– Cậu bé, cái chuyện kinh khủng mà có cậu tham gia trong đó, có thật là vậy không?
Anthony tựa vào khung cửa một cách thoải mái, nhìn Jeremy xem xét căn phòng mới của cậu với vẻ sung sướng rõ ràng.
– Trời ơi, Chú Tony-
– Dừng lại ngay – Anthony cau mày tức giận – Cậu có thể gọi những anh trai của ta là chú hay bất cứ cái gì cậu muốn, nhưng với ta thì chỉ có Tony thôi, cám ơn.
Jeremy cười ngoác miệng, không bị dọa dẫm chút nào.
– Mọi thứ thật tuyệt vời, cả căn phòng, cả ngôi nhà, cả chú nữa. Cháu không thể cám ơn chú với-
– Vậy thì không cần đâu, làm ơn đi – Anthony nhanh chóng cắt ngang – Và trước khi cậu tiếp tục với cái hình ảnh thần tượng mà cậu tôn sùng, ta nói cho cậu biết là ta sẽ làm cho cậu trở nên hư hỏng cực kỳ đấy, cậu bé. Cha cậu đã giao cho ta chăm sóc cậu.
– Và chú hứa như vậy à?
Anthony phải kìm lại một tràng cười ngắn. Thằng bé cho là anh nói nghiêm túc.
– Không, ta không hứa. Chúa lòng lành, chẳng lẽ cậu nghĩ rằng ta muốn để Jason bóp cổ ta sao? Anh ấy sẽ rất giận dữ khi phát hiện ra James đẩy cậu cho ta chứ không phải anh ấy. Không, ta sẽ giới thiệu với cậu những người phụ nữ mà cha cậu đã quên mất là có cả họ trên đời.
– Giống Regan phải không?
Lần này thì Anthony giận dữ thực sự
– Chúng ta có thể sẽ có quan hệ tốt với nhau, cậu và ta, miễn là không bao giờ ta nghe thấy cái tên đó nữa. Chết tiệt, cậu cũng tệ như cha cậu-
– Cháu không để chú nói xấu cha cháu đâu, Chú Tony – Jeremy cắt ngang một cách nghiêm túc.
Anthony bước lên, xoa mái tóc đen như than của cậu bé, mái tóc giống hệt như anh.
– Hiểu cho ta, chó con. Ta yêu quý cha cậu. Luôn luôn như vậy. Nhưng ta luôn có sự thôi thúc cần phải chỉ trích anh ấy. Anh ấy là anh trai ta trước khi là cha cậu, sau hết, anh ấy không cần tới sự bênh vực của những đứa trẻ như cậu. Cho nên đừng có sửng cồ lên làm gì. Ta không có ý xúc phạm cha cậu hay gì cả.
Jeremy cười tủm tỉm, dịu lại hẳn.
– Rega- Reggie đã nói là chú sẽ không thấy vui nếu không tranh cãi với các anh mình.
– Có thật Reggie nói thế không ? Cái con mèo ấy luôn là đứa biết-tuốt – Anthony trả lời một cách trìu mến – Nhân nói về Reggie, con bé đã gửi tới một lời nhắn hôm nay. Dường như con bé đang ở đây nhưng không có anh chàng Tử tước của nó đi cùng vì lý do nào đó, con bé cần một người hộ tống tới buổi khiêu vũ tối nay. Cậu có muốn nhận trách nhiệm này không ?
– Cháu ư ? Chú nói thật chứ – Jeremy hỏi lại với vẻ kích động.
– Ta không thấy lý do để cháu không nhận. Reggie biết ta không thể tham gia mấy chuyện như vậy và cũng sẽ không yêu cầu ta nếu đã có ai đó sẵn sàng giúp đỡ. Nhưng Edward đã đưa gia đình anh ấy về lại Haverton để thăm Jason, và Derek cũng đi cùng, cho nên không may là chỉ còn có ta và cháu trong thành phố này là người họ Malory mà con bé có thể thuyết phục – dĩ nhiên là trừ khi chúng ta gán cho cha cháu trách nhiệm này. Sẽ là thế nếu chúng ta có thể tìm thấy anh ấy kịp giờ. Có thể James sẽ ở đậu thuyền ở đây cả tuần, nhưng anh ấy có đề cập tới chuyện tìm kiếm một người bạn cũ-
– Đó là Sarah – Jeremy bổ sung, đôi mắt xanh hấp háy – Cô ấy làm việc ở một quán rượu ở dưới-
– Miễn cho ta mấy chi tiết đó đi.
– Chú không thể khiến cho cha tới một vũ hội dù bằng cách nào đi nữa, kể cả là vì cô cháu gái yêu quý của ông. Nhưng cháu sẽ làm điều đó. Cháu còn có sẵn quần áo rồi. Và cháu cũng biết khiêu vũ nữa. Connie đã dạy cháu.
Anthony gần như bị nghẹn khi nghe điều này.
– Thật là ông ta làm vậy à ? Vậy ai là người dẫn, cháu hay ông ta ?
Jeremy cười toe.
– Mỗi người một chút, nhưng sau đó cháu có luyện tập với những cô nàng thật sự, và họ không có phàn nàn gì hết.
Anthony suýt nữa đã hỏi thêm là cậu ta đã được luyện tập thêm những ” môn ” gì nữa, bởi anh có thể tưởng tượng thấy rõ ràng, rõ ràng là cậu ta có quá nhiều mối liên hệ với những người bạn kinh khủng của cha mình. Anh sẽ phải làm cái gì với thằng bé láu lỉnh dễ thương này đây ?
Nhưng dù sao anh cũng phải làm gì đó, bởi vì Jeremy đáng buồn là không biết những cách cư xử xã giao trong xã hội, bởi vì cha mình. Một quý ngài-cướp biển, một tên cuớp biển đã về hưu và một kẻ phóng đãng bất hảo, đúng thực là những hình mẫu tuyệt vời để lựa chọn noi theo. Có lẽ James phải giao lại con trai cho những anh em của mình khi họ đã trở lại London để xem liệu họ có thể dạy dỗ thằng bé những kiến thức cơ bản hay không.
– Ta chắc chắn Reggie sẽ rất vui mừng khi được nhảy cùng cháu, cậu bé, nhưng gọi con bé là ” cô nàng ” (wench- cách gọi các cô gái một cách suồng sã) đi và cô ấy sẽ cho cháu một bạt tai. Và giờ thì con bé đã biết rõ cháu rồi, nên chắc nó sẽ vui khi đi cùng cháu tối nay. Ta nghĩ là nó khá là mến cháu.
– Vâng, chị ấy cũng nói thế với cháu cái ngày mà cha cháu bắt cóc chị ấy.
– Cháu có cần phải nhắc lại chuyện đó với ta không chứ ? Chỉ khi Reggie biết cháu là ai mà con bé nhờ cậy tới cháu thôi, cháu yêu quý. Lạy chúa, chỉ vì James có quá nhiều rắc rối kể cả nợ nần với một tử tước, và sau đó lại phát hiện ra Reggie đã cưới anh ta.
– Vâng, điều đó đúng là thay đổi mọi thứ.
– Dĩ nhiên là vậy. Nhưng anh ấy không cần phải lôi kéo cháu vào cái chuyện trả thù này cho dù bằng cách nào.
– Đó là vấn đề danh dự, thưa chú.
– A, vậy là cháu cũng biết về danh dự, phải không ?
Anthony nói một cách khô khan.
– Vậy thì chắc vẫn còn hi vọng với cháu, ta nghĩ vậy… nếu chúng ta có thể xoay sở bỏ đi cái từ ” Wench ” ra khỏi vốn từ vựng của cháu.
Jeremy hơi đỏ mặt. Thực ra đó không phải là lỗi của cậu khi mà phải sống những năm đầu đời tại một quán rượu cho tới khi cha cậu phát hiện ra sự tồn tại của cậu và nhận lại con mình. Connie – người bạn đầu tiên và cũng là bạn thân nhất của James, luôn sửa chữa lối ăn nói của cậu và giờ thì có thêm một người khác nữa muốn sửa chữa cậu.
– Vậy có lẽ cháu không đủ khả năng hộ tống-
– Cháu lại để tâm những gì ta nói sao – Anthony hất đầu về phía cậu bé – Có phải ta sẽ gợi ý cháu hộ tống cháu gái yêu quý của ta nếu ta nghĩ là cháu không có khả năng ?
Jeremy giờ thì trông thật lo lắng, nhưng vì một lý do khác.
– Cháu không thể. Chúa ơi, cháu đã nghĩ về chuyện gì thế này ? Dĩ nhiên cháu không thể. Nếu bất cứ ai khác- không, cháu chỉ không làm được.
– Cháu lầm bầm cái quỷ gì thế?
Jeremy nhìn lại anh một cách chăm chú.
– Cháu không thể đưa chị ấy tới vũ hội chỉ với sự bảo vệ như của cháu, cháu phải làm gì nếu một người giống như chú quấy rầy chị ấy?
– Giống ta? – Anthony không chắc là anh muốn cười hay muốn bóp cổ thằng nhóc láu cá này.
– Chú hiểu cháu muốn nói gì mà, một người mà sẽ không chỉ bằng lòng với tiếng ” không” khi anh ta nghe nó. Không phải là cháu sẽ không bóp cổ bất cứ ai dám-
– Nhưng ai sẽ e dè một thằng nhóc mười-bảy-tuổi nào? – Anthony nói tiếp với vẻ mặt cáu kỉnh – khỉ thật, ta không thể chịu được mấy chuyện chết tiệt đó. Không bao giờ ta có thể, và cũng không bao giờ sẽ. Nhưng cháu nói đúng. Ta nghĩ chúng ta cần có một sự thỏa thuận. Cháu hộ tống Reggie, và ta cũng sẽ để mắt tới con bé nữa. Phòng khiêu vũ của nhà Crandal nhìn ra một khu vườn, ta tin là vậy. Cho nên ta có thể làm việc đó mà không cần phải thực sự xuất hiện. Điều đó cũng sẽ thỏa mãn người chồng bảo-vệ-quá-mức-cần-thiết của con bé nữa. Cháu thấy chuyện đó ổn chứ, chàng trai trẻ?
– Vâng, miễn là cháu biết chú ở đó và có thể ra mặt nếu chị ấy gặp rắc rối thực sự. Nhưng mà , Tony, chú có thấy chán không nếu chỉ ở ngoài khu vườn cả buổi tối?
– Tất nhiên, nhưng ta chắc là ta có thể chịu đựng được chuyện đó trong một buổi tối. Cháu không biết khả năng nào nếu thực sự ta ra mặt trong những vụ như thế đâu, và cũng đừng hỏi làm gì. Đó là tai ương trong cuộc đời ta (bane of my life), nhưng đó là cuộc sống ta lựa chọn, nên ta không phàn nàn gì.
Và với lời nhận xét khó hiểu đó, Anthony để Jeremy lại với nơi ở mới của mình.