Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Legendary Moonlight Sculptor – Con Đường Đế Vương

Quyển 1 – Chương 10: Weed’s Role in the Punitive Force (Vai trò của Weed trong đội chinh phạt)

Tác giả: Kim Tae-Hyung
Chọn tập

Suy cho cùng, con người ai cũng như nhau… Luôn luôn ham muốn, và chẳng bao giờ lấp đầy được những ham muốn của mình. Giống như những kẻ nghèo khó, luôn khao khát một cuộc sống với những thứ giản đơn như nhà cửa, quần áo và thức ăn, vậy mà sau khi có chúng, họ vẫn chẳng bao giờ cảm thấy thỏa mãn…

Chương 10: Vai trò của Weed trong đội quân chinh phạt


Đội quân chinh phạt đang chuẩn bị khởi hành đến làng Baran!

Nằm tại nơi tận cùng của nền văn minh, vương quốc Rosenhiem bị bao vây bởi lũ quái vật.

Mặc dù đã củng cố lại những bức tường bao quanh và tổ chức lại đội quân nơi biên giới, nhưng những cuộc tấn công và cướp bóc từ bọn Goblin và lũ Orc luôn khiến Cung điện Hàng gia phải đau đầu.

Nhiệm của đội quân chinh phạt là chiếm lại làng Baran dưới sự chỉ huy của Darius. Ngôi làng đã bị rơi vào tay bọn Lizardmen. Tất cả những người tham gia đội quân chinh phạt đều có chung một nhiệm vụ- là tới và đánh đuổi bọn Lizardmen ra khỏi làng.

Chủ đề này đã được bàn tán xung quanh thành phố Serabourg suốt mấy ngày qua. Thậm chí nhiều người chơi từ những vương quốc khác đã tới đây nhận nhiệm vụ, khiến thành phố càng thêm đông đúc.

Những ai tham gia sẽ được thưởng rất nhiều kinh nghiệm, chưa kể đến danh tiếng, điểm cống hiến vương quốc Rosenhiem. Tất cả đều biết về nhiệm vụ này- trừ Weed, người vẫn đang bận rộn điêu khắc những bức tượng.

Sau cuộc trò chuyện mật với người bạn cũ. Mọi người quyết định gặp nhau tại trung tâm thành phố.

“Thật vui khi gặp lại cậu, Weed-nim”

“Phải. Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau!”

Surka và Irene chào mừng Weed một cách nồng nhiệt. Trong khoảng thời gian cậu vắng mặt trang bị của họ đã thay đổi khá nhiều 

Surka đang mặc một chiếc áo choàng dài, trong khi Irene mặc một bộ lễ phục trắng như tuyết. Còn Romuna, là một phù thủy (mage) cô được trang bị một chiếc áo choàng màu đen tiêu chuẩn.

Mọi người rất bất ngờ khi Weed vẫn chưa thay đổi trang bị của mình.

“Weed-nim, cậu đã ở đâu suốt thời gian qua ?”

“Đó là một câu chuyện dài….”

Trước khi Weed kịp nói hết câu, Surka đã ngắt lời,

“Mình hiểu. Cậu đã không đăng nhập cả tuần nay phải không?”

“…”

“Mà thôi, cậu sẽ tham gia đội quân chinh phạt cùng bọn mình phải không, Weed-nim?”

Romuna nói trong khi vòng tay lên người Weed, giống như thể họ là một cặp.

Weed cảm thấy lạnh sống lưng khi chứng kiến Pale nhìn họ với ánh mắt buồn bã. Có lẽ anh đang thầm có tình cảm với Romuna.

Cố gắng thoát khỏi vòng tay của Romuna. Weed hỏi,

“Hiện tại, trình độ mọi người đến đâu rồi?”

“Mình mới đạt cấp 48. Mình đã chết sáu lần trong những trận chiến trước, vậy nên giờ mình là người yếu nhất.” Surka trả lời một cách rụt rè.

“Mình cấp 51,” Irene nói,

“Mình cũng thế,” Romuna trả lời.

“Còn tôi cấp 53” Pale trả lời, có vẻ cậu vẫn còn bối rối sau cảnh vừa rồi.


Weed biết rằng trong thế giới thực, họ là bạn của nhau, và thường đi săn cùng nhau nên cấp độ của họ khá đồng đều. Chắc chắn rằng tất cả đều đã đi săn một cách nghiêm túc và miệt mài bởi họ tăng cấp nhanh hơn so với những người chơi bình thường.

Mọi người đã kể cho Weed về việc họ tạm thời rời khỏi trường đại học. Cho dù không kể thêm điều gì nhưng Weed chắc rằng từ khi đăng kí Royal Road, họ đã chơi không ngừng, tự giam mình trong những căn phòng tối, tách biệt với xã hội.

Pale hiểu rằng Weed sẽ tham gia đội quân chinh phạt cùng với họ.

“Nhiệm vụ này yêu cầu người chơi bắt buộc phải từ cấp ba mươi trở lên. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cậu có thể nhận được một số điểm kinh nghiệm khổng lồ, bên cạnh đó, cậu cũng được thưởng thêm vài điểm danh tiếng.”

Đội quân chinh phạt đã lên kế hoạch chạm chán với rất nhiều loại quái vật. Dù mục tiêu chính của họ là bọn Lizardmen đang chiếm làng Baran, nhưng các binh sĩ sẽ có nhiều cơ hội được đối mặt với bọn quái ít nguy hiểm hơn.

“Nhiệm vụ tuy có hơi nguy hiểm, nhưng chúng ta có thể nhờ sự trợ giúp của NPC nếu có chuyện xảy ra. Dù sao thì tôi cũng đã phát ngán với bọn nhện và những tên cướp.” Pale nói, anh vẫn còn cảm thấy kinh hoàng.

Trong khoảng thời gian Weed thực hiện nhiệm vụ tại hang ổ Livard, những người đồng đội của cậu đã đi săn tại một hang động gần đó. Nơi những con nhện đỏ và các loài nhện độc đang cư trú. Irene có thể xử lý được chất độc của bọn chúng nhưng Pale thì luôn bị vướng phải những cái mạng nhện, và phải rất vất vả để chống lại những con nhện khổng lồ với cái miệng chảy đầy nước miếng.

Weed gật đầu, cậu hiểu tất cả những gì mà Pale đã trải qua. Cậu cũng đã có một khoảng thời gian kinh hoàng khi chiến đấu với con Sâu chúa.

Cũng không tệ lắm nếu mình tham gia đội quân chinh phạt.”

“Chúng tôi luôn chào đón cậu, Weed-nim. Mà này….”

“Có chuyện gì vậy?”

“Cậu đã chọn được lớp nhân vật mình muốn chưa?”

Trong lần gặp cuối cùng, Weed vẫn chưa quyết định được lớp nhân vật của mình. Họ thậm chí đã đánh cược với nhau xem khi nào thì cậu tìm được lớp nhân vật cho riêng mình.

“Tôi đã chọn được rồi nhưng…”

“Lớp nhân vật nào vậy? Nói cho bọn mình biết với”

Irene, một người khá dè dặt, nhìn về phía Weed với đôi mắt long lanh. Là một nữ tu, cô có nhiệm vụ hồi máu và hỗ trợ cho đồng đội. Vậy nên cô cần phải biết lớp nhân vật của tất cả thành viên trong nhóm.

Có rất nhiều cách để hỗ trợ cho các nhân vật hệ chiến binh, chưa kể đến các hệ chiến đấu khác, mỗi tuyến nhân vật lại chuyên về các loại vũ khí và cách chiến đấu khác nhau. Tiêu biểu như hệ Tanker với khả năng phòng thủ cao và lượng máu lớn, thường nhận trách nhiệm đỡ đòn tấn công từ đối phương.

Trong trường hợp của Surka và Pale, họ thuộc lớp nhân vật hỗ trợ cùng với điểm nhanh nhẹn cao, nhưng sức mạnh và sinh lực của họ lại yếu hơn so với lớp chiến binh cận chiến.

Bên cạnh đó, các hiệp sĩ dòng thánh (Paladin), lớp nhân vật có thể dùng sức mạnh thần thánh, tiêu biểu như Bàn tay hồi máu, có thể tự hồi máu cho bản thân, bởi một chỉ số đặc trưng là Niềm tin.

Weed gãi đầu. “Tôi là một nhà điêu khắc.”

“Wow, thật tuyệt! Vậy là cậu đã quyết định chọn một nghề thủ công.” Surka cười tươi, nhưng những người khác có vẻ không được vui như vậy. Trong suy nghĩ chung của nhiều người thì việc chiến đấu cùng một nhà điêu khắc yếu đuối quả thật không ổn chút nào. Cái định kiến đó đã khắc sâu vào tiềm thức họ.

Trên thực tế, nhà điêu khắc là một dạng nghề thủ công, một lớp nhân vật chuyên chế đồ, vậy nên gần như không được hỗ trợ về sức mạnh và sinh lực.

Dù vậy, mọi người vẫn chấp nhận Weed. Họ không thể quay lưng lại với người đồng đội của mình chỉ vì cậu ấy đã chuyển sang lớp nhân vật mình mong muốn.

“Bây giờ bọn mình sẽ tới gặp ngài Darius để tham gia đội quân chinh phạt. Cậu sẽ đi cùng chứ?” Pale nói

“Nhưng như mọi người thấy. Tôi là một nhà điêu khắc.” Weed trả lời

“Đừng lo. Cả đội sẽ hỗ trợ cho cậu. Chúng ta phải nhanh lên trước khi hết vị trí. Đội quân chinh phạt chỉ giới hạn trong ba trăm người chơi và hai trăm NPC tham gia theo thứ tự thôi” Pale nói.

“Đi thôi, Weed-nim,” Romuna nói

“Nếu cậu nghĩ rằng mình không đủ khả năng chỉ bởi cậu là một nhà điêu khắc, bọn mình sẽ giúp cậu hết sức.” Surka tiếp lời.

Sau khi Weed tiết lộ lớp nhân vật của mình, cậu không còn lý do nào để từ chối.

Dù cho cậu còn yếu, nhưng những cô gái cảm thấy thân thiết với Weed đến nỗi họ không thể bỏ mặc cậu. Pale đã gần như phải cầu xin cậu tham gia đội quân chinh phạt, để đáp lại những gì cậu đã làm trước kia.

Bị thuyết phục bởi sự kiên trì của nhóm bạn, Weed đi cùng họ tới nơi đóng quân.

*****

Công tước Kanus thường xuyên tổ chức những cuộc họp cùng các vị hiệp sĩ. Tất cả những hiệp sĩ trong thành, không trừ một ai, đều được gọi đến tham gia. Trong buổi họp, họ bàn về cách tiêu diệt lũ quái vật khỏi Rosenheim, những chiến lược sắp tới và các vấn đề quân sự khẩn cấp.

“Thật tuyệt vời, Midvale, những binh sĩ dưới quyền ông đã được huấn luyện rất tốt. Ta ấn tượng khi cấp độ của bọn họ đều trên năm mươi.” Công tước Kanus nói.

“Đó không phải việc tôi đã làm, thưa ngài.” Ngài Midvale trả lời.

“Sao cơ? Chính tay ta đã giao cho ông nhiệm vụ này. Hãy kể cho ta chuyện gì đã xảy ra,” Công tước Kanus nói.

“Như ngài muốn, thưa ngài” Midvale nói. Sau đó công tước Kanus được báo cáo từng chi tiết về những sự việc đã xảy ra ở hang ổ Litvart.

“Hmm… Ta hiểu rồi.” Công tước Kanus nói, trong khi xoa bộ ria bóng mượt của mình.

Những vị hiệp sĩ khác cảm thấy rất đỗi kinh ngạc khi một kẻ ngoại lai có thể hoàn thành tốt công việc này. Trong tâm trí họ, những NPC, họ cho rằng mình là những người con được sinh ra và lớn lên tại lục địa Versailles, còn những người chơi khác chỉ là những kẻ ngoại lai được gửi đến từ nhà tiên tri Thần thánh Gaea. Nhờ trí thông minh nhân tạo, họ có cảm xúc, ngôn ngữ và hành động như người thật.

“Thực sự là một chàng trai tuyệt vời. Midvale, sao ông không chiêu mộ cậu ta vào đội quân của Rosenheim?” Công tước Kanus hỏi.

“Tôi đã hai lần đưa ra lời đề nghị cho cậu ấy, nhưng cậu ta muốn được tự do và săn lùng bọn quái vật bằng ý chí của riêng mình,” ngài Midvale trả lời.

“Một chàng trai của tự do,” Công tước Kanus nói, rất ấn tượng.

“Phải, thưa ngài. Mặc dù vậy, nhưng tôi tin cậu ta sẽ cống hiến hết sức mình cho Rosenheim khi cần thiết” Midvale nói.

“Nếu ông nói vậy, nhất định một ngày nào đó, chúng ta có thể sát cánh cùng cậu ấy” Công tước Kanus trả lời, kết thúc câu chuyện về hang ổ Litvart và chuyển sang chủ đề khác.

*****

Trên đường tới chỗ Darius, Weed dừng chân trước một cửa hàng tạp hóa.

“Weed-nim, có chuyện gì vậy?”

“Rồi cậu sẽ biết.”

Cửa hàng tạp hóa rất đông khách. Phần lớn khách hàng ở đây là những cậu bé chuyên đi giao đồ cho các nhà hàng trong thành.

Một cậu bé, trong bộ đồ của người đưa hàng, hét lên.

“Cháu cần một bộ ngực tươi!”

“Hahaha, ta nghĩ nhóc đã đến nhầm chỗ rồi. Có một cái nhà thổ ở góc phố tiếp theo, hy vọng nhóc có thẻ ID,” người bán hàng nói.

“Không phải. Ý cháu là cái ức gà!”

Cậu bé nhăn mặt. Nhưng người bán hàng chỉ mỉm cười. Ông nói với cái miệng như rắn độc.

“Chỉ ức gà thôi sao? Nhóc không cần trứng gà sao?”

“À, cháu quên mất… Cả trứng nữa.”

“Vậy nhóc hãy đợi ở đây. Ta sẽ đưa trứng cho nhóc sau khi những con gà mái đẻ.”

“Thế còn những con gà?”

“Cậu sẽ có chúng khi trứng nở” 

Irene cười khúc khích trước cuộc trò chuyện của người chủ tiệm với cậu bé giao hàng.

“Cậu nhóc đó thật dễ thương.”

“Mình đoán cậu nhóc đang làm việc trong một nhà hàng bởi vì cậu ta không thể rời khỏi thành trong bốn tuần đầu”

“Một quyết định sai lầm. Tại sao cậu ta lại làm việc trong nhà hàng, một nơi chẳng có gì đáng để học?”

Trong mắt Pale, học nghề tại nhà hàng không phải một quyết định khôn ngoan.

Những người chơi mới thường được khuyên nên chọn những nhiệm vụ được trả công hậu hĩnh hoặc nếu người đó học phép thuật, họ nên tới thư viện để đọc và học mọi thứ. Điều này giúp họ có thể mua vũ khí, trang bị cao cấp, đi săn quái dễ hơn và lên cấp nhanh hơn về sau.

Dù vậy, Weed không đồng tình với ý kiến của Pale. “Nếu cậu làm việc trong nhà hàng, cậu có thể học được kĩ năng Nấu nướng.” Weed nói.

“Tôi biết, nhưng kĩ năng Nấu nướng chẳng đem lại lợi ích gì. Trong khi cậu có thể mua bánh mì đen giá ba xu tại cửa hàng, và nếu bảo quản chúng bằng phép thuật, cậu có thể giữ chúng đến một tháng,” Pale trả lời.

“Cậu ấy đúng đó. Tại sao chúng ta lại phải học Nấu nướng trong khi mình có thể dễ dàng nâng cao chỉ số hài lòng cơ thể?” Surka hỏi.

Trong mắt Weed giờ đây, Pale và Surka thật giống như những đứa trẻ ngu ngốc. Họ đánh giá thấp kĩ năng Nấu nướng cũng y như cách họ coi thường Bậc thầy Điêu Khắc, và không hề biết những bữa ăn ngon ảnh hưởng đến các chỉ số như thế nào.

“Mấy người này chưa từng phải trải qua cuộc sống nghèo khổ,”  Weed lẩm bẩm .

Mắt cậu tối lại. Những người thực sự đã trải qua quãng thời gian khó khăn về tài chính sẽ không bao giờ đánh giá thấp tầm quan trọng của kĩ năng Nấu nướng. Thật kinh khủng khi bị buộc phải ăn bánh mì đen mỗi ngày trong khi đi săn quái ở chiến trường.

Với một người chơi cấp thấp, bạn sẽ phải chịu đựng bởi không còn sự lựa chọn nào khác. Cho tới khi bạn tăng cấp và đủ tiền để mua những thức ăn ngon, khi đó bạn sẽ không thể ăn nổi bánh mì đen thêm lần nào nữa.

Bên cạnh đó, Pale còn chưa thực sự cắn một miếng bánh mì đen nào.

Suy cho cùng, con người ai cũng như nhau. Luôn luôn ham muốn, và chẳng bao giờ lấp đầy được những ham muốn của mình. Giống như những kẻ nghèo khó, luôn khao khát một cuộc sống giản đơn với những thứ như nhà cửa, quần áo và thức ăn, nhưng sau khi có chúng, họ vẫn chẳng bao giờ cảm thấy thỏa mãn.

Bên cạnh đó, kĩ năng Nấu nướng vẫn có tác dụng trong đời sống thật. Khi thông thạo kĩ năng Nấu nướng, bạn sẽ nhận được một danh sách công thức các món ăn dựa trên những loại nguyên liệu sẵn có. Khi bạn áp dụng một công thức mới, dù có đăng xuất, nó vẫn ở trong đầu bạn. Và nếu đạt tới trình độ “cao cấp” trong kĩ năng Nấu nướng, bạn sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc kiếm việc làm bởi vì các nhà hàng sẽ luôn mở rộng cửa chào đón bạn.

Royal Road là một trò chơi thực tế ảo có tính chân thực và chi tiết đến mức những gì ta học được đều có thể áp dụng trong cuộc sống. Nói cách khác, nó chân thực đến nỗi ta không nhận thể ra rằng đó là thế giới ảo.

Đương nhiên, phần lớn người chơi chẳng bao giờ chịu học các kĩ năng theo cách mà Weed đã làm, họ sẽ chẳng bao giờ hiểu cho đến khi trải nghiệm bằng chính bản thân mình.

‘Có lẽ một ngày nào đó họ sẽ muốn thử kĩ năng này’  Weed đoán rằng giá trị của kĩ năng Nấu nướng sẽ càng ngày càng cao hơn.

Dù Weed mới chỉ làm ra các món ăn với kĩ năng Nấu nướng trình độ “sơ cấp”, nhưng những món ăn của cậu đã gia tăng những hiệu ứng đặc biệt lên các chỉ số. Vậy kĩ năng này sẽ đem lại hiệu quả như thế nào nào khi một chuyên gia thể hiện tài ẩm thực của ông ấy?

‘”Chắc chắn rằng đó sẽ là một món ăn khiến mọi người phải trành giành’

Không chỉ bởi mùi vị, mà còn là những hiệu ứng đặc biệt đằng sau nó.

Cứng và vô vị, không thể so sánh món bánh mì đen được bán với giá ba đồng với hương vị như trên thiên đường của những món ăn Pháp, chưa kể đến các chỉ số được cộng thêm. 

Weed có thể tưởng tượng được gia tài khổng lồ của những vị bếp trưởng nổi tiếng nhất khi bán các món ăn của mình.

Giá trị của những bức tượng chỉ có giới hạn, nhưng với kĩ năng Nấu nướng, chừng nào thức ăn vẫn còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày, thì giá trị của chúng là không thể đong đếm được.

Các binh sĩ luôn tìm kiếm những đồ ăn ngon nhất và giá trị của các đầu bếp chuyên nghiệp ngày càng tăng.

“Hừm, một vài người có thể lường trước điều này. Đầu bếp là một trong nghề nắm giữ nhiều bí mật nhất. Họ luôn giữ kín những công thức và phát triển kĩ năng của mình”

Weed quay lại phía đồng đội với vẻ mặt nghiêm túc và nói, “Tôi không thể ngăn cản việc các cậu đánh giá thấp về nghề thủ công và coi trọng khả năng chiến đấu. Nhưng tôi nghĩ những người thợ thủ công sẽ trở nên cần thiết trong tương lai. Tất cả những người thợ thủ công đều có một vài điểm chung, họ có thể giúp tăng khả năng chiến đấu. Tôi khuyên mọi người nên học kĩ năng Nấu nướng. Nó thực sự cần thiết trong cuộc sống hằng ngày.”

“…”

“Mình xin lỗi,” Surka nói với giọng lí nhí.

“Tôi đã quên mất cậu là một nhà điêu khắc, thật thiếu suy nghĩ khi đã nói ra những điều không tốt về người thợ thủ công. Tôi rất xin lỗi,” Pale nói.

Surka, Pale và Irene đỏ mặt, họ trở nên khá lúng túng.

Họ nghĩ là Weed tức giận vì mọi người đã coi thường kĩ năng Nấu nướng, một trong những kĩ năng thủ công, ngay trước mặt cậu ấy.

“Đó không phải là điều tôi muốn nói. Mọi người hiểu sai rồi,” Weed vừa nói vừa lắc đầu.

Dù cho cậu có giải thích thế nào đi nữa, họ sẽ không bao giờ hiểu được. 

Cửa hàng tạp hóa mang một không khí dễ chịu, thu hút được một lượng khách hàng lớn.

Weed đi thẳng tới bàn thanh toán.

“Xin chào” Weed nói.

“Xin chào. Ta vừa mới nghe câu chuyện của mọi người. Cậu có cái nhìn đúng về kĩ năng Nấu nướng đấy!” người bán hàng trả lời.

“Cảm ơn ông.”

“Nhìn cậu có vẻ quen…”

“Phải. Tôi đã đến đây mua đồ vài ngày trước.”

Trong khoảng thời gian trước, khi cậu cố gắng nâng cao kĩ năng Bậc thầy điêu khắc và Nấu nướng, cậu đã tới cửa hàng này để một số lượng lớn thức ăn, đơn giản vì chúng khá rẻ.

Cách đơn giản nhất để kiếm được lợi nhuận là giảm thiểu tối đa chi phí, vậy nên Weed đã mua một số lượng lớn nguyên liệu để được giảm giá. Cậu thường xuyên mua đồ ở đây nhưng hôm nay là lần đầu cậu nói chuyện với chủ cửa hàng.

“Phải rồi. Cảm ơn vì đã ghé thăm cửa hàng của ta. Có phải cậu đang đi trên con đường để trở thành một đầu bếp?”

“Không. Tôi không phải là một đầu bếp, nhưng tôi trân trọng giá trị của kĩ năng Nấu nướng”.

“Tuyệt. Vậy, ta có thể giúp gì cho cậu?” mắt người chủ cửa hàng sáng lên, nhìn về phía Weed.

Sau cuộc nói chuyện với cậu bé đưa thư, Weed nhận ra người chủ cửa tiệm là một người chơi thực sự.

“Tôi cần một ít gia vị và nước sốt” cậu trả lời.

“Hừm, chúng tôi bán khá nhiều loại gia vị,” người bán hàng nói.

“Ở đây có muối, đường và hạt tiêu. Bên này là những sản phẩm đặc biệt được nhập từ nơi khác, ví dụ như những gia vị này được nhập từ vùng Elves, những cái chai này chứa nhựa cây được chiết xuất từ một số loại cây tại phía bắc.”

Lục địa này rất rộng lớn, vậy nên có vô vàn những vật phẩm với mùi vị đặc biệt được thu hoạch bởi người nông dân địa phương và được trao đổi qua các đoàn lữ hành.

“Tôi không cần gia vị đặc biệt đâu. Một vài loại cơ bản thôi.”

“Tuyệt lắm. Chỉ có những thằng ngốc mới muốn gây ấn tượng với người khác bằng cách dùng gia vị đặc biệt. Vậy còn chất lượng?”

“Tôi cần loại tốt nhất.”

“Tất cả hết bao nhiêu?”

Weed đếm lại số tiền trong túi mình. Cậu không bán các loại quặng hoặc nguyên liệu, trừ số bạc mà cậu thu được từ con Sâu chúa.

Cậu giữ lại để dành cho sau này, chúng rất cần thiết trong thời điểm này, cho đến khi kĩ năng Sửa chữa của cậu phát triển cho phép cậu giảm thiểu số lượng nguyên liệu cần dùng.

“Tôi hiện có hai mươi bảy vàng. Hãy bán cho tôi tất cả những gì có thể,” Weed nói

“Được thôi. Vậy ta sẽ tặng cậu thêm một ít” người bán hàng trả lời.

Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu và người chủ tiệm. Những người bạn của cậu cảm thấy giữa hai người dường một sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau, giống như những người bạn lâu năm vậy.

Người chủ tiệm thực sự là người chơi bình thường, ông đang bước đi trên con đường trở thành đầu bếp. Và khi nhìn vào Weed, ông hiểu rằng một đối thủ mạnh đã xuất hiện.

Weed cũng nhận ra ông chủ tiệm là một người đi trước trên con đường trở thành đầu bếp. Dù cho họ không nói một lời nào, ánh mắt họ đã nói lên tất cả.

Weed để tất cả những gia vị và nước tương vào hành trang của mình.

Chuẩn bị xong, cậu đi thẳng về phía đội quân chinh phạt cùng những người đồng đội của mình.



*****

Nhiệm vụ của đội quân chinh phạt đã trở thành đề tài của những cuộc nói chuyện trong thị trấn. Đã có rất nhiều người háo hức tham gia nhiệm vụ.

Darius ngồi lên một chiếc ghế nhỏ, nói chuyện cùng những người đăng kí tham gia nhiệm vụ “Người tiếp theo.”

“Xin chào, tôi là Cochran. Một cung thủ cấp 68. Kĩ năng Liên hoàn tiễn của tôi khá mạnh và tôi đang sử dụng Cung của Lasante.”

“Tốt”

Tiếp theo đến lượt đội của Weed. Pale ở gần đó, anh khá lo lắng khi bước về phía Darius.

Đại diện cho nhóm của mình, Pale nói. “Chúng tôi chung một đội. Tất cả đều trên năm mươi. Gồm có một nữ tu (priestess), một phù thủy (mage), một người gác rừng (ranger), một tu sĩ (monk), và…”

Pale khá do dự trước khi giới thiệu Weed, bởi Weed là một nhà điêu khắc, Pale sợ Darius sẽ thất vọng và từ chối bọn họ.

“Hừm, một đội khá cân bằng. Tốt. Và cậu ta là…” Darius nhìn về phía Weed. “Cậu ta là một thành viên trong đội?” – Darius hỏi.

“Vâng.”

“Năm người tất cả. Vừa đủ lấp đầy những vị trí còn thiếu trong đội quân.”

“Vậy…”

“Các ngươi sẽ tham gia nhiệm vụ giành lại làng Baran chứ?”

Darius hỏi, một cửa sổ tin nhắn hiện ra trước mắt Weed.

*Ting*

————————————————————————————————
Nhiệm vụ: Đội quân chinh phạt tại làng Baran

Ngoài biên giới vương quốc Rosenheim- một vùng đất hoang chứa đầy quái vật. Những bức tường thành được dựng xây và quân lính được cử đến để bảo vệ vùng đất khỏi xự xâm lăng của những con quái vật. Nhưng, một khe hở đã xuất hiện, len lỏi qua khe hở đó, lũ quái vật đã tràn vào và chiếm lấy làng Baran.

Cùng với những binh sĩ của Rosenheim, hãy cứu lấy làng Baran và tiêu diệt những con quái vật.

Độ khó: D

Yêu cầu nhiệm vụ:

Phải hoàn thành trong vòng 30 ngày

     ————————————————————————————————

Pale nói, cùng với một nụ cười.

“Chắc chắn rồi.”

“Tôi sẽ tham gia.”

“Tôi cũng vậy.”

“Cảm ơn ngài”

“Được thôi”

Weed là người cuối cùng chấp nhận nhiệm vụ.

Bạn đã chấp nhận nhiệm vụ.

“Ok. Giờ thì đi thôi.”

Darius đứng lên và nói, “Tất cả những ai tham gia đội quân chinh phạt! Chúng ta đã đủ người, và sẽ khởi hành ngay bây giờ!”



*****


Không có bất kì một nghi thức nào khi đội quân chinh phạt tiến về phía làng Baran. Chỉ có vài cái vẫy tay từ một số ít người quen biết.

Ba trăm người, cùng những bộ trang phục đầy màu sắc, tiến về phía Nam- điểm đến là làng Baran. Tất cả đều chung một mục đích- giành lại ngôi làng đã bị mất từ tay bọn Lizardmen.

“Thật tuyệt vời. Trước kia, mình chưa từng đi xa khỏi thành như thế này. Thật giống như một chuyến đi thực tế!” Romuna nói.

“Có lẽ mình nên mua một hộp cơm trưa,” Irene nói.

Hai cô gái nói chuyện với nhau một cách vui vẻ.

Nắng đẹp cùng không khí trong lành! Thật là một ngày hoàn hảo cho chuyến đi thực tế. Trên đường đi, họ bắt gặp những con sư tử và sói- bị khiếp sợ bởi kích thước của đội quân, chúng rút khỏi con đường. Mọi chuyện nhìn có vẻ rất bình yên.

Trong khi mọi người đi bộ nhẹ nhàng, tận hưởng cuộc nói chuyện vui vẻ thì Weed nhìn về phía đội quân, trang phục của họ và những vũ khí họ mang.

‘Cấp độ trung bình của mọi người rơi vào khoảng từ 40-60. Mình đã từng nghe rằng cấp độ của Darius là trên một trăm bốn mươi.”

Darius đi cùng với năm đồng đội;  ba kiếm sĩ (sword warrior), một tên trộm (thief) và một chiến binh đồng bằng (plain warrior).

‘Mình chắc rằng cấp độ của họ khá tương đương nhau.’

Weed nghĩ rằng Darius đã chấp nhận bất kì ai đến đăng kí, chỉ để hoàn thành yêu cầu cần ba trăm người chơi tham gia vào nhiệm vụ.

Sự hoài nghi này đã trỗi dậy trong Weed khi Darius chấp nhận cả nhóm tham gia đội quân một cách dễ dàng. Trong trường hợp của Weed, hắn ta thậm chí còn không hỏi về kĩ năng và cấp độ của cậu.

‘Mình đoán hắn ta muốn hoàn thành nhiệm vụ này càng nhanh càng tốt. Có rất nhiều phần thường đang chờ đợi.’

Một cảm giác báo động len lỏi trong tâm trí Weed. Ngay sau khi Pale gửi tin nhắn mật tới cho cậu, cậu đã điều tra về Darius, người chỉ huy đội quân chinh phạt.

Danh tiếng của Darius thực sự rất xấu. Có vẻ hắn ta sẽ bất chấp mọi thứ nếu điều đó giúp hắn nâng cao quyền lực.

“Mọi người, hãy nghe này,” Weed nói nhỏ.

“Sao vậy?” Surka nói.

“Khi tới làng Baran, đừng tin ai một cách dễ dàng.” Weed trả lời.

“Ý cậu là gì?” Romuna hỏi.

“Tôi nói rằng từ giờ chúng ta hãy chỉ lo cho riêng mình thôi.” Weed nói.

Pale nhìn xung quanh, có vẻ giật mình sau lời nói của Weed. Anh nhanh chóng đồng ý với cậu, “Tôi hiểu rồi, Weed-nim.”

“Chuyện gì vậy? Tôi không hiểu,” Surka nói.

Weed nhìn về phía cô.

“Cậu có quen bất kì ai trong đội quân này không?”

“Không,” Surka nói.

“Có phải cậu đang muốn nói rằng nếu có một vật phẩm tốt rơi ra, một ai đó có thể giết chúng ta và cướp nó?” Irene hỏi.

Câu hỏi đó khiến mọi người trở nên sững sờ. Surka và Romula cũng bắt đầu sợ hãi.

“Đó không phải điều mà tôi muốn nói. Tất nhiên, điều này có thể xảy ra. Nhưng tôi không nghĩ sẽ có 

kẻ liều lĩnh thực hiện việc đó trong đội quân chinh phạt. Sau khi giết chúng ta, kẻ đó sẽ có biểu tượng của kẻ giết người, và trở thành kẻ thù chung của cả đội, họ sẽ giết hắn để báo thù. Bên cạnh đó, Darius sẽ không để điều này diễn ra, bởi vì điều này ảnh hưởng đến uy quyền của hắn.”

“Vậy điều gì khiến cậu lo?” Romuna hỏi

“Trong chúng ta không có ai đáng để dựa vào. Đó chính là vấn đề,” Weed nói.

Cậu dẫn đồng đội của mình ra xa đoàn lính đang hành quân để tránh bị nghe lén. Weed nói thêm, “Cấp độ của chúng ta vẫn còn thấp, nhưng sẽ phải chiến đấu với một số lượng lớn quái vật.”

“Phải! Đó là lý do họ tập hợp ba trăm người chơi và hai trăm binh sĩ trong quân đội Rosenhiem. Khi chúng ta hoàn thành xong nhiệm vụ, ta sẽ nhận được rất nhiều kinh nghiệm và danh vọng,” Surka nói.

“Đây chính là vấn đề. Các cậu sẽ chiến đấu như thế nào khi trận chiến bắt đầu?” Weed hỏi.

“Phải, chúng ta có rất nhiều người, nhưng chúng ta chỉ là một đám người xa lạ chẳng biết gì về nhau. Chúng ta không biết tên gác rừng kia có những kĩ năng gì. Cũng chẳng thể nào biết được kẻ trông có vẻ giống pháp sư kia có phải là pháp sư thật không hay là một kẻ lừa đảo đang cải trang. Nếu bọn Lizardmen tấn công bất ngờ thì sao, chúng ta sẽ phản ứng như thế nào? Liệu chúng ta có thể dựa vào nhau và tấn công lại?”

“Vậy thì sao? Các cuộc tấn công vẫn thường là như thế này mà?” Irene hỏi.

Khi Irene nêu thêm một câu hỏi nữa, Pale lắc đầu. “Đa số các nhiệm vụ tấn công đều yêu cầu tiêu diệt một lượng quái vật cụ thể hoặc tàn sát tất cả bọn quái vật trong một khu vực nhất định. Tôi chưa bao giờ nghe về một trận chiến quy mô trong phạm vi rộng như thế này. Chúng ta có ba trăm người và hai trăm binh sĩ ở đây, nhưng khi trận chiến bắt đầu, chúng ta sẽ mắc kẹt ngay giữa những người đồng đội của mình và đội hình sẽ tan vỡ ngay lập tức.” Pale nói.

“Điều này có nghĩa là…”

“Irene-nim, những con số chẳng bao giờ phản ánh hết được sự thật. Đội quân gồm ba trăm người và hai trăm binh sĩ, không có nghĩa đội quân này mang sức mạnh của tất cả mọi người. Sẽ thật tốt nếu có thể áp đảo được những con quái vật. Nhưng chúng ta sẽ chẳng chịu được một đòn tấn công bất ngờ. Hãy cẩn thận” Weed nói.

Darius đã quá nóng vội, hắn bị ám ảnh bởi một chiến thắng thần tốc.

Đã có rất nhiều người đến đăng kí tham gia nhiệm vụ, hắn đáng ra nên chấp nhận những người chơi cấp độ cao để tránh thương vong trong những trường hợp khẩn cấp, thực sự thì nhóm của Weed không đủ khả năng để tham gia nhiệm vụ này.

Tuy nhiên, Darius muốn chiếm đoạt tất cả điểm cống hiến vậy nên hắn từ chối tất cả những người chơi cấp độ trên một trăm. Thay vào đó hắn lựa chọn những người cấp chơi độ thấp cho đội quân của mình.

Hắn cũng yêu cầu các quân đội Rosenhiem đi ở phía sau và bước theo đội hình chính ở khoảng cách gần.

‘Mình cá là hắn ta lo lắng việc những binh sĩ sẽ nhận được ít điểm kinh nghiệm và danh vọng đáng ra phải thuộc về họ.”

Nếu Weed là thủ lĩnh của đội quân chinh phạt, cậu sẽ làm hoàn toàn ngược lại. Cậu sẽ bỏ mặc ba trăm người chơi và thay vào đó sử dụng tốt đội quân của Rosenheim.

Nếu cậu có thể chỉ huy các đội quân tiêu diệt bọn Lizardmen, điểm cống hiến và uy tín sẽ tăng lên.

Có rất nhiều cách để tăng danh tiếng và kinh nghiệm, nhưng điểm Uy tín rất khó để tăng lên

Weed nhắc những người đồng đội của mình chú ý thêm một lần nữa.

*****

Đoàn quân dừng lại một lát để nghỉ ngơi và ăn uống, Những người chơi trong đội quân chinh phạt đã mang theo ít lương khô, hoặc vài món ăn nhẹ. Những binh sĩ Rosenhiem luôn ăn đủ ba bữa hằng ngày.

“Chúng ta sẽ chuẩn bị bữa ăn như thế nào?” Surka nói.

Pale và Surka đều nhìn về phía Weed khi nói về bữa ăn sắp tới. Sau cuộc trò chuyện tại tiệm tạp hóa vào hôm trước, họ đã hiểu rằng kĩ năng Nấu nướng của Weed khá ổn.

Weed bước lên phía trước “Tôi sẽ phụ trách nấu ăn. Pale-nim cậu có thể đi săn vài con thỏ hoặc hươu được không? Mỗi loại ít nhất hai con nhé,” Weed nói.

“Được thôi” Pale trả lời.

Pale cầm lấy cây cung, không lâu sau đó, anh quay trở lại với ba con thỏ và hai con hươu. Là một kẻ gác rừng, việc nhắm và bắn những con thỏ và hươu quá dễ dàng với anh.

“Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị,” Weed nói.

Weed nhóm lửa, bắt đầu lột da những con thỏ và hươu, cậu xiên chúng qua những cành cây, và đặt chúng trên ngọn lửa. Cậu bắt đầu rắc muối và hạt tiêu lên trên trong khi xoay từng chút một.

“Nhìn nó thật tuyệt” Surka nói.

“Chúng ta có thể ăn được chưa?” Irene hỏi.

Surka và Irene nhìn về phía miếng thịt- cùng với một sự thèm muốn không thể cưỡng lại.

Khi ở hang ổ Livart, Weed đã thực sự chinh phục được toàn bộ đội quân cùng ngài Midvale. Họ xơi tái món thịt hầm như một bầy sói đói và vét sạch những gì còn sót lại trong nồi.

So với những ngày đấy, kĩ năng Nghề thủ công của cậu đã đạt trình độ “trung cấp” đã khiến món ăn thêm đậm đà, cùng với chỉ số Nghệ thuật càng khiến món thịt thỏ thêm hấp dẫn.

Thậm chí đến những cái xiên chọc từ miệng con hươu để giữ nó trên ngọn lửa trông cũng vô cùng rực rỡ.

“Xong rồi.” Weed nói. Những người đồng đội của cậu đã chịu đựng đủ lâu trước sự tra tấn từ những món ăn. 

Tất nhiên, cơn đói chính là thứ gia vị tuyệt vời nhất.

*Nhai*

Ngay sau đó, những người đồng đội của cậu bắt đầu lao về phía đống thịt nướng. Họ xé thịt ra khỏi xương và quẳng nó vào miệng.

“Ôi Chúa ơi. Nó thật tuyệt!” Surka nói trong khi miệng vẫn nhét đầy thịt.

“Cậu là người tuyệt nhất, Weed-nim,” Romuna nói, giơ ngón cái dính đầy mỡ. Mỡ dính đầy miệng của cô ấy.

Tham ăn, một trong bảy đại tội* của loài người, nữ tu Irene đã ăn sạch một con thỏ trong khi Pale bận xử lý chiếc đùi hươu. Thậm chí họ còn gặm cả xương.

“Cảm ơn cậu, Weed-nim.”

Hài lòng với bữa ăn thịnh soạn, họ hết lời ca ngợi Weed.

“Không có gì.”

Weed nhìn xung quanh, cậu thấy nhiều người khác đang ở xung quanh trong lúc cậu không chú ý.

“Nhìn nó thật ngon…” một người trong số họ nói, nước miếng chảy ra từ mép họ.

“Trời ạ…”

“Tôi thấy thật ghen tị với những cô gái đó!”

Những thành viên trong đội quân chinh phạt càng cảm thấy bị kích thích hơn khi nhìn về phía Irene và Romuna.

“Liệu cậu có thể chia cho tôi một ít thịt được không?” một người khác hỏi.

Weed chia phần thịt của mình cho những người khác.”Được thôi. Nhưng lần sau anh hãy mang thêm một ít thịt đến.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều.” Họ nhận đồ ăn từ Weed với ánh mắt đầy biết ơn. 

Weed bắt đầu làm việc vất vả hơn trong những bữa ăn tiếp theo, bởi rất nhiều người đã đem thịt tới và nhờ cậu nấu chúng. Một vài người trong số họ biết nấu ăn. Họ buộc phải chuẩn bị đồ ăn cho mình khi đã hết thức ăn dự trữ.

Bởi 80% quân lính là nam giới, vậy nên họ ghét việc vặt trong bếp, như gọt khoai tây và thái hành. Mà thực ra, những người chơi nữ cũng không khác gì.

Thậm chí những người đã học kĩ năng Nấu nướng vẫn đi săn và đưa những miếng thịt cho Weed hơn là tự tay nấu chúng.

“Thật xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Tôi mang ơn cậu rất nhiều!” một người đàn ông nói trong ngày thứ hai của cuộc hành trình.

“Đừng bận tâm. Tôi chỉ làm điều mình muốn.” Weed nói.

“Nhưng…”

“Ông cảm thấy không thoải mái phải không? Vậy thế này thì sao? Ông có thể trả tiền cho bữa ăn, vì gia vị và nước sốt, ông biết đấy,” Weed nói.

“Điều này khá hợp lý. Tôi sẽ làm theo cách này.”

Một công việc làm thêm tuyệt vời~~!

Weed bắt đầu thu tiền cho việc Nấu nướng. Đương nhiện, với cái giá lớn hơn nhiều so với giá trị thật của gia vị và nước tương, dù vậy không có ai phàn nàn bởi họ cảm thấy xứng đáng.

Khi đội quân dừng lại ở một thị trấn trên đường đi tới làng Baran, Weed tiếp tục mua một số lượng lớn thực phẩm tại cửa hàng tạp hóa địa phương.

Cậu cần nâng cấp những công thức nấu ăn để cải thiện kĩ năng Nấu nướng ở tốc độ nhanh hơn. Bên cạnh đó, những công thức mới mà cậu chưa từng thử bao giờ luôn được những thực khách tán thành.

Với đống thực phẩm mà Weed mua từ cửa hàng tạp hóa, cậu rất bận rộn trong việc mang chúng trên đường hành quân và nấu đồ ăn trong giờ ăn.

Con dao điêu khắc của Zahab- dụng cụ khá hoàn hảo cho việc gọt khoai.

“Dù sao thì việc chạm khắc những bức tượng với gọt khoai tây cũng như nhau.”

Những món ăn của cậu giúp cộng thêm 5% điểm sự sống, và kĩ năng Nghề thủ công đạt trình độ “trung cấp” giúp tăng thêm vài điểm thưởng.

Kĩ năng Nghề thủ công giúp tăng thêm 30% kĩ năng Bậc thầy Kiếm thuật, và thêm 50% kĩ năng Nấu nướng.

Vậy nên, cuối cùng món ăn của cậu giúp gia tăng 7,5% sự sống. Tuy có vẻ ít ỏi, nhưng cũng đủ tạo nên sự khác biệt trong một cuộc chiến hỗn loạn hoặc giữa những trận quyết đấu sinh tử. 

Một vài khuôn mặt quen thuộc tiến về phía Weed trong lúc cậu đang mải nấu ăn. Họ là những binh sĩ trong đội quân Rosenheim.

“Chỉ huy!”

Chỉ một vài NPC mới có thể gọi Weed bằng chức danh như vậy. Cậu ngừng thái thịt, ngẩng mặt lên và nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trước kia.

“Cậu là ….” Weed nói.

“Chào! Chào mừng chỉ huy!”

Họ là Becker, Hosram và Dale, những người anh em thân thiết đã chiến đấu bên cậu trong lúc ở hang ổ Litvart

“Các cậu ổn chứ?” Weed hỏi.

“Tát cả chúng tôi đều đã trở thành một Denarion, thưa chỉ huy,” Becker nói.

Khi binh sĩ được thăng chức lên Denarion, họ không thể trở về trung đoàn ban đầu. Quân đội hoàng gia đã giao cho họ những tân binh cùng các nhiệm vụ mới.

“Vậy là cậu đã tham gia đội quân chinh phạt giải cứu làng Baran,” Weed nói.

“Vâng, thưa chỉ huy,” Dale trả lời. “Một khi nhiệm vụ hoàn thành, chúng tôi sẽ đóng quân tại làng và bảo vệ khu vực xung quanh.”

Một vài người khác, bao gồm Buran, vẫn còn làm việc dưới quyền ngài Midvale, nhưng những người khác, giờ đã trở thành một Denarion, đã tham gia đội quân chinh phạt.

Tất cả nhờ cái mũi thính của Becker, cậu ta đã ngửi thấy mùi thức ăn của Weed, đi theo nó và tìm ra vị chỉ huy cũ.

“Hehe,” Hosram cười.

“Tôi thực sự nhớ những món ăn của ngài, thưa chỉ huy,” Becker nói.

“Tôi rất tiếc khi không được phục vụ ngài lần nữa, nhưng tình cảm giữa chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc!”

Những người lính nói trong lúc dạ dày họ trống rỗng.

“Làm sao cậu ta lại biết những binh sĩ của Roseheim?”

“Họ không phải những binh sĩ bình thường. Nhìn họ giống một Denarion.”

“Họ  gọi cậu ấy là chỉ huy.”

Surka and Pale không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Denarion là một chức vị khá cao, và cấp độ của những Denarion này có vẻ còn cao hơn bọn họ.

“Haha, của cậu đây.”

Weed đưa những món ăn mà cậu vừa nấu cho những người thuộc cấp của mình. Từ giây phút đó, toàn bộ đồ quân nhu được cấp cho trung đội của họ đều được tuồn đến cho Weed.

*****

Mất khoảng mười ngày đi bộ để đội quân đến được làng Baran.

Weed đã có ý định nâng cao kĩ năng Nấu nướng trong cuộc hành trình. Để đạt được kĩ năng nấu nướng trình độ “trung cấp”, bên cạnh việc thành thạo nấu các món ăn, kĩ năng này còn yêu cầu phải nấu nướng với số lượng lớn.

Trong những ngày ở hang ổ Litvart, Weed đã phục vụ ba mươi hai người, ba lần một ngày, chín mươi sáu khẩu phần một ngàyvà tổng cộng khoản ba ngàn bát thịt bò hầm.

Sau đó, cậu mở một quán ăn ngoài trời để chuẩn bị và bán đồ ăn trong thành. Còn giờ đây cậu đang nấu cho hàng trăm người lính trong cuộc hành quân, ước tính cậu đã phục vụ ít nhất mười ngàn bữa ăn.

Nếu một người bình thường ăn ba bữa một ngày, sẽ là chín mươi bữa ăn trong một tháng, khoảng một ngàn và tám mươi bữa ăn trong một năm.

Tương đương với việc cậu đã nấu ăn cho một người đàn ông trong suốt mười năm để nâng kĩ năng Nấu nướng lên trung cấp. Vậy nên nếu mọi người vẫn chưa hình dung ra, điều này đòi hỏi một sự nghiêm túc tuyệt đối.

Nấu nướng như một sở thích không thể so sánh được với việc chuẩn bị hàng ngàn bữa ăn chỉ để kiếm chút ít kinh nghiệm cho kĩ năng nấu nướng.

Dù điêu khắc là cách tốt nhất để phát triển kĩ năng Nghề thủ công, nhưng Weed sợ thu hút những sự chú ý không mong muốn trên đường hành quân.

Việc nấu nướng đơn giản hơn nhiều, kiếm được tiền và nhận được sự biết ơn, lòng kính trọn từ những người khác.

*****

Cuối cùng đoàn quân cũng đi tới làng Baran.

“Cuối cùng chúng ta cũng đến nơi.”

“Cậu nghĩ sẽ có những con quái vật nào ở đó? Thật không thể chờ tới lúc chiến đấu với chúng.”

Irene và Surka đi bộ theo con đường mòn, vừa đi vừa nói chuyện. Trong khi đó, Weed, cậu vừa mới nấu ăn xong và nhìn lên bầu trời 

Chẳng có gì ngoài những đám mây trắng lười biếng lững lờ trôi.

“Mình biết mà. Thành phố Thiên đường chỉ có trong truyền thuyết. Một truyền thuyết ngu ngốc. Làng Baran- Cuốn sách nói đây là nơi cuối cùng có liên quan đến thành phố Thiên đường. Đó là lý do tại sao mình tham gia nhiệm vụ này, nhưng mình đã lầm,’ Tia hy vọng nhỏ bé của cậu đã bị dập tắt.

Khi đoàn quân tiến đến gần làng Baran, Darius hô lớn, “Dừng lại!”

Darius ra hiệu cho toàn quân dừng lại ngay lập tức. Khi Weed đi lên phía trước, cậu nhìn thấy một ông lão trong bộ quần áo rách rưới cùng những đứa trẻ lảo đảo đi về phía đoàn quân.

“Có chuyện gì vậy?” Darius hỏi; vẫn không rời lưng ngựa- chỉ duy nhất Darius và lũ thuộc hạ của hắn vẫn ngồi trên ngựa.

“Xin chào ngài, vị chỉ huy đáng kính. Chúng tôi là những người sống sót ở làng Baran,” Ông cụ nói. “Lão là Ghandilva, trưởng lão của ngôi làng. Gần đây tôi đã nhờ Jackson mang những tin tức về ngôi làng của chúng tôi đến Đức vua và xin người cứu giúp. Lão hy vọng ngài chính là người sẽ giúp chúng tôi thoát khỏi đau khổ.”

“Phải” Darius trả lời.

Ghandilva là trưởng lão của làng Baran, lão đã mang theo lũ trẻ rời khỏi ngôi làng khi bọn Lizardmen tấn công.

“Chúng tôi sẽ sớm giành lại làng Baran,” Darius nói với Ghandiva. “Cho nên lão hãy nghỉ ngơi và chờ thêm một thời gian nữa để nghe tin tốt lành.”

“Lão rất biết ơn khi nghe điều này, thưa ngài chỉ huy đáng kính. Nhưng, lão vẫn còn một thỉnh cầu…” Ghandilva nói.

“Điều gì vậy?”

“Xin ngài hãy làm ơn cứu lấy những con dân của lão- những người đang bị bắt bởi lũ quái vật. Đây là mong muốn cuối cùng của lão già này” Ghandilva cầu xin trong nước mắt.

Đôi mắt Darius sáng lên.

“Đây là một nhiệm vụ?”

“Phải. Một nhiệm vụ từ ngôi làng của lão, thưa ngài” Ghandilva trả lời.

“Vậy ta sẽ nhận được gì?” Darius hỏi trực tiếp.

Là một người chơi cấp cao, không phải nhiệm vụ nào Darius cũng chấp nhận. Luôn luôn có quá nhiều nhiệm vụ và rất nhiều trong số chúng chỉ làm lãng phí thời gian.

Khuôn mặt Ghandilva trở nên thất vọng. “Lão không có gì đáng giá để đưa cho ngài. Đây là thứ quý giá nhất của lão…” Ghandilva nói và đưa ra một hạt giống xấu xí.

“Ta cũng nghĩ vậy. Có thể hy vọng giải thưởng gì từ một ông già cơ chứ? Kho báu? Hay trang bị?” Darius trả lời.

Hắn cười lạnh nhạt. Hắn nghĩ rằng lão già này đã đến để gây khó dễ trước khi hắn bắt đầu đánh đuổi bọn Lizardmen khỏi ngôi làng.

“Ta sẽ giành lại ngôi làng một cách nhanh chóng, và nếu có rảnh tay sau trận chiến, thì ta sẽ suy nghĩ đến việc gửi một vài người đi giải cứu những người bị bắt,” Darius nói. “Chẳng có gì chắc chắn rằng những những người bị bắt bởi bọn Lizardmen vẫn còn sống. Vậy nên đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta, lão già.”

Darirus trả lời Ghandilva một cách tàn nhẫn

Một vài người chơi trong đội quân chinh phạt thở dài, nhưng không ai đứng lên giúp ông lão. Trong lúc Ghandilva cảm thấy tuyệt vong, một ai đó đã nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông.

Đó là Weed.

Suy cho cùng, con người ai cũng như nhau… Luôn luôn ham muốn, và chẳng bao giờ lấp đầy được những ham muốn của mình. Giống như những kẻ nghèo khó, luôn khao khát một cuộc sống với những thứ giản đơn như nhà cửa, quần áo và thức ăn, vậy mà sau khi có chúng, họ vẫn chẳng bao giờ cảm thấy thỏa mãn…

Chương 10: Vai trò của Weed trong đội quân chinh phạt


Đội quân chinh phạt đang chuẩn bị khởi hành đến làng Baran!

Nằm tại nơi tận cùng của nền văn minh, vương quốc Rosenhiem bị bao vây bởi lũ quái vật.

Mặc dù đã củng cố lại những bức tường bao quanh và tổ chức lại đội quân nơi biên giới, nhưng những cuộc tấn công và cướp bóc từ bọn Goblin và lũ Orc luôn khiến Cung điện Hàng gia phải đau đầu.

Nhiệm của đội quân chinh phạt là chiếm lại làng Baran dưới sự chỉ huy của Darius. Ngôi làng đã bị rơi vào tay bọn Lizardmen. Tất cả những người tham gia đội quân chinh phạt đều có chung một nhiệm vụ- là tới và đánh đuổi bọn Lizardmen ra khỏi làng.

Chủ đề này đã được bàn tán xung quanh thành phố Serabourg suốt mấy ngày qua. Thậm chí nhiều người chơi từ những vương quốc khác đã tới đây nhận nhiệm vụ, khiến thành phố càng thêm đông đúc.

Những ai tham gia sẽ được thưởng rất nhiều kinh nghiệm, chưa kể đến danh tiếng, điểm cống hiến vương quốc Rosenhiem. Tất cả đều biết về nhiệm vụ này- trừ Weed, người vẫn đang bận rộn điêu khắc những bức tượng.

Sau cuộc trò chuyện mật với người bạn cũ. Mọi người quyết định gặp nhau tại trung tâm thành phố.

“Thật vui khi gặp lại cậu, Weed-nim”

“Phải. Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau!”

Surka và Irene chào mừng Weed một cách nồng nhiệt. Trong khoảng thời gian cậu vắng mặt trang bị của họ đã thay đổi khá nhiều 

Surka đang mặc một chiếc áo choàng dài, trong khi Irene mặc một bộ lễ phục trắng như tuyết. Còn Romuna, là một phù thủy (mage) cô được trang bị một chiếc áo choàng màu đen tiêu chuẩn.

Mọi người rất bất ngờ khi Weed vẫn chưa thay đổi trang bị của mình.

“Weed-nim, cậu đã ở đâu suốt thời gian qua ?”

“Đó là một câu chuyện dài….”

Trước khi Weed kịp nói hết câu, Surka đã ngắt lời,

“Mình hiểu. Cậu đã không đăng nhập cả tuần nay phải không?”

“…”

“Mà thôi, cậu sẽ tham gia đội quân chinh phạt cùng bọn mình phải không, Weed-nim?”

Romuna nói trong khi vòng tay lên người Weed, giống như thể họ là một cặp.

Weed cảm thấy lạnh sống lưng khi chứng kiến Pale nhìn họ với ánh mắt buồn bã. Có lẽ anh đang thầm có tình cảm với Romuna.

Cố gắng thoát khỏi vòng tay của Romuna. Weed hỏi,

“Hiện tại, trình độ mọi người đến đâu rồi?”

“Mình mới đạt cấp 48. Mình đã chết sáu lần trong những trận chiến trước, vậy nên giờ mình là người yếu nhất.” Surka trả lời một cách rụt rè.

“Mình cấp 51,” Irene nói,

“Mình cũng thế,” Romuna trả lời.

“Còn tôi cấp 53” Pale trả lời, có vẻ cậu vẫn còn bối rối sau cảnh vừa rồi.


Weed biết rằng trong thế giới thực, họ là bạn của nhau, và thường đi săn cùng nhau nên cấp độ của họ khá đồng đều. Chắc chắn rằng tất cả đều đã đi săn một cách nghiêm túc và miệt mài bởi họ tăng cấp nhanh hơn so với những người chơi bình thường.

Mọi người đã kể cho Weed về việc họ tạm thời rời khỏi trường đại học. Cho dù không kể thêm điều gì nhưng Weed chắc rằng từ khi đăng kí Royal Road, họ đã chơi không ngừng, tự giam mình trong những căn phòng tối, tách biệt với xã hội.

Pale hiểu rằng Weed sẽ tham gia đội quân chinh phạt cùng với họ.

“Nhiệm vụ này yêu cầu người chơi bắt buộc phải từ cấp ba mươi trở lên. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cậu có thể nhận được một số điểm kinh nghiệm khổng lồ, bên cạnh đó, cậu cũng được thưởng thêm vài điểm danh tiếng.”

Đội quân chinh phạt đã lên kế hoạch chạm chán với rất nhiều loại quái vật. Dù mục tiêu chính của họ là bọn Lizardmen đang chiếm làng Baran, nhưng các binh sĩ sẽ có nhiều cơ hội được đối mặt với bọn quái ít nguy hiểm hơn.

“Nhiệm vụ tuy có hơi nguy hiểm, nhưng chúng ta có thể nhờ sự trợ giúp của NPC nếu có chuyện xảy ra. Dù sao thì tôi cũng đã phát ngán với bọn nhện và những tên cướp.” Pale nói, anh vẫn còn cảm thấy kinh hoàng.

Trong khoảng thời gian Weed thực hiện nhiệm vụ tại hang ổ Livard, những người đồng đội của cậu đã đi săn tại một hang động gần đó. Nơi những con nhện đỏ và các loài nhện độc đang cư trú. Irene có thể xử lý được chất độc của bọn chúng nhưng Pale thì luôn bị vướng phải những cái mạng nhện, và phải rất vất vả để chống lại những con nhện khổng lồ với cái miệng chảy đầy nước miếng.

Weed gật đầu, cậu hiểu tất cả những gì mà Pale đã trải qua. Cậu cũng đã có một khoảng thời gian kinh hoàng khi chiến đấu với con Sâu chúa.

Cũng không tệ lắm nếu mình tham gia đội quân chinh phạt.”

“Chúng tôi luôn chào đón cậu, Weed-nim. Mà này….”

“Có chuyện gì vậy?”

“Cậu đã chọn được lớp nhân vật mình muốn chưa?”

Trong lần gặp cuối cùng, Weed vẫn chưa quyết định được lớp nhân vật của mình. Họ thậm chí đã đánh cược với nhau xem khi nào thì cậu tìm được lớp nhân vật cho riêng mình.

“Tôi đã chọn được rồi nhưng…”

“Lớp nhân vật nào vậy? Nói cho bọn mình biết với”

Irene, một người khá dè dặt, nhìn về phía Weed với đôi mắt long lanh. Là một nữ tu, cô có nhiệm vụ hồi máu và hỗ trợ cho đồng đội. Vậy nên cô cần phải biết lớp nhân vật của tất cả thành viên trong nhóm.

Có rất nhiều cách để hỗ trợ cho các nhân vật hệ chiến binh, chưa kể đến các hệ chiến đấu khác, mỗi tuyến nhân vật lại chuyên về các loại vũ khí và cách chiến đấu khác nhau. Tiêu biểu như hệ Tanker với khả năng phòng thủ cao và lượng máu lớn, thường nhận trách nhiệm đỡ đòn tấn công từ đối phương.

Trong trường hợp của Surka và Pale, họ thuộc lớp nhân vật hỗ trợ cùng với điểm nhanh nhẹn cao, nhưng sức mạnh và sinh lực của họ lại yếu hơn so với lớp chiến binh cận chiến.

Bên cạnh đó, các hiệp sĩ dòng thánh (Paladin), lớp nhân vật có thể dùng sức mạnh thần thánh, tiêu biểu như Bàn tay hồi máu, có thể tự hồi máu cho bản thân, bởi một chỉ số đặc trưng là Niềm tin.

Weed gãi đầu. “Tôi là một nhà điêu khắc.”

“Wow, thật tuyệt! Vậy là cậu đã quyết định chọn một nghề thủ công.” Surka cười tươi, nhưng những người khác có vẻ không được vui như vậy. Trong suy nghĩ chung của nhiều người thì việc chiến đấu cùng một nhà điêu khắc yếu đuối quả thật không ổn chút nào. Cái định kiến đó đã khắc sâu vào tiềm thức họ.

Trên thực tế, nhà điêu khắc là một dạng nghề thủ công, một lớp nhân vật chuyên chế đồ, vậy nên gần như không được hỗ trợ về sức mạnh và sinh lực.

Dù vậy, mọi người vẫn chấp nhận Weed. Họ không thể quay lưng lại với người đồng đội của mình chỉ vì cậu ấy đã chuyển sang lớp nhân vật mình mong muốn.

“Bây giờ bọn mình sẽ tới gặp ngài Darius để tham gia đội quân chinh phạt. Cậu sẽ đi cùng chứ?” Pale nói

“Nhưng như mọi người thấy. Tôi là một nhà điêu khắc.” Weed trả lời

“Đừng lo. Cả đội sẽ hỗ trợ cho cậu. Chúng ta phải nhanh lên trước khi hết vị trí. Đội quân chinh phạt chỉ giới hạn trong ba trăm người chơi và hai trăm NPC tham gia theo thứ tự thôi” Pale nói.

“Đi thôi, Weed-nim,” Romuna nói

“Nếu cậu nghĩ rằng mình không đủ khả năng chỉ bởi cậu là một nhà điêu khắc, bọn mình sẽ giúp cậu hết sức.” Surka tiếp lời.

Sau khi Weed tiết lộ lớp nhân vật của mình, cậu không còn lý do nào để từ chối.

Dù cho cậu còn yếu, nhưng những cô gái cảm thấy thân thiết với Weed đến nỗi họ không thể bỏ mặc cậu. Pale đã gần như phải cầu xin cậu tham gia đội quân chinh phạt, để đáp lại những gì cậu đã làm trước kia.

Bị thuyết phục bởi sự kiên trì của nhóm bạn, Weed đi cùng họ tới nơi đóng quân.

*****

Công tước Kanus thường xuyên tổ chức những cuộc họp cùng các vị hiệp sĩ. Tất cả những hiệp sĩ trong thành, không trừ một ai, đều được gọi đến tham gia. Trong buổi họp, họ bàn về cách tiêu diệt lũ quái vật khỏi Rosenheim, những chiến lược sắp tới và các vấn đề quân sự khẩn cấp.

“Thật tuyệt vời, Midvale, những binh sĩ dưới quyền ông đã được huấn luyện rất tốt. Ta ấn tượng khi cấp độ của bọn họ đều trên năm mươi.” Công tước Kanus nói.

“Đó không phải việc tôi đã làm, thưa ngài.” Ngài Midvale trả lời.

“Sao cơ? Chính tay ta đã giao cho ông nhiệm vụ này. Hãy kể cho ta chuyện gì đã xảy ra,” Công tước Kanus nói.

“Như ngài muốn, thưa ngài” Midvale nói. Sau đó công tước Kanus được báo cáo từng chi tiết về những sự việc đã xảy ra ở hang ổ Litvart.

“Hmm… Ta hiểu rồi.” Công tước Kanus nói, trong khi xoa bộ ria bóng mượt của mình.

Những vị hiệp sĩ khác cảm thấy rất đỗi kinh ngạc khi một kẻ ngoại lai có thể hoàn thành tốt công việc này. Trong tâm trí họ, những NPC, họ cho rằng mình là những người con được sinh ra và lớn lên tại lục địa Versailles, còn những người chơi khác chỉ là những kẻ ngoại lai được gửi đến từ nhà tiên tri Thần thánh Gaea. Nhờ trí thông minh nhân tạo, họ có cảm xúc, ngôn ngữ và hành động như người thật.

“Thực sự là một chàng trai tuyệt vời. Midvale, sao ông không chiêu mộ cậu ta vào đội quân của Rosenheim?” Công tước Kanus hỏi.

“Tôi đã hai lần đưa ra lời đề nghị cho cậu ấy, nhưng cậu ta muốn được tự do và săn lùng bọn quái vật bằng ý chí của riêng mình,” ngài Midvale trả lời.

“Một chàng trai của tự do,” Công tước Kanus nói, rất ấn tượng.

“Phải, thưa ngài. Mặc dù vậy, nhưng tôi tin cậu ta sẽ cống hiến hết sức mình cho Rosenheim khi cần thiết” Midvale nói.

“Nếu ông nói vậy, nhất định một ngày nào đó, chúng ta có thể sát cánh cùng cậu ấy” Công tước Kanus trả lời, kết thúc câu chuyện về hang ổ Litvart và chuyển sang chủ đề khác.

*****

Trên đường tới chỗ Darius, Weed dừng chân trước một cửa hàng tạp hóa.

“Weed-nim, có chuyện gì vậy?”

“Rồi cậu sẽ biết.”

Cửa hàng tạp hóa rất đông khách. Phần lớn khách hàng ở đây là những cậu bé chuyên đi giao đồ cho các nhà hàng trong thành.

Một cậu bé, trong bộ đồ của người đưa hàng, hét lên.

“Cháu cần một bộ ngực tươi!”

“Hahaha, ta nghĩ nhóc đã đến nhầm chỗ rồi. Có một cái nhà thổ ở góc phố tiếp theo, hy vọng nhóc có thẻ ID,” người bán hàng nói.

“Không phải. Ý cháu là cái ức gà!”

Cậu bé nhăn mặt. Nhưng người bán hàng chỉ mỉm cười. Ông nói với cái miệng như rắn độc.

“Chỉ ức gà thôi sao? Nhóc không cần trứng gà sao?”

“À, cháu quên mất… Cả trứng nữa.”

“Vậy nhóc hãy đợi ở đây. Ta sẽ đưa trứng cho nhóc sau khi những con gà mái đẻ.”

“Thế còn những con gà?”

“Cậu sẽ có chúng khi trứng nở” 

Irene cười khúc khích trước cuộc trò chuyện của người chủ tiệm với cậu bé giao hàng.

“Cậu nhóc đó thật dễ thương.”

“Mình đoán cậu nhóc đang làm việc trong một nhà hàng bởi vì cậu ta không thể rời khỏi thành trong bốn tuần đầu”

“Một quyết định sai lầm. Tại sao cậu ta lại làm việc trong nhà hàng, một nơi chẳng có gì đáng để học?”

Trong mắt Pale, học nghề tại nhà hàng không phải một quyết định khôn ngoan.

Những người chơi mới thường được khuyên nên chọn những nhiệm vụ được trả công hậu hĩnh hoặc nếu người đó học phép thuật, họ nên tới thư viện để đọc và học mọi thứ. Điều này giúp họ có thể mua vũ khí, trang bị cao cấp, đi săn quái dễ hơn và lên cấp nhanh hơn về sau.

Dù vậy, Weed không đồng tình với ý kiến của Pale. “Nếu cậu làm việc trong nhà hàng, cậu có thể học được kĩ năng Nấu nướng.” Weed nói.

“Tôi biết, nhưng kĩ năng Nấu nướng chẳng đem lại lợi ích gì. Trong khi cậu có thể mua bánh mì đen giá ba xu tại cửa hàng, và nếu bảo quản chúng bằng phép thuật, cậu có thể giữ chúng đến một tháng,” Pale trả lời.

“Cậu ấy đúng đó. Tại sao chúng ta lại phải học Nấu nướng trong khi mình có thể dễ dàng nâng cao chỉ số hài lòng cơ thể?” Surka hỏi.

Trong mắt Weed giờ đây, Pale và Surka thật giống như những đứa trẻ ngu ngốc. Họ đánh giá thấp kĩ năng Nấu nướng cũng y như cách họ coi thường Bậc thầy Điêu Khắc, và không hề biết những bữa ăn ngon ảnh hưởng đến các chỉ số như thế nào.

“Mấy người này chưa từng phải trải qua cuộc sống nghèo khổ,”  Weed lẩm bẩm .

Mắt cậu tối lại. Những người thực sự đã trải qua quãng thời gian khó khăn về tài chính sẽ không bao giờ đánh giá thấp tầm quan trọng của kĩ năng Nấu nướng. Thật kinh khủng khi bị buộc phải ăn bánh mì đen mỗi ngày trong khi đi săn quái ở chiến trường.

Với một người chơi cấp thấp, bạn sẽ phải chịu đựng bởi không còn sự lựa chọn nào khác. Cho tới khi bạn tăng cấp và đủ tiền để mua những thức ăn ngon, khi đó bạn sẽ không thể ăn nổi bánh mì đen thêm lần nào nữa.

Bên cạnh đó, Pale còn chưa thực sự cắn một miếng bánh mì đen nào.

Suy cho cùng, con người ai cũng như nhau. Luôn luôn ham muốn, và chẳng bao giờ lấp đầy được những ham muốn của mình. Giống như những kẻ nghèo khó, luôn khao khát một cuộc sống giản đơn với những thứ như nhà cửa, quần áo và thức ăn, nhưng sau khi có chúng, họ vẫn chẳng bao giờ cảm thấy thỏa mãn.

Bên cạnh đó, kĩ năng Nấu nướng vẫn có tác dụng trong đời sống thật. Khi thông thạo kĩ năng Nấu nướng, bạn sẽ nhận được một danh sách công thức các món ăn dựa trên những loại nguyên liệu sẵn có. Khi bạn áp dụng một công thức mới, dù có đăng xuất, nó vẫn ở trong đầu bạn. Và nếu đạt tới trình độ “cao cấp” trong kĩ năng Nấu nướng, bạn sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc kiếm việc làm bởi vì các nhà hàng sẽ luôn mở rộng cửa chào đón bạn.

Royal Road là một trò chơi thực tế ảo có tính chân thực và chi tiết đến mức những gì ta học được đều có thể áp dụng trong cuộc sống. Nói cách khác, nó chân thực đến nỗi ta không nhận thể ra rằng đó là thế giới ảo.

Đương nhiên, phần lớn người chơi chẳng bao giờ chịu học các kĩ năng theo cách mà Weed đã làm, họ sẽ chẳng bao giờ hiểu cho đến khi trải nghiệm bằng chính bản thân mình.

‘Có lẽ một ngày nào đó họ sẽ muốn thử kĩ năng này’  Weed đoán rằng giá trị của kĩ năng Nấu nướng sẽ càng ngày càng cao hơn.

Dù Weed mới chỉ làm ra các món ăn với kĩ năng Nấu nướng trình độ “sơ cấp”, nhưng những món ăn của cậu đã gia tăng những hiệu ứng đặc biệt lên các chỉ số. Vậy kĩ năng này sẽ đem lại hiệu quả như thế nào nào khi một chuyên gia thể hiện tài ẩm thực của ông ấy?

‘”Chắc chắn rằng đó sẽ là một món ăn khiến mọi người phải trành giành’

Không chỉ bởi mùi vị, mà còn là những hiệu ứng đặc biệt đằng sau nó.

Cứng và vô vị, không thể so sánh món bánh mì đen được bán với giá ba đồng với hương vị như trên thiên đường của những món ăn Pháp, chưa kể đến các chỉ số được cộng thêm. 

Weed có thể tưởng tượng được gia tài khổng lồ của những vị bếp trưởng nổi tiếng nhất khi bán các món ăn của mình.

Giá trị của những bức tượng chỉ có giới hạn, nhưng với kĩ năng Nấu nướng, chừng nào thức ăn vẫn còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày, thì giá trị của chúng là không thể đong đếm được.

Các binh sĩ luôn tìm kiếm những đồ ăn ngon nhất và giá trị của các đầu bếp chuyên nghiệp ngày càng tăng.

“Hừm, một vài người có thể lường trước điều này. Đầu bếp là một trong nghề nắm giữ nhiều bí mật nhất. Họ luôn giữ kín những công thức và phát triển kĩ năng của mình”

Weed quay lại phía đồng đội với vẻ mặt nghiêm túc và nói, “Tôi không thể ngăn cản việc các cậu đánh giá thấp về nghề thủ công và coi trọng khả năng chiến đấu. Nhưng tôi nghĩ những người thợ thủ công sẽ trở nên cần thiết trong tương lai. Tất cả những người thợ thủ công đều có một vài điểm chung, họ có thể giúp tăng khả năng chiến đấu. Tôi khuyên mọi người nên học kĩ năng Nấu nướng. Nó thực sự cần thiết trong cuộc sống hằng ngày.”

“…”

“Mình xin lỗi,” Surka nói với giọng lí nhí.

“Tôi đã quên mất cậu là một nhà điêu khắc, thật thiếu suy nghĩ khi đã nói ra những điều không tốt về người thợ thủ công. Tôi rất xin lỗi,” Pale nói.

Surka, Pale và Irene đỏ mặt, họ trở nên khá lúng túng.

Họ nghĩ là Weed tức giận vì mọi người đã coi thường kĩ năng Nấu nướng, một trong những kĩ năng thủ công, ngay trước mặt cậu ấy.

“Đó không phải là điều tôi muốn nói. Mọi người hiểu sai rồi,” Weed vừa nói vừa lắc đầu.

Dù cho cậu có giải thích thế nào đi nữa, họ sẽ không bao giờ hiểu được. 

Cửa hàng tạp hóa mang một không khí dễ chịu, thu hút được một lượng khách hàng lớn.

Weed đi thẳng tới bàn thanh toán.

“Xin chào” Weed nói.

“Xin chào. Ta vừa mới nghe câu chuyện của mọi người. Cậu có cái nhìn đúng về kĩ năng Nấu nướng đấy!” người bán hàng trả lời.

“Cảm ơn ông.”

“Nhìn cậu có vẻ quen…”

“Phải. Tôi đã đến đây mua đồ vài ngày trước.”

Trong khoảng thời gian trước, khi cậu cố gắng nâng cao kĩ năng Bậc thầy điêu khắc và Nấu nướng, cậu đã tới cửa hàng này để một số lượng lớn thức ăn, đơn giản vì chúng khá rẻ.

Cách đơn giản nhất để kiếm được lợi nhuận là giảm thiểu tối đa chi phí, vậy nên Weed đã mua một số lượng lớn nguyên liệu để được giảm giá. Cậu thường xuyên mua đồ ở đây nhưng hôm nay là lần đầu cậu nói chuyện với chủ cửa hàng.

“Phải rồi. Cảm ơn vì đã ghé thăm cửa hàng của ta. Có phải cậu đang đi trên con đường để trở thành một đầu bếp?”

“Không. Tôi không phải là một đầu bếp, nhưng tôi trân trọng giá trị của kĩ năng Nấu nướng”.

“Tuyệt. Vậy, ta có thể giúp gì cho cậu?” mắt người chủ cửa hàng sáng lên, nhìn về phía Weed.

Sau cuộc nói chuyện với cậu bé đưa thư, Weed nhận ra người chủ cửa tiệm là một người chơi thực sự.

“Tôi cần một ít gia vị và nước sốt” cậu trả lời.

“Hừm, chúng tôi bán khá nhiều loại gia vị,” người bán hàng nói.

“Ở đây có muối, đường và hạt tiêu. Bên này là những sản phẩm đặc biệt được nhập từ nơi khác, ví dụ như những gia vị này được nhập từ vùng Elves, những cái chai này chứa nhựa cây được chiết xuất từ một số loại cây tại phía bắc.”

Lục địa này rất rộng lớn, vậy nên có vô vàn những vật phẩm với mùi vị đặc biệt được thu hoạch bởi người nông dân địa phương và được trao đổi qua các đoàn lữ hành.

“Tôi không cần gia vị đặc biệt đâu. Một vài loại cơ bản thôi.”

“Tuyệt lắm. Chỉ có những thằng ngốc mới muốn gây ấn tượng với người khác bằng cách dùng gia vị đặc biệt. Vậy còn chất lượng?”

“Tôi cần loại tốt nhất.”

“Tất cả hết bao nhiêu?”

Weed đếm lại số tiền trong túi mình. Cậu không bán các loại quặng hoặc nguyên liệu, trừ số bạc mà cậu thu được từ con Sâu chúa.

Cậu giữ lại để dành cho sau này, chúng rất cần thiết trong thời điểm này, cho đến khi kĩ năng Sửa chữa của cậu phát triển cho phép cậu giảm thiểu số lượng nguyên liệu cần dùng.

“Tôi hiện có hai mươi bảy vàng. Hãy bán cho tôi tất cả những gì có thể,” Weed nói

“Được thôi. Vậy ta sẽ tặng cậu thêm một ít” người bán hàng trả lời.

Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu và người chủ tiệm. Những người bạn của cậu cảm thấy giữa hai người dường một sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau, giống như những người bạn lâu năm vậy.

Người chủ tiệm thực sự là người chơi bình thường, ông đang bước đi trên con đường trở thành đầu bếp. Và khi nhìn vào Weed, ông hiểu rằng một đối thủ mạnh đã xuất hiện.

Weed cũng nhận ra ông chủ tiệm là một người đi trước trên con đường trở thành đầu bếp. Dù cho họ không nói một lời nào, ánh mắt họ đã nói lên tất cả.

Weed để tất cả những gia vị và nước tương vào hành trang của mình.

Chuẩn bị xong, cậu đi thẳng về phía đội quân chinh phạt cùng những người đồng đội của mình.



*****

Nhiệm vụ của đội quân chinh phạt đã trở thành đề tài của những cuộc nói chuyện trong thị trấn. Đã có rất nhiều người háo hức tham gia nhiệm vụ.

Darius ngồi lên một chiếc ghế nhỏ, nói chuyện cùng những người đăng kí tham gia nhiệm vụ “Người tiếp theo.”

“Xin chào, tôi là Cochran. Một cung thủ cấp 68. Kĩ năng Liên hoàn tiễn của tôi khá mạnh và tôi đang sử dụng Cung của Lasante.”

“Tốt”

Tiếp theo đến lượt đội của Weed. Pale ở gần đó, anh khá lo lắng khi bước về phía Darius.

Đại diện cho nhóm của mình, Pale nói. “Chúng tôi chung một đội. Tất cả đều trên năm mươi. Gồm có một nữ tu (priestess), một phù thủy (mage), một người gác rừng (ranger), một tu sĩ (monk), và…”

Pale khá do dự trước khi giới thiệu Weed, bởi Weed là một nhà điêu khắc, Pale sợ Darius sẽ thất vọng và từ chối bọn họ.

“Hừm, một đội khá cân bằng. Tốt. Và cậu ta là…” Darius nhìn về phía Weed. “Cậu ta là một thành viên trong đội?” – Darius hỏi.

“Vâng.”

“Năm người tất cả. Vừa đủ lấp đầy những vị trí còn thiếu trong đội quân.”

“Vậy…”

“Các ngươi sẽ tham gia nhiệm vụ giành lại làng Baran chứ?”

Darius hỏi, một cửa sổ tin nhắn hiện ra trước mắt Weed.

*Ting*

————————————————————————————————
Nhiệm vụ: Đội quân chinh phạt tại làng Baran

Ngoài biên giới vương quốc Rosenheim- một vùng đất hoang chứa đầy quái vật. Những bức tường thành được dựng xây và quân lính được cử đến để bảo vệ vùng đất khỏi xự xâm lăng của những con quái vật. Nhưng, một khe hở đã xuất hiện, len lỏi qua khe hở đó, lũ quái vật đã tràn vào và chiếm lấy làng Baran.

Cùng với những binh sĩ của Rosenheim, hãy cứu lấy làng Baran và tiêu diệt những con quái vật.

Độ khó: D

Yêu cầu nhiệm vụ:

Phải hoàn thành trong vòng 30 ngày

     ————————————————————————————————

Pale nói, cùng với một nụ cười.

“Chắc chắn rồi.”

“Tôi sẽ tham gia.”

“Tôi cũng vậy.”

“Cảm ơn ngài”

“Được thôi”

Weed là người cuối cùng chấp nhận nhiệm vụ.

Bạn đã chấp nhận nhiệm vụ.

“Ok. Giờ thì đi thôi.”

Darius đứng lên và nói, “Tất cả những ai tham gia đội quân chinh phạt! Chúng ta đã đủ người, và sẽ khởi hành ngay bây giờ!”



*****


Không có bất kì một nghi thức nào khi đội quân chinh phạt tiến về phía làng Baran. Chỉ có vài cái vẫy tay từ một số ít người quen biết.

Ba trăm người, cùng những bộ trang phục đầy màu sắc, tiến về phía Nam- điểm đến là làng Baran. Tất cả đều chung một mục đích- giành lại ngôi làng đã bị mất từ tay bọn Lizardmen.

“Thật tuyệt vời. Trước kia, mình chưa từng đi xa khỏi thành như thế này. Thật giống như một chuyến đi thực tế!” Romuna nói.

“Có lẽ mình nên mua một hộp cơm trưa,” Irene nói.

Hai cô gái nói chuyện với nhau một cách vui vẻ.

Nắng đẹp cùng không khí trong lành! Thật là một ngày hoàn hảo cho chuyến đi thực tế. Trên đường đi, họ bắt gặp những con sư tử và sói- bị khiếp sợ bởi kích thước của đội quân, chúng rút khỏi con đường. Mọi chuyện nhìn có vẻ rất bình yên.

Trong khi mọi người đi bộ nhẹ nhàng, tận hưởng cuộc nói chuyện vui vẻ thì Weed nhìn về phía đội quân, trang phục của họ và những vũ khí họ mang.

‘Cấp độ trung bình của mọi người rơi vào khoảng từ 40-60. Mình đã từng nghe rằng cấp độ của Darius là trên một trăm bốn mươi.”

Darius đi cùng với năm đồng đội;  ba kiếm sĩ (sword warrior), một tên trộm (thief) và một chiến binh đồng bằng (plain warrior).

‘Mình chắc rằng cấp độ của họ khá tương đương nhau.’

Weed nghĩ rằng Darius đã chấp nhận bất kì ai đến đăng kí, chỉ để hoàn thành yêu cầu cần ba trăm người chơi tham gia vào nhiệm vụ.

Sự hoài nghi này đã trỗi dậy trong Weed khi Darius chấp nhận cả nhóm tham gia đội quân một cách dễ dàng. Trong trường hợp của Weed, hắn ta thậm chí còn không hỏi về kĩ năng và cấp độ của cậu.

‘Mình đoán hắn ta muốn hoàn thành nhiệm vụ này càng nhanh càng tốt. Có rất nhiều phần thường đang chờ đợi.’

Một cảm giác báo động len lỏi trong tâm trí Weed. Ngay sau khi Pale gửi tin nhắn mật tới cho cậu, cậu đã điều tra về Darius, người chỉ huy đội quân chinh phạt.

Danh tiếng của Darius thực sự rất xấu. Có vẻ hắn ta sẽ bất chấp mọi thứ nếu điều đó giúp hắn nâng cao quyền lực.

“Mọi người, hãy nghe này,” Weed nói nhỏ.

“Sao vậy?” Surka nói.

“Khi tới làng Baran, đừng tin ai một cách dễ dàng.” Weed trả lời.

“Ý cậu là gì?” Romuna hỏi.

“Tôi nói rằng từ giờ chúng ta hãy chỉ lo cho riêng mình thôi.” Weed nói.

Pale nhìn xung quanh, có vẻ giật mình sau lời nói của Weed. Anh nhanh chóng đồng ý với cậu, “Tôi hiểu rồi, Weed-nim.”

“Chuyện gì vậy? Tôi không hiểu,” Surka nói.

Weed nhìn về phía cô.

“Cậu có quen bất kì ai trong đội quân này không?”

“Không,” Surka nói.

“Có phải cậu đang muốn nói rằng nếu có một vật phẩm tốt rơi ra, một ai đó có thể giết chúng ta và cướp nó?” Irene hỏi.

Câu hỏi đó khiến mọi người trở nên sững sờ. Surka và Romula cũng bắt đầu sợ hãi.

“Đó không phải điều mà tôi muốn nói. Tất nhiên, điều này có thể xảy ra. Nhưng tôi không nghĩ sẽ có 

kẻ liều lĩnh thực hiện việc đó trong đội quân chinh phạt. Sau khi giết chúng ta, kẻ đó sẽ có biểu tượng của kẻ giết người, và trở thành kẻ thù chung của cả đội, họ sẽ giết hắn để báo thù. Bên cạnh đó, Darius sẽ không để điều này diễn ra, bởi vì điều này ảnh hưởng đến uy quyền của hắn.”

“Vậy điều gì khiến cậu lo?” Romuna hỏi

“Trong chúng ta không có ai đáng để dựa vào. Đó chính là vấn đề,” Weed nói.

Cậu dẫn đồng đội của mình ra xa đoàn lính đang hành quân để tránh bị nghe lén. Weed nói thêm, “Cấp độ của chúng ta vẫn còn thấp, nhưng sẽ phải chiến đấu với một số lượng lớn quái vật.”

“Phải! Đó là lý do họ tập hợp ba trăm người chơi và hai trăm binh sĩ trong quân đội Rosenhiem. Khi chúng ta hoàn thành xong nhiệm vụ, ta sẽ nhận được rất nhiều kinh nghiệm và danh vọng,” Surka nói.

“Đây chính là vấn đề. Các cậu sẽ chiến đấu như thế nào khi trận chiến bắt đầu?” Weed hỏi.

“Phải, chúng ta có rất nhiều người, nhưng chúng ta chỉ là một đám người xa lạ chẳng biết gì về nhau. Chúng ta không biết tên gác rừng kia có những kĩ năng gì. Cũng chẳng thể nào biết được kẻ trông có vẻ giống pháp sư kia có phải là pháp sư thật không hay là một kẻ lừa đảo đang cải trang. Nếu bọn Lizardmen tấn công bất ngờ thì sao, chúng ta sẽ phản ứng như thế nào? Liệu chúng ta có thể dựa vào nhau và tấn công lại?”

“Vậy thì sao? Các cuộc tấn công vẫn thường là như thế này mà?” Irene hỏi.

Khi Irene nêu thêm một câu hỏi nữa, Pale lắc đầu. “Đa số các nhiệm vụ tấn công đều yêu cầu tiêu diệt một lượng quái vật cụ thể hoặc tàn sát tất cả bọn quái vật trong một khu vực nhất định. Tôi chưa bao giờ nghe về một trận chiến quy mô trong phạm vi rộng như thế này. Chúng ta có ba trăm người và hai trăm binh sĩ ở đây, nhưng khi trận chiến bắt đầu, chúng ta sẽ mắc kẹt ngay giữa những người đồng đội của mình và đội hình sẽ tan vỡ ngay lập tức.” Pale nói.

“Điều này có nghĩa là…”

“Irene-nim, những con số chẳng bao giờ phản ánh hết được sự thật. Đội quân gồm ba trăm người và hai trăm binh sĩ, không có nghĩa đội quân này mang sức mạnh của tất cả mọi người. Sẽ thật tốt nếu có thể áp đảo được những con quái vật. Nhưng chúng ta sẽ chẳng chịu được một đòn tấn công bất ngờ. Hãy cẩn thận” Weed nói.

Darius đã quá nóng vội, hắn bị ám ảnh bởi một chiến thắng thần tốc.

Đã có rất nhiều người đến đăng kí tham gia nhiệm vụ, hắn đáng ra nên chấp nhận những người chơi cấp độ cao để tránh thương vong trong những trường hợp khẩn cấp, thực sự thì nhóm của Weed không đủ khả năng để tham gia nhiệm vụ này.

Tuy nhiên, Darius muốn chiếm đoạt tất cả điểm cống hiến vậy nên hắn từ chối tất cả những người chơi cấp độ trên một trăm. Thay vào đó hắn lựa chọn những người cấp chơi độ thấp cho đội quân của mình.

Hắn cũng yêu cầu các quân đội Rosenhiem đi ở phía sau và bước theo đội hình chính ở khoảng cách gần.

‘Mình cá là hắn ta lo lắng việc những binh sĩ sẽ nhận được ít điểm kinh nghiệm và danh vọng đáng ra phải thuộc về họ.”

Nếu Weed là thủ lĩnh của đội quân chinh phạt, cậu sẽ làm hoàn toàn ngược lại. Cậu sẽ bỏ mặc ba trăm người chơi và thay vào đó sử dụng tốt đội quân của Rosenheim.

Nếu cậu có thể chỉ huy các đội quân tiêu diệt bọn Lizardmen, điểm cống hiến và uy tín sẽ tăng lên.

Có rất nhiều cách để tăng danh tiếng và kinh nghiệm, nhưng điểm Uy tín rất khó để tăng lên

Weed nhắc những người đồng đội của mình chú ý thêm một lần nữa.

*****

Đoàn quân dừng lại một lát để nghỉ ngơi và ăn uống, Những người chơi trong đội quân chinh phạt đã mang theo ít lương khô, hoặc vài món ăn nhẹ. Những binh sĩ Rosenhiem luôn ăn đủ ba bữa hằng ngày.

“Chúng ta sẽ chuẩn bị bữa ăn như thế nào?” Surka nói.

Pale và Surka đều nhìn về phía Weed khi nói về bữa ăn sắp tới. Sau cuộc trò chuyện tại tiệm tạp hóa vào hôm trước, họ đã hiểu rằng kĩ năng Nấu nướng của Weed khá ổn.

Weed bước lên phía trước “Tôi sẽ phụ trách nấu ăn. Pale-nim cậu có thể đi săn vài con thỏ hoặc hươu được không? Mỗi loại ít nhất hai con nhé,” Weed nói.

“Được thôi” Pale trả lời.

Pale cầm lấy cây cung, không lâu sau đó, anh quay trở lại với ba con thỏ và hai con hươu. Là một kẻ gác rừng, việc nhắm và bắn những con thỏ và hươu quá dễ dàng với anh.

“Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị,” Weed nói.

Weed nhóm lửa, bắt đầu lột da những con thỏ và hươu, cậu xiên chúng qua những cành cây, và đặt chúng trên ngọn lửa. Cậu bắt đầu rắc muối và hạt tiêu lên trên trong khi xoay từng chút một.

“Nhìn nó thật tuyệt” Surka nói.

“Chúng ta có thể ăn được chưa?” Irene hỏi.

Surka và Irene nhìn về phía miếng thịt- cùng với một sự thèm muốn không thể cưỡng lại.

Khi ở hang ổ Livart, Weed đã thực sự chinh phục được toàn bộ đội quân cùng ngài Midvale. Họ xơi tái món thịt hầm như một bầy sói đói và vét sạch những gì còn sót lại trong nồi.

So với những ngày đấy, kĩ năng Nghề thủ công của cậu đã đạt trình độ “trung cấp” đã khiến món ăn thêm đậm đà, cùng với chỉ số Nghệ thuật càng khiến món thịt thỏ thêm hấp dẫn.

Thậm chí đến những cái xiên chọc từ miệng con hươu để giữ nó trên ngọn lửa trông cũng vô cùng rực rỡ.

“Xong rồi.” Weed nói. Những người đồng đội của cậu đã chịu đựng đủ lâu trước sự tra tấn từ những món ăn. 

Tất nhiên, cơn đói chính là thứ gia vị tuyệt vời nhất.

*Nhai*

Ngay sau đó, những người đồng đội của cậu bắt đầu lao về phía đống thịt nướng. Họ xé thịt ra khỏi xương và quẳng nó vào miệng.

“Ôi Chúa ơi. Nó thật tuyệt!” Surka nói trong khi miệng vẫn nhét đầy thịt.

“Cậu là người tuyệt nhất, Weed-nim,” Romuna nói, giơ ngón cái dính đầy mỡ. Mỡ dính đầy miệng của cô ấy.

Tham ăn, một trong bảy đại tội* của loài người, nữ tu Irene đã ăn sạch một con thỏ trong khi Pale bận xử lý chiếc đùi hươu. Thậm chí họ còn gặm cả xương.

“Cảm ơn cậu, Weed-nim.”

Hài lòng với bữa ăn thịnh soạn, họ hết lời ca ngợi Weed.

“Không có gì.”

Weed nhìn xung quanh, cậu thấy nhiều người khác đang ở xung quanh trong lúc cậu không chú ý.

“Nhìn nó thật ngon…” một người trong số họ nói, nước miếng chảy ra từ mép họ.

“Trời ạ…”

“Tôi thấy thật ghen tị với những cô gái đó!”

Những thành viên trong đội quân chinh phạt càng cảm thấy bị kích thích hơn khi nhìn về phía Irene và Romuna.

“Liệu cậu có thể chia cho tôi một ít thịt được không?” một người khác hỏi.

Weed chia phần thịt của mình cho những người khác.”Được thôi. Nhưng lần sau anh hãy mang thêm một ít thịt đến.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều.” Họ nhận đồ ăn từ Weed với ánh mắt đầy biết ơn. 

Weed bắt đầu làm việc vất vả hơn trong những bữa ăn tiếp theo, bởi rất nhiều người đã đem thịt tới và nhờ cậu nấu chúng. Một vài người trong số họ biết nấu ăn. Họ buộc phải chuẩn bị đồ ăn cho mình khi đã hết thức ăn dự trữ.

Bởi 80% quân lính là nam giới, vậy nên họ ghét việc vặt trong bếp, như gọt khoai tây và thái hành. Mà thực ra, những người chơi nữ cũng không khác gì.

Thậm chí những người đã học kĩ năng Nấu nướng vẫn đi săn và đưa những miếng thịt cho Weed hơn là tự tay nấu chúng.

“Thật xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Tôi mang ơn cậu rất nhiều!” một người đàn ông nói trong ngày thứ hai của cuộc hành trình.

“Đừng bận tâm. Tôi chỉ làm điều mình muốn.” Weed nói.

“Nhưng…”

“Ông cảm thấy không thoải mái phải không? Vậy thế này thì sao? Ông có thể trả tiền cho bữa ăn, vì gia vị và nước sốt, ông biết đấy,” Weed nói.

“Điều này khá hợp lý. Tôi sẽ làm theo cách này.”

Một công việc làm thêm tuyệt vời~~!

Weed bắt đầu thu tiền cho việc Nấu nướng. Đương nhiện, với cái giá lớn hơn nhiều so với giá trị thật của gia vị và nước tương, dù vậy không có ai phàn nàn bởi họ cảm thấy xứng đáng.

Khi đội quân dừng lại ở một thị trấn trên đường đi tới làng Baran, Weed tiếp tục mua một số lượng lớn thực phẩm tại cửa hàng tạp hóa địa phương.

Cậu cần nâng cấp những công thức nấu ăn để cải thiện kĩ năng Nấu nướng ở tốc độ nhanh hơn. Bên cạnh đó, những công thức mới mà cậu chưa từng thử bao giờ luôn được những thực khách tán thành.

Với đống thực phẩm mà Weed mua từ cửa hàng tạp hóa, cậu rất bận rộn trong việc mang chúng trên đường hành quân và nấu đồ ăn trong giờ ăn.

Con dao điêu khắc của Zahab- dụng cụ khá hoàn hảo cho việc gọt khoai.

“Dù sao thì việc chạm khắc những bức tượng với gọt khoai tây cũng như nhau.”

Những món ăn của cậu giúp cộng thêm 5% điểm sự sống, và kĩ năng Nghề thủ công đạt trình độ “trung cấp” giúp tăng thêm vài điểm thưởng.

Kĩ năng Nghề thủ công giúp tăng thêm 30% kĩ năng Bậc thầy Kiếm thuật, và thêm 50% kĩ năng Nấu nướng.

Vậy nên, cuối cùng món ăn của cậu giúp gia tăng 7,5% sự sống. Tuy có vẻ ít ỏi, nhưng cũng đủ tạo nên sự khác biệt trong một cuộc chiến hỗn loạn hoặc giữa những trận quyết đấu sinh tử. 

Một vài khuôn mặt quen thuộc tiến về phía Weed trong lúc cậu đang mải nấu ăn. Họ là những binh sĩ trong đội quân Rosenheim.

“Chỉ huy!”

Chỉ một vài NPC mới có thể gọi Weed bằng chức danh như vậy. Cậu ngừng thái thịt, ngẩng mặt lên và nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trước kia.

“Cậu là ….” Weed nói.

“Chào! Chào mừng chỉ huy!”

Họ là Becker, Hosram và Dale, những người anh em thân thiết đã chiến đấu bên cậu trong lúc ở hang ổ Litvart

“Các cậu ổn chứ?” Weed hỏi.

“Tát cả chúng tôi đều đã trở thành một Denarion, thưa chỉ huy,” Becker nói.

Khi binh sĩ được thăng chức lên Denarion, họ không thể trở về trung đoàn ban đầu. Quân đội hoàng gia đã giao cho họ những tân binh cùng các nhiệm vụ mới.

“Vậy là cậu đã tham gia đội quân chinh phạt giải cứu làng Baran,” Weed nói.

“Vâng, thưa chỉ huy,” Dale trả lời. “Một khi nhiệm vụ hoàn thành, chúng tôi sẽ đóng quân tại làng và bảo vệ khu vực xung quanh.”

Một vài người khác, bao gồm Buran, vẫn còn làm việc dưới quyền ngài Midvale, nhưng những người khác, giờ đã trở thành một Denarion, đã tham gia đội quân chinh phạt.

Tất cả nhờ cái mũi thính của Becker, cậu ta đã ngửi thấy mùi thức ăn của Weed, đi theo nó và tìm ra vị chỉ huy cũ.

“Hehe,” Hosram cười.

“Tôi thực sự nhớ những món ăn của ngài, thưa chỉ huy,” Becker nói.

“Tôi rất tiếc khi không được phục vụ ngài lần nữa, nhưng tình cảm giữa chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc!”

Những người lính nói trong lúc dạ dày họ trống rỗng.

“Làm sao cậu ta lại biết những binh sĩ của Roseheim?”

“Họ không phải những binh sĩ bình thường. Nhìn họ giống một Denarion.”

“Họ  gọi cậu ấy là chỉ huy.”

Surka and Pale không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Denarion là một chức vị khá cao, và cấp độ của những Denarion này có vẻ còn cao hơn bọn họ.

“Haha, của cậu đây.”

Weed đưa những món ăn mà cậu vừa nấu cho những người thuộc cấp của mình. Từ giây phút đó, toàn bộ đồ quân nhu được cấp cho trung đội của họ đều được tuồn đến cho Weed.

*****

Mất khoảng mười ngày đi bộ để đội quân đến được làng Baran.

Weed đã có ý định nâng cao kĩ năng Nấu nướng trong cuộc hành trình. Để đạt được kĩ năng nấu nướng trình độ “trung cấp”, bên cạnh việc thành thạo nấu các món ăn, kĩ năng này còn yêu cầu phải nấu nướng với số lượng lớn.

Trong những ngày ở hang ổ Litvart, Weed đã phục vụ ba mươi hai người, ba lần một ngày, chín mươi sáu khẩu phần một ngàyvà tổng cộng khoản ba ngàn bát thịt bò hầm.

Sau đó, cậu mở một quán ăn ngoài trời để chuẩn bị và bán đồ ăn trong thành. Còn giờ đây cậu đang nấu cho hàng trăm người lính trong cuộc hành quân, ước tính cậu đã phục vụ ít nhất mười ngàn bữa ăn.

Nếu một người bình thường ăn ba bữa một ngày, sẽ là chín mươi bữa ăn trong một tháng, khoảng một ngàn và tám mươi bữa ăn trong một năm.

Tương đương với việc cậu đã nấu ăn cho một người đàn ông trong suốt mười năm để nâng kĩ năng Nấu nướng lên trung cấp. Vậy nên nếu mọi người vẫn chưa hình dung ra, điều này đòi hỏi một sự nghiêm túc tuyệt đối.

Nấu nướng như một sở thích không thể so sánh được với việc chuẩn bị hàng ngàn bữa ăn chỉ để kiếm chút ít kinh nghiệm cho kĩ năng nấu nướng.

Dù điêu khắc là cách tốt nhất để phát triển kĩ năng Nghề thủ công, nhưng Weed sợ thu hút những sự chú ý không mong muốn trên đường hành quân.

Việc nấu nướng đơn giản hơn nhiều, kiếm được tiền và nhận được sự biết ơn, lòng kính trọn từ những người khác.

*****

Cuối cùng đoàn quân cũng đi tới làng Baran.

“Cuối cùng chúng ta cũng đến nơi.”

“Cậu nghĩ sẽ có những con quái vật nào ở đó? Thật không thể chờ tới lúc chiến đấu với chúng.”

Irene và Surka đi bộ theo con đường mòn, vừa đi vừa nói chuyện. Trong khi đó, Weed, cậu vừa mới nấu ăn xong và nhìn lên bầu trời 

Chẳng có gì ngoài những đám mây trắng lười biếng lững lờ trôi.

“Mình biết mà. Thành phố Thiên đường chỉ có trong truyền thuyết. Một truyền thuyết ngu ngốc. Làng Baran- Cuốn sách nói đây là nơi cuối cùng có liên quan đến thành phố Thiên đường. Đó là lý do tại sao mình tham gia nhiệm vụ này, nhưng mình đã lầm,’ Tia hy vọng nhỏ bé của cậu đã bị dập tắt.

Khi đoàn quân tiến đến gần làng Baran, Darius hô lớn, “Dừng lại!”

Darius ra hiệu cho toàn quân dừng lại ngay lập tức. Khi Weed đi lên phía trước, cậu nhìn thấy một ông lão trong bộ quần áo rách rưới cùng những đứa trẻ lảo đảo đi về phía đoàn quân.

“Có chuyện gì vậy?” Darius hỏi; vẫn không rời lưng ngựa- chỉ duy nhất Darius và lũ thuộc hạ của hắn vẫn ngồi trên ngựa.

“Xin chào ngài, vị chỉ huy đáng kính. Chúng tôi là những người sống sót ở làng Baran,” Ông cụ nói. “Lão là Ghandilva, trưởng lão của ngôi làng. Gần đây tôi đã nhờ Jackson mang những tin tức về ngôi làng của chúng tôi đến Đức vua và xin người cứu giúp. Lão hy vọng ngài chính là người sẽ giúp chúng tôi thoát khỏi đau khổ.”

“Phải” Darius trả lời.

Ghandilva là trưởng lão của làng Baran, lão đã mang theo lũ trẻ rời khỏi ngôi làng khi bọn Lizardmen tấn công.

“Chúng tôi sẽ sớm giành lại làng Baran,” Darius nói với Ghandiva. “Cho nên lão hãy nghỉ ngơi và chờ thêm một thời gian nữa để nghe tin tốt lành.”

“Lão rất biết ơn khi nghe điều này, thưa ngài chỉ huy đáng kính. Nhưng, lão vẫn còn một thỉnh cầu…” Ghandilva nói.

“Điều gì vậy?”

“Xin ngài hãy làm ơn cứu lấy những con dân của lão- những người đang bị bắt bởi lũ quái vật. Đây là mong muốn cuối cùng của lão già này” Ghandilva cầu xin trong nước mắt.

Đôi mắt Darius sáng lên.

“Đây là một nhiệm vụ?”

“Phải. Một nhiệm vụ từ ngôi làng của lão, thưa ngài” Ghandilva trả lời.

“Vậy ta sẽ nhận được gì?” Darius hỏi trực tiếp.

Là một người chơi cấp cao, không phải nhiệm vụ nào Darius cũng chấp nhận. Luôn luôn có quá nhiều nhiệm vụ và rất nhiều trong số chúng chỉ làm lãng phí thời gian.

Khuôn mặt Ghandilva trở nên thất vọng. “Lão không có gì đáng giá để đưa cho ngài. Đây là thứ quý giá nhất của lão…” Ghandilva nói và đưa ra một hạt giống xấu xí.

“Ta cũng nghĩ vậy. Có thể hy vọng giải thưởng gì từ một ông già cơ chứ? Kho báu? Hay trang bị?” Darius trả lời.

Hắn cười lạnh nhạt. Hắn nghĩ rằng lão già này đã đến để gây khó dễ trước khi hắn bắt đầu đánh đuổi bọn Lizardmen khỏi ngôi làng.

“Ta sẽ giành lại ngôi làng một cách nhanh chóng, và nếu có rảnh tay sau trận chiến, thì ta sẽ suy nghĩ đến việc gửi một vài người đi giải cứu những người bị bắt,” Darius nói. “Chẳng có gì chắc chắn rằng những những người bị bắt bởi bọn Lizardmen vẫn còn sống. Vậy nên đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta, lão già.”

Darirus trả lời Ghandilva một cách tàn nhẫn

Một vài người chơi trong đội quân chinh phạt thở dài, nhưng không ai đứng lên giúp ông lão. Trong lúc Ghandilva cảm thấy tuyệt vong, một ai đó đã nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông.

Đó là Weed.

Chọn tập
Bình luận