Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 18

Tác giả: Colleen Hoover

Thứ Bảy

Ngày 27 tháng 10 năm 2012

8:20 tối.

Tôi ôm cả Breckin và Max tại bãi đậu xe của phòng tranh. Buổi triển lãm đã kết thúc, Holder cùng tôi đang chuẩn bị quay lại nhà cậu ấy. Tôi biết lẽ ra mình nên hồi hộp về những gì có thể xảy ra giữa hai đứa tối nay, nhưng tôi lại đang không hồi hộp chút nào. Mọi thứ liên quan đến cậu ấy đều rất tuyệt. Tất cả mọi thứ, ngoại trừ câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Mình yêu cậu, Hope.

Tôi muốn hỏi cậu ấy về nó, nhưng không tìm được thời điểm thích hợp. Buổi triển lãm tất nhiên không phải nơi để nhắc đến nó. Bây giờ có vẻ thích hợp hơn, nhưng cứ mỗi lần mở miệng ra tôi lại ngậm chặt lại. Tôi nghĩ mình lo sợ việc cô gái kia là ai, có ý nghĩa như thế nào với cậu ấy hơn là việc lấy can đảm để nói về nó. Càng chần chừ lâu, tôi càng có nhiều thời gian trước khi buộc phải biết sự thật.

“Cậu muốn ăn gì không?” Holder hỏi trong lúc lái xe ra khỏi bãi đậu.

“Có,” tôi vội trả lời, thở phào khi cậu ấy cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. “Một chiếc bánh pho mát thịt băm nghe có vẻ được đấy. Cả khoai tây chiên pho mát nữa. Và một ly sữa sô-cô-la.”

Cậu bật cười, nắm lấy tay tôi. “Chúng ta có hơi đòi hỏi quá không, công chúa?”

Tôi rút tay lại, quay sang nhìn cậu. “Đùng gọi mình như vậy,” tôi quát.

Holder liếc nhìn tôi và chắc chắn đã thấy sự giận dữ trên mặt tôi, dù là trong bóng tối.

“Này,” cậu dịu giọng, tay lại cầm lấy tay tôi. “Mình không nghĩ cậu đang đòi hỏi đâu, Sky. Chỉ là đùa thôi mà.”

Tôi lắc đầu. “Không phải việc đòi hỏi. Đừng gọi mình là công chúa. Mình ghét từ ấy.”

Cậu lén nhìn tôi rồi lại nhìn xuống đường. “Được thôi.”

Tôi nhìn ra ô cửa xe, cố gắng tống cái từ ấy ra khỏi đầu. Không biết tại sao tôi rất ghét những biệt danh, nhưng thực sự là như vậy. Dù tôi biết mình đã hành động hơi quá, nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ gọi tôi bằng cái tên đó nữa. Cậu ấy cũng không nên gọi tôi bằng tên của cô bạn gái cũ nào cả. Cậu ấy chỉ nên gọi là Sky… như thế an toàn hơn nhiều.

Chúng tôi lái đi trong im lặng. Mỗi lúc tôi lại càng thấy hối hận vì đã hành động như vậy. Hẳn tôi phải bực bội vì cậu ấy gọi tôi bằng tên của một cô gái khác hơn việc cậu ấy gọi tôi là công chúa. Cơn giận dỗi dường như đang bị thay thế bằng nỗi hoang mang khi tôi không thể nói lên điều đang thực sự khiến mình buồn phiền. Sẽ còn nhiều thời gian vào một hôm khác để hỏi cậu ấy về Hope.

“Mình xin lỗi, Holder.”

Cậu ấy siết chặt tay tôi đặt lên đùi nhưng vẫn không nói gì.

Khi xe dừng lại trên lối vào nhà Holder, tôi bước xuống. Chúng tôi đã không dừng lại mua đồ ăn, nhưng bây giờ tôi cũng không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Holder tiến lại gần tôi, vòng tay ôm tôi, tôi cũng ôm lấy cậu. Cậu ấy xoay cho đến khi lưng tôi dựa vào xe và tôi tựa đầu lên vai cậu, hít thở mùi hương tỏa ra trên người cậu. Rắc rối xảy ra trên đường vẫn còn lẩn quẩn, vì vậy tôi cố gắng làm dịu mình theo cách thoải mái nhất bên Holder để cậu biết tôi không nghĩ ngợi gì cả. Cậu ấy nhẹ nhàng xoa những ngón tay dọc theo cánh tay tôi, khiến tôi rùng mình.

“Mình hỏi điều này được không?” Cậu ấy nói.

“Chắc chắn rồi.”

Cậu ấy thở dài rồi lùi lại nhìn tôi. “Mình đã làm cậu rất khó chịu hôm thứ Hai phải không? Trong xe của mình ấy? Nếu vậy, mình xin lỗi. Mình không biết mình bị sao nữa. Mình không phải là một kẻ yếu đuối, mình thề. Mình chưa từng khóc kể từ sau khi Les mất và chắc chắn mình không cố ý làm thế trước mặt cậu.”

Tôi lại tựa đầu lên ngực cậu ấy, ôm chặt hơn. “Cậu nhớ đêm qua khi mình tỉnh dậy sau giấc mơ đó chứ?”

“Ừ.”

“Đó là lần thứ hai mình khóc từ khi lên năm. Lần duy nhất nữa là khi cậu kể với mình chuyện đã xảy ra với em gái cậu. Mình đã khóc khi ở trong phòng tắm. Chỉ có một giọt nước mắt, nhưng cũng tính. Mình nghĩ khi chúng ta ở bên nhau, có thể cảm xúc trở nên choáng ngợp, nó biến cả hai thành những kẻ yếu đuối.”

Holder bật cười và hôn lên đầu tôi. “Mình có cảm giác sẽ không chỉ ‘yêu yêu thích thích’ cậu nữa.” Cậu ấy hôn nhanh thêm lần nữa rồi cầm tay tôi. “Sẵn sàng cho chuyến tham quan hoành tráng rồi chứ?”

Tôi đi theo cậu ấy về phía ngôi nhà, nhưng trong đầu vẫn nghĩ về việc cậu ấy bảo sẽ thôi “yêu yêu thích thích” tôi. Nếu vậy, nghĩa là cậu ấy sẽ yêu tôi. Cậu ấy thừa nhận yêu tôi mà không thực sự nói ra. Điều gây sửng sốt nhất về câu thừa nhận này là tôi thực lòng thích nó.

Khi vào trong, ngôi nhà không giống với tưởng tượng của tôi chút nào. Nhìn từ bên ngoài dường như nó không rộng lắm, nhưng nó có cả một phòng giải trí. Các nhà bình thường thì không có phòng giải trí. Có một lối đi bên phải dẫn vào phòng khách. Các bức tường phủ kín toàn sách là sách, tôi cảm thấy như mình vừa chết đi và được lên thiên đường vậy. “Ôi,” tôi thốt lên trong lúc đưa mắt nhìn những giá sách. Trên mọi bức tường, sách chất đầy từ sàn lên đến tận trần.

“Ừ,” cậu ấy nói. “Mẹ mình đã khá bực khi người ta phát minh ra máy đọc sách.”

Tôi bật cười. “Mình nghĩ mình đã thích mẹ cậu rồi. Khi nào mình có thể gặp bà?”

Cậu ấy lắc đầu. “Mình không thường giới thiệu bạn gái với mẹ.” Giọng điệu cậu vô tư như lời nói vậy, nhưng khi vừa nói xong, cậu ấy chợt khựng lại vì biết mình vừa làm tổn thương tôi. Cậu ấy đi vội lại, đưa tay ôm lấy mặt tôi. “Không, không. Mình không có ý đó. Mình không nói cậu giống những người khác mình từng hẹn hò. Mình không định nói như vậy.”

Tôi biết Holder định nói gì, nhưng chúng tôi đã hẹn hò khá lâu rồi mà cậu ấy vẫn không cho rằng mối quan hệ với tôi đủ nghiêm túc để gặp mẹ cậu ấy sao? Có khi nào mối quan hệ của chúng tôi đủ nghiêm túc để tôi được gặp mẹ cậu ấy không nhỉ?

“Hope đã gặp mẹ cậu rồi chứ?” Tôi biết mình không nên nói thế, nhưng tôi không thể kìm nén thêm nữa. Nhất là lúc này khi nghe cậu ấy nhắc đến “những người khác”. Tôi không ảo tưởng, tôi biết cậu đã hẹn hò với những người khác trước khi gặp tôi. Tôi chỉ không thích nghe cậu nói vậy. Càng không khi tôi bị gọi bằng tên của họ.

“Gì cơ?” Holder hỏi, hai tay buông thõng xuống, rồi lùi hẳn lại. “Sao cậu nói vậy?” Mặt cậu ấy biến sắc. Ngay lập tức tôi thấy hối hận vì đã nói ra điều đó.

“Đừng để tâm. Không có gì. Mình không cần phải gặp mẹ cậu.” Tôi chỉ muốn chuyện quái quỷ này sớm qua đi. Tôi không muốn nói về nó tối nay. Tôi muốn quay trở lại với chuyến tham quan ngôi nhà và quên đi cuộc trò chuyện này.

Cậu ấy chộp tay tôi, nhắc lại. “Sao cậu lại nói vậy, Sky? Sao cậu nhắc đến cái tên đó?”

Tôi lắc đầu. “Không có gì. Cậu đã uống say.”

Holder nheo mắt nhìn tôi. Rõ ràng tôi không thể tránh khỏi cuộc nói chuyện này. Tôi thở dài rồi miễn cưỡng nhượng bộ, hắng giọng trước khi nói.

“Đêm qua khi cậu đang ngủ… cậu nói yêu mình. Nhưng cậu gọi mình là Hope, vậy là cậu không thực sự đang nói chuyện với mình. Cậu đã uống rượu, lại đang thiu thiu ngủ, vì thế mình không cần lời giải thích. Mình không rõ mình có thật sự muốn biết tại sao cậu nói vậy không.”

Holder đưa tay ôm đầu, rên rỉ. “Sky.” Cậu ấy bước lên ôm lấy tôi. “Mình xin lỗi. Đó hẳn là một giấc mơ ngớ ngẩn. Mình thậm chí không biết ai tên Hope và rõ ràng không có người bạn gái cũ nào của mình có cái tên đó, nếu cậu đang nghĩ vậy. Mình xin lỗi đã để chuyện đó xảy ra. Lẽ ra mình không bao giờ nên đến nhà cậu khi uống say.” Cậu ấy cúi xuống nhìn tôi. Cho dù bản năng mách bảo tôi rằng cậu ấy đang nói dối, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn hoàn toàn thành thực. “Cậu phải tin mình. Mình sẽ rất đau khổ nếu cậu thoáng nghĩ trong giây lát rằng mình đang có cảm xúc với ai đó khác. Mình chưa từng cảm thấy thế này với bất cứ ai.”

Từng lời thốt ra từ miệng cậu ấy đầy chân thành và trung thực. Xét đến việc tôi thậm chí không thể nhớ tại sao mình lại khóc khi tỉnh dậy, rất có thể việc cậu ấy nói mê chỉ là kết quả của một giấc mơ ngẫu nhiên. Những gì cậu ấy đang nói với tôi cho thấy mọi chuyện giữa hai đứa đang trở nên nghiêm túc như thế nào.

Tôi ngước nhìn Holder, cố gắng chuẩn bị một phản ứng nào đó trước mọi điều cậu ấy nói. Tôi mở miệng, chờ lời lẽ thốt ra, nhưng mọi thứ vẫn lặng thinh. Đột nhiên tôi trở thành kẻ cần có thời gian để xử lý thông tin trong đầu.

Ôm lấy má tôi, Holder đợi tôi phá tan sự im lặng giữa hai đứa. Khoảng cách quá gần giữa hai đôi môi khiến cậu không thể kiên nhẫn thêm. “Mình cần hôn cậu,” cậu ấy nói vẻ đầy hối lỗi rồi kéo mặt tôi lại gần. Chúng tôi vẫn đang đứng trong phòng giải trí, nhưng cậu ấy dễ dàng bế tôi lên bậc thang dẫn tới khu phòng ngủ trên tầng. Tôi ngả người, cậu ấy áp môi lên môi tôi, hai tay vịn vào bậc thang gỗ hai bên đầu tôi.

Với tư thế đó, cậu ấy buộc phải quỳ một bên gối giữa hai đùi tôi. Cũng chẳng đáng ngại lắm, nếu không tính đến chiếc váy tôi đang mặc. Sẽ rất dễ để cậu ấy có được tôi ngay tại bậc cầu thang này, nhưng tôi hy vọng chúng tôi ít nhất cũng tới được phòng cậu ấy trước khi bắt đầu. Tôi băn khoăn liệu cậu ấy có mong đợi điều gì không, nhất là từ sau tin nhắn tôi gửi nhầm. Cậu ấy là con trai, tất nhiên sẽ mong đợi điều gì đó. Mà không biết liệu cậu ấy có biết tôi còn trinh không nhỉ? Tôi có nên nói với cậu ấy rằng mình còn trinh không? Chắc là nên.

“Mình còn trinh đấy,” tôi thốt lên bên miệng Holder. Lập tức tôi tự hỏi mình đang làm cái quái quỷ gì khi thốt lên vào đúng giây phút này. Tôi không được nói gì thêm nữa. Ai đó nên ngăn cái mồm tôi lại, bởi rõ ràng tôi không thể lựa chọn được ngôn ngữ trong lúc hàng rào giới tính của tôi đang rất mong manh.

Holder lập tức ngừng hôn. Cậu từ từ lùi lại nhìn xuống mắt tôi. “Sky,” cậu bất ngờ cất tiếng. “Mình hôn cậu vì đôi lúc mình không thể không hôn cậu. Cậu biết đôi môi cậu có ý nghĩa thế nào với mình. Mình không mong đợi điều gì khác, cậu hiểu chứ? Miễn là mình được hôn cậu, mọi chuyện còn lại có thể đợi.” Cậu ấy vén tóc tôi ra sau tai, nhìn tôi với ánh mắt chân thành.

“Mình chỉ nghĩ là cậu nên biết. Có lẽ mình nên chọn thời điểm thích hợp hơn để nói ra sự thật đó, nhưng đôi lúc mình hay thốt ra nhiều điều mà chẳng nghĩ gì. Đó là một tật xấu và mình ghét nó vì mình toàn lỡ mồm vào những thời điểm không thích hợp nhất và nó thật đáng hổ thẹn. Giống như ngay lúc này đây.”

Cậu ấy bật cười, lắc đầu. “Không, cứ làm thế đi. Mình thích cậu thốt lên mà không suy nghĩ. Mình thích cậu xổ ra những tràng diễn văn dài hài hước đầy nóng nảy và tức cười. Nghe rất nóng bỏng.”

Tôi đỏ bừng mặt. Bị gọi là nóng bỏng quả thật là… nóng bỏng.

“Cậu biết còn điều gì nóng bỏng nữa không?” Cậu ấy nói trong khi ghé sát lại gần tôi.

Sự ranh mãnh trên khuôn mặt cậu xua tan ngượng ngùng trong tôi. “Gì cơ?”

Cậu ấy cười toe toét. “Cố gắng không để tay chúng mình chạm vào nhau khi xem một bộ phim.” Nói rồi cậu ấy đứng lên, kéo tôi đứng dậy dẫn lên phòng của cậu ấy trên tầng.

Cậu ấy mở cửa bước vào trước, sau đó quay lại và yêu cầu tôi nhắm mắt. Tôi bèn đảo mắt.

“Mình không thích những bất ngờ,” tôi nói.

“Cậu cũng không thích những món quà và một số lời lẽ âu yếm. Mình đang học dần đây. Nhưng đây chỉ là một thứ thú vị mình muốn cậu thấy – không phải cái gì mình mua cho cậu đâu. Vì vậy hãy cứ nhắm mắt lại đi.”

Tôi làm theo lời Holder. Cậu ấy kéo tôi vào phòng. Tôi thấy yêu mến căn phòng ngay vì mùi rất đặc trưng của cậu. Holder dẫn tôi đi vài bước rồi đặt tay lên vai tôi. “Ngồi xuống đi,” cậu ấy nói, đẩy tôi ngồi xuống. Tôi ngồi lên cái gì đó giống như một chiếc giường rồi đột ngột ngã ngửa ra khi cậu nâng hai chân tôi lên. “Cứ nhắm mắt nhé.”

Tôi cảm thấy cậu ấy kéo hai chân tôi lên giường rồi đặt tôi dựa vào một cái gối. Cậu ấy kéo gấu váy tôi xuống để đảm bảo nó ở đúng vị trí. “Phải giữ cho cậu kín đáo. Không được để lộ đùi khi cậu đang nằm như thế này.”

Tôi bật cười nhưng vẫn nhắm mắt. Holder đột ngột bò qua tôi, khéo léo không đặt đầu gối lên người tôi. Tôi có thể cảm thấy cậu ấy nằm xuống chiếc gối ngay bên cạnh. “Xong rồi. Mở mắt ra và chuẩn bị ngây ngất nhé.”

Sờ sợ, tôi từ từ hé mắt. Tôi ngập ngừng không dám đoán, vì gần như chắc chắn đó là một chiếc ti vi. Nhưng màn hình ti vi thường không chiếm đến hơn hai mét trên tường. Màn hình này cực kỳ khổng lồ. Cậu ấy chĩa điều khiển từ xa vào nó, màn hình bật sáng.

“Ôi,” tôi thốt lên vì quá ấn tượng. “Nó to quá.”

“Biết ngay nàng ấy sẽ nói thế mà.”

Tôi huých khuỷu tay vào hông Holder. Cậu bật cười, tiếp tục chĩa điều khiển lên chiếc ti vi. “Cậu thích phim gì? Mình có Netflix[1] đấy.”

[1] Netflix là một dịch vụ xem truyền hình trực tuyến.

Tôi nghiêng đầu quay sang. “Net gì cơ?”

Cậu ấy cười vang, lắc đầu thất vọng. “Mình vẫn quên công nghệ là một thách thức với cậu. Nó tương tự một chiếc máy đọc sách, nhưng đọc phim và các chương trình truyền hình chứ không phải sách. Chỉ cần nhấn nút là cậu có thể xem hầu như bất cứ thứ gì.”

“Có nói quá lên không đấy?”

“Không hề,” cậu hãnh diện nói. “Vậy cậu xem gì nào?”

“Cậu có Chàng ngốc không? Mình thích phim đó.”

Holder chợt hạ tay xuống sát ngực rồi nhấn nút tắt ti vi. Cậu im lặng vài giây, thở một hơi dài. Cậu vươn người để chiếc điều khiển lên bàn, sau đó xoay người quay mặt vào tôi. “Mình không muốn xem ti vi nữa.”

Cậu ấy đang giận ư? Tôi đã nói điều quái quỷ gì vậy?

“Được thôi. Chúng mình không cần phải xem Chàng ngốc. Chọn cái gì khác đi vậy, cậu bé to xác ạ,” tôi cười.

Cậu ấy không nói gì một lúc trong khi vẫn nhìn tôi đầy khó hiểu. Rồi cậu ấy lướt tay qua bụng tôi, vòng quanh eo và ôm chặt lấy tôi kéo sát vào mình. “Cậu biết không,” Holder nói, hai mắt nheo lại trong lúc chăm chú nhìn xuống người tôi. Cậu ấy lần một ngón tay dọc theo chiếc váy, khẽ mơn man vùng bụng tôi. “Mình có thể chịu được những gì chiếc váy này làm với mình.” Cậu ấy hướng ánh mắt từ bụng tôi lên miệng. “Mình có thể chịu được việc phải thường xuyên nhìn vào môi cậu, ngay cả khi mình không được hôn chúng. Mình cũng có thể chịu được tiếng cười của cậu lẫn cách mà nó khiến mình muốn uống cạn đôi môi cậu.”

Miệng Holder kề sát miệng tôi, cách cậu ấy biến đổi giọng nói thành những nốt nhạc du dương thần thánh khiến tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu áp môi vào má tôi và khẽ hôn lên, hơi thở ấm áp phả vào da thịt tôi. “Thậm chí mình có thể chịu đựng việc nụ hôn đầu tiên của chúng ta cứ lặp đi lặp lại cả triệu lần trong tâm trí mình suốt một tháng qua. Cảm giác về cậu. Hơi thở của cậu. Ánh mắt của cậu ngay trước khi môi mình chạm vào môi cậu.”

Cậy ấy xoay người lên trên người tôi, kéo hai tay tôi lên đầu, khóa chúng lại trong đôi tay cậu ấy. Tôi đang lắng nghe từng lời, không muốn bỏ lỡ một giây phút cử chỉ nào của cậu lúc này. Cậu dang chân trên người tôi, chống hai đầu gối xuống đỡ lấy trọng lượng cơ thể. “Nhưng điều gì mình không thể chịu được, Sky? Điều gì khiến mình phát điên và muốn chạm vào rồi hôn lên mọi điểm trên cơ thể của cậu? Cậu vừa nói Chàng ngốc là bộ phim cậu yêu thích nhất. Điều ấy à?” Cậu ấy cúi thấp xuống cho đến khi môi chúng tôi chạm nhau. “Điều ấy vô cùng nóng bỏng và mình dám chắc phải âu yếm cậu ngay lúc này.”

Sự hóm hỉnh của Holder khiến tôi bật cười, tôi thì thầm bên môi cậu ấy. “Hắn ta ghét mấy cái lon này[2].”

[2] Một lời thoại trong phim Chàng ngốc.

Cậu ấy rên rỉ hôn tôi rồi lùi lại. “Cậu nói lại đi. Nghe cậu nói lời thoại trong phim còn nóng bỏng hơn nhiều so với việc hôn cậu.”

Tôi cười và chọn một lời thoại khác. “Tránh xa đám lon đó ra!”

Cậu ấy lại rên rỉ một cách tinh quái vào tai tôi. “Đúng là cô gái của tôi. Một lần nữa. Một lần nữa đi.”

“Tôi chỉ cần vậy thôi,” tôi nói vẻ trêu chọc. “Chiếc gạt tàn, trò chơi điều khiển, chiếc điều khiển từ xa và cây đèn… đó là tất cả những gì tôi cần. Tôi không cần thứ gì nữa, không một thứ gì nữa.”

Giờ thì cậu ấy cười lớn. Six và tôi đã thức xem bộ phim này cả tỉ lần. Hẳn cậu ấy sẽ rất ngạc nhiên khi biết còn nhiều thứ khác đến từ bộ phim đó.

“Cậu chỉ cần có vậy thôi à?” Holder chế nhạo. “Có chắc không, Sky?” Giọng cậu ấy êm như nhung, đầy cám dỗ. Nếu lúc này tôi đang đứng, chắc chắn tôi sẽ cởi phăng hết đồ ra mất.

Tôi lắc đầu, nụ cười nhạt dần. “Cậu nữa,” tôi thì thầm. “Mình cần cây đèn, chiếc gạt tàn, trò chơi điều khiển, chiếc điều khiển từ xa… và cậu. Đó là tất cả những gì mình cần.”

Holder lại cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt đi khi ánh mắt lại hướng xuống miệng tôi. Cậu ấy nhìn nó chăm chú như đang vẽ ra những điều định làm với nó trong một giờ tiếp theo. “Mình cần hôn cậu bây giờ.” Miệng cậu ấy lại chạm vào miệng tôi, lần này, cậu ấy thực sự là tất cả những gì tôi cần.

Holder chống tay lẫn đầu gối để nhổm dậy. Cậu ấy hôn tôi mãnh liệt, nhưng tôi muốn cậu ấy nằm hẳn lên người tôi. Tay tôi vẫn bị khóa trên đầu, còn miệng không thể nói được gì trong lúc cậu ấy đang đùa giỡn với nó. Điều duy nhất tôi có thể làm là nâng chân lên đá vào đầu gối cậu ấy. Tôi đã làm vậy.

Tôi thở hổn hển khi toàn bộ cơ thể Holder đổ ập xuống người mình. Thở dồn dập. Tôi đã không tính đến việc khi nâng chân lên thì váy cũng bị đẩy lên cao. Cùng với chất vải cứng của chiếc quần bò cậu ấy đang mặc thì kết quả là một trận thở hổn hển.

“Chúa ơi, Sky,” tiếng cậu ấy xen lẫn vào những khoảnh khắc mê đắm đến nghẹt thở. Hơi thở của cậu ấy ngắt quãng. Chúng tôi còn chưa hôn nhau quá một phút. “Chúa ơi, thật tuyệt vời. Cảm ơn cậu đã mặc chiếc váy này.” Cậu ấy vẫn hôn tôi, thi thoảng lại lẩm bẩm bên miệng tôi. “Mình thực sự…” Cậu hôn môi tôi rồi lướt môi xuống cằm, đến giữa cổ. “Mình thực sự rất thích nó. Chiếc váy của cậu.” Lúc này cậu bắt đầu thở rất mạnh, hầu như tôi không thể hiểu những gì cậu thốt lên nữa. Cậu khẽ trườn thấp xuống cho đến khi môi hôn lên vùng họng tôi. Tôi nghiêng đầu để cậu tiếp xúc được nhiều hơn, bởi ngay lúc này bất cứ vị trí nào trên cơ thể tôi đều đang khát khao chào đón đôi môi ấy. Holder buông tay khỏi tay tôi để có thể lướt miệng xuống thấp hơn. Một tay chạm lên bắp đùi tôi, cậu từ từ lướt lên trên, đẩy phần còn lại của chiếc váy đang phủ lên chân tôi. Khi lên đến đỉnh đùi, cậu dừng tay lại và bóp chặt như thể đang thầm ra lệnh cho những ngón tay không được mạo hiểm thêm nữa.

Tôi cựa mình bên dưới, hy vọng cậu hiểu được gợi ý tôi đang cố gắng dẫn dắt bàn tay cậu lần đến bất cứ vị trí nào nó muốn. Tôi không muốn cậu phải tự suy đoán hay nghĩ ngợi dù chỉ một giây phút rằng tôi đang lưỡng lự không muốn tiếp tục. Tôi chỉ mong cậu làm theo bất cứ điều gì mình muốn, vì tôi cần cậu làm như vậy. Tôi cần cậu chinh phục tất cả những lần đầu tiên mà cậu có thể làm trong đêm nay, vì bỗng nhiên tôi cảm thấy thật tham lam và muốn cả hai cùng vượt qua tất cả những điều đó.

Holder hiểu được ám hiệu của tôi và đưa tay gần hơn vào mặt đùi trong. Chỉ cần nghĩ đến việc cậu ấy chạm vào thôi cũng đủ khiến từng thớ thịt trong tôi từ phần eo trở xuống siết chặt lại. Cuối cùng môi cậu ấy lướt qua cổ tôi, đi xuống vùng ngực đang rướn cao. Tôi có cảm giác bước tiếp theo cậu ấy sẽ cởi bỏ chiếc váy để có thể tiến sâu vào thứ nằm bên dưới, nhưng điều đó cần đến bàn tay kia, mà tôi thì đang thích vị trí hiện tại của nó. Tôi sẽ thấy thích hơn chút nữa nếu nó tiến thêm vài phân, chứ hoàn toàn không muốn nó rời hẳn ra.

Tôi đưa hai tay ôm lấy mặt Holder, buộc cậu hôn tôi dữ dội hơn, rồi ôm lấy lưng cậu ấy.

Cậu ấy vẫn đang mặc áo sơ mi.

Không tiện chút nào.

Tôi lần tay xuống bụng cậu kéo chiếc áo qua đầu, nhưng tôi không nhận ra khi làm vậy, nó cũng buộc cậu phải nhấc tay khỏi đùi tôi. Có lẽ tôi đã khẽ rên lên thất vọng, vì cậu ấy cười toe toét và hôn lên khóe miệng tôi.

Chúng tôi cứ nhìn nhau không dứt. Cậu ấy nhẹ nhàng đưa các đầu ngón tay vuốt ve mặt tôi, lướt qua từng đường nét. Không lúc nào quay đi. Cậu khóa lấy mắt tôi, ngay cả khi cúi xuống hôn lên khóe miệng tôi. Cách cậu ấy nhìn khiến tôi cảm thấy… tôi cố gắng tìm một tính từ miêu tả được ý nghĩ ấy nhưng không thể. Chỉ là cậu ấy khiến tôi có cảm xúc. Cậu ấy là người con trai duy nhất từng quan tâm xem tôi đang có cảm xúc hay không, chỉ cần điều ấy thôi cũng khiến tôi để mặc cho cậu ấy đánh cắp một mảnh nhỏ nữa trong trái tim mình. Nhưng cảm xúc thế chưa đủ, vì tôi bất chợt muốn được trao tất cả cho cậu ấy.

“Holder,” tôi hổn hển. Cậu lướt đôi bàn tay lên hông tôi và dịch sát lại gần.

“Sky,” cậu nói, y hệt giọng điệu của tôi. Miệng cậu lại chạm vào môi tôi và đưa lưỡi vào trong. Nó thật ngọt ngào, ấm áp, tôi biết không phải là quá lâu từ lần cuối tôi được thưởng thức nó, nhưng tôi đã thấy nhớ nó rồi. Cậu đặt tay lên hai bên đầu tôi và thận trọng không để cho bất cứ điểm nào trên bàn tay hay cơ thể chạm vào tôi. Duy nhất chỉ có miệng.

“Holder,” tôi lẩm bẩm và lùi lại, đặt một bàn tay lên má cậu. “Mình muốn. Đêm nay. Ngay bây giờ.”

Nét mặt cậu ấy không thay đổi. Cậu nhìn tôi tựa như không nghe thấy. Có lẽ cậu ấy đã không nghe thấy, vì chắc chắn cậu ấy không làm theo lời mời chào vừa rồi.

“Sky…” Giọng cậu ngập ngừng. “Chúng mình không phải làm thế. Mình muốn cậu hoàn toàn chắc chắn đó là điều cậu muốn. Được chứ?” Cậu ấy vuốt ve má tôi. “Mình không muốn hối thúc cậu làm bất cứ điều gì.”

“Mình biết điều đó. Mình đang nói với cậu rằng mình muốn làm thế mà. Mình chưa bao giờ muốn điều đó với bất cứ ai, nhưng mình muốn cậu.”

Ánh mắt dán chặt vào mắt tôi, cậu lắng nghe từng lời tôi nói. Có thể cậu đang phủ nhận, có thể cậu đang sững sờ, cả hai tình huống đó đều chẳng giúp gì cho tôi. Tôi đưa cả hai tay lên má cậu rồi kéo môi cậu ấy kề sát mình. “Mình không nói đồng ý, Holder. Là mình nói xin cậu.”

Sau câu nói ấy, môi cậu đổ ập xuống môi tôi. Cậu ấy rên rỉ. Âm thanh xuất phát từ sâu thẳm lồng ngực ấy càng củng cố cho quyết định của tôi. Tôi cần cậu ấy, cần ngay bây giờ.

“Chúng mình thực sự đang làm điều đó sao?” Cậu ấy nói vào miệng tôi trong khi vẫn đang hôn tôi điên cuồng.

“Ừ. Chúng mình thực sự đang làm điều đó. Trong đời mình chưa từng chắc chắn điều gì hơn thế.”

Cậu ấy vuốt tay lên đùi tôi, luồn vào quần chip rồi bắt đầu trượt xuống.

“Trước hết mình cần cậu hứa một điều,” tôi nói.

Cậu hôn tôi thật khẽ, buông tay khỏi chiếc quần chip (khỉ thật) và gật đầu.

“Bất cứ điều gì, tình yêu của mình.”

Tôi chộp lấy tay cậu ấy, đặt nó trở lại đúng vị trí vừa rồi trên hông tôi. “Cậu phải hứa chúng mình sẽ phá kỷ lục cho lần đầu tiên tuyệt vời nhất trong lịch sử những lần đầu tiên.”

Holder cười tủm tỉm. “Khi đã là mình và cậu, Sky… sẽ chỉ có thể tuyệt hơn.”

Rồi cậu ấy luồn cánh tay xuống dưới lưng tôi, kéo lại gần. Bàn tay cậu móc sợi dây váy mỏng manh, kéo chúng tuột khỏi vai tôi. Tôi nhắm nghiền hai mắt, áp má mình lên má cậu, nắm chặt bàn tay vào mái tóc cậu. Tôi cảm nhận được hơi thở của cậu phả lên vai trước khi môi cậu chạm đến. Không hẳn là cậu ấy hôn nó, mà giống như cậu ấy chạm vào và đốt cháy từng bộ phận trên cơ thể tôi từ trong ra ngoài chỉ với một nụ hôn đó.

“Mình cởi nó ra đây,” Holder nói.

Hai mắt vẫn nhắm, tôi không dám chắc cậu ấy đang nói với mình hay xin phép cởi chiếc váy, nhưng vẫn gật đầu. Cậu nâng chiếc váy qua đầu tôi – làn da trần của tôi râm ran như bị kim châm dưới sự âu yếm ấy. Cậu nhẹ nhàng đặt tôi trở lại gối. Tôi mở mắt, nhìn lên, ngưỡng mộ trước vẻ đẹp đến lạ kỳ của cậu. Say sưa ngắm tôi trong vài giây rồi cậu nhìn xuống bàn tay đang vòng lấy hông tôi, chậm rãi đưa mắt từ đầu xuống chân tôi.

“Chúa ơi, Sky.” Cậu vuốt bàn tay qua bụng tôi, cúi người khẽ hôn lên nó. “Cậu tuyệt quá.”

Trước đây tôi chưa bao giờ phô bày thân thể thế này, nhưng cách cậu ấy ngưỡng mộ như thế khiến tôi chẳng còn gì ngần ngại nữa. Cậu luồn tay lên chiếc áo ngực, đưa ngón cái xuống dưới – khiến môi tôi hé mở, đôi mắt lại nhắm nghiền.

Chúa ơi, Chúa ơi, tôi khao khát cậu ấy. Vô cùng, vô cùng.

Tôi ôm lấy khuôn mặt Holder kéo lại gần, choàng hai chân quanh hông cậu ấy. Cậu rên rỉ, bàn tay rời khỏi chiếc áo ngực trở lại eo tôi. Cậu kéo chiếc quần chip xuống đến đùi tôi, buộc tôi phải buông hai chân để kéo hẳn nó ra. Ngay sau đó là chiếc áo ngực. Khi quần áo của tôi được cởi ra hết, cậu ấy nhổm dậy, bước hai chân xuống giường. Tôi vẫn đang ôm mặt cậu, chúng tôi vẫn hôn nhau say đắm trong khi cậu ấy cởi quần rồi lại leo lên giường, hạ thấp xuống người tôi. Lần đầu tiên da thịt chúng tôi được kề sát nhau, gần đến nỗi thậm chí không khí cũng không thể lọt qua, nhưng dường như thế vẫn chưa đủ. Cậu vươn người qua tấm nệm, một tay lần tìm chiếc bàn. Cậu lấy khỏi ngăn kéo một chiếc bao cao su, đặt nó xuống giường rồi lại hạ xuống người tôi. Sự rắn rỏi cùng trọng lượng của cơ thể cậu khiến chân tôi mở rộng hơn. Nhưng tôi chợt cau mày khi nhận ra nỗi mong chờ trong bụng mình bất ngờ chuyển thành sợ hãi.

Và buồn nôn.

Rồi khiếp đảm.

Tim tôi đập loạn lên, hơi thở bắt đầu dồn dập. Nước mắt tôi cay xè khi bàn tay Holder lần quanh tìm bao cao su. Cậu ấy tìm được nó, tôi nghe tiếng cậu bóc nó ra, nhưng hai mắt tôi vẫn nhắm nghiền. Tôi cảm nhận được cậu đang lùi lại, chống đầu gối nhổm dậy. Tôi biết cậu đang đeo nó vào, tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi biết cảm giác sẽ thế nào, sẽ đau ra sao và sẽ khiến tôi khóc như thế nào khi kết thúc.

Nhưng làm sao tôi lại biết được? làm sao tôi biết nếu chưa bao giờ làm điều đó?

Môi tôi bắt đầu run lên khi Holder lại nằm xuống giữa hai chân tôi. Tôi cố gắng nghĩ đến thứ gì đó có thể xua đi nỗi sợ hãi, vì vậy tôi hình dung ra bầu trời cùng những vì sao, chúng đẹp như thế nào để cố trấn áp cơn hoảng loạn. Nếu tự nhủ rằng bầu trời rất đẹp, tôi có thể nghĩ về nó và quên đi chuyện này tồi tệ đến thế nào. Không muốn mở mắt ra, tôi chỉ thầm đếm trong đầu. Tôi hình dung ra những vì sao đang lơ lửng phía trên giường, bắt đầu từ một chùm sao và cứ thế đếm lên.

Một, hai, ba…

Tôi đếm, đếm và đếm.

Hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi bốn…

Tôi nín thở, tập trung, tập trung vào những ngôi sao.

Năm mươi bảy, năm mươi tám, năm mươi chín…

Tôi muốn cậu ấy xong việc cho rồi. Tôi chỉ muốn cậu ấy rời khỏi người mình.

Bảy mươi mốt, bảy mươi hai, bảy mươi…

“Chúa ơi, Sky!” Holder kêu lên, kéo cánh tay tôi ra khỏi mắt. Tôi không muốn cậu ấy bắt tôi phải nhìn nên càng giữ tay chặt hơn trước mặt để tất cả sẽ tối đen, để tôi có thể tiếp tục đếm.

Đột nhiên lưng tôi bị nâng bổng lên không trung, tôi không còn nằm trên gối nữa. Cánh tay tôi mềm rũ, còn tay cậu ấy thì đang ôm chặt lấy tôi, khiến tôi không thể cử động. Tôi đang thổn thức. Tôi khóc nức nở, còn cậu ấy thì đang đu đưa tôi nhè nhẹ, chẳng hiểu vì sao tôi lại mở mắt ra. Tôi cứ di chuyển tới lui, tới lui. Trong giây lát, tôi hoảng loạn và nhắm nghiền hai mắt vì tưởng cậu ấy vẫn chưa xong. Nhưng tôi có thể cảm nhận được lớp chăn đang bọc lấy mình cùng cánh tay cậu ấy đang siết chặt lưng tôi, bàn tay vuốt ve mái tóc tôi trong khi miệng thì thầm vào tai tôi.

“Sky, ổn rồi.” Cậu hôn lên mái tóc tôi, đu đưa tôi theo nhịp cùng cậu ấy. Tôi lại mở mắt, nước mắt làm mọi thứ xung quanh trở nên nhòe nhoẹt. “Mình xin lỗi, Sky. Mình xin lỗi.”

Cậu cứ hôn lên đầu tôi trong khi đung đưa tôi như vậy, miệng nói lời xin lỗi. Cậu ấy đang xin lỗi vì điều gì đó. Một điều mà cậu ấy muốn tôi tha thứ lần này.

Holder lùi lại, thấy mắt tôi đang mở. Đôi mắt cậu đỏ ngầu nhưng không có giọt nước mắt nào. Cậu ấy lại đang run lên. Hoặc có thể là tôi đang run. Có lẽ cả hai đều đang run rẩy.

Cậu ấy nhìn sâu vào mắt tôi, tìm kiếm một điều gì đó. Tìm kiếm tôi. Tôi bắt đầu thả lỏng người trong tay cậu, vì khi có cánh tay cậu ôm chặt quanh người, tôi không cảm thấy như thể đang rơi khỏi rìa trái đất nữa. “Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi. Tôi không hiểu chuyện này là thế nào.

Holder lắc đầu, ánh mắt chan chứa nỗi buồn cùng sự sợ hãi và hối tiếc. “Mình không biết. Cậu bắt đầu vừa đếm vừa khóc rồi run lên, mình đã cố gắng ngăn cậu lại, Sky. Cậu vẫn tiếp tục. Cậu đã vô cùng sợ hãi. Mình đã làm gì? Hãy nói cho mình biết. Mình xin lỗi. Mình thực sự xin lỗi. Mình đã gây ra chuyện quái quỷ gì?”

Tôi chỉ lắc đầu, vì không thể trả lời.

Cậu nhăn mặt, chạm trán vào trán tôi. “Mình xin lỗi. Mình không bao giờ nên để sự việc tiến xa như vậy. Mình không biết có chuyện gì, nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng phải không?”

Tôi chưa sẵn sàng ư?

“Vậy là chúng mình chưa… chúng mình chưa quan hệ với nhau ư?”

Cậu buông lỏng tay, tôi cảm thấy thái độ của cậu thay đổi. Ánh mắt cậu ngập tràn mất mát và thất bại. Đôi lông mày trũng xuống, cau lại, hai tay cậu ôm lấy má tôi. “Cậu ở đâu vậy, Sky?”

Tôi lắc đầu bối rối. “Mình ở đây. Mình đang lắng nghe cậu mà.”

“Không, ý mình là lúc nãy. Cậu đã ở đâu? Cậu đã không ở đây bên cạnh mình vì, không, không có chuyện gì xảy ra cả. Mình thấy từ nét mặt cậu rằng có chuyện gì đó không ổn, vì thế mình dừng lại. Nhưng bây giờ cậu cần phải suy nghĩ kỹ về việc tâm trí cậu đã để ở đâu, vì trông cậu hoảng loạn lắm. Cậu đã quá kích động và mình cần biết điều gì đã đưa cậu đến đó để có thể đảm bảo cậu sẽ không bao giờ lại như thế nữa.”

Holder hôn lên trán tôi, buông tay khỏi lưng tôi. Cậu đứng dậy, kéo quần lên rồi nhặt cho tôi chiếc váy. Rũ nó xuống và vuốt nhẹ, cậu tiến đến trùm nó lên đầu tôi. Cậu nâng cánh tay tôi lên, giúp tôi chui vào trong váy, sau đó kéo xuống eo, che lại cơ thể tôi. “Mình đi lấy nước cho cậu nhé. Mình sẽ trở lại ngay.” Cậu ngập ngừng hôn lên môi tôi, như thể sợ chạm vào tôi lần nữa. Khi cậu ra khỏi phòng, tôi tựa đầu vào tường và nhắm mắt lại.

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng tôi đang lo sợ sẽ mất Holder. Tôi vừa trải qua một trong những điều riêng tư nhất trên đời, vậy mà lại biến nó thành thảm họa. Tôi đã khiến cậu ấy cảm thấy vô giá trị, giống như cậu ấy đã làm điều gì đó không đúng, bây giờ cậu ấy còn không dám chạm vào tôi. Có lẽ cậu ấy muốn tôi rời khỏi đây. Tôi không cho rằng đó là lỗi của cậu ấy. Tôi không trách cứ cậu ấy chút nào. Tôi cũng muốn chạy trốn chính mình.

Tung chăn ra, tôi đứng dậy kéo váy xuống. Thậm chí tôi không bận tâm tìm quần chip. Tôi cần tìm phòng tắm và sửa sang lại để Holder có thể đưa tôi về. Đây lầ lần thứ hai trong cuối tuần này tôi khóc mà không hiểu tại sao và lần thứ hai cậu ấy phải cứu tôi. Tôi sẽ không lặp lại chuyện này lần nào nữa.

Khi đi qua cầu thang phòng tắm, tôi nhìn qua lan can xuống bếp. Holder đang chống khuỷu tay trên quầy, hai tay ôm lấy mặt. Cậu đứng đó, dáng vẻ đầy đau khổ, ưu phiền. Không thể tiếp tục nhìn cậu, tôi mở cánh cửa đầu tiên bên tay phải, nghĩ rằng đó là phòng tắm.

Không phải.

Là phòng của Lesslie. Tôi toan kéo cửa đóng nhưng lại thôi. Thay vào đó, tôi mở nó rộng hơn, bước vào rồi đóng cửa lại. Thôi, phòng tắm, phòng ngủ hay toa-lét gì cũng được… tôi chỉ cần yên tĩnh một mình. Đã đến lúc phải trấn tĩnh lại sau tất cả những gì đang xảy đến. Hay tôi điên mất rồi. Chưa bao giờ có nhiều chuyện dồn dập nối tiếp nhau thế này. Chúng thực sự khiến tôi hoảng sợ. Tay vẫn còn run, vì thế tôi đan chặt chúng vào nhau phía trước và cố gắng tập trung vào một điều gì khác để tự trấn tĩnh.

Quan sát mọi thứ xung quanh, tôi nhận thấy căn phòng này có vẻ hơi bừa bộn. Giường không được dọn, lạ thật. Toàn bộ ngôi nhà của Holder không dính một hạt bụi, nhưng giường của Lesslie lại không được dọn dẹp. Một chiếc quần bò ngay giữa sàn phòng, trông giống như bạn ấy chỉ vừa cởi nó ra. Tôi nhìn quanh phòng, nó mang vẻ rất đặc trưng của một cô nàng tuổi teen. Đồ trang điểm trên tủ, một chiếc iPod trên bàn. Như thể Lesslie vẫn đang sống ở đây. Không giống bạn ấy đã mãi mãi ra đi chút nào. Rõ ràng không ai động đến nơi này từ khi Lesslie mất. Tất cả các bức ảnh của bạn ấy vẫn treo trên tường và cạnh gương trang điểm. Tất cả quần áo vẫn ở trong tủ, một số dồn trên sàn. Lesslie đã mất được hơn một năm, tôi dám chắc chưa có ai trong gia đình Holder chịu chấp nhận điều đó.

Cảm giác ở trong này hơi rờn rợn, nhưng nó lại giúp đầu óc tôi không nghĩ đến những gì đang diễn ra nữa. Tôi tiến về phía giường ngắm những bức ảnh treo trên tường. Hầu hết là ảnh của Lesslie cùng bạn bè, chỉ có vài bức Holder và bạn ấy chụp chung với nhau. Bạn ấy rất giống Holder với đôi mắt xanh pha lê sâu thẳm, mái tóc màu nâu sậm. Và, ngạc nhiên thay, trông bạn rất hạnh phúc. Vẻ mặt rất toại nguyện, tràn đầy sức sống trong mỗi bức ảnh, thật khó hình dung điều gì đang thực sự diễn ra trong đầu Lesslie. Chả trách Holder không hề hay biết em gái đang cảm thấy đau buồn như thế nào. Hẳn bạn ấy không bao giờ để ai biết điều đó.

Tôi cầm một bức ảnh đang úp xuống mặt bàn. Lật nó lên nhìn, tôi kinh ngạc thở dốc. Đó là ảnh bạn ấy đang hôn Grayson, tay họ ôm chặt lấy nhau. Bức ảnh làm tôi choáng váng. Tôi phải ngồi xuống giường để lấy lại phương hướng. Đây là lý do tại sao Holder ghét cay ghét đắng Grayson ư? Đây là lý do cậu ấy không muốn Grayson chạm vào tôi? Phải chăng cậu ấy coi những gì em gái mình làm là lỗi của Grayson?

Tôi đang ngồi trên giường cầm bức hình thì cửa phòng mở ra. Holder ló đầu vào. “Cậu đang làm gì vậy?” Cậu ấy không có vẻ tức giận khi tôi ở đây. Nhưng trông cậu ấy không thoải mái, hẳn chỉ là một phản ứng từ chuyện vừa nãy.

“Mình đang tìm phòng tắm,” tôi lí nhí. “Mình xin lỗi. Mình chỉ muốn yên tĩnh một chút.”

Holder tựa mình lên khung cửa, khoanh tay trước ngực nhìn quanh căn phòng. Cậu quan sát mọi thứ giống như tôi đang làm. Như thể tất cả đều rất mới mẻ đối với cậu.

“Chưa có ai vào đây đúng không? Từ khi bạn ấy…”

“Chưa,” cậu ấy nhanh chóng đáp lại. “Vào đây để làm gì chứ? Lesslie đã đi rồi.”

Tôi gật đầu rồi đặt bức ảnh Lesslie cùng Grayson trở lại bàn, úp mặt xuống như cũ. “Bạn ấy từng hẹn hò với cậu ta à?”

Cậu ngập ngừng bước vào rồi tiến về phía giường. Cậu ngồi xuống cạnh tôi, tựa khuỷu tay lên đầu gối, đan chéo hai tay phía trước. Từ từ nhìn quanh căn phòng, cậu không trả lời câu hỏi của tôi ngay. Việc cậu ngồi đây với tôi ngay lúc này, vẫn muốn ôm tôi khiến tôi muốn trào nước mắt.

“Hắn chia tay em ấy vào cái đêm trước khi em đi,” cậu khẽ nói.

Tôi cố gắng không thở dốc, nhưng lời cậu nói thực sự khiến tôi bàng hoàng. “Cậu nghĩ vì cậu ta nên Lesslie mới làm thế phải không? Thế nên cậu mới ghét cay ghét đắng cậu ta?”

Holder lắc đầu. “Mình ghét thằng đó trước khi nó chia tay Lesslie. Nó đã gây cho con bé rất nhiều chuyện, Sky ạ. Nhưng không, mình không nghĩ nó là lý do em mình làm vậy. Có lẽ đó chỉ là giọt nước làm tràn ly. Lesslie gặp nhiều rắc rối từ rất lâu trước khi Grayson xuất hiện trong đời nó. Bởi vậy mình không đổ lỗi cho thằng ấy. Mình chưa từng nghĩ thế.” Holder đứng lên và cầm lấy tay tôi. “Thôi nào. Mình không muốn ở đây nữa.”

Tôi nhìn quanh căn phòng lần cuối rồi đứng dậy đi theo cậu. Nhưng tôi dừng lại trước khi ra đến cửa. Holder quay lại quan sát tôi đang nhìn những tấm ảnh trên tủ quần áo. Có một tấm được đóng khung chụp Holder cùng Lesslie khi cả hai còn rất nhỏ. Tôi cầm nó lên, đưa lại gần quan sát. Một điều gì đó khi thấy cậu bé con Holder khiến tôi mỉm cười. Ngắm cả hai còn bé như thế này… thật là thư thái. Giống như được chiêm ngưỡng một sự ngây thơ thuần khiết trước khi xuất hiện những sự thực cay nghiệt của cuộc đời vậy. Họ đang đứng trước một ngôi nhà viền trắng, Holder vòng tay ôm chặt lấy cổ em gái. Lesslie cũng ôm qua eo cậu, hai anh em cười thật tươi trước ống kính.

Tôi di chuyển ánh mắt từ khuôn mặt họ sang ngôi nhà phía sau. Đó là một ngôi nhà viền trắng với những đường nét trang trí màu vàng và nếu bạn định quan sát vào bên trong thì phòng khách được sơn hai sắc xanh lá cây khác nhau.

Ngay lập tức tôi nhắm mắt. Làm sao mình biết được điều đó? Làm sao mình biết phòng khách màu gì?

Tôi bắt đầu run lên, tôi cố gắng hít một hơi nhưng không thể. Làm sao tôi biết được ngôi nhà đó? Tôi biết điều đó, giống như bất ngờ biết được hai đứa trẻ trong tấm ảnh. Còn có một bộ xích đu màu xanh và trắng phía sau nhà. Sau bộ xích đu chừng ba mét là một cái giếng cạn bị đậy kín vì con mèo của Lesslie từng bị ngã xuống đó.

“Cậu không sao chứ?” Holder hỏi, cố gắng lấy tấm ảnh ra khỏi tay tôi, nhưng tôi chộp lại nó và nhìn lên cậu ấy. Đôi mắt đầy lo lắng, cậu bước một bước lại gần tôi. Tôi lùi lại một bước.

Làm sao tôi biết được cậu ấy?

Làm sao tôi lại biết Lesslie?

Sao tôi lại cảm thấy như mình nhớ họ? Tôi lắc đầu nhìn xuống tấm ảnh, ngẩng lên nhìn Holder, rồi lại nhìn tấm ảnh. Lần này tôi chú ý đến cổ tay của Lesslie. Cô ấy đang đeo một chiếc vòng. Chiếc vòng giống hệt của tôi.

Tôi muốn hỏi cậu ấy về nó, nhưng không thể. Cố gắng mãi nhưng chẳng thốt được câu nào, tôi chỉ biết giơ tấm ảnh lên. Holder lắc đầu, cúi mặt xuống, như thể trái tim cậu đang tan nát. “Sky, không,” giọng cậu ấy đầy van nài.

“Sao có thể?” Giọng tôi vỡ ra, thấp đến gần như không thể nghe thấy. Tôi nhìn xuống tấm ảnh trên tay. “Có một cái xích đu. Một cái giếng. Và… con mèo của cậu. Nó bị rơi xuống giếng.” Tôi ngước mắt nhìn cậu ấy. Suy nghĩ cứ thế tuôn ra. “Holder, mình biết phòng khách đó. Phòng khách màu xanh lá cây và bếp có một cái bàn quá cao đối với chúng mình. Và… mẹ cậu. Mẹ cậu tên là Beth.” Tôi dừng lại, cố gắng hít một hơi thở vì những ký ức cứ liên tục ùa về. Chúng sẽ không dừng lại, còn tôi thì không thở nổi. “Holder… Beth là tên mẹ cậu phải không?”

Holder đau đớn đưa hai tay nắm lấy tóc mình, “Sky…” Cậu ấy thậm chí không thể nhìn tôi. Nét mặt giằng xé và bối rối, cậu ấy… cậu ấy đang nói dối tôi. Cậu ấy đang cố giấu điều gì đó vì sợ phải cho tôi biết.

Cậu ấy biết tôi. Sao cậu ấy lại biết tôi, sao cậu ấy không nói với tôi?

Bỗng nhiên tôi thấy muốn bệnh. Tôi lao qua Holder, mở cánh cửa bên kia hành lang, tình cờ đó là một phòng tắm, ơn Chúa. Tôi chốt cánh cửa sau lưng, quăng khung ảnh lên kệ rồi gục xuống sàn.

Bao hình ảnh lẫn ký ức bắt đầu tràn ngập tâm trí tôi giống như cửa xả lũ vừa được nâng lên. Ký ức về cậu ấy, về Les, về ba chúng tôi bên nhau. Chúng tôi cùng vui chơi, tôi còn ăn tối ở nhà họ, tôi và Les lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng. Tôi đã rất quý bạn ấy. Khi đó, tôi còn quá nhỏ, thậm chí không biết mình đã quen họ thế nào, nhưng tôi yêu quý họ. Cả hai anh em. Thật đau lòng khi giờ đây biết được cô bé Lesslie mà tôi từng yêu quý đã không còn nữa. Tôi bỗng cảm thấy buồn và thất vọng trước sự ra đi của bạn ấy, nhưng không phải buồn cho tôi. Không phải cho Sky. Tôi buồn cho một cô bé là tôi trước đây. Bằng cách nào đó nỗi đau của cô bé ấy khi mất Lesslie đang hiển hiện trong tôi.

Sao tôi lại không hề hay biết? Sao tôi lại không nhớ ra Holder khi lần đầu trông thấy cậu?

“Sky, mở cửa ra. Xin cậu.”

Tôi tựa người vào tường. Thế là quá đủ. Những ký ức, cảm xúc lẫn nỗi đau… quá nhiều để tiếp nhận được hết tất cả cùng lúc.

“Xin cậu. Chúng mình cần nói chuyện, mình không thể làm thế ở ngoài đây được. Xin cậu hãy mở cửa.”

Cậu ấy đã biết. Lần đầu tiên gặp tôi tại cửa hàng tạp hóa, cậu ấy đã biết. Khi nhìn thấy chiếc vòng tay của tôi… cậu ấy đã biết tôi lấy nó từ Lesslie. Cậu ấy thấy tôi đeo nó, cậu ấy biết rõ.

Nỗi đau cùng sự rối loạn nhanh chóng chuyển thành tức giận, tôi đẩy người đứng dậy, đi nhanh ra cửa phòng tắm, kéo chốt mở ra. Cậu ấy đang chống tay lên hai bên khung cửa và nhìn thẳng vào tôi, nhưng tôi có cảm giác như không biết người con trai này. Tôi không biết giữa chúng tôi điều gì là thật, điều gì là giả nữa. Tôi không biết cảm xúc của cậu ấy xuất phát từ quãng đời bên cạnh tôi hay bên cạnh cô bé là tôi trước đây.

Tôi cần phải biết. Tôi cần phải biết cô bé đó là ai. Tôi đã từng là ai. Nén nỗi sợ hãi, tôi thốt lên câu hỏi mà tôi sợ mình đã biết câu trả lời. “Hope là ai?”

Nét mặt rắn đanh của cậu ấy không đổi, vì thế tôi hỏi lại, lần này to hơn.

“Hope là ai?”

Cậu ấy vẫn nhìn tôi không dứt, hai tay giữ chặt khung cửa, không thể trả lời. Vì lẽ gì đó mà cậu ấy không muốn tôi biết. Cậu ấy không muốn tôi nhớ mình là ai. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn những giọt nước mắt. Tôi quá sợ hãi để nói ra, vì tôi không muốn biết câu trả lời.

“Là mình đúng không?” Tôi hỏi, giọng run lên hoang mang. “Holder… mình là Hope phải không?”

Holder khẽ thở ra một hơi thật nhanh trong lúc nhìn lên trần nhà, như đang cố gắng để không khóc. Cậu nhắm mắt lại, gục trán lên cánh tay rồi hít một hơi thật sâu, thật dài trước khi quay ra nhìn tôi. “Ừ.”

Không khí quanh tôi trở nên đặc quánh. Đến nỗi tôi không thở được. Tôi đứng lặng ngay trước mặt cậu, không thể cử động. Mọi thứ trở nên ngưng bặt ngoại trừ những gì trong đầu tôi. Có quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều câu hỏi và ký ức, tất cả đang cố gắng ùa tới. Tôi không biết nên khóc, gào thét, ngủ hay chạy đi.

Tôi cần phải ra ngoài. Tôi có cảm giác như Holder cùng với phòng tắm này và toàn bộ ngôi nhà đang ghìm mình lại, tôi cần phải ra ngoài để có không gian tống khứ tất cả mọi thứ ra khỏi đầu. Tôi chỉ muốn tất cả biến mất.

Tôi ùa chạy qua cậu. Cậu ấy cố gắng chộp lấy cánh tay tôi nhưng tôi giật phắt ra.

“Sky, đợi đã,” cậu ấy thốt lên từ phía sau. Tôi tiếp tục chạy đến cầu thang, lao xuống nhanh hết sức có thể, mỗi bước hai bậc. Nghe thấy tiêng cậu ấy chạy theo, tôi tăng tốc. Guồng chân tôi còn nhanh hơn dự tính. Tôi túm trượt lan can và chúi về phía trước, ngã nhào xuống sàn ngay dưới chân cầu thang.

“Sky!” Holder thét lên. Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng cậu ấy đã quỳ xuống vòng tay ôm lấy tôi trước khi tôi có cơ hội. Tôi đẩy mạnh buộc cậu ấy buông ra để có thể ra khỏi đây nhưng cậu ấy không hề nới tay.

“Ra ngoài.” Tôi nói, hơi thở hổn hển và yếu ớt. “Mình cần ra ngoài. Xin cậu, Holder.”

Holder dường như đang đấu tranh giằng xé không chịu buông tôi ra. Cậu miễn cưỡng lùi lại, nhìn xuống tìm kiếm ánh mắt của tôi. “Đừng chạy, Sky. Ra ngoài, nhưng xin cậu đừng bỏ về. Chúng mình cần nói chuyện.”

Tôi gật đầu. Cậu ấy buông ra, đỡ tôi đứng dậy. Ra khỏi cửa chính để bước lên bãi cỏ, tôi đan chéo hai tay ở sau đầu rồi hít một hơi dài bầu không khí se lạnh vào mình. Tôi ngẩng đầu nhìn lên những vì sao, hơn hết, tôi ao ước mình đang ở trên đó mà không phải dưới này. Tôi không muốn những ký ức cứ tiếp tục ùa về, vì mỗi ký ức khó hiểu lại kéo theo một câu hỏi thậm chí khó hiểu hơn. Tôi không hiểu mình biết cậu ấy như thế nào. Không hiểu tại sao cậu ấy lại không nói gì cả. Không hiểu tại sao tên tôi lại là Hope trong khi tôi chỉ nhớ tên mình là Sky. Không hiểu sao mẹ Karen lại nói Sky là tên khai sinh của tôi nếu sự thực không phải vậy. Mọi thứ tôi ngỡ rằng mình đã hiểu sau bao năm qua đang trở nên sáng tỏ, đang tiết lộ những điều tôi không muốn biết. Tôi đang bị lừa dối và tôi sợ phải biết điều mọi người đang cố giấu mình là gì.

Tôi đứng bên ngoài thật lâu, như cả thế kỷ, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ trong khi không hề hay biết thứ mà mình đang cố gắng làm rõ là gì. Tôi cần nói chuyện với Holder, cần biết những gì cậu ấy biết, nhưng tôi thấy bị tổn thương. Tôi không muốn đối diện với cậu ấy khi biết cậu ấy đã che giấu bí mật này suốt thời gian qua. Nó khiến tất cả những gì tôi nghĩ đang xảy ra giữa chúng tôi chỉ toàn là giả dối.

Tôi đã quá mệt mỏi, đã biết quá nhiều bí mật chỉ trong một buổi tối. Tôi chỉ muốn về nhà và leo lên giường. Tôi cần phải ngủ trước khi chúng tôi nói về việc tại sao cậu ấy không nói sự thực với tôi, cậu ấy đã biết tôi khi còn bé. Tôi không hiểu tại sao cậu ấy nghĩ nên giấu tôi chuyện đó?

Tôi quay lại, trở vào nhà. Holder đang đứng bên ngưỡng cửa dõi theo tôi. Cậu bước sang bên để tôi vào. Tôi đi thẳng xuống bếp, mở tủ lạnh. Chộp lấy một chai nước, tôi mở nó ra tu liền vài ngụm. Miệng tôi khô rang, tôi vẫn chưa hề được uống cốc nước mà cậu ấy nói sẽ đi lấy cho tôi ban nãy.

Tôi đặt chai nước xuống quầy, nhìn Holder. “Đưa mình về.”

Cậu ấy không phản đối. Cậu ấy quay lại, cầm chùm chìa khóa trên bàn ngay lối vào rồi ra hiệu cho tôi đi theo. Tôi để chai nước lại, lặng lẽ theo cậu ra xe. Khi tôi chui vào trong, cậu cho xe ra khỏi lối đi xuống đường mà không nói gì.

Xe chạy qua lối rẽ vào nhà tôi – rõ ràng cậu ấy không định đưa tôi về. Tôi liếc nhìn nhưng mắt cậu như đóng đinh vào con đường trước mặt. “Đưa mình về nhà,” tôi nói lại.

Holder nhìn tôi cương quyết. “Chúng mình cần nói chuyện, Sky. Cậu có nhiều thắc mắc, mình biết như vậy.”

Đúng thế. Tôi có cả triệu thắc mắc cần hỏi, nhưng tôi hy vọng cậu ấy sẽ cho tôi ngủ một giấc để có thể suy ngẫm, sắp xếp chúng và cố gắng tự trả lời nhiều nhất có thể. Rõ ràng Holder lại không quan tâm tới điều tôi muốn lúc này. Tôi miễn cưỡng cởi dây an toàn, quay sang, tựa lưng lên cửa xe đối diện với cậu ấy. Nếu cậu ấy không muốn cho tôi thời gian để chấp nhận chuyện này, tôi sẽ lập tức đưa ra tất cả những câu hỏi. Nhưng tôi sẽ hỏi thật nhanh vì tôi muốn cậu ấy đưa về.

“Được thôi,” tôi cất giọng bướng bỉnh. “Hãy giải quyết một lần cho xong. Tại sao cậu lại nói dối mình suốt hai tháng qua? Tại sao chiếc vòng tay của mình lại khiến cậu khó chịu đến nỗi không thèm nói chuyện với mình cả mấy tuần liền? Hay tại sao cậu không nói ra cậu thực sự đã nghĩ mình là ai vào cái ngày chúng ta gặp nhau tại cửa hàng tạp hóa? Vì cậu đã biết, Holder. Cậu biết mình là ai và chắc cậu nghĩ việc đánh lừa mình cho đến khi mình tìm ra mọi chuyện sẽ thật thú vị. Mà, cậu có thực sự thích mình không? Trò đùa mà cậu đang chơi có đáng để khiến mình đau khổ hơn bao giờ hết trong suốt cuộc đời không? Bởi vì đó là điều đang diễn ra đấy,” tôi nói, run lên vì phẫn nộ cực độ.

Cuối cùng, nước mắt trào ra vì tôi đã quá mệt mỏi khi phải chống cự lại nó. Đưa tay gạt dòng nước mắt trên má, tôi hạ thấp giọng. “Cậu khiến mình đau lắm, Holder. Điều đó thật kinh khủng. Cậu đã hứa sẽ luôn thành thực với mình.” Tôi không lớn tiếng nữa. Thực ra tôi đang nói nhỏ đến nỗi không dám chắc cậu ấy có nghe thấy không. Cậu ấy vẫn nhìn chằm chằm xuống đường như một kẻ đê tiện đáng khinh. Tôi nhắm nghiền hai mắt, khoanh tay trước ngực rồi tựa mình lại vào ghế. Nhìn ra ngoài cửa kính, tôi nguyền rủa số mệnh. Tôi nguyền rủa số mệnh đã dẫn lối cho người con trai vô vọng này bước vào cuộc đời tôi, để cậu ta có thể hủy hoại nó.

Khi Holder vẫn tiếp tục lái mà không đáp lại bất cứ lời nào, tôi không thể làm gì khác ngoài việc khẽ thốt một tiếng cười thương hại. “Cậu đúng là hết hy vọng,” tôi lẩm bẩm.

Bình luận