Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 31

Tác giả: Colleen Hoover

Thứ Ba

Ngày 30 tháng 10 năm 2012

9:05 sáng.

Mặt trời rực rỡ chiếu qua cả lớp chăn tôi phủ lên mắt. Nhưng không phải nó đánh thức tôi dậy, mà là âm thanh giọng nói của Holder.

“Nghe này, chú không biết bạn ấy đã trải qua những chuyện gì trong hai ngày vừa rồi đâu,” Holder nói. Cậu cố nói khẽ, vừa để không đánh thức tôi, vừa để tôi không nghe thấy cuộc trò chuyện. Tôi không nghe thấy ai đáp lại, hẳn là cậu ấy đang nói chuyện điện thoại. Cậu ấy đang nói với ai thế nhỉ?

“Cháu hiểu chú muốn bảo vệ bạn ấy. Tin cháu đi, cháu cũng muốn. Nhưng cô chú cần biết rằng bạn ấy không bước vào căn nhà đó một mình.”

Có một khoảng ngừng dài trước khi cậu ấy thở dài nặng nề vào điện thoại. “Cháu cần đảm bảo là bạn ấy sẽ ăn chút gì đó, vì thế hãy cho bọn cháu thời gian. Vâng, cháu hứa. Cháu sẽ đánh thức bạn ấy dậy ngay sau khi ngắt máy. Chúng cháu sẽ rời đi trong vòng một giờ.”

Cậu không chào tạm biệt, nhưng tôi nghe thấy tiếng điện thoại đặt lên bàn. Vài giây sau, chiếc giường lún xuống và cậu luồn cánh tay ôm quanh tôi. “Dậy thôi, cưng,” cậu nói vào tai tôi.

Tôi không nhúc nhích. “Mình dậy rồi,” tôi nói bên dưới những lớp chăn, cảm thấy đầu cậu áp vào tai tôi.

“Vậy là cậu nghe thấy rồi?” Cậu ấy hỏi, giọng trầm thấp.

“Ai thế?”

Holder chuyển mình trên giường, kéo chăn ra khỏi đầu tôi. “Chú Jack. Chú ấy bảo cô Karen đã thú nhận mọi chuyện với chú tối qua. Chú ấy thấy lo lắng cho Karen. Chú ấy cần cậu nói chuyện với mẹ.”

Tim tôi ngưng lại một nhịp. “Mẹ thú nhận ư?” Tôi cảnh giác hỏi, ngồi dậy trên giường.

Holder gật đầu. “Mình không hỏi chi tiết, nhưng dường như chú ấy biết những gì đang diễn ra. Mình đã kể cho chú ấy về bố cậu… chỉ vì cô Karen muốn biết cậu đã gặp ông ấy chưa. Hôm nay khi thức dậy mình đã thấy vụ đó trên bản tin. Họ kết luận đây là một vụ tự sát, dựa vào sự thật rằng chính ông ấy đã gọi đồng nghiệp đến. Thậm chí họ không tiến hành điều tra.” Holder nắm bàn tay tôi và mơn trớn nó bằng ngón cái. “Sky, chú Jack có vẻ vô cùng mong cậu quay về. Mình nghĩ chú ấy đúng… chúng ta cần trở lại, kết thúc chuyện này. Cậu không đơn độc đâu. Mình và chú Jack sẽ ở đó. Có vẻ cô Karen rất hợp tác. Mình biết là khó, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác.”

Cậu ấy nói với tôi như thể tôi cần được thuyết phục, trong khi thực ra tôi đã sẵn sàng. Tôi cần mặt – đối – mặt với mẹ Karen để có đáp án cho câu hỏi cuối cùng của mình. Tôi ném hẳn chăn ra, bò xuống giường, đứng dậy vươn vai. “Mình cần đánh răng và thay đồ đã. Sau đó chúng ta sẽ đi.” Sau đó, tôi bước thẳng vào nhà tắm, không quay lưng lại, nhưng có thể cảm thấy niềm tự hào toát ra từ cậu ấy. Cậu ấy tự hào về tôi.

***

Khi chúng tôi đã ở trên đường, Holder đưa tôi điện thoại của cậu. “Đây. Breckin và Six đều lo cho cậu lắm. Karen tìm số của bọn họ từ điện thoại của cậu và đã gọi cho họ suốt cuối tuần, cố gắng tìm cậu.”

“Cậu có nói chuyện với ai không?”

Holder gật đầu. “Mình nói chuyện với Breckin sáng nay, ngay trước khi chú Jack gọi. Mình nói với cậu ấy hai mẹ con cậu cãi nhau, rằng cậu chỉ muốn dạt nhà vài ngày. Cậu ấy có vẻ tin lời giải thích đó.”

“Thế còn Six?”

Cậu liếc tôi, khẽ mỉm cười. “Có lẽ cậu cần liên lạc với Six. Mình đã viết email cho bạn ấy. Mình cố xoa dịu bạn ấy bằng câu chuyện đã nói với Breckin, nhưng bạn ấy không bị đánh lừa. Six nói cậu với cô Karen chẳng bao giờ cãi nhau, mình đành phải nói cho bạn ấy sự thật trước khi bạn ấy bay về Texas mà tẩn cho mình một trận.”

Tôi nhăn mặt, biết Six hẳn đang phát ốm lên vì lo cho mình. Mấy ngày rồi tôi không nhắn tin cho nó, vì thế tôi quyết định hoãn cuộc gọi cho Breckin để viết email cho nó.

“Cậu viết email cho người khác bằng cách nào?” Tôi hỏi. Holder bật cười, lấy điện thoại nhấn vài nút. Cậu đưa nó cho tôi, chỉ vào màn hình.

“Chỉ cần viết những gì cậu muốn nói vào đây rồi đưa lại cho mình, mình sẽ gửi nó đi.”

Tôi soạn một bức email ngắn, nói với Six rằng tôi vừa khám phá ra một số chuyện của quá khứ và cần đi khỏi nhà một thời gian. Tôi đảm bảo sẽ gọi lại giải thích cho nó mọi chuyện trong vài ngày tới, nhưng tôi không chắc mình có thực sự kể cho nó nghe sự thật không. Tôi không chắc có muốn ai khác biết về câu chuyện của mình không, cho đến khi tôi có những câu trả lời.

Holder gửi bức thư, rồi cầm lấy tay tôi, đan ngón tay hai đứa vào nhau. Tôi hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe và nhìn đăm đăm lên bầu trời.

“Cậu đói không?” Cậu ấy hỏi sau hơn một tiếng đồng hồ hoàn toàn im lặng lái xe. Tôi lắc đầu. Tôi đang quá bồn chồn để có thể ăn bất cứ thứ gì, khi biết mình chuẩn bị đối mặt với mẹ Karen. Liệu tôi có thể nói chuyện một cách bình thường với mẹ và ngày mai khi tỉnh dậy tôi sẽ ở đâu?

“Cậu cần phải ăn, cưng ạ. Cậu hầu như chẳng ăn gì suốt ba ngày nay và với bệnh hay ngất của cậu, mình nghĩ thức ăn lúc này không phải một ý kiến tồi đâu.”

Cậu ấy sẽ không từ bỏ cho đến khi tôi chịu ăn, vì thế tôi dịu lại. “Được thôi,” tôi lẩm bẩm.

Cuối cùng cậu ấy cũng chọn được một nhà hàng Mexico bên đường sau khi tôi không quyết định được sẽ ăn ở đâu. Tôi gọi bừa một món trong thực đơn ăn trưa, chỉ để làm cậu ấy hài lòng. Tôi gần như chẳng thể nuốt trôi thứ gì.

“Cậu muốn chơi trò Những câu hỏi trong bữa tối không?” Holder hỏi, nhúng miếng bánh mì ngô vào sốt salsa.

Tôi nhún vai. Tôi thực sự không muốn đối mặt với điều xảy ra sau năm tiếng nữa, vì thế biết đâu chuyện này giúp được tôi tạm thời quên đi. “Cũng được. Nhưng với một điều kiện. Mình không muốn nói về bất cứ điều gì liên quan đến mấy năm đầu đời của mình, ba ngày vừa qua hay hai mươi tư giờ tiếp theo.”

Holder mỉm cười, có vẻ nhẹ nhõm hơn. Có lẽ cậu cũng không muốn nghĩ đến chúng.

“Con gái trước,” cậu nói.

“Vậy đặt miếng bánh xuống đi,” tôi nói, mắt tia vào đồ ăn cậu chuẩn bị đưa vào miệng.

Cậu liếc xuống miếng bánh, nhíu mày tinh nghịch. “Vậy thì hỏi nhanh lên, mình sắp chết đói rồi.”

Tôi tận dụng lợi thế để tu một ngụm soda, rồi cắn một miếng bánh lấy từ tay cậu. “Sao cậu lại thích chạy đến thế?” Tôi hỏi.

“Mình không biết,” Holder trả lời, lún sâu vào ghế ngồi. “Mình bắt đầu chạy từ năm mười ba tuổi. Lúc đầu đó là cách để thoát khỏi Les cùng đám bạn phiền phức của nó. Đôi khi mình chỉ đơn giản muốn ra khỏi nhà. Tiếng la hét cười đùa của đám con gái mười ba tuổi khiến mình nhức óc kinh khủng. Mình thích được chìm trong im lặng mỗi khi chạy bộ. Không rõ cậu có nhận ra không, mình là kiểu người hay suy nghĩ, thế nên chạy giúp đầu óc mình được quang đãng hơn.”

Tôi cười vang. “Mình nhận thấy rồi,” tôi nói. “Cậu có hay như vậy không?”

Holder cười toe toét và lắc đầu. “Thế là hai câu hỏi rồi. Đến lượt mình.” Cậu lấy miếng bánh tôi đang định ăn bỏ tọt vào miệng, rồi tu một ngụm soda. “Sao cậu không đến buổi thi tuyển vào đội điền kinh?”

Tôi nhướng mày, bật cười. “Hỏi câu ấy lúc này thì kỳ cục quá. Chuyện từ hai tháng trước rồi mà!”

Cậu lắc đầu, chĩa miếng bánh vào tôi. “Không được xét đoán khi mình chọn nó để hỏi.”

“Được rồi,” tôi cười vang. “Mình không biết, thật đấy. Trường học không giống những gì mình hình dung. Mình không nghĩ lũ con gái lại xấu tính đến mức ấy. Không đứa nào thèm nói chuyện với mình trừ việc thông báo cho mình biết mình hư hỏng ra sao. Cả trường chỉ có mỗi Breckin cố gắng làm bạn với mình.”

“Không đúng.” Holder nói. “Cậu quên Shayla rồi à?”

Tôi cười vang. “Ý cậu là Shayna hả?”

“Gì cũng được,” cậu nói, lắc đầu. “Đến lượt cậu.” Cậu nhanh chóng bỏ một miếng bánh nữa vào miệng và cười toe toét.

“Sao bố mẹ cậu lại ly dị?”

Cậu mỉm cười với tôi, môi mím chặt, rồi gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhún vai. “Mình đoán chỉ là đến lúc họ phải làm thế,” cậu hờ hững nói.

“Đến lúc ư?” Tôi bối rối bởi câu trả lời đầy mơ hồ này. “Thời đại bây giờ có ngày mãn hạn cho những cuộc hôn nhân sao?”

Cậu nhún vai. “Với một số người thì đúng như thế.”

Giờ thì tôi chú ý đến mạch suy nghĩ của cậu rồi đấy. Mong rằng cậu không chuyển sang lượt hỏi của mình khi đã trả lời xong câu hỏi của tôi, vì tôi thực sự muốn biết quan điểm của cậu về hôn nhân. Không phải tôi đang lên kế hoạch kết hôn sớm. Cậu là người con trai tôi yêu, biết được lập trường của cậu sẽ làm tôi đỡ bị tổn thương và không bị sốc nặng trong những năm về sau.

“Sao cậu lại nghĩ cuộc hôn nhân của họ có giới hạn thời gian?”

“Cuộc hôn nhân nào cũng có một giới hạn thời gian nếu cậu bước vào nó vì những lý do sai lầm. Hôn nhân không khiến mọi việc dễ dàng hơn… nó chỉ có khó khăn hơn. Nếu cậu cưới một người nào đó với hy vọng hôn nhân sẽ cải thiện mọi chuyện, cậu chẳng khác nào đã đặt đồng hồ bấm giờ cho mình vào giây phút nói, ‘Tôi đồng ý’.”

“Vì lý do sai lầm nào mà họ lại kết hôn?”

“Mình và Les,” cậu nói thẳng thừng. “Họ biết nhau chưa đầy một tháng thì mẹ mình có thai. Bố lấy mẹ, nghĩ rằng đó là chuyện đúng đắn nên làm, trong khi việc đúng đắn đầu tiên có lẽ là đừng bao giờ làm mẹ có thai.”

“Chỉ là ‘tai nạn’ thôi,” tôi nói.

“Mình biết. Thế nên giờ họ mới ly dị.”

Tôi lắc đầu, thấy buồn khi cậu quá bình thản trước việc bố mẹ thiếu yêu thương dành cho nhau. Dù vậy, chuyện xảy ra đã được tám năm. Cậu bé Holder mười tuổi ấy chắc không quá bình thản về chuyện ly dị của bố mẹ như bây giờ. “Nhưng cậu không nghĩ chuyện ly dị là không thể tránh khỏi với mọi cuộc hôn nhân chứ?”

Holder khoanh tay lên bàn, cúi về phía trước, nheo mắt lại. “Sky, nếu cậu đang phân vân không biết mình có gặp vấn đề trong chuyện cam kết hứa hẹn không, thì câu trả lời là không. Một ngày trong tương lai rất xa, rất xa… kiểu như khi học đại học xong ấy… khi mình cầu hôn cậu… việc mà mình sẽ làm một ngày nào đó vì cậu không bỏ mình được đâu… mình sẽ không cưới cậu với hy vọng hôn nhân sẽ giúp giải quyết mọi việc. Khi cậu là của mình, sẽ mãi mãi là như vậy. Mình từng nói với cậu rồi, thứ duy nhất quan trọng với mình và cậu là những điều vĩnh viễn và ý mình rất nghiêm túc.”

Tôi mỉm cười, tự nhiên thấy yêu cậu thêm một chút so với ba mươi giây trước. “Ồ. Cậu không cần nhiều thời gian để nghĩ ra những lời đó nhỉ.”

Holder lắc đầu. “Bởi vì kể từ giây phút nhìn thấy cậu trong cửa hàng tạp hóa, mình đã nghĩ về chuyện mãi mãi ở bên cậu rồi.”

Không còn thời điểm nào hoàn hảo hơn để hướng tới đĩa đồ ăn, vì tôi không biết phải đáp lại thế nào. Tôi cầm nĩa định xiên một miếng nhưng cậu đã với qua bàn, giật nó khỏi tay tôi.

“Không được chơi ăn gian,” cậu nói. “Chúng ta vẫn chưa xong và mình đang định hỏi một câu rất riêng tư đây.” Cậu cắn một miếng thức ăn, chậm rãi nhai trong khi tôi đang đợi được hỏi một câu “rất là riêng tư”. Sau khi uống một ngụm, cậu cắn một miếng nữa và nhìn tôi cười toe toét, cố tình kéo dài lượt để ăn.

“Hỏi mình cái câu chết tiệt ấy đi,” tôi giả vờ bực bội.

Holder cười vang, lấy khăn lau miệng, sau đó cúi về phía trước. “Cậu có đang dùng biện pháp tránh thai nào không đấy?” Cậu ấy thì thào hỏi.

Câu hỏi khiến tôi cười ầm lên, vì nó không thực sự riêng tư đến thế khi đối tượng là cô gái mà bạn đã làm tình cùng. “Không,” tôi thú nhận. “Mình chẳng có lý do nào để làm việc đó trước khi cậu thò mũi vào cuộc đời mình.”

“Thế thì, mình muốn cậu làm đi,” cậu dứt khoát. “Hẹn gặp bác sĩ tuần này đi.”

Tôi đỏ mặt trước sự lỗ mãng của cậu. “Cậu có thể đề nghị mình một cách lịch sự hơn chút được không?”

Holder nhướng mày nhấp một ngụm nữa, sau đó bình tĩnh đặt ly xuống bàn trước mặt. “Là lỗi của mình.” Cậu mỉm cười, phô ra hai lúm đồng tiền. “Để mình diễn đạt lại nhé,” cậu hạ thấp giọng theo kiểu thì thào bí mật. “Mình dự kiến sẽ làm tình với cậu, Sky. Rất nhiều vào bất cứ khi nào có thẻ. Mình muốn được tận hưởng cậu vào cuối tuần này, bất chấp mọi sự kiện đang diễn ra. Vì thế, mình sẽ rất cảm kích nếu cậu thu xếp lựa chọn biện pháp tránh thai để hai đứa không rơi vào cảnh phải cưới nhau vì ăn cơm trước kẻng và bị cài thời hạn cho cuộc hôn nhân của chúng mình. Cậu có làm được điều đó giúp mình không? Để chúng ta có thể yêu nhau thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều?”

Tôi khóa chặt mắt Holder khi đưa chiếc ly rỗng cho chị phục vụ bàn hiện đang nhìn chằm chằm Holder, miệng há hốc. Giữ nét mặt tỉnh rụi, tôi đáp lại.

“Thế tốt hơn rồi đấy,” tôi nói. “Và được. Mình tin mình có thể thu xếp chuyện đó.”

Cậu gật đầu, rồi đẩy ly tới cạnh ly của tôi, liếc lên người phục vụ bàn. Cô ta cuối cùng cũng tỉnh cơn mê, nhanh chóng rót đầy ly cho chúng tôi rồi rời đi. Ngay sau khi cô ta đi, tôi nhìn trừng trừng Holder và lắc đầu. “Cậu là đồ quỷ, Dean Holder,” tôi bật cười.

“Gì cơ?” Cậu ngây thơ hỏi.

“Thật không đúng đắn chút nào khi những từ ngữ như ‘làm tình’ và ‘quan hệ’ cứ thốt ra khỏi môi cậu khi trước mặt cậu còn có người phụ nữ khác ngoài người thực sự được cùng cậu lên giường. Cậu không nhận ra cậu có tác động thế nào đến phụ nữ sao?”

Cậu lắc đầu, cố gạt đi lời nhận xét của tôi.

“Mình nghiêm túc đấy, Holder. Không cần phô trương, cậu vẫn có sức hấp dẫn không thể tin nổi với bất cứ người phụ nữ nào. Ý mình là, nghĩ về chuyện đó đi. Mình không thể đếm được số đàn ông mình gặp trong đời, vậy sao cậu lại là người duy nhất mình bị thu hút? Giải thích chuyện đó đi?”

Holder cười vang. “Dễ thôi mà cưng.”

“Tại sao nào?”

“Bởi vì,” cậu nói, nhìn sâu vào mắt tôi. “Cậu đã yêu mình từ trước khi thấy mình trong cửa hàng tạp hóa ngày hôm đó. Việc cậu chặn mọi ký ức về mình khỏi tâm trí không đồng nghĩa cậu có thể chặn chúng khỏi con tim.” Cậu xúc một nĩa đầy ụ, nhưng ngừng lại trước khi cho vào miệng. “Dù vậy, có thể cậu đúng. Biết đâu chỉ do cậu muốn liếm những lúm đồng tiền của mình,” cậu nói, đưa nĩa thức ăn vào miệng.

“Dứt khoát là do những lúm đồng tiền rồi,” tôi mỉm cười. Không thể đếm xuể cậu đã làm tôi cười bao nhiêu lần chỉ trong nửa giờ hai đứa ở đây, và bằng cách nào đó tôi đã chén hết nửa đĩa thức ăn. Chỉ riêng sự hiện diện của cậu thôi cũng đủ làm nên điều diệu kỳ cho một tâm hồn đang thương tổn.

Bình luận