslynn thuê ai đó để biết thông tin mình muốn về những ứng cử biên là việc chưa người phụ nữ nào dám làm. Và nếu họ có dám làm thì họ cũng không biết làm sao để tìm được người mình muốn thuê.
Nhưng sau đó thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản, và Roslynn biết ngay từ lúc đầu là công chuyện tìm chồng này sẽ khó khăn. Nàng biết là sẽ rất khó, đơn giản chỉ vì nàng biết nàng không có thời gian cần thiết để có một quyết định cẩn thận.
Ít ra thì tối nay nàng cũng đạt được một số tiến triển, dù chậm chạp nhưng có ích. Ngài Artemus Shadwell, một người góa vợ, đã khích lệ nàng trở lại với những anh chàng theo đuổi táo tợn, khi nàng mới bắt đầu nghĩ về họ bởi sự theo đuổi quá tích cực của họ, tiếp tục mời nàng những vũ điệu không ngừng.
Không may, một vũ điệu không hề thích hợp để chuyện trò, và điều duy nhất nàng biết về ông ta là cuộc hôn nhân đầu tiên mang tới cho ông ta 5 đứa con. ( Trời, mới có một bà vợ mà đã có ngần ấy con rùi á?!) – (còn Frances thì đã đi đâu mất).
Ông ta cũng không hoàn toàn muốn có một gia đình mới nếu lại kết hôn lần nữa. Nàng muốn biết ông ta có thể tránh điều đó như thế nào, nhưng ông ta chỉ nói như vậy. ( Tức là ông này không muốn có con nữa đấy ạ!)
Điều đó quá tệ, bởi Roslynn đã xác định nếu nàng có thể có được gì từ một người chồng thì đó là những đứa con. Đó là điều duy nhất nàng trông đợi khi lấy chồng. Nàng muốn có con, không nhiều, chỉ cần một vài đứa, có thể là 2 hoặc 3, hay là 4, chắc chắn là vậy.
Đây là điều nàng không thể chờ đợi , không phải ở độ tuổi của nàng. Nếu nàng sắp có một gia đình, nó phải được bắt đầu ngay. Không có những câu nói đại loại như “Có thể” hay “Chúng ta sẽ xem xét chuyện đó sau”.
Nhưng nàng không cần phải đưa ngài Artemus ra khỏi danh sách vội. Sau tất cả, ông ta vẫn chưa biết ông ta là một trong những “khả năng” của nàng, cho nên ông ta đã không thể cân nhắc câu hỏi của nàng về những đứa trẻ một cách nghiêm túc. Và suy nghĩ của một người đàn ông có thể bị thay đổi. Nếu có điều gì nàng biết về đàn ông, đó chính là điều này.
Sau vũ điệu, ông ta đưa nàng quay trở lại chỗ Frances, người đang đứng bên bàn nghỉ cùng với mộ quý cô trẻ Roslynn chưa từng gặp. Nhưng điệu valse lại bắt đầu, và Roslynn thấy quý ông Bradley kiên trì lại đang bước thẳng về phía nàng.
Nàng rên rỉ. Quá đủ rồi. Nàng sẽ không nghiền nát chân mình ra lần nữa chỉ vì anh chàng vụng về này.
– Có chuyện gì vậy, Roslynn? – Frances lên tiếng, nghe thấy tiếng rên của nàng.
– Khô- không có gì đâu – Nàng trả lời, bực mình và sau đó quyết định, không cần suy nghĩ tới quý cô lạ mặt chưa được giới thiệu với nàng – Mình sẽ không nhảy với anh chàng Bradley thô kệch thêm lần nữa đâu, Frances. Mình thề là vậy. Trước tiên mình mệt lả rồi, điều đó sẽ khiến cậu lúng túng, cho nên cậu cần bỏ qua cho mình nếu mình trốn khỏi anh ta.
Và với một cái gật đầu đồng ý cho quyết định mà nàng vừa đưa ra với sự thoải mái, nàng để lại hai cô gái một cái nhún vai bí ẩn và hòa vào đám đông, để họ lại giải thích với Bradley làm sao mà người anh ta theo đuổi có thể đơn giản là biến mất.
Nhanh chóng đi về phía một trong số vài cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra chỗ mái hiên, không chỉ dừng lại ở đó mà đi xa hơn nữa. Dựa lưng vào bức tường bên cạnh cửa ra vào, nàng liếc nhanh để chắc rằng mình không bị thấy bởi ai đó muốn nhìn ngắm khu vườn đáng yêu mà ánh trăng đang lan tỏa khắp bãi cỏ phía trước thềm nhà lát đá, nhưng may mắn là nàng không nhìn thấy ai.
Sau đó nàng đi lòng vòng và uốn người, lén nhìn về phía cửa để biết chắc là cuộc chạy trốn của mình đã thành công. Và đúng thế thật. Nàng chỉ vừa kịp nhìn thấy quý ngài Bradley rời khỏi chỗ Frances, rõ ràng là trông rất thất vọng.
Điều đó thật đáng xấu hổ, nhưng nàng chẳng đào đâu ra lấy một chút ăn năn dù là nhỏ nhất.Thực tế, nàng tiếp tục thấy ngài Bradley còn chắc chắn không nghĩ tới chuyện tìm nàng bên ngoài khi mà không thể thấy nàng trong phòng khiêu vũ.
Nàng phải nhanh chóng tìm một chỗ trốn, và nàng có thể thấy mình đang cúi xuống tránh bé một cách kỳ cục đằng sau những luống hoa trong khu vườn. Nhưng nhìn cũng không kỳ cục hơn những gì nàng làm, nàng nhận ra một cách muộn màng và có một cái nhìn đầy lo lắng để thấy khu vườn vẫn vắng vẻ. Nó cũng rộng như nàng đã có thể thấy, sau khi chú ý quan sát Ngài Bradley thêm chút nữa, cuối cùng nàng cũng thấy anh ta mời một người khác nhảy.
Roslynn vươn thẳng người với một tiếng thở dài, lặng lẽ tự chúc mừng những nỗ lực của mình trong việc cứu lấy bàn chân mình lần này. Đáng lẽ nàng phải trốn ra vườn sớm hơn. Không khí trong lành thật là mời gọi, một mùi hương làm mê đi tâm trí vốn rối bời bởi những rắc rối trong cuộc đời nàng.
Nàng có thể có một vài phút ở một mình, không nghĩ ngợi điều gì nữa, để mọi thứ trôi đi theo nhịp điệu êm đềm của điệu valse vọng ra từ những cánh cửa. Ánh sáng vàng nhẹ nhàng trải trên nền thềm lát đá theo những mảng hình chữ nhật từ mỗi cánh cửa ra vào cùng cửa sổ, kéo dài tới thảm cỏ. Một vài chiếc ghế và bàn được đặt rải rác nhưng quá dễ dàng nhìn thấy từ bên trong, nên Roslynn thấy tốt hơn nên tránh xa chúng.
Nàng thấy một cái ghế dài đặt dưới một cái cây ở rìa của mái hiên nơi mà nó uốn cong theo thảm cỏ, ít nhất thì nhìn những cái chân của nó giống như một cái ghế trường kỷ.Ánh sáng chỉ chiếu tới đó, với một cành cây ngả về phía ngôi nhà, trông như một bức màn bảo vệ.
Toàn bộ khu vực còn lại chìm trong bóng tối bởi những cái cây to lớn, ngay cả ánh trăng cũng không thể xuyên qua. Hoàn hảo làm sao! Nàng có thể cho chân lên ghế và sẽ không thể bị nhìn thấy nếu ai đó ra bên ngoài. Không thể bị thấy là một sự thay đổi rất tuyệt.
Nó chỉ cách khoảng mấy chục feet, nhưng Roslynn vẫn chạy nhanh về phía nơi trú ẩn không mong đợi này, hi vọng không ai có thể nhìn thấy nàng qua cửa sổ. Thực sự nàng có một khoảnh khắc lo lắng là nàng sẽ không lẩn vào những khoảng tối một cách an toàn. Sự quan trọng của chúng là rất buồn cười.
Nàng thèm muốn có một vài phút nghỉ ngơi. Nhưng nếu mong muốn của nàng không được chấp nhận nàng cũng không thấy buồn. Nàng không thể trốn lâu được, dù thế nào đi nữa, nếu không Frances sẽ lo lắng.
Nhưng điều đó dường như chẳng là gì bên cạnh nỗi lo của nàng. Cái ghế ngốc nghếch đã trở nên cần thiết đối với nhu cầu cảm xúc đơn thuần. Và đột nhiên nàng khựng lại. Nàng không có nơi nào để ẩn nấp. Cái ghế, cái ghế trường kỷ của nàng, đã bị chiếm giữ.
Nàng đứng đó trong một luồng ánh sáng, nhìn thất thần vào cái mà dường như là một cái bóng đen cách đó chừng 12 feet nhưng rõ ràng cho thấy một cẳng chân đàn ông mặc quần đen, chỉ một cái chân, cong lại đằng sau cái ghế, bàn chân anh ta đặt chắc chắn trên cái ghế mà nàng đã dự tính sử dụng để che dấu mình.
Mắt nàng di chuyển lên trên, thấy một đầu gối cong, để cuối cùng thấy là anh ta đang dựa một bên hông vào mép của chiếc ghế, tư thế nửa ngồi, nửa đứng, nhưng không nghi ngờ gì là rất thoải mái.
Nàng nhìn lên cao hơn và thấy hai cánh tay đặt trên đầu gối, bàn tay buông lỏng, lòng bàn tay úp xuống, những ngón tay dài và thanh nhã, rõ ràng từng chi tiết chỉ vì chúng có màu sáng hơn bên cạnh bộ đồ màu đen của anh ta. Cao lớn với đôi vai thư giãn, ngả về trước, tương phản với khoảng màu sáng của chiếc cravat trắng trên cổ, đã được nới lỏng.
Nàng nhìn vào khuôn mặt anh ta nhưng không thể thấy đường nét nào kể cả ở khoảng cách gần như vậy, chỉ là những đường nét mờ màu xám của mái tóc sẫm màu. Anh ta hoàn toàn khuất trong bóng tối, nơi nàng vừa định núp vào. Với nàng, anh ta không là gì ngoài những đường nét màu xám và đen, nhưng rất thật, rất yên lặng. Cảm giác của nàng như dâng lên. Nàng cảm thấy bị xúc phạm, và giận dữ bất chấp lý trí.
Nàng biết anh ta có thể thấy rõ nàng nhờ ánh sáng từ trong nhà, và những nơi các ngọn đèn không chiếu tới, đã có ánh trăng màu bạc lấp lánh. Có thể anh ta đã thấy hết những hành động kỳ cục của nàng khi liếc trộm qua cửa vào phòng khiêu vũ, giống như một đứa trẻ nhỏ trong trò chơi trốn tìm.
Và anh ta không nói gì cả. Không cả cử động. Chỉ đơn giản là nhìn nàng. Da nàng như bốc cháy với cảm giác xấu hổ. Cơn giận của nàng tràn lên khi anh ta tiếp tục yên lặng, cứ như nàng không thể nhìn thấy anh ta. Anh ta đã có thể làm nàng thấy dễ chịu hơn. Một quý ông nhất định phải nói gì đó để khiến nàng tin rằng nàng chỉ mới bị nhìn thấy lúc này, cho dù điều đó không phải sự thật đi nữa.
Sự yên lặng tiếp tục đánh thức bản năng muốn bỏ chạy của nàng, nhưng nàng lại muốn biết quá nhiều về anh ta, trong khi anh ta có thể dễ dàng nhận ra nàng. Gặp gỡ những người đàn ông mới trong thời điểm này, và nàng chắc chắn phải nghi ngờ nếu một trong những người đó là người đàn ông này, người nhất định là cười thầm đằng sau nàng. Thêm một nỗi lo lắng nữa của nàng. Chỉ là không nên như vậy.
Nàng khăng khăng muốn biết anh ta là ai, chuẩn bị để yêu cầu, và cả dùng bạo lực lôi anh ta ra ngoài ánh sáng nếu nàng phải làm vậy – nàng rất giận dữ. Những câu nói là không cần thiết, và thực sự đã bị quên mất.
Một chiếc đèn bật sáng ở phòng trên lầu, đủ gần với cửa sổ để đưa xuống một chùm sáng soi tỏ phía trên những nhánh cây. Thật là đúng chỗ, dải sáng ấy. Nơi nó rọi xuống phía trên tán lá, chỉ chạm tới phần phía trên thân người đàn ông, đôi bàn tay, đôi vai cùng bộ quần áo bằng nhung đen – và gương mặt anh ta.
Đơn giản là Roslynn không được chuẩn bị tinh thần. Hơi thở nghẹn lại. Trong vài khoảnh khắc tâm trí nàng trở nên trống rỗng, thậm chí nàng không thể nhớ nổi tên mình nếu bị hỏi tới.
Có một cái miệng rộng với những đường nét dịu dàng, quai hàm mạnh mẽ và ngạo mạn. Chiếc mũi giống chim ưng, như được chạm khắc một cách sắc nét, đầy tự hào. Làn da rám nắng sẫm màu, tương phản với mái tóc màu gỗ mun dày và gợn sóng.
Còn đôi mắt – Chúa phù hộ cho sự vô tội từ đôi mắt – màu xanh biển tinh khiết nhất, hai mí trĩu nặng, với sự gợi ý rõ ràng nhất của một thành kiến. Chúng đẹp kỳ lạ, như thôi miên, đi kèm với hàng lông mi đen và đôi lông mày rậm. Chúng đang đánh giá, tìm kiếm, nóng bỏng bởi nhục dục, quá nóng.
Chính sự yếu ớt do thiếu không khí đưa Roslynn trở lại với các giác quan của mình.
Nàng thở sâu, chậm rãi, và trút ra một tiếng thở dài. Đơn giản là nó không công bằng chút nào. Ông ngoại đã cảnh báo nàng. Nàng biết. Anh ra là một trong số họ, một trong những kẻ “không-được-phép-quan-tâm-tới”. Anh ta đẹp trai một cách tàn nhẫn để không là như vậy.
Cơn giận ban đầu của nàng bị quên mất. Thay vào đó là một sự kích thích mới. Nàng có một thôi thúc mạnh mẽ muốn đánh anh ta vì những gì anh ta có. Tại sao lại là anh ta?
Tại sao người đàn ông đã cướp đi hơi thở của nàng phải là loại đàn ông duy nhất mà nàng không thể chấp nhận?
– Ngài đang nhìn tôi chằm chằm, thưa ngài – Những lời đó thốt ra từ đâu vậy nhỉ, khi mà toàn bộ những suy nghĩ của nàng đều đang hỗn loạn?
– Tôi biết – Anh ta trả lời đơn giản, tiếng cười trầm xuống, và lặp lại bằng cách chỉ ra rằng nàng cũng đang làm vậy. Anh ta chỉ đang thích thú với việc ngắm nhìn nàng. Ngôn từ là không cần thiết, là một sự xâm phạm, cho dù giọng nói khàn khàn của nàng như đang vuốt ve mơn trớn làn da của anh.
Anthony Malory đã hoàn toàn bị mê hoặc. Anh đã nhìn thấy nàng trước khi nàng bước ra bên ngoài. Anh để mắt tới Reggie xuyên qua khung cửa sổ gần nhất, và nàng bước vào luồng mắt của anh. Lúc đó anh vẫn chưa thấy gương mặt nàng, chỉ có tấm lưng thanh mảnh trong tấm váy satanh và- mái tóc của nàng. Màu vàng – đỏ rực rỡ ngay lập tức làm anh thích thú.
Khi nàng đi khỏi tầm nhìn trước khi anh nhìn thấy được khuôn mặt nàng, thực sự anh đã đứng lên, chuẩn bị để đương đầu với đám đông trong căn phòng, chỉ một lần này, không thể cưỡng lại niềm thôi thúc muốn nhìn thấy gương mặt đi cùng với một mái tóc lộng lẫy như vậy.
Nhưng nàng đã đi ra ngoài. Giờ thì anh lại dựa vào chiếc ghế lần nữa, thư giãn và kiên nhẫn chờ. Với ánh đèn ngược phía sau, anh vẫn không thể thấy những đường nét của nàng rõ ràng, nhưng nhất định anh sẽ thấy.
Nàng không đi đâu. Và sau đó anh chỉ đơn giản nhìn thấy mấy trò cười nàng làm khi trốn bên cạnh cửa, cúi xuống để nhìn trộm vào bên trong. Đường nét cân đối của cặp mông nàng đang bày ra trước mắt anh khiến anh phải mím môi lại mà cười. Ôi, em yêu, em không thể biết được lời mời gọi em đang đưa ra đâu.
Anh hầu như sắp cười phá lên, nhưng như thể đọc được những ý nghĩ của anh, nàng đứng thẳng dậy, liếc ngang qua hiên nhà.
Khi nàng nhìn chằm chằm về hướng của anh, anh nghĩ anh đã bị phát hiện. Và sau đó nàng khiến anh sững sờ, đầu tiên là đi, sau đó chạy về phía anh, trong giây lát được chiếu sáng bởi những ngọn đèn, làm cho anh phải nghi ngờ ánh mắt mình khi mà vẻ đáng yêu đến nghẹt thở của gương mặt nàng cuối cùng cũng lộ ra, biến mất lại vào bóng đêm nhanh chóng trước khi nàng đứng dưới ánh đèn trực tiếp phía trước chiếc ghế.
Nàng ngừng lại ngay đó, nhìn sững sờ như anh, chỉ có sự ngạc nhiên của anh dần biến mất nhanh chóng khi anh nhận ra nàng không chạy về phía anh, nàng không biết có anh ở đây. Nhưng giờ thì nàng đã biết.
Thật đáng buồn cười, những cảm xúc như tràn qua những đường nét hoàn mỹ của nàng. Sững sờ, tò mò, một chút ửng hồng e thẹn, nhưng không sợ hãi chút nào. Với đôi mắt to, lấp lánh ánh vàng, nàng nhìn thấy chân anh và tiếp tục nhìn theo cách của nàng.
Anh tự hỏi nàng có thể thấy anh bao nhiêu. Có thể không nhiều, nàng đang đứng trong chỗ sáng, và anh còn chưa có hành động nào tự tiết lộ bản thân mình. Thực ra mà nói anh bị bất ngờ khi nàng không chạy trốn ngay lập tức, hay sợ hãi, hay làm một vài thứ ngu ngốc nào đó mà những quý cô trẻ được che chở trước kia dường như sẽ làm khi bắt gặp một người đàn ông lạ ẩn nấp trong bóng tối.
Một cách vô tình anh tìm kiếm một lý do cho việc nàng nên phản ứng khác với những quý cô thơ ngây khác mà anh chắc chắn là tránh xa. Khi anh nghĩ ra lý do, nó làm anh sững sờ lần nữa. Nàng không còn trẻ, không quá trẻ dành cho anh theo bất cứ cách nào. Do đó, nàng không phải là không thể chạm vào.
Ngay lập tức ý nghĩ ấy có tác động tới tình trạng của Anthony. Trước đó anh chỉ đơn giản đánh giá vẻ đẹp của nàng như một kẻ thành thạo, giờ thì anh bảo đảm rằng anh không cần chỉ nhìn mà thôi, anh có thể CHẠM vào nàng nữa.
Từ trên lầu ngọn đèn sáng lên, và nàng đang nhìn anh với cái nhìn mới, bị mê hoặc rõ ràng, và anh chưa bao giờ sung sướng đến vậy trong cuộc đời khi phụ nữ thấy anh như mời gọi mọi giác quan.
Anh lên tiếng hỏi bất ngờ :
– Ai là người hộ tống tiểu thư?
Roslynn giật mình khi nghe giọng nói của anh vang lên lần nữa sau phút im lặng dài như vậy. Nàng biết rõ là nàng nên bỏ đi sau khi những lời ngắn gọn đầu tiên của họ không mang tới điều gì. Nàng chỉ nhanh chóng đứng lại, không thể dời mắt khỏi anh, không quan tâm nàng đang nhìn chằm chằm vào gì, và anh cũng vậy.
– Hộ tống tôi?
– Đúng, em thuộc về ai?
– Ồ, không ai cả.
Anthony thích thú
– Có lẽ tôi nên lặp lại câu hỏi của mình chăng?
– Không, tôi hiểu rõ, cũng như ngài vậy. Ông ngoại tôi vừa mới mất. Tôi sống cùng ông, giờ thì tôi không còn ai bên cạnh.
– Em có tôi đó thôi.
Lời nói dịu dàng làm trái tim nàng đập lỡ nhịp. Ôi, chuyện gì mà nàng không làm để có được anh ta cơ chứ. Nhưng nàng cũng hầu như chắc chắn rằng anh ta không có ý nói tới chuyện nàng muốn anh ta nói. ( là chuyện cầu hôn đó ạ)
Nhưng nàng không xấu hổ. Đó là những gì nàng mong muốn một người đàn ông như anh ta sẽ nói với nàng. Họ không bao giờ thành thật, Frances đã nói với nàng vậy. Và họ thường thích nói ra những điều gây shock nhằm đánh bóng hình ảnh ăn chơi và vô đạo đức của mình. Nhưng, nàng vẫn phải hỏi. Nàng không thể kìm mình.
– Vậy, ngài sẽ kết hôn với tôi chứ?
– Kết hôn ư?
Nàng cố gắng không làm anh bối rối. Bởi nàng đã gần như phá lên cười vì vẻ mặt hãi hùng của anh
– Tôi không nhầm đâu, thưa ngài, cho dù bình thường tôi không hay nói như vậy. Nhưng xét tới những lời ngài nói với tôi, câu hỏi của tôi rất phù hợp đó chứ. Vậy tôi nên cho là ngài không thoải mái với vai trò người chồng?
– Chúa ơi, không!
– Ngài không cần phải dứt khoát như vậy – nàng nói, sự thất vọng chỉ mơ hồ trong âm sắc – Tôi cũng nghĩ là ngài không thể.
Anh vẫn chưa thấy hài lòng hiện giờ
– Em sẽ không xóa sạch mọi hi vọng của tôi sớm như vậy, phải không cưng? Hãy nói với tôi em không phải đang tìm kiếm cuộc sống hôn nhân giống như những người ngoài kia.
– Ôi, nhưng đúng là tôi đang làm thế. Đó là lý do tại sao tôi tới London.
– Không phải tất cả chứ.
– Xin lỗi ngài.
Anh cười với nàng lần nữa, và nó có tác động kỳ lạ với nàng, giống như đang tan chảy ra trong mật vậy. “Em chưa kết hôn, đúng không?” Anh không hỏi, nhưng rõ ràng câu trả lời hiện lên trong tâm trí anh rõ như nàng vậy. Anh nghiêng người về trước và nắm lấy tay nàng, dịu dàng kéo nàng lại gần hơn
– Cái tên nào đi cùng với vẻ đáng yêu nhường này?
Tên? Tên gì nhỉ? Tâm trí nàng chỉ cảm thấy những ngón tay trần không mang găng của anh siết nhẹ trên tay nàng. Ấm, mạnh mẽ. Nàng thấy cánh tay trần của mình như sởn gai ốc. Gót chân của nàng đụng vào cạnh chiếc ghế cạnh chân anh, nhưng nàng không cảm thấy. Anh mang nàng trở lại bóng tối.
– Nàng có mà,phải không? – Anh vẫn khăng khăng. Một thứ mùi xạ hương rõ ràng của đàn ông xộc vào mũi nàng.
– Có gì cơ?
Anh cười khẽ, sung sướng với sự bối rối của nàng.
– Cô bé yêu dấu của tôi, một cái tên. Chúng ta ai cũng có một cái tên, dù là người xấu hay tốt. Tên tôi là Anthony Malory, và chỉ Tony với những người thân thiết. Giờ thì tên em là gì?
Nàng nhắm mắt. Đó là cách duy nhất giúp nàng có thể suy nghĩ.
– Ros-Roslynn.
Nàng nghe thấy tiếng tặc lưỡi của anh
– Không nghi ngờ gì việc em muốn lấy chồng cả, Ros-Roslynn. Đơn giản là em muốn đổi tên của mình. ( Oa, Anthony bắt nạt con gái nhà người ta kìa, còn giả vờ nữa)
Mắt nàng mở ra nhanh chóng để rồi bị hoa mắt bởi nụ cười của anh. Anh ta chỉ đang chọc ghẹo nàng. Thật hay khi anh thấy thoải mái khi làm vậy. Những người đàn ông nàng gặp gần đây đều quá chú ý tới việc gây ấn tượng tốt với nàng khi được gặp mặt nàng.
Nàng nhìn trở lại nụ cười của anh.
– Chính xác thì là Roslynn Chadwick, thưa ngài.
– Một cái tên mà em nên có, cưng à.. ít nhất cho tới khi chúng ta quen biết nhau rõ hơn. Và chúng ta sẽ làm vậy, em biết mà. Có cần tôi nói cho em biết làm thế nào không?
Nàng cười, thanh âm khàn khàn khiến anh choáng váng.
– Có phải ngài lại định làm tôi choáng thêm một lần nữa ư, nhưng không hiệu quả đâu. Tôi đã đủ lớn để mà đỏ mặt, và tôi cũng đã được cảnh báo về những người giống ngài.
– Giống tôi ư?
– Một người ăn chơi trác táng.
– Và đáng bị chê trách – Anh thở dài đầy chế nhạo – Một bậc thầy về sự quyến rũ.
– Tôi nên hi vọng là thế – Nàng cười, và một lần nữa không phải tiếng cười khúc khích hay nụ cười màu mè để kích thích các giác quan, mà là thứ âm thanh ấm áp, giàu nhạc điệu làm cho anh muốn… anh không dám nghĩ tới.
Đây là người phụ nữ anh không muốn mạo hiểm rời xa. Có thể nàng không ngây thơ, nhưng anh không biết liệu nàng có kinh nghiệm hay không. Ánh sáng từ trên gác thứ đã đưa Roslynn tới toàn bộ sự lộn xộn này đột nhiên tắt phụt.
Sự hoảng loạn tới ngay lập tức. Việc nàng thích thú với việc có anh bên cạnh đã không có nghĩa gì. Việc nàng thấy thật dễ chịu và không hề e ngại với anh cũng thế. Giờ họ bị che kín bởi bóng tối, và anh ta là một tên phóng đãng, nàng không thể chịu được chuyện mình có thể bị quyến rũ.
– Tôi phải đi.
– Chưa đâu.
– Không, tôi thật sự phải đi – Nàng cố gắng gỡ tay ra, nhưng anh càng nắm chặt hơn. Bàn tay còn lại đặt lên má nàng, những ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt, và có gì đó như trào lên từ trong bụng nàng. Nàng cần phải làm cho anh hiểu.
– Tô-tôi muốn cảm ơn ngài, ngài Malory – Nàng trượt chân mà không hề nhận ra, nửa tâm trí nàng dành cho những cái động chạm của anh, nửa còn lại đang hoảng loạn – Ngài đã lấy đi khỏi tâm trí tôi những lo âu trong giây lát, nhưng giờ thì lại khiến chúng trở lại. Tôi đang cần có một người chồng, chứ không phải người tình, và ngài không đủ tiêu chuẩn…đáng tiếc là vậy.
Nàng được thả ra, đơn giản chỉ vì nàng làm anh sửng sốt một lần nữa.
Anthony nhìn theo nàng đi qua những vầng sáng khác nhau của ánh đèn trước khi biến mất vào bên trong, một lần nữa có mong muốn kỳ lạ đuổi theo sau nàng.
Nhưng anh không làm. Một nụ cười chậm rãi bắt đầu và mở rộng ” Đáng tiếc là vậy”, nàng đã nói với sự hối tiếc sâu sắc. Nàng không biết rằng, mình đã tự định đoạt số mệnh của mình với những lời đó.