Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 3

Tác giả: Colleen Hoover

Thứ Hai

Ngày 27 tháng 8 năm 2012

3:35 chiều.

Hóa ra Breckin chính là đặc ân ông trời ban cho tôi hôm nay… và cậu đích thực là người Mormon. Chúng tôi có rất nhiều điểm chung cùng hàng đống thứ khác người giống nhau – chúng càng làm cho cậu trở nên lôi cuốn hơn. Cậu ấy cũng là con nuôi, nhưng vẫn giữ mối quan hệ gần gũi với cha mẹ đẻ. Breckin có hai anh trai không phải làm con nuôi và cũng không bị gay, vì thế cha mẹ cậu cho rằng cái sự gay của cậu (từ dùng của cậu, không phải của tôi) chứng tỏ cậu không cùng dòng máu với hai người anh kia. Họ hy vọng rằng tình trạng này sẽ mất dần sau những lời cầu nguyện và sau khi cậu tốt nghiệp phổ thông, nhưng cậu ấy khẳng định nó sẽ chỉ ngày càng mạnh mẽ hơn.

Mơ ước của Breckin là ngày nào đó sẽ trở thành một ngôi sao sân khấu kịch Broadway, nhưng cậu nói mình thiếu khả năng hát hò hay diễn xuất, vì thế cậu ấy đành dằn lòng theo học một trường về kinh doanh. Tôi nói với cậu ấy mình mong được học chuyên về viết lách, và chỉ ngồi đó trong chiếc quần yoga, không làm gì cả ngoài viết truyện và ăn kem hàng ngày. Cậu ấy hỏi tôi muốn viết về thể loại nào. Tôi đáp, “Chẳng quan trọng, miễn là nó hay, đúng không?” Có lẽ câu nói ấy đã gắn kết định mệnh chúng tôi lại với nhau.

Giờ thì tôi đang trên đường về nhà, nghĩ xem nên đến gặp Six kể lể cho nó tất cả những chuyện ngọt ngào cay đắng trong ngày đầu đi học của mình hay nên tới cửa hàng tạp hóa để mua ít caffein trước cuộc chạy bộ thường nhật.

Caffein đã thắng, bất chấp sự thật rằng tình cảm của tôi dành cho Six có lớn lao hơn tí chút.

Phần đóng góp tối thiểu của tôi cho gia đình là hàng tuần đi mua sắm ở cửa hàng tạp hóa. Mọi đồ ăn trong nhà tôi đều không đường, ít năng lượng và ít hương vị vì kiểu ăn chay khác thường của mẹ Karen. Thế nên tôi thực sự thích đi mua sắm trong cửa hàng tạp hóa. Tôi chộp lấy một lốc sáu lon soda cùng một túi Snickers loại to nhất rồi ném chúng vào xe đẩy. Tôi có một nơi tuyệt hảo để cất giấu những thứ bí mật trong phòng ngủ của mình. Hầu hết các bạn trẻ cất giấu xì gà và thuốc lá còn tôi thì giấu đồ ngọt.

Đến quầy thanh toán, tôi nhận ra đứa đang tính tiền học cùng lớp tiếng Anh với mình. Tên nó là Shayna, tôi nhớ chắc chắn thế, nhưng thẻ của nó lại ghi tên là Shayla. Shayna/Shayla có mọi thứ tôi mơ ước. Cao ráo, mái tóc vàng rực như ánh mặt trời và vô cùng khêu gợi. Biết đâu một ngày đẹp trời nào đó tôi sẽ đạt tới chiều cao một mét sáu hai và mái tóc nâu sẫm buồn tẻ của tôi sẽ được cắt tỉa – thậm chí nhuộm highlight chút đỉnh nữa. Giữ được những lọn tóc highlight đó sẽ phiền toái kinh khủng, căn cứ vào lượng tóc tôi hiện có. Nó dài quá vai tôi mười lăm phân, nhưng khí hậu ẩm ướt của phương Nam khiến tôi thường xuyên buộc túm nó lên.

“Cậu học cùng lớp Khoa học với mình thì phải?” Shayna/Shayla cất tiếng hỏi.

“Tiếng Anh,” tôi chỉnh lại.

Con bé bắn cho tôi một ánh nhìn chiếu cố. “Mình đang nói tiếng Anh[1] còn gì,” nó vặn lại. “Mình nói ‘cậu học cùng lớp Khoa học với mình thì phải?’”

[1] Sky nói “English” hàm nghĩa tiết Tiếng Anh, nhưng Shayna lại tưởng Sky bảo mình hãy nói bằng tiếng Anh đi.

Ôi, chết mất thôi. Có lẽ tôi không muốn mình vàng hoe tới cỡ này.

“Không,” tôi nói. “Ý mình là ‘Mình không học cùng lớp Khoa học với cậu, mà học cùng lớp tiếng Anh’.”

Con bé nhìn tôi ngây ra trong một giây, sau đó phá ra cười. “Ồ.” Nhận thức bừng lên trên mặt nó. Nó nhìn màn hình trước mặt và đọc số tiền tôi phải trả. Tôi thò tay vào ba lô lấy ra thẻ tín dụng, hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi cuộc hội thoại không được thú vị lắm này.

“Ôi, Chúa lòng lành,” Shayna/Shayla khẽ thốt lên. “Nhìn xem ai quay lại kìa.”

Tôi liếc nhìn lên và thấy nó đang nhìn chằm chằm vào ai đó phía sau tôi trong một hàng người chờ thanh toán khác.

Không, tôi phải đính chính lại. Nó đang nhìn kiểu thèm nhỏ dãi vào ai đó phía sau tôi trong hàng người chờ thanh toán.

“Chào, Holder,” nó cất giọng nói đầy khêu gợi về phía cậu ta, phô ra nụ cười rạng rỡ.

Có phải nó vừa nháy mắt không nhỉ? Tôi khá chắc là nó vừa nháy mắt. Tôi thực sự đã nghĩ trò này chỉ trong phim hoạt hình.

Tôi liếc về phía sau để xem Holder là ai mà có thể cuốn phăng đi mọi biểu hiện giống như lòng tự trọng mà Shayna/Shayla có thể có. Cậu ta ngẩng lên và gật đầu đáp lại, dường như không quan tâm lắm.

“Chào…” Cậu ta liếc nhanh thẻ tên của nó “Shayla.” Rồi cậu ta hướng sự chú ý trở lại người thu ngân phía bên mình.

Có phải cậu ta đang lờ nó đi không nhỉ? Một trong những cô gái xinh đẹp nhất trường đang đưa ra lời mời mọc công khai, thế mà cậu ta lại hành động như thể đó là một sự phiền hà? Cậu ta có còn là con người không vậy? Lũ con trai tôi biết chả bao giờ phản ứng như thế.

Cô nàng hầm hừ. “Là Shayna chứ,” cô bạn nói, tỏ ra bực bội vì cậu ta chẳng biết tên mình. Tôi quay trở lại phía Shayna và quẹt thẻ qua máy.

“Xin lỗi,” cậu ta nói. “Nhưng cậu biết thẻ tên của cậu ghi Shayla, đúng không?”

Cô nàng cúi nhìn xuống ngực và kéo tấm thẻ tên lên để đọc dòng chữ. “Hừ,” nó nói, nhíu mày lại như thể chìm sâu trong suy nghĩ, mà tôi thì rất nghi ngờ chiều sâu của suy nghĩ ấy.

“Cậu quay về từ khi nào thế?” Nó hỏi Holder, lờ tịt tôi đi. Tôi vừa quẹt thẻ xong, chắc chắn cần làm gì đó nữa để hoàn tất thủ tục thanh toán, nhưng cô nàng lại có vẻ đang quá bận rộn lên kế hoạch cho đám cưới trong mơ với anh chàng này nên chẳng thể nhớ ra mình còn có khách hàng.

“Tuần trước.” Cậu ta đáp cụt lủn.

“Vậy là họ sẽ để cậu trở lại trường?” Shayna hỏi.

Từ chỗ đang đứng, tôi có thể nghe thấy cậu ta thở dài.

“Chẳng quan trọng,” cậu ta nói đều đều. “Tôi không định quay lại.”

Câu trả lời cuối cùng của cậu ta lập tức khiến Shayna nhụt chí. Cô nàng đảo mắt và hướng sự chú ý trở lại tôi. “Thật xấu hổ khi thân hình thì như thế mà não lại ngắn,” nó thì thầm.

Sự mỉa mai trong câu nói đó chả ảnh hưởng gì tới tôi.

Khi cô nàng cuối cùng cũng bắt đầu bấm số trên quầy để hoàn tất quá trình giao dịch, tôi nhân lúc nó xao lãng để liếc ra phía sau. Tôi tò mò muốn nhìn lại anh chàng dường như đang nổi cáu với cô nàng chân dài tóc vàng hoe này. Cậu ta đang nhìn vào trong ví, cười về điều gì đó mà người thu ngân vừa nói. Ngay khi mắt tiếp cận được cậu ta, tôi lập tức nhận ra ba điều:

1. Cậu ta có hàm răng trắng bóng hoàn hảo đến ngạc nhiên ẩn sau điệu cười cong môi đầy quyến rũ.

2. Lúm đồng tiền vẽ một đường rãnh giữa khóe môi và đôi má khi cậu ta mỉm cười.

3. Tôi dám chắc mình đang bốc hỏa.

Hoặc là bị kiến bò trong bụng.

Hoặc có lẽ phát ốm với virus tấn công dạ dày.

Cảm giác này quá lạ lùng, tôi không chắc nó là gì nữa. Tôi không thể nói anh chàng này có điều gì quá khác biệt để gợi lên phản ứng sinh học tôi chưa bao giờ cảm thấy khi đứng trước người khác giới như thế. Tuy nhiên, tôi cũng không chắc mình từng thấy chàng nào có vẻ ngoài đáng kinh ngạc như chàng này chưa. Cậu ta rất đẹp. Không phải theo kiểu bảnh bao xinh trai. Cũng không phải kiểu đàn ông rắn rỏi. Mà là một sự hòa trộn hoàn hảo giữa hai thứ ấy. Không quá cao to, nhưng cũng không nhỏ bé. Không quá thô ráp, không quá hoàn mỹ. Cậu ta mặc quần jean và áo sơ mi trắng, không có gì đặc biệt. Tóc cậu ta trông như thể hôm nay vẫn chưa được chải và có lẽ cũng không được cắt tỉa kỹ càng, giống như tôi. Tóc mái khá dài khiến cậu ta phải gạt nó ra khỏi mắt khi ngẩng lên và bắt gặp tôi đang ngây người nhìn chằm chằm.

Khỉ thật.

Thường thì khi hai ánh mắt gặp nhau tôi sẽ chuyển hướng nhìn đi chỗ khác ngay, nhưng cách cậu ta phản ứng khi thấy tôi có điều gì đó kỳ lạ, khiến ánh nhìn của tôi vẫn giữ nguyên. Nụ cười của cậu ta nhạt dần, đầu hất lên. Vẻ băn khoăn dò hỏi lạc vào đôi mắt, cậu ta chậm rãi lắc đầu, vừa như không tin vừa như… căm ghét. Tôi không thể đoán định được, nhưng đó rõ ràng không phải một phản ứng dễ chịu. Tôi liếc quanh, hy vọng mình không phải đích đến của sự khó chịu này. Khi tôi quay lại nhìn cậu ta, cậu ta vẫn đứng nhìn không chớp mắt.

Vào tôi.

Tôi bối rối, nói thế là còn nhẹ, vì thế tôi vội vã quay đi và đối mặt với Shayla lần nữa. Hay là Shayna. Mặc xác tên nó là cái quái gì. Tôi cần phải lấy lại khả năng chịu đựng. Bằng cách nào đó, chỉ trong sáu mươi giây, chàng trai này đã khiến tôi choáng váng, rồi lại làm tôi khiếp hãi. Thứ phản ứng lẫn lộn này không tốt cho cơ thể vốn đang thiếu caffein nghiêm trọng của tôi. Thà cậu ta cứ nhìn tôi với ánh mắt dửng dưng lạnh nhạt như đã nhìn Shayna/Shayla, còn hơn là với ánh mắt này. Tôi chộp lấy tờ biên lai từ cô nàng kia rồi nhét vào túi.

“Này.” Giọng cậu ta trầm trầm, mang vẻ đòi hỏi, ngay lập tức khiến hơi thở tôi ngưng lại. Tôi không biết cậu ta đang nói với cô nàng này hay với tôi, vì thế tôi luồn tay vào quai mấy túi đồ, hy vọng mình sẽ kịp mang chúng ra xe trước khi cậu ta thanh toán xong.

“Mình nghĩ cậu ta đang nói với cậu đấy,” Shayna nói. Tôi túm lấy túi đồ cuối cùng rồi lờ nó đi, bước nhanh hết sức có thể về phía cửa ra.

Khi đã tới được xe, tôi vừa thở phào một hơi dài vừa mở cửa sau để tống đồ vào trong. Mình đang gặp chuyện khỉ gió gì thế này? Một chàng trai đẹp cố bắt chuyện với tôi và tôi bỏ chạy ư? Tôi thường không đến nỗi bất an đến thế với bọn con trai. Thậm chí tôi còn hết sức tự tin nữa là khác. Vậy mà tôi đã bỏ chạy khi lần đầu tiên trong đời thực sự cảm thấy rung động.

Six sẽ giết tôi mất.

Nhưng ánh mắt ấy. Cách cậu ta nhìn tôi có điều gì quá ư phiền toái. Nó khiến tôi vừa khó chịu, vừa lúng túng, lại có phần hãnh diện. Tôi không quen trải qua những phản ứng kiểu này, chưa một lần trong đời.

“Này.”

Tôi đông cứng người. Giọng cậu ta, không nghi ngờ gì nữa, đang hướng thẳng đến tôi.

Tôi vẫn không thể phân biệt được hội chứng kiến bò trong bụng và virus dạ dày, nhưng dù là gì thì tôi cũng không thích cách giọng nói đó xuyên thẳng vào người mình, Tôi cứng người và chầm chậm quay lại, thình lình nhận ra mình chẳng còn chút tự tin nào như trong quá khứ để mà trông cậy nữa.

Cậu ta xách hai túi đồ bên mình bằng một tay, tay kia xoa xoa sau gáy. Tôi thực sự ước sao trời vẫn mưa gió dầm dề để cậu ta không thể đứng đó vào lúc này. Cậu ta đưa ánh mắt về phía tôi. Ánh nhìn khinh thường ở trong cửa hàng giờ được thay thế bằng một nụ cười nửa miệng hơi gượng ép nếu xét đến tình trạng không thoải mái lắm giữa chúng tôi hiện tại. Khi tôi nhìn thấy cậu ta rõ hơn, rõ ràng những triệu chứng đột ngột ở dạ dày tôi chẳng liên quan tí nào đến virus cả.

Chỉ là vì cậu ta mà thôi.

Mọi thứ về cậu ta, từ mái tóc đen bù xù, đôi mắt xanh hoang dại, tới cái… lúm đồng tiền đó, và đôi cánh tay lực lưỡng, tất cả khiến tôi chỉ muốn với tới và chạm vào.

Chạm vào ư? Thiệt tình, phải không vậy Sky? Bình tĩnh lại xem nào!

Mọi thứ ở cậu ta đều khiến phổi tôi yếu đi, còn tim thì đập cuồng. Tôi cảm giác nếu cậu ta mỉm cười với tôi như kiểu Grayson cố cười với tôi, thì quần lót của tôi sẽ được vứt đi trong thời gian kỷ lục mất.

Khi mắt tôi nhìn trở lại vào mắt cậu ta, cậu ta buông tay khỏi cổ và chuyển túi đồ sang tay trái.

“Mình là Holder,” vừa nói cậu ta vừa giơ tay ra cho tôi.

Tôi nhìn xuống bàn tay ấy, rồi lùi lại một bước chứ không bắt nó. Toàn bộ tình huống này quá ư kỳ lạ để tôi có thể tin tưởng cậu ta cùng với lời giới thiệu vẻ như vô hại kia. Có lẽ nếu lúc ở trong cửa hàng cậu ta không xuyên thủng tôi bằng ánh nhìn chằm chằm gay gắt đó, thì tôi đã xúc động hơn trước thân hình hoàn hảo này rồi.

“Cậu muốn gì?” Tôi cẩn trọng nhìn vào mắt cậu ta, nghi ngờ hơn là kinh ngạc.

Lúm đồng tiền của Holder lại xuất hiện cùng một nụ cười vội vã. Cậu ta lắc đầu, sau đó lại quay đi. “Ừm,” cậu ta nói, vẻ bồn chồn lắp bắp chẳng phù hợp chút nào với phong thái chí ít cũng là tự tin kia. Mắt cậu ta phóng quanh bãi đỗ xe như thể để tìm một lối thoát, rồi cậu ta thở dài trước khi nhìn vào mắt tôi lần nữa. Chuỗi phản ứng này làm tôi bối rối tột cùng. Cậu ta gần như đã căm ghét sự hiện diện của tôi, thế mà một phút sau lại theo đuổi tôi. Tôi luôn khá giỏi trong việc đoán định người khác, nhưng nếu phải đưa ra một giả định về Holder dựa trên hành động của cậu ta chỉ trong hai phút trở lại đây, tôi sẽ nói rằng cậu ta đang bị chứng tâm thần phân liệt. Sự chuyển biến thình lình giữa khiếm nhã sỗ sàng và sốt sắng theo đuổi của cậu ta thật khiến tôi muốn phát điên.

“Có thể điều này nghe rất ngớ ngẩn,” Holder nói, “nhưng trông cậu quen lắm. Cậu có phiền nếu mình muốn hỏi tên không?”

Nỗi thất vọng ập đến ngay khi câu nói làm quen ấy thoát khỏi môi cậu ta. Cậu ta cũng giống những gã kia thôi. Bạn biết đấy. Những gã đẹp đến khó tin – những kẻ có thể có bất cứ ai, vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu và họ biết điều đó. Những gã mà tất cả những gì họ phải làm là phô ra nụ cười nửa miệng hay chiếc lúm đồng tiền quyến rũ rồi hỏi tên một cô nàng và khiến cô ta tan chảy cho đến khi quỳ mọp xuống trước mặt họ. Những gã mà tối thứ Bảy tuần nào cũng trèo ra trèo vào qua các khung cửa sổ.

Thật thất vọng quá chừng. Tôi đảo mắt rồi với ra sau kéo tay nắm cửa xe. “Tôi có bạn trai rồi,” tôi nói dối, sau đó xoay người mở cửa chui vào trong xe. Cánh cửa xe không lay chuyển khi tôi định đóng nó lại. Ngẩng lên tôi thấy bàn tay Holder đang nắm chặt phía trên cửa xe, giữ nó mở ra. Một sự tuyệt vọng đến khắc nghiệt trong mắt cậu ta khiến hai cánh tay tôi rung lên ớn lạnh.

Cậu ta nhìn tôi và tôi bị ớn lạnh ư? Tôi là ai vậy chứ?

“Tên cậu. Mình chỉ cần thế thôi.”

Tôi cân nhắc xem có nên giải thích với cậu ta rằng tên tôi chẳng giúp ích được gì cho nỗ lực đeo bám này hay không. Tôi hẳn phải là đứa con gái mười bảy tuổi duy nhất còn lại ở nước Mỹ chẳng bao giờ thò mặt lên mạng. Vẫn nắm chặt tay nắm cửa xe, tôi phóng ra một ánh nhìn trừng trừng cảnh báo. “Cậu không phiền chứ?” Giọng tôi sắc lạnh. Tôi đưa mắt tới bàn tay đang giữ cánh cửa xe mình và lướt nhìn từ bàn tay ấy đến một dòng chữ nhỏ được xăm ở cánh tay cậu ta.

Vô vọng.

Tôi không thể nén nổi tiếng cười trong bụng. Rõ ràng hôm nay tôi đã bị quả báo. Rốt cuộc tôi đã tìm được một anh chàng mà tôi cảm thấy rung động, vậy mà cậu ta lại là một học sinh bỏ học giữa chừng, lại còn xăm lên mình hai chữ vô vọng.

Giờ thì tôi nổi cáu. Tôi kéo cánh cửa thêm lần nữa, nhưng cậu ta vẫn không chịu nhúc nhích.

“Tên cậu. Làm ơn đi.”

Thật lạ lùng. Ánh nhìn tuyệt vọng trong đôi mắt Holder khi cậu ta nói làm ơn đã khơi dậy một phản ứng thương cảm đáng kinh ngạc trong tôi.

“Sky,” tôi đột ngột nói, bất ngờ động lòng trắc ẩn trước nỗi đau rõ ràng ẩn sau đôi mắt xanh thẳm của cậu ta. Việc dễ dàng nhượng bộ yêu cầu của anh chàng này chỉ vì một ánh nhìn khiến tôi thất vọng về bản thân ghê gớm. Tôi quên cái cửa xe đi và quay kính lên.

“Sky,” Holder nhắc lại với chính mình. Cân nhắc trong một giây, rồi cậu ta lắc đầu như thể tôi vừa đưa cho cậu ta câu trả lời sai. “Cậu chắc chứ?” Cậu ta hất đầu về phía tôi.

Tôi có chắc không ư? Cậu bạn này nghĩ tôi là cô nàng Shayna/Shayla kia và thậm chí không biết cả tên mình sao? Tôi đảo mắt và cựa mình trên ghế ngồi, lôi ra chứng minh thư trong túi rồi chìa nó trước mặt cậu ta.

“Chắc chắn tôi biết tên của chính mình.” Tôi chuẩn bị thu tấm chứng minh thư về thì cậu ta bỗng buông cửa xe ra để chộp lấy nó, cầm lại gần hơn để săm soi. Sau khi nghiên cứu nó mấy giây, cậu ta giơ nó ra trả lại cho tôi.

“Xin lỗi.” Cậu ta bước vài bước cách xa khỏi xe tôi. “Mình nhầm.”

Vẻ mặt Holder giờ được che phủ bởi nỗi khắc nghiệt, cậu ta nhìn tôi nhét chứng minh thư vào túi. Nhìn chằm chằm cậu ta trong một giây, tôi chờ đợi động thái gì đó nữa, nhưng chỉ có quai hàm của cậu ta là nhúc nhích trong lúc tôi thắt dây an toàn.

Gã trai này từ bỏ chuyện mời tôi đi chơi một cách dễ dàng thế sao? Thực sự là thế sao? Tôi đặt ngón tay vào tay nắm cửa xe, chờ cậu ta giữ cánh cửa lại lần nữa để thốt ra thêm một câu mời mọc ngớ ngẩn nào đó. Khi chuyện đó không xảy ra và cậu ta lùi lại thậm chí còn xa hơn khi tôi đóng cửa xe, một nỗi sợ hãi thiêu đốt tôi. Nếu cậu ta không bám theo tôi để mời tôi đi chơi, thì tất cả chuyện này là thế quái nào?

Holder lùa ngón tay qua tóc và lẩm bẩm gì đó với chính mình, nhưng tôi không thể nghe thấy qua lớp cửa đã đóng kín. Tôi lùi xe và liếc về phía cậu ta. Cậu ta vẫn đứng đó, bất động, nhìn tôi chằm chằm. Cho xe chạy thẳng về hướng ngược lại, tôi điều chỉnh gương chiếu hậu để nhìn cậu ta lần cuối trước khi ra khỏi bãi đỗ. Cậu ta bắt đầu quay gót bước đi, rồi nện nắm tay đánh sầm vào mui một chiếc xe cạnh đó.

Hay rồi, Sky. Cậu ta nóng tính đấy chứ.

Bình luận