Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Legendary Moonlight Sculptor – Con Đường Đế Vương

Quyển 47 – Chương 7: Cơn giận của “bố vợ”

Tác giả: Kim Tae-Hyung
Chọn tập

Sự thành lập của Đế chế Pallos.
Thống nhất sa mạc rộng lớn.
Các chiến binh gan dạ, đây là thời khắc để các bạn thoát khỏi vùng cát cháy. Quay trở lại với vùng đất của những dòng sông uốn lượn và phục hồi vinh quang của Đế chế Pallos.
Người chiếm được vùng lãnh thổ rộng lớn nhất sẽ là Đại Hoàng đế của Đế chế Pallos.
Thời hạn là 1 năm.
Độ khó: Lãnh địa tối cao.
Phần thưởng: Đại đế của Đế chế Pallos
Giới hạn nhiệm vụ: Chỉ dành cho các Desert Warrior.

Tái thiết lập Đế chế Pallos!

Unring, Ben, Elliks.

Tâm trí của nhóm Earth Shadow, được thành lập bởi 3 Adventurer, trở nên thư thái hơn bởi họ nghĩ rằng những rắc rối của mình đã kết thúc.

“Vậy là đủ rồi. Ngay bây giờ.”

“Hu. Tôi thực sự không muốn nhận nhiệm vụ một lần nữa.”

“Độ khó này thật vô lý.”

Tìm được trên Plains of Despair, nhóm thám hiểm tuyệt vời nhất lục địa đã mang Giáo hội Embinyu tới thế giới!

Họ lang thang xung quanh lục địa để làm các nhiệm vụ thu hồi kho báu thuộc Giáo hội Embinyu.

Kết quả trở nên vô nghĩa bởi Weed đã thay đổi tương lai bằng việc phá hủy Giáo hội Embinyu.

“Nó vẫn tốt mặc dù có vô ích. Đó là bởi lợi ích của mọi người.”

“Việc Giáo hội Embinyu biến mất chung quy là tốt. Nếu kho báu của chúng xuất hiện thì lục địa này hẳn đã là một mớ hỗn loạn rồi.”

“Khi để ý tới độ khó của nhiệm vụ thám hiểm, anh có thể cảm thấy được tình hình đang xấu đi. Đấy là câu truyện không phải là không thể xảy ra trên Lục địa Versailles của Royal Road.”

Weed đã tìm thấy Metapeia tại sa mạc phía đông.

Earth Shadow nhận được một nhiệm vụ dính dáng tới một con lạc đà hai bướu khi quay trở lại Lục địa Trung tâm.

Chuỗi nhiệm vụ 14 giai đoạn liên quan tới Đại Hoàng đế của sa mạc giờ đã tới hồi kết thúc.

“Chúng ta thực sự đã phải chịu đựng trong suốt quãng thời gian này.”

“Ahu. Tôi thấy vừa hối lỗi vừa tiếc nuối…”

Nhóm Earth Shadow đã đóng vai trò chỉ huy.

Họ chỉ huy các Desert Warrior trẻ, hậu duệ của Đại Hoàng đế, tới các bãi săn và nuôi dưỡng họ.

Họ thống nhất các bộ lạc đang trong tuyệt vọng cùng những cuộc tranh chấp không bao giờ chấm dứt bằng cách thuyết phục và tìm thấy những kho báu để lại bởi Weed.

Có rất nhiều khoảnh khắc mà nhóm Earth Shadow đã muốn từ bỏ.

Khi càng có nhiều Desert Warrior chết hoặc biến mất trong các cơn bão hơn, khả năng thành công của nhiệm vụ trở nên mỏng manh hơn.

Hẳn thật khó để đi tới tận cùng nhiệm vụ nếu không có những người đàn ông mạnh mẽ tới từ Vương quốc Arpen.

“Mọi người tới đây bởi nhiệm vụ của Đại Hoàng đế?”

“Chúng tôi không biết. Quan trọng gì khi mà chúng tôi có thể chiến đấu tốt.”

“Phải chiến đấu rất nhiều nhưng cũng sẽ rất nguy hiểm.”

“Tôi muốn.”

Geomchi-5 cùng các võ sinh của anh!

Họ can đảm hơn các Desert Warrior và còn có sức mạnh cùng kiếm thuật tuyệt vời. Và họ cũng dốt đặc cán mai.

Unring nói với họ.

“Ah. Mọ người tốt hơn là nên ở lại đây.”

“Tiến lên phía trước!”

Họ mạnh dạn chiến đấu rồi bị quét sạch.

“Chúng ta cần nâng cao level của các chiến binh. Họ sẽ ổn định hơn nếu phát triển dù chỉ là một chút.”

“Những đứa trẻ đó sẽ biết cách chiến đấu khi chúng đủ lớn.”

Các Desert Warrior họ nuôi dưỡng cũng bị quét sạch

Một vụ việc cũng xảy ra liên quan tới sự thống nhất các bộ lạc sa mạc.

“Có một cuộc tranh chấp. Các bộ lạc đang tranh cãi xem bên nào kiểm soát ốc đảo…”

“Hrmmm. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề đó.”

“Cân nhắc lịch sử của ốc đảo. Nếu anh sắp xếp việc trao đổi hàng hóa giữa các bộ lạc thì đó sẽ là một giải pháp tốt.”

“Tôi sẽ đi và phán xử.”

Và họ gây lên một cuộc chiến giữa các bộ lạc sa mạc.

Nhóm Earth Shadow nhảy dựng lên khi hàng chục nghìn chiến binh lao vào nhau trên sa mạc rộng lớn.

Tuy nhiên, những người tới từ Vương quốc Arpen lại đạt được một phép màu như chiến thắng.

Đã có những lúc tưởng như không thể vượt qua được một trận chiến như thế này, nhưng họ lại phối hợp tốt một cách đáng ngạc nhiên với cácDesert Warrior.

“Anh có sao không?”

“Rồi thì?”

“Tôi chán.”

Họ chiến đấu cùng các Desert Warrior và chia sẻ thịt cùng rượu.

Họ sử dụng phương pháp này để làm thân với các chiến binh.

Các thành phố sa mạc với lượng dân số ít hơn 1 nghìn người đã phát triển rực rỡ nhờ có Weed trong suốt nhiệm vụ Nodulle và Hilderun.

Cậu thiết lập mối quan hệ với một số thành phố sa mạc và huấn luyện các Desert Warrior.

“Dù sao, Đế chế Pallos sẽ sớm được thành lập thôi.”

“Hu… Phải.”

“Nhiệm vụ Đại Hoàng đế sắp kết thúc rồi…”

Nhóm Earth Shadow nếm trải niềm vui. Nhưng họ không thể tưởng tượng ra được.

Một nơi nào đó trên lục địa, có một người chơi khác nhận được một nhiệm vụ liên quan tới Đại Hoàng đế của sa mạc.

Những kẻ thất bại của Sa mạc.
Vinh quang của Đế chế Pallos đã bị chôn vùi dưới cát. Các Desert Warrior đã chuẩn bị cho sự hồi sinh của Đại Hoàng đế. Danh dự cùng sự đấu tranh cuồn cuộn chảy trong máu của các chiến binh.
Cư dân sa mạc đã chờ đợi người có sức mạnh để có thể đi con đường của Đại Hoàng đế.
Tập trung ý chí và quyết tâm của các Desert Warrior.
Nếu bạn vượt qua thử thách của sa mạc, các Desert Warrior sẽ sẵn sàng nâng kiếm và đi theo bạn.
Độ khó: S
Nhiệm vụ sa mạc.
Phần thưởng: Bạn có thể được gắn kết với sự thành lập của Đế chế Pallos.
Giới hạn nhiệm vụ: Sự công nhận của các Desert Warrior trong quá khứ.

Nhiệm vụ anh hùng sa mạc bị Hestiger cưỡng bức giao phó!

Nhóm Earth Shadow không hề biết về việc này.

Weed người đã trở thành bậc thầy điêu khắc cùng Necromancer hẳn sẽ uống hết nước của họ!

Cậu đang kiên nhẫn chờ đợi.

****

Geomchi-5.

Anh đang mang trên mình bộ da sói bốc mùi.

“Hương vị đó phải không?”

“Ngập tràn vẻ đẹp hoang dã. Sư phụ.”

“Hehe.”

Có 122 võ sinh.

Họ dẫn đầu một đội quân gồm 350,000 người và đang tiến tới khu vực Aidern của Đế chế Haven.

“Sẽ có một cuộc chiến.”

“Có một sự so sánh rất thích hợp. Sư phụ.”

“Cậu có phải một nhà thơ?”

“Kuhuhuk. Đây là thiên đường. Lên tiếng bằng nắm đấm và gươm giáo, không phải từ ngữ.”

Geomchi-5 có chút tự hào về bộ não của mình.

‘Suy nghĩ trước khi hành động.’

Đó là thói quen trước Royal Road. Từ nhỏ, anh đã được dạy bởi bố mẹ rằng phải biết suy nghĩ.

Anh sẽ suy nghĩ khi rút kiếm để tấn công một con quái vật.

‘Mình có nên thưởng thức việc cắt nó ra từng khúc không?’

Anh sẽ suy nghĩ bất cứ khi nào gặp một đối thủ mạnh mẽ.

‘Chặt đứt chân tay rồi đánh theo thứ tự từ vai, hông rồi tới mắt cá chân. Mình phải đánh bại hắn.’

Khu vực của Aidern giờ đang chịu cai trị bởi các lãnh chúa nhỏ và trung bình của Vương quốc Haven.

Các mẫu đất được chia giữa những người đạt được thành tích hay những người cống nạp tiền cho Guild Hermes.

“Xử lý tất cả!”

“Wahhhh!”

Các Desert Warrior dẫn đầu bởi Geomchi-5 cùng các học viên của anh băng qua Great Plains.

“Xâm lược. Một cuộc xâm lược!”

Đó là một khu vực nhỏ khá yên bình từ ngày Lục địa Trung tâm bị chia cắt bởi các Guild!

Các thành viên của Guild Hermes cùng Đội quân hoàng gia lao tới khu đồng bằng.

“Tấn công phép thuật! Bắt tên khi tới gần.”

Một lượng lớn ngũ cốc đã được thu hoạch từ Great Plains!

Việc ẩn nấp ở bên trong bức tường pháo đài chính là dâng một lượng lớn thực phẩm cho các Desert Warrior.

Geomchi-5 cùng các học viên chẳng biết một chút gì về nông nghiệp.

Geomchi-5 suy nghĩ khi quan sát đối phương.

‘Có phải số lượng của chúng bị chia làm hai? Vậy thì cứ tấn công thôi! Đó là một phán đoán hợp lý và thông minh.’

Đội quân Hoàng gia đã tập hợp và các lãnh chúa không tham gia.

“Vì vinh quang của sa mạc! Chiến đấu một cách thật ngầu!”

“Tôi sẽ đi trước.”

“Tôi đang tới. Người đi đầu tiên là người sở hữu.”

“Oryaaaaaahh!”

Sau khi Geomchi-5 cùng các võ sinh ra lệnh tiến lên, các chiến binh lạc đà lao về phía trước như một con sóng thần.

Ku ku ku kung. Kwa kwa kwa kwang!

Các đòn tấn công phép thuật tàn phá vùng đồng bằng.

“Hiyah. Lên!”

“Nhanh hơn! Chúng ta sẽ tấn công trước.”

Các Desert Warrior lao qua cơn bão những đòn tấn công phép thuật.

Các Desert Warrior có tính cách tương tự như Geomchi-5 cùng võ sinhcủa anh.

Lao lên!

Họ nhìn thẳng vào mắt kẻ thù đồng thời lao tới nhanh nhất có thể.

Bởi mưa tên đổ xuống, nên các Desert Warrior tấn công doanh trại của đội quân thuộc Đế chế Haven.

“Hahahat. Đây mới là hương vị!”

Geomchi-5 tham gia chiến trường và chém ngọt tất cả các lính mà anh gặp.

“Các ngươi. Ta sẽ chặn đứng các ngươi tại đây!”

“Ta cũng nghĩ điều tương tự. Tới đây!”

Deomchi-5 đâm một Knight bằng ngọn giáo trong tay.

Anh cưỡi một con lạc đà và sử dụng tất cả sức mạnh của mình để vung giáo và gươm. Một kĩ năng tuyệt vời kết hợp cùng sự cân bằng, sức mạnh và các kĩ thuật sử dụng vũ khí một cách tinh tế!

“Thế này là đủ rồi!”

“Ugh, Thật bực bội.”

Các Knight của Đế chế Haven ngã xuống như lá rụng khi đối mặt với sức mạnh của Geomchi.

Các kĩ năng của anh rất tốt nhưng giữa ngựa và lạc đà cũng có sự khác biệt.

Các võ sinh và Desert Warrior áp đảo Quân đội hoàng gia.

Những đội quân thông thường của Đế chế Haven được tập trung tại phương Bắc. Còn tại khu vực khá hòa bình phía nam, các chiến binh cấpbậc 2 hay 3 thì thiên về phòng thủ hơn!

Hơn 100 thành viên của Guild hermes chiến đấu với đội quân sa mạc, nhưng họ chạy trốn ngay khi tình hình xấu đi.

Một chiến thắng tại Great Plains!

Không Desert Warrior nào tử trận nhưng 40,000 Chiến binh Hoàng gia đã bị giết trong khi số còn lại bị bắt.

Ngay cả Geomchi-5 cũng bị bất ngờ.

“Khả năng lãnh đạo của mình tốt tới vậy sao?”

“Có vẻ vậy. Chúng ta đã đạt được nó. Sư phụ?”

“Chúng ta chỉ ném một hòn đá mà có vẻ như cả con voi đã đổ sụp xuống rồi.”

“Um… Cứ nghĩ là chúng ta sẽ bị tiêu diệt bởi khi bị tấn công bởi phép thuật cơ.”

Các võ sinh cũng hoang mang.

Họ chiến đấu một cách mù quáng nhưng đây là kết quả.

Đặc biệt, họ lại còn đạt được chiến thắng áp đảo trong một trận chiến lớn thế này!

“Mình đang trở nên lo lắng.”

Geomchi-157, cậu sinh viên bị đuổi khỏi trường đại học, lên tiếng.

“Sư phụ. Chúng ta lên xin một số lời khuyên.”

“Phải. Chúng ta nên lắng nghe những lời của một người thông thái.”

Geomchi cùng các võ sinh sử dụng phép thuật giao tiếp để nói chuyện với Alcantra, một chỉ huy của Vương quốc Arpen.

Alcantra là một chỉ huy xuất sắc của Đế chế Haven nay đã được mang tới Vương quốc Arpen.

Alcantra: Có lẽ… Hiệu ứng từ cuộc tấn công bất ngờ có vẻ lớn. Có thể bởi Đế chế Haven đã không chuẩn bị cho cuộc chiến này. Tuy nhiên, nếu đội lính lạc đà tấn công thành công thì đội hình phòng thủ sẽ sụp đổ rất nhanh chóng.

Geomchi-157 giải thích lời của mình một cách đơn giản.

“Có vẻ như phương pháp của chúng ta hoạt động khá tốt.”

“Hrmmm. Tôi đang nghe.”

Alcantra: Đây là một vấn đề cho tương lai. Guild Hermes sẽ thành lập một đội quân lớn tại Great Plain.

“Những tên đó sẽ đổ xô tới?”

“Tôi biết. Sẽ phải chịu đựng nhiều đau khổ. Đó là bởi tập tính hoạt động tập thể.”

Alcantra: Các Desert Warriormạnh mẽ hơn các chiến binh Hoàng gia. Nhưng phối hợp với nhau lại không ổn. Nếu một đơn vị phép thuật được huy động cùng bộ binh thì mọi thứ sẽ trở nên vô ích. Các Desert Warriorsẽ không thể duy trì phòng tuyến, và phép thuật sẽ được sử dụng để triệt tiêu dần số lượng các Desert Warriortừ xa.

“Tấn công chúng ta từ xa bằng phép thuật?”

“Thế thì rất mệt đây.”

“Chúng ta phải giải quyết như thế nào?”

“Vậy thì hỏi luôn cả cái đó đi.”

Alcantra: Anh cần phải chuẩn bị một cuộc chinh phục dài hơi. Anh bất ngờ xâm chiếm nên đó là một chiến thắng lớn. nhưng sẽ còn rất nhiều cuộc chiến sau đó nữa.

Alcantra khuyên họ nên di chuyển các Desert Warrior ra xa khỏi khu vực đồng bằng.

Alcantra nói về đội hình chiến đấu của Đội quân Hoàng gia với Geomchi-5 cùng các võ sinh suốt 30 phút.

“Hrmmm. Cảm ơn những lời của anh. Tôi nghĩ rằng nó sẽ giúp chúng tôi rất nhiều trong hoạt động chuẩn bị.”

Alcantra: Không có gì. Nếu còn có câu hỏi nào khác thì cứ liên lạc với tôi.

Ngay khi cuộc đôi thoại kết thúc, Geomchi-5 thở dài.

“Cậu hiểu được nhiều không?”

“Tôi không biết anh ấy nói cái gì nữa. Đoạn giải thích dài quá, tôi thiếu chút nữa thì ngủ quên.”

“Tôi không biết.”

Geomchi-5 cùng các võ sinh tập hợp xung quanh lửa trại.

Có một lượng lớn lính cũng như tù nhân. Khu đất rộng!

“Chúng ta có thể trở thành những vị vua thực sự không?”

“Để xem. Tôi chưa từng làm lớp trưởng bao giờ.”

“Anh có nghĩ là việc trở thành một lãnh đạo rất thoải mái và dễ dàng không?”

Geomchi-5 cùng các võ sinh không suy nghĩ nhiều nữa.

“Để hỏi tiểu đệ xem phải làm gì tiếp.”

“Phải. Thế có khi lại tốt hơn.”

“Cậu ấy hẳn là sẽ có cách.”

Geomchi-5 gửi lời nhắn tới Weed và giải thích tình hình.

“Cậu nghĩ bọn anh nên làm gì?”

Bộ não Weed như một siêu máy tính khi nhắc tới tiền hay lợi nhuận, nên cậu nhanh chóng đi đến kết luận.

Weed: khá khó khăn cho sư huynh để duy trì trong thời gian dài. Không có bất kì một thành phố nào ở gần Great Plain.

“Vậy mọi người sẽ hi sinh trong trận chiến sắp tới ư?”

Weed: Cũng không nhất thiết. Ngay bây giờ, anh đã quét sạch đội quân tại Great Plains rồi chứ?

“Phải. Không còn bất cứ một tên lính nào của Đế chế Haven tại khu vực này nữa. Chúng đều đang canh gác các thành phố và pháo đài.”

Weed: Các lãnh chúa không quá mạnh. Chúng chỉ có đủ tiền để trả thuế. Tấn công tất cả bọn chúng đi.

“Chinh phục chúng?”

Weed: Không, cứ đánh rồi cướp hết là được.”

“Cướp bóc?”

“Ohhh… Chiếm cứ và nhặt nhạnh!”

Geomchi-5 cùng các võ sinh đều trở nên nhiệt tình.

Cướp bóc!

Đó là một từ rất ngầu ngay cả khi họ đều hiểu.

“Rồi sau đó? Có nên đợi và chuẩn bị cho cuộc chiến với Quân đội Hoàng gia không?”

Weed: Không. Đừng làm thứ chúng muốn. Giữ một loạt tù nhân rồi lui lại về sa mạc.

“Nhưng bọn anh đã chiến thắng và chiếm được vùng đất này, giờ lại phải rút lui sao?”

Weed: Không cần đất đai gì đâu. Anh thậm chí còn không thể xây một ngôi nhà để sống ở đó nữa.

“Cũng phải.”

Weed: Bắt đầu bằng số ngũ cốc tại Great Plains, sử dụng tài nguyên cùng tiền để thu hút mọi người tới sa mạc. Ở đó có rất nhiều tù nhân chiến tranh.

“Bởi vì họ đã đầu hàng. Anh không thể nào giết họ được.”

Weed: Giữ họ lại và huấn luyện như các Desert Warrior. Một khi đội quân của anh lớn mnh, khi đó hãy mạnh mẽ xâm chiếm Đế chế Haven.

“Cuộc xâm lăng…”

Cướp bóc và xâm lăng!

Geomchi-5 suy nghĩ về điều đó.

‘Có rất nhiều từ mà mình thích. Đây thực sự là một hoạt động chuẩn chỉnh.’

Weed: Đó là cuộc chiến của các Desert Warrior. Tất cả những thứ anh cần làm chiếm lấy thay vì giữ vững.

“Thực là một giải pháp đơn giản! Nhưng nếu chúng đuổi theo thì sao?”

Weed: Đội quân Hoàng gia không thể nào tiến vào sa mạc. Lôi kéo tất cả tài nguyên và người vào sa mạc. Nếu có tài nguyên cùng sức người thì sa mạc phía nam sẽ phát triển rất nhanh chóng.

“Um. Sự phát triển… Tốt. Nói thêm một chút đi.”

Weed: Ngũ cốc từ Great Plains là đủ để nuôi những người bị bắt. Tốt nhất là cho họ ăn và đưa họ đi làm việc. Và nếu anh có thiếu tài nguyên, hãy tham gia vào hoạt động thương mại hàng hải với Vương quốc Arpen.

“Giao dịch?”

Weed: Thực phẩm, vật liệu sản xuất, hay vật liệu chiến đấu. Đảm bảo chúng thông qua việc trao đổi cùng với Vương quốc Arpen.

Weed nghĩ tới việc xuất khẩu các loại hàng hóa xa xỉ từ Vương quốc Arpen tới khu vực sa mạc thông qua đường biển ngay lập tức.

Vương quốc Arpen cũng cần những tuyến đường xuất khẩu để nâng cao sản xuất, phát triển và công nghệ.

Khu vực sa mạc ngập tràn các loại vật tư chiến đấu có thể dùng để xuất khẩu. Trong khi đó, hàng hóa xa xỉ, bạc, vàng, động vật và da lại có thể được nhập về.

Weed rất quen thuộc với khu vực sa mạc nên cậu biết Vương quốc Arpen có thể nhận được bao nhiêu từ hoạt động thương mai.

Khu vực sa mạc cần rất nhiều thời gian cùng nỗ lực để phát triển.

Nếu sa mạc phương nam giao dịch cùng Vương quốc Arpen thì tốc độ phát triển có thể nhanh hơn tới vài lần.

“Việc đó sẽ rất có ích. Cảm ơn. Tiểu đệ.”

Weed: Vâng. Việc tái xây dựng Đế chế Pallos… Không, các sư huyh là tồi nhất.

*****

“Um. Mình lên 2 level.”

Weed hoàn toàn hài lòng với sự phát triển của mình trong lần đi săn này.

Cậu lên 1 hay 2 level trong 1 ngày! Cậu chỉ mới đạt level 462. Trong khi mọi người sẽ nói như vậy là quá nhanh và cậu thực điên rồi, vẫn có rất nhiều người đã vượt quá level 400.

Những người dưới level 100 dành thời gian để thư giãn và vui chơi trong Royal Road.

Họ là người ưa khám phá và hoàn toàn tận hưởng Royal Road như một sở thích cá nhân! Thật không may, đa số họ là người chơi của Hội Cháo Hành.

Họ trở nên tham lam hơn một khi đạt tới level 200 hay 300.

Việc đi săn rất thú vị và họ có cảm giác chinh phục khi phát triển và làm nhiệm vụ. Level của họ vượt quá 400 nhờ có những thành tích đáng kể thông qua các nhiệm vụ họ nhận được.

Một phần lớn nhiệm vụ đều có thể nhận được từ những ngôi làng hay khu vực nhỏ.

Nếu họ tiếp tục xây dựng các thành tựu công tại một vài ngôi làng, mọi người sẽ khen ngợi họ như những vị anh hùng đồng thời dựng tượng đài.

Họ hứng thú bởi niềm vui đó và không hề quên nâng cao level.

Nếu lọt được vào top 10,000 của Royal Road thì ở bất cứ đâu họ cũng có thể tự hào.

Không có đất nước nào không yêu thích Royal Road.

Hawaii, HongKong, Paris, London, New York. Tại bất cứ thành phố nào họ đều có thể nhận được rất nhiều sự chú ý liên quan tới Royal Road.

Level khiến họ trở nên nổi tiếng và cũng chính là tiền!

Nhờ có nhiệm vụ kĩ thuật điêu khắc bí truyền cuối cùng, level của Weed đã ở giữa 400. Bởi vậy, nó không tính là cậu có level cao.

Tuy nhiên, sức mạnh của cậu không hề giống với những người chơi ngang level khác.

Cậu có một lượng lớn chỉ số cùng kinh nghiệm nhiệm vụ.

Cậu hầu như không thể phục hồi lượng level mất đi bởi nhiệm vụ kĩ thuật điêu khắc bí truyền cuối cùng.

“Tới một nơi cao hơn. Mình phải thật mạnh mẽ để trở thành một nhân vật phản diện thực sự. Những tên phản diện yếu đuối sẽ chỉ là một con tốt thí trong một trận chiến.”

Khi cân nhắc lợi nhuận từ các chương trình phát sóng, tình hình của Weed cũng không tồi.

“Mình cần mua vài mảnh đất.”

Thay vì tiết kiệm tại ngân hàng, cậu có thể kiếm lãi từ việc đầu tư bất động sản.

Khi cậu muốn uống cà phê, cậu sẽ tới ngân hàng gần nhà với trang phục áo phông.

Phòng chờ cao cấp! Tại quầy chỉ dành cho khách VIP, cậu sẽ ăn kẹo cùng uống cà phê tại đây.

Cậu có thể nghe về các sản phẩm tiết kiệm từ những nhân viên ngân hàng thân thiện.

“Một cửa hàng cà phê thì phải cần tiền.”

Trong quá khứ, cậu ăn cá khô qua ngày nhưng giờ thì không cần thiết nữa.

Ngay cả nếu cậu không có tiền, cậu vẫn có thể ăn tại đây.

Dù công ty phát hành thẻ tín dụng chỉ có thể cấp một thẻ, cậu cũng có thể nhận được rất nhiều quà miễn phí.

Ngày trước, cậu không có nơi nào để mượn tiền nên cậu đã phải vay một khoản 50 triệu.

Tất nhiên, Weed hiểu rõ điều gì có thể xảy ra nếu cậu không thể trả số tiền đó.

“Nhắc tới việc này…”

Weed có một suy nghĩ khi lượn quanh các bãi săn.

Mấy tên đòi nợ đuổi theo cậu tại trường cấp ba để bắt cậu trả nợ.

Cậu không thể nào quên được mấy kẻ đòi nợ, lũ người mang tới cho cậu những ký ức kinh khủng.

“Đã được một khoảng thời gian rồi… Sau này, một khi mình thành công hơn, mình sẽ trả thù.”

Tiền bạc và quyền lực.

Weed nghĩ rằng tiền và quyền lực là những yếu tố cần thiết cho việc trả thù của mình.

******

Jeong Deuk-soo đã ý thức được ánh mắt của mọi người mỗi khi ông di chuyển xung quanh cửa hàng tiện ích trong khu phố.

“Người đàn ông đó. Chẳng phải không đáng thương sao?”

“Không phải ông ấy luôn chỉ có một mình chứ?”

“Ông ấy thường mặc suit nhưng không đi làm. Tôi chưa từng thấy ông ấy đi làm bao giờ.”

Khi còn là chủ tịch công ty, ông làm việc tại trụ sở chính và luôn nhận được nhân viên cúi mình 90 độ chào.

Ông được đối xử như chủ tịch của một tập đoàn lớn của Hàn Quốc ngay cả khi ra nước ngoài.

Jeong Deuk-soo được đối xử như khách VIP tại các khách sạn sang trọng và luôn được ăn những món ông muốn.

Khi ông tới một thành phố bởi một dự án xây dựng mới, ông sẽ thưởng thức những món ăn tuyệt vời cho bữa tối.

Tại nam Hy Lạp và biển Địa Trung Hải, ông tận hưởng các bữa tiệc trên những chiếc du thuyền mới cứng.

Ông nhận được chứng nhận từ chính phủ vì đã vượt qua chỉ tiêu xuất khẩu và thường xuyên được nhắc tới như một tập đoàn thành công trên các mặt báo.

‘Giờ thì sao? Mọi thứ đã biến mất rồi.’

Jeong Deuk-soo nhớ lại vinh quan trong quá khứ của mình.

Ông sở hữu một lượng tiền mặt đáng kể, bất động sản tại nước ngoài, và cổ phiếu tại Tập đoàn Hosung.

Vậy là quá đủ để ông sống tới cuối đời, nhưng ông không còn chút ảnh hưởng nào tới Tập đoàn Hosung.

Các thành viên và nhân viên của tập đoàn đã cắt đứt liên lạc với ông.

Ngay cả tới kì nghỉ, cũng chẳng còn ai gửi quà tới cho ông nữa.

‘Mình cũng sẽ không ăn ngay cả khi họ có gửi chúng tới.’

Jeong Deuk-soo đặt mì gói, lê và quýt vào giỏ hàng.

Bà cô thân thiện tại quầy thu ngân nói chuyện cùng ông khi ông tính tiền.

“Anh có thể nhận được ưu đãi vào buổi chiều. Chỉ cần đợi thêm 10 phút nữa thôi.”

“Không sao. Giúp tôi thanh toán đi.”

“Anh chắc không?”

“Cứ làm vậy đi.”

Jeong Deuk-soo kiêu ngạo nói. Ông đã từng là chủ tịch của một công ty nên ông sẽ không đợi 10 phút chỉ để tiết kiệm 3,000 won.

Một biểu hiện của sự tự tin!

Tuy nhiên, người thu ngân cũng rất kiên nhẫn.

“Anh đã tới đây vào giờ này, bây giờ anh lại phải đi làm chứ?”

“Không.”

“Chủ một doanh nghiệp sao?”

“Không.”

“Ah. Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi.”

Ông cảm thấy mình thật giống một kẻ thất bại!

Jeong Deuk-soo rời cửa hàng tiện lợi và nhanh bước về nhà.

‘Mình có nên rời khỏi khu phố này không?’

Tới một nơi mà không ai để ý tới hàng xóm của mình. Ở khu này, tất cả hàng xóm đều rất thân thuộc với nhau.

‘Một khu phố yên tĩnh.’

Ông muốn sống gần với ngôi nhà nơi con gái ông đang sống.

Thực tế là ông không còn là chủ tịch công ty nữa và ông chỉ có thể quan sát tình hình giữa Seo-yoon và Lee Hyun.

Ông muốn con gái mình nhớ ông như là chủ nhân của một tập đoàn lớn.

Ông cảm thấy vô cùng đau khổ khi ở bên cô trong tình trạng như thế này.

‘Hẳn sẽ thoải mái khi mình ra nước ngoài… Nhưng sau đó mình sẽ không thể quay lại Hàn Quốc để gặp con gái mình nữa.’

Jeong Deuk-soo hướng về nhà.

‘Tới cái cửa hàng tiện lợi này thật phiền toái.’

Hầu hết bữa ăn của ông đều được đặt, nhưng ông cũng cần mua một số đồ ăn vặt đơn giản.

‘Mình chán mỳ ăn liền lắm rồi… Họ để ý rằng mình chỉ đặt một bát.’

Jeong Deuk-soo phàn nàn khi đi bộ về nhà. Lee Hyun đang đứng trước cửa nhà ông.

‘Không, người đó?’

Cậu là tên trộm đã đánh cắp con gái của ông.

‘Cậu ta hiện phải đang bận rộn đi săn ở đâu đó chứ. Cậu ta đã làm chủ được class điêu khắc.’

Còn ông hiện đang di chuyển giữa các ngôi làng nhỏ tại Vương quốc Arpen cùng những xe chật kín hàng hóa để giao dịch.

Trong Royal Road, sự khác biệt giữa nhân vật của Jeong Deuk-soo cùng nhân vật của Weed thật như trời và đất.

Cư dân của khu phố trò chuyện cùng Lee Hyun khi họ đi ngang qua.

“Cậu đã ăn chưa?”

“Vâng. Mọi thứ ở nhà đều ổn chứ?”

“Không có gì xảy ra cả… Nhờ có cậu.”

Ngay cả những người cao tuổi cũng ngừng lại nói chuyện cùng Lee Hyun.

“Không phải hôm nay khá lạnh để ra ngoài hay sao?”

“Cháu có chút việc cần làm. Bà ra đường sớm vậy?”

“Mấy ngày hôm nay, thật không thể chịu nổi mấy cơn đau…”

“Bà nên về nhà và ăn chút súp thịt lợn thôi.”

“Cháu lại mua nữa à?”

“Cháu mua gì cơ? Cứ để dưới tên cháu.”

Những người cao tuổi cười khi họ thấy Lee yun, khiến nếp nhăn càng lan dài ra.

Cậu mua cho họ thức ăn và quần áo rẻ ngoài chợ. Cậu còn đáng tin cậy hơn cả chính phủ. Sau đó Lee Hyun gặp chủ của một ngôi nhà trống.

“Ngôi nhà trống ư?”

“Việc đó… Tôi đã đưa ra giá hàng tháng nhưng chẳng ai tới xem cả.”

“Đợi một hoặc hai tháng đi. Giảm giá nữa.”

“Tôi đã giảm rồi…”

“Tôi nghe được từ một đại lý bất động sản rằng có rất nhiều nơi cần phải sửa chữa. Một ông sống tại đó nói rằng nó sắp sụp tới nơi rồi. Tôi sẽ đưa anh 170,000 won một tháng.”

“Cái gì? Giá đó thật khó. Tôi không thể giảm tới 150,000 chỉ bởi ngôi nhà tôi không hoàn hảo được.”

“Anh không muốn à. Anh đang từ chối ư?”

“Eh… Cái gì? Cũng không hẳn là vậy.”

“Mọi người rất kén chọn. Tôi cũng vậy. Nó sẽ không tốt nếu mấy tin này lan ra đâu. Chẳng phải là anh phải sống tại khu phố này trong một thời gian dài hay sao?”

“Đúng, phải rồi.”

Sức mạnh của Lee Hyun tại khu phố này là tuyệt đối! Sau đó, có một người đàn ông cao tuổi nói chuyện với Lee Hyun rồi tới những đứa trẻ từ khu nhà trẻ. Ngay cả thị trưởng cùng các thành viên của hội đồng khu phố cũng tới chào Lee Hyun.

Một quyền lực toàn diện tại khu phố.

Đôi mắt của Jeong Deuk-soo thu hẹp lại.

‘Cậu ta có sự nhạy bén tuyệt vời.’

Cũng không khó cho mọi người để nói chuyện thậm chí với tổ trưởng khu phố hay thành viên hội đồng quốc gia.

Nhưng đó là khả năng khác thường của một người vẫn còn trẻ.

‘Cậu ấy có khả năng thu hút mọi người. Không chỉ ở Royal Road.’

Trung tâm khu phố.

Khi cậu đã lắng nghe ý kiến của các cư dân, một vài người từng cảm thấy mệt mỏi trước sự hiện diện của Lee Hyun nhưng giờ đây mọi người đều thích cậu. Khu phố trở nên nổi tiếng và dễ chịu hơn nhờ có Weed. Dù lớn hay nhỏ, mọi người không thể ghét sức ảnh hưởng của cậu.

‘Nhưng tại sao cậu ta lại đứng trước cửa nhà mình?’

Jeong Deuk-soo lo lắng về việc ông có nên tiếp cận hay không. Sau đó một người cao tuổi tiến tới và nói.

“Đi nào.”

“Hả?”

“Giời ạ. Cậu không biết à. Đừng để một người bận rộn chờ đợi!”

Ông quên mất rằng những người cao tuổi tại khu phố này đứng về phía Lee Hyun.

Nếu Lee Hyun nói rằng cậu không thích một thành viên của nghị viện thì cậu sẽ lập tức phản đối.

‘Mình thực sự không thể di chuyển.’

Jeong Deuk-soo phân vân trước khi đi tới nhà của mình. Đôi vai ông nặng nề còn từng bước đi như không còn sức lực.

Nhưng ông hồi phục tinh thần khi Lee Hyun bắt đầu lên tiếng.

“Thưa. Bác có vui lòng tới ăn tối tại nhà cháu tối nay không ạ?”

“Tôi dự định ăn tại nhà…”

Jeong Deuk-soo trả lời.

Ông định về nhà và gọi mỳ ăn nhanh hoặc gà.

Đó là thứ thực phẩm ông ăn đến phát chán và ông muốn được nhìn thấy cô con gái Seo-yoon của mình.

‘Mặc dù mình muốn vậy…’

Jeong Deuk-soo cố gắng tìm một cách phù hợp để từ chối.

“Bác từ chối tới nhà cháu ạ?”

“Phi.”

“Cháu nên làm gì đây? Cháu đã nói với con gái bác là sẽ mời bác về nhà.”

“Hả?”

“Cô ấy muốn chúng ta ăn tối cùng nhau.”

Lee Hyun muốn mang theo Jeong Deuk-soo và họ có thể cùng ăn tối.

Bữa tối với con gái của ông.

Ông không có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt hay trò chuyện cùng cô trong một bữa ăn tối đã vài năm rồi.

Nó có vẻ còn quý giá hơn một trong những chi nhánh của Tập đoàn Hosung.

‘Lần trước mình đã từ chối. Nhưng không phải lần này có sự đồng ý của con gái mình hay sao?’

Ông bị đánh trúng tim đen!

‘Cậu này. Mình sẽ thử một lần nữa.’

Nếu Lee Hyun yêu cầu thêm một lần nữa thì ông sẽ đồng ý.

‘Mọi thứ hẳn sẽ ổn.’

Jeong Deuk-soo nhìn về phía ngọn núi phía xa.

Lee Hyun ngáp dài và nói.

“Nếu bác không muốn thì cháu cũng không biết làm sao nữa. Bác hẳn phải rất bận rộn.”

“Ph… Phải.”

Ông chẳng có gì để đáp lại ngoại trừ ngôi nhà trống.

Ông vừa ăn cơm và đăng nhập vào Royal Road.

‘Chỉ một lần nữa. Một lần nữa thôi.’

Ông cố gắng để Lee Hyun đưa ra lời mời một lần nữa.

“Dù bác có bận, chúng ta vẫn không thể có một bữa tối đơn giản ạ?”

“Vậy sao?”

******

“Hụ hụ!”

Jeong deuk-soo ho khi nhìn vào số thức ăn phía trước mặt ông.

‘Đây là món gì?’

Chúng là thịt xiên nướng cùng sò điệp bỏ lò.

Món phụ bao gồm miến trộn, đậu chua ngọt, rau củ quả theo mùa và salad mè đen.

Còn có súp gà nhân sâm và kimchi!

‘Mình đến ngớ ngẩn vì những mùi này mất.’

Nhìn rất bắt mắt, nhưng chúng còn mang theo mùi vị khác lạ.

Hương thơm của một món ăn ngon.

Nói là một hương vị ngọt ngào thôi thì chưa đủ. Ông ứa nước miếng khi ngửi.

Ông muốn thật nhanh chóng thưởng thức những món ăn này.

Jeong Deuk-soo đột nhiên nhớ lại vài năm trước.

‘Con gái mình… Nó là một đứa nấu ăn giỏi.’

Khi Seo-yoon còn trong bệnh viện, ông muốn tới thăm con gái mình khi có thời gian.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ và chẳng nói lời nào, nhưng ông lại nói với cô rằng cô có thể có bao nhiêu tiền.

“Mọi thứ trong Tập đoàn Hosung. Cổ phiếu cùng tiền mặt. Bố sẽ cho con mọi thứ. Con sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nên hãy nhanh khỏe nhé.”

Ông nhắc đi nhắc lại rằng ông sẽ để cho cô rất nhiều tiền mỗi khi tới bệnh viện. Ông muốn đưa cô ra khỏi bệnh viện để cô có thể nhận được nhiều niềm hạnh phúc lớn hơn.

Một ngày, ông thấy Seo-yoon đun mỳ gói trong bệnh viện.

Thay vì chỉ nêm gia vị, cô còn cho thêm xúc xích, phô mai và thậm chí cả bánh bao.

“Nó nhìn thật ngon.”

Jeong Deuk-soo vô tình nói và Seo-yoon đưa bát mỳ đó cho ông.

‘Nó đang hành động. Nó đưa bát mì cho mình!’

Ông gắp mì với một vẻ mặt vui mừng.

‘Đây là bát mì mà con gái mình nấu cho mình.’

Ông rất bất ngờ ngay khi miếng đầu tiên được đưa vào miệng.

‘Đây là độc!’

Cay, mặn lại rất nhiều dầu. Bánh bao thì nát và nổi lềnh phềnh, còn sợi mỳ khi nhai đúng là tồi tệ nhất.

“Kuhuhum.”

Jeong Deuk-soo cố gắng ăn hết trước khi đặt đũa xuống. Rồi ông gọi thư kí của mình.

“Eh. Thật sao? Cần gặp tôi hôm nay sao? Phải. Hẳn là bởi việc xuất khẩu thực phẩm. Chuẩn bị các tài liệu liên quan.”

Jeong Deuk-soo đứng dậy.

“Con gái. Đây là việc khẩn cấp nên bố phải đi. Lần tới bố sẽ gặp lại con.”

Ông vội vã rời khỏi phòng của Seo-yoon.

Cô được ra viện và giờ đã nấu những món ăn thật ngon.

‘Đã đến lúc rồi.’

Jeong Deuk-soo cầm đôi đũa lên với vẻ mặt háo hức.

Ông muốn thử món súp gà nhân sâm trước mặt.

Sau đó, Seo-yoon bắt đầu bày biện các món ăn từ giữa bàn. Cô tách thịt khỏi xiên và đặt chúng cùng sò điệp lên thìa của Lee Hyun.

‘Con gái… Con gái của bố.’

Mặc dù tô súp bị dịch chuyển ra xa một chút, có vẻ như Jeong Deuk-soo vẫn có thể vươn đũa tới.

Chỉ 15 cm!

Ông chỉ nghĩ là như vậy thật ngại khi vươn đũa xa như vậy.

“Um. Thật ngon.”

Lee Hyun đưa mấy thìa thức ăn quý giá vào miệng.

‘Đ-đứa xấu tính.’

Jeong Deuk-soo múc một chút súp gà nhân sâm bằng muỗng.

‘Um… Thật ngon.’

Ông tận hưởng miếng thịt mềm.

Món súp gà nhân sâm được hầm chín tới và rất tốt cho cơ thể.

Cùng với gà nhân sâm, thịt xiên cũng rất ngon. Ông lại càng muốn thử những món ở phía xa hơn.

Giống như trên bàn ăn có một đường kẻ vô hình mà ông không dám vượt qua.

Hơn nữa, con gà trong bát súp của ông chỉ có một chân.

‘Có nghĩa là chỉ cho mình 1 cái đùi gà thôi sao?’

Jeong Deuk-soo nhìn chằm chằm vào bát của Lee Hyun với tận ba cái đùi.

******

Team dịch: Đéo Cần Tên

Chọn tập
Bình luận